Là Tiên Đế có sinh mệnh vĩnh hẳng vô hạn, muốn giết chết bọn họ là khó khăn cỡ nào?
Nhưng vào lúc này, Lam Băng Tiên Đế lâm vào một tuvệt cảnh chờ đợi người khác dùng phương pháp nào để giết hắn.
Địch nhản hắn phải đổi mặt quỷ dị vượt qua trình, tự binh thường, nếu chủ động ra tay công kích sẽ chi làm chính mình chết càng nhanh hơn.
Trong lòng Dương Phàm tiếc nuối. Một kích hội tụ Luân hồi nhân quá, loại phương pháp hữu hiệu mà đơn giàn nhất nàv lại chấm dứt băng thất bại.
Tiên Đe chẳng những chướng khống không gian, càng có thể tìm hiểu lực lượng thời gian ớ một trình độ nhất định.
Khó thể tướng tướng Tiên Đế. Đại Đế trình tự cao hơn sẽ nắm giữ loại thẩn uy vô thượng kinh thiên vĩ địa nào?
Thử hỏi, thế gian nàv còn có chuvện gì bọn họ không làm được?
Dương phàm hít sâu một hơi. nhìn chẳm chẳm vào Lam Băng Tiên Đế đang hoàn toàn bao tnòm trong Tuyệt đối Băng Phong Giáp, dường như thật sự đang suy nghĩ nén dùng loại phương pháp nào giết chết hắn.
Phương pháp đơn giản nhất là để con chó nhó ra tay. Nhưng đây là trận chiến công bình giữa Dương Phàm cùng Lam Băng Tiên Đê, hắn càng hy vọng dựa vào lực lượng của minh giết chết Lam Băng Tiên Đế.
Bí kỹ Tiên Hồng đối với Lam Băng Tiên Để giờ phút nàv bị thương nặn hết sức suy yếu đồng dạng là một việc rất dễ dàng.
Nhưng loại phương pháp này tương đương với sử dụng lực lượng lĩnh vực của Tiên Hông Giới trong vùng không gian nàv.
Huống chi, hai người đểu thân ỡ Tiên Hồng Không Gian, cho nên điều nàv không khác gì để con chó nhò ra tav.
Như vậy, làm thế nào sử dụng lực lượng mình nắm giữ để giết chết Tiên Đế?
Dương Phàm sau khi Luân hồi tân sinh khuvết thiếu thực chiến, đặc biệt là chiến đấu cùng nhân vật đinh cấp.
Làm thế nào ứng dụng thẩn thòng áo nghĩa hiện có của Tiên Hồng Quvết vào thực tế chiến đấu. đâv là vấn để hắn phái đối mặt.
Loại thứ nhất là Luân Hồi Môn.
Tiên Đế dù cường đại như thế nào chăng nữa, khi biến thành trẻ con còn có thể không sợ tử vong hay không?
Có lẽ loại phương pháp nàv sẽ gặp phải một chút lực cản, nhung đổi với Lam Băng Tiên Đế suy yếu giờ phút nàv mà nói. có thẻ nói là nắm chắc.
Dương Phàm càng hy vọng dùng áo nghĩa của giai đoạn hiện tại để cướp đoạt sinh mệnh của Lam Băng Tiên Đế.
Cướp đoạt thọ nguvên đối với Tiên Đế mà nói có tác dụng không lớn.
Đứng ớ đinh của thất giớii, sinh mệnh của bọn họ vốn là vĩnh hẳng vô hạn.
Nếu đã như vậy… Ta liền cướp đoạt linh hồn của ngươi!
Trong mắt Dương Phàm bắn ra một chùm tia sáng lạnh lẽo.
Trong nháy mắt. hắn dung họp Mệnh Hạch phù họp linh hồn trong Đại Luân Hồi, toàn lực triển khai, phóng thích vào trân thế.
– Linh hồn thật cường đại…
Lam Băng Tiên Đế trong Tuyệt đối Băng Phong Giáp cảm thấv tâm thẩn run rẩy.
Lực lượng linh hồn của Dương Phàm đã không vếu hơn so với thời kỳ đirih của hắn.
Đây là tích lũy lực lượng linh hồn của hai kiếp.
Cho nén nói, Dương Phàm cùngDươngKỳ về bản chất đã không là cùng một người.
Bới vi sau khi chân chính trải qua một lẩn Luân hồi. linh hồn được tẩy luvện tinh thuần, trở về bản chất rồi được dựng dục một lần nữa.
Sau khi hai thứ chứa đựng sinh mệnh là linh hồn cùng thán thể đểu thay hình đổi dạng, cũng đã là một sinh linh hoàn toàn mới.
Duv nhất không biến chính là linh hồn tâm ấn. còn có trí nhớ kiếp trước vượt qua Luân hồi mà tới.
Linh hồn áp bách lớn lao khiến Lam Băng Tiên Đế sinh ra nguy cơ chua từng có.
Nguy cơ chân chính không phải đến từ loại linh hồn áp bách nàv mà là đến từ lực hấp dẫn kỳ dị ẩn chứa trong lực lượng linh hồn.
Đột nhiên hắn cảm giác linh hồn lạnh băng, lời kêu gọi trong vô hình đang mạnh mẽ lôi kéo linh hồn của hắn.
– Tiên Đế. Linh hồn của ngươi làm sao có thể thoát được sự chướng khổng cùng ảnh hướng của ta dưới Đại Luân Hồi bao phủ?
Thanh âm lạnh băng của Dương Phàm từ tầng Luân hồi truvển đến.
Linh hồn của Lam Băng Tiên Đe đang dẩn dẩn thoát ly thể xác trong tuvệt vọng.
Nếu là thòi kỳ đinh có lẽ hắn còn có lực chổng cự, nhưng giờ phút này lại đẩv vếu ớt vô lực….
– Ta tuyệt đối sẽ không cho ngươi thực hiện được ý đổ!
Tiên Đe rít gào một tiếng, trong linh hồn dấv lẻn một ngọn lửa cực lạnh, liều mạng thiêu đốt bán mạng nguvên khí thể chết muốn chổng cự đến cùng.
Thể chết chống lại!
Dương Phàm cảm thấv áp lực không hiểu.
Nếu như linh hồn của Tiên Đe bùng nổ sẽ sinh ra hạu quả cực kỳ đáng sợ.
Tâm thẩn chấn động, Dương Phàm tự nhiên vận chuvển lực lượng uấn Sinh.
Trên câv uần Sinh trong không gian Mệnh Hạch, hơn ngàn phiến sinh mệnh lục diệp đồng loạt lưu chuyển hào quang xanh biếc trong suốt, lực lượng sinh cơ mạnh mẽ có thể áp bách mọi thứtừ tầng Luân hồi truyền đến.
Cho đến một khoảnh khắc, một cây cao vài trượng màu xanh ngắt, mơ hồ xuất hiện trong thiên địa.
Lam Băng Tiên Đế không nhìn thấy sự tồn tại của cây uẩn Sinh nhưng hắn có thể cảm nhận được một cỗ lực lượng sinh cơ vô hình không lồ như trời biên.
ở giữa cây uần Sinh kia đột nhiên hiện ra một lốc xoáy ngũ sắc vô hình vô chất.
Đây chi vẻn vẹn là hiện tượng mà không gian Mệnh Hạch cùng tầng Luân hồi có thể nhìn thấv.
Mà ngav sau đó, một lốc xoáy thật lớn xuất hiện ỡ phía trên thiên địa, bổn phía hiện lên những gợn sóng lăn tăn trải khắp không gian, trực tiếp đẩv lui tinh thẩn ý chí của Tiên Đế.
Linh hồn của Lam Băng Tiên Đế dưới cỗ lực lượng tuyệt cường không thể chống cự nàv nháy mắt bị hút vào trong lốc xoáv thật lớn kia, biến mất không còn tăm tích.
Trong không gian Mệnh Hạch.
– Thả ta ra…
Linh hồn của Lam Băng Tiên Đế giãy dụa trên cây uẩn Sinh, không ngừng rít gào rống
to.
Hơn ngàn phiến sinh mệnh lục diệp trên cây uẩn Sinh đồng loạt nớ rộ hào quang xanh biếc.
Từng cái vòi màu xanh biếc trong suốt trói buộc linh hồn của Tiên Đe.
Linh hồn cùng ý thức của Lam Băng Tiên Đế bị lốc xoáy Luân hồi bao phủ. đang không ngừng tiêu hao rồi trở thành nhạt dân, trong suốt cuối cùng hóa thành những hạt rất nhỏ.
Sau khi hấp thu linh hồn của Tiên Đế. cây uẩn Sinh càng thêm sinh cơ bừng bừng, lá cây biến lớn, màu sắc càng xanh biếc. Rễ cây mờ rộng, thân cây to hơn, không gian Mệnh Hạch càng thêm củng cố và mớ rộng vài phân.
– Thật không nghĩ tới linh hồn của Tiên Đế lại đại bổ như thế. Khiến cho tu vi của ta đạt tới cực hạn của uân Sinh Kỳ, thậm chí sắp bước vào Diễn Sinh Kỳ.
Dương Phàm ngạc nhiên cảm thán không thôi.
Trải qua muôn vàn gian khổ giết chết Lam Băng Tiên Đế. thu hoạch cũng không phải là nhỏ.
Trà biến hóa của cây uẩn Sinh, tất cả tài sản của Tiên Đe khi còn sổng như nhẵn không gian, Thứ Thân khí… đêu thuộc về sớ hữu của Dương Phàm.
Sau khi hấp thu linh hồn của Tiên Đế. trên cây uẩn Sinh ẩn chứa những hạt nhò trí nhớ cùa Tiên Đế.
Những hạt trí nhớ nàv rất khó hấp thu. tối đa chi có thể nắm bắt một số mành nhó trí nhớ không thể gạt bó.
Mà theo thòi gian trôi qua, những mảnh nhó trí nhớ này cũng sẽ hóa thành hạt nhó nguvên thủv.
Dương Phàm mơ hồ cám thấv sau khi hấp thu những hạt nhó trí nhớ này. một sổ phương diện nào đó của câv uẩn Sinh sẽ có sụ trưởng thành.
– Linh hồn, thẩn thông huvển ào của Tiên Để cùng với ký ức truyền thừa còn cẩn một đoạn thòi gian mới có thê tiêu hóa. Điêu này sẽ có trợ giúp cho sự trướng thành của cây Uân Sinh.
Dương Phàm thấp giọng lẩm bẩm.
Tâm thẩn hắn trở về Tiên Hồng Không Gian, thế giới vỡ nát kia lại một lẩn nữa hóa thánh đất xanh hoặc là mánh đất màu sắc hỗn tạp. trớ về bán chất.
Đám người Thiên tượng đại sư đểu kinh hãi nhìn vào thi thể không còn linh hồn của Tiên
Đế.
Mặc dù Tiên Đe đã chết, nhung trên thi thể hắn vẫn tràn ngập thẩn uy không thể trái nghịch.
Nếu tiên nhản bình thường tới gẩn thi thể của Tiên Đế có khá năng bị áp bách mà chết, cũng như lúc trước đám người Dương Phàm đối mặt với thi thê của Ma Đế ớ trên Phù không kiều.
– Chém giết Tiên Đế, xem ra tu vi thẩn thông của Dương đạo hữu có thể so với Huvển Tiên. Lẩn nàv ngươi trờ về Thiên giới, chẳng lẽ là muốn gây nên một tràng mua máu gió tanh?
Thiên tượng đại sư nhin Dương Phàm, thớ dài thật dài.
Lúc nàv lão hoàn toàn đổi xử với Dương Phàm như một nhân vật cấp bậc Tiên Đế.
Một tràng mưa máu gió tanh?
Dương Phàm nhớ tới ước định trước trận chiến với Vô Song.
Hắn tân sinh kiếp này có một số mệnh lớn nhất chính là hoàn thành nguyện vọng của kiếp trước với Vô Song.
– Sẽ. nhung không phải hiện tại.
Dương Phàm xác định không mang theo một tia tâm tình gợn sóng, khiến tâm thẩn của Thiên tượng run lên.
– Đương nhiên, đại sư không cần lo lắng. Việc này sẽ không liên lụy đến người. Nếu người cùng đệ từ muốn rời đi, chi cần hạ linh hồn huyết thệ, không được đê lộ việc nơi đây.
Dương Phàm ngừng một lát. nói tiếp:
– Đương nhiên, Dương mỗ cho các vị một lựa chọn càng tốt hơn.
– Lựa chọn gì?
Thiên tượng đại sư hòi gấp.
– Thiên tượng đại sư cùng với các đệ tử cùa ngươi có thể ờ lại Luân Hồi Tinh Bào. Sau khi Tinh Nguvên Lô tăng lên cấp bậc Thẩn khí, các vị có thể tự do rời đi. Dương mồ tuvệt không làm khó.
Dương Phàm hơi mim cười.
Sau khi Thiên tượng đại sư nghe đến hai từ “Thẩn khí”, ánh mắt không khói rung lẻn.
Thứ Thần khí đã là tác phẳm đinh mà Tông sư luvện khí của không gian thất giới có thể đạt tói.
– Được, lựa chọn thứ hai càng thêm hắp dẫn.
Thiên tượng đại sư hít sâu một hơi.
Nếu có thể luyện chể thành Thẩn khí đổi với Tông sư luvện khí mà nói. cho dù chết cũng đáng!
Đồng thòi lão cũng hiểu được, muổn cho Tinh Nguyên Lô này tăng lên cấp bậc Thẩn khi là một quá trình rất đài dòng.
– Lão sư. Nếu Thẩn khí luvện chế thành công, hắn lại giết người diệt khẩu…
Một đệ tử không kìm nổi nhắc nhớ.
Thiên tượng đại sư mim cười, hơi có thâm ý nhìn phía Dương Phàm:
– Lão phu tin tướng, người có thê được Vô Song Thản Kiêm chiêu cố tuyệt đối sẽ không lừa gạt chúng ta.
– Vô Song Thẩn Kiếm?
Chúng đệ tử không khói kinh hô thất sắc.
Vô Song Thẩn Kiếm, đó chẳng phải là thẩn kiếm xếp thứ nhất bảng Thẩn binh Chí Tôn thất giới?
Kiếm này chinh là Thẩn khí nổi tiếng thất giới, được tôn xung là Thần khí công kích đệ nhất vũ nội.
Theo truvển thuyết, Khí linh trong Vô Song Thẩn Kiếm sinh ra dị biến nào đó. tự động ngưng tụ ý chí kiếm đạo, gần như đột phá thiá tắc của Khí vật. không người có thể khống chế.
Thẩn kiếm này đã không phải là một món đồ. nó thậm chí có thể khống chế kiếm thể tự chủ công kích.
Năm đó lúc tranh đoạt kiếm này, không biết bao nhiêu Tiên Đế bị ngã xuống trong trận chiến.
Là đệ tử của Tông sư luyện khí, bọn họ tựnhiẻnbiếtnhữngbí tânnàv của Vô Song Thẩn Kiếm.
Mà lúc này nghe lão sư nói. người trước mắt lại có thể được Vô Song Thẩn Kiếm chiếu cố. thật sự là khó thể tin nổi.
Nên biết, sự cường đại và dị biến của Vô Song Thẩn Kiếm kia đã làm cho không người nào trong thất giới có thể khổng chế.
Mà lực lượng của bán thể thẩn kiếm có thể chém giết Tiên Đế. Nếu ai có thể trờ thành chủ nhản của thán kiếm, chăng phải là vô địch thất giới?
Đột nhiên, bọn họ tràn đầy kính nể và sợ hãi đổi với Dương Phàm.
Luân Hồi Tinh Bảo hoàn thành, chém giết Lam Băng Tiên Đế. Rốt cục Dương Phàm diệt trừ được nhản tố nguy cơ không thể khổng chế.
Tiếp đó. Đặng Thi Dao cùng Thiên tượng đại sư dẫn Dương Phàm đi quan sát Luân Hồi Tinh Bảo này.
Tiến vào Tầng Tinh Hạch cung điện hình trứng, Đặng Thi Dao nói cho Dương Phàm phương pháp khống chế Tinh bào.
ỏng!
Toàn bộ Luân Hồi Tinh Bảo phạm vi ngàn trượng bỗng nhiên nin lên. chiếu rọi ánh hào quang mỹ lệ.
Thiên Dực Bàn bốn phia cung điện hình trứng đột nhiên biến hình, gấp lại với phương thức không thê tin tướng rồi bao bọc cung điện hirih trứng. Cả Luân Hôi Tinh Bảo biến thành một thiết cầu thật lớn đen thui.
– Đây là hình thái phòng ngư. Không có lực lượng nào dưới Tiên Đế có thể tạo thành tổn hại với nó.
Đặng Thi Dao cười nói.
Sau đó. Thiên Dực Bàn lại biển hóa, cương giáp màu đen vốn bao bọc cung điện hình trứng lại chia ra làm sáu chiếc cánh dài đến ngàn trượng.
Hô!
Sáu chiếc cánh cứng còi mà đầy dẻo dai, giống như cánh Côn Bằng, sau khi vung lên một cái xẹt qua mười mấy vạn dặm.
– Thật nhanh.
Dương Phàm ngạc nhiên vui mừng vô cùng.
Tiép đó Luân Hồi Tinh Bảo lại triển lãm hình thái công kích. Thiên Dực Bàn chung quanh cung điện hirih trứng lại tạo thành hình thái thành lũy, vươn ra một đám ống thép tối đen.
Những vũ khí cấm kỵ nhu Diệt Tinh Pháo đểu được bố trí trên Thiên Dực Bàn này.
Phòng ngự, phi hành, công kích đều có đủ, đây là diệu dụng của Thiên Dực Bàn. Nó cũng chiếm cứ một tỷ lệ thê tích to lớn trên Luân Hỏi Tinh Bảo.
Thiên tượng đại sư cũng cười đề nghị:
– Nếu có thể đẩu nhập kiện Thứ Thẩn khí của Lam Băng Tiên Đế vào Tinh Nguvẻn Lô, nhất định, có thê làm cho năng lực của cả Tinh bảo được tăng lẻn một tầng.
– Nếu có thể đưa kiện Thứ Thẩn khí của Lam Băng Tiên Đe vào Tinh Nguyên Lò, có lẽ có thể để cao năng lực của Tinh bảo lên một tầng.
Sau khi nghe đề nghị của Thiên tượng đại sư, Dương Phàm hết sức động tâm.
Hắn hơi trầm ngâm, rồi cười nói:
– Có gì không thể!
Giai đoạn hiện tại Luân Hồi Bàn mới chân chính là Pháp bảo bản mạng thích hợp nhất với hắn. Còn lại những Tiên khí Tiên bào khác thậm chí là Thứ Thân khí đêu không thê chân chírih phù họp và phát huv ra thuộc tính năng lực của hắn.
Trừ những thứcường đại như Vô Song Thẩn Kiểm mới có thểtạo thành hấp dẫn trí mạng với hắn.
– Dương Tiên Quán thật sự nguyện V?
Thiên tượng đại sư cám thấy khó tin, ngoài ý muốn. Đẻ nghị nàv của lão cũng chi là tùv tiện nói chơi mà thôi.
Một kiện Thứ Thẩn khí hiếm có thế nào. không ai có quvển lẻn tiếng so với một Tông sư luvện khí như lão.
Sau lưng bất kỳ một kiện Thứ Thẩn khí nào ớ không gian thất giới đểu đại biểu vô số tâm huyết, trí tuệ kết tinh của một vị thậm chí là nhiêu Tông sư luvện khí. Xác suất thành công luvện chế cũng không cao mà còn không tính quá trình thu thập tài liệu dài lâu.
Đối với Thứ Thẩn khí, cho dù là Tiên Đế bình thường nhiều nhất cùng chi có một hai kiện. Mà đa phần đều rất quv trọng, rất ít lấy ra sử dụng.
Thiên tượng đại sư không nghĩ tới Dương Phàm lại nguvện ý lấv một kiện Thứ Thẩn khí ra làm nguvên liệu quăng vào Tinh Nguvên Lô.
– Nếu có thể làm cho Luân Hồi Tinh Bảo càng thêm cường đại và chắc chắn, Dương mồ vẫn nguyện ý đua ra một kiện Thứ Thẩn khí. Dù sao ngày sau Tinh bảo này chính là ngôi nhà của chúng ta.
Dương Phàm lại cười nói, thái độ rất quả quvết.
Ý niệm khẽ động, một thanh băng tinh thẩn kiếm lóe lên hào quang huvễn lệ, hàn khí tán ra bốn phia lơ lửng trước mặt hai người.
Lực lượng của Thứ Thần khí ẩn chứa một cỗ hàn ý tới cực hạn và uy áp đông cứng linh hồn. Sự xuất hiện của nó khiến mọi người như lọt vào hố băng, toàn thân lạnh lẽo gần như mất năng lực cử động.
– Ha ha, không hổ là Thứ Thẩn khí, không ngờ tự mang lực lượng lĩnh vực. Thứ Thẩn khí công kích thuộc tính hàn nàv chi sợ không phái nhân vật cấp Tiên Quân có thể chường khổng.
Dương Phàm hơi tán thường nói.
Dứt lời, hắn giao kiện Thứ Thẩn khí vô chủ này cho Thiên tượng đại sư.
Thiên tượng đưa tay khẽ vuốt ve lên hoa văn tinh mỹ tuvết trắng trên băng tinh thần kiếm, tán thướng không thôi:
– Đây là một kiện Thứ Thán khi truyền thùa xa xưa, không biết từng là kiệt tác của vị Tỏng sư luvện khí nào.
– Đáng tiếc, đáng tiếc a…
– Đáng tiếc một tuyệt tác như này sắp phải làm nguyên liệu đưa vào Tinh Nguyên Lô.
Nếu thẩn kiếm này lọt vào tay Tiên Đế thích họp. sẽ có thể phát huy ra uv lực cực kỳ đáng sợ.
Dương Phàm lại cười hờ hững, dường như bó đi một kiện Thứ Thẩn khí đối với hắn mà nói cũng chăng đáng là gì cả.
Loại hành vi này khiến Thiên tượng đại sư nhíu mày: Đây chính là một kiện Thứ Thần khí, tác phẩm đinh của Luvện khí sư thất giới lại bị người này đối xử như thế.
Nhưng lão lại nghĩ đến người trước mặt mình được Vô Song Thẩn Kiếm ưu ái, đối phương thật ra có tư cách bó qua một kiện Thứ Thần khí.
Dù sao Vô Song Thẩn Kiếm kia chính là Thẩn khí chán chính. Thẩn khí xếp thứ nhất bảng thân binh thất giới.
Mà theo lão biết, Vô Song Thẩn Kiếm còn không chi là Thẩn khí binh thường…
Thiên tượng đại sư cất kỹ băng tinh thẩn kiếm, sau đó tiếp tục thương nghị cùng Đặng Thi Dao xem nén dung luyện kiện Thứ Thẩn khí nàv như thế nào.
Bản thản Tinh Nguyên Lò cùng là một kiện Thứ Thẩn khí. Muốn cho nó dung luỵện và hấp thu chất liệu cùng lực lượng của kiện Thứ Thân khí này không phải là việc có thê hoàn thành trong thòi gian ngắn.
Sau khi xử lv Lam Băng Tiên Đế. Dương Phàm rời Tiên Hồng Không Gian, bắt đẩu lưu ý chuyện Vân Tiêu cung.
Là Đoàn trướng tiên vệ đoàn thứ chín, hắn thường xuyên có sự vụ cần xử lý. Thậm chí một số chuyện trọng yếu còn phái đích thân ra mặt.
Hắn một mực chờ đợi tin tức của Dư Mộng Thanh.
Ngàv thường ngoài việc thôi diễn cảnh giới, thu thập tài liệu. Dương Phàm thường xuyên nghĩ đến việc này.
Cửu Công chúa rốt cục có phải Vũ Tịch kia mà mình truy tìm hay không?
Hoặc là nói. VŨ Tịch từng buông xuống Phàm giới sau khi trờ về thượng giới đã xảy ra biến hóa gì?
Trong chờ đợi dài đẳng đẵng, nháv mắt một vạn năm trôi qua.
Bang hữu duv nhất của Dương Phàm ớ Vân Tiêu cung không ngờ lại là vị Du Vân Tiên Đe kia.
Tiên Đế có được sinh mệnh và thòi gian dài lâu vô hạn, đột phá cảnh giới không phải thời gian có thể làm được.
Thời gian rảnh quá nhiểu. Tiên Đế cảm thấy buồn té nhàm chán hơn bất kỳ nguời nào.
Ánh mắt sắc bén của Du Vân Tiên Đế nhận thấy được sự biến hóa trên thản Dương Phàm.
– Ngươi không tiếp tục tu luyện Luyện thể thuật sao?
Du Vân Tiên Đế nói với vẻ thờ ơ.
Thav đổi một thản thể. thản thể mói của Dương Phàm chính là dùng một phiền sinh mệnh lục diệp ngưng kết. Mặc dù thê xác này giống Dương Kỳ như đúc nhưng khác biệt chính là dấu vết tu luvện Luyện thể thuật.
Một thản thể mới tự nhiên không có khả năng lập tức có được mười vạn năm tu vi Luvện thể thuật.
– Không cần tu luyện nữa. Luyện thể thuật đổi với ta mà nói đã không có nhiều ý nghĩa.
Dương Phàm thản nhiên nói, dường như không coi người trước mắt là Tiên Đe chân chính, lãnh đạo trực tiếp của mình.
Trên thực tế, thẩn thông pháp lực ẩn chứa trong một phién sinh mệnh lục diệp đã vượt qua trình, tự Tiên Quản, sinh mệrih lực càng thêm hùng hậu đồi dào so với thán thể trước.
Bỡi vì thản thể này nguvẻn từ sinh mệnh lục diệp, vốn là một thể với cây uần Sinh trong không gian Mệnh Hạch. Hai bên đêu có ràng buộc vô hình.
Chi cần cây uẩn Sinh khôngbị hủy diệt, thản thể của Dương Phàm có thể coi là thản thể bất diệt, lực khôi phục càngkhủngbốso với lúc trước. Có thể làm được bất tử bất diệt.
Có sinh mệnh lực mênh mông như biển làm hậu thuẫn, Dương Phàm rốt cục không cẩn lo lắng thản thê sẽ dễ dàng bị hùy diệt.
– Chi mong “biến số” như ngươi sẽ không sinh ra nguv hại đối với Vân Tiêu cung… Nếu khôngbản đế sẽ rất khó xử.
Du Vân Tiên Đe không tiếp tục hòi việc nàv, chi hơi thâm ý nhắc nhớ một câu.
Dương Phàm hiểu được, Du Vân Tiên Đe nói như vậv rõ ràng là hắn tương đối trân trọng giao tình với mình, đối xử với mình như bang hữu chân chính.
Tuy rang phát hiện điểm kỳ quái của Dương Phàm, Du Vân Tiên Để cũng nhắm mắt làm ngơ.
Rốt cục vào một ngàv, người mà Dương Phàm chờ đợi đã xuất hiện.
Cách biệt hơn vạn năm, Dư Mộng Thanh xuất hiện và bí mật gặp mặt Dương Phàm.
– Theo tin tức xác thực, một trăm năm sau Đại Đế sẽ rời Vân Tiêu cung, đi tới Yêu giới xa xôi. Nghe nói muổn luận bàn với đối thủ cũ.
Dư Mộng Thanh mang tới một tin tức đáng mừng.
– Đâv thật là một cơ hội tốt.
Dương Phàm kìm lòng không đậu nói.
Khó thể đánh giá được thẩn thông cùng lực lượng của Đại Đe.
Chi cẩn hắn còn ớ trong nội cung Vân Tiêu cung. Dương Phàm sẽ khó gặp riêng Vũ Tịch.
– Hừ, ngươi cũng đừng cao hứng quá sớm. Cửu Công chúa cũng không đáp ứng gặp mặt ngươi.
Dư Mộng Thanh thình lình nói một câu.
Dương Phàm ngẩn ra, đột nhiên nhớ tới vị Cửu Công chúa nàv căn bán khôngbiết mình.
Điểm đáng ngờ duv nhất là, lần đầu tiên nàng ta nhìn thấv Thất Hương Ngọc Hồn Địch liền yêu thích không buông tay.
– Ha ha, việc nàv làm phiền ngươi, để ta đưa tặng Công chúa một quyển nhạc phổ. có lẽ nàng sẽ thích. Đến lúc đó. cô phối họp nói vào một chút.
Dương Phàm lấy ra một bản nhạc phổ tinh xảo, thật cẩn thận giao cho Dư Mộng Thanh.
Lúc Vân Vũ Tịch tại hạ giới thường yêu thích âm nhạc, từng soạn nhạc khúc và cũng tặng cho Dương Phàm mấv bản.
– Được, ta chi có thể hết sức thử một lần. Nhưng là nắm chắc thành công chi sợ không
lớn.
Dư Mộng Thanh không ớ lại lâu. vội vàng ròi đi.
Kết quá không quá nửa năm, Dư Mộng Thanh lại chạv tới, kinh dị vô cùng nói:
– Công chúa yêu thích dị thường bán nhạc phổ này. cũng coi như trân bào.
– Điều này thật là kỳ quái. Ánh mắt của Cửu Công chúa cao cỡ nào, vì sao mỗi thứ ngươi
tặng đểu CÓ thể khiến nàng yêu thích không buông tay?
Dư Mộng Thanh tặc lưỡi kỳ quái.
– Khôngbiết việc ước hẹn đã anbàithỏa đáng chua?
Dương Phàm dò hói.
– Mặc dù Công chúa hết sức cám thấy tò mò và hứng thú đối với ngươi, nhưng nàng còn không dễ dàng đi gặp riêng ngươi. Đây là kết quả ta rút ra được sau vài lân nói bóng nói gió.
Dư Mộng Thanh đầy vẻ vui mừng nói.
Dù sao Công chúa cũng không từ chối, việc nàv hoàn toàn có hy vọng khiến nàng ta cảm thấv ngạc nhiên vui mừng ngoài ý muốn.
Dương Phàm nhíu mày. có chút thất vọng.
Lẩn từ biệt này Dương Phàm lại đưa cho Dư Mộng Thanh một bản nhạc khúc, cũng là Vũ Tịch từng lưu lại.
Chi sau một tháng. Dư Mộng Thanh trớ lại.
– Dương Kỳ. ngươi sắp thành công. Công chúa có chút động tâm, muốn ra gặp ngươi…
Dư Mộng Thanh cười túm tim nói lòi chúc mừng. Giờ khắc này nàng hoàn toàn nhin Dương Phàm bang cặp mắt khác.
Người theo đuổi Cửu Công chúa dõi mắt khắp Tinh Thiên thế giới nhiều biết bao nhiêu. Có thể khiến Cóng chúa ra mặt hẹn gặp, cả Thiên giới này dường như chi có vị Phù Lâm Tiên Đế có thê xung là hoàn mỹ kia làm được.
– Sắp thành công? Nói như vậy, Cừu Còng chúa còn không tính gặp mặt một lẩn?
Dương Phàm cũng không hài lòng đối với tiến độ này.
– Tròi ạ, ngươi lại còn không cảm thấy đủ? Công chúa rất muốn gặp ngươi nhưng nàng có chút rụt rè. Huống chi vói thân phận và địa vị của nàng, nhất cử nhất động đêu bị nhiêu người nhìn vào, muốn gặp riêng ngươi cũng hết sức khó khăn. Nếu việc này xử lý không tốt, thậm chí sẽ mang đến họa sát thản cho ngươi.
Dư Mộng Thanh khó tin nói. hết sức bất mãn đối với lòng không biết đủ của Dương Phàm.
Dù sao chiến tích của hắn giờ phút này đã có thể nói là huv hoàng. Những tài tuấn tân tú của thiên giớii tốn mấy chục vạn năm cũng không tiến triển bang vài vạn năm như Dương Phàm.
– Cô chuvển lời cho Cửu Công chúa. Nếu như nàng không muốn gặp mặt. trăm năm sau Dương mồ sẽ tự đi qua lấy lại những thứ thuộc về ta.
Dương Phàm nói với vẻ hùng hổ bức người.
– Dương Kỳ. điểu này sao được? Hình tượng ngươi thật vất vả thành lập trong lòng Công chúa, chăng lẽ muốn hùy hoại chi trong chốc lát?
Dư Mộng Thanh thờ phì phì nói.
– Xin ngươi nói thêm một câu nữa, nhạc khúc và sáo ngọc kia đểu là nữ nhân Dương mồ từng vêulưu lại.
Giọng điệu Dương Phàm lộ vé không thể hoài nghi.
Dư Mộng Thanh cảm thấy một cỗ áp bách không hiểu, tâm thẩn run lên.
Khoảnh khắc này. dường như nàng lọt vào tình trạng mất chưởng khổng đối với linh hồn và sinh mệnh ngày trước.
Thật lâu sau.
Dư Mộng Thanh hít sâu một hơi. oán hận nói:
– Đây là ý nguvện của ngươi, vậy ta chán thật chuvên lòi…
Dương Phàm cười không nói.
Lẩn này Dư Mộng Thanh hết sức tức giận ròi đi, trong lòng âm thẩm cười lạnh: “Dõi mắt khắp thất giới này, còn không có nam nhản nào dám dùng thủ đoạn mạnh mẽ như vậy đê theo đuổi Cửu Công chúa. Ngươi chờ khóc đi, hừ hừ!”
Nhìn theo nàng rời đi. DươngPhàm nhắm mắt lại. hít một hơi dài:
– Thời gian cùng kiên nhân của ta đã không đủ nữa rồi. Nếu như không thê thành công, cũng chi đành lèn vào nội cung.
Tu vi sắp bước vào Diễn Sirih Kỳ. đột nhiên trong đẩu hắn sinh ra một điểm báo.
Năm đó tại Phàm giới, ước định, cùng Vô Song ỡ sâu trong đáy lòng không thể phai nhòa.
ở sâu trong linh hồn gần đây liên tiếp hiện lên những thanh âm:
– Hôm nay chúng ta đứng ớ đinh của nhản giớii, trận chiến cuối cùng này không phải ngươi chết thì là ta vong… Trước trận chiến này, hy vọng có thể đạt thành một ước định cuối cùng với ngươi.
– Nếu người thua là ta… Hv vọng ngươi có thể kế thừa vô thượng kiếm ý cùng tâm nguvện của ta… Giết về thượng giới!
– Theo ý nguvện của tạ giết về thượng giới… Máu nhuộm trời cao. bài trừ thiết tắc!!!
Ý chí kiếm đạo ớ linh hồn tám ấn mơ hồ rung lên, hình như có dấu hiệu thức tinh!
– Vô Song… Chẳng lẽ ngươi không chờ được nữa, đang thúc giục ta sao? Hav là ngươi bẩt mãn đổi vói hiện trạng của ta, cười nhạo sự vô năng của ta: Mười mấy vạn năm qua đi còn chua hoàn thành ý nguvện của ngươi?
Dương Phàm cảm nhận được sự rung động của ý chí kiếm đạo sâu trong linh hôn, thấp giọng lẩm bẩm.
Hắn có một loại trực giác tới từ trong linh hồn tâm ấn: Ý chí kiếm đạo của Vô Song đã có xu thế thức tinh.
Còn khi nào thì thức tinh Dương Phàm không thể xác định. Nhưng là thời gian nàv sẽ không quá lâu.
Cũng vì căn cứ vào nguvên nhân nàv Dương Phàm mới không có thòi gian và kiên nhẫn chờ đợi. suy tính dùng thủ đoạn mạnh mẽ gặp mặt Vũ Tịch.
Đây là điều mà Dư Mộng Thanh không thể nghĩ đển.
Khi ý chí kiếm đạo của Vô Song thức tinh đậy từ trong giấc ngủ sav mà hắn còn không có tiến triẻn gì. vậy còn mặt mũi nào mà đi gặp đối thủ trước kia?
Mới vài ngàv qua đi.
Dư Mộng Thanh tìm tới dương phàm, nhìn hắn hồi lâu vẻ mặt phức tạp. khổ sáp cười:
– Ngươi thành công.
Trong nụ cười của nàng có vài tia tự giễu.
Vốn nàng còn cho 1“ẳng Dương Phàm sẽ làm hóng chuyện này, nhưng kết quả cuối cùng hoàn toàn ra ngoài dự đoán của nàng.
Sau khi Cửu Công chúa biết được thái độ cứng rắn của Dương Phàm, hết sức lo lắng thậm chí có vài phân hoảng hốt. vội vàng cho nàng tới đây chuyển lòri.
– Nàng đáp ứng?
Dương Phàm cũng không có tâm tình, đi thưởng thức biểu tình của Dư Mộng Thanh.
– Đúng vậy. Cửu Công chúa thinh cẩu ngươi hiện tại ngàn vạn lẩn không nên cố xông vào nội cung. Chờ sau khi Đại Đế rời đi. nàng sẽ đáp ứng.
Dư Mộng Thanh lộ vẻ cổ quái nói.
Cho tới bâv giờ nàng chưa từng nghĩ tói Công chúa cao cao tại thượng, viên minh châu rực rỡ nhất Thiên giới lại khuất phục ý nguvện của một nam nhân.
– Được, một trăm năm. Nhưng ta không thể chờ lâu hơn.
Dương Phàm gật đẩu, cũng nhắc nhớ Dư Mộng Thanh.
Mặc dù đối với Dương Phàm mà nói sinh mệnh là vĩnh hẳng vô hạn.
Nhưng khi biết được ý chí kiếm đạo của Vô Song sắp thức tinh, hắn cảm thấy áp lực lớn
lao.
Từ sau khi Luân hồi tân sinh, lẩn đẩu tiên Dương Phàm cảm thấy được thòi gian gấp gáp như thế.
Nhưng hắn rất kiêng kị đổi với thực lực của Đại Đế. cho dù còn chua từng tận mắt thấy hìrih dáng cùng thực lực bọn họ.
Đâylà điểm báo tới từ cảm quan Đại Luân Hồi.
Trong mành nhỏ trí nhớ của Lam Băng Tiên Đế có tin tức liên quan đến Đại Đế, tràn ngập kính sợ và ngưỡng mộ vô cùng.
– Được, ta nhất định sẽ chuvển lời cho Công chúa.
Dư Mộng Thanh ròi đi, cũng không dám có thêm một tia bất kính đối với Dương Phàm.
Ngay cả chủ nhân của nàng đểu không thể không khuất phục ý nguvện của người này, huống chi là nàng?
Thời gian một trăm năm.
Dương Phàm nhản cơ hội nàv toàn lực thôi diễn cành giới và ý đồ đánh vào Diễn Sinh
Kỳ.
Trong không gian Mệnh Hạch, cây uẩn Sinh bừng bừng sirih cơ. gốc cây càng ngàv càng to khỏe, đã trường thành cao bốn năm trượng.
Hơn ngàn phiền sinh mệnh lục diệp trên câv uẩn Sinh xanh tươi lóng lánh, sinh mệnh lực ân chứa đã đạt tới một cực hạn.
Thẩn thòng pháp lực của mỗi một phiến sinh mệnh lục diệp đều tiếp cận trình, tự Tiên Đế, ẩn chứa sinh mệnh lực vô tận thậm chí vuợt qua Tiên Đe.
Thậm chí ngav cà thản thể của Dương Phàm đều là hóa thản Luân hồi của sinh mệnh lục diệp.
B án tôn chán chinh không phái Dương Kỳ cũng không phải Dương Phàm trước kia mà là câv Uân Sinh khóe mạnh trưởng thành, ân chứa lốc xoáy Luân hôi.
về phẩn Dương Phàm giờ phút này, nói là phân thân thì có chút miễn cưỡng, có thể hình dung hắn là một bộ phận của bản tôn thì có chút thích hợp hơn.
Theo độ cao và trinh tự của cảnh giới, linh hồn và thán thể lưu lại thiên địa đổi với Dương Phàm mà nói càng ngàv càng nhó bé không đáng kể.
Trí nhớ hai kiếp có khi khiến hắn không rõ mình rốt cục là Dương Phàm hay là Dương
Kỳ.
– Ta chính là ta, cho dù là Dương Phàm hay là Dương Kỳ.
Dương Phàm thoát khói ma niệm quấv nhiễu, rất nhanh kiên định một tín niệm.
Một tia tín niệm đó kéo dài hai kiếp, ngav cả Luân hồi đều không thể xóa nhòa.
Mặc dù hai kiếp làm người, nhưng bán chất trong linh hồn sẽ không biến hóa.
Linh hồn tâm ấn cũng là thứ sâu nhất trong linh hồn. chứa đựng tin tức nguvẻn thủy nhất
cho dù là lực lượng của Tiên Đế cũng không thể chôn vùi.
Thời gian trăm năm nhoáng cái qua đi.
Cây Uẩn Sinh đã có chút biến hóa.
Tỷ như ngẫu nhiên có một phiền sinh mệnh lục diệp rơi xuống đất. sau khi thối rữa hóa thành phản bón dung nhập không gian Mệnh Hạch.
Trong không gian Mệnh Hạch, khi tức sinh mệnh ngày càng tăng lên. sinh sôi nảy nớ một số sinh mệnh nhưcâv cối, vài thứ linh tinh…
Tảm thẩn Dương Phàm dung nhập trong đó, cảm thụ từng biến hóa nhò bé nhất.
Khi hắn có thể lĩnh ngộ được bản chất của những biến hóa này, có lẽ có thể sáng tạo ra hàng ngàn hàng vạn.
– Sinh mệnh thật sự là thần kỳ. có lẽ không lâu nữa ta có thể sáng tạo sinh mệnh. Nhưng đáng tiếc thời gian quá gấp.
Dương Phàm tinh lại từ trong trạng thái tĩnh tu tìm hiểu.
Lúc này hắn đã bước nửa bước vào Diễn Sinh Kỳ.
Truvền thừa, gieo, luân hồi của sinh mệnh được kéo dài và sinh sôi nảy nớvỏ hạn…
Chi là thòi gian trăm năm đã qua.
Dương Phàm thớ dài một hod. tuy 1″ẳng không thể tĩnh tu và tìm hiểu hoàn toàn mới nhưng cảnh giới Diễn Sinh Kỳ đã bắt đẩu khới động và tự vận chuvển.
Hắn cẩn chi vẻn vẹn là thòi gian.
Mà thời gian đối với hắn lại hết sức gấp gáp.
Sau trăm năm, Dương Phàm quá nhiên từ noi Du Vân Tiên Đế biết được Vân Tiêu Đại Đế đã rời đi.
– Ta có một vẩn để hết sức tò mò: Đại Đế mạnh cỡ nào?
Bộ dạng Dương Phàm rất hứng thú, nhìn như chi là tùy tiện hòi.
– Đại Đế mạnh cỡ nào?
Du Vân Tiên Đế đầy vẻ sùng kính, trong mắt lộ ra vài phản hướng tới.
Sau khi trầm tư thật lâu, hắn khẽ thớ dài:
– Đại Đế mạnh cỡ nào, ngay cả ta cũng không biết!
“Ngav cà Đại Đế mạnh cỡ nào đều khôngbiết. vậy sao ngươi kính sợ?”
Trong lòng Dương Phàm cảm thấv cổ quái.
– Nhưng là ta biết một điều: ờ trước mặt Đại Đế, ta không có sức phản kháng cũng không có cơ hội ra tay.
Du Vân Tiên Đế trịnh trọng nói.
Không có sức phán kháng? Không có cơ hội ra tay?
Dương Phàm không khòi hít sâu một ngụm khí lạnh.
Ngav cả hắn cũng không thể hoàn toàn nhin thấu thực lực chân chinh của Du Vân Tiên
Đế.
Nhưng là hắn có thể xác định một điểu: Du Vân Tiên Đế cao hơn Lam Băng Tiên Đế một tầng.
Huyền Tiên tam trọng, giữa mỗi trọng đểu là chênh lệch của một cảnh giới lớn.
Nói cách khác. Du Vân Tiên Để có khá năng mạnh hơn Lam Băng Tiên Để gấp mười, gắp trăm lần.
– Đại Đế. bọn họ đứng ở đinh cao nhất của thất giới, không gì bọn họ không làm được, cũng xưng là Cửu Thiên Đại La Chí Tòn Tiên. TrừThiênĐế và Minh Đế trong truyền thuyết, thế gian không có người nào có thê ngự trị phia trên bọn họ.
Trong mắt Du Vân Tiên Đế thậm chí có vài phẩn thành kính sùngbái.
Trong lòng Dương Phàm thẳm than, nhưng vẫn không thể đánh giá được Đại Đe mạnh cỡ nào.
Nhưng có thể nói Đại Đế mạnh nhất thất giới.
về phẩn Thiên Đế và Minh Đế trong truvển thuyết, bọn họ là Tiên thiên sinh linh tồn tại từ khi thất giới sơ khai, căn bán không hỏi chuvện thế gian.
Tỷ như Thiên Đế cai quản tam giới, chính là chúa tể cao nhất của Vô thượng Thiên đình, mỗi mười ức tám ngân vạn năm khi Vô thượng Thiên đình mớ ra mói có thê xuất hiện.
Đây chi vẻn vẹn là có thể xuất hiện mà thôi.
Nghe nói thẩn hồn bản tôn của Thiên, Minh nhị đế hàng năm không ớ tại thất giới, ngao du Man Hoang Tô Giới không biết có tồn tại hay không…
– Lẩn nàv Đại Để đi Yêu giới giao chiến với đối thủ cũ.
Du Vân Tiên Đế cười nói. thường xuvẻn nói ra một ít bí tân của thất giới với Dương Phàm.
– Đổi thủ cũ?
Dương Phàm đột nhiên cảm thấy hứng thú.
Không ngờ Đại Để nàv lại chạv tới Yêu giới của hạ tam giới.
“Yêu giớii, khôngbiết Hồ Phi hiện tại thế nào?”
Dương Phàm không khòi nghĩ đến Hồ Phi.
– Đối thủ của hắn chính là vị Man Hoàng danh tiếng lừng lẫy của Yêu giớii. Hai vị Đại Đế này từ thật lâu trước kia đã bắt đầu luận bàn tỷ thí. Nghe nói. vì tỷ thí bọn họ không tiếc giá nào để tinh thẩn ý chí buông xuống hạ giới, tìm người phát ngôn tại Phàm giới tranh đấu lẫn nhau.
Du Vân Tiên Đế lại cười nói.
Tinh thẩn ý chí buông xuống hạ giới?
Trong lòng Dương Phàm đột nhiên máy động, không khói nhớ tới hai nhản vật truyền kỳ thượng cổ ớ Đỏng ThắngĐại Lục: Tiên Tẩn Thủy Hoàng và Bách Tộc Man Vương.
Trận chiến sổ mệnh giữa hắn và Thiên Thu Vô Ngán lúc trước đă khới động tinh thẩn ý chí tàn lưu lại trên tượng đá thượng cô của Tiên Tán Thủy Hoàng và Bách Tộc Man Vương.
Hai cỗ tinh thẩn ý chí nàv kéo dài từ thượng cổ đến bâv giờ, thành toàn cho Dương Phàm cùng Thiên Thu Vô Ngân.
Hai người xem như là nối tiếp trận chiến giữa hai nhản vật thẩn thoại thượng cồ, cùng bới vậy mà đạt được kỳ ngộ, thông qua trận chiến đinh vượt qua bản thân, dung họp tinh thán ý chí lưu lại mà khôngbị hạn chế của chúng.
“Chẳng lẽ hai nhản vật thẩn thoại tại Phàm giới: Tiên Tẩn Thủv Hoàng và Bách Tộc Man Vương là người phát ngôn của hai vị Đại Đe nàv ờ nhân gian?” Dương Phàm mơ hồ cám thấv mình đà vạch trân bí ân của hai tượng đá thượng cô ngày trước.
Thời gian trăm năm đã qua, Đại Đế đã rời khỏi Vân Tiêu cung. Dương Phàm cố đè nén ý niệm lẻn vào nội cung, chờ đợi tin tức của Dư Mộng Thanh.
Chờ khoảng trăm ngàv. rốt cục Dư Mộng Thanh tới.
– Cửu Công chúa nói, ba ngày sau gặp ờ Hàn Yên đàm bên ngoài Vân Tiêu cung. Như vậy ngươi thóa mãn rồi chứ hả?
Dư Mộng Thanh cười nói.
– Được, một lời đã định.
Tâm tình của Dương Phàm gấp gáp mà chờ mong.
Truy tìm nhiều năm như vậy. trải qua một lần Luân hồi. giọng nói và hirih dáng của Vũ Tịch đã không khắc sâu rõ ràng trong lòng hắn như ngày trước nữa.
Thời gian có thể khiến rất nhiều cảm tinh nhạt đi. huống chi là người trải qua Luân hồi.
Địa vị của Vũ Tịch trong lòng hắn đã dẩn bị Đặng Thi Dao thav thế.
Dù sao hai người trải qua tình vêu khắc cốt minh tâm, thậm chí đã sớm sinh ra tiểu Dương Thân từ khi ở Phàm giới.
Nhưng duy nhất có một loại “niềm tin” chua bao giờ phai nhòa.
Đây cũng chính là nguvên nhân DươngPhàm khôngtiếc mọi giá tới Tinh Thiên thếgiới.
“Bất kể kết quả cuối cùng là nhưthế nào… Chi cần tâm nguvện cùng hứa hẹn của ta được hoàn thành, chi cẩn ta chưa từng lui nửa bước, là có thể không oán không hối hận”.
Trong lòng Dương Phàm thẩm nhủ.
Ba ngày sau.
Trời còn chưa sáng DươngPhàm đă rời Vân Tiêu cung.
Với thân phận tiên vệ đoàn trướng của hắn có thể tùy tiện ra vào Vân Tiêu cung.
Địa điểm ước hẹn: Hàn Yên đàm.
Hàn Yên đàm ờ nơi nào. Dương Phàm ớ Vân Tiêu cung nhiều năm như vậy cũng khá rõ ràng địa hình xung quanh.
Tuy nhiên Hàn Yên đàm này cùng không phải nơi bình thường gì. có thể nói là một vùng đât nguy hiẻm. Tu vi không đạt tới trình tự Tiên Quân căn bán không thê vào sâu.
Bá!
Thông qua Đại Luân Hồi bao phủ. Dương Phàm thi triển thẩn thông thuấn di. lập tức na di đến Hàn Yên đàm.
Khoảng cách ngàn ức dặm chi trong một ý niệm của Dương Phàm.
Vô hình trung, hắn dần dẩn bước lên tảng lóp đinh của thất giới.
Hàn Yên đàm bị một tầng khí lạnh buốt xương như thực chất bao phủ.
ở trong này. thẩn thức kéo dài bị hạn chế rất lớn. tu vi không đủ nếu tự tiện triển khai thẩn thức thậm chí sẽ bị thương đến linh hồn.
Cám quan Đại Luân Hồi của Dương Phàm ngược lại khôngbị ảrih hướng.
Càng vào sâu khi lạnh lại càng khủng bố. cuối cùng gần như khiến thán thể mạnh mễ của Dương Phàm cũng cảm thấy lạnh như băng.
Mặc dù hắn không sử dụng pháp lực hộ thể.
Đứng ớ nơi sâu nhất Hàn Yên đàm, Dương Phàm nhắm mắt. lẳng lặng chờ đợi.
Quá trình quen biết Vũ Tịch và yêu nhau ớ kiếp trước hiện lên trong đầu.
Nếu như nói vêu và đển với nhau của hắn và Đặng Thi Dao là nồng nhiệt, khắc cốt minh tâm thì tình yêu với Vân Vũ Tịch lại tự nhiên như nước chảy, binh thản nhưmâv khói.
Thời gian chậm rãi trôi qua. có vẻ dài lâu như thế.
Không biết khi nào, một tiếng sáo linh hoạt kỳ ảo quanh quần trong Hàn Yên đàm mờ
mịt.
Tiếng sáo mờ mịt lại như âm thanh của tự nhiên, toàn bộ hàn đàm lạnh thấu xương phảng phất như lâm vào tiên cảnh tự nhiên chim hót hương hoa.
Tiếng sáo cũng bừng tirih Dương Phàm đang chìm trong hồi ức quá khứ. một loại kêu gọi thản thiết tự nhiên khiến tim hắn đập nhanh.
Nàng đến đâv từ lúc nào?
Đây là ý niệm đẩu tiên trong lòng Dương Phàm.
Tiếng sáo như tiếng tròi cắt ngang hồi ức về kiếp trước của Dương Phàm, đưa mắt nhìn ra ngoài Hàn Yên đàm, trong lòng thám lấv làm kỳ: “Nàng xuất hiện từ khi nào. vì sao ta không phát hiện?”
Tiếng sáo từ xa đến gần. hàn khí của cả Hàn Yên đàm thấu xương dường như bị giảm đi vài phân, nghênh đón cảnh xuân xanh biếc của thiên nhiên, mơ hồ có thê ngửi đên mùi hương cỏ tươi mát.
Tuyệt cảnh hung hiểm Hàn Yên đàm nàv phảng phất được giao cho cái gì, trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó từ mành đất tử vong biến thành tiên cành đẹp đẽ.
Dương Phàm nhìn chăm chú phương xa, như người mất hồn thất thẩn bất động.
Vươn ra một bàn tav, trong tầng cảm quan của hắn phàng phất như chạm đến lá cây cùng cánh hoa từ không trung hạ xuống.
Bốn phía của hắn dường như truvền đến tiếng chim hót gió thổi, lá cây xào xạc. Nơi nàv là trong rừng sâu sao?
Trong tẩm nhìn, một đám mâv xanh biếc hào quang bảv màu lượn lờ từ cuối chân tròi chậm rãi bay tói.
Bóng hình xinh đẹp trên đám mây biếc mặc áo váy xanh biếc khẽ bav trong gió. mơ hồ có thể thấy được chân ngọc trắng ngẩn để trần giẫm trên mây biếc mờ mịt. Mắt sáng như nước lóe lên như ánh sao. khuôn mặt ngọc hoàn mỹ như thiên niên đắp nặn hơi mim cười. Chi một cái nhíu mày. mim cười khiến cây rừng bổn phía nhảv múa, phía dưới dường như còn có tiếng suối chảy róc rách.
Đây là một tiên tử tuyệt thế xinh đẹp xuất trần gần gũi với tự nhiên, có dung mạo giống Vân Vũ Tịch như đúc.
Ngoài vẻ mv lệ, tự nhiên như ngày trước càng có thêm một loại mờ mịt như trong sương mù và khí chất cao quv trong thần vận.
Vè đẹp như vậy có thể hút hồn bất kỳ nam nhản nào trong nháy mắt. chẳng sợ là một thanh âm cũng có thê làm cho người ta cả đời khó quên.
– Cảnh vật tự nhiên hoàn mỹ tự nhiên hòa nhập trong lòng, hòa nhập thiên địa.
Dương Phàm nhìn vị Cửu Công chúa có dung mạo giống hệt Vân Vũ Tịch ớ trước mắt. trong lòng thớ dài thật dài.
Khó trách đối phương có thể đến một cách im lìm như thế.
Cành vật tự nhiên hoàn mỹ hết thảv đểu tự nhiên như vậy, không có gì đột ngột.
Huống chi Dương Phàm đang đắm chìm trong hồi ức về kiếp trước.
Cái loại cảnh giới đem tự nhiên hòa nhập vào trong lòng, hòa nhập vào thiên địa đã có thê sánh ngang cùng Tiên Đế.
Hai người đứng lơ lửng trong Hàn Yên đàm, bốn phía là khí lạnh thấu xương cũng là tiên cảnh khu rừng có lá và cánh hoa rơi xuống trong ánh xanh biếc lav động.
Từng phiến lá màu xanh cùng cánh hoa rơi xuống phát ra tiếng xào xạc rất nhó. cùng tiếng suối chảy róc rách dưới chân hình thành tiết tấu tuyệt vòi nhất.
Cửu Công chúa thu hồi Thất HươngNgọc Hồn Địch, áv náv cười:
– Vũ Tịch đến chậm. Sáo ngọc và nhạc phò của ngươi, ta rất thích.
Thanh âm như tiếng trời của nàng cùng với hoàn cảnh tự nhiên bốn phia như vò hình kêu gọi lẫn nhau.
Dương Phàm không lên tiếng, chi lẳng lặng chăm chú nhìn vào mắt nàng, phảng phất như muôn nhin xuyên vào tâm hồn.
Kv thật hắn muốn phân biệt xem Cửu Công chúa trước mắt rốt cục có phái là Vũ Tịch của ngàv trước.
Khuôn mặt không chút tỳ vết của Cửu Còng chúa không hiểu sao đỏ lên, đôi mắt sáng né tránh.
Cho tói bâv giờ chưa từng có nam nhản nào dám nhìn chẳm chẳm nàng một cách không kiêng nê gì như vậy.
Bới vì bất kỳ một nam nhân nào sẽ vì khí chất tuvệt mỹ cùa nàng mà cảm thấv tự xấu hổ.
Nàng hòa nhập tự nhiên vào tâm hồn cũng sẽ không đò mặt bới vì cái nhìn của bất kỳ nam nhân nào.
Nhưng không biết vì sao nam nhân trước mắt lại mang tới cho nàng một loại cảm giác hết sức thân thiết gần gũi.
– Vũ Tịch, chẳng lẽ muội không nhận ra Dương đại ca?
Dương Phàm chăm chú nhin đôi mắt quen thuộc, thám tình hói.
– Xin Dương Tiên Quán tự trọng, ngươi ta chi là bèo nước gặp gỡ.
Tronglòng Cửu Công chúa không vui. tự nhiên mim cười nhắc nhờ.
Chi là lẩn đẩu gặp mặt.
Dương Phàm chường khống Đại Luân Hồi có thể rõ ràng cảm nhận được tâm tình của Cửu Công chúa.
Đối phuơng hòa nhập tự nhiên vào tâm hồn, hòa nhập vào thiên địa. muổn thăm dò tâm tư và linh hồn dao động khó hơn so với Tiên Đế bình thường rất nhiều.
Dương Phàm hít sâu một hơi. đắn đo một chút mới từ từ nói:
– Vậy xin hỏi Công chúa điện hạ. vi sao thích sáo ngọc và nhạc phổ ta tặng cô?
Trên ngọc nhan tuyệt thế của Cửu Công chúa nổi lên một tia mẻ mang, hơi cúi đẩu. đôi mắt đẹp có chút trốn tránh:
– Loại cảm giác kv quái nàv ngav cả ta đêu không thê nói rõ. Từkhinhin thấy hai vật này liền thấv thân thiết phát ra từ nội tâm giống như bị cái gì đó kêu gọi.
Dương Phàm nghe vậy chìm vào trầm tư ngắn ngủi.
– Đây cũng là nguvên nhản ta tò mò đi ra gặp ngươi.
Cửu Công chúa khôi phục khí chất tự nhiên tuvệt trần, dũng cảm nhìn thẳng vào mắt Dương Phàm, dường như muốn làm rõ vấn đề gì.
– Thân thiết? Kêu gọi?
Dương Phàm thấp giọng lẩm bẩm, đang trầm tư rất nhanh bừng tinh lại. trong lòng đã có phóng đoán.
Thòng qua Đại Luân Hồi bao phủ hắn phát hiện khí tức linh hồn của Vũ Tịch cực kỳ tương tự với Cửu Công chúa này, nhưng khí tức của Cừu Còng chúa càng tinh khiết tự nhiên mà lại bao dung cả Vũ Tịch.
– Có thể nói về cảm giác nàv hay không?
Dương Phàm phun ra một hơi dài, hai tay chắp sau lưng, ánh mắt sắc bén mà bình tĩnh.
– Những thứ nàv dường như đã nhìn thấv ờ trong mơ.
Cửu Công chúa vì làm rõ mê mang trong lòng cũng rất phổi họp.
Chi là nói tới đây. mặt ngọc hơi úng đỏ.
– Trong mơ?
Dương Phàm chấn động.
Điều nàv khiến cho phòng đoán của hắn lại có vẻ không chính xác.
– Cô thật khôngbiết ta? Cũng không cám thấv thản thiết?
Trong mắt Dương Phàm thẩn quang lóe sáng, giọng nói của hắn dẩn dẩn có vài phẩn hùng hô dọa người.
Cửu Còng chúa khẽ nhíu màv liễu, nhìn chăm chú hắn thật lâu. cuối cùng nói bang giọng trong tréo nhưng lạnh lùng:
– Ngươi là Dương KỲ tiên vệ đoàn trướng của Vân Tiêu cung, trước đó ta chua từng có qua lại gì với ngươi.
Nghe vậy. trong lòng Dương Phàm run lên nhưng ánh mắt bình tình như cũ.
Ánh mắt hắn nhìn chẳm chẳm vào người đẹp tuvệt thế trước mắt. thản hình sinh ra biến ảo và vặn vẹo một cách không rõ.
Chi khoảnh khắc, hình thể, bề ngoài, khí chất và thần vận của Dương Phàm đểu sinh ra biến hóa. Ngay sau đó. một thanh niên nho nhã tuấn lãng mang theo nụ cười ấm áp hiện ra trước mặt Cửu Công chúa.
– Ngươi… Là ngươi…
Cửu Công chúa rốt cục thất sắc. nhìn chẳm chẳm vào nam nhản bất kể là tướng mạo hav khi chất đêu có thê nói là hoàn mỹ trước mắt.
– Vũ Tịch, rốt cục muội nhận ra đại ca.
Dương Phàm tươi cười như làn gió nhẹ. chi một bước đi tới trước mặt Cửu Công chúa, vòng tay ôm nàng một cách rất tự nhiên.
– Ngươi…
Hai gò má Cửu Công chúa đó ứng. mặt hiện vè lạnh lẽo. âm thanh lạnh lùng:
– Đăng đổ tử! (Đồ phóng đãng)
Sau tiếng nói đầy tức giận, hào quang tự nhiên vô hình bồng bềnh bổn phía đột nhiên hóa thành bông tuyết và gió bão lạnh băng đầy tròi.
Dương Phàm lập tức rùng mình một cái. thán thể bị đông cứng.
Bá!
Dáng người tuyệt vòi của Cửu Công chúa kết hợp làm một thể với đám mâv biếc duới chân, ngưng kết ra một đài hoa sen nhiêu màu bảo vệ quanh thản.
Tronglúc nhất thời, bích quangđẩv trời, hào quangbàv sắc cùnggợn sóng xanh biếc bao phủ một vùng thiên địa. hoàn toàn ngăn cách với Dương Phàm.
– Vì sao dưới tình huống như vậy. muội cũng không nhận ra ta?
Vẻ đau khổ trên mặt Dương Phàm biểu lộ ra một cách tự nhiên.
Giờ nàv khắc này. hắn không muốn tiếp tục áp chể và giấu diếm tình cám trong đáv lòng.
-Xin… Xin lỗi!
Vẻ tức giận lạnh lùng trên mặt Cửu Công chúa tan thành mâv khói, hết sức áy náy.
Một nam nhân xa lạ vô lễ với nàng mà trong lòng nàng lại không có chồng cự và phẫn nộ chân chính, ngược lại có chút áy náv và xin lỗi một cách không tự giác.
– Ta… Ta nhận ra ngươi…
Trong mắt sáng như nước của Cửu Công chúa ẩn hiện ánh lệ và sương mù, kinh ngạc nhìn Dương Phàm.
– Nhận ra ta?
Trên mặt Dương Phàm lộ ra vài phẩn vui sướng.
– Ta là ai?
Dương Phàm nhìn thấy cơ hội chuvển biến.
– Ngươi là Dương… Dương Phàm…
Trong mắt Cửu Công chúa lóe ra ánh sáng trong suốt, ánh mắt dừng trên mặt Dương Phàm rốt cục không thê dời đi.
Đột nhiên nàng phát hiện nam nhản trước mắt lại thán thiết như thế.
– Chi là… Chúng ta quen biết ờ trong mơ.
Cửu Công chúa nhẹnhàngnói.
– Trong mơ?
Thản hình Dương Phàm hoi lắc lư một cái.
Chẳng lẽ tinh vêu kiếp trước chi là trải qua một giấc mơ? Trải qua một lẩn Luân hồi, trí nhớ kiép trước ớ trong lòng Dương Phàm tự nhiên không mành liệt bang kiếp trước, bình thường có chút mông lung, lúc suy nghĩ kỹ càng thì lại thấy rất thán thiết.
Nhưng là “Mơ” lại khác.
Hít sâu một hơi. Dương Phàm tiếp tục hòi:
– Như vậy ớ trong mơ, hai ta có quan hệ gì?
– Quan hệ?
Cửu Công chúa hơi cúi đầu, tay ngọc khê nắm chặt nếp váy. có vẻ bẽn lẽn:
– Quan hệ của chúng ta là…
– Rốt cục là cái gì?
Dương Phàm nhìn thẳng nàng, đẩy vẻ khẩn trương.
Mà lúc này màu đó ứng khuôn mặt Cừu Còng chúa đã lan tới bên tai, ngượng ngùng tới cực điểm.
Dương Phàm cũng bị hấp dẫn bới vẻ đẹp thuần khiết của nàng trong khoảnh khắc này.
Hắn còn chua kịp đắc ý và cao hứng…
Đột nhiên Cửu Công chúa che mặt lướt đi. hóa thành một dải sáng màu xanh biếc biến mất khói Hàn Yên đàm.
Với tu vi Huvền Tiên, từ Hàn Yên đàm đển Vân Tiêu cung chi trong một ý niệm.
– Vũ Tịch!
Dương Phàm không kịp kêu gọi, bóng hình xinh đẹp truy tìm vô số năm đã biến mất.
Haizzz!!!
Hắn không khỏi thớ dài, nhung trong lòng lại có chút nhẹ nhõm.
Từ tình huống trước mắt. vị Cửu Công chúa của Vân Tiêu cung nàv chính là Vân Vũ Tịch, cũng còn nhớ rõ hắn.
Biến hóa duv nhất là ờ chồ trong cảm nhận của vị Cửu Công chúa này, quá trinh từng yêu của hai nguời chi là một giấc mơ…
Có lẽ giấc mơ này tương đổi rõ ràng, có thể nhớ lại.
Nhưng là trong cảm nhận của nàng, đâv cuối cùng cũng là một giấc mơ.
– Rốt cục là sai lầm ớ đâu?
Dương Phàm nhắm mắt lại, toàn lực triển khai cám quan Đại Luân Hồi. ý đồ suy tính một phen.
Nhưng khi suy tính cảm ứng hắn gặp phải một lực cản cường đại.
– Xem ra nhất định là có cường giả nghịch thiên nhúng tay. nếu không không có khả năng ta hoàn toàn không tìm thấy manh mối.
Dương Phàm cho ra một kết luận.
Trờ về Vân Tiẽu cung. Dương Phàm không thể tĩnh tu.
Xem ra nếu không thể hiểu rõ việc này, hắn khó thể bình yên tu luyện.
Thấy vậy hắn dứt khoát ngừng tu luyện, chi cần xử lý hoàn mỹ việc này. trong lòng sẽ không còn vướng bận gì. Mà hắn đã bước một chân vào Diễn Sinh Kv, không lúc nào là không tu luyện, chi là không thể tĩnh tu tim hiểu.
– Nếu có thời gian, ta có thể tiếp tục theo đuổi Vũ Tịch một lẩn, thể nghiệm cảm giác vui sướng nhân gian khó được này. Chi là hiện tại. thòi gian của ta quá gấp gáp.
Lúc Dương Phàm chán chính tĩnh tâm lại. tâm thẩn tiến vào nơi sâu trong linh hồn. có thê cảm nhận được ý chí kiếm đạo của Vô Song rung động.
Thình thịch! Thình thịch! Thinh thịch!
Ý chí kiếm đạo giống như một quá tim yếu ớt đang khẽ đập.
Loại “đập” này mặc dù nhó bé không thể thấy rõ nhung đã có xu thế dẩn dẩn tăng mạnh.
Không quá mấy năm. Dương Phàm chuẩn bị lén vào nội cung đi tìm Vũ Tịch.
Đúng vào một ngày, Dư Mộng Thanh lại tìm tới Dương Phàm, thấp giọng nói:
– Không biết vì sao. sau lần đó Cửu Công chúa trở về lại càng thêm mê mang, cà ngàv cầm sáo ngọc buồn bực không vui.
– Nàng cho rằng tình yêu của chúng ta chi là một giấc mơ. Nhưng mà chúng ta lại có thể gặp mặt trong hiện thực.
Dương Phàm nói ngắn gọn.
– Lại có chuyện kỳ quái như thế?
Dư Mộng Thanh cùng ngạc nhiên vỏ cùng.
– Vì sao những chuyện trải qua chân thực lại chi là một giấc mơ trong cám nhận của Vũ Tịch? Chẳng lẽ là bới vì Đại Đế…
Trong mắt Dương Phàm chợt lóe sáng.
– Nói với nàng 1'ẳng ta rất nhớ nàng, đâv cũngk phải là một giấc mơ. Nếu quả thật là một giấc mạ vậy chúng ta cũng từng yêu nhau ớ trong mạ chăng lẽ không đúng?
Dương Phàm bình tâm lại, nhờ Dư Mộng Thanh chuvển lòi.
– Hiện tại có thể xác định người mà Cửu Công chúa thích chính là ngươi, chua từng có một nam nhân nào khiến nàng mong nhớ ngàv đêm, nhớ mãi không quên.
Dư Mộng Thanh nhin hắn trịnh trọng nói:
– Nếu là như vậv. con đường ngươi muốn đi sẽ rất gian nan…
Dương Phàm hiểu được ý tốt của Dư Mộng Thanh.
Trước không nói đến chênh lệch về thân phận giữa Dương Phàm và Cừu Công chúa, cũng không nói đến Đại Đế cao cao tại thượng chúa tê tam giới. Chi nói đến những người theo đuôi Cửu Công chúa, người nào không phái hạng tuyệt thế thiên tài!
Theo đuổi Cửu Công chúa, kém nhất là nhân vật cấp Tiên Đế. mà phần nhiều là nhân vật phong vân danh chấn một phương.
Nhìn chẳm chẳm phương hướng Dư Mộng Thanh biến mất. trên mặt Dương Phàm đầv quvết tâm, chắp tav đứng ngạo nghễ, lạnh lùng nói:
– Không ai có thể ngăn cản bước chân của ta.
Ý chí kiếm đạo khẽ rung động ớ nơi sâu trong linh hồn mang đến cho hắn niềm tin vô cùng.
Bước tiếp theo hắn chi cẩn bước vào Diễn Sinh Kỳ. dùng tư thế mạnh mẽ nhất quét ngang mọi đổi thủ và hoàn thành nguvện vọng của Vô Song.
Đương nhiên đâv cũng chi vẻn vẹn là ý tướng của Dương Phàm.
Sau khi Dư Mộng Thanh trở về, Dương Phàm bắt đầu chờ đợi tin tức.
Trong lòng hắn thẩm nhủ nểu trong vòng mười năm không có tin tức sẽ lén vào nội cung.
Nhất định phải điểu tra rõ nguvẻn nhân rốt cục trên người Vũ Tịch đã xảy ra chuyện gì.
Chẳng lễ gặp gỡ yêu nhau kiếp trước thật sự chi là một giấc mơ?
Ý niệm này vừa hiện lên. Dương Phàm liền cảm thấv buồn cười.
Tám năm sau.
Du Vân Tiên Đế tìm tói Dương Phàm, vẻ mặt cổ quái:
– Có khả năng chức vị của ngươi sẽ phát sinh một chút thav đổi.
– Chức vị thay đổi?
Dương Phàm thất kinh, không hiểu chút nào.
Những năm gần đâỵ hắn vẫn một mực điệu thấp, cũng không có biểu hiện gì. Làm sao lại đột nhiên có thav đôi vê chức vị?
– Đây là mệnh lệnh đến từ nội cung. Từ hòm nav trờ đi ngươi sẽ bị điểu vào nội cung, tạm thòi đảm nhiện Phó thống lĩnh Ảm Vệ bộ của nội cung.
Sau khi Du Vân Tiên Đế tuvên bổ mệnh lệnh xong, lộ ra vẻ mặt cô quái nhìn phía Dương Phàm.
– Vì sao lại đột nhiên bị điều vào nội cung?
Trong lòng Dương Phàm mừng thẳm nhưng ngoài mặt không chút thav đổi.
Nội cung không phái là nơi ớ của thân thuộc gia quvến của Đại Đế. Cửu Công chúa hav sao?
về phần Ám Vệ. Dương Phàm cũng có nghe qua.
Ám Vệ bộ là một tổ chức cực kỳ thần bí của Vân Tiêu cung, vẫn ẩn giấu trong bóng tối.
Mỗi một Ám Vệ đều là cường giả cực kỳ đáng sợ.
Nhiệm vụ của bọn họ trừ việc giải quvết một số chuvện không thể lộ ra ngoài ánh sáng, còn bao gồm cả việc bào vệ những người trọng vếu có quan hệ với Đại Đế.
Tóm lại. bọn họ thẩn bí, cường đại. giấu trong bóng tối.
Dương Phàm không nghĩ tới minh lại đột nhiên bị điểu động vào Ám Vệ bộ.
– Ta cũng đang kỳ quái. Yêu cẩu tiến vào Ám Vệ bộ cực kỳ hà khắc, thượng thường phải trải qua huân luyện và khảo hạch vô cùng nghiêm khắc. Tình huông trực tiệp điêu vào như ngươi hết sức hiếm thấy.
Du Vân Tiên Đế càng thêm nghi hoặc khó hiêu hơn Dương Phàm.
– Hơn nữa… ở Ám Vệ bộ cho dù là Phó thống lĩnh bình thường cũng là nhản vật cấp Tiên Đế đảm nhiệm.
Hắn càng nói càng hoang mang.
– Mệnh lệnh này là ai truyền xuống?
Dương Phàm thán nhiên hỏi.
– Thống lĩnh của Ám Vệ bộ. cái tên biến thái…
Du Vân Tiên Đê rùng mình một cái, nhìn chăm chăm Dương Phàm:
– Chẳng lẽ ngươi biết hắn?
– Không biết!
Dương Phàm lắc đâu, ngược lại tò mò về “tên biến thái” theo lời Du Vân Tiên Đế.
– ờ Vân Tiêu cung, chi có ba người có năng lực này. Một người là Tiên Đế. một là Thống lĩnh Ám Vệ bộ. còn có một người chính là vị Cửu Công chúa kia…
– Cửu Công chúa?
Trong lòng Dương Phàm khẽ động. Chẳng lẽ là…?
– Lúc Đại Đế không có mặt. quyền lớn của ngoại cung giao cho Phó cung chủ và một số ít người chúng ta. Mà nội cung chi có Thống lĩnh Ám Vệ và Cửu Còng chúa.
Trong mắt Du Vân Tiên Đê lóe tinh quang, nhìn chăm chăm vào Dương Phàm giông như đang thẩm vấn phạm nhân.
Ngày hôm sau, Dương Phàm bí mật biến mất khòi tẩm nhin của mọi người.
Đoàn trướng tiên vệ đoàn thứ chín được đổi người rất nhanh.
về phẩn hắn đi nơi nào. tiên vệ đoàn căn bản không có tin tức.
Dương Phàm giống như là trống rồng biến mất.
Người biết tình huống này đã ít lại càng ít.
Trên thực tế hắn đã công khai tiến vào nội cung gia nhập Ám Vệ bộ.
Đón tiếp hắn chính là Phó thống lĩnh Ám Quv.
Ám Quv là một cái bóng toàn thán tối đen gẩn như không có hinh thái gì, có thể dung nhập trong thiên địa và biến mất trong bóng đêm.
Lẩn đẩu tiên gặp mặt.
Khi hắn xuất hiện ớ sau lưng, Dương Phàm đã sinh ra cảm ứng.
Ám Quv nhin chẳm chẳm Dương Phàm.
Hắn chi là một cái bóng tối đen, Dương Phàm cảm nhận được hai ánh mắt nhưđiện lạnh.
“Người nàv đáng sợ!” Dương Phàm chi cảm thấv áp lực người nàv mang đến cho hắn cường đại hon Lam Băng Tiên Để gấp mười lần.
– Ngươi chính là Dương Kỳ…
Thanh âm hư vô mờ mịt truyên đến. môi trường chung quanh không có biến hóa gì. Dương Phàm cảm thấv một cỗ âm hàn xông thăng vào thán thê và linh hôn.
– Mặc kệ ngươi thông qua phương phập nào tiến vào Ám Vệ bộ. từ hôm nav trở đi ngươi phải hiểu được: Tuyệt đối phục tùng!
Ám Quv lạnh lùng nói.
– Tuyệt đối phục tùng?
Dương Phàm hơi híp mắt lại:
– Chức vị chúng ta ngang nhau, ngươi có tư cách gì?
Hắn cũng không sợ nhân vật cấp Tiên Đế.
Bá!
Một thanh đoán kiếm ngăm đen đặt trên cổ Dương Phàm.
Cồ khi tức âm hàn kia trong phút chốc tràn ngập toàn thản và mành liệt hơn vạn lần. Gần nhưkhién thán thể hắn lập tức hóng mất.
Dương Phàm có một tia cảm ứng, biết hắn muốn ra tay hung không có cơ hội né tránh.
– Ngươi uy hiếp ta?
Dương Phàm hơi nhướng mày. trên mặt cũng không có một tia sợ hãi mà ngược lại cười cười.
Hắn hết sức rõ ràng Ám Quv tuvệt đối không dám giết mình, hơn phản nửa là một lẩn ra oai phủ đầu.
– Ngươi phải hiểu được, cường giả vi tôn.
Thanh đoản kiếm ngăm đen kia khẽ kéo một chút trên cổ Dương Phàm, lập tức xuất hiện một vết máu.
Dương Phàm cảm thấv một tia lạnh như băng lan khắp toàn thân.
Nhưng là vết máu trên cổ vừa mới hiện ra lập rức khôi phục như cũ, dường như chưa bao giờ xuất hiện.
-Ồ!
Ám Quv cà kinh thất sắc. The gian lại có thân thể bất diệt cường đại nhưthế.
Nên biết trong tav hắn không phải là Tiên bảo bình thường. Đoản kiếm màu đen này ẩn chứa huvền diệu của cành giới Huvền Tiên cường đại. nơi bị thương tôn sẽ bị duv trì sự phá hoại, miệng vết thương cực khó khép lại, trà khi có Dược sư cấp Tông sư ra tav.
Nhưng là nam nhân trước mắt lại có thể coi nhẹ loại công kích huyền ảo này.
– Vũ khí trong tav ngươi, hình như là một kiện Thứ Thẩn khí…
Dương Phàm mim cười vươn đâu ngón tay khẽ vuốt trên lưỡi thanh đoản kiếm màu đen.
vết máu trên ngón tav hiện ra rồi biến mất ngav lập tức.
Ám Quv hoi biến sắc, rốt cục hiểu được người trước mắt này có thể tiến vào Ám Vệ bộ cùng không phải là hạng tẩm thường.
Hắn cũng không chú ý tới lúc Dương Phàm nhin chăm chú vào thanh Thứ Thẩn khí trong tay hắn, trong mắt có một tia tham lam.
“Người này cũng không phái Tiên Đế bình thường, có thể tiện tay lấy ra Thứ Thần khí. Nếu ném vật này vào Tinh Nguyên Lô, nhất định có thẻ khiên Luân Hôi Tinh Bảo của ta tăng lên một tầng”.
Trong đẩu Dương Phàm nảy ra ý nghĩ.
Nếu để Ám Quv biết ý tướng của hắn là muổn coi Thứ Thẩn khí của hắn làm tài liệu để luvện hóa. phóng chừng sẽ tức giận hộc máu.
– Đù rồi!
Một thanh âm hư vô lạnh băng vang lên trong linh hồn của hai người, có một loại uv nghiêm cường đại không thê trái ngược.
Chi một thoáng, hết thảy sự vật quanh thân hai người đều ngừng vận chuvển.
Giờ khắc nàv tim Dương Phàm ngừng đập. hò hấp cũng ngừng.
Hắn không thể động, ngav cả ý niệm động đậv cũng không có.
Thời gian đã mất ý nghĩa vào khoánh khắc này.
Khoảnh khắc thanh âm kia vang lên. trên mặt Ám Quv lộ ra vẻ sợ hãi, thản thể cứng đờ.
Dương Phàm cảm giác dao động linh hồn của mình thậm chí là ý thức đều thong thà tới cực điểm.
Chi khi hắn thu hồi tâm thẩn vào không gian Mệnh Hạch, linh hồn ý thức mới khôi phục bình thường.
Loại cảm giác mọi thứ mất khống chế nàv chi giẳng co hai nhịp thớ liền khôi phục bình thường.
Hô—
Gió. linh khí bốn phía bắt đầu lưu động.
Thình thịch!
Tim đập khôi phục bình thường.
Hô hấp của hai người đều khôi phục bình thường.
Trên trán Ám Quv đổ mồ hôi lạnh, quỳ xuống đất:
– Ám Thiên đại nhân, ta…
– Ta chi cho ngươi truyền lệnh cho hắn.
Thanh âm hư vô lạnh băng kia vừa dứt.
Phốc!
Một bàn tav hư vô trống rỗng xuất hiện chọc thủng ngực Ám Quv.
Không ngờ cái bóng hinh thái hư vô của Ám Quv bị chọc thủng dễ dàng, máu tươi đầm đìa sắc mặt tái nhợt, toàn thản nin rẩy.
Phịch!
Thi thể của Ám Quv té trên mặt đất. máu tươi lan tràn.
-Cút!
Thanh âm hư vô lạrih băng nói.
-Dạ.
Thi thể của Ám Quỷ tan rã vào đất, Dương Phàm cũng không thấy rõ hắn đi như thế nào.
– DươngKv…
– Xin Ám Thiên đại nhân phân phó.
Dương Phàm không kiêu ngạo không siẻm nịnh, cố giữ bình tĩnh.
– Không tệ. Có thể giữ binh tình trước mặt ta cho dù là bể ngoài thì về mặt tâm lý ngươi đủ để đảm nhiệm chức vị của Ám Vệ.
Thanh âm hư vô lạnh băng kia tán thưởng một cách hiểm thấy.
– Đại nhân quá khen. Bất kỳ thời điểm nào. bào trì một trái tim bình tĩnh đểu có hiệu quả hơn khủng hoảng vô vị.
Dương Phàm khôi phục bộ dạng bình thán.
Trong lòng hắn cười thẩm, làm sao ngươi biết cái gọi là “cố giữ binh tĩnh” đó chính là ta muốn ngươi nhìn thấy.
– Từ hôm nav trớ đi, ngươi sẽ toàn quvền phụ trách sự an toàn của Bích Dao Cung, quán lý hai mươi Ám Vệ. Ngươi phái hiêu được tu vi của hai mươi Ám Vệ này ít nhất là Kim Tiên cửu trọng.
Sau khi phân phó. thanh âmhưvô lạnhbăngbiến mất.
Dương Phàm thớ ra một hơi dài nhẹ nhõm. Thực lực của lão đại của Ám Vệ bộ nàv lại khủng bố như thế?
ở trước mặt hắn, Tiên Đế bình thường căn bản không có lực phán kháng, cho dù đến mười người trăm người đểu là trò đùa.
Tay cẩm một cái Ám Vệ lệnh màu vàng, thân hình Dương Phàm dung nhập vào hư không.
Muốn nói ẩn nấp chi đạo. trình độ của Dương Phàm có thể nói là đăng phong tạo cực.
Linh hồn khí tức đểu dung nhập vào hệ thống Đại Luân Hồi, lại phổi họp với thẩn thòng ẩn nấp thông triệt thiên địa, nếu Tiên Đế không chú ý sẽ không thể dễ dàng phát hiện hắn.
Tiến vào Ám Vệ bộ làm Phó thống lĩnh, Dương Phàm tụ nhiên có bản đồ nội cung, đồng thời ghi nhớ trong đầu.
Trong nội cung có cấm chế đặc thù hạn chế, không thể thuẫn di. Ngav cả Tiên Đế cũng không làm được. Chi có thê thòng qua phi hành, hơn nữa ngav cả phi hành cũng bị hạn chế nhất định.
Dương Phàm cảm giác dường như nơi đâv không thể hạn chế được thẩn thông thuấn di dựa vào Đại Luân Hồi của mình.
Nhưng hắn lại không muốn bại lộ thẩn thông thực lực của mình, đâv hoàn toàn là một con bài chưa lật.
Yên lặng tiềm hành nửa ngày, rốt cục Dương Phàm sắp đi tới noi cần đến.
Thông qua Ám Vệ lệnh, hắn lấv được liên hệ với hai mươi Ám Vệ trong ngoài Bích Dao cung.
Thậm chí có thể thông qua Ám Vệ lệnh trong tay bọn họ. cảm giác được tinh huống cụ thể bên kia.
– Vũ Tịch, hiện tại muội điểu ta đến Bích Dao cung là vì cớ gì?
Nhìn chẳm chẳm vào một phương hướng. Dương Phàm ni non.
Đúng vào lúc này. trong cảm quan hiện lên một Bích Lạc Tiên Cành khiến hắn thất thẩn!
Trong cảm quan, một vùng Tiên Cánh sương mù lượn lờ. từng phiền lá xanh biếc bav đầy tròi. Mỗi một phiến lá chừng mấv trượng đến mấv trăm trượng, cái thì trôi nôi cái thì lơ lửng trên mặt ao xanh biếc. Từng dải sáng mờ bảv màu chiếu rọi mỗi một phién lá xanh lóe ra từng gợn sóng trong suốt, làm nôi bật phủ đệ tiên gia như ngọc bích tinh thần ớ trung tâm của Bích Lạc Tiên Cảnh này.
Tiên quangmông lung, màu xanh biếc dịu dàng, phủ đệ như ngọc bích, lá xarứi đẩv trời, ánh sáng bảy màu tự nhiên chiếu rọi. Hết thảy cảnh vật và chi tiết tạo thành một khung cảnh tự nhiên tuyệt vời nhất thế gian.
– Đó chính là Bích Dao cung?
Dương Phàm thất thẩn hồi lâu mới nói:
– Còn đẹp hơn trong lời đồn. Chủ nhân của nơi này thật là con cưng của trời.
Đây là một tỏa cung điện phủ đệ lơ lửng trong Dao Tri Tiên Cảnh ớ vùng Bích Lạc thiên địa này.
Có thể sỡ hữu động phủ hoàn mỹ nhất Thiên giới này có thể thấy được sự sủng ái của Đại Đế đối với Cửu Công chúa có dùng “Nâng niu như hòn ngọc trên tay” cùng không đủ để hình dung.
Đồng thời nữ nhân sổng trong phủ đệ hoàn mỹ nhất này ớ trong lòng của vô số nam nhản thất giới tự nhiên cũng là tiên tử mỹ lệ nhất Thiên giới.
Chăm chú nhìn phủ đệ này, lẩn đẩu tiên Dương Phàm sinh ra cảm giác tự ti từ khi Luân hôi tân sinh. Nhưng là cảm giác này tan biến thành mây khói trong nháy mắt.
Sau khi Mệnh Hạch thông suốt Đại Luân Hồi thì thòi gian sinh mệnh đã mất ý nghĩa đối với Dương Phàm.
Hai kiếp làm người, vượt qua sinh tử. nắm giữ Luân hồi. hắn đã đứng ớ một trình tự huvền diệu, nhìn như tùy ý nhưng kỳ thật là dùng ánh mắt cao cao tại thượng “Nhìn xuống” cà thế giới nàv.
Loại ý nghĩ nàv theo lý thuyết khẳng định không thể tồn tại trong lòng hắn.
Nhưng là khi ngắm nhin Bích Dao cung tự nhiên hoàn mỹ nhất kia, trong nháv mắt Dương Phàm sinh ra ý nghĩ này. Mặc dù vô cùng ngắn ngủi cũng không thể ảnh hưởng đến tâm cành của hắn.
Loại ý nghĩ nàv không thể dao động tâm cảnh của hắn mà vô hình trung khiến áp lực trong lòng hắn tăng lên vài lân.
Hắn không khòi tự giễu cười:
– Rõ ràng có được sinh mệnh vĩnh hẳng vô tận, vì sao ta lại cảm nhận được gắp gáp cùng áp lực như thể?
Hắn chậm rãi tiến vào Bích Lạc thiên địa, khẽ giẫm lẻn lóp lá xanh biếc trong Dao Trì Tiên Cảnh, đột nhiên phát hiện mỗi một phiền lá xanh nơi này đều ẩn chứa một chút linh tính.
Thậm chí hắn có thể cảm nhận được dao động sinh mệnh ẩn chứa trong mỗi phiến lá xanh này.
Nếu là dùng lá xanh nơi nàv luvện chế Pháp bào. đại đa sổ có thể luyện chế ra cấp Tiên bảo trớ lên.
Trận pháp cấm chế trong Bích Dao cung như tự nhiên mà thành, hòa họp với môi trường tụ nhiên làm một căn bản không thê phát giác.
Mỗi chi tiết nhỏ trong cung, trang trí của mỗi cành vật đểu mơ hồ được giao cho một loại phong cách nhưng lại không mang một tia bùn đọng và bụi trần, chi sợ là tác phẩm của đại sư.
Dương Phàm hơi động dung. Giá trị của toàn phủ đệ nàv chi sợ còn trân quv hơn Luân Hồi Tinh Bảo của hắn gấp mười, gấp trăm lẩn.
Bước trên lá xanh, đạo tự nhiên Dương Phàm lĩnh ngộ kiếp trước lượn lờ bav ra không chút gượng ép.
Một dòng chày nhó màu xanh từ dưới chân tràn ra rót vào trong lá xanh thuận theo một đường lưu chuvên một vòng, sinh ra cám giác giao hòa cộng hường thân bí rồi sau đó trớ về cơ thể của Dương Phàm.
Không đến một lát. dòng sinh mệnh mênh mông tạo thành một cây cầu thần kỳ. không cần cố ý khống chế cũng khiến tất cà cử động của cả Bích Dao cung hiện lên trong đẩu Dương Phàm.
Loại thản nhiên thích ý nàv đã lâu Dương Phàm không cảm nhận được bới vì đã đứng trên trinh tự Đại Luân Hôi.
Không bao lâu. Dương Phàm “nhìn” thấy Dư Mộng Thanh, “nhìn” thấv những cung nữ khác, gia đinh, Ám Vệ…
Duv nhất có một người là Dương Phàm không nhìn thấv.
Đó chính là Cửu Công chúa chủ nhân của Bích Dao cung.
Dương Phàm ngần ra, đột nhiên hiểu ra không khòi bật cười, có chút tự giễu.
Nguyên lai toàn bộ Bích Lạc Tiên Cảnh nàv bao gồm Dao Trì Tiên Cành, phủ đệ ngọc bích đều là kéo dài của lĩnh vực của chủ nhân.
Bích Dao cung không hề là một phủ đệ. một động phủ mà là một thứ có sinh mệnh.
– Vũ Tịch. Không nghĩ tới nàng thán ớ Thiên giới đã tìm hiểu tự nhiên đến cảnh giới như
thế.
Trong lòng Dương Phàm cảm khái vạn phẩn.
Ngav cà Dương Phàm đổi với lĩnh ngộ. hiểu biết đối với tự nhiên cũng kém hơn Vân Vũ
Tịch một bậc.
Đương nhiên, nếu là lĩnh ngộ về sinh mệnh và Luân hồi thì khẳng định Dương Phàm vượt xa Vân Vũ Tịch.
– Phó thống lĩnh.
Đi tới một nơi. từ một phiến lá xanh trồng rỗng truyền đển một thanh âm.
Nơi nàv rõ ràng trổng trải không có gì lại tồn tại một người.
Đó chính là Ám Vệ.
Ám Vệ này là một cường giả tu vi đạt tới Kim Tiên cửu trọng đinh, thực lực so với Lam Ngân Quán lúc trước chi mạnh hơn chứ không kém.
Dương Phàm liếc mắt đào qua hắn một cái. gật gật đẩu:
– Chú ý một chút, nểu có bất kỳ tình huống dị thường nào trước tiên liên hệ ta thòng qua Ám Vệ lệnh.
– Vâng, đại nhân.
Thanh âm trống rồng trôi đi, không còn xuất hiện nữa.
Cũng không vội vã đi tìm Vân Vũ Tịch, Dương Phàm ngồi xếp bẳng trên một vùng lá xanh, nhắm mắt lại bắt đầu tĩnh tu tìm hiểu.
Sinh mệnh linh tính và bồ cục tự nhiên của Bích Lạc Tiên Cảnh nàv khién Dương Phàm sinh ra linh cảm mới.
Lẩn nhắm mắt tĩnh tu nàv của hắn, thòi gian trôi qua rất nhanh.
Khi hắn mớ mắt ra đã qua một ngàn năm.
Mà trong thòi gian ngàn năm này, trên người Dương Phàm lại có thêm một chút biến hóa nhung hoàn toàn không thể nói rõ.
Trong không gian Mệnh Hạch, mặt đất sinh cơ dạt dào. những thực vật nhó bé kia thậm chí là một đâm nước, một mánh đất đêu có thêm một loại thân vận linh tính.
Tiểu thế giới của Dương Phàm sinh ra biến hóa nhó bé diệu kỳ. tốc độ diễn hóa nhanh hơn không biết bao nhiêu lần.
Dưới loại biến hóa nàv Dương Phàm phát hiện tổc độ câv uẩn Sinh của mình trưởng thành cùng nhanh hơn. Mỗi một phiến sinh mệnh lục diệp đêu bới vì biến hóa nhó bé diệu kỳ kia mà đi theo một quỹ tích nhanh hơn hoàn toàn mới.
Thời gian ngàn năm, cảnh giớii của Dương Phàm không có nhảy vọt về chất nhung lại được rót thêm sức sống mới. tốc độ tu luyện nhanh hon vài lần.
Lần ngộ đạo này, lợi ích đối với hắn khó có thể tường tượng.
Trong đôi mắt mờ ra của Dương Phàm lưu chuvển một tia linh vận cùng gợn sóng xanh.
Khi hắn đứng dậy có thể cám nhận được tiếng động vui mừng của lá xanh bốn phía.
Những phiến lá được ban cho linh tính nàv đang chào hói hắn, cũng biểu lộ hảo cảm hoàn toàn khác với sự lạrih nhạt lúc trước.
– Ha ha, chào các ngươi.
Dương Phàm không nói gì. thanh âm và thiện ý của hắn từ Luân hồi vô hình dung nhập vào trong tự nhiên.
Sinh mệnh, tự nhiên, luân hồi. Sự vật khác nhau lại sán sinh liên hệ thẩn bí diệu kỳ.
Đúng vào lúc này.
Một nguời quen thuộc bav đến trên đám lá xanh nơi Dương Phàm, mê mang nhìn quanh.
Đây cùng là một vị tiên tử tuyệt mỹ xuất trần, không ngờ lại là Dư Mộng Thanh mà Dương Phàm đã sớm quen biết.
– Ngươi đang tìm ta sao?
Biểu tình cùa Dương Phàm gợn sóng không sợhãi.
Dư Mộng Thanh đột nhiên có thể nhin thấv Dương Phàm, ngẩn ngơ một cách không rõ mới giật mình nói:
– Công chúa mời ngươi đi.
Dương Phàm có chút ngạc nhiên vui mừng bất ngờ. không nghĩ tới ngộ đạo ngàn năm lúc tinh lại liền gặp mặt Vũ Tịch.
Đây là một dấu hiệu không tồi.
Dương Phàm đi theo phía sau Dư Mộng Thanh.
Dọc theo đường đi, cung nữ và gia đinh gặp phải đều không nhìn thấv Dương Phàm, đểu cung kính chào hòi Dư Mộng Thanh.
– Ra mắt Phó tổng quán.
– Phó tồng quản mạnh khỏe.
Địa vị của Dư Mộng Thanh ờ nội cung không thấp, ờ trong Bích Dao cung lại càng dưới một người mà trên vạn người.
Cũng may mà có nàng nên Dương Phàm mới có thể nhìn thấy Vũ Tịch nhanh như vậy.
Đồng thời cũng mav mà có Dương Phàm cho nên Du Mộng Thanh mới có thể có được địa vị cùng thành tựu hiện giờ.
Đi vào phủ đệ ngọc bích như mộng ảo. rổt cục Dương Phàm lại gặp Vân Vũ Tịch ớ trong một lầu các tinh xảo thom ngát như mùi sen.
Trước khi vào đây, hắn tuyệt đối không nghĩ tới khuê phòng cùa Vũ Tịch cũng không cao quý rộng rãi như trong tướng tượng.
Nhìn cả Bích Dao cung này. đâv chi là một lẩu các thuần bang trúc tinh xảo nhìn rất bình thường lơ lửng trên mặt hồ, u tĩnh tự nhiên.
Lúc tiến vào lầu các, Cửu Công chúa đang vuốt ve Thất Hương Ngọc Hồn Địch, đôi mắt đẹp nhìn lên người Dương Phàm mặc dù có một chút ngượng ngùng nhưng cử chi lại rất tự nhiên.
Sau khi mòi Dương Phàm ngồi xuống, Cửu Cóng chúa tự rót cho hắn một chén trà thom, mùi hương thấm lòng người.
Dương Phàm khẽ nhắp một ngụm, ánh mắt thi thoảng nhìn vào mắt Cừu Còng chúa, không khí ngẫu nhiên khẩn trương rồi lại có chút thoải mái tự nhiên.
Ẩm áp và vui mừng giờ khắc này dường như hóa thành vĩnh hẳng.
– Ngươi… Làm sao ngươi có thể để Công chúa tựrót trà cho ngươi, còn thản nhiên hường
thụ̣.
Trong lòng Dư Mộng Thanh thấp thóm không yên. lén trừng mắt nhìn Dương Phàm vài
lần.
Dương Phàm cười nói tự nhiên, cuối cùng nói:
– Mộng Thanh, ngươi trước tiên tạm tránh một chút, ta có lòi muôn nói cùng Công chúa.
-Dạ.
Dư Mộng Thanh trả lòi theo bản năng, sau khi tinh ra, sợ đến nỗi sắc mặt tái nhợt.
Dáng vẻ của Dương Phàm giống như là nam chủ nhân cùa động phủ vậy.
– Ngươi đi xuống trước đi.
Cửu Công chúa nói.
Thớra một hơi dài, Dư Mộng Thanh l ời đi. âm thẳm líu lưỡi. Cừu Công chúa nàv rốt cục là làm sao vậy. không ngờ săn sóc ân cần với một nam nhân như thế.
Đợi cho Dư Mộng Thanh rời đi. Dương Phàm vung tay lên, một tầng lực lượng vô hình vô chất bao phủ cả lâu các.
Vô hình trung dường như có một cái bánh xe lớn trấn áp nơi này.
Cửu Công chúa cảm nhận được huyền bí biến hóa trong đó. nhin Dương Phàm thật sâu:
– Luân hồi sao? truyenfull.vnh rốt cục có còn là Dương đại ca trước kia hav không?
– Đúng, cũng không đúng!
Sau khi Dương Phàm trá lòi. cười nói:
– Vấn đê nàv hãn là ta hòi muội mới đúng. Muội có còn là Vũ Tịch trước kia không?
Đôi mắt đẹp của Cửu Công chúa chóp chớp:
– Câu trá lòi của ta cũng giống như thế: Đúng, cũng không đúng!
Dương Phàm ngâv người, không thể hiểu ra.
Mà Cửu Còng chúa cũng không thể hiểu ra lời nói của Dương Phàm.
Trả lòi giống nhau, bí ẩn như nhau.
Đúng, cũng không đúng!
Có thể đồng thời trả lời câu hòi của nhau.
Thế gian lại có tình huống trùng họp diệu kỳ như thế?
– Có liên quan đến Luân hồi, đâv là một vấn đề rất khó nói rõ. Nói ngắn gọn, Dương Kỳ kiếp này cùng với Dương Phàm kiếp trước cùng là một nhung lại có thản thể sinh mệnh khác nhau.
Cửu Còng chúa suy nghĩ một hồi. đôi mày thanh tú nhíu lại, trong thời gian ngắn chi lĩnh ngộ bảv tám phản.
– Vậy ta muốn hỏi Dương đại ca một câu: Tình yêu của chúng ta ớ trong mơ, rốt cục là nguời nào trong hai nguời?
Trong mắt Cửu Công chúa có vài phần quan tâm thân thiết.
Giờ phút này, Dương Phàm xuất hiện với dung mạo của Dương Kỳ.
– Trong mơ?
Dương Phàm nhướng mày. không dâv dưa vấn để nàv mà hỏi ngược lại:
– Điêu này rất trọng yếu sao? Bảt kê là Dương Kv hay là Dương Phàm, tình yêu giữa chúng ta mãi mãi không thav đổi.
– Vũ Tịch hiểu được, cũng vên tâm rồi.
Cửu Công chúa cười xinh đẹp, giờ khắc này nàng cũng chi là một thiếu nữ bình thường.
– Tiép theo, đại ca có thể hói Vũ Tịch.
– Được.
Dương Phàm hít sâu một hoi:
– Vũ Tịch thật sự cho rang tình yêu của chúng ta ớ thế gian chi là ớ trong mơ?
– Còn nữa, Đại Đế có phong ấn hav thav đổi trí nhớ của muội không?
Hắn ngừng một lát. lại bô sung thêm.
Cửu Công chúa lại cười nói:
– Phụ thán thương yêu Vũ Tịch nhất, làm sao đụng đến trí nhớ của muội? Bản thể của Vũ Tịch chua từng chân chírih xuòng hạ giới, gặp mặt ớ Hàn Yên đàm Thiên giới mới là lân đâu tiên ta chân chính gặp mặt Dương đại ca.
– Tinh yêu giữa chúng ta trước kia đương nhiên là ớ trong giấc mơ của Vũ Tịch!
Chươna 1020: Nháy mắt vạn năm
Thật sự chi là trong mơ?
Đại Đế không hề giở thủ đoạn gì?
Cảm quan Đại Luân Hồi của Dương Phàm phóng đại vô số lẩn. trong hay mắt ẩn hiện một lốc xoáy hình tròn hư vô lâng lặng quan sát vị Cửu Công chúa đẹp nhất Thiên giới có danh hiệu Bích Dao Vân Tiên nàv.
Đáp án nói cho hắn chẳng những Cửu Công chúa không nói sai. lời nói chân thành từ đáv lòng.
– Khi truyenfull.vnh xuất hiện, giấc mộng nàv càng ngày càng chân thực, rõ ràng giống như đã từng trải qua một đời.
Trong đôi mắt đẹp của Cửu Công chúa sương mù mông lung, nhìn nam nhản trước mắt thật sâu.
Dương Phàm lại hóa thành bộ dạng kiếp trước, ôn nhu nho nhã, ấm áp như gió như nam nhản hoàn mỹ nhát thế gian.
– Vũ Tịch, cho dù là mơ thì đó cũng là một giấc mơ chân thật.
Dương Phàm đi tói trước người nàng, ngửi mùi hương thơm hoa cỏ ngào ngạt tản ra, khẽ ôm Cừu Công chúa vào lòng rất là tự nhiên.
Thân thể thẩn tiên hoàn mỹ mềm mại thom ngát được ôm chặt vào lòng, không có gì khác so với kiếp trước.
Cửu Công chúa không chống cự một cách thẩn kỳ ngoài ý muốn. Giờ này khắc nàv tâm thản nàng đã hoàn toàn đắm chìm trong giấc mơ chân thật kia.
Khuôn mặt như hoa sen trắng, từng vệt ứng hồng như hồng đào chín dẩn lan tràn đến bên tai và chiếc cổ trắng ngẩn.
Là Công chúa cao quý nhất của Thiên giới, nàng chua từng có động tác thân mật như thế với một nam nhân.
Hết thảy đểu xác minh lòi nói của Cửu Còng chúa.
Sắc mặt Dương Phàm bình tĩnh, lúc nàv hắn cũng không quan tâm tình yêu đã từng có rốt cục là chân thật hav là mộng ảo.
Mặc kệ trải qua mấy kiếp, bất kể là Dương Phàm hav là Dương Kỳ đểu không trọng yếu.
Chi vì tình yêu say đắm về mặt tinh thẩn này mãi mãi trường tồn.
òm nữ nhản âu yếm, khẽ hôn phớt như chuồn chuồn lướt nước. Khoảnh khắc này hóa thành vĩnh hẳng.
Dường như thời gian thật sự ngừng trôi trong khoảnh khắc này.
Bọn họ cũng không dự đoán được sự lột xác về tinh thần cành giớii của nhau.
Loại tình, yêu tinh thẩn vượt qua Luân hồi. vượt qua sinh mệnh cá thể còn cao hơn cái gọi là tinh thản song tu một tầng.
Khi Dương Phàm tinh lại, từng phiến sinh mệnh lục diệp trong không gian Mệnh Hạch phắp phới, trên cành nhó nhú ra những chôi non nhó bé.
– Khoảnh khắc vừa rồi không ngờ trôi qua vạn năm?
Tâm thẩn Dương Phàm chấn động.
Mà ớ thế giới hiện thực, một vạn năm lại chi trong nháy mắt. trong khoảnh khắc.
– Khoảnh khắc vĩnh hẳng! Đây là cấm kỵ của thời gian, không nghĩ tói chúng ta lại làm được.
Dấu lệ trên khuôn mặt ngọc của Cửu Công chúa đã khò, biển mất không còn dấu vết.
Hai người đối mắt nhìn nhau.
Khoárih khắc vừa rồi hai người yêu nhau một vạn năm, hôn một vạn năm.
Loại tình yêu được thóa mãn về tinh thẩn được thăng hoa đến một độ cao hoàn toàn mới.
Khẽ giãv ra khỏi vòng tay Dương Phàm, Cửu Công chúa lại châm trà cho hắn, trên mặt có một vệt ửng hồng, ẩn chứa tình cám nồng thắm dường như là một thiếu nữ độ tuổi trăng tròn.
Họ đua mắt nhìn nhau không nói gì suốt nửa ngày.
Dư Mộng Thanh ở ngoài khuẻ phòng cũng lo lắng vạn phẩn, đi đi lại lại.
– Bọn họ ờ trong đó tâm tình lâu như vậy. có thể nào xảy ra chuvện gì không?
Dư Mộng Thanh lo lắng vô cùng.
Không biết vì sao nàng càng thêm lo lắng cho Cửu Công chúa đã đạt tới cảnh giớii Huvển Tiên.
Gần giữa đêm, trong gian phòng trúc tinh xảo sáng ánh đèn ấm áp.
– Dương đại ca. thời gian không sớm nữa. Vũ Tịch phải đi ngủ.
Vân Vũ Tịch xấu hổ cười.
Dương Phàm ngần ra, sau đó bật cười:
– VŨ Tịch, muội muốn đuổi tướng công đi sao?
Thản thể như tiên của Vân Vũ Tịch quay đi không để ý tới hắn, đi tới bên giường ngồi xuống, trong đôi mắt đẹp lộ ra vài tia bình tĩnh:
– Dương đại ca. Nếu chúng ta muốn ớ cùng một chồ sẽ gặp phái cản trờ rất lớn.
Dương Phàm gật gật đẩu. đứng dậy. hỏi:
– Vũ Tịch hiện tại có thê nói cho ta biêt. giấc mơ muội từng trải qua thật ra là chuvện gì?
– Dương đại ca hẳn là chú ý tới. mỗi một phiền lá xanh trong Bích Dao cung của muội đều ẩn chứa sinh mệnh linh tính.
Vân Vũ Tịch nhìn sang Dương Phàm.
– Đúng. Dường như mỗi một phiến lá đểu là một sinh linh nhó bé.
Dương Phàm gật đâu.
– Những phiền lá này là kéo dài lĩnh vực của đại đạo tự nhiên mà Vũ Tịch lĩnh ngộ. Mỗi một phiến lá tương đương vói một bộ phận thản thê muội.
Vân Vũ Tịch ngừng một lát.
– Ta hiểu rồi.
Dương Phàm hơi chút suv tư rồi ý bảo nàng nói tiếp.
Hắn thật sự ngạc nhiên thán phục: Lĩnh vực của Vũ Tịch chính là Bích Dao cung, khiến cho mỗi một phiến lá trong Bích Lạc Tiên Cánh nàv trớ thành một bộ phận của mình.
– Mỗi một phiến lá đểu được khắc linh hồn ấn ký của muội, tương đương với một hóa thân.
Ván Vũ Tịch nhắm đôi mắt đẹp. thớ dài thật dài, bắt đẩu thuật lại một đoạn chuvện xua:
– Thật lâu trước kia, tỷ thí tranh đấu giữa phụ thản và Man Hoàng kéo dài đến Phàm giới. Mặc dù cường đại nhu Đại Đế. bọn họ cũng không dám đặt bản tôn ớ hạ giới, vì thế đêu tự phán ra một tia tinh thẩn ý chí gửi xuống Phàm giới, tự tim nguời phát ngôn triển khai một trận chiến đấu hoàn toàn mới.
– Theo đối kháng tiến vào hồi gay cấn, thủ hạ và bằng hữu của hai vị Đại Đế đều thi triển đại thẩn thông giáng xuống phán thẩn hoặc tinh thẩn ý chí trợ giúp Đại Để của mình.
– Đoạn thời gian đó. phụ thân muội ỡ vào thế hạ phong, Vũ Tịch không vên cùng tò mò không gian Phàm giới nên lợi dụng một phiến lá chứa đựng, gửi vào một tia tinh thân ý chí hóa thành một sinh mệnh tiến vào không gian Phàm giới trợ giúp phụ thân đối kháng Man Hoàng. Đáng tiếc lúc đó người đại thân thông quả thật rất nhiều, phiến lá xanh sinh mệnh chứa đựng tinh thân ý chí của Vũ Tịch ngã xuống ờ Phàm giới, chi có tinh thân ý chí tản phá bị mất liên hệ.
– Tinh thẩn ý chí là hồn nguyên trung tâm nhất của mồi vị Tiên Đế. đánh mất một bộ phận sẽ tôn thất tu vi rất lớn. Mà không gian Phàm giớii vếu ót khiên những nhân vật từ Chân Tiên thượng vị trở lên cũng không dám hạ giới. Vũ Tịch khôngthể tự mình hạ giới tìm kiếm tia tinh thân ý chí kia, chi có thê lại nuôi dưỡng một phiến lá không chứa đựng tinh thản ý chí đánh xuống hạ giới dưới sự trợ giúp của Tiên Đế khác. Mục đích là vì tìm kiếm bộ phận tinh thân ý chí kia.
Vân Vũ Tịch nói tới đâv. hơi mim cười nhìn Dương Phàm:
– Chuyện tiếp theo, đại ca chưởng khổng sinh mệnh Luân hồi có lẽ có thể đoán được.
– Mặc dù phiến lá kia không chứa gửi tinh thần ý chí của muội, nhưng cách bức vách hai giới lại có thê giữ một tia liên hệ thản bí. Nó rơi xuống Phàm giới, bắt đâu thai nghén từ một đứa trẻ, đây cũng là lúc Dược Vương tiền bối bắt đầu nhặt được muội.
Dương Phàm phỏng đoán.
Vân Vũ Tịch mim cười gật đầu:
– Sinh mệnh do phiến lá xanh biến thành vẫn giữ liên hệ thân bí với muội, nó chính là muội. Bới vì bị ngăn cách bới vách tường hai giới, những trải nghiệm của nó ớ Phàm giới hiện ra trong đâu Vũ Tịch dưới hình thức một giấc mơ. Mới đâu giấc mơ nàv rất mông lung. Vũ Tịch vẫn một mực coi nó là giấc mơ. Đồng thòi vẫn luôn trong giấc ngủ, thể nghiệm những trải qua ở trong mơ. Loại thê nghiệm như Luân hồi cách một kiếp nàv khiến sự hiêu biết lĩnh ngộ của muội về sinh mệnh càng tăng tiến một tầng.
– Thì ra là thế.
Dương Phàm bừng tinh hiểu ra:
– Vũ Tịch chua từng hạ giới, vẫn luôn trải nghiệm tình yêu với ta ở trong mơ.
Cửu Công chúa vẫn chua từng chân chính yêu Dương Phàm, đổi với nàng mà nói tình yêu chân chính là trên phương diện tirih thẩn, ờ trong giấc mơ mòng lung.
– Đoạn giấc mơ đó rất đẹp.
Vân Vũ Tịch cười tươi như hoa.
– Vậv sau đó?
Dương Phàm chờ đợi nàng nói tiếp.
– Sau đó Thiên Lan Tiên Đế một vị tán tiên bang hữu của phụ thản có ý chí còn sót lại ờ Phàm giới sáng lập ra Thiên Lan Điện, dùng thẩn thông vô thượng tạo ra Quv Hồn tượng. Những cường giá thượng giới bị ngã xuống, phân thần hoặc tinh thần ý chí của bọn họ sẽ được ngưng tụ ớ trong Thiên Lan Điện. Cũng chính ớ nơi đó. “Muội” ở trong mơ hoàn thành sứ mệnh, cũng mượn đó thức tinh… Cùng tinh giấc mơ!
Sau khi tinh lại, đó chi là một đoạn nhớ lại và tình yêu sav đắm ớ trong mơ.
Cửu Công chúa lại nhìn Dương Phàm:
– Sau khi tinh lại. chuvện trong mơ trớ nên mơ hô. gân nhưđã quên hết!
Dương Phàm trầm ngâm một lát, trải nghiệm rõ ràng ớ trong mơ sau khi tinh lại sẽ nhạt dẩn và quên đi. theo thòi gian trôi qua sẽ quên hoàn toàn.
– Sau khi tinh giấc mạ phụ thân nói cho muội biết đó chi là một giấc mơ, quên nó đi. Mà Vũ Tịch không thê làm trái ý chí của người, cho nên tin chắc không nghi ngờ.
Cửu Công chúa nói xong lời cuối, hai mắt đẫm lệ mông lung.
Dương Phàm ngâv ra hồi lâu.
Với hắn mà nói, tình yêu với Vũ Tịch chính là Dương Phàm của kiếp trước.
Nhưng tình yêu về tinh thẩn lại vượt qua Luân hồi và sirih mệrih đạt tới mức độ “Hóa thẩn nhập huyền”.
Giờ phút này, nháy mắt vạn năm kia khiến Dương Phàm chân chính bước vào cánh cửa Diễn Sinh Kỳ.
Bất kỳ việc gi cũng đểu là quan hệ giữa nhản và quả.
– Như vậy tranh đấu giữa Tiên Thần Thủv Hoàng và Bách Tộc Man Vương, cuối cùng hãn là phụ thản muội trờ thành người thắng hả?
Dương Phàm có chút hứng thú, muốn biết thắng bại giữa trận chiến đinh thời thượng cổ trên Đông Thắng Đại Lục.
– Không, vẫn còn không phản thắng bại. Bởi vì lúc trước có sự tồn tại của Cừu u Ma Đế, phụ thân bọn họ liên thủ. đánh vỡ kế hoạch của Ma đâu hai giới.
Cửu Công chúa lắc đầu nói.
– Ha ha ha. Nguyên lai thẩn thoại thời đại thượng cổ Tiên Tẩn chẳng qua là một trận chiến giữa các vị đứng đầu thượng giớii kéo dài đến nhân giới.
Sau khi biết được chán tướng, Dương Phàm không khói thoải mái cười to.
Nhớ ngày đó độ cao của bọn họ thật sự có hạn, tràn ngập kính sợ cùng hướng tới đối với những nhản vật thẩn thoại trong truyền thuyết.
Suốt đêm Dương Phàm ớ lại trong khuê phòng của Cừu Công chúa.
Thẳng đến sáng sớm hòm sau. Dương Phàm đi ra phòng trúc tinh xảo. Cửu Công chúa cũng không tiễn hắn.
Dư Mộng Thanh trừng mắt thật to. đưa Dương Phàm rời đi, muốn nói lại thòi.
“Dương Kỳ này… Không ngờ ờ suốt đêm trong khuê phòng cùa Cửu Công chúa!”
Cho dù nàng đơn thuần đến đâu cũng không cấm có chút suy nghĩ miên man.
– Mộng Thanh.
Thanh âm của Cửu Công chúa truyền đến.
– Công chúa.
Dư Mộng Thanh cẩn thận đi vào, phát hiện Cửu Công chúa cũng không có gì khác thường.
– Chuvện kia, ngươi có nói cho hắn hav không?
Cửu Công chúa thớ dài sâu kín.
Rời khòi khuê phòng của Cửu Công chúa. Dương Phàm phát ra một tràng thớ dài trong linh hồn, thớ ra một hơi dài nhẹ nhõm.
Hắn lại có một cảm giác sai lẩm nhưgiật mình nhưtrong mơ.
– Đâv có phải là một giấc mơ hay không?
Dương Phàm tự giễu cười, thân hình hơi nhoáng lên. hạ xuống trên đám lá.
Đồng thòi một ý niệm chợt lóe lên trong đầu rồi biến mất: “Từng yêu ta say đắm rốt cục là Vân Vũ Tịch ngàv trước hay là Cửu Công chúa hiện nav?”
Hắn lại cảm thấy buồn cười, bới vì Cửu Công chúa cũng có một nghi vẩn tương tự: “Từng yêu minh rốt cục là Dương Phàm hay là DươngKỳ?”
Nhưng chính theo như lời của Dương Phàm, hết thảy đểu không trọng yếu. Luyến ái siêu phàm về tirih thẩn vượt qua hiện thật, mộng ào, Luân hồi thậm chí là sinh mệnh.
Dương Phàm ngồi ngav trên lóp lá, nhắm mắt lại.
Diễn Sinh Kỳ tự động vận chuvển tu luyện, tốc độ nhanh hơn trước không biết bao nhiêu
lần.
Nụ hôn với Cửu Công chúa nháv mắt vạn năm. Đâv là lực lượng cấm kỵ của thòi gian.
Hắn cũng bói vậy mà chân chính bước vào Diễn Sinh Kỳ.
Trong không gian Mệnh Hạch, sinh mệnh khí tức tăng trưởng và mớ rộng thêm một bước.
Trên câv uẩn Sinh, từng phiến sinh mệnh lục diệp phất phới rơi xuống mặt đất và dẩn héo rũ…
– Sinh trướng và tàn tạ héo rũ của mỗi một phiến lá đểu là lịch trình của một sinh mệnh. Thẩn thông pháp lực ẩn chứa trong mỗi một phiến lá đểu tiếp cận Tiên Đế. là hóa thân của ta…
– Sau khichúngnó rơi xuồng sẽ tiến vào Luân hồi. trái qua lịch trình mới.
Dương Phàm lẳng lặng cám thụ tìm hiểu.
Cho dù mới bước vào Diễn Sinh Kỳ, thân thông của hắn tăng vọt không chi gấp mười
lẩn.
Dương Phàm ớ lại Bích Dao cung, xếp bang trên vùng lá xanh vên lặng tĩnh tu. tìm hiểu thân thông huvên ảo của Diễn Sinh Kỳ.
Hiện nav cây uần Sinh đã lớn thành cây đại thụ Diễn Dinh cao hơn chục trượng.
Đại thụ Diễn Sinh có vài phần tráng kiện hai ba người mới có thể ôm xuể, bên trong ẩn chứa sinh cơ khổng lồ mênh mông và lực Luân hồi không thể chạm đến.
Sinh mệnh lục diệp vốn mọc ra trên cây Diễn Sinh đã héo tàn mấv trăm phiến, từ giữa không trung khẽ đong đua theo gió rồi rơi xuống với tốc độ cực kỳ thong thả.
Sinh mệnh lục diệp rơi xuống đất chuvẻn sang màu vàng úa, héo rũ rồi cuối cùng hoàn toàn mục nát.
Trong cảm ngộ của Dương Phàm, số sinh mệnh lục diệp nàv đểu giống như hóa thán của minh, sau khi chúng nó đi hết một quãng đường sinh mệnh sẽ tử vong rồi Luân hồi tân sinh.
Cùng lúc sinh mệnh lục diệp vàng úa héo tàn thì trên cây Diễn Sinh cũng sinh ra không ít chồi non.
Sinh cơ dổi dào của sinh mệnh lục diệp sau khi héo tàn sẽ thấm vào mặt đất, nuôi dưỡng ra lực lượng mód. sức sổng mới.
Loại phương thức Luân hồi này tồn tại trên đại thụ Diễn Sinh.
Hệ thống Luân hồi tự hình thành ớ đâv suy diễn một chuỗi biến hóa của sinh mệnh Sinh tử Luân hồi.
Trong lẩn lượt Luân hồi, trên cây Diễn Sinh dựng dục ra một cồ lực lượng huvển bí không thể nắm lấy.
Dương Phàm biết nó thuộc về nhân quà.
Lực lượng Luân hồi. lực lượng nhản quả.
Lần đầu tiên Dương Phàm cảm nhận được sự tồn tại của chúng một cách rõ ràng, không cách nào dùng ngôn ngữ để hình dung lại càng không thể chạm đến.
Ngoài ra. Tiểu thế giới Mệnh Hạch tự nhiên diễn sinh ra vô cùng sinh cơ, trong không gian dựng dục ra vô sổ huvền ào.
Hiện tại Dương Phàm phải làm chính là thể ngộ đủ loại diễn biến và huyền ảo.
Khi hắn tập trung tirih thẩn tới cực hạn, tinh thẩn ý chí rung động, tốc độ thời gian trong Tiêu thế giới Mệnh Hạch đột nhiên sinh ra biến hóa. nhanh hon gấp mười, gâp trăm lần.
Vô hình trung hắn đã chạm đến loại lực lượng cấm kỵ của thế gian này và vận dụng như nước chảy thành sông.
Nhưng sự tìm hiểu, thông suốt đối với thòi gian của Dương Phàm thành lập trên cơ sớ sinh mệnh, tự nhiên, Luân hôi và nhân quả.
Đại đạo ba nghin trờ về căn nguyên.
Tại trình tự và góc độ không giống nhau nhưng Dương Phàm cũng có thể vận chuvển cỗ lực lượng nàv.
Trong đầu, tinh thẩn ý chí rung động tốc độ cao, kéo dài ra từ trong linh hồn tâm ấn. Trước tiên là bám vào đại thụ Diễn Sinh, trái qua lốc xoáv Luân hồi không ngừng lớn mạnh.
Tới một lúc nào đó. cỗ ý chí nàv càng ngày càng mạnh mẽ, dẩn dẩn tràn ngập cả không gian Mệnh Hạch.
Dương Phàm tập trung lĩnh ngộ khiến loại biến hóa nàv nhanh hơn.
Cuối cùng cỗ tinh thẩn ý chí này dẩn dẩn dung họp khắp không gian, tiép xúc với nhản quả, thời khôngvàLuân hồi trớ thành chúa tể của Tiểu thế giới.
Ý chí của Dương Phàm tức là ý chí của toàn bộ Tiểu thế giới.
Trong lúc này, tinh thẩn ý chí của hắn vốn nẳm trong trạng thái chồi non. lực lượng cũng đã nhờ vậy mà bành trướng ngàn vạn lần. gần như có thê sánh ngang cùng Tiên Đê.
Tirih thẩn ý chí của Dương Phàm đã có thể so với Huvền Tiên nhất trọng, như vậy cho dù hắn không sử dụng lực lượng Luân hôi nhân quả cũng có thê so với cấp bậc Tiên Đế.
Hơn nữa cỗ tinh thần ý chí nàv còn đang không ngừng lớn mạnh trưởng thành dưới sự săn sóc của nhiều loại lực lượng cường đại của toàn bộ Tiểu thế giớii.
Dương Phàm phóng đoán, khi mình từ cảnh giớii mới vào Diễn Sinh đến Diễn Sinh sơ kỳ, lực lượng của tinh thần ý chí có thê được tăng trường gấp trăm lần.
về phẩn lực lượng của Diễn Sinh trung kỳ và hậu kỳ. Dương Phàm căn bản không thể đánh giá. Nhưng là càng về sau biên độ tăng trưởng thẩn thông sẽ càng đáng sợ.
Trong Tiểu thế giới Mệnh Hạch cũng khôngbiết trải qua thòi gian bao lâu. khí tức sinh mệnh ớ noi này cũng tiến dẳn bang thế giới chân chính.
Ý chí của Dương Phàm chướng khống hết thảv. lại sinh ra vài phẩn buồn tẻ.
Trong một không gian to lớn sinh cơ bừng bừng như thế lại không có sinh mệnh trí tuệ chân chính.
– Nếu không có sinh mệnh, vì sao ta không tự sáng tạo?
Lúc ý nghĩ này của Dương Phàm được trỗi dậy. nó lại có vé tự nhiên như thế.
Nếu là dĩ vãng trước khi uần Sinh, loại thẩn thông sáng tạo sinh mệnh nàv được coi là kinh thế hãi tục. nghĩ cũng đều không dám nghĩ tới.
Nhưng là giờ phút nàv loại ý nghĩ nàv lại tự nhiên như vậy. chinh hắn cũng không cám thấv ngạc nhiên.
Bá!
Thản hình Dương Phàm hoàn toàn biến mất khói Bích Dao cung, tiến vào Tiểu thế giới Mệnh Hạch, một tav vung lẻn gỡ xuống một phiền sinh mệnh lục diệp.
Trong lúc trầm ngâm, một vùng sóng gọn màu trắng mịt mờ nhộn nhạo trên tay.
Sau đó. ớ giữa lòng bàn tav hắn hiện ra một lốc xoáv hình tròn, một tia sáng màu xanh mang theo sóng gợn màu trắng mịt mờ nhoáng lên một cái rôi biến mất.
Giờ phút này. Dương Phàm rút ra một phẩn mười tinh thẩn lực cùng với một phẩn trăm sinh mệnh tinh nguyên từ trên đại thụ Diễn Sinh, sắc mặt hơi trắng bệch.
u… Ông-
Không bao lâu, trên câv Diễn Sinh dâng lẻn từng đợt sóng gợn màu xanh, sirih mệnh lục diệp và chồi non còn nhò chiếu rọi hào quang mông lung. Lực lượng vô hình của Luân hồi và nhản quả từ toàn bộ Tiêu thế giới Mệnh Hạch khẽ rung động rồi trờ về yên lặng.
Lòng bản tav Dương Phàm khẽ nan rẩy, lốc xoáy hình tròn kia kêu “Ba” một tiếng, hoàn toàn biến mất.
Ằm!
Cả cây Diễn Sinh run lên. lốc xoáy Luân hồi thật lớn mà vô hình phát ra một tràng rít gào.
Cỗ chấn động kia sinh ra từ cây Diễn Sinh, toàn bộ thế giớii Đại Luân Hồi cũng nhấc lên từng đợt gợn sóng thật nhò.
Sau đó. trên một nhánh của cây Diễn Sinh mọc ra một cái kén nhỏ màu xanh. Lúc đẩu chi bẳng ngón tav cái. sau đó bành trướng với tốc độ thật nhanh.
Khi đường kính của chiếc kén màu xanh lớn đến năm xích (1 xích=33. 33 cm) thì ngừng lại, hình thái càng thêm ngưng thật, ân chứa một cồ sinh mệnh linh vận và dao động hòn lực.
Tâm thần Dương Phàm rót vào trong, căn cứ vào đồ án trong đẩu yên lặng suy nghĩ và quy hoạch.
Từ trước khi sinh mệnh sinh ra hắn đã bắt đẩu thôi diễn tính toán.
Cái loại thôi diễn tinh toán phúc tạp này cho dù vói linh hồn và tinh thẩn ý chí cường đại như vậy của hắn cũng cảm thấv có chút mệt mòi.
Sau khi nghi ngơi một hồi lâu, nguvên khi khôi phục.
Dương Phàm bay tới trước chiếc kén màu xanh, nhắm mắt lại. Một cỗ ý chí chúa tể như thiên đạo khống chế toàn bộ thế giới.
Vô số dao động dâng lên trong thiên địa..
Khoảnh khắc tâm thần và ý chí tập trung tới cực điểm, thòi gian lưu tổc trong phạm vi một trượng quanh Dương Phàm đột nhiên nhanh hơn mấy vạn lẩn.
Hai phiến sinh mệnh lục diệp bên cạnh hắn héo vàng với tốc độ có thể thấv bang mắt thường, sau đó ròi khòi đại thụ rơi xuống mặt đất.
Chiếc kén xanh kia lớn dẩn từng chút, dựng dục một cỗ sinh mệnh dao động.
Sau đó sinh mệnh dao động càng ngày càng mạnh và sinh ra một chút dấu hiệu sinh mệnh.
– Sắp thành công rồi…
Trái tim Dương Phàm đập nhanh hon.
Khi chiếc kén xanh sinh ra dấu hiệu sinh mệnh nói rõ sinh mệnh bên trong đã được dựng dục thành công.
Kế tiếp, Dương Phàm ngồi xếp bang điều tức khôi phục nguyên khí chờ đợi kén xarứi tự động biến hóa.
ở trong không gian Mệnh Hạch, nguyên khí của hắn được khôi phục trong nháy mắt, nhung linh hồn tinh nguvên bị tổn thất lại không thể khôi phục được trong thời gian ngắn.
Cũng khôngbiết điểu tức bao lâu. Dương Phàm chậm rãi mớ mắt. ni non:
– Khôngbiết sinh mệnh trí tuệ do ta sáng tạo sẽ có khác biệt như thế nào.
Chiếc kén màu xanh trước mắt đã nứt ra một đường, một mùi thơm kỳ dị truyền đến.
Dương Phàm vung tay áo. kén xanh mớ ra thêm một bước, lộ ra một thân thể tuyệt mỹ trong suốt nhưngọc, như thiên nhiên điêu trác mà thành.
Nữ nhản trước mắt có vóc dáng tuyệt luân, thán thể trần như nhộng, da thịt trong suốt như ngọc gân như nửa trong suốt không một tỳ vết, árih sáng mờ lưu chuvên. Hàng mi cong, đôi mắt như sao sáng, mái tóc dài như hàng liễu rũ…
Đâv đã không phái là người mà là một… Nữ thẩn!
Nữ thần hoàn mỹ!
Trên thực tể thân thể hoàn mĩ” trước mắt này chính là sinh mệnh trí tuệ trong tướng tượng của Dương Phàm.
Nói cách khác, hình dáng bên ngoài của “Nữ nhârT trước mắt là bộ dạng hoàn mỹ nhất trong cảm nhận của Dương Phàm.
Khi Dương Phàm nhìn vào nàng, tâm thần bị hấp dẫn trong nháy mắt.
Chi là trong mắt hắn không có bao nhiêu dục vọng, ngược lại là cẩn thận “Thướng thức”.
Dường như ớ trước mắt hắn chi là một tác phẩm, đang quan sát cẩn thận như muổn tìm ra tỳ vết nào đó.
Mà sự thật chứng minh, Nữ thần được tạo ra nàv lại không có một tia tỳ vết
Không hổ là hình tượng Nữ thần trong cảm nhận của Dương Phàm.
Sau khi Nữ thẩn mớ mắt ra, ánh mắt đẩu tiên nhin thấy Dương Phàm, đẩu tiên lộ ra một vẻ mê mang.
Sau đó nàng ý thức được cái gì, dùng cánh tav ngọc che những nơi mẫn cảm.
Dương Phàm khẽ cười. Khi hắn sáng tạo sinh mệnh này đã rót vào một ít hạt trí nhớ nguyên thủy.
Loại hạt trí nhớ nguyên thủy này tựa như nguvên liệu của một bức tranh, có thể vẽ ra cảnh vật như thế nào… hết thảy đểu khôngbiết trước.
Dương Phàm đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve thản thể ngọc ngà như tơ lụa kia, phát hiện thản thê của Nữ thản không phải hoàn toàn là thật thê mà như thủy tinh nửa trong suốt.
Sinh mệnh nàv không cẩn ăn cũng không cẩn uống, nàng có thể hô hấp linh khí và sinh mệnh khí. Từ khoảnh khắc ra đòi. nàng đã có sinh mệnh lục vượt qua Tiên Đế, pháp lực thẩn thông siêu việt Tiên Quản.
Chi là pháp lực cùng thẩn thông của nàng cẩn chậm rãi thức tinh.
Khoảnh khắc bị Dương Phàm vuốt ve thán thể. Nữ thần không có một chút ngượng ngùng, chi hoi mê mang nhìn Dương Phàm.
– Có chút khác biệt với sinh mệnh của không gian thất giới. Có lẽ sinh mệnh được sáng tạo ra này cũng không phải nhân loại.
Trong mắt Dương Phàm không có bất kỳ một tia tham dục, tinh thuần vô cùng, bình tình phản tích.
Hắn đã khẳng định tuy rẳng sáng tạo ra sinh mệnh trí tuệ, nhung theo bản chất tạo thành sinh mệnh không phái là nhân loại.
Nói cách khác, đây là dị tộc hơi có điểm khác nhản loại.
Không phải nhản loại, vậy là cái gì?
– Vừa sinh ra ngươi đã có thực lực và thân thể hoàn mỹ tiếp cận Tiên Đế. tiềm lực càng hơn xa, không khác gì thẩn. Nếu đã như thế. tên của ngươi sẽ là Nữ Thẩn.
Dương Phàm đặt tên cho sinh mệnh được sáng tạo ra đẩu tiên nàv là Nữ Thẩn.
– Nữ Thần?
Nữ Thẩn gật đẩu theo bản năng, vẻ mẻ mang trong mắt bớt đi vài phẩn.
Giờ khắc này. nàng biết mình là ai.
– Từ hòm nav trờ đi. ngươi thav ta quản lý thế giới này.
Dương Phàm phản phó.
-Dạ.
Nữ Thẩn vâng lệnh, sau đó nghi hoặc nhìn Dương Phàm:
– Ta là Nữ Thẩn, vậy người…
Hiển nhiên là nàng hỏi thán phận của Dương Phàm.
– Ta là người sáng tạo ra ngươi.
Dương Phàm hơi trầm ngâm rồi nói tiếp:
– Ngươi có thể gọi ta là phụ thẩn, tên của ta là Hồng Tồ.
Lời nói vừa dứt. Dương Phàm nhắm mắt lại tiếp tục khôi phục linh hồn.
Tiểu thế giới lúc này đang ớ giai đoạn quá độ trờ thành một không gian thế giới hoàn chinh.
Đây là thế giới thuộc sớ hữu của Dương Phàm, muốn cho nó diễn sinh phát triển, cuối cùng thuận theo tự nhiên.
Dương Phàm sáng tạo ra sinh mệnh đầu tiên – một Nữ thẩn, đây là một loại xúc tiến tốt đẹp.
– Diễn sinh của sinh mệnh cùng không gian hẳn là một quá trinh, lâu dài.
Trong lòng Dương Phàm tự có cảm thụ lĩnh ngộ.
Cũng không biết ngồi xếp bang trong không gian Mệnh Hạch bao lâu. tinh thẩn ý chí của Dương Phàm lại tăng cường vài lần. nguvên khí hoàn toàn khôi phục.
Trờ về Bích Dao cung, đứng trên một đám lá xanh, Dương Phàm thoáng tính toán thi đã qua hơn một ngàn năm.
Hắn lấy Ám Vệ lệnh ra liên hệ với Ám Vệ trong Bích Dao cung, hỏi:
– Trong thời gian một ngàn năm nay có gì dị thường không?
– Báo Phó thống lĩnh, hết thảv bình thường.
Đám Ám Vệ Tiên Quản đinh đểu truyền tin tức lại.
Dương Phàm yên lòng.
Mà lúc này. từ Tiên Hồng Không Gian truyền ra một tin tức tốt: Luân Hồi Tinh Bảo hoàn toàn hấp thu hòa tan Thứ Thẩn khL cấp bậc phẩm chất được tăng lên một tầng!
Dương Phàm nhận được tin vui này, tâm thần ngav lập tức dung nhập Tiên Hồng Không Gian.
ờ vùng đất sống, một tỏa thành lũy hirih bánh xe màu bạc sáng ngời đường kính hai ngàn trượng hiện ra ớ trước mắt. Cung điện hình trứng ớ trung tâm cải tạo thành hình tròn dẹp. càng thêm phù họp với thành lũy không lồ.
Khác biệt chân chinh không phải là biến hóa về ngoại hình và thể tích.
Dương Phàm đứng ớ phía trước Luân Hồi Tinh Bảo. cám nhận được một tia áp bách thán nhiên, từng luồng hàn khí lạnh băng từ chất liệu của Luân Hồi Tinh Bảo truyền ra.
Cỗ khí tức này giống nhưBăng Tinh Thẩn Kiểm của Lam Băng Tiên Đe.
Khí tức đến từ chính kiện Thứ Thẩn khí kia.
Dương Phàm híp mắt lại phát hiện chất liệu bể ngoài của Luân Hồi Tinh Bào mơ hồ có một tia trong suốt, bới vì hào quang không lộ cho nên không dễ phát hiện.
Đặng Thi Dao khẽ vuốt tóc, mim cười giới thiệu:
– Những năm gân đây. hòa tan Thứ Thán khí và rất nhiêu tài liệu đã thành công nâng cao Luân Hồi Tinh Bảo lên một tầng. Giờ phút nàv thể tích của nó mớ rộng gấp đôi. có thể chứa hơn một ngàn người tu luyện sinh sống. Bản thân Tinh Bảo có thêm thản thòng băng phong, nhiệt độ thấp tuvệt đối. Duới tình huống nguv ngập, có thể làm cho cả Tinh Bảo được bao phủ bởi Băng Phong Giáp, lực phòng ngự tăng lên rất lớn. Cho dù là Tiên Đế bình thường cũng rất khó công phá trong thời gian ngắn.
Thiên tượng đại sư mặt mày hớn hớ. thò tav khẽ vuốt lên chất liệu mát lạnh tỏa ánh hào quang ờ mặt ngoài của Luân Hôi Tinh Bảo. trong mắt tràn ngập cảm tình đặc thù, khuôn mặt rạng ngòi:
– Sau khi Tinh Nguyên Lô hòa tan Thứ Thẩn khí, chẳng những hòa tan tài liệu của nó mà còn hấp thu một số thân thông và thuộc tính của Thứ Thán khí. Đâv là ngạc nhiên vui mừng ra ngoài dự đoán trước của chúng ta.
Dương Phàm trong khi cao hứng cùng dậy niềm hứng khới, muốn kiểm tra một chút.
Tiến vào trong Tầng Tinh Hạch, đâv là nơi trung tâm then chốt nhất của cả Tinh Bảo. Tinh Nguyên Lò ỡ chính giữa.
Sau khi trải qua thăng cấp mớ rộng, bình thường cấm đi vào Tinh Hạch nội tầng.
Tinh Hạch ngoại tầng cũng là nơi trung tâm chắc chắn nhất. Noi này cũng là nơi quan trọng cùa Tinh Báo, hết sức an toàn.
Trên dưới Tầng Tinh Hạch đều có hai tầng, không gian lớn hơn nhiều so với trước kia.
Nói cách khác, cả “Tinh Điện” tổng cộng năm tầng bao gồm cà Tầng Tinh Hạch.
“Tinh Điện” là tên của cung điện trung tâm nhất của Tinh Bảo do Đặng Thi Dao đặt. được toàn thể mọi người đồng V.
Dưới sự chi dẫn của Đặng Thi Dao. Dương Phàm khống chế cơ quan cấm chế của Tinh Hạch nội tầng.
ỏng… Ti ti ti…
Toàn bộ Luân Hồi Tinh Bảo khẽ rung lên một tiếng, bén ngoài sáng bóng như tuyết và có thêm vài phẩn trong suốt như lưu lv. Từ xa nhìn lại giống như một khối thủv tinh.
Sau đó. ánh sáng lam băng lóe lên, khí đông lạnh phát ra đông cứng linh hồn. Mặt ngoài của toàn bộ Luân Hồi Tinh Bảo đột nhiên được bao phủ bới một tầng băng giáp màu lam dàv nửa xích.
– Không tệ. Lực phòng ngự tăng lên đến vài lần.
Dương Phàm có thể tính ra được sau khi phẩm chất cấp bậc của Luân Hồi Tinh Bảo được tăng lên. lại thêm Tuvệt đổi Băng Phong Giáp, lực phòng ngự cường đại vượt qua tướng tượng.
Sau đó hắn lại thửthẩn thông khác của Luân Hồi Tinh Bào. như Lam Băng PhongBạo.
Đây là một thẩn thòng phạm vi lớn. thông qua Thiên Dực Bàn xoay tròn sinh ra Lam Băng Hàn Phong dạng lốc xoáy khắp trời, thôi quét phạm vi trăm vạn dặm, có thê đóng băng một vùng không gian.
Đương nhiên loại thần thòng phạm vi lớn này sẽ tiêu hao cực lớn nguồn năng lượng trung tâm của Luân Hỏi Tinh Bảo.
Chứng kiến Luân Hồi Tinh Bảo thăng cấp thành công. Dương Phàm hết sức vừa lòng.
Đặng Thi Dao cùng Thiên tượng đại sư bắt đầu nghi ngơi và chuẩn bị thiá kế phương pháp thăng cấp bước tiếp theo.
Dương Phàm nhìn lúm đồng tiền trên khuôn mặt hạnh phúc của ái thê Đặng Thi Dao. đột nhiên cảm thấv nên nói chuvện của Vũ Tịch với nàng.
Lúc trước khi còn ớ Phàm giới. Ván Vũ Tịch từng khích lệ Dương Phàm đi tìm Đặng Thi Dao quật cường.
Nhưng sau khi tìm được Thi Dao. Vũ Tịch tiến vào Thiên Lan Điện ròi khói Phàm giới.
Sau khi Đặng Thi Dao biết được việc này, sinh lòng khâm phục nàng và một mực duv trì Dương Phàm đi Thiên giới tìm Vũ Tịch.
Vừa chuẩn bị nói với Đặng Thi Dao, tâm thẩn Dương Phàm khẽ động, thân hirih biến mất khói Tiên Hông Không Gian.
Dư Mộng Thanh đang đứng ớ cạnh hắn, cười tủm tim nói:
– Cửu Công chúa muốn gặp ngươi.
Dương Phàm suy nghĩ một chút, bói vì minh tu luvện nên đã hơn một ngàn năm không gặp Vũ Tịch.
Hắn vào phủ đệ ngọc bích, tới khuê phòng của Vân Vũ Tịch.
Trong lúc này, Dương Phàm vẫn ẩn giấu thân hình.
Tiến vào gian phòng trúc tinh xảo. Dương Phàm gặp lại Cửu Công chúa. Hai người nhìn nhau đắm đuổi, ôm chặt cùng một chồ.
Trong mắt Vân Vũ Tịch lộ vẻ mông lung, khuôn mặt áp vào ngực hắn, khẽ khóc:
– Dương đại ca, ngàn năm nay Vũ Tịch luôn nhớ đến đại ca.
Dương Phàm nghe xong thấy hơi hổ thẹn.
Thật lâu sau, Dương Phàm buông nàng ra. để nghị:
– Vũ Tịch, nàng có băng lòng đi gặp thê tử và người nhà của ta không?
– Được, muội cũng muốn gặp Thi Dao muội.
Vân Vũ Tịch cũng không từ chối.
– Muội không nên chống cự, ta lập tức đua muội đi gặp nàng.
Dương Phàm nắm tav Vân Vũ Tịch.
Khoảnh khắc tiếp theo, thản hình hai người hiện ra ớ vùng đất sống.
Khác nhau chính là Vân Vũ Tịch dùng bán tôn tiến vào mà Dương Phàm chi là ánh thân.
Dung mạo tuvệt lệ cùng khí chất siêu phàm của Cửu Công chúa rất nhanh gây nên sự chú ý của đám người Thiên tượng.
Mấy vị đệ tử của Thiên tượng đều ngừng hô hắp. ngâv ra như tượng gồ.
Đặng Thi Dao ngẩn ra. rất nhanh nhận ra Vân Vũ Tịch, lộ vẻ ngạc nhiên vui mừng:
– Ngươi là Vũ… Vũ Tịch tỷ.
Lúc trước ớ Nội Hải Phàm giới. Đặng Thi Dao tấn chức Hóa Thẩn Kỳ bị hai đại tông sư Dương Phàm và Thiên Thu Vô Ngân liên thủ áp chế. được Vân Vũ Tịch khuvên giải rốt cục từ bó chấp nhất và quật cường. Mà áo nghĩa của Thái Thượng Vong Tình Quvết của nàng cùng bói vậy mà nghịch chuyển, lâm vào tuyệt cảnh.
Mặc dù Dương Phàm cùng Vân Vũ Tịch liên thủ giải cứu cũng không thể làm gì được, đành phải tạm thời đóng băng.
Đợi đến khi Dương Phàm giải quyết nguv cơ do u Ảnh Ma Chủ gây ra ở Nội Hải rời trớ về Bắc Tẩn. dùng phương pháp song tu tinh thẩn cứu được Thi Dao thì Vũ Tịch đã sớm đi mất ỡ trong Thiên Lan Điện.
Trí nhớ ngày trước hiện lên trong lòng mấv người.
Dương Phàm có được trí nhớ đầy đủ nhất.
Sự non nớt và vô tri thời niên thiếu, tình yêu sav đắm khắc cốt minh tâm từng trái phảng phất như một giấc mơ.
Nhoáng một cái mười mấy vạn năm trôi qua, ba người rốt cục bình vên vô sự đứng chung một chỗ.
Dương Phàm, Vũ Tịch, Thi Dao.
Ba người đứng cùng một chỗ. trầm mặc hồi lâu sau mim cười hạnh phúc.
Giờ khắc này Dương Phàm cám thấy đời nguời tuvệt với như thế. chia ly và đoàn tụ, nhất là khoảnh khắc đoàn tụ cuối cùng.
– Thi Dao muội muội, hiện nay muội đã là thê tử chính thức trên danh nghĩa của Dương đại ca, có đê bụng Vũ Tịch chen vào hav không? Nếu không muốn, Vũ Tịch từ giờ chi là hồng nhan tri kỷ của Dương đại ca.
Trong mắt Vân Vũ Tịch lộ ra thẳng thắn thành khẩn.
Lời nói này nói ra từ miệng nàng lại như nước chảv mâv trôi, tự nhiên như vậy.
Dương Phàm vừa nghe xong tức thì có chút khẩn trương. Hắn có thể cám giác được Vũ Tịch nói rất nghiêm túc.
Chi cần Đặng Thi Dao nói một tiếng “Không”“, cho dù Vũ Tịch vẫn vêu hắn như cũ. nhưng từ giờ trờ đi sẽ không ở cùng một chồ với mình.
– Vũ Tịch tỷ. sao nói lời ấv?
Đặng Thi Dao cười khổ nói:
– Trước khi muội thành thân cùng tướng công, tỷ đã là song tu đạo lữu với tướng công
rồi.
Song tu đạo lữ thật ra không giả.
Lúc Dương Phàm cùng Vũ Tịch ờ nhân giới có quan hệ phu thê trên danh nghĩa, chi là không thật sự thành vợ chồng và không tô chức hôn lễ.
Khôngbao lâu. hai nàng nắm tay thân mật khăng khít.
Trong lúc này. Dương Phàm quan sát dao động tâm tình của Đặng Thi Dao. âm thẩm thớ
dài:
– Thi Dao. muội khổ tâm rồi.
Nguyên lai trong cảm quan Đại Luân Hồi, Dương Phàm có thể cảm nhận được tuy rằng Đặng Thi Dao không cự tuvệt sự gia nhập của Vũ Tịch nhung trong lòng vẫn có một phân khúc mắc.
Nàng cùng Dương Phàm kết làm vợ chồng nhiều năm như vậy, hiện tại lại có thêm một vị tiên tử tuvệt sắc chia sè cám tình vói người âu yếm của mình. Đôi là bất kv kẻ nào cũng không hoàn toàn nguvện V.
Chi là tình yêu của Thi Dao đối với Dương Phàm đã vượt qua quan niệm tinh yêu binh thường.
Nàng biết rất rõ nếu mình phản đối tướng công sẽ không vui, vị Cửu Công chúa gần như hoàn mỹ kia cũng đau lòng muốn chết.
Còn nữa, Vũ Tịch cùng Dương Phàm vốn đã yêu nhau từ rất sớm, mà lại còn tâm địa
thiện lương cổ vũ Dương Phàm tìm kiếm giải cứu Thi Dao.
Lúc ớ Nội Hải. Vũ Tịch lại đồng tâm hiệp lực với Dương Phàm cứu Thi Dao.Giữa hai người chi có hào cảm lẫn nhau mà không có địch ý.
Cũng bới vì đủ loại nguvẻn nhân này. hai nàng mới có thể hòa thuận ớ chung.
Dương Phàm cảm động sâu sắc. tình yêu thế gian là vĩ đại như thế.
Hắn may mắn mình có thể có hai vị kỳ nữ quan tâm như vậy.
Khôngbao lâu. Dương Phàm đưa Vũ Tịch vào Thiên Lan tiên phủ.
Chúng thản hữu đều cùng gặp mặt Vân Vũ Tịch.
Bầu không khí trong Thiên Lan tiên phủ đầy vui mừng hân hoan.
Phụ thản Dương Thiên tựnhiẻn là mặt màv hớn hớ. tự hào vì con.
Thản hữu khác chưa từng gặp Vũ Tịch thì đều có một loại kinh diễm (kinh ngạc vì vẻ đẹp) như mất hồn mất vía.
Đương nhiên trong phẩn đông thân hữu cũng có cá biệt một sổ nguời trong lòng âm thẩm không vui.
– Dương Thần. Đâv là một vị nương thân khác mà con chua từng gặp mặt.
Đặng Thi Dao nói với Dương Thẩn đang có vẻ mặt khác thường.
– Con…
Trước mắt bao người, khuôn mặt anh tuấn của Dương Thẩn đó lên có vài phẩn tức giận, cũng không dám nhìn Cửu Công chúa nhiêu hơn một chút.
-Hừ!
Dương Thẩn phất tay áo rời đi.
– Đứa nhó này.
Đặng Thi Dao đuôi theo.
Dương Phàm cũng không để bụng, cười nói với Vũ Tịch:
– Làm muội chê cười rồi. Đứa nhó nàv của ta vẫn do Thi Dao chiếu cố, bị nuông chiểu sinh hư mất rồi.
Đại đa số thời gian của hắn đều là tu luvện và tìm hiểu, thời gian giao lưu với con cũng không nhiều.
Vân Vũ Tịch có chút không yên. cười gượng:
– Tư chất đứa nhó nàv không tồi, đã tu luvện đến Kim Tiên cửu trọng đại viên mãn.
ờ một con sòng gần Thiên Lan tiên phủ.
Đặng Thi Dao tìm được con trai Dương Thần:
– Thân nhi, con không nén như vậy.
– Mầu thản, người quá nhản từ. Làm sao có thể để phụ thản nạp thiếp bên ngoài?
Dương Thẩn nổi giận đùng đùng nói.
– Không phải nạp thiếp. Nàng vốn là thê tử của phụ thân ngươi.
Đặng Thi Dao mim cười an úi:
– Ngươi không gọi nàng thì thôi, mẫu thân có thê hiêu được, mọi người cũng hiẻu nhung sau này không nên làm như vậy cho mọi người cười chê. Ngươi làm như vậy sẽ làm hóng sự hòa thuận trong gia đình.
– Gia đinh hòa thuận? Phụ thân một vạn năm mới tới nhìn ta mấv lần? Cho tới bâv giờ hắn chưa từng coi trọng đứa con này.
Dương Thẩn cười lạnh nói.
về phản nể mặt. hắn cũng không dám.
Lẩn đẩu tiên nhìn thấv vị Cửu Công chúa do phụ thân mang về, hắn cũng kinh diễm khó có thể kiềm chế. Thế gian lại có nữ nhân hoàn mỹ như thế.
Lúc ấy trong lòng hắn có chút không vui, cũng không dám nhìn thẳng vị Cửu Công chúa kia. tức giận phất tav áo bó đi.
– Phụ thân ngươi có nồi khổ. Sứ mệnh hắn phải gánh vác vượt qua sự tưởng tượng của ngươi.
Đặng Thi Dao cũng khôngbiết trấn an con trai như thế nào, bới vì sự quan tâm của tướng công đối với hắn quả thật không nhiêu.
– Hiện nay con đã tu luyện đến Kim Tiên cửu trọng, chi cẩn có thể đạt tới Tiên Đe. có thể sánh ngang vói phụ thân. Đến lúc đó. xem hắn còn dám xem thường ta, còn dám ức hiếp mẫu thán nữa hav không?
Dương Thẩn xiết chặt nắm tay, cắn răng oán hận nói.
Đặng Thi Dao nghe vậy lệ đẫm tràn mi, ôm con vào lòng.
Mặc dù nàng muốn nói: “Trình tự Tiên Đế gian nan cỡ nào, cho dù đạt tới cấp bậc Tiên Đế. muốn đuôi theo phụ thản cũng là cơ hội xa xôi vời vọi“.
Thiên phú của đứa con này là tốt nhất trong sổ tất cả thản hữu của Dương Phàm. Điểu này khiến Đặng Thi Dao vui mừng.
– Con còn muốn ròi khói nơi này. rời khói nơi quái quỷ nàv đi thế giới phấn khích bên ngoài.
Dương Thẩn thấp giọng rít gào, trong lòng thầm nhủ: “Phụ thân có mẫu thản còn theo đuôi nữ nhân khác, ngày sau ta nhất định phái vượt qua hắn. Chi cân có thực lực. ta cũng có thể có được nữ nhân tuyệt mv nhất!“
Dương Phàm cùng Vũ Tịch ỡ lại Thiên Lan tiên phủ không được bao lâu thì con trai Dương Thân chủ động tìm tới, sắc mặt lãnh đạm.
– Cái gì? Ngươi muốn rời khói nơi này?
Dương Phàm nhướng mày. mặc dù không biểu hiện cảm xúc gì nhưng lại khiến mọi người ờ đây cảm thấv áp lực không hiểu.
– Con ớ địa phương quv quái này đã mười mấy vạn năm, càng không muốn ớ lại đâv cả đời. Con muốn kiến thức thế giới phấn khích bên ngoài một chút.
Dương Thẩn ngẩng đầu, dùng cảm nhìn thẳng vào mắt phụ thân.
– Diện tích vùng đất sống rộng lớn như vậy. càng ngày càng phồn hoa. nơi này sao không phải là một thế giới? Ngươi chưa bao giờ đi ngoại giới, sao biết sự hung hiẻm của thế giới bên ngoài?
Dương Phàm nói lời thấm thìa:
– ơ nơi này. dù ngươi phạm lỗi lớn đến đâu cha mẹ cũng có thê che chớ ngươi. Nếu như đi ngoại giới…
– Chính vì con chưa từng đi ngoại giới mói muốn đi ra mớ mang tẩm mắt. Nếu như ớ vùng đất sống thêm một năm, con cũng không cam lòng.
Giọng điệu Dương Thẩn quá quyết mà kiên định.
Dương Phàm trầm mặc. chim vào suy tư ngắn ngủi.
Hiện nav tuy hắn mới vào Diễn Sinh Kỳ, thực lực đủ tung hoành thất giới nhưng dù sao không phải chán chính bễ nghễ vô địch.
Có thể đoán trước, muốn ớ cùng một chồ với Vũ Tịch nhất định gặp phải lực càn lớn lao.
Càng có đầy tính khiêu chiến là hoàn thành di nguvện của Vô Song.
– Phụ thân cũng biết, người trẻ tuổi ở trong cái thế giới nho nhó nàv muốn xông pha ngoại giới cũng không chi một mình con. Rất nhiều thúc bá thế hệ trước cũng muốn ra ngoài giải sầu.
Giọng điệu Dương Thẩn dịu đi một chút.
Hắn hiểu được việc này không thể cứng rắn với phụ thân.
Phụ thán chính là chúa tể vô thượng ớ vùng đất sổng này, không ai có thể làm trái ý chí.
Duy nhất có thể làm là dùng tình để thuyá phục.
Quá nhiên. Dương Phàm nghe vậy sắc mặt khẽ biến, dường như có vài phẩn áy náy.
Mặc dù ớ bên ngoài hắn không có lo lắng sau lung, nhưng chúng thản hữu bao gồm đời sau của bọn họ lại bị trói buộc trong thế giới nhỏ này.
Mặc dù thế giới nhó nàv cũng không nhó nhưng cũng đủ để áp chế sự hấp dẫn của ngoại giới cùng tồn tại phấn khích hung hiểm.
– Phàm nhi…
Phụ thân Dương Thiên cũng tới cạnh từ khi nào không biết.
– Phụ thản, người cũng muốn đứng ra thuyết phục con sao?
Dương Phàm nhìn phia Dương Thiên.
Dương Thiên ớ Thiên Lan tiên phủ sống tiêu diêu tự tại, ông không chi mang theo Phượng Hi mà còn có Hà Nguyệt Thánh Nữ làm thị thiếp.
Tại vùng đất sống này, người duv nhất dám nghi ngờ chất vấn Dương Phàm chính là Dương Thiên.
– Hài từ. Ngươi phái sớm giài quyết ân oán ngoại giới. Ngoài thời gian tu luyện ngươi còn phải quan tâm đến sự trường thành của đời sau.
Dương Thiên nặng nề thớ dài rồi rời đi.
Nhìn theo phụ thản rời đi, Dương Phàm khép hờ đôi mắt đánh giá con trai vài lần. Không nghĩ tới tiểu tử này lại có thể thuyết phục phụ thân ra mặt.
Xem ra quan hệ giữa hav ông cháu nàv không tẩm thường.
Nên biết 1″ẳng ngàv trước phụ thản hắn vẫn suy nghĩ ớ góc độ của hắn.
Tuy nhiên tự hòi lòng mình Dương Phàm cũng ý thức được không quan tâm yêu thương nhiêu đối với sự trướng thành của con trai.
Cho tới nay. đại đạo Tiên Hồng là mục tiêu cuối cùng hắn theo đuổi.
về phần đời sau, chi vén vẹn hai mươi năm là bọn họ trướng thành. Mà sau khi chứng quá thành tiên có được tuổi thọ gẩn như vô hạn, dường như cũng không cẩn hắn chiểu cổ thêm vào.
– Nếu phụ thân không cho phép, hài nhi cũng không miễn cưỡng. Nhung hv vọng phụ thân đáp ứng một chuyện.
-Hả?
Dương Phàm có chút hứng thú. Hắn ý thức được đứa con này chẳng những tư chất huvá mạch siêu tuyệt mà trí tuệ cũng không tẩm thường.
– Nếu phụ thản không cho phép chúng ta rời đi. như vậy người có thể làm được: Vĩnh viễn ớ lại nơi này, sống cùng mẫu thân hiếu kính trướng bối. ngôi hường tuổi thọ?
Dương Thẩn dùng giọng điệu hòi ngược lại.
Hắn nói rất uvển chuvển, kỳ thật dốc hết bất mãn trong lòng.
Ngươi không cho phép chúng ta ròi đi, vậy ngươi có làm được không?
Ngươi có thể an phận ớ nơi này. vượt qua thòi gian vô hạn mà bình thán hav không?
Nếu ngav cả ngươi đều không làm được, có tư cách gì yêu cầu người khác?
– Ha ha ha…
Dương Phàm cười dài một tiếng, trên lòngbản tav hiện lẻn mười quả ngọc phù.
Đặng Thi Dao vẫn trầm mặc nhin thấy ngọc phù trên tay tướng công không khói lộ vẻ vui mừng.
– Nhưngươi mong muốn. Đâv là mười danh ngạch, mỗi ngàn năm thav phiên một lẩn.
Dương Phàm vung tay, giao mười quả ngọc phù cho Đặng Thi Dao:
– Việc nàv do muội quản lý. ba ngàv sau đưa Luân Hồi Tinh Bào ra ngoài.
– Tướng công sáng suốt.
Trong lòng Đặng Thi Dao thớ phào nhẹ nhõm đón lấv mười quả ngọc phù.
– Tuy nhiên ta có hai quy định. Thứ nhất: Mỗi người rời đi chuyến này nhất định, phải tùy thản mang theo ngọc phù này; gặp phái nguv cơ không thê hóa giải có thê bóp nát. Thứ hai: Ra ngoài du lịch không được rời xa Luân Hồi Tinh Bào quá trăm ức dặm; thời gian rời đi không vượt quá ba năm. Nếu như vi phạm hai quỵ định này. lập tức hủy bò tu cách danh ngạch.
-Hài nhi nguyện ý.
Trong lòng Dương Thán vui mừng như điên.
Có thể đi thế giới bên ngoài một chút hắn đã thóa mãn vô cùng. Những quỵ định nhó ấy tự nhiên không tính là gì.
Đợi cho Dương Thẩn rời đi, trong mắt Đặng Thi Dao lộ vẻ nhu tình:
– Tướng công hao phí tâm tư.
Dương Phàm ôm nàng vào lòng, một tav khác ôm lấy Vũ Tịch.
Trong mắt hai nàng đầv ấm áp hạnh phúc.
Giờ khắc nàv Dương Phàm cảm giác mình may mắn như thế, giống như “con cung của trời”.
Ba ngày sau, Dương Phàm đua Luân Hồi Tinh Bảo ra ngoài, do Thiên tượng đại sư cùng Thi Dao chung tav quản lý.
Những nguời còn lại nhu Điệp Liên. Tuệ Tâm. Dương Lỗi. Dương Thẩn, Lâm Chung bước vào hành trình ớ Thiên giới.
Trước khi đi. Dương Phàm nói với Đặng Thi Dao:
– Phương hướng du lịch đâu tiên là Tra Châu. Vân Thiên đại lục…
Đặng Thi Dao mim cười gật đầu hiểu được dụng ý của Dương Phàm.
Luân Hồi Tinh Bảo hóa thành một đường cong màu bạc sáng ngòi lóe lên rồi biến mất. trong chóp mắt vượt qua khoảng cách trăm vạn dặm.
Trong lòng Dương Phàm cũng khuâv khóa, trong mắt tràn ngập ý cười.
Vân Vũ Tịch rúc vào trong ngực hắn, sâu kín nói:
– Nhiều năm nhưvậy không gặp. đứa nhỏ của Dương đại ca đã trướng thành nhưvậv rồi.
Dương Phàm nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ không tỳ vết của nàng ớ gần sát. cười xấu xa:
– Vũ Tịch, khôngbăng chúng ta cũng sirih một đứa?
– Huynh… Lưu manh!
Khuôn mặt Vũ Tịch úng đó nhu muốn nhỏ máu. xoav người chạy nhu bav.
– Này! Điều này có gì không được, chờ một chút…
Dương Phàm chơi đùa với Vũ Tịch một hồi rồi ròi Tiên Hồng Không Gian trớ lại Bích Dao cung.
Trong lòng hắn kỳ thật suy nghĩ xấu xa: “Nếu như thừa cơ sớm làm ra chuvện gạo nấu thàtruyenfull.vn. đê Vũ Tịch mang thai vậy Đại Đế, Phù Lâm Tiên Đế, con thứchính Long Hoàng lại làm sao chứ?”
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, làm vậy thật có lỗi vói Vũ Tịch.
Nghĩ đến thản phận Cửu Còng chúa cao quv ớ Thiên giớii lại làm ra chuyện như vậv. đến lúc đó truyền khắp thất giới. Trinh tiết danh nghĩa mất hết. Vũ Tịch còn mặt mũi nào gặp người?
– Vũ Tịch. Ta nhất định phải lấy muội một cách quang minh chinh đại. vinh quang rực rỡ. Càng muốn cho bá chú các phương thất giới phải đến chúc mừng.
Dương Phàm thẩm quyết định một mục tiêu cho mình.
Độ khó của mục tiêu này khôngthua gi hoàn thành di nguvện của Vô Song.
Chi cần có thể làm được một mục tiêu, mục tiêu còn lại nhất định có thể hoàn thành.
Nói cách khác, Dương Phàm chi còn lại một mục tiêu cẩn nồ lực gia tăng thực lục.
Trờ về Bích Dao Cung, cuộc sổng của Dương Phàm khoái hoạt mà nhàn nhã.
Lúc thì đi tuần tra chung quanh, lúc thì đi khuẻ phòng của Cửu Công chúa. Hai nguời yêu nhau triển miên, càng ngàv càng ngọt ngào.
Dư Mộng Thanh chứng kiến tình hirih này. trong mắt thi thoảng có vẻ lo âu.
Giấy không thể gói được lửa. Gặp gỡ bí mật giữa Dương Phàm và Cửu Công chúa cuối cùng không thê giấu được người.
Trong nội cung rất nhiều tai mắt, không chi có mồi tổ chức Ám Vệ.
Cho dù Dương Phàm tương đối cẩn thận, gần như hầu hết thời gian đều ớ trạng thái ẩn nấp nhung vẫn không thể giấu diếm lâu dài.
Nháv mắt ngàn năm trôi qua, danh ngạch ra ngoài trên Luân Hồi Tinh Bảo lại thav đổi một lần.
Dương Thần ý đo vị tẫn (choi chua đă) trờ về Tiên Hồng Không Gian chờ đợi lần sau ra ngoài, cũng đê nghị mẫu thản gia tăng danh ngạch ra ngoài. Dù sao không gian của Luân Hôi
Tinh Bào rất lớn. có thể chứa hơn một ngàn người.
Một ngày, Dương Phàm vừa mới ớ cùng Vũ Tịch một hồi. từ khuẻ phòng đi ra.
Bá!
Một cái bóng màu đen nhạt như hư vô xuất hiện ớ trước mặt Dương Phàm. Một cỗ hàn ý lạnh băng thấu xương xông thẳng linh hồn.
Người tới chính là Ảm Quv Phó thống lĩnh Ảm Vệ bộ.
– Ảm Kỳ. Đại nhân triệu ngươi qua.
Ám Quv lộ ra biểu tình vui sướng khi người gặp họa.
Ám Kỳ chinh là tên của Dương Phàm tại Ám Vệ bộ.
– Được, ta qua liền.
Dương Phàm gật gật đầu. theo Ám Quỷ cùng rời khỏi Bích Dao cung.
Dọc theo đường đi. Dương Phàm dò hỏi:
– Ám Thiên đại nhân tìm ta có chuvện gì?
– Chậc chậc, lá gan của Ám Kỳ ngươi không nhó a, dám có ý đồ với chủ nhân. Nếu Đại Đế trở về, ngươi còn giữ được mạng sao?
Ám Quv âm dương quái khí nói.
Dương Phàm nghe vậy, trong lòng hơi rung động. Hắn cũng sớm đoán được mình bí mật gặp Vũ Tịch không có khá năng vĩnh viễn che giấu được người ngoài.
Thấy sắc mặt Dương Phàm bình tĩnh, Ám Quv cười quỷ dị:
– Ngay cà Cửu Công chúa ngươi đều có thê đến gần, thật làm người ta ao ước. Nếu tin tức nàv được truvển ra ngoài, không biết ngươi còn có thể sồng trên đời bao lâu?
Nói tới đây. ngav cả Ám Quỷ đểu lộ ra vài phẩn ghen tị.
– Trước mắt có bao nhiêu người biết bí mật này?
Dương Phàm hỏi.
– Đương nhiên là số ít. Chẳng qua có một người khẳng định sẽ biết, bời vì quan hệ của hắn với Ám Thiên đại nhân không tâm thường.
Ám Quv nói tới đâv đột nhiên ý thức được cái gì, lập tức ngậm miệng sắc mặt tái nhợt.
Sau hai canh giờ. Ám Quv đua Dương Phàm vào trong một mật điện ngẩm dung nhập trong giá sơn.
Mật điện hắc ám âm trầm, ớ cửa có hai pho tượng bạch cốt làm cho người ta không khói sờn tóc gáy.
Dương Phàm nhàn nhã tự nhiên, không chút biểu tình chậm rãi bước vào mật điện.
Trên ngai vàng hắc kim ớ vị trí cao nhất trong mật điện u ám có một người ngồi ngav ngắn, nhìn không rõ dung mạo chi có thê mơ hô nhìn thấv đường nét.
– Ngươi lui xuống đi.
Thanh âm lạnh băng âm trâm phát ra từ nam nhản ngôi trong bóng tối.
– Dạ. đại nhản.
Thản hình Ám Quv nang động hóa thành hư vô biến mất.
– Ám Kỳ ra mắt Tồng thống lĩnh.
Dương Phàm bộ dạng tự nhiên hơi thi lễ.
– Ám Kỳ, ngươi có biết bổn tọa tìm ngươi có chuyện gì không?
Thanh âm lạnh băng hờ hững quanh quẩn hư không.
– Có liên quan với Cửu Công chúa?
Dương Phàm nói với giọng điệu dò hói.
– Ngươi còn có thể giữ được thản nhiên và bình tĩnh, là khôngbiết hay là không sợ?
Dường như Ám Thiên thẩn bí khó lường kia có vài phần trào phúng.
– Vừa là khôngbiết vừa là không sợ.
Dương Phàm ôn hòa nhã nhặn nói:
– Xin đại nhân chi điêm.
– Ha ha ha. Ngươi dám nói chuvện với bổn tọa bẳng thái độ giọng điệu như vậy, nếu không nê mặt Du Vân Tiên Đế. ngươi đã sớm bị phạt.
Trong đại điện u ám, thiên địa thòi không dường như dừng lại trong khoảnh khắc, cỗ áp lực đó gần như có thể khiến người hộc máu mà chết.
Việc này có quan hệ gì với Du Vân Tiên Đế?
Dương Phàm có chút cổ quái.
– Bổn tọa báo cho ngươi một câu. lúc Đại Đế trở về chinh là lúc ác mộng của ngươi bắt đầu. Không phải mỗi người ở không gian thất giới nàv đều có tư cách theo đuôi Cửu Công chúa.
Thanh âm lạnh băng của Ám Thiên có vài phẩn ra lệnh.
Dương Phàm trầm mặc hồi lâu. dường như đang nghiền ngẫm lời hắn nói. sau đó tươi cười nói:
– Đâv là việc tư của thuộc hạ. không quan hệ gì đến chức quyển. Ám Thiên đại nhân, việc này xuất xứ từ lòng tốt của bang hữu hav là dùng quvển mưu đồ việc riêng?
Lòi nói còn chua dứt. không gian trong đại điện u ám nháy mắt đóng băng, Dương Phàm cũng bị thời không ngưng kết:
– Ngươi… muốn chết!
Chươna 1024: Cửu Côna chúa trừna phạt
– Ngươi… muốn chết!
Cỗ khí tức lạnh băng kia ngăn cách không gian, khiến thời không đọng lại.
Dương Phàm lại lâm vào trạng thái giống lẩn trước, tư duv chậm đến tận cùng, thán thể mất năng lực cử động.
Cũng không phải hắn bị mất năng lực này mà là thời gian đã mất ý nghĩa vào khoảnh khắc nàv.
Khoảnh khắc vĩnh hẳng.
Trước cỗ lực lượng cấm kỵ nắm giữ thòi gian này. dường như hết thảy thần thông đại pháp lực đêu trớ thành mâv bav.
Mặc kệ ngươi thần thông cái thế, pháp lực kinh sợ vũ nội, khi thòi gian mất ý nghĩa thì hết thảy mất hiệu lực.
Trong cả đại điện, kiếm khí băng lãnh tiêu điểu hóa thành ức vạn đạo quang vũ sắc bén đâm tới Dương Phàm.
Nhưng thòi không nơi Dương Phàm đã mất ý nghĩa, bị đồi phương khống chế tuvệt đối.
Chẳng lẽ hắn mới vào Diễn Sinh Kỳ, ờ trước mặt Ám Thiên lại không có chút sức lực phán kháng nào?
Hoặc là vị Ám Thiên đại nhản này đã đạt tới trình, tự của Đại Để?
Ý cười nơi khóe miệng Dương Phàm ngưng đọng lại. tim đang đập đột nhiên ngừng, hô hắp cùng máu chảy đểu như thế.
Tâm thẩn trớ về không gian Mệnh Hạch, tư duv của Dương Phàm khôi phục bình thường.
Hắn không động đậy. không phản kháng, lòng như nước hồ yên tĩnh, mặc dù nụ cười trên mặt còn đọng lại không thay đôi.
Bá… Vút vút vút!
Khi ức vạn đạo quang vũ sắc bén tới gần Dương Phàm nửa tấc cũng đọng lại bất động.
Lại sau một lúc lâu Dương Phàm khôi phục bình thường, trong lòng lại gợn sóng không sợ hãi, dường như không quan tâm gì tới sinh tử của mình.
– Bổn tọa cảnh cáo ngươi, sau khi Đại Đế trờ về sẽ bẩm báo việc nàv theo sự thật. Ngươi tự giải quvết cho tốt.
Thanh âm lạnh băng vô tình phát ra từ nam nhân trong bóng tối, từ trên cao nhìn xuống bễ nghễ vạn vật.
So sánh với hắn, hạng nguời như Lam Băng Tiên Đế không khác gì con kiến.
– Ý tốt của đại nhản, Ám Kỳ xin tâm lĩnh.
Dương Phàm mặt không chút thay đổi đáp lời, trên mặt không mừng không lo. không kinh không sợ.
Nam nhân ẩn nấp trong bóng đêm thầm giật mình, giờ khắc nàv có cảm giác nhìn không thấu đối phương.
“Từ đầu đến cuối ngươi đều không có sát ý chán chính với ta…”
Trong lòng Dương Phàm nghĩ thám.
Sau khi bước vào cành giới Diễn Sinh Kỳ, sự hiểu biết và chướng khổng sinh linh của Dương Phàm đã tiến vào một cảnh giới hoàn toàn mói.
Dương Phàm không biết suy nghĩ cụ thể của nam nhân dung nhập trong bóng tối nhung lại có thê rõ ràng trạng thái và chuyên biến tâm lý của hắn.
Đối phương không có một chút sát ý, chẳng qua là muốn kinh sợ mình một phen mà thôi.
Cho nên Dương Phàm căn bản không phản kháng, nhìn như cũng không có bất kỳ sức phán kháng.
Thẩn thông pháp lực của cảnh giớii Diễn Sinh Kỳ cũng bới vậy mà trờ thành một bí ẩn. Một bí ẩn ngav cả Dương Phàm cũng muốn biết.
– Thuộc hạ cáo lui.
Chi một bước Dương Phàm rời khòi khu vực không gian bị đối phương phong bế. vừa khéo ra tới ngoài già sơn.
Nam nhân dung nhập trong bóng tối thất thanh nói:
– Hắn có thể vượt qua không gian trói buộc của ta?
Mặc dù hắn đã ngừng giam cầm thòi gian nhung tuyệt đối trói buộc của không gian vẫn đang được duv tri
Đây là Dương Kỳ cố ý lộ ra hav là vô ý khôngbiết?
– Dương Kỵ này… không đon giàn! Ta nhất định phải gia tăng nhản thủ, giám sát mọi động tĩnh của hắn.
Nam nhân trong bóng tối dẩn tan rà biến mất. dường như chua bao giờ xuất hiện.
Dương Phàm vừa mới ròi khỏi giả sơn, một bóng người xẹt tới trước người.
Ám Quỷ thẩn không hay quv khôngbiết hiện thản sau lưng hắn, đoản kiếm màu đen đám vào ngực hắn.
Phốc!
Dương Phàm dường như không hể có sức phán kháng, trong cảm quan nhìn thấy đoán kiếm màu đen đảm vào ngực.
– Thực lực yếu ớt nhưvậỵ… Ám Thiên đại nhản còn muốn ta cẩn thận vói người này, bớt thời giờ thử một chút.
Trên mặt Ám Quv lộ ra một tia khinh miệt.
Trình độ của Dương Phàm ở trong mắt hắn chẳng qua là một Tiên Đế bình thường, ờ trước mặt hắn căn bản không đủ xem.
Nhưng ngav sau đó. biểu tình trên mặt hắn đọng lại.
Đoản kiếm màu đen đâm vào ngực Dương Phàm như đá chìm đáv biển, bị một cỗ tử khí vô hạn thiên địa ngăn chặn.
Dương Phàm trong cảm quan của hắn phút chốc biến thành người chết.
Hắn “giết chết” Dương Phàm nhung lực lượng trên người đối phương đột nhiên nghịch chuyển đến một cực đoan khác.
Tử khí khủngbố kia nháv mắt diệt hết sinh cơ và rót vào linh hồn hắn.
Toàn thản Ám Quv bao gồm cả linh hồn lạnh như băng run rẩy. gần nhưbị giam cẩm.
Đoản kiếm màu đen cấp bậc Thứ Thẩn khi trong tay kêu run rẩy. mất liên hệ và biến mất.
Khí tức tử vong trên người Dương Phàm rót vào người Ám Quv sau đó lại khôi phục sinh cơ tiến vào thế giới Mệnh Hạch.
– Ha ha. Dùng cái giá là một lần xoay chuvển sinh tử đổi lấy một kiện Thứ Thần khí.
Dương Phàm nhìn Thứ Thẩn khí giãy dụa trong tay, miệng phun ra một vùng quang miêu ngũ sắc rơi vào đoản kiếm màu đen.
Đốm sáng màu xanh nhạt trên quang miêu ngũ sắc lóe lên tức thì hóa thành màu vàng úa rót vào đoản kiếm màu đen.
Chi giây lát. hắn đã lau sạch dấu vết ý chí trên đoán kiếm màu đen nàv.
Sau đó thản hình Dương Phàm biến mất. thông qua Tiên Hồng chiếu rọi làm cầu nổi đi tới một gian phòng xa hoa lịch sự tao nhã.
Nơi nàv là Luân Hồi Tinh Bảo.
– Tướng công.
Dương Phàm trổng rồng xuất hiện khiến Đặng Thi Dao cảm thấy ngạc nhiên vui mừng.
– Đâv là một kiện Thứ Thần khí giao cho các ngươi, có thể làm nguvên liệu đưa vào Tinh Nguyên Lô.
Dương Phàm mim cười, giao đoán kiếm màu đen cho nàng.
Đặng Thi Dao kinh ngạc, đôi mắt đẹp trợn trừng. Thời gian ngắn ngủi như vậy mà tướng công đã kiếm được kiện Thứ Thẩn khí thứ hai.
Hơn nữa xem phẩm chất Thứ Thần khí này hơn xa Băng Tinh Thẩn Kiếm lúc trước.
Dương Phàm ha ha cười cũng không giải thích nhiều, trực tiếp đi mất.
Cùng lúc đó. Ám Quv ngồi xếp bằng điều tức ở một góc nào đó trong nội cung, toàn thân run rẩy mồ hôi lạnh nhó ròng ròng.
Cồ lực lượng tử vong cực lạnh kia giam cẩm mỗi một tấc máu thịt của hắn, ngav cả linh hồn đểu bị nhiễm bẩn.
Nếu để cỗ lực lượng tử vong quỳ dị nàv xâm nhập vào sâu trong linh hồn, nhưvậy hắn sẽ ngã xuống.
Giờ phút nàv cái mạng nhó khó giữ, làm sao hắn còn thời gian suy nghĩ tới Thứ Thẩn khí đã mất?
Mav có Ám Vệ khác phát hiện dị thường mang hắn ròi đi.
Hai tháng sau, trong một tỏa phủ đệ ngẩm.
– Dương Kỳ… Ta muốn ngươi chết không được từ tế!
Ám Quv không khòi nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng mà cho đến giờ hắn vẫn không tìm tòi được hư thật của Dương Phàm.
Giao chiến ngày ấy, hắn lôi đinh xuất kích vốn muốn giúp Ám Thiên đại nhản thăm dò nội tình người này.
Nhưng sao nghĩ tới đối phương bị “Giết chết” không một chút phản kháng.
Càng quỷ dị chinh là sau khi đối phương tử vong, một cỗ lực lượng vỏ hình xoay chuyển sinh cơ toàn thán chuvển hóa thành lực lượng tử vong vô cùng tận trong nháv mắt ngăn chặn toàn thán hắn.
Nếu như Dương Phàm thật sự có sát niệm, hắn tuyệt đổi không thể sống tới hôm nay.
– Đáng giận. Ám Thẩn kiếm của ta chính là Thứ Thẩn khí truvển thùa từ thòi kỳ thái cồ, trải qua rất nhiêu Tông sư luyện khí tinh luyện nâng cấp, gần như đạt tới cấp bậc Thứ Thản khi thượng phẩm lạib ị người này cướp đi. Ta nhất định phải tìm Ám Thiên đại nhản đòi lại công bình.
Nguyên khí còn chua khôi phục, hắn tìm tới Ảm Thiên.
Trong đại điện u ám.
– Lại có việc nàv? Thực lực của Dương Kỳ kia đạt tới mức độ như thấ thiếu chút nữa dồn ngươi vào chỗ chết?
Trong giọng nói của Ám Thiên mang theo vẻ kinh ngạc cùng khó tin.
– Bầm đại nhân, thực lực của Dương Kỳ kia quả thật sâu không lường được, ít nhất có thể so với Huvển Tiên nhị trọng đinh.
Ám Quv không dám nói ngày đó Dương Phàm đã hạ thủ lưu tình, đành phái dùng vài từ “Sâu không lường được”.
– Huvển Tiên nhị trọng đinh? Điểu nàv sao có thể? Huyền Tiên tam trọng đã là đinh của thất giới, nhân vật như vậy đà ít lại càng ít. Lúc Dương Kỳ trở thành tiên vệ đoàn trướng chi là Tiên Quân mà thôi.
Ám Thiên chìm vào trầm tư.
– Đại nhân, hắn còn đoạt Thứ Thẩn khí Ám Thẩn Kiếm của thuộc hạ, xin người làm chủ cho thuộc hạ!
Ám Quv tiếc đứt ruột nói.
– Chuvện này chi sợ có chút khó xử, dù sao là ngươi ra tav trước, mà Dương Kv kia càng chiếm được sự ưu ái của Cửu Công chúa. Trong lúc Đại Đê ròi đi. Cửu Công chúa chính là người cầm quyển cao nhất trên danh nghĩa của Vân Tiêu cung.
Ám Thiên khẽ thớ dài.
– Tuy nhiên ngươi vên tâm. chờ sau khi Đại Đế trờ về; nhất định sẽ đòi lại công bang cho ngươi. Trước mắt nhịn hắn một chút.
– Có những lòi này của đại nhân, thuộc hạ yên tâm.
Ám Quv gật gặt đẩu.
Đúng lúc này. một cái bóng nhoáng lên tiến vào đại điện, nửa quỳ trên đất:
– Báo đại nhân, Cửu Công chúa cho gọi Ám Quỳ.
Tám thẩn chấn động, trong lòng Ám Quv đột nhiên nhảy dựng.
Ám Thiên cũng lộ vẻ ngưng trọng:
– Không xong! Ác nhân cáo trạng trước!
Không quá bao lâu.
Trong một tỏa cung điện bích ngọc phi thúv cao lớn.
Cửu Công chúa tuvệt lệ truyenfull.vnh thành ngồi trên Thất sắc Liên Hoa Thai, mặt như sương lạnh.
– Cửu Công chúa.
Ám Quv nửa quv trên đất. trong lòng thấp thóm.
– Nghe Phó thống lĩnh Ám Vệ bộ Dương Kỳ bầm báo ngươi vô cớ tập kích hắn. Có việc này hav không?
Thanh âm êm tai như tiếng của trời mơ hồ ẩn chứa lạnh như băng.
Trong lòng Ám Quv run lẽn:
– Cửu Công chúa thứ tội. Tiểu nhân chi tò mò muốn thử thực lực của hắn.
Hắn biết hiện tại không thể suy sụp tinh thẩn, dù sao cũng là mình ra tav tập kích trước, còn “Giết chết” đối phương một lần.
Ám Thiên đứng ớ bén cạnh, không nói một lòi. trong lòng thẳm nhủ: “Đại Đế a. ngài mau trớ lại đi!”
Cho dù cường đại đến mức có thể giam cẩm thòi không như hắn cũng không dám trực tiện làm trái Cừu Công chúa, nhiều nhất là ớ một bén cầu xin giùm.
– Một ý niệm của ngươi suvt nữa gây thành đại họa. Bán điện phạt ngươi đến Tuvệt Thiên Nhai diện bích vạn năm.
Thanh âm trong tréo nhưng lạnh lùng vang vọng trong đại điện ngọc bích.
– Dạ dạ, thuộc hạ lĩnh mệnh.
Ám Quv ngoan ngoãn thối lui.
Diện bích vạn năm nếu coi như là tu luvện. rất nhanh có thể trôi qua.
Ám Thiên cũng không rỏi đi, dáng người thon dài cao ngất hắc ám đứng nguvên tại chỗ. lăng lặng chăm chú nhìn Cửu Công chúa.
– Thiên ca. còn có chuvện gì?
Cửu Còng chúa giữ một tia kính trọng đổi với Ám Thiên, không ngờ xưng hô là “Thiên
ca”.
Ám Thiên cười chua xót. trong mắt thẩn sắc phúc tạp:
– Vũ Tịch, muội thật sự quyết định làm như vậy?
– Ý ta đã quyết. Thiên ca không cần khuvên ta.
Thản sắc Cửu Công chúa kiên định.
– Nếu không đoán sai, người kia hẳn là “Dương Phàm” vượt qua Luân hồi mà tới. Hắn liều lĩnh truy tìm tói đây, loại dũng khí nàv khiến người khám phục.
Ám Thiên để cập đến hai chữ “Dương Pham”, trong mắt chợt lóe thẩn quang.
Vẻ mặt Cửu Công chúa có chút mất tự nhiên.
– Tuy nhiên ta vẫn cho l ẳng Phù Lâm Tiên Đế mới là lựa chọn tốt nhất đối với muội.
-…Mặc dù. ta cũng rất yêu muội.
Một câu cuối cùng văng vẳng trong đại điện, thân hình Ám Thiên hoàn toàn biến mất.
– Thiên ca…
Đôi mắt đẹp của Cửu Công chúa run lên. nàng không nghĩ tới Ám Thiên vẫn coi nàng nhưmuội muội, đáy lòng lại cất giấu bí mật như vậy.
Khi Ám Thiên rời đi không lâu, một thiếu niên đi ra từ trong hu quang luân hình vừa xuất hiện, chính là DươngPhàm… Chinhxácmà nóihăn là DươngKv.
– Vũ Tịch.
Dương Phàm thò tav ra khoát lên vai người đẹp. giờ khắc nàv hắn cũng không biết an ủi như thế nào.
Trầm mặc hồi lâu, trong mắt Vân Vũ Tịch viết đẩv vẻ lo lắng:
– Nếu phụ thân trờ về…
Sắc mặt Dương Phàm ngưng trọng, trầm giọng nói:
– Khi nào thì Đại Đế trớ về?
Nếu vị Đại Đe chúa tể tam giới kia trờ về. mọi người trong Bích Dao cung sẽ phải đổi mặt vói vận mệnh như thế nào?