Tiên Đạo Không Gian

Chương 437:. Rời đi


Thái Hạo Tông mọi người vẫn còn đang dọc đường Bắc Thượng, nghe Vương Nghị nói, Thái Hạo Tông ở bắc phương, cũng từng kinh doanh một nơi địa bàn, bây giờ là được một con đường lùi.

Chỉ là bây giờ không có trước khẩn cấp như vậy, lộ ra ung dung rất nhiều.

Vương Hoằng liền xen lẫn ở trong những người này một đường Bắc Thượng.

Bởi vì hắn cung cấp đan dược cứu Thái Hạo Tông không ít người mệnh, tại nguyên bổn do thương binh ngồi phi chu trung, chừa cho hắn một cái vị trí.

Giờ phút này, Vương Nghị sư tôn phùng cát thương thế có chuyển biến tốt, bây giờ chạy đến hắn thật sự tại thuyền bay bên trên, đưa cho hắn nói cám ơn.

“Vương tiểu hữu, lần này may có ngươi đan dược, nếu không ta cái mạng này đã sớm chơi xong! Sau này ta thiếu ngươi một cái ân huệ.”

Phùng cát tính cách ngược lại cũng sảng khoái, không có chút nào Kim Đan tu sĩ cái giá.

“Phùng tiền bối quá khen! Xá đệ bái nhập Thái Hạo Tông, trong lúc thừa Mông tiền bối chiếu cố, vãn bối yêu cầu hướng tiền bối nói cám ơn mới là đúng lý.”

Vương Hoằng nói cũng là thật tâm lời nói, hắn lúc trước liền nghe Vương Nghị nói hắn sư tôn đối tốt với hắn, bây giờ gặp mặt sau, hắn càng là rất tin không nghi ngờ, nhân vì nhân gia liền con gái cũng cho Vương Nghị rồi.

Hắn thậm chí đang nghĩ, Cốc Thanh Dương làm sao lại không có con gái đây?

“Vương Nghị là đệ tử của ta, ta đương nhiên muốn chiếu cố nhiều hơn! Sau này đều là người một nhà, ngươi cũng không nhất định khách khí với ta, ha ha ha!”

Hiển nhiên, phùng cát đã sớm công nhận Vương Nghị cùng Phùng Ngả hai người chuyện.

“Đúng ! Đúng ! Người một nhà!” Vương Hoằng liền vội vàng đồng ý.

Nhưng vào lúc này, từ bên ngoài lại có một tên Kim Đan tu sĩ tiến vào chiếc này phi chu, thẳng hướng Vương Hoằng đi tới.

“Ngươi chính là Vương Hoằng?” Tên này Kim Đan tu sĩ đứng ở trước mặt Vương Hoằng hỏi. — QUẢNG CÁO —

“Vãn bối chính là, không biết tiền bối có gì chỉ giáo?”

“Ta tới tìm ngươi, là có một chuyện muốn nhờ, hi vọng ngươi có thể bán một viên Ngọc Tủy Đan cho ta.”

Người này lời nói rất tựa hồ rất khách khí, nhưng giọng cùng thần thái, lại không chút nào yêu cầu người bộ dáng, mơ hồ còn có uy hiếp chấn nhiếp ý.

“Xin lỗi! Vãn bối tổng cộng chỉ có ba hạt Ngọc Tủy Đan, đều đã giao dịch cho Hàn Tông Chủ rồi, ngươi nếu có nhu cầu, hẳn hỏi Hàn Tông Chủ mới đúng.”

Mặc dù Vương Nghị đối với đối với thái độ không thích, nhưng vẫn là rất khách khí đáp lại.

“Ngươi làm sao có thể sẽ không có đây? Ngươi chẳng lẽ không có ý định lưu một lượng viên cho tự sử dụng sao?” Tên này Kim Đan giờ phút này tu sĩ đã có điểm hùng hổ dọa người.

“Hình trác! Ngươi không muốn khinh người quá đáng, bất kể hắn lưu không lưu Ngọc Tủy Đan, này cũng là không phải ngươi bức bách hắn lý do, chỉ cần là ở Thái Hạo Tông trong phạm vi, ai cũng đừng nghĩ động đến hắn.”

Phùng cát cũng biết chuyện này tất cả đều bởi vì hắn mà ra, giờ phút này hắn liền đứng ra cho Vương Hoằng bảo đảm nói.

“Ta chỉ là hướng cầu mong gì khác đan mà thôi, Phùng sư huynh nói quá lời.” Hình trác giờ phút này mỉm cười nói, hắn không nghĩ tới phùng cát thái độ cứng rắn như thế, hắn cũng không muốn ở chỗ này cứng đối cứng.

“Hồi Hình tiền bối, vãn bối quả thật đã không có Ngọc Tủy Đan rồi, trước kia cũng chẳng qua chỉ là làm người luyện chế Ngọc Tủy Đan lúc lấy được mấy hạt, lưu trên người vẫn luôn trực tiếp sử dụng.”

Hình trác được Vương Hoằng cho nấc thang, cũng lập tức thay đổi giọng: “Nếu thật không có vậy coi như xong, sau này nếu như có loại đan dược này, nhất định phải bán một viên cho ta!”

“Nhất định! Nhất định! Đến thời điểm nhất định sẽ không quên tiền bối.” Vương Hoằng cười theo nói.

Chờ đến Hình trác sau khi rời đi, phùng cát nói: “Xin lỗi, lần này là chuyện của ta ký thác mệt mỏi ngươi, bất quá, chỉ cần ngươi đang ở đây ta Thái Hạo Tông trong phạm vi, sẽ không có ai dám động ngươi.”

Ở Thái Hạo Tông phạm vi, ít nhất không có mấy người nguyện ý ngoài sáng đắc tội Vương Nghị, ngoài ra còn có phùng cát mới vừa rồi cũng rất rõ ràng địa tỏ rõ lập trường, hẳn là không có mấy người còn biết được trêu chọc hắn.

Theo của bọn hắn Bắc Thượng, khí trời dần dần trở nên hàn lạnh lên, dọc đường đã có thể thấy một ít trên đỉnh núi tuyết đọng.

May bọn họ đều là Tu Tiên Giả không sợ nóng lạnh, nghe nói đến Cực Bắc Chi Địa sau, cái loại này giá rét, liền Tu Tiên Giả đều không cách nào chống đỡ.

Cho nên Bắc Vực Yêu Tộc một mực cùng Nhân Tộc bình an vô sự, Nhân Tộc không cách nào thích ứng cực bắc cái loại này giá rét hoàn cảnh, bọn họ cũng không cách nào thích ứng Đông Châu Nhân Tộc bên này hoàn cảnh, cực bắc yêu thú đến Đông Châu, có rất lớn cơ suất sẽ bị nhiệt chết.

Thái Hạo Tông tân trú mặc dù địa nhìn đã là một mảnh trắng xóa, thực ra chỉ có thể coi là ở Bắc Vực bên bờ địa khu,

Ở nhân loại ở đây vẫn là có thể sinh tồn.

“Ta quyết định ngày mai sẽ phải quay trở về, ngươi thật không tính đi theo ta không?”

Vương Hoằng lần nữa hướng Vương Nghị tuần hỏi, nếu là không phải mong muốn Vương Nghị lừa chạy, hắn sớm liền rời đi Thái Hạo Tông, trở lại chính mình căn cứ.

“Ca! Ta là thật không muốn rời đi luôn, tông môn chính là bách phế đang cần hưng khởi lúc, cần số lớn nhân viên, ta được tông môn bồi dưỡng ân, không thể vào lúc này chuồn mất.”

Vương Nghị tiến vào Thái Hạo Tông lúc vẫn chưa tới mười tuổi, ở tông môn dưới sự dạy dỗ, vẫn đối với Thái Hạo Tông trung thành cảnh cảnh.

Đối với lần này, mặc dù Vương Hoằng biết là chuyện gì xảy ra, nhưng hắn cũng không có năng lực làm.

Cũng may Vương Nghị tư chất ưu dị, tiền đồ vô lượng, sẽ không bị trở thành con chốt thí đi chịu chết, nếu không mà nói, Vương Hoằng chỉ sợ là đánh Hắc Côn cũng tốt, hạ độc cũng được, cũng sẽ đem Vương Nghị trộm đi.

“Còn có một chút, ở chỗ này thích hợp nhất tu luyện kiếm đạo, toàn bộ Tu Tiên Giới Kiếm Tu, hầu như đều tập họp ở chỗ này, có thể lẫn nhau học tập tiến bộ, nếu là đổi chỗ khác, chỉ sợ kiếm đạo sẽ khó mà tiến thêm. “

“Ca! Nếu không ngươi liền ở lại đây đi? Nơi này cũng rất tốt, bên này Luyện Đan Sư đãi ngộ rất cao. Nơi này có ta bảo kê ngươi, tuyệt đối không ai dám khi dễ ngươi.” — QUẢNG CÁO —

Vương Nghị dứt khoát phản tới khuyên lên Vương Hoằng, muốn đem Vương Hoằng ở lại Thái Hạo Tông.

“Liền như vậy! Hai ta ai cũng đừng nữa khuyên người nào.”

Cuối cùng Vương Hoằng thua trận, hắn suy nghĩ một chút cũng cảm thấy Vương Nghị lựa chọn là chính xác, ở lại Thái Hạo Tông ít nhất còn có sư tôn có thể dạy đạo hắn, có đồng môn có thể lẫn nhau luận bàn.

“Nếu ta phải rời đi, lưu lại cho ngươi một ít gì đó, ngươi tạm thời không nên mở ra cái này túi trữ vật, chờ đến một tháng sau lại mở ra.”

Vương Hoằng vừa nói ném cho hắn một cái đại hình túi trữ vật, bên trong hàn được tràn đầy, trong này đều là Vương Hoằng để lại cho vật khác chi phí.

Lần này rời đi, lần sau gặp nhau cũng không biết muốn bao nhiêu năm sau đó, cho nên Vương Hoằng liền ở lâu đi một tí.

Trong túi đựng đồ vật liệu, liền bây giờ đoán đi cướp bóc một toà thế lực tầm trung, cũng không giành được nhiều như vậy trân quý tài nguyên.

Trong đó bao gồm Tam Giai Linh Tửu hai ngàn cân, ở khác Kim Đan tu sĩ vì một hai ngụm Tam Giai Linh Tửu mà cướp bể đầu thời điểm, nơi này hắn lại là theo như cân đoán, hơn nữa còn là hơn hai ngàn cân.

Ngoài ra, Vương Hoằng lần này cho Vương Nghị giữ lại một trăm viên Ngọc Tủy Đan, đủ hắn bị thương nặng một trăm lần, nghĩ đến, Vương Nghị cũng sẽ không xui xẻo đến loại trình độ này.

Ngoại trừ đan dược chữa thương, hắn còn để lại số lớn Tam Giai Linh Quả, tỷ như ngọc nhân sâm, Long Lân Quả, mặc ngọc Linh Liên.

Trừ lần đó ra, còn lớn hơn lượng các loại tu luyện tài nguyên, bởi vì đến Kim Đan Kỳ sau đó, cho dù có thiên tài tư chất, nếu không có một ít linh vật bổ sung, tu luyện độ tiến triển cũng sẽ chậm lại.

Vương Hoằng lưu lại những thứ này sau, phản phục dặn dò Vương Nghị, để cho hắn đối những vật liệu này tuyệt đối bảo mật, liền nói lữ cũng không thể nói, nếu không sợ rằng sẽ đưa tới sát sinh họa.

Cầm trong tay thanh kiếm muốn làm hiệp khách, nhưng tim lại là lạnh

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.
Tiên Luyện Chi Lộ

Chương 437: Rời đi


Đầu tiên hiện lên trong đầu Trương Hằng là khuôn mặt ngăm đen cùng ánh mắt quen thuộc của Phạm Tiểu Hắc.

Từ đứa bé trai hàm hậu đơn thuần ban đầu đến thiếu niên ánh mắt tràn ngập lạnh băng thấu xương cùng thù hận:

“Cha mẹ ta bị người trên trấn đánh chết, hiện giờ tỷ tỷ ta cũng bị người trên trấn hại chết… Nếu ta còn ở trong này. một ngày nào đó, ta cũng sẽ bị bọn chúng hại chết…”

“Ta hận thấu nơi này, ta muốn chờ một ngày nào đó trở lại nơi đây. sau đó – tắm máu Phạm gia trấn!”

Từ Phạm Tiểu Hắc đến Huyết Sát Thần Đế đánh khắp thiên hạ không địch thủ lại có bao nhiêu người biết được nguyên do trong đó?

Trương Hằng khẽ thở dài. Phạm Tiểu Hắc trong đầu dần dần bị bóng người Huyết Sát phân thân cao ngạo lạnh lùng thay thế.

Oong…

Trong hư không tối đen, con sông dài màu máu như một con huyết long kiệt ngạo bướng binh, gắt gao vây khốn bàn tay khổng lồ đội trời ở trong Huyết Hà. Sóng máu cuồn cuộn hình thành những đóa hoa kiêu diễm hoa lệ, dấn thân vào tranh đấu kịch liệt đến cùng.

Khe rách không gian từ chỗ hai bên giao chiến lan tràn ra như sóng gơn, thậm chí ảnh hưởng đến khu vực đám người Trương Hằng.

Trương Hằng cùng Lạc Hà liếc nhau, trong ánh mắt hai bên đều lộ ra một tia hiểu ra.

Không biết vì sao, khi dòng sông màu máu cùng bàn tay khồng lồ đội trời kia giao chiến kịch liệt. Huyền U Thiên Ma bị đóng băng trong nhẫn không gian của Trương Hằng mơ hồ sinh ra tư tưởng giãy dụa. nhưng vẫn không phá vỡ được phong ấn mới tạo thành không lâu.

“Hay là Huyền U Thiên Ma này có quan hệ đặc thù với bàn tay khồng lồ đội trời kia?”

Trong lòng Trương Hằng suy đoán, lại không dám lấy ra Huyền U Thiên Ma bị đóng băng, tránh cho dẫn tới tình huống không thể dự đoán.

Ba người chờ ở chỗ này không biết bao lâu, có lẽ mười ngày nửa tháng, lại có lẽ năm ba năm. Từ ban đầu khẩn trương, sợ hãi… đến cuối cùng chết lặng cùng buồn tẻ.

Toàn bộ không gian không ngừng lặp lại động tác giống nhau, dù là có đồ sộ hoa lệ cũng sẽ có ngày nhàm chán.

Rốt cuộc, thẳng đến một lúc, trong không gian tối đen này, bàn tay khổng lồ đội trời kia dần dần yếu đi, cuối cùng chìm vào Huyết Hà vô tận, rơi vào yên lặng như chết.

Con sông màu máu cũng khôi phục bình lặng, kéo dài qua hư không tối đen, tạo cho một loại xinh đẹp khác thường.

– Dù là từng có thực lực thông thiên, nhưng làm một bàn tay tổn hại. cuối cùng sẽ có ngày hoàn toàn hao hết nguyên khí, hiện giờ hẳn chúng ta có thể xuất phát rồi.

Lạc Hà khẽ thở dài.

– Chúng ta phải đi như thế nào? Nếu quá gần Huyết Hà, lỡ như gặp phải công kích thì sao?

Trương Hằng nhìn dòng sông màu máu lẳng lặng trôi đi, trong lòng có chút do dự.

– Bay đọc theo dòng sông đi xuống, thử xem, nói không chừng có thể tìm được manh mối. Linh giác của ta nói làm như thế không sai…

Lạc Hà đột nhiên nhắm mắt, dường như cảm nhận được gì.

– Như vậy có được không?

Hắc Ma Hoàng nhìn dòng sông màu máu xa xa. trong lòng cũng không dám xác định.

Trương Hằng hít sâu một hơi, nói:

– Để ta thử xem…

– Ngươi có biện pháp gì?

Hắc Ma Hoàng có chút bất ngờ nói.

Lạc Hà lại lẳng lặng nhìn Trương Hằng, gật đầu để hắn yên tâm.

Trong ánh mắt chờ mong của hai người, trong ánh mắt Trương Hằng sinh ra ánh sáng màu bạc.

Oong….

Tròng mắt bạc tuôn ra một mảnh lốc xoáy, trong phút chốc Trương Hằng tiến vào ảo giác như thời gian gia tốc. không gian trước mắt nhanh chóng lướt qua, hiện lên thế giới thuần hai màu trắng đen.

Ánh mắt hắn nhìn chính là dòng chảy của con sông màu máu.

Một lát sau, ánh sáng bạc trong mắt Trương Hằng dần nhạt đi, sắc mặt hơi tái nhợt.

Trải qua mười tám năm tu luyện, thời gian mà hắn chân chính dùng để tăng lên tu vi lại Chỉ chiếm một bộ phận nhỏ, dù sao tài nguyên trong tay có hạn. Còn đa số thời gian, đều tiêu hao tu luyện các loại bí thuật thần thông.

Cho nên trên phương diện thần thông. Trương Hằng lại có tiến bộ mới.

Trong đó, Thần Linh Nhãn đã tăng lên cảnh giới rất cao, tự xưng là Linh Tâm Thông Minh.

Linh Tâm Thông Minh, tức là thông qua cảm ứng thông linh tâm linh, nhìn thấy gì mà mình muốn thấy, hiểu được những gì mình khó hiểu, thậm chí trên trình độ nhất định có thể dự đoán được lành dữ.

Trước mắt, Trương Hằng chẳng qua mới bước vào cửa cảnh giới này cho nên thi triển có chút quá sức.

– Thế nào?

Lạc Hà hỏi. trên thực tế làm tồn tại cấp tiên nhân, hắn cũng có được thần thông như vậy. Nhưng do phân thân thi triển. hiệu quả cũng không tốt, Chỉ có thể cho ra phương hướng cực Kỳ mơ hồ.

– Đúng thế, cánh cửa ở ngay phía dưới dòng sông.

Trong mắt Trương Hằng chợt lóe tinh quang, vẻ mặt tự tin nói.

Vẻ mặt Hắc Ma Hoàng cổ quái nói:

– Thật sự thần kỳ như thế?

Trương Hằng khẽ cười nói:

– Nếu ngươi không tin, có thể về Tam Tinh Vực. hai chúng ta sẽ không cản trở ngươi.

– Được rồi. tạm thời ta tin tưởng ngươi một lần… Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Hắc Ma Hoàng do dự một chút, liền ra quyết định.

Vù! Vù! Vù!

Ba người lấy dòng sông màu máu làm vật định hướng trong không gian tối đen, theo dòng chảy nhanh chóng bay đi.

Cảm giác phi hành hơn nửa tháng, dòng sông cũng không chia nhánh, lại càng thêm hẹp lại, kéo dài thẳng tới trước.

Đối với chuyện này, đám người Trương Hằng cũng không lạ, không chút sợ hãi tiếp tục bay tới trước.

Lại bay thêm mấy ngày, phía trước là cuối dòng sông, quá nhiên có một cánh cửa màu máu lóe ra hào quang nhu hòa.

– Truyền tống trận?

Hắc Ma Hoàng vẻ mặt mừng rỡ nói.

Ba người vội vàng hạ xuống cạnh cánh cửa màu máu, cũng không mạo muội hành động. Ở bên cạnh cánh cửa màu máu, có một tấm bia đá màu máu dựng đứng, bên trên có khắc mấy chữ.

Trong đó, bắt mắt nhất là mấy chữ lớn Huyết Tế Trấn Ma Hà Chi Thất.

Trương Hằng suy tư một hồi cũng không ra kết luận gì. dứt khoát không nghĩ nhiều nữa. Vì thế, tiếp tục xem những hàng chữ nhỏ khắc trên bia đá:

“Huyết môn này là Nơi phong ấn Truyền tống trận, người có duyên có thể mở ra thành công, kẻ cưỡng ép phá trận sẽ gặp hậu quả Huyết quang phệ hồn. Nếu muốn rời khỏi nơi phong ấn phái trả lời đúng ba trong các vấn đề sau:

Vấn đề thứ nhất: Ta là ai?

Vấn đề thứ hai: cố hương của ta ở nơi nào?

Vấn đề thứ ba: Ta có thân phận gì ở Ma giới?

Vấn đề thứ tư: Bình sinh ta thống hận kẻ nào nhất?

Vấn đề thứ năm: Bình sinh bằng hữu tốt nhất của ta là ai?

Vấn đề thứ sáu: Bình sinh ta kính nể nhất là ai?

Nhìn đến mấy vấn đề này. Trương Hằng không khỏi lộ ra thần sắc kinh ngạc, cũng có phần nắm chắc.

– Thật là kỳ quái…

Đối mặt những vấn đề này. Hắc Ma Hoàng hoàn toàn không tìm được đầu mối, chau mày.

Còn Lạc Hà ban đầu còn có phần vui mừng, tiếp đó lại bắt đầu đau khổ suy tư.

– Thế nào? Lạc đạo hữu có manh mối gì?

Hắc Ma Hoàng thấy bộ dạng của Lạc Hà, không khỏi lên tiếng hỏi.

Lạc Hà cười khổ nói:

– Ta Chỉ có thể trả lời vấn đề đầu tiên.

– Hắn là ai?

Hắc Ma Hoàng không nhịn được tò mò hỏi.

– Huyết Sát Thần Đế.

Lạc Hà khẽ phun ra mấy chữ.

Bốn chữ vừa nói ra, dị tượng chợt hiện, Chỉ thấy trên tấm bia đá màu máu lưu chuyển hào quang, hàng chữ nhỏ ghi vấn đề đầu tiên biến mất tăm.

Trong vô hình truyền đến một tiếng keng, chấn nhiếp linh hồn.

– Là hắn?

Hắc Ma Hoàng hít một hơi lạnh:

– Ta cũng sớm nghĩ tới là hắn. nhưng không khẳng định như ngươi.

Ánh mắt xẹt qua mấy vấn đề còn trên bia đá, Hắc Ma Hoàng than khổ:

– Tuy rằng chúng ta đều biết uy danh Huyết Sát Thần Đế, nhưng lại hiểu biết rất ít về hắn…

– Để cho ta thử.

Đúng lúc này, Trương Hằng đột nhiên đứng ra.

Ánh mắt Lạc Hà sáng ngời, đột nhiên nhớ tới điều gì. vẻ mặt chờ mong.

Chậm rãi đi đến trước bia đá, trong đầu Trương Hằng có hai bóng người lần lượt thay đổi. dung hợp vào nhau.

– Cố hương của ngươi, ở một nơi không có tiếng tăm gì, gọi là Phạm gia trấn.

Trương Hằng nhàn nhạt nói.

Vừa đứt lời, tấm bia đá màu máu lóe lên hào quang, phát ra một tiếng keng.

– Bình sinh ngươi thống hận nhất, hẳn là Yêu Long Hoàng…

Trương Hằng nhớ tới ở ngoài Huyết Sát thần điện, Huyết Sát phân thân giật dây chúng tu sĩ công kích Huyền Quy, chẳng qua là vì Huyền Quy có chút quan hệ huyết thống với Yêu Long Hoàng mà thôi.

Keng!

– Bình sinh bằng hữu tốt nhất của ngươi, hẳn là Hỏa Quỷ…

Trong đầu Trương Hằng hiện ra pho tượng thần bí khi xưa, là hắn ban cho Triệu Thụy Hòa Nguyên Châu, cũng xác lập cho mình một mục tiêu gần như không có khả năng hoàn thành – vượt qua truyền thuyết bất diệt bất bại Long thần ba mươi sáu giới.

Keng!

Trương Hằng một hơi trả lời ba vấn đề. cộng thêm một câu của Lạc Hà trước đó. tổng cộng trả lời bốn vấn đề.

Phù!

Khi trả lời xong các vấn đề mình biết. Trương Hằng khẽ thở ra một hơi, làm cho trong lòng bình tĩnh lại.

– Các ngươi có thể rời đi…

Trong dòng sông máu, đột nhiên truyền ra một tiếng nói cô đơn.

– Huyết Sát Thần Đế! Ngươi ở trong này?

Trương Hằng kinh hô. ánh mắt nhìn lại Huyết Hà, nhưng không nhìn thấy manh mối gì cũng không được câu trả lời.

– Chúng ta nên rời đi nhanh thôi…

Hắc Ma Hoàng có chút nóng lòng muốn thử.

– Ta cùng Lạc đại ca còn có lời muốn nói. Hắc Ma Hoàng các hạ có thể đi trước. Ngày sau ở có lẽ chúng ta còn có cơ hội gặp mặt ở Chu Vương Triều.

Trương Hằng nhàn nhạt nói.

– Vậy ta đi trước một bước, hai vị cũng bảo trọng, ân oán trước kia xóa bỏ.

Trên khuôn mặt xấu xí của Hắc Ma Hoàng hiện ra vẻ tươi cười từ đáy lòng, thân hình chợt lóe, liền chui vào cánh cửa màu máu, biến mất trong mảnh không gian này.

– Trương huynh đệ. đại ca không thể cùng đệ đi Chu Vương Triều. Con đường về sau tuy vô cùng gian nan. nhưng ta tin tưởng cuối cùng đệ có thể vượt qua những cửa ải khó khăn này. hoàn Thành tâm nguyện của đệ cũng là tâm nguyện của ta…

Ánh mắt Lạc Hà chân thành, ngước nhìn nam tử thanh niên đã càng thêm thành thục trước mắt, dường như mang theo ký gửi hy vọng nào đó.

– Lạc đại ca cứ yên tâm. sau khi tiến vào Chu Vương Triều, đệ biết nên làm việc như thế nào, tranh thủ trong thời gian ngắn nhất phi thăng thượng giới, đến lúc đó có lẽ có thể gặp được bản tôn của đại ca…

Trương Hằng miễn cưỡng cố mỉm cười. Lạc Hà là một trong vài người duy nhất mà hắn tin tưởng trên thế giới này.

– Đi đường cận thận…

Cuối cùng, Lạc Hà nhìn theo Trương Hằng bước vào cánh cửa màu máu, khẽ giọng chúc phúc…

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.