– Hoàng Tồ. Chúng ta liên thủ. tiêu điệt người này…
Trong số mấy người tại đây, u Ảnh Ma Chủ hận Dương Phàm thấu xương nhất.
Hai người nước lửa không dung hòa, không phải ngươi chết thì là ta vong.
Tuy nhiên u Ảrih Ma Chủ cũng biết rõ hiện nay Dương Phàm không tầm thường, muốn đánh chết hắn ít nhất phải Tân Hoàng Tô ra, tay, ba người liên thủ mới nắm chắc thật lớn.
– Cạc cạc cạc. Thẳng nhãi ma đẩu. Hỗ gia gia đang lo không có đối tượng đánh nhau…
Hỗ Phi xoa tay. hung phấn không thôi.
Thẳng nhãi ma đầu?
Vẻ mặt u Ảnh Ma Chủ cực kỳ trầm trọng, lửa giận toàn thảnbị áp chế tới cực điểm.
Khóe miệng Dương Phàm hiện lên một tia cười nhạo, thản nhiên liếc mắt nhin hắn một cái. không thèm đê ý.
– Dừng tay!
Tần Hoàng Tổ ngăn cản hành động của u Ảnh Ma Chủ, lạnh lùng đảo qua Dương Phàm cùng Hỗ Phi:
– Hai người các ngươi còn không nhanh rời cấm địa hoàng tộc ta…
Lời nói vừa ra. u Ảnh Ma Chủ ngẩn ra. trên mặt Vô u Ma Hoàng cùng lộ vẻ khó hiểu. Đây không phù hợp với tác phong của Tẩn Hoàng Tồ.
Nếu đổi là ngày trước, Tẳn Hoàng Tổ không nói hai lời. trực tiếp đem hai người một lần bắt giết.
Chẳng lẽ Dương Phàm này đã cường đại đến mức khiến cường già lục kiếp Tán tiên như Tần Hoàng Tô này đều phải bận tâm?
Vô u Ma Hoàng nhìn chẳm chẳm Dương Phàm, sắc mặt ngưng trọng, không ngờ hoàn toàn nhìn không thấu người này.
Trong thẩn thức tập trung của hắn, Dương Phàm giống như một đoàn lốc xoáy mơ hỗ. hoàn toàn không nhìn ra sâu cạn.
Mà đối phương tùy ý đảo qua một cái, khiến toàn thán hắn phát lạnh, giống như một nữ nhản bị lột sạch quán áo.
Hắn cảm thấy hoảng sợ. Mới chi vài trăm năm không gặp. tu vi của Dương Phàm rốt cục đạt tới độ cao nào?
Độ Kiếp hậu kỳ hay là Đại Thừa Kỳ?
Hắn lại khôngbiết Dương Phàm còn chua vượt qua một lẩn thiên kiếp.
Cường giả Độ Kiép Kỳ bình thường sau khi trải qua thiên kiếp tẩy rửa, thực lực sẽ được tăng cường biên độ lớn.
– Hoàng Tổ đại nhân, ngài đây là…?
Vô u Ma Hoàng cùng u Ảnh Ma Chủ khó hiểu dùng thẩn niệm truyền âm hòi.
– Thực lực hai người này ít nhất đểu tiếp cận Bán tiên Đại Thừa KỲ, đặc biệt là Dương Phàm kia lại càng sâu không lường được. Giờ phút này là giai đoạn cuối cùng của nghi thức, nếu xung đột với bọn họ, bất lợi cho chúngta!
Tẩn Hoàng Tổ lập tức truyền âm nói.
Da mặt hắn lộ ra ánh đó giống như trẻ con. giờ phút này nhíu màv nhìn chẳm chẳm hai nguời Dương Phàm, chi là muốn đuôi bọn họ đi.
Hai người Dương Phàm xông vào Tẩn Hoàng lăng, vốn là đuối lý.
Tần Hoàng Tổ không làm gì bọn họ, chi là đuổi đi, đây đã là lưu tình lớn lao.
Hỗ Phi chống nạnh, không chút nể mặt. Hắn chi biết nói chuyện bẳng nắm tay. cái gì Tẩn Hoàng Tô đêu chua từng nghe nói!
Dương Phàm cười rúm tim nhìn u Ảnh Ma Chủ, khiến hắn trong lòng phát lạnh, không có ý rời đi.
– Dương tông sư. nói rõ ý đổ đến cùa ngươi!
Sắc mặt Tẩn Hoàng Tổ ngưng trọng, nhìn thẳng nam nhản nhìn không thấu trước mắt lại quật khới kỳ tích như sao chôi này.
Hiện tại nhản giới, từ Bắc Tần đến Nội Hải, thậm chí là Cực Bắc. Đại Tẩn. Ngoại Hải vực đểu có dấu chán Dương Phàm từng lưu lại.
Uy danh hắn là từ tầng thấp nhất Tu Tiên giới, từng chút tạo nên. càng làm cho người ta ngạc nhiên thán phục cùng kính nể.
– Dương mỗ không vi gì khác, chi muốn phong sát ma đẩu này.
Dương Phàm đưa một ngón tay chi vào u Anh Ma Chủ.
Giờ phút này tu vi của u Ảnh Ma Chủ không ngờ đạt tới Độ Kiếp hậu kỳ, mà mói được bao nhiêu năm?
Tuy nhiên ma đẩu này đến từ thượng giới, cảnh giới cũ cực cao. nếu không thêm hạn chế. qua mấy trăm năm nữa có lẽ liên đạt tới cành giới Chân Tiên.
Trước khi phi thăng thượng giới, Dương Phàm có một mục tiêu bắt buộc là giết chết u Ảnh Ma Chũ. Nếu không hắn đều không thể yên tâm rời khói giới này.
– Cái gì! Dương Phàm ngươi quả thật khinh người quá đáng, muốn giết bẳng hữu bên cạnh bổn hoàng.
Tẩn Hoàng Tổ nổi giận lôi đình, toàn bộ quảng trướng duới đất yên lặng như chết.
Lực lượng thiên uy tuyệt cường của lục kiếp Tán tiên khiến không gian hơi vặn vẹo. tạo nên từng tia gợn sóng.
Vô u Ma Hoàng đứng bên cạnh Tản Hoàng Tổ cảm thấy máu trong cơ thể đểu như muổn
động cứng.
Dương Phàm thản nhiên như không nói:
– Ma đâu này tại thế gian nhất định gây nên tai vạ kinh thiên. Hắn là cừu địch của Dương mỗ. nếu không giết hắn, chẳng lễ để mặc Ngày sau đến làm hại Dương mỗ?
Mặc đù hắn kiêng kỵ thực lực của Tần Hoàng Tổ. nhưng là phong sát u Ảnh Ma Chù, lại là tình thế bắt buộc.
– Dương Phàm, nếu ngươi đã cố ý muốn chết, đừng trách bồn hoàng vô tình!
Tẩn HoàngTồ tràn đẩy lửa giận, Hắc Kim Quyển Trượng trong tay cắm xuồng đất.
Hô… Ẩm ầm!
Sóng lửa màu vàng đen cuồn cuộn mành liệt trong chóp mắt tràn ngập toàn bộ quảng trường mộ huyệt.
Hai người Dương Phàm cùng Hỗ Phi bị vây giữa sóng lửa vàng đen. dường như bị một cồ lốc xoáy cường đại bao phủ.
Uy lực của sóng lửa vàng đennày trước đây Dương Phàm chưa từng gặp. Ẩn chứa ãn mòn. cháy bóng, cắn nuốt, cực nóng… lại càng có lục lượng long tức.
Uy lực cơn giận của Tần Hoàng Tổ có thể nói là kinh thiên địa, quy thần khiếp.
Một trượng an thiên hạ!
Nếu không phải nơi này là Tẩn Hoàng lăng, một huyệt ngẩm chắc chắn dị thường. Chi một chiêu như vậy là có thê chôn vùi toàn bộ Tản đò.
Tuy nhiên sóng lửa vàng đen này khi tới gần hai người Dương Phàm đểu bị tiêu tan một cách không hiêu, trong đó một bộ phận bị trực tiếp dẫn đi.
Dương Phàm vận chuyển Luân Hỗi Quả. có chút cổ sức, vận chuyển đi chín phần lực lượng, còn có một phẩn không thể hóa giải.
Nhưng là một phần uy lực. hai người có thể ngăn cản.
Ngô… ông!
Lòng bàn tay Dương Phàm xuất hiện một luân bàn màu xám bạc, bồng nhiên biến lớn trăm ngàn lân. bao phủ hai nguời vào trong.
Sóng lửa vàng đen cắn nuốt vạn vật mới vừa tới gần hai người đã bị Luân Hỗi Bàn xoay tròn mang đi, khôngbiết tung tích.
Được Luân Hỗi Bàn gia tăng lực lượng. Dương Phàm đem tất cả thẩn thòng công kích của Tần Hoàng Tồ vận chuyển đi.
– Đây là loại thẩn thông nào?
Tần Hoàng Tổ cùng Vô u Ma Hoàng đểu chấn động.
Trong tiếng “Ầm ầm”, Luân Hỗi Bàn kia càng Ngày càng sáng ngời, thể tích trong chóp mắt bành trướng đến lớn trăm ngàn trượng.
Từ xa nhìn lại. giồng nhưmột bánh xe khổng lồ tồn tại muôn đời.
Tẩn Hoàng Tổ thẳm thấy không ổn.
Bỗng nhiên, Luân Hỗi Bàn kia “băng… ầm” một tiếng, bùng nổ ra hào quang nhiều màu rực 1“ỡ, hình tròn xẹt qua một đường cong kinh thiên, bốn phía mang theo cái khe màu đen.
Trong phút chốc, vòng tròn ngang trời bổ về phía ba người Tẩn Hoàng Tổ.
Vô u Ma Hoàng cùng u Ảnh Ma Chủ bị khí tức kinh khủng rung tròi kia kinh sợ. mặt nghẹn đó bừng.
Trên người Vô u Ma Hoàng dâng lên sóng lửa màu tím đen, hóa thành một đạo vách tường hắc tinh phủ kín hoa văn phúc tạp sáng tối không ngừng. Đương nhiên hắn chi cố bảo vệ chính mình.
u Ảnh Ma Chủ trong khi hoảng sợ. cổ chiến giáp cấp bậc truyền thừa tiên bảo trên người dâng lên một vùng ô quang đen kịt. hắc diễm cuôn cuộn.
Chủ lực chân chính vẫn là Tẳn Hoàng Tổ.
Dưới nguy cơ chưa từng cỏ. hắn hét một tiếng như sấm động tròi xuân, Hắc Kim Quyển Trượng trong tay hóa thành một cây cột lớn chông trời dài đến ngàn trượng.” Đang đang” một tiếng, giao kích cùng một chỗ với bánh xe tròn khổng lồ.
Trong phút chốc, một vùng không gian sónggợn nhưbão lốc cuốn lấy ba người.
Tẩn Hoàng Tổ kêu một tiếng đau đớn, gánh chịu sáu bàv phản lực lượng, thân hình lui nhanh phia sau, khóe miệng tràn ra một tia máu.
Luân Hỗi Bàn kia sau khi vận chuyển vi diệu, đẩy lui Vô u Ma Hoàng cùng u Ảnh Ma Chú, cũng gây thương tôn không nhẹ.
-…Đây rõ ràng là lực lượng của ta!
Tẩn Hoàng Tổ hoảng sợ. Dương Phàm đem thần thông oanh kích của hắn giữ lại giây lát. thông qua Luân Hỗi Bàn trong nháy mắt bùng nổ bắn trớ về. Quà nhiên là kinh sợ cổ kim.
– Cạc cạc cạc… Chịu chết đi!
Hỗ Phi hóa thành kim cương Thạch hầu cao mười trượng, như tia chóp vọt vào trong gió lốc kia, hướng về u Ảnh Ma Chủ điên cuồng chà đạp.
Dương Phàm thùa thắng xông lẻn. một chưởng từ từ vung lẻn bổ về phía Tản Hoàng Tổ.
Bạ…Phổc!
Tẩn Hoàng Tổ một quyển giao kích, lại phát ra một tiếng nổ quỷ dị. không có thanh thế chấn động trời cao.
Dương Phàm thế công liên miên, trong bàn tay cánh tay mơ hỗ có thể thấy được một lốc xoáy hình bánh xe. liên rục giao kích vài lần, lực lượng như nước lũ từng đợt quav ngược lại.
Baba… Ầm ẩm!
Uy lực chường kình của Dương Phàm đột nhiên tăng vài lẩn. đánh cho Tẩn Hoàng Tổ liên tục bại lui, kinh sợ rít gào. Mỗi lần quyên chướng giao nhau, lực lượng của Tán Hoàng
Hai người giao chiến gần người sau mười nhịp thợ. thán hình Tẳn Hoàng Tổ nhoáng lên một cái, bị bức ra khói quàng trường Cửu Long phong ấn này.
Phốc!
Tẩn Hoàng Tổ phun ra một búng máu.
Thấy tình cảnh đó, u Ảnh Ma Chủ cùng Vô u Ma Hoàng chính đang liên thủ đối kháng Hỗ Phi cảm thấy cực kỳ sợ hãi.
Ngay cà Tẩn Hoàng Tổ tu vi đạt tới cành giới lục kiếp Tán tiên đều bị đánh cho hộc máu.
Lục kiềp Tán tiên, ớ một trinh độ nhất định có thể so sánh với Chân Tiên bình thường a!
Tần Hoàng Tổ lại càng là cao nhân ẩn thế tu vi cao nhất Ngoại Hài vực. có thể nói là một trong những người mạnh nhất nhản giớii.
Mà giờ phút này, hắn lại bị nhân vật tỏng sư quật khới kỳ tích như sao chổi đánh bại.
– Người này không ngờ đã có được thực lực vô địch nhân giớii!
Trong lòng Vô u Ma Hoàng đậy nên sóng gió ngập trời.
– Dương Phàm, khó trách ngươi dám động thủ trong này… Ngươi… quả thật ngươi rất mạnh, râtmạrih, có thê nói là nhản giới không đối thủ…
Tẩn Hoàng Tổ lau khô vết máu nơi khóe miệng, thanh âm có vài phẩn già nua cùng khàn khàn.
Nhân giớii không đối thủ.
Sắc mặt Dương Phàm bình tĩnh. Nếu không tính tình huống Chân Tiên buông xuống, phong ấn tâng tám hắn đích xác có thê vô địch nhân giới.
Tuy nhiên, trong đầu hắn không hiểu lại hiện lên một nam nhân áo trắng như tuyết.
Bỗng nhiên, trong đẩu hắn bắt giữ đển một hình ánh: Một nam nhân áo trắng, gương mặt bình thường, tay cầm nửa đoạn kiếm gãv, đứng trên đinh mây, bốn phía mâv bay cuồn cuộn.
Hắn ngồi trên một đám mâv, dùng tay từ từ phủ lẻn đoạn kiểm trong tay, dịu dàng, binh tĩnh, sắc mặt lạnh băng nhìn xuống thế giới dưới biên mâv:
-… Trận chiến cuối cùng tại nhản giới!
Hình ảnh này ớ trong đẩu Dương Phàm trong nháy mắt vỡ tan.
Trong mắt hắn tràn ngập một cỗ tinh thẩn ý chí ngạo thị cổ kim. sất trá phong vân.
Cồ V chí kia nguyên đến từ trận chiến đinh cao trên tượng đá thượng cổ Bác Dịch Thai, giờ phút này nuôi dưỡng ra tinh thẩn ý chí kinh thiên địa.
Hư ảnh nhoáng lên một cái, Dương Phàm như tia chóp xông tới bên thân u Ảnh Ma Chủ, đánh văng Hổ Phi, Vô u Ma Hoàng ớ bên cạnh ra.
Ba!
Một chướng lôi đinh đánh về phía u Ảnh Ma Chủ.
u Ảnh Ma Chủ chi cảm thấy linh hồn áp lực. Một chướng kia ớ trong cảm quan phảng phất như luân hỗi một lần lại một lần, lần lượt xuống khe sâu lại leo lên đến đinh rất cao.
Thẳng đển một lúc. một chưởng kia ẩn chứa một cồ khí tức cấm kỵ đánh nát chân không, hung hăng đánh tới. giống như chóp lóe.
– Đừng mơ!
Tẩn Hoàng Tổ cả kinh quát một tiếng, hắn thừa nhận không phải đổi thủ của Dương Phàm, nhung không có nghía là không thê chổng lại.
Trong khoảnh khắc chóp lóe. Tần Hoàng Tổ chi chậm một chóp mắt liền tới phía sau Dương Phàm, Hắc Kim Quyền Trượng trong tay hung hăng nện xuống lung hắn.
Ba…
Một chường của Dương Phàm đánh trúng u Ảnh Ma Chủ. cho dù có tiên khí hộthể. ma ảnh cũng kêu thám một tiếng, toàn thân cổt cách tan nát. tạng phủ dập nát.
Một cỗ lực lượng huyền diệu ớ trong cơ thể hắn một lần lại một lần luân hỗi bùng nồ. uy lực lẩn sau mạnh hơn lẩn trước.
Luân Hỗi kình!
Trong mắt Dương Phàm chợt lóe tinh quang, trong lòng hoàng sợ: Không ngờ không thể giết chết u Ảnh Ma Chủ.
Vào khoảnh khắc trước khi tử vong, “Bất diệt thần ấn” không ngừng lóe lẻn khiến cho linh hồn u Ảnh Ma Chủ bất tử bất diệt.
Khó trách ma đẩu này được xưng bất diệt nhất giớii.
Ầm!!!
Hắc Kim Quyền Truợng của Tẳn Hoàng Tồ hung hăng đánh lên lưng Dương Phàm.
Thân hình Dương Phàm nhoáng lẽn một cái, kêu một tiếng “Hừ” trầm thấp, quanh thân lốc xoáy như luân bân sáng rọi khẽ nhoáng lên.
Rồi sau đó. trong tay hắn một cái tháp đen lớn bẳng bàn tay thoáng chốc khuếch trương đên ngàn trượng, tản mát ra áp lực to lớn mênh mông.
– Nếu giết không chết, vậy cho ngươi vĩnh viễn phong ấn trong tháp này.
Trong mắt Dương Phàm thoáng hiện vẻ hung dữ. Trấn Thiên Tháp đạt tới cấp bậc Tiên khi ẩm ầm hạ xuống.
Phanh… Ẳm!
Toàn bộ Tẳn Hoàng lăng chấn động, Ma Ảnh kia bị Trấn Thiên Tháp đè phía dưới, tiếng kêu thảm thiết đột nhiên ngưng bặt.
Phanh… Ầm!
Một tiếng nổ kinh thiên vang lên. toàn bộ hoàng lăng ngẩm rung chuyển, u Ảnh Ma Chủ bất tử bất diệt bị Trấn Thiên Tháp đạt tới cấp bậc Tiên khí trấn áp chôn vùi.
Quá trinh trấn áp ma đẩu chi trong nháy mắt.
Một kích toàn lực bán Tiên khí Hắc Kim Quyển Trượng của Tẩn Hoàng Tổ còn đè trên lung Dương Phàm, một tia run rẩv rất nhỏ từ trong tay truyền đến.
Trong lòng hắn chấn động hiểu ra, hối hận không thôi.
Nguyên lai một kích toàn lực của hắn chẳng những không tạo thành thương tổn thực chất đối với Dương Phàm mà còn trờ thành lực lượng trợ giúp Dương Phàm trấn áp u Ảnh Ma Chủ.
Luân Hỗi Quả của Dương Phàm diệu dụng vô cùng, trong phạm vi nhân giớii này cơ hỗ không có lực lượng có thể thương tổn đến hắn.
Phàm là thương tổn vào thản đểu như trải qua một lần Tiểu Luân Hỗi, bị dẫn dắt chuyển
– Đa tạ Hoàng Tổ thành toàn, thay ta trấn áp ma đẩu này.
Khóe miệng Dương Phàm hiện lên một tia cười cợt. thu hỗi Trấn Thiên Tháp.
về phẩn u Ảnh Ma Chủ kia gần nhu bị đánh tan xương nát thịt, phong ấn trong Không gian Lĩnh Vực của Trấn Thiên Tháp.
Lực lượng phong ấn của Trấn Thiên Tháp lẩn lượt được rèn luyện. lại thêm sau khi trải qua nhiêu lân tinh luyện hiện nay đã nghiễm nhiên đứng trong hàng ngũ Tiên khí. Chi cân Dương Phàm vẫn còn, ma ảnh này muốn trốn thoát, khó hơn lên trời.
– hay cho Dương Phàm ngươi…
Sắc mặt Tẩn Hoàng Tổ có chút khó coi, ánh mắt âm trầm, muốn bộc phát, thiếu chút nữa tức giận hộc máu.
Bỡi vì hắn không có biện pháp làm gì Dương Phàm, xúc động không lv trí sẽ chi làm mình bị thương.
về trình tự tu vi, hắn cùng Dương Phàm ớ trong một tầng thứ, nhưng là thực lực lại kém không nhỏ.
Công phập ý cành Chứng Quả Kỳ của Dương Phàm hoàn toàn vô địch cùng cấp bậc. cho dù đông thòi đối mặt với hai Tân Hoàng Tô cũng ớ vào thế bất bại.
– Hoàng Tổ bớt giận, mục đích của Dương mỗ đã đạt được, sẽ không làm phiền nữa.
Dương Phàm đánh mắt ra hiệu cho Hỗ Phi. thấy đạt được mục đích thì thu tay.
Bábá!
Hai người Thuấn di rời đi.
Tẳn Hoàng lăng hoang vắng trống trải càng lộ vẻ lạnh lẽo. cấm chế bốn phía đã tan nát trong đại chiến.
– HoàngTồ!
Tu sĩ đinh cấp của Tẩn Hoàng cung sau khi chạy tới. nhìn thấy bộ dạng chật vật âm trầm của Tẩn Hoàng Tổ cùng Vô u Ma Hoảng, sợ tới mức không dám thớ mạnh.
– Đều lui ra đi!
Tẩn Hoàng Tổ phất tay. tất cả mọi người rút đi, như được đại xá.
Tẩn Vong cùng Hàn Kỳ thán ớ hoàng cung kinh hãi không thôi. Hai người Dương Phàm này to gan lớn mật như thế, mạnh mẽ xông vào Tán Hoàng lãng, còn làm cho Tân Hoàng Tô bị ăn thiệt thòi.
Tẩn Hoàng lăng rất nhanh chìm vào im lặng, chi còn lại Tẩn Hoàng Tổ cùng Vô u Ma Hoàng.
– Ma Hoàng có tính toán gì không?
Tẩn Hoàng Tổ khỏi phục bình tĩnh, nhin vào Vô u Ma Hoàngbị thương không nhẹ ớ bên cnahj.
– Dương Phàm này thần thông kinh thiên, đà vô địch nhản giớii. Nếu ta về Ngoại Hải vực nhắt định, không có ngày vên ổn.
Vô u Ma Hoàng cau mày. không còn tà dị cùng bễ nghễ của ngày xưa.
– Vu Tòn đã chết, u Ảnh Ma Chủ bị phong ấn… Nhưng là kế hoạch của bọn họ còn phải thực thi.
Tẩn Hoàng Tổ hời hợt nói.
– Kế hoạch? Chẳng lẽ còn có an bài khác…
Vô u Ma Hoàng nghi hoặc, thanh âm đột nhiên ngưng bặt. toàn thân phát lạnh.
– Không tốt!
Vô u Ma Hoàng hoảng sợ, kình phong ập đến cơ thể.
Phanh… Ba!
Tần Hoàng Tổ ra tay như tia chóp, một chướng đập vào vai hắn, pháp lực khổng lồ cùng thân thông huyên diệu của lục kiếp Tán tiên, trong lúc không kịp phòng bị. một chiêu phong ấn pháp lực.
– Ngươi… Ngươi có ý gì?
Vô u Ma Hoàng vẻ mặt khủng hoảng, khó có thể tin nhìnchẳm chẳm Tẩn Hoàng Tổ.
Lục kiếp Tán tiên, cảnh giớii có thể so vói Chân Tiên, bất kể tu vi hay là vận chuyển thiên địa pháp tắc đểu vượt xa hơn hắn, hắn tự thấy không thể chống lại.
Nhưng hắn là một đời ma đạo tông sư. thực lực bức thẳng cành giới Chân Tiên, nếu khỏngbị thương, bị đổi phương tập kích bắt ngờ cùng sẽ không roi vào cảnh này.
– Ha ha ha…
Tẩn Hoàng Tổ ngửa mặt cười lớn:
– Nhân giới này cường giả đinh không phái số ít, ngươi cho là u Anh Ma Chủ cùng Vu Tôn vì sao lại cổ tình, tìm ngươi hợp tác?
– Các ngươi… Không ngờ hợp lại tính kế bổn hoàng!
Trong mắt Vô u Ma Hoàng lệ ra vẻ hung dữ.
Bababa!!!
Tẩn Hoàng Tổ lại liên tục vỗ ra vài chưởng, chướng ảnh huyền diệu biến ảo nhảy múa lại phong ấn pháp lực âm thâm vận chuyển của Vô u Ma Hoàng.
– Không hổ là tỏng sư thay đổi Cửu u Ma Công, thiếu chút nữa để ngươi thành công rồi.
Tần Hoàng Tồ cười híp mắt nắm lấy Vô u Ma Hoàng đã chìm trong tuyệt vọng sợ hãi. rồi sau đó chậm rãi đi tới núi lớn Cửu Long phong ấn.
– Ngươi làm rất tốt. sau khi kế hoạch thành công, bán đế sẽ thướng lớn.
Thanh âm sang sảng tà dị của Cửu u Ma Đế từ trong ma vực dưới chân núi lớn phong ấn truyền đến.
– Ma Đe đại nhân yên tâm, đây là một túi da thật tốt. thuộc tính công pháp lại đồng nguyên với Cửu u Ma Công.
Tẩn Hoàng Tổ giọng cung kính nói.
Sau một lát. trong đại điện trổng trải này truyền ra một tiếng kêu thảm thê lương run sợ linh hồn, làm cho người ta sợ rợn tóc gáy.
Tuy nhiên thanh âm kia rất nhanh bị cấm chế ngăn cách, tan biến không còn.
s au khi rời khói Tẳn đô, tâm thẩn Dương Phàm đột nhiên chấn động, một tia cám ứng rất nhỏ đến từ Hoàng Long Quan cùng Hắc Long Tiên trong Tẩn Hoàng lăng.
Đặc biệt là Hoàng Long Quan phù hợp hoàn mv với hắn, cảm ứng càng thêm mãnh liệt một chút.
Sắc mặt hắn đại biến: Cửu Long phong ấn có biến hóa!
Tuy nhiên, cảm ứng kia chợt lóe rồi mất. rất nhanh trớ về bình tĩnh.
– Chi mong Cửu Long phong ấn không nên ra sự cố lớn gì.
Trong lòng Dương Phàm thớ dài. có một số việc cũng không phái tự mình có thể khống
chế.
Dù sao hắn không thể vĩnh viễn canh giữ ờ cạnh Cửu Long phong ấn.
– Thòi, thôi. Nhân giới còn lại hai chuyện cuối cùng. Cùng lắm thì ta phi thăng mà đi. những tai họa này cũng không ảnh hướng đến ta.
Dương Phàm ngược lại nghĩ thông thoáng hơn một chút.
Dù sao hắn cũng không phải là chúa cứu thấ diệt sát Vu Tôn, phong ấn u Ảnh Ma Chủ, nên làm hắn đã làm rồi.
Một đườngbay nhanh, Dương Phàm trờ về chốn cù Bắc Tần.
Nơi này còn có một số người liên quan, nhưng là cũng không trọng vếu.
Lúc hạxuổngNgư Dương quốc, hắn có thể bắt giữ đến một số khí tức quen thuộc như Lệ Hông Phi. Vũ Văn Nhu, hoàng thúc, hậu bôi những cố nhân Thiên Hành Chu.
Dược Tiên Cốc xuống dổc, Tiên Thành dẩn trở thành tổng đà liên minh Bắc Tần. được mấy thế lực lớn cùng khống chế.
Nhưng là trong Tiên Thành có một bia đá màu vàng, phía trên điêu khắc chính là Dương Phàm.
Trên tấm bia đá có khắc chữ: Tiên Hồng Đạo Tổ. ngoài ra còn có những chốn cũ như Phô Ái Y Quán, Tiên Hồng Y Quán, Dương gia bảo. Lăng Tiêu Tiên Kiêm Môn, Cô Lương Thành, còn có một số gương mặt quen biết ngày xưa, càng nhiều là đòi sau của bọn họ.
– Bắc Tần. Ngư Dương quốc.
Dương Phàm thì thào nói nhỏ. hắn vĩnh viễn nhớ kỹ mảnh đất quẻ hương này.
Thân hữu quan trọng cùng với đời sau đều đã chuyển vào trong Tiên Hồng Không Gian, ngẫu nhiên để hậu bối bọn họ đến Bắc Tẩn lịch lãm, hoặc là bái tế phẩn mộ tổ tiên.
Trong Tiên Hồng Không Gian, những thân hữu đều sống hòa bình yên vui. mặc dù có một ít to tiếng cùng tranh chấp, chăng qua là tăng thêm vài phần náo nhiệt sức sống, một vùng tiên cảnh ấm áp ngăn cách thế gian.
Dương Phàm ngẫu nhiên đi Thiên Lan tiên phủ, an ủi thê tử Đặng Thi Dao.
Đặng Thi Dao cũng không phản đối Dương Phàm ở cùng một chỗ với đám thẻ thiềp như Lệnh Hô Tiểu Tịch, Huyễn Linh tiên tử, Nam Cung Hạm.
Dương Phàm nghĩ đến chính mình đặt chân đinh nhản giới, hưởng thụ hạnh phúc thế gian, dường như không có quá nhiều lo lắng sau lưng.
Mà ở nhân giới duy nhất còn chờ đợi chính là một trận chiến với Vô Song, còn có Huyết Nhật Điện khôngbiết có xuất hiện hay không.
Khi tất cả mọi chuyện nhân giới đểu xử lý. Dương Phàm sẽ phi thăng thượng giớii.
Tiên Hồng Không Gian chiếu rọi đại thế giới. Dương Phàm cũng không lo thản hữu ớ vùng đất sống, sau khi mình phi thăng sẽ có ảnh hướng gì với bọn họ hayko.
– Vũ Tịch a. Nàng chờ ta thêm một đoạn thời gian, chung quy ta sẽ phi thăng Thiên giớii, cùng nàng gặp mặt.
Dương Phàm ớ lại Ngư Dương quốc, trầm mặc thật lâu. nháy mắt mấy Ngày trôi qua.
HỔ Phi càng khắc khổ. kiên nhẫn so với trước kia. thời gian rành toàn bộ dùng để tu luyện. Xem ra lần thiên kiêp thứba cũng sẽ không quá xa.
– Đi Thanh Giang Hà đi.
Ý niệm Dương Phàm khẽ động, liền tiến vào Thanh Giang Hà gặp gỡ Hà Lạc.
Vừa lúc lão yêu cũng cỏ mặt. tuy nhiên tu vi chi là Hợp Thể Kỳ, kém xa đám người Dương Phàm.
– Dương Phàm hiện nay trừ khi là Chân Tiên buông xuống, nhân giới này không còn người nào có thê uy hiếp đến ngươi. Nếu nguyện ý, không ngại ờ nơi này tu luyện.
Hà Lạc cười nói.
Dương Phàm gật đầu đáp ứng. Có rất nhiều vẩn để hắn đểu muốn tham tháo cùng Hà Lạc.
Từ sau khi Tề Thiên Phệ Huyết Đại Trận hóng mất. đại lục khỏi phục bình thường, linh khí tăng vọt dần dần có xu thế cân bẳng với Ngoại Hải vực.
Có thể nghĩ đến ngày sau Đông Thắng Đại Lục sẽ trờ thành trung tâm của văn minh tu tiên một giới.
Dương Phàm ớ lại Bắc Tần, lẳng lặng tu luyện cùng chờ đợi.
Hắn biết sẽ có một ngày Vô Song sẽ tìm tới mình.
Nháy mắt thòi gian hai trăm năm trôi qua.
Trong lúc này. Đông Thắng Đại Lục đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. cường giả quật khới như mây. thế lực khắp nơi nôi lẻn.
Thần thức Dương Phàm ngẫu nhiên đảo qua, phát hiện không ít cường giả đểu phái tu sĩ bậc thấp tiến vào các nơi Cừu u Bí Cảnh, tranh đoạt Luân Huyết Châu.
Một viên Luân Huyết Cháu có thể gây ra một tràng mua máu gió tanh.
Hắn một lòng bế quan, cũng không biết ngoại giớii đã xảv ra chuyện lớn gì.
Nhưng là thòi gian hai trăm năm đủ để cho Dương Phàm từ Chứng Quả tiểu thành tu luyện đến Chứng Quả đại thành.
Hắn cảm giác, thiên kiếp… càng Ngày càng gần.
Một Ngày này. trên không Thanh Giang Hà kiếp vân cuồn cuộn, thiên kiếp phủ xuống.
Nhưng là thiên kiếp này cũng không phải Dương Phàm.
– Dương lão đại. ta muốn độ lần thiên kiếp thứ ba rồi.
Hỗ Phi khẳng khặc cười to. đắc ý phi thường.
Một khi vượt qua lần thiên kiếp thứ ba, sẽ tấn chức Đại Thừa Kỳ bán tiên, phi thăng chi là thời gian.
Dương Phàm có chút hâm mộ. Thực lực của hắn hiện tại có thể dễ dàng áp chế hạng nguời Đại Thừa Kỳ bán tiên, lục kiếp Tán tiên.
Dưới sự trợ giúp của Dương Phàm, Hỗ Phi thuận lợi vượt qua tám loạt thiên kiếp đầu.
Nhưng là lúc loạt thứ chín Tâm ma kiếp buông xuống, Hỗ Phi bị một vùng thiên lôi màu đó tím vờn quanh, trên trán đổ mỗ hỏi lạnh, phát ra từng tràng gầm rống điên cuông.
Dương Phàm lo lắng vô cùng. Nếu là hồn phi phách tán dưới tâm ma kiép, vậy thất bại trong gang tấc.
Cũng may cuối cùng con mắt thứ ba trên trán Hỗ Phi mớ ra. bắn ra một đạo kim quang xông lên tận trời cao, đánh tan tâm ma kiếp, xé ra một lỗ thủng màu đen to lớn trên hư không vạn dặm, kinh động một giới.
Rồi sau đó. một cồ khí tức Thẩn thú dã man nguyẽn thủv kinh sợ toàn bộ Bắc Tần.
Dưới khí cơ cảm ứng. rất nhiều người đều phát hiện siêu cấp Thẩn thú Đại Thừa Kỳ sinh ra, người vui mừng người lo âu.
– Chúc mừng Hỗ đạo hữu.
Hà Lạc cùng lão yêu đồng loạt chúc mừng, Hỗ Phi cùng Dương Phàm ôm nhau, trong mắt Hỗ Phi đó úng:
– Thiêu chút nữa không còn gặp lại Dương lão đại. Thời điẻm quan trọng tâm ma tranh đấu, Dương lão đại xuất hiện trước mặt khiến ta thanh tinh vài phần, mới có thể phản kích…
– Thành công là tốt rồi.
Dương Phàm cùng hết sức kích động, cám thấy thật sự vui mừng vì Hò Phi thành công.
Khôngbao lâu. Vân Tiên Đảo không ngờ phủ xuống Thanh GiangHà.
– Chúc mừng, chúc mừng…
Vài vị trướng lão của Vân Tiên Đảo đểu tới nâng cổc chúc mừng.
Trong buổi tiệc, Dương Phàm không phát hiện nữ nhản áo vàng. Tu Đồ trướng lão chi cười thán nhiên:
– Phi thăng rồi.
Tư Đồ trưởng lão cùng Hà Lạc dường như nhận biết từ sớm. trò chuyện rất vui vẻ.
Ngược lại Bàng trường lão kia có chút không dám đối mặt Dương Phàm, trong lòng chột
dạ.
Dương Phàm đối với hắn hết sức lãnh đạm.
Cuối cùng, Bàng trướng lão chủ động nói:
– Dương tông sư. Ngươi bế quan ớ Bắc Tần nhiều năm như vậy. không hòi chuyện bên ngoài. Vậy có biết Huyết Nhật Điện kia sẽ mở ra sau trăm năm nữa hay không?
– Huyết Nhật Điện?
Dương Phàm ngẩn ra. Đối với Huyết Nhật Điện này, hắn có hứng thú nhưng cũng không bắt buộc.
Tin tức Huyết Nhật Điện sẽ được mớ ra một trăm năm sau khiến Dương Phàm ngẩn ra, rồi sau đó cau màv.
Hai trăm năm qua, hắn hoàn toàn lánh đòi, ngay cả những thế sự ớ Ngoại Hải Vực cũng không màng tới.
– Vu Tôn bị ta diệt sát. u Ảnh Ma Chủ đã bị ta phong ấn. chẳng lễ Huyết Nhật Điện còn có thể mớ ra sao?!
Dương Phàm lâm vào trầm tu.
– Nghe nói chi có Luân Huyết Châu mói có tư cách tiến nhập Huyết Nhật Điện. Trong nhất giới này chi xuất hiện mấy viên Luân Huyết Châu, đểu là từ trong Cửu u Bí Cảnh thất lạc ra.
Bàng trường lão đổi với việc này dường như rất hứng thú, gần như quên mất xung đột từng có với Dương Phàm trước đây.
– Luân Huyết Châu? Dương mỗ quả thật có một viên.
Dương Phàm huơ tay lên, xuất hiện một viên tinh châu màu máu, phát ra khí tắc bất khả trắc.
Luân Huyết Châu?
Mấy người nơi này nhìn thấy vật ấv đều sáng bừng mắt lên. Trong mắt Bàg trưởng lão càng lộ ra vài tia hưng phấn, lời nói càng thêm khách sáo và lấy lòng.
– Nếu có cơ hội dẫn theo một hai người, hv vọng Dương tông sư có thể dẫn ta đi! Huyết Nhật Điện là điêu duy nhất ta cảm thấy hứng thú trong nhất giới này.
Lần tiệc mừng Hỗ Phi tấn chức Đại Thừa Kỳ này cũng chi có mấy người ít ỗi tham gia. vô cùng đơn giản.
Sau khi tiệc mừng kêt thúc, Dương Phàm và mâv vị trưởng lão Vân Tiên Đảo cáo biệt.
Tuy nhiên, tên Bàng trướng lão kia lưu lại, nói ra hv vọng có cơ hội cùng Dương Phàm tiến vào Huyết Nhật Điện.
Dương Phàm cũng nể mặt Tư Đồ trướng lão và Tửu Kiếm Tiên Lý trưởng lão nên miễn cưỡng đáp ứng.
Tư Đồ truớng lão khẽ thờ dài:
– Ngươi suy nghĩ cho kỹ!
– Ta hiểu được!
Bàng trường lão nhìn hai vị trường lăo còn lại thật sâu!
– Pháp quy cùa Vân Tiên Đảo là siêu nhiên thế ngoại, không tham lam và tranh phần với bất cứ lợi ích gì, nếu không trục xuất Vân Tiên Đảo.
– Từ hôm nay. Bàng Ban ta rời khói Vân Tiên Đảo nhưng sẽ luôn ghi nhớ ân tình với vài vị trướng lão.
Bàng trường lão chắp tay. vái dài một cái.
– Nếu đã như vậy thì bản truởng lão cũng không ngăn cản. Tư Đồ truởng lão và Lý truởng lão liếc nhin nhau một cái, trong mắt lộ ra vài phần thất vọng rồi đăng vân giá vũ rời đi.
Thán hình hai người như không hề có sức nặng, phiêu nhiên rời đi.
Dương Phàm lúc này mới để ý, Lý trường lão không ngờ cũng đạt tới cảnh giới bán tiên.
– Phúc hể họa sớ V, họa hể phúc sớ phục… [Tronghọa có phúc, trong phúc có họa]
Àm thanh nhẹ nhàng của Tư Đồ truởng lão mờ ảo, từ trên bầu trời truyển xuống.
– Nhất niệm buông, tất cả thanh thản…
Một thanh âm sav khướt cũng vang bên tai mọi người rồi biến mất. đầy tiêu sái…
Tâm thẩn Bàng trường lão chấn động, lại nhanh chóng khôi phục binh tĩnh, lẩm bẩm:
– Mỗi vị trưởng lão Vân Tiên Đảo khi còn sống hoặc trước khi phi thăng đều lưu lại một lý niệm tuần hoàn, có thể nói là những lời kinh điển…
Dương Phàm đổi với điểu này đột nhiên nhớ tới câu nói của Hoàng trường lão khi cùng nhau luyện đan. Người này đă nói:
– Trí giả thiện thực nhân quả. biết nhân quả biết tiến thối, biết lĩnh ngộ sẽ được thiện quả…
Nhắc tới, Hoàng truởng lão đã phi thăng từ lâu.
Nhưng Dương Phàm lại khôngbiết vị Bàng truởng lão này có lời nói gì?!
– Hai trăm năm, cũng nên đi Nam Hải Vực một chuyến.
Dương Phàm cười nghĩ.
Mấy Ngày sau. ba người cùng lên đường khới hành, Bàng truởng lão cũng đi theo.
Khôngbiết vì sau, khi tới gần Nam Hài Vực, Dương Phàm sinh ra cảm ứng kỳ lạ.
Điểu thứ nhất chính là thiên kiếp, cảm giác đã Ngày càng gần.
Thứ hai chính là có liên quan tới minh ở Nam Hải Vực.
Quả nhiên, khi tới Nam Hải Vực, Dương Phàm đã không tìm thấy Kiếm Hoàng Đảo trước đây. Vy
Toàn bộ quần đảo này, với Kiếm Hoàng Đảo ở trung tâm đã hoàn toàn biến mất.
Dương Phàm phát hiện nơi này còn lưu lại một mảnh tàn phá cùng một khí tức thương sinh.
– Là ai làm?
Ánh mắt Dương Phàm nảv lên, hiện lên một tia kinh nộ!
Nhưng người ra tay này có thể nói là nghịch thiên, toàn bộ quẩn đảo rộng mấy chục vạn dặm không ngờ trống rỗng biến mất.
Trong lòng Dương Phàm giận dữ. đi tới Hắc Tinh Đảo, tìm được Hắc Tirih Vực chù, hòi về việc này.
– Đạo Tổ đại nhân, ngài rốt cục đã trở lại.
Hắc Tinh Vực chủ trên mặt hiện lên vẻ già nua vô lực, trần thuật lại những gi đã phát sinh những gì diễn ra ờ Ngoại Hải Vực khi Dương Phàm bế quan.
– Toàn bộ quần đảo Kiếm Hoàng Đào, bị một chưởng cùa tiên nhâp đập nát!
Hắc Tinh Vực chủ nói tới đây, trên mặt không khói lộ vẻ hoảngsợ.
Một chưởng đánh nát toàn bộ quần đảo khổng lồ?!
Bàng trường lão không khói hít sâu một hơi lãnh khí.
Trên đảo ít nhất có mấy trăm vạn tu sĩ!!!
Một chưởng này. tịch diệt hoàn vũ, coi nhân mạng như cò rác, lạnh lùng tới tận cùng.
– Cho dù là tiên nhân hạ phàm, chẳng lẽ không giảng đạo lý đã diệt sát ngàn vạn sinh linh!?
Lửa giận trong mắt Hỗ Phi lóe ra, gào lên một tiếng.
– Cái này…
Hắc Tinh Vục chủ hơi trầm ngâm nói:
– Nghe vị tiên nhân kia tự xưng là Tử Lân Ngọc Thiếu, tới để cầu kiến Đạo Tổ nhưng trên đảo không ai biết tung tích Đạo Tô… Không ngờ ngừoi này đánh ra một chường, hủv diệt toàn bộ Kiếm Hoàng Đảo. không để ý trăm vạn snh linh… Lúc ấy, toàn bộ Kiếm Hoàng Đảo không có bất cứ ai sống sót.
Vẻ mặt Hắc Tinh Vực chù vừa sợ hãi vừa phẫn nộ.
– Người này hoàn toàn coi rẻ thương sinh hạ giớii. Vì giêt ta nhưng lại làm ra chuyện như vậy, chăng lẽ không sợ nghiệp lực!?
Lửa giận trong lòng Dương Phàm khó có thể áp chế, hạ quyết tâm phải tru sát hắn, cho dù là tiên nhân!
Tu vi cảnh giới càng cao, càng phải chịu đựng nghiệp lực.
Diệt sát phàm nhân vô tội. đổi với tiên nhân mà nói tương đương nhiệp lực diệt sát mấy trăm vạn con kiến, có thể hoàn toàn coi thường.
– Đã tra xét xem Tử Lân Nhọc Thiếu kia đến từ đâu chua?
Dương Phàm lại hỏi.
– Theo Tiên Đạo Thiên Tông xác thực thì nói là tới từ Tiên Đạo Tông ờ nội lục…
Hắc Tinh Vực chủ không quá xác định nói.
– Tiên Đạo Tông?
Tinh quang trong mắt Dương Phàm lóe lên, không nghĩ tới cảm ứng hai trăm năm trước khi rời khỏi Tiên Đạo Tông, cảm ứng và tiên đoán được thượng giớii có người muốn đây minh vào chỗ chết giờ đã thành sự thật.
– Dương lãođại, chúng ta cùng nhau giết về Tiên Đạo Tông!
Chiến ý của Hỗ Phi bùng nồ.
– Giờ chua phải là thời cơ tốt nhất.
Dương Phàm chậm rãi nhắm hai mắt.
Trong thiên cơ cảm ứng, hắn càngNgày càng thuận lợi.
Dương Phàm biết việc này, cái cẩn làm đẩu tiên không phải là diệt sát người này mà tìm hiêu chi tiết của đối phương.
Đối phương ở thượng giới có lai lịch như thế nào? Vì sao lại muốn giết minh? Sau lưng có phải có kẻ nào bố cục không?!
Dương Phàm từng hỏi qua Hà Lạc về vấn đề liên quan tới việc chân tiên hạ phạm.
Trên thực tế phải nghịch chuyển thông đạo hai giới. Từ thượng giới hạ phàm là chuyện vô cùng khó khăn.
Tu vi càng cường đại càng khó hạ giới.
Nhớ tới Ngày đó, Cửu u Ma Quán cũng chi là người đại diện cho Cửu u Ma Đế ờ hạ giới. B ản thân Ma Đế cũng không thê hạ p hàm.
Hà Lạc từng nói qua. để đưa chân tiên bình thường hạ phàm, phải trá giá rất lớn.
Thông đạo hai giới, từ dưới phi thăng lên có thể coi là thuật lợi, không hề có sức cản.
Mà từ trên xuống dưới sẽ chịu đựng lực cản của hàng rào ngăn hai giới.
Thường phải cẩn nhiều đại nhân vật thượng giới liên thủ mới có thể mờ ra được một thông đạo ngược chiều, hơn nữa có chi có thê chịu đựng được những chân tiên nhất lưu bình thường.
– Ngoại Hải Vực này có động tĩnh gì?!
Dương Phàm lại hòi.
– Tục truyền Cửu Thiên Long Hoàng đã đi nội lục, nắm trong tay Yêu Hoàng Cảnh, có địa vị ngang hàng với Tần Hoàng Tổ, nhiều cường giả tranh đoạt Luân Huyết Châu, nhiều chân tiên chân ma buông xuống…
Hắc Tinh Vực chủ lại nói tiếp về những biến hóa của Ngoại Hải Vực.
Nhưng vẩn để chính đểu liên quan Luân Huyết Châu, Huyết Nhật Điện và việc chân tiên chân ma hạ phàm.
– Ỵêu Hoàng Cảnh?
Hò Phi chợt nhớ tới cái gì. vội vàng nói:
– Dương lão đại, ta muốn quav về Yêu Hoàng Cảnh một chuyến.
HỔ Phi ở lại Yêu Hoàng Cảnh chừng hai trăm năm, có cảm tình nhất định.
– Ta cũng có ý này! Có lẽ từ Yêu Hoàng Cảnh có thể tìm kiếm được một ít tin tức.
Dương Phàm gật đầu nói.
Ba người lập tức phản hỗi nội lục, chạy tới Yêu Hoàng Cảnh.
Bàng trường lăo có chút lo lắng, tuy Dương Phàm lúc này đã có lực lượng vô địch nhân giới nhưng không hiêu sao lại trêu chọc nhân vật thượng giới. Chính mình theo hắn rốt cục là họa hay phúc?!
Nhưng cũng không có lựa chọn nào khác. Dương Phàm là người duy nhất hắn quen biết mà nắm giữ Luân Huyết Châu.
Mà những Luân Huyết Châu khác hơn phần nữa đã lọt vào tay cùa cường giả cấp chân tiên.
Phi hành một tháng, ba người đã tiến vào Yêu Hoàng Cảnh.
Chốn cũ trọng du, Dương Phàm lại nhớ lại những gi đã phát sinh nơi này trước đây.
Tuy nhiên khi tới Huyết Uyên Phủ, thân mình Dương Phàm dừng lại một chút.
Hắn nhin xuống nơi này, trong mắt ẩn chứa một tia kỳ dị.
– Dương tông sư có phải cảm giác được nơi này không tẩm thường?
Bàng trường lão hòi.
– Đúng thế!
Trên bản đồ của toàn bộ đại lục, Huyết Uyên Phủ chính là trung tâm! Hơn nữa. trung tâm Huyết Uyên Phủ này chính Tử Vong Huyết Uyên, không thê xúc phạm!
Dương Phàm nói với giọng điệu rất kỳ lạ.
Ba người lại phi hành một lúc, quả thực nhìn thấy huyết uyẻn to lớn kia. từ trên nhin xuống giốn như một vòng huyết nhật.
– Một đời Huyết Linh Vương của Huyết Uyên Phủ đều phải trải qua tẩy lễ. thể chất sẽ t hay đổi…
–
Dương Phàm nghĩ tới một đời Huyết Linh VươngHoa Yên Mị. chính là do hắn tương trợ để nàng lên ngôi.
Xung quanh Tử Vong Huyết Uên, hết thảy mọi thứ, gồm cả đại địa, hư không… đều hiện lên một màu máu.
Loại màu máu này vô cùng dịu dàng, như ánh chiểu tà.
-Nơi này quả thựccổw
Bàng trưởng lão trầm ngâm nói.
– Vào xem!
Mấy người Dương Phàm bay tới phía trên Tử Vong Huyết Uyên, nhanh chóng tìm được Huyết Linh Điện Ngày trước.
Chi chốc lát, ở bên Huyết Linh Điện.
– B ái kiến Hồng Tôn!
Với nhan sắc tuyệt mỹ, Hoa Yên Mị hiện lên một vẻ nghi hoặc.
Thân thể nàng mềm mại, tinh tế tao nhã. như có thể vặn vẹo như dòng nước.
Từ trinh độ nào đó mà nói. nàng không có hinh dáng cổ định.
Bá!
Dương Phàm đánh ra một chướng lên vai Hoa Yên Mị. khống chế toàn thân nàng!
– Hồng Tôn ngài…
Sắc mặt Hoa Yên MỊ trắng bệch vô Huyết.
Dương Phàm từ mấy trăm năm trước đã từng kiểm tra thân thể Hoa Yên Mị.
Sau khi trải qua Từ Vong Huyết Uyên tẩy lễ. trờ thành Huyết Linh Vương, thân thể nàng ta sinh ra biến hóa nào đó nhưng lúc ấv hắn không thể tra xét được.
Trong lòng Hoa Yên Mị hoảng sợ. Tu vi hiện tại của mình đã là Độ Kiếp Kỳ, truớc mặt vị Hông Tôn này vẫn không có chút sức lực phán kháng.
Mấy trăm năm trước, Tể Thiên Phệ Huyết Đại Trận bị chân tiên thượng giới đánh tan, linh khí nội lục đã sárih bẳng Ngoại Hải Vực. Nhiều cường giá nội lục đểu có tu vi tăng vọt. Những người đứng ở đinh p hong Ngày nào cũng đều đã tiến nhập đinh cấp, thậm chí Độ Kiếp
Kỳ.
u-
Kiêm tra tình trạng Hoa Yên Mị. săc mặt Dương Phàm ngưng trọng.
Cũng như lân trước, trong linh hôn Hoa Yên Mị có một thân bí lạc ân.
Trong đẩu nàng ta dường như còn có một bộ phận nào đó bị phong ấn.
Đủ loại biến hóa này đểu sinh ra sau khi nàng ta trải qua Tử Vong Huyết Uyên tẩy lễ.
về phần trong Tử Vong Huyết Uyên đã trải qua điều gì, Hoa Yên MỊ cũng không thể nhớ được.
– Lúc ấy ta câm Huyết Uyên Lệnh, sau khi tiến vào Tử Vong Huyết Uyên thì có một lời kêu gọi thân bí kéo ta vào sâu bên trong. Sau đó. ta hoàn toàn quên hết mọi chuyện!
Hoa Yên MỊ đã từng nói.
Dương Phàm nhắm hai mắt lại. theo lạc ấn này truy tung thiên cơ.
– Ta hiểu rồi!
Dương Phàm thớ dài một hoi, tinh, quang trong mắt lóe lên!
– Giống như huyết uyên này. ờ đại lục hẳn không chỉ có một cái. Mà Tử Vong Huy á Uyên ớ chính giữa đại lục, hăn là Trận tâm của Tê Thiên Phệ Huyết Đại Trận.