– Haizz, Từ huynh đệ sao lại bướng bỉnh như vậy, Quỷ Phong này cho dù là ta đối chiện, cũng phải thập phần cẩn trọng.
Trương Phong mặt đầy lo lắng, thở dài nói.
– Sự đã đến nước này, chỉ có thể dựa vào thiên mệnh, biết đâu hắn có thể sáng tạo kì tích cũng không biết chừng.
Trương Vũ Hàm cũng thầm thở dài, cho dù nói vậy, nhưng trong lòng nàng chẳng có chút hi vọng nào, chỉ có chút nuối tiếc, thiếu niên trước mắt vô cùng có tiềm lực, phẩm cách cao ngạo tiêu sái đó, thậm chí khiến nàng có chút thất vọng.
Chúng nhân xung quanh đấu pháp đài, tâm tư mỗi người một khác, nhưng trận sinh tử chi chiến này, là không thể tránh khỏi.
Đột nhiên, tàn ảnh trên đài vụt lóe, Quỷ Phong động!
Vù vù
Chỉ thấy tàn ảnh màu xám nhạt xẹt qua trên đài, một khắc sau xuất hiện bên cạnh Từ Huyền, một chiếc quỷ trảo xé gió, nhắm thẳng vào đầu Từ Huyền.
Nhanh, thực sự quá nhanh!
Quỷ Phong, người cũng như tên, hành động và công kích như quỷ mị.
Khi bạn nhìn thấy động tác của hắn, thì đã muộn, bởi vì đó chỉ là tàn ảnh, công kích thực sự, đã ở ngay trước mặt bạn.
Bọn Trương Phong, tim nhảy lên đến tận cổ, nhìn chằm chằm vào thân ảnh thiếu niên cao ngất.
Nhưng, thân là đối thủ Quỷ Phong, thiếu niên đó lại tĩnh như thạch điêu, không hề nhúc nhích, sắc mặt cũng bình thản như cái máy, trong mắt một phiến tử thủy.
Trước mặt đối thủ cường đại hung tàn như vậy, mà hắn vẫn có thể giữ được bình tĩnh, phần tâm cảnh này, đủ khiến người ta khâm phục.
Hô!
Một vết cào màu xám nhạt, đánh đến phần đầu Từ Huyền, gần như không thể tránh được.
Một khắc trước khi nguy cơ ập đến, thân ảnh Từ Huyền như linh xà, mấy khớp xương bỗng dưng gấp lại một cách không thể tưởng tượng.
Không sai, chính là gấp lại!
Khoảng khắc đó, thân hình Từ Huyền, rút ngắn chỉ còn một nửa, một trảo hung mãnh đó, nhất thời chụp vào hư không.
Chúng nhân có mặt bất ngờ không nhỏ.
– Thì ra là lấy tĩnh chế động.
Trương Phong từ hồi phục từ trong căng thẳng cực độ, kinh hỉ nói.
– Tiểu tử này có bản lĩnh, nhưng đứng trước chênh lệch thực lực tuyệt đối, lấy tĩnh chế động dùng được mãi không?
Đông Phương Bá mặt lộ cười lạnh.
Một đòn đánh hụt, Quỷ Phong thoáng giật mình, nhưng vẫn không chút do dự, dịch chuyển nhanh như điện xẹt.
Nhưng, bất ngờ là, khoảnh khắc chuẩn bị rời đi, thân hình Quỷ Phong đột nhiên trùn xuống, lùi người ra sau, xoay tròn đánh trả, một trảo hồi mã thương lướt về phía hai chân Từ Huyền!
Chúng nhân ở dưới kinh hô, Trương Phong vừa mới thở phào nhẹ nhõm, đã lại căng thẳng cực hạn, đồng tử co rút lại.
– Tốt!
Đông Phương Bá vỗ tay khen ngợi.
Quỷ Phong này không hổ hung tàn chi đồ thân kinh bách chiến, giảo hoạt vô cùng.
Xùy!
Mắt thấy một đường hàn mang màu xám nhạt chém xuống hai chân, với thực lực luyện khí thất trọng võ tu, cho dù là thiết thạch, cũng sẽ bị chém đứt.
Nhưng lúc này thân hình Từ Huyền vẫn đang ở trang trạng thái gấp khúc lúc nãy, muốn tránh cũng không thể tránh được.
– Quỷ Phong này giảo hoạt quá!
Từ Huyền đột nhiên hít khí, vẫn trong tư thế gấp khúc nửa ngồi, mượn thế mà lên.
Đằng!
Thân hình như độc xà, nhảy vọt lên giữa không trung, tránh được một đòn.
Thấy thân hình Từ Huyền nhảy lên giữa không trung, mặt Quỷ Phong lộ vẻ trào phúng, “ba” một cái, bắn thẳng về phía Từ Huyền, trong không trung, năng lực tránh né, sẽ giảm đi rất nhiều.
Đằng!
Từ Huyền một lần nữa mượn lực trong hư không, lộn một vòng, bắn xa nhiều trượng.
Nhưng hắn vẫn đánh giá thấp Quỷ Phong, khi hắn vẫn còn chưa rơi xuống, “ba” tàn ảnh lại lóe!
Quỷ Phong đúng như quỷ thần, chặn đứng điểm rơi của hắn.
Muốn tránh cũng không được!
Kinh nghiệm ứng chiến và tốc độ thân pháp của đối thủ, đều đạt đến trình độ thuần hỏa lô thanh.
Đúng như Đông Phương Bá dự đoán, với khoảng cách thực lực như thế này, Từ Huyền không thể tránh né mãi được. Chí ít, phương diện tốc độ, Quỷ Phong cũng chiếm ưu thế tuyệt đối.
Ngay dưới điểm rơi của Từ Huyền, Quỷ Phong một trảo hung hăng đánh tới, hung quang lóe lên trong mắt Từ Huyền, nguyên lực trong người nhanh chóng rót vào hai chân, hư quang hồng nhạt gào thét đối chiến công kích Quỷ Phong.
Ba!
Cước ảnh màu đỏ và vết cào màu xám chạm nhau, sản sinh tiếng nổ kinh tâm.
Khoảng khắc đó, trong mắt Quỷ Phong một phiến tàn độc băng lạnh; trên mặt Đông Phương Bá cũng lộ ra nụ cười âm tàn.
Lòng bàn tay Trương Phong nắm chặt, thân hình hơi run; còn trong đôi mắt đẹp của Trương Vũ Hàm, lộ rõ vẻ không nỡ.
Một giây tiếp theo, cục diện trên đài, lập tức sáng rõ.
Khoảng khắc hai luồng sức mạnh chấn động, sắc mặt Quỷ Phong đột nhiên ngưng trọng, bàn tay giao thủ với Từ Huyền, nhất thời đau nhói, thân thể mỗi lúc một nặng nề. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Tình hình đó giống như Từ Huyền dùng một cước chi lực, đem thân thể Quỷ Phong, kiên quyết ép xuống một đoạn.
Một đoạn, cho dù chỉ là một đoạn nhỏ!
– Sức lực đáng sợ quá…
Quỷ Phong bị áp chế, hắn tuyệt đối không ngờ, cùng là võ tu, sức lực đối phương lại biến thái như vậy.
Tình hình này, khiến chúng nhân dưới đài một phiến thất sắc.
Cái gì!
Đông Phương Bá động dung, mắt lóe qua một tia âm lệ, đồng thời mặt đầy nghi hoặc.
Đôi mắt đẹp như ý thơ của Trương Vũ Hàm, xẹt qua một phiền kinh lan, như giơ thu thổi qua mặt hồ.
– Tốt quá! Từ huynh đệ lực bất tục, chẳng trách dám ứng chiến!
Trương Phong vỗ tay khen ngợi.
Thậm chí đến lão giả áo cà sa làm chứng, ánh mắt cũng đông lại, cằm suýt rơi xuống đất.
Đằng!
Từ Huyền một cước mượn lực phi đạn, chỉ cảm thấy khí huyết trong cơ thể sôi trào, một luồng chân lực hàn ý âm lạnh chấn nhập thân thể, tựa hồ khiến hắn bị nội thương nhẹ.
Đây chính là chân lực của luyện khí thất trọng võ tu?
– Đối phương là võ tu sở trường tốc độ, trừ cường độ nhục thân và sức lực không bằng ngươi, ngoài ra, cường độ chân lực thắng ngươi một bậc, pháp lực thắng ngươi một bậc, tốc độ vượt xa ngươi!
Trong não hải vang lên giọng cười của tàn hồn kiếp trước.
– Ngươi cho rằng ta có mấy phần chiến thắng?
Từ Huyền chậm rãi điều tức, sức mặt thản nhiên như không.
– Ha ha, trong lòng ngươi không phải đã có đáp án rồi sao?
Tàn hồn kiếp trước thản nhiên nói.
– Đúng, mấy phần thắng lợi, trong lòng ta hiểu rất rõ.
Từ Huyền hít một hơi thật sâu, trong mắt ngưng hiện tự tin chưa từng có.
Rốt cuộc có mấy phần chiến thắng, người khác không thể biết được, bởi vì nó đã bị chôn vùi trong tận đáy lòng Từ Huyền.
Giao lưu trong não hải, chỉ diễn ra trong một giây ngắn ngủi, khi Từ Huyền đáp xuống, nó đã kết thúc.
Phanh!
Thân hình Từ Huyền rơi xuống đất, đem luồng lực đạo nhập vào đấu pháp đài, quang giới thủy lam xung quanh, nổi lên một tia rung động nhỏ.
Vù vù! Vù vù…
Từ Huyền và Quỷ Phong mặt đối mặt, cả hai đều thở hổn hển.
Vòng đối chiến vừa rồi, cả hai đều chịu thiệt chút ít.
Giờ khắc này, chúng nhân dưới đài đều dùng ánh mắt hoàn toàn mới nhìn nhận thiếu niên bình tĩnh như ti kia.
– Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sức mạnh luyện khí thất trọng mà không áp đảo được một luyện khí ngũ trọng võ tu sao?
Đông Phương Bá nhíu mày.
– Hồi thiếu chủ, Từ Huyền này ở luyện thể kì cảnh giới, từng tu luyện đến cửu trọng.
Khương sư huynh cẩn thận nói.