Tiên Hà Phong Bạo

Chương 136: Mật điện giữa hồ (1)


Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.Từ Huyền cũng kinh hãi lực lượng kinh thế hãi tục này, nghĩ thầm ở chỗ sâu trong Bí Cảnh này đến cùng ẩn nấp bí mật gì, lại tạo thành thanh thế to lớn như thế.

– Ồ! Lực lượng Ngưng Đan kỳ trở lên, mặc dù chỉ là một cái chớp mắt…

Trong đầu truyền đến thanh âm hơi kinh ngạc của tàn hồn kiếp trước.

Ở bên trong tu luyện giới, tam đại cảnh giới ban đầu là Luyện Thể, Luyện Khí, Luyện Thần, được xưng là Thoát Phàm tam giai.

Phía trên Thoát Phàm tam giai, là Kim Đan đại đạo cao cao tại thượng, Ngưng Đan kỳ là một cấp độ trong cảnh giới này, nghe nói nắm giữ thần thông hô phong hoán vũ, coi rẻ sinh linh thế gian.

Cho tới bây giờ, Từ Huyền ở Bình Hoa Trấn còn chưa có nghe nói cường giả cấp độ này.

– Ngưng Đan kỳ? Làm sao có thể! Ở bên trong Bí Cảnh này không cho phép có sinh linh trên Luyện Thần kỳ, nếu không sẽ dẫn phát linh khí triều tịch, khiến cho Bí Cảnh không ổn định.

Từ Huyền lập tức phản bác nói, nếu như trong Bí Cảnh thực sự có sinh linh cường hoành như thế, trong nháy mắt là có thể diệt sát đệ tử hai phái.

– Hừ, cái kia cuối cùng là tính bài xích cố hữu của Bí Cảnh không gian, nếu như là bản địa phát triển ra loại sinh linh cường hoành này, sẽ không bị hạn chế.

Tàn hồn kiếp trước vốn là cười lạnh một tiếng, sau đó là một hồi tự nói:

– Đương nhiên, phải chăng có cấp bậc này tồn tại hay không, không cách nào xác định, dù sao cũng không phải nhất định là sinh linh hoặc là tu luyện giả mới có thể sinh ra lực lượng như thế.

Từ Huyền nghe vậy cũng âm thầm gật đầu, vừa rồi xu thế trùng thiên của kiếm quang kia, đã viễn siêu cấp độ Luyện Thần kỳ tiên sư.

Dùng trạng thái linh khí của không gian Bí Cảnh này, còn hơn ngoại giới mười mấy lần, dù là sinh ra sinh linh cường hoành như Ngưng Đan kỳ, cũng không phải là không hợp tình hợp lý.

– Hắc hắc, ngươi tốt nhất cầu nguyện không có sinh linh cường hoành như thế, nếu không…

Ngữ khí của tàn hồn kiếp trước mang theo một tia nhìn có chút hả hê.

Từ Huyền thiếu chút nữa sinh khí, nhưng không có thời gian xoắn xuýt cùng hắn, hừ lạnh một tiếng:

– Nếu như ta chết, ngươi cũng không tốt đến đâu.

Một nhóm năm người tập hợp, hoả tốc lao đến vị trí trung tâm Bí Cảnh.

Không chỉ bọn hắn hướng đến vị trí sinh ra dị tượng kia, những đệ tử khác của Phong Vũ Môn, thậm chí đệ tử Tinh Vẫn Kiếm Tông, đều hướng vị trí này chạy vội đến.

– Trong Bí Cảnh đến cùng có tồn tại đáng sợ bực nào, lại sinh ra uy thế như vậy, nếu như là một sinh linh cường hoành, cái kia chỉ sợ đã đạt tới cấp độ Kim Đan đại đạo…

Trong quá trình lao tới trước, trên mặt Nhạc Phong hơi sầu lo, trao đổi cùng Cổ sư huynh bên cạnh.

– Không phải nói trong Bí Cảnh, Luyện Thần kỳ trở lên không cách nào tiến vào hay sao? Nếu quả thật có cường giả trong truyền thuyết kia, cho dù tập hợp lực lượng hai phái ta, đó cũng là châu chấu đá xe.

Cổ sư huynh gần đây tỉnh táo, sắc mặt cũng cực kỳ ngưng trọng.

Dương Tiểu Thiến cùng Du Cầm, trên mặt thất kinh, trong nội tâm càng là tâm thần bất định, đối với tương lai tràn ngập lo lắng.

– Bí Cảnh không cho phép sinh linh Luyện Thần kỳ trở lên tiến vào, nhưng nếu như là cảnh nội tự nhiên sinh ra thì sao?

Từ Huyền thình lình xen vào một câu.

Lời vừa nói ra, Nhạc Phong cùng Cổ sư huynh chỉ cảm thấy lạnh cả người.

Cho dù Bí Cảnh trong Tinh Vũ Sơn này không ổn định, đối với sinh linh ngoại giới có tính bài xích rất mạnh, nhưng mà nếu như là do Bí Cảnh thai nghén ra, lại không nằm trong loại tình huống này.

Cũng may sau khi đạo kiếm quang kia tiêu biến, không gian Bí Cảnh dần dần khôi phục lại bình tĩnh, chỉ là có một loại khí tức xao động bất an như trước.

Ước chừng sau nửa canh giờ, mọi người đuổi tới bên cạnh một hồ nước ở trung tâm Bí Cảnh, mơ hồ có thể thấy được một cung điện ở giữa hồ.

– Tín hiệu cầu cứu phát ra ở chỗ này!

Nhạc Phong dừng thân hình lại, phát hiện lục tục có đệ tử hai phái đuổi tới bên cạnh hồ nước.

– Ở bên trong hồ nước… linh khí chấn động thật mạnh.

Con mắt trong vắt của Du Cầm sợ hãi nhìn qua mắt hồ nước.

Bọn người Từ Huyền tập trung tư tưởng xem xét, chỉ thấy nước trong hồ kia, dưới ánh mặt trời lóe ra ngũ thải quang mang.

Vụt!

Một đệ tử Kiếm Tông anh tuấn cương trực, phi thân đến bên cạnh hồ nước, sắc mặt đạm mạc lãnh khốc, thấp giọng nói:

– Đây không phải hồ nước bình thường, chỉ sợ là một loại linh dịch!

Kẻ nói chuyện đúng là Tinh Vẫn Kiếm Tông Nhiếp Hàn.

Linh dịch!

Rất nhiều đệ tử đuổi tới phụ cận, đều hưng phấn dị thường, nhao nhao lấy ra vật chứa.

Từ Huyền quan sát thoáng một phát, phẩm chất linh dịch này không tệ, có thể tăng cường tu vi pháp lực, nếu như dùng nó để ngâm mình mà nói, còn có thể cải thiện thể chất, đối với tu luyện giả dưới Luyện Thần kỳ có tác dụng cực lớn.

Nhưng linh dịch như thế này, dù là một cái ao nhỏ cũng đủ kinh thế hãi tục, nhưng nơi này lại nguyên cả một hồ lớn, thật không biết nên dùng từ ngữ nào để miêu tả.

Từ Huyền chỉ để cho Du Cầm lấy chút ít linh dịch, ánh mắt nhắm lại, quan sát linh điện trong trung tâm hồ nước.

Linh điện giữa hồ, cao tới hai mươi trượng, toàn thân hiện ra quang hoa tím ngân, khí tức xao động đáng sợ lúc nãy, là từ nơi này truyền đến.

Ngoài ra, trên đỉnh linh điện giữa hồ này, còn bay ra từng sợi khói đen bất thường, làm cho người ta chú ý.

Nhạc Phong ngự vật phi hành, từ từ bay đến giữa không trung, xa xa nhìn lại, kinh hô một tiếng:

– Linh điện kia bị lực lượng nào đó đâm xuyên qua một lỗ thủng cực lớn, chỉ sợ đường kính cũng mấy trượng.

Lời vừa nói ra, mọi người hoảng sợ, nhìn chằm chằm vào vị trí bốc lên khói đen kia, lập tức liên tưởng đến kiếm quang kinh thiên lúc nãy.

Có thể đoán được, trận kinh biến lúc trước kia, tất nhiên là từ trong đó mà ra.

Rồi đột nhiên, ở bên trong linh điện kia lại phát ra một đạo kiếm minh kinh hãi, khí tức áp bách giống như bài sơn đảo hải, trùng kích đi ra.

Hồ nước trước mắt mọi người lập tức nhấc lên sóng cả cao mười thước, khí thế mãnh liệt làm cho người ta sợ hãi.

Vụt bành bành…

Hai thân ảnh chật vật không chịu nổi, từ trong cửa lớn linh điện lăn ra, một nam một nữ, nam anh tuấn bất phàm, nữ xinh đẹp lạc nhạn, lại là đồng dạng mặt không có chút máu, sợ hãi thất thần.

– Vân sư huynh!

– Vũ sư tỷ!

Mọi người quá sợ hãi.

Từ bên trong linh điện lăn ra hai thân ảnh, đúng là Vân Viễn Hàng cùng Vũ Mặc, giờ phút này pháp y trên người của hai người đã rách nát không chịu nổi, sắc mặt trắng bệch, thần sắc hoảng sợ, thống khổ không chịu nổi.

Ở dưới một mảnh hỗn loạn, đệ tử Luyện Khí tứ trọng trở lên của hai phái, nhao nhao ngự vật bay tới trước đại điện.

– Vân sư huynh, trong điện này đến cùng có cái gì?

Nhạc Phong hoảng sợ thất sắc, bắt lấy cánh tay của Vân Viễn Hàng.

Nhưng giờ phút này hai người ngồi trên mặt đất, bộ dạng lại thất hồn lạc phách, khi thì hoảng sợ, khi thì bộ mặt ngốc trệ, thân hình không ngừng run rẩy.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.