Thanh niên đang tùy ý xuyên qua trong đại quân thân hình hơi dừng lại, chợt lại hồi phục bình thường.
Sau một khắc, một Lục bào lão giả kéo động lục diễm hắc khí cuồn cuộn bay đến trên chiến trường, ma đạo uy áp bàng bạc như biển khiến cho trên đỉnh đầu mây đen cuồn cuộn, khí diễm sôi trào, chấn động toàn bộ chiến trường.
– Đó là Lục Bào lão ma!
Lão viện trưởng đứngtrên Bắc Phong trọng thành hô nhỏ một tiếng.
Lục Bào lão ma là một trong số Nguyên Đan kỳ lão quái có thể đếm được trên đầu ngón tay trong Côn Vân tu giới, tọa trấn Cửu Khung trọng thành, lần này cũng theo Đông Phương gia cùng đánh Bắc Phong trọng thành.
– Ha ha, Nguyên Đan kỳ lão quái? Hôm nay mượn ngươi thử xem sao!
Dưới ma đạo uy áp bàng bạc như mây đen kia, nam tử kia nhẹ nhàng cười cười, bỗng dưng vỗ túi trữ vật, bên cạnh lập tức xuất hiện một con rối cơ giới tạo hình cổ quái buồn cười.
Từ Huyền cười khẽ, một tay vẽ một cái, bên cạnh xuất hiện một khôi lỗi hình người, so với người bình thường còn muốn thấp một đoạn.
Khôi lỗi hình người này có hình thái như một tên hề, đỉnh đầu đội cái mũ dưa hấu,, bộ mặt xấu xí mà lại buồn cười, tay trái cầm một tấm chắn màu bạc bóng loáng như gương, óng ánh sáng long lanh, tay phải cầm một cái xẻng, ngoài ra sau lưng đeo ba thành phi lao, theo thứ tự là màu xanh da trời, màu xanh lá, màu xám.
Đối mặt với Lục Bào lão ma ở cấp độ đỉnh phong Côn Vân tu giới, Từ Huyền vậy mà lại triệu ra một con rối buồn cười như vậy.
Tình hình như thế khiến rất nhiều cường giả hai phe trên chiến trường đều rất kinh ngạc.
– Chẳng lẽ đây chính là thành quả hắn bế quan mấy tháng ở Phương Thiên học phủ sao?
Bọn người Đổng Băng Vân thần sắc ngạc nhiên, không cách nào lý giải được cách nghĩ của Từ Huyền.
Hẳn thực sực muốn mượn lực một con rối buồn cười như vậy để đối kháng với Nguyên Đan kỳ lão quái?
Trên Bắc Phong trọng thành, Thần gia Đại trưởng lão, lão viện trưởng, kể cả đám người quen biết với Từ Huyền như Nhạc Phong đều lộ ra vẻ cổ quái.
– Ha ha, danh tiếng Từ Huyền đã sớm được nghe qua, trận chiến ở Phương Thiên trọng thành bằng sức một người khiến Ngưng Đan cao nhân Đông Phương gia cơ hồ toàn bộ bị diệt tại chỗ. Rồi sau đó trong trận chiến ở Hoàng Long thành trọng thương Đông Phương Quý, cường thế trở về. Hôm nay lấy hành vi của hắn trên chiến trường cũng không phu danh tiếng đó, nhưng không biết hắn đang muốn làm gì thế.
Thần gia Đại trưởng lão, khóe miệng mang theo tia vui vẻ nói.
Đối mặt với con rối như chú hề thấp bé kia, hắn nhìn không ra sâu cạn, nhưng cũng sẽ không tin tưởng bằng vào vật ấy có thể địch nổi Nguyên Đan kỳ lão quái.
So sánh ra thì tu giả trong trận doanh Đông Phương gia mỗi người đều cất tiếng cười to.
– Ha ha ha… tiểu tử này đến đây diễn kịch sao?
– Có lẽ đây là một cỗ khôi lỗi thực lực không tầm thường, bất quá hắn muốn bằng vào vật ấy để kéo dài thời gian cho Bắc Phong trọng thành sao?
Một đám tu giả Đông Phương gia cười đến tiền phủ hậu ngưỡng.
Lục Bào lão ma phiêu phù ở không trung, cũng cất tiếng cười to, không lập tức ra tay.
Cười trong chốc lát, trên mặt Lục Bào lão ma lộ ra tia mỉa mai nghiền ngẫm nói:
– Ngươi chính là Từ Huyền mới quật khởi gần đây trong Côn Vân tu giới sao? Lấy thực lực và uy danh của ngươi, cũng không nên mang một trò hề như vậy lên chiến trường, lấy lòng mọi người, loạn quân tâm trận doanh Đông Phương gia ta.
– Xèo… xèo! Ngươi cái lão già khọm khẹm không đứng đắng này, cũng dám cười nhạo Bổn đại nhân sao, nên bị lột sạch quần áo kéo ra ngoài thị chúng!
Một thanh âm quỷ dị như máy móc phát ra từ trong con rối.
Thanh âm kia không có một tia cảm tình, đông cứng như cơ giới, nhưng có hiệu quả châm chọc rất mãnh liệt.
Lời vừa nói ra, đông đảo tu giả trên chiến trường đều ôm bụng cười cười to, mà ngay cả không ít tu giả ở trận doanh Đông Phương gia cũng không thể nhịn được cất tiếng cười to.
Dù sao thì thứ vừa mắng chửi người chính là một con rối cơ giới không có chút sinh mệnh khí tức nào cả.
– Tên hề! Ngươi dám mắng bổn tọa?
Lục Bào lão ma sắc mặt trầm xuống, trong mắt hàn quang lập loè, nhìn chằm chằm vào con rối.
Con mắt u lục của con rối cơ giới dừng lại trên người Lục Bào lão ma, một hồi thanh âm vang lên:
– Xèo… xèo! Mắng đúng là ngươi, lão lục quỷ không biết xấu hổ, một đống phân ven đường, Bổn đại nhân giẫm vào một chút cũng cảm thấy buồn nôn…
NGAO ah
Lục Bào lão ma lâm điên cuồng, trên chiến trường ngàn vạn tu giả, bị một con rối cơ giới cần thăm hỏi như thế, mặt mũi của hắn biết để vào đâu nữa!
– Tên hề… đi chết đi!
Lục Bào lão ma dưới cơn thịnh nộ, một tay vẽ một cái, một đạo quang ngấn thảm lục sắc quanh quẩn một cổ hắc quang, như thiểm điện đâm về con rối bên cạnh Từ Huyền.
– Xèo… xèo! Ngươi mới là tên hề! Lão vương bát đản!
Con rối cơ giới vẫn như trước không quên mắng to, đối mặt với công kích của Nguyên Đan kỳ lão quái, nó giơ tấm chắn màu bạc bóng loáng ở bên tay trái lên, che ngang trước mặt, vô cùng chuẩn xác ngăn trở công kích.
Thảm lục quang ngấn quanh quẩn hắc quang kia đánh lên tấm chắn màu bạc lóng lánh lập tức tách ra một vầng sáng sáng ngời như mặt trời. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Ông XÍU… UU! Một chùm lục hắc quang như thiểm điện bắn ngược trở về, xé mở mây đen trên bầu trời, bắn ngược về phía Lục Bào lão ma.
Cái gì!
Đồng tử Lục Bào lão ma co lại, làm sao dự liệu được loại tình huống này, trong cơn nổi giận còn không đợi hắn kịp phản ứng thì chùm lục hắc quang bắn ngược về kia đã tập kích đến trước người.
Phốc phốc, Lục Bào lão ma dưới sự vội vàng, lục hắc ma quang ngoài thân chấn động, ngăn trở đại bộ phận lực lượng, nhưng Lục Bào trên người hắn lại bị xé ra một đường, cháy đen một mảnh.
– Xèo… xèo… lão lục quỷ đống phân, biết rõ sự lợi hại của Bổn đại nhâm chưa!
Con rối đứng nguyên tại chỗ hoa chân múa tay vui sướng, dương dương đắc ý, khiến cho Lục Bào lão ma trên bầu trời càng thêm nổi trận lôi đình.
Tình hình lần này, khiếp sợ toàn trường.
– Con rối kia rốt cục là tồn tại thế nào, hoàn toàn không như một loại khôi lỗi, thậm chí lại có được năng lực đặc thù như thế, ngay cả công kích của Nguyên Đan lão quái cũng bị bắn ngược về.
Chúng đan đạo cường giả trên Bắc Phong trọng thành kinh hô ngoài ý muốn.
– Thật sự lợi hại! Một con rối cơ giới lại có thể đối phó Nguyên Đan kỳ lão quái.
– Ha ha! Ngươi xem bộ dáng nổi trận lôi đình của Lục Bào lão ma, rất nhanh sẽ bạo phát rồi.
Trong một mảnh cuồng hỉ sợ hãi thán phục, Thần giả Đại trưởng lão thần sắc hơi có vẻ phức tạp, ngưng mắt nhìn thân ảnh cao ngất cạnh con rối chiến trường kia.
Trước đó, hắn mặc dù có chờ mong với Từ Huyền, nhưng cũng không tin một con rối cơ giới lại có thể tạo được bao nhiêu tác dụng.
Nhưng cuối cùng sự thật lại khiến vô số người mở rộng tầm mắt.
– Ta muốn đốt ngươi thành cặn bã!
Trong hư không truyền đến tiếng quát lạnh như băng kinh hồn động phách của Lục Bào lão ma, toàn thân bắn ra lục diễm, giống như một lục sắc quang nhân, trước người xuất hiện một khỏa quang châu xanh đen, sau khi được pháp lực rót vào thì bắn ra quang diễm thảm lục sắc, phô thiên cái địa bao phủ về phía hai người Từ Huyền.