Tiên Hồng Lộ

Chương 737: Hoàn toàn sai lầm


– Ha ha. Công chúa điện hạ. không cháo hòi ta một câu. các vị đã muốn rời đi sao?

Tiếng cười khẽ cùa nam nhân kia rất tùy tiện, giống như là ôm giận bằng hữu không chào mà đi.

Bước chân hòa họp với nhịp đập huyền diệu cùa Quốc sư bỗng nhiên dùng lại. đứng thẳng bất động tại chỗ không nhúc nhích.

Loại động tác ngừng đột ngột này cùng với hòa hơp tự nhiên, thoải mái thích ý vốn có không chút họp nhau.

Động tác cùng thần thái của Quốc sư đọng lại trong chợp mắt đó, dường như trờ thành một hình ảrih bị ngưng đọng thời gian.

Dưới sự dẫn dắt của Quốc sư, Công chúa Dư Mộng Thanh cũng ngừng tại chỗ.

Nàng cực kv khó hiểu nhìn phía Quốc sư. lúc nàv nhìn thấy biểu tìrih cùng động tác đọng lại của Quốc sư.

– Quốc sư!

Dư Mộng Thanh gọi khẽ.

Sau tiếng gọi cùa nàng, biểu tìrih cùng động tác cùa Quốc sư mới được hòa hoãn.

Mà ngav sau đó. thẩn sắc hắn từ đẩu đến cuối vẫn một mực hờ hững rốt cục động dung.

Cùng lúc đó những người khác trong đại điện cũng khôi phục lại dưới lực cản không gian vốn có. đều lộ vẻ lòng còn sợ hãi.

Một câu tùy ý cùa Dương Phàm đánh vỡ lực cản trói buộc không gian kia, khiến mọi người khôi phục bìrih thường.

Sự thất thố của Quốc sư khiến Dư Mộng Thanh chấn động tâm thần, ánh mắt không khỏi nhìn phía nam nhân trong góc kia.

– Để Dương công tử chê cười rồi.

Dư Mộng Thanh cười gượng, rất mất tự nhiên.

Ngụyên bán nàng tường rằng ờ trước mặt cường giả cấp Tiên Quân, tam công tử thần bí như thế đã không có lực trả đòn.

Nhưng kết quả là nàng hoàn toàn sai lầm.

Quốc sư quay đầu lại. lần đầu tiên đánh giá thiểu niên đánh vỡ lực lượng pháp tắc cùng cảnh giới cùa mình, sắc mặt ngưng trọng.

Ngay cả với độ cao và địa vị của hắn cũng cảm thấy chuyện rất khó giải quyá.

– Từ khi nào Lâm Viễn Thảrih nho nhỏ này xuất hiện kỳ tài có một không hai như thế. Vẻn vẹn mấy vạn năm đạt tới trình tự Tiên Quân, thậm chí ngay cả ta đều nhìn không thấu.

Quốc sư khẽ thở ra một hơi. cố nén khiệp sợ trong lòng, chậm rãi đi trở về chỗ ngồi.

Trước khi tới Lâm Viễn Thành, hắn từng nghe Thiên Tường quốc quân nói đến tam công tử của Lâm Viễn Thành, nhưng là cũng không đặt trong lòng.

– Không ngờ lão hủ lại quên đàm phán cùng quý thành. Hiện tại có thể nói kỹ một chút.

Quốc sư ngồi tại chỗ giống như đang nói với thành chủ Dương Lâm.

Nhưng trên thực tế toàn bộ tâm thẩn của hắn đều tập trung trên người Dương Phàm.

Dư Mộng Thanh cúi đầu. đi tới bên cạnh Dương Phàm, không dám hé răng.

Với trí tuệ của nàng tất nhiên hiểu được, với địa vị siêu nhiên kinh sợ Tra Châu mấy vạn năm cùa Quốc sư cũng không thể không trả giá gi mà đưa được nàng về.

Trong mắt Dương Phàm tràn đầy vẻ tươi cười. Lão nhân Quốc sư này thật ra có tiến có lui, rất thức thời.

Tiếp theo mới chân chính tiến vào việc đàm phán.

Dương Phàm chắp tay sau lưng đứng yên, trong lúc này không nói một lời, chi thản nhiên quan sát.

Chân chính phụ trách đàm phán là nhị ca Dương Đông.

– Quốc sư tiền bối. Ngài cho rằng một ngàn vạn tiên thạch đủ để bằng được ý nghĩa đại biểu của hai danh hiệu Công chúa điện hạ, Thánh nữ các hạ này sao?

Từ đầu đến cuối, trong giọng nói của Dương Đông đều giữ nguyên ý kính trọng nhất định.

– Vãn bối cho rằng, Thiên Tường vương triều còn phải ký hiệp ước không xâm phạm với liên minh hai thành chúng ta. Cùng với tám ngàn vạn tiên thạch, ba kiện Tiên bảo cùng với tám loại nguyên liệu tu luyện ta vừa nói qua…

Đại đa số đều là Dương Đông nói. tất nhiên là lời nói hùng hồn đầy lý lẽ.

– Thiên Tường vương triều chính là đại quốc mêrih mông, đứng vững trẽn mảnh đất này vài ức năm. Địa vị cùng tôn nghiêm không thể khinh nhờ làm nhục.

Thanh âm của Quốc sư chậm rãi nặng nề.

– Một ngàn vạn tiên thạch đã là giới hạn lớnnhất. Nếu là để Thiên triều thượng quốc chúng ta bị bắt ký kết hiệp ước không xâm phạm là khuất nhục cỡ nào? Để cho nhiều thế lực của Tra Châu đối đãi thế nào với Thiên Tường?

Trong đại điện, mọi người không dám thờ mạrih.

“Giao tranh.” giữa Quốc sư cùng Dương Đông dẩn dẩn tiến vào hồi gay cấn.

Nếu là bìrih thường có cho Dương Đông một vạn cái mật cũng không đám đối đầu với một nhân vật truyền kỳ như thế.

Nhưng là vẻ mặt hơi mim cười của tam đệ đứng yên bên cạrih cổ vũ lớn lao cho hắn.

Thái độ của Quốc sư đã rất rõ ràng. Không muốn bị bức ký kết hiệp ước không xâm phạm, có thể dùng tiên thạch để chuộc Thanh nữ điện hạ.

Một ngàn vạn tiên thạch đã là một con sổ khổng lồ.

Nhưng là đối với con tin có hai thân phận Thánh, nữ và Công chúa của một đại quốc rộng lớn mêrih mông vẫn chỉ là một sợi lông trên chín trâu.

Thanh chủ Dương Lâm ngầm than thở. Là vương triều đứng vững vài ức năm trên Tra Châu này. nếu để một thế lực nhỏ bắt phải ký hiệp ước không xâm phạm, chỉ sợ sẽ làm rất nhiều thế lực cùa Tra Châu chế giễu.

Liên quan đến vẩn đề tôn nghiêm. Quốc sư căn bản không nhượng bộ.

Đàm phán đến cuối cùng, trẽn mặt nhị ca Dương Đông đã lộ ra một tia mệt mòi bất đắc dĩ. ném ánh mắt dò hói về phía phụ thân Dương Lâm.

Dương Lâm cũng thầm cảm thấy bất đắc đĩ. Thiên Tường vương triều có thể làm ra nhượng bộ như vậv đã là đáng quv khó được.

Nhưng là trước khi làm ra quyá định, Dương Lâm nhìn về phía con thứba Dương Kỳ.

– Kv nhi. Thiên Cơ Thánh nữ là ngươi bắt giữ. không biết ngươi có ý kiến gì không?

Dương Lâm chi hòi tượng trưng một câu, không gùi gắm hy vọng quá lớn.

– Con cho rằng, muốn không ký hiệp ước không xâm phạm không phải là không thể. Tuy nhiên, một vị Công chúa kiếm Thánh nữ của một đại quốc mênh mông, lại có giá bèo như vậy?

Dương Phàm dừng lại, cười cười, ánh mắt quét về phía Quốc sư cùng Công chúa.

– Một ngân vạn tiên thạch, đối với đại quốc mêrih mông, đối với đường đường là Thárih nữ. Công chúa mà nói… Quá keo kiệt!

Quá keo kiệt!!!

Lời nói vừa ra, Quốc sư biến sắc. Thiên Cơ Thánh nữ cúi đầu, trong mắt lộ vẻ xấu hổ.

– Vậy xin hỏi tam công từ. bao nhiêu tiên thạch mới thích họp?

Quốc sư mặt không đổi sắc hòi.

– Theo ý Dương mỗ, một ngàn vạn tiên thạch thật sự xin lỗi đại quốc mênh mông cùng đường đường Công chúa, Thánh nữ điện hạ.

Khóe miệng Dương Phàm nhếch lên một độ cong quý dị.

Rốt cục phải bao nhiêu?

Mọi người cho rằng Dương Phàm nói rất có đạo lý. đều có chút không nhịn nổi.

– Công chúa và tôn nghiêm của Thiên triều thượng quốc. ít nhất phải gấp vạn lần…

Dương Phàm nói xong lời cuốicùng, chậm rãi phun ra ba chữ:

-Một ngàn ức!

Cái gì!!!

Toàn tràng ồ lên.

Một ngàn ức!

Từ một ngàn vạn trực tiếp gấp một vạn lần, đạt tới con số khùngbố – Một ngàn ức!

Sắc mặt của Quốc sư cùng Công chúa đều cực kỳ khó coi.

– Dương Kv! Ngươi thật sự rất quá đáng. Một ngàn ức. nào có ai công phu sư từ ngoạm như ngươi?

Dư Mộng Thanh phẫn nộ vạn phần, trong hai mắt gẩn như bốc lên hai ngọn lừa.

Sắc mặt Quốc sư càng âm trầm. Cái giá này thật sự rất quá đáng.

– Một ngàn ức. không cò kè mặc cả. Công chúa ở trong tay chúng ta, nếu Quốc sư không thể quyết định, có thê trờ về thương nghị cùng Thiên Tường quốc quân.

Dương Phàm thản nhiên nói.

Hai mắt đục ngầu của Quốc sư, hai con ngươi đột nhiên co rút lại. hóa thành màu bạc lạnÌL băng.

Trong phút chốc, toàn bộ không gian đại điện giống như bị đọng lại.

Hô hấp ngừng lại, máu ngừng chảv, tim đập bị áp chế.

– Lão hù cho rằng, tam công từ chi là đang nói giỡn.

Quốc sư nhìn thẳng Dương Phàm, con ngươi đã hóa thành màu bạc mang đến cho hắn một tia áp lực thản nhiên.

Đôi mắt Dương Phàm không khỏi nheo lại. dù bận vẫn ung dung nói:

– Dương mỗ chưa từng nói giỡn.

Lúc này. phảng phất toàn bộ không gian vật chất trong đại điện bị đọng lại.

Trong thiên địa chỉ còn lại hai người.

Không gian biến ảo một cách không rõ. khu vực xung quanh hai người mơ hồ vặn vẹo.

Không gian đại điện và người không ngờ dần dần nhạt đi. giống như bị che chắn.

Xkóm dịch “Lãng Khách “

Người dịch virgo_kuyenao

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.