– Dương lão đại. Yêu Tôn Thiên Dực Vương bị lão đại đánh chạy nhẹ nhàng như thế?
Hồ Phi há to miệng, cảm thấy không thể tin được.
Chúng tu sĩ Nguyên Anh bậc cao lão Nho tu áo tím, cũng cảm thấy không thể hiểu nổi.
Xem tình huống giao thủ vừa rồi, vẫn không phân thắng bại. Thiên Dực Vương làm sao từ bỏ ý đồ dễ dàng như thế?
– Mục đích Thiên Dực Vương rất là rõ ràng, thế nhưng muốn thực hiện được, chỉ sợ không nắm chắc bao nhiêu, lần này hắn tới đây, chỉ có thể tính là dò xét thử.
Ánh mắt Dương Phàm lóe lên nói.
Hồ Phi cũng không phải kẻ ngốc, đương nhiên có thể nhìn ra được Thiên Dực Vương kia muốn chiếm đoạt Lôi Linh Châu. Thế nhưng bằng thực lực của hắn, ở trước mặt Dương Phàm căn bản không dễ làm được, đương nhiên sẽ không chân chính xé rách mặt mũi.
– Dò xét thử? Nói như thế, hắn còn có thể quay đầu trở lại?
Lão Nho tu áo tím lập tức có vẻ lo lắng nặng nề.
– Đại trưởng lão yên tâm, chỉ cần Tam Hiền Môn có thể nói ra tung tích Thi Dao, ba người Dương mỗ sẽ không ở lại đây lâu.
Dương Phàm cười dài nhìn lão ta.
Lão Nho tu áo tím tự nhiên lo lắng tai bay vạ gió, hai đại Chí Cường Giả Nội Hải giao phong, thắng bại khó nói, gặp tai ương chỉ có Tam Linh Sơn mình.
– Dương đạo hữu, cùng với hai vị đây, tới động phủ lão phu nói chuyện vậy.
Lão Nho tu áo tím thở một hơi dài.
Ở trước mặt Chí Cường Giả Nội Hải, lão không dám tùy ý làm trái.
Trong mắt Dương Phàm hiện một tia ý cười, ba người theo lão Nho tu áo tím, tiến vào động phủ.
Làm Đại trưởng lão Tam Hiền Môn, động phủ lão Nho tu áo tím bố trí không tệ, hoa thơm cỏ lạ, cảnh trí hợp lòng người.
Tiến vào trong động phủ, Dương Phàm cũng thấy nữ tử cung trang kia, đó là cháu gái lão Nho tu áo tím, Niệm Vi.
Bên cạnh Niệm Vi có một pho tượng đá hình người trông rất sống động, trên mặt vẫn duy trì hoảng sợ, không phải Niệm Băng thì là ai?
– Dương đạo hữu xin cứ hỏi, hy vọng sau khi có được đáp án, có thể giải trừ hóa đá cho Băng nhi.
Trong mắt lão Nho tu áo tím lộ ra mấy phần cầu khẩn.
Niệm Vi đứng ở một bên, ngậm miệng như hến, không dám tùy tiện lên tiếng.
– Không thành vấn đề.
Dương Phàm gật đầu, bỗng nhiên ngữ khí thay đổi:
– Tuy nhiên hắn tỉnh lại, vẫn còn bất kính với chúng ta, đừng trách Dương mỗ hạ thủ vô tình.
– Điều này là tự nhiên, dù cho hắn một trăm lá gan, cũng không dám mạo phạm Nguyên Tôn chí cao vô thượng Thiên Cầm Nội Hải.
Lão Nho tu áo tím cười nói, trong lời thoáng mang theo một tia nịnh hót.
Chẳng qua lời lão nói là sự thật, nếu như Niệm Băng sớm biết rằng Dương Phàm là tân Chí Cường Giả mới quật khởi ở Nội Hải, một trong Ngũ Đại Nguyên Tôn nhân loại, trước đó nào dám bất kính.
Nói xong điều kiện, lập tức tiến vào chính đề.
Trong ánh mắt chăm chú của ba người Dương Phàm, lão Nho tu áo tím chậm rãi lên tiếng:
– Từ bốn năm mươi năm trước, Thi Dao đã thăng cấp Nguyên Anh hậu kỳ, thậm chí bước vào cảnh giới đại viên mãn. Tu luyện thần tốc như vậy, làm chúng ta giật mình không nhỏ, có thể nói là kỳ tài Nho môn vạn năm khó gặp
Dương Phàm yên lặng nghe, cũng không nghi vấn.
Hắn rất rõ ràng tư chất Đặng Thi Dao, hơn nữa Thanh Hà Ngọc Thể, thích hợp tu luyện Thái Thượng Vong Tình quyết, chẳng qua tốc độ nhanh như vậy, còn muốn nhanh hơn rất nhiều so với dự tính.
– Thi Dao rời khỏi Tam Linh Đảo lần gần nhất, là mấy chục năm trước.
Lão Nho tu áo tím nhìn Dương Phàm.
– Mấy chục năm trước?
Dương Phàm rơi vào trầm tư, thấp giọng nói:
– Mười năm trước, Thi Dao đi Thiên Nho Đảo bí mật ước chiến Thánh Hiền Khổng Nhạc, thắng lợi cuối cùng chính là Thi Dao.
– Đúng, người biết chuyện này đã ít còn thiếu, chỉ có rất ít người Nho môn biết được.
Lão Nho tu áo tím vẻ mặt tự hào.
Trước kia, Thánh Nho Môn sở dĩ có thể được tôn thành Thánh tông đệ nhất Nho môn là bởi có chỗ dựa là Khổng Nhạc.
Mà khi Đặng Thi Dao bí mật ước chiến, thắng được Khổng Nhạc, thế cục này cũng xoay chuyển Tam Hiền Môn thay thế được Thánh Nho Môn là chuyện sớm muộn.
Dương Phàm không khỏi hồi tưởng lại trước khi Khổng Nhạc sắp chết dưới kiếm Tam Sát Nam Đế, nói một lời:
“Mặc dù ngươi giết ta, nhưng vẫn không trở thành Chí Cường Giả Nội Hải đượcbởi vì Nho môn ta xuất hiện một kỳ tài khoảng thế vạn năm khó gặp.”
– Trong tay Thi Dao có phải có chí bảo Nho môn gì? Như là Pháp Bảo Thông linh Linh Bảo truyền thừa, bằng không nàng làm sao chiến thắng được Khổng Nhạc?
Dương Phàm mỉm cười, nói ra suy đoán của mình.
Lão Nho tu áo tím nghe vậy, lộ vẻ mặt cổ quái, chần chờ nói:
– Theo ta được biết, trong tay Thi Dao cũng không có trọng bảo gì, đáng nói tới duy nhất chính là vô thượng bí điển Nho môn Thái Thượng Vong Tình quyết.
– Vậy thì kỳ quái.
Dương Phàm nhíu mày, bắt đầu suy tư.
Một thân tu vi Khổng Nhạc đạt đến Nguyên Anh đại viên mãn, cộng thêm Thanh Thiên Y, nửa chân bước vào Hóa Thân. Nếu như không có Linh Bảo truyền thừa, Pháp Bảo Thông linh Đặng Thi Dao làm sao chiến thắng được hắn?
Trừ khi Thái Thượng Vong Tình quyết có thể mạnh mẽ tiếp cận đến trình độ Tiên Hồng quyết của Dương Phàm, bằng không rất khó làm được điểm này, làm cho Khổng Nhạc thua đến tâm phục khẩu phục.
Trong này chắc chắn có kỳ quặc.
– Nói như vậy, Thi Dao rời đi mấy chục năm, vẫn không trở về?
Dương Phàm nhàn nhạt nói.
– Đúng, vẫn không trở về, nghe đồn ở Vĩnh Hằng Đảo, Ma Vân Thành, Đoạn Thiên Uyêncó tin tức của nàng.
Lão Nho tu áo tím đáp.
– Nàng có nói lúc nào trở về hay không?
Trong mắt Dương Phàm lóe thần quang, dừng trên mặt lão.
Lão Nho tu áo tím trong lòng run lên, không dám nói dối, đáp:
– Nàng từng nói mấy năm trước Đại hải nạn trăm năm, sẽ trở về một lần.
– Đại hải nạn trăm năm?
Ánh mắt Dương Phàm sáng lên.
Tới Đại hải nạn trăm năm tiếp theo, chỉ còn khoảng mười mấy năm. Nói cách khác, tối đa là qua mười năm nữa, Đặng Thi Dao sẽ trở lại Tam Hiền Môn.
Đã như vậy, Dương Phàm cũng không cần đi tìm kiếm ở Nội Hải mênh mông, chỉ cần ở lại vùng hải vực này là được.
Còn nữa, Đại hải nạn trăm năm sau cũng là thời gian mở ra Thiên Lan điện, hai chuyện vừa lúc trùng nhau.
– Đa tạ Đại trưởng lão.
Dương Phàm đứng dậy cảm tạ, làm cho lão Nho tu áo tím được sủng mà kinh.
Sau đó, Hồn Căn Dương Phàm dung hợp đại địa, ý niệm vừa động, một cỗ dao động kỳ dị truyền sang.
Trong khoảng khắc, Niệm Băng biến thành pho tượng hình người dần dần khôi phục lại.
Hắn mở to mắt, vừa lúc thấy mấy người nơi đây, thần sắc ngạc nhiên không thôi, rất nhanh dừng ở trên người Dương Phàm, tràn đầy địch ý.
Còn chưa chờ hắn lên tiếng, Niệm Vi cùng lão Nho tu áo tím nhanh chóng phóng tới, một tay chế trụ hắn, hoàn toàn không cho hắn mở miệng.
Sau đó, do Niệm Vi dẫn đệ đệ đi, cúi người hành lễ nói:
– Dương đạo hữu, đệ đệ ta không hiểu lễ nghĩa, xin dẫn đi dạy dỗ một phen.
Từ đầu đến cuối, Niệm Băng chỉ chớp mắt một chút, ngay cả cơ hội mở miệng cũng không có.
Dương Phàm hiện ra vẻ kinh ngạc.
Lão Nho tu áo tím cười xấu hổ, tự nhiên không thể để Niệm Băng mở miệng. Nếu như nói năng lỗ mãng, đắc tội Chí Cường Giả Nội Hải, hậu quả thật không thể chịu nổi.
Hồ Phi bĩu môi:
– Hồ gia ta còn muốn “luận bàn” với hắn một phen
– Hồ đạo hữu nói đùa, chỉ bằng chút cân lượng của hắn, kém xa đạo hữu cả vạn dặm.
Lão Nho tu áo tím cố chịu đựng miễn cưỡng cười nói.
– Không bằng ba vị ở lại bản tông làm khách vài ngày?
Lão Nho tu áo tím mỉm cười, làm ra vẻ “giữ lại” ba người Dương Phàm, kỳ thật hận bọn họ không thể lập tức đi ngay, bằng không trong lòng làm sao yên ổn được.
– Hừ! Ai muốn ở lại chỗ rách nát này.
Hồ Phi hừ lạnh, rất phiền hà nói.
Lão Nho tu áo tím nghe vậy, trong lòng mừng rỡ, cuối cùng cũng có thể tiễn bước hai ôn thần này đi rồi, nhưng mà, câu sau của Dương Phàm làm cho lão tươi cười cứng lại.
– Ha ha! Nếu Đại trưởng lão hiếu khách như vậy, chúng ta ở lại thêm vài ngày đi.
Dương Phàm gật đầu, vẻ mặt ôn hoà nói.
Trong lòng lão Nho tu áo tím hung hăng co rút, cố sức khống chế biểu tình của mình, vẻ mặt “nhiệt tình mừng rỡ” nói:
– Vậy lão phu lập tức an bài phòng khách cho ba vị
Nửa canh giờ sau.
Ba người Dương Phàm được an bài ở tạm trong một chỗ động phủ Tam Linh Sơn.
Lúc này tất cả chỉnh đốn xong, trong mắt lão Nho tu áo tím hiện vẻ bất đắc dĩ, cười khổ không thôi.
Sau khi trở lại động phủ của mình.
– Gia gia, không phải bọn họ hỏi xong tin tức Thi Dao, sẽ lập tức rời đi, không liên lụy Tam Hiền Môn chúng ta hay sao?
Niệm Vi vẻ mặt lo lắng nói.
– ỐiNếu bọn họ cố ý không đi, lão phu có thể làm sao?
Lão Nho tu áo tím lắc đầu than khổ, cảm thấy hoàn toàn bất đắc dĩ.
Tuy nhiên ngay ngày hôm sau, chuyện tình lập tức có chuyển biến.
Ba người Dương Phàm lại đứng ra lời cáo từ.
– Dương đạo hữu, các vị mới ở một ngày, phải đi nhanh như thế?
Lão Nho tu áo tím cảm thấy khó mà tin được, cũng nhanh chóng che giấu một tia mừng rỡ trong mắt.
– Ở pháo đài các vị một ngày, Dương mỗ cảm thấy rất là băn khoăn, lúc này mới nhanh chóng rời đi.
Dương Phàm như cười như không nói.
Cũng không phải là hắn cố ý trêu chọc lão Nho tu áo tím.
Mà trong đêm đó, hắn chôn xuống rất nhiều vật ánh xạ, trong đó bao gồm động phủ Đặng Thi Dao, thậm chí ngay cả động phủ lão Nho tu áo tím cũng không ngoại lệ.
Từ đó, mặc kệ Tam Linh Sơn chạy xa bao nhiêu, Dương Phàm cũng không quan tâm, tùy lúc có thể cho Thạch Thiên Hàn hay viễn cổ Cự Thạch Tinh hạ xuống.
– Ha ha! Dương đạo hữu quá khách khí, dù là ở thêm vài ngày cũng không có vấn đề.
Lão Nho tu áo tím sang sảng nói.
Tin chắc mấy người Dương Phàm phải đi, tâm tình lão thật sảng khoái.
– Không ngờ Đại trưởng lão hiếu khách như vậy, Dương mỗ thật muốn ở thêm vài ngày
– Khụ khụ.
Lão Nho tu áo tím biến sắc, lập tức ho khan nhằm che giấu.
– Tuy nhiên Dương mỗ có chuyện trên người, quả thật không thích hợp ở lại lâu.
Dương Phàm ra vẻ tiếc nuối thật sau nói.
Lão Nho tu áo tím nghe vậy, trong lòng thở phào, cười nói:
– Như vậy có duyên gặp lại.
– Sẽ có. Đại trưởng lão hiếu khách như vậy, ngày sau có cơ hội nhất định sẽ đến Tam Linh Sơn làm khách.
Dương Phàm cười hì hì nói.
– ACòn muốn tới?
Lão Nho tu áo tím thân hình nhoáng lên, giữa không trung lảo đảo một chút.
Ba người Dương Phàm không dừng lại, lập tức xoay người đi, hóa thành dải cầu vồng nhắm phía chân trời xa xa.
Vừa bay khỏi Tam Linh Đảo không xa, rốt cuộc Vân Vũ Tịch không nhịn được, che miệng liên tục cười duyên. Dương Phàm cùng Hồ Phi cũng cất tiếng cười to, truyền khắp ngoài khơi.
Một hơi bay ra mấy ngàn dặm, Hồ Phi há miệng cười to:
– Cái lão đầu ngốc kia, thật sự quá ngốc rồi
– Cũng khó cho lão ta
Vân Vũ Tịch cười như hoa, còn che miệng cười duyên.
Nhìn theo ba người rời đi, đứng lặng một lúc lâu, lão Nho tu áo tím bỗng nhiên thẹn quá thành giận, nghiến răng nghiến lợi nói:
– Tiểu từ này, thật là ghê tởm.
Tiếp đó, lão thở dài nói:
– Bản trưởng lão làm sao không biết, hắn đang trêu chọc ta chứ?
Bằng lão bất tử sống gần ngàn năm, từ lúc nói trở lại lần nữa, liền rõ ràng Dương Phàm hàm ý trêu chọc.
Thế nhưng, đối phương thân là Chí Cường Giả Nội Hải, thật sự không thể trêu vào, lão chỉ có thể ngoan ngoãn “phối hợp”.