Tiên Hồng Lộ

Chương 608: Lời đồn Nội Hải


– Trong Nội Hải sớm có lời đồn, một người cùng tên họ với Dương Dược sư ở trong Thiên Lan điện chiếm được truyền thừa Lôi Linh Châu, còn giết chết hai đệ tử của Huyền U Ma Quân. Việc này gây nên một hồi chấn động trong Nội Hải.

Lúc Quan Tùng nói đến việc này, ánh mắt nhìn thẳng Dương Phàm.

Rất hiển nhiên, hắn có chút hoài nghi Dương Phàm chính là người trong lời đồn kia.

Dương Phàm mặt mày tinh bơ, ngược lại hỏi:

– Việc này rốt cục từ đâu truyền tới?

– Chủ yếu là hai nguồn gốc. Một là từ những bậc cao từng tiến vào Thiên Lan điện trong lần Đại hải nạn trăm năm trước, trong đó bao gồm Âm Hồn thượng nhân lúc trước có ác ý với ngươi. Một nơi khác là đến từ cao tầng yêu tộc, về phần người đầu tiên là ai thì Quan mỗ cũng không biết.

Quan Tùng trầm ngâm nói, mặt mang vẻ suy tư.

– Âm Hồn thượng nhân?

Lúc Dương Phàm nói tới người này, trong mắt xẹt qua một tia lệ quang.

Người này từ lúc ở Tử Thiên điện Thiên Nho Đảo từng nảy sinh sát ý với hắn, cuối cùng ở trong Thiên Lan điện giao thủ với ô cấm.

Sau khi rời khỏi Thiên Lan điện, Âm Hồn thượng nhân cùng Cù Việt đệ tử Huyền U Ma Quân cũng đuổi giết Dương Phàm.

Nếu như nói trong Nội Hải ai có cừu hận lớn nhất cũng Dương Phàm, như vậy không ai ngoài Âm Hồn thượng nhân này.

Giờ phút này, lời đồn trong Nội Hải Dương Phàm chiếm được Lôi Linh Châu, Âm Hồn thượng nhân cũng tham dự cổ động lời đồn. Trên thực tế, hắn cũng không thể xác định Dương Phàm có thật sự lấy được Lôi Linh Châu hay không, chỉ là dùng điều này để mưu hại.

Chỉ là sau khi Dương Phàm tấn chức Diễn Căn kỳ liền trở về Bắc Tần, Âm Hồn thượng nhân rải lời đồn, cũng không tạo được tác dụng lớn nhất.

Về phần một ngọn nguồn khác, đến từ cao tầng yêu tộc, Dương Phàm hoài nghi có liên quan cùng Linh Nguyệt, Khổng Tước tiểu yêu. Lúc trước chỉ có hai nàng này tận mắt thấy được hắn lấy truyền thừa Lôi Linh Châu.

– Không biết việc này cũng Dương Dược sư có liên quan hay không?

Ánh mắt Quan Tùng nhìn về phía Dương Phàm, dò hỏi.

– Đúng vậy. Lúc trước chính là Dương mỗ mang Lôi Linh Châu ra Thiên Lan điện, không nghĩ tới Âm Hồn thượng nhân này rải lời đồn lại chó ngáp phải ruồi.

Dương Phàm gật đầu thừa nhận, lúc nói đến Âm Hồn thượng nhân trong mắt hàn quang càng đậm.

– Thật sự là Dương Dược sư?

Sau khi được câu trả lời thuyết phục của Dương Phàm, Quan Tùng khiếp sợ vô cùng, chợt thở dài nói:

– Chỉ trăm năm thời gian, Dương Dược sư hiện giờ tu vi sâu không lường được. Ngươi cũng không cần gọi ta tiền bối, gọi Quan đạo hữu hoặc Quan lão nhân cũng được.

Lúc trước hắn đánh giá thật lâu, có thể thấy được Hồ Phi là tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ, Vân Vũ Tịch thì có thể biết chút ít, mà Dương Phàm căn bản là nhìn không ra, sâu không lường được.

– Cung kính không bằng tuân mệnh.

Dương Phàm khẽ gật đầu, lại dò hỏi:

– Xin hỏi Quan đạo hữu, không biết trăm năm nay, thế cục Nội Hải có gì biến hóa?

– Nhân loại cũng yêu tộc đều không có biến hóa gì lớn. Nếu như quả thật muốn nói thế cục biến hóa, vậy không thể không nói đến U Ảnh Ma Chủ từ trong Thiên Lan điện chạy ra trong Đại hải nạn trăm năm trước.

Lúc Quan Tùng nói đến đây, sắc mặt trở nên ngưng trọng, trong mắt lộ ra vài tia địch ý mãnh liệt.

– U Ảnh Ma Chủ?

Trong lòng Dương Phàm bỗng nhiên nhảy dựng.

Lúc trước U Ảnh Ma Chủ kia bị thả ra có quan hệ rất lớn với hắn. Hơn nữa trong quá trình chặn lại, Âu Dương Phong hỗ trợ sư phụ Thiên Thu Vô Ngân đi trấn thủ một lối vào, bởi vì hộ tống Dương Phàm đi mặt biển mà phân hóa thực lực hóa thân. Lúc hộ tống Dương Phàm được nửa đường, một phân thân của Âu Dương Phong kinh hoảng chạy về, hiển nhiên là U Ảnh Ma Chủ vừa mới theo lối vào hắn trấn thủ mà bỏ chạy ra ngoài.

Hiện tại, Dương Phàm không cần nghĩ kỹ cũng có thể đoán được nguyên do trong đó.

– U Ảnh Ma Chủ hiện giờ là tai nạn và nguy cơ rắc rối của Thiên Cầm Nội Hải, ở trong Thâm Hải có một nơi “U Ảnh Cốc” chính là hang ổ của hắn. Trải qua trăm năm tĩnh dưỡng, tu vi ma đầu này tăng lên một cảnh giới khó tin, ngay cả mười hai cường giả Chí tôn Nội Hải đều không làm gì được hắn. Mười năm trước, Phật Môn cổ Thiện Thánh Tăng cùng Ma đạo Chí tôn Thác Thiên Ma Vương trước sau đi hàng ma đều bại mà về.

– Không đến trăm năm ngắn ngủi, ma đầu này không ngờ trở nên đáng sợ như thế?

Dương Phàm cảm thấy khó tin.

Lúc trước ở Thiên Lan tiên phủ, thực lực U Ảnh Ma Chủ kia chẳng qua mạnh hơn cường giả Nguyên Anh bình thường một chút, đánh với Linh Nguyệt không phân thắng bại, cuối cùng bị ba người Dương Phàm liên thủ đánh thương nặng mà chạy.

Đang lúc Dương Phàm cũng Quan Tùng nói chuyện với nhau, ngoài động phủ đột nhiên bắn nhanh tới một đạo truyềti tin phù màu xanh.

Quan Tùng lập tức kẹp lầy truyền tin phù, mở ra xem nội dung, sắc mặt đại biến.

– Dương đạo hữu, trong gia tộc có chuyện quan trọng khẩn cấp, ta phải lập tức đi một chuyến. Ngươi không ngại tại động phủ lão hủ ở tạm mấy ngày.

Quan Tùng vội vàng cáo từ Dương Phàm hỏa tốc rời đi, có thể thấy được tình hình khẩn cấp.

Ba người Dương Phàm lộ ra vẻ kinh ngạc.

Vài canh giờ sau, Quan Tùng cũng không trở về.

Mà đột nhiên đến một lúc, một nam một nữ tiến vào động phủ, trong tay cầm ngọc phù có thể trực tiếp thông qua cấm chế động phủ.

– Các ngươi là

Một nữ tử trong đó ánh mắt đảo qua ba người Dương Phàm, kinh hô một tiếng.

Một nam một nữ thanh niên này nhìn qua là song tu đạo lữ, đều là bậc cao Kim Đan.

Nam tử mặc hắc bào, bộ dạng có chút tuấn tú, chỉ là vẻ mặt hơi khô khan, lúc nhìn thấy ba người Dương Phàm, con ngươi co rút thật mạnh.

Nàng kia tú lệ xuất trần, Dương Phàm mới đầu không để ý, nhưng sau đó phát hiện nàng này nhìn qua có chút quen mắt.

– Dương Dược sưLà ngươi!

Nữ tử tú lệ kia đột nhiên nhìn chằm chằm Dương Phàm, lộ vẻ ngạc nhiên vui mừng nói.

Dương Phàm lập tức nhớ tới, nàng này nhất định là Quan Tú Dao cháu gái Quan Tùng. Lúc trước ở Thiên Nho Đảo, đối phương còn là một cô gái mười mấy tuổi, không nghĩ tới hiện tại đã tấn chức Kim Đan, đến cùng song tu đạo lữ.

Sau khi biết được thân phận Dương Phàm, Quan Tú Dao nhiệt tình tiếp đãi.

– Dương Dược sư, vị này chính là song tu đạo lữ của ta, Hạ Lâm.

Quan Tú Dao giới thiệu.

Chỉ là song tu đạo lữ của nàng, thái độ rất lãnh đạm với Dương Phàm, chỉ khi nhìn thấy Vân Vũ Tịch, trong mắt hiện lên một tia sáng rọi.

Không bao lâu, Quan Tú Dao chú ý tới Vân Vũ Tịch, bắt đầu cùng nàng tán gẫu vui vẻ.

Sau đó, đám người Dương Phàm liền ở lại trong động phủ Quan Tùng.

Liên tục mấy ngày cũng không thấy Quan Tùng trở về.

– Chẳng lẽ Thiên Khung Thành này có chuyện lớn gì sắp sửa xảy ra?

Dương Phàm mơ hồ cảm nhận được một cỗ khí tức không hài hòa.

Trong đôi mắt sáng của Quan Tú Dao lộ ra vài tia lo lắng:

– Đúng vậy. Nửa tháng trước, Đại trưởng lão Quan gia chúng ta bị Ma đầu thần bí tập kích, thân bị thương nặng, bệnh nặng quấn thân, ngày đêm có ba bốn trưởng lão trấn thu, không biết tình huống thế nào. Trong thành có lời đồn, Tào gia muốn nhân cơ hội động thủ, độc chiếm quyền to Thiên Khung Thành

Nàng líu lo nói hồi lâu, chủ yếu là lo lắng cho gia gia cùng Quan gia.

Dương Phàm sau khi hỏi vài lần mới hiểu được, thành lũy trên biển Thiên Khung thành này là từ hai đại gia tộc Quan gia, Tào gia cũng quản lý quyền to.

Mà nửa tháng trước, Đại trưởng lão quan gia bị Ma đầu thần bí đánh lén, sinh tử không rõ, trong thành có người nghi ngờ hắn đã chết đi, mà Tào gia lại rục rịch.

– Gia gia ta nóisau khi tiến vào lãnh hải Thanh Giao Long, tu sĩ Tào gia có nhiều động thái khác thường, ông lo lắng nhất Tào gia liên hợp thế lực bên ngoài diệt trừ Quan gia chúng ta, từ đó về sau độc chiếm Thiên Khung Thành này.

Quan Tú Dao lại bổ sung một câu.

Dương Phàm nghe vậy, mặt lộ vẻ trầm ngâm.

Lúc này hắn mới nhớ tới, mấy ngày trước khi tiến vào Thiên Khung Thành vô tình phát hiện chúng cường giả Thanh Long hộ pháp mai phục, kết quả gây ra giao chiến. Ngày đó, tham dự mai phục còn có một vị cường giả khác thực lực đạt tới Hóa Hình hậu kỳ, cuối cùng cũng không ra tay.

Dương Phàm nghi ngờ, ngày ấy chúng cường giả Thanh Long hộ pháp mai phục tại khu vực đó, mục tiêu nhằm vào hẳn là Thiên Khung Thành, chỉ là đám người mình đến phá vỡ kế hoạch của bọn họ.

Nghĩ đến đây, thần sắc Dương Phàm cũng trở nên ngưng trọng, xem ra sau này Thiên Khung Thành khẳng định không thể an bình.

Quả nhiên, ban đêm mấy ngày sau, toàn bộ Thiên Khung Thành rung lên rất khẽ, bên ngoài có đại lượng yêu thú tổ chức tấn công thành lũy trên biển.

Đối với điều này, hai đại gia tộc Tào gia cùng Quan gia trên Thiên Khung Thành tự nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn, đều phái cường giả đi ra ngoài ứng chiến.

Đám người Dương Phàm cũng bay ra động phủ, quan sát chiến đấu ngoài thành.

Chỉ thấy toàn bộ Thiên Khung Thành bị mấy vạn tu sĩ yêu tộc vây công, trong đó có quân đội yêu tộc, cũng có tán tu yêu tộc.

Dẫn dắt chúng tu sĩ yêu tộc có mấy chục bậc cao, Hóa Hình Kỳ có bảy tám người.

Tuv nhiên, lấy thực lực đội hình như thế, dường như không đủ uy hiếp đến Thiên Khung Thành.

Theo Dương Phàm biết, trong Thiên Khung Thành có mấy vạn tu sĩ, tu vi hơn phân nửa đều trên Trúc Cơ. Còn lại bậc cao, ít nhất có vài trăm mà cường giả Nguyên Anh là một phần mười.

– Thanh Giao Long. Vì sao ngươi vô cớ mang đại quân yêu tộc tấn công Thiên Khung Thành?

Đứng ra chất vấn chính là Quan Tùng, thanh âm cứng cáp có lực.

Ở trong đại quân yêu tộc, một xe ngựa chạm khắc rồng cổ xưa được vây quanh. Dương Phàm thoạt nhìn thấy quen mắt, chính là tọa giá của Thanh Giao Long Tra Phi.

– Hừ. Mấy ngày trước đây, trên hải vực quý thành trải qua, mười mấy yêu tu bậc cao trong phạm vi thế lực của bản điện hạ đều ly kỳ tử vong. Việc này nếu không phải Thiên Khung Thành ngươi làm, thì lại là thế lực phương nào?

Giọng nói lạnh băng tràn ngập tức giận của Thanh Giao Long vang khắp toàn trường.

Ngay sau đó, nóc xe rút lại lộ ra một nam tử anh tuấn lạnh băng, trên người tản mát ra một cỗ khí tức khiến toàn trường tim đập nhanh.

Dương Phàm hoi giật mình. Cách biệt trăm năm, Thanh Giao Long Tra Phi này đã bước vào Hóa Hình trung kỳ.

– Dám giết người trên địa bàn của ta, ngày hôm nay bản điện hạ cho dù không thể diệt Thiên Khung Thành ngươi cũng phải cho các ngươi trả một cái giá lớn.

Thanh âm Thanh Giao Long ngạo nghễ lạnh băng.

– Thanh Giao Long điện hạ, lời ấy sai rồi.

Một giọng lão già ôn hòa bình tĩnh truyền đến. rõ ràng vang khắp toàn trường.

Thanh Giao Long ngưng mắt nhìn, từ trong Thiên Khung Thành bước ra một lão già mặc quần áo màu tím thẫm.

Lúc người này xuất hiện, chúng cường giả hóa hình bên phía Thanh Giao Long sắc mặt biến đổi: Nguyên Anh đại tu sĩ.

– Hắn là Đại trưởng lão của Tào gia.

Quan Tú Dao thấp giọng nói.

– Thì ra là Tào Đại trướng lão.

Sắc mặt Thanh Giao Long Tra Phi dịu đi, đối mặt Nguvên Anh đại tu sĩ nhân loại, hắn cũng kiêng kị vô cùng.

– Thiên Khung Thành đi qua quý hải vực, cũng không có nghĩa là người giết chết những yêu tu bậc cao kia nhất định là từ Thiên Khung Thành ta.

Đại trưởng lão Tào gia vẻ mặt bình tĩnh nói.

– Hừ. Yêu tu trong hải vực tận mắt nhìn thấy những tu sĩ nhân loại ra tay kia tiến vào Thiên Khung Thành các ngươi.

Thanh Giao Long cười lạnh nói.

Đại trưởng lão Tào gia nhướng mày, liếc mắt hỏi một vị tu sĩ bậc cao bên cạnh:

– Mấy ngày gần đây nhất, là ngươi phụ trách tuần tra an toàn của tòa thành. Có tu sĩ bên ngoài tiến vào Thiên Khung Thành hay không?

– Có.

Vị bậc cao bên cạnh chính là người lúc trước dẫn đám người Dương Phàm vào thành.

– Là người nào? Có lai lịch gì?

Đại trưởng lão Tào gia quát lạnh.

– Bẩm Đại trưởng lão. Là ba tu sĩ bậc cao, hai nam một nữ, là bằng hữu của trưởng lão Quan Tùng của Quan gia.

Tên tu sĩ bậc cao kia ánh mắt đảo qua bốn phía, rồi đột nhiên thò tay chỉ đám Dương Phàm đang xem cuộc chiến:

– Đại trưởng lão, chính là bọn họ

Vừa dứt lời, tu sĩ toàn trường bao gồm cả mấy vạn yêu tu đều hướng ánh mắt lên ba người Dương Phàm.

Dương Phàm đưa tay sờ má, mặt lộ vẻ cổ quái. Hắn làm sao lại cảm giác thấy việc này dường như sớm có mưu đồ.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.