Thương Thiên Tiên Đế

Chương 429:


Kích động sao, không lý trí sao, hay là, nhưng Diệp Linh không để ý, người sống một đời, có cái nên làm có việc không nên làm, có lúc cũng không phải một mực địa nhẫn là có thể đổi lấy thế giới thiện ý.

Đây là một ăn thịt người thế giới, muốn sống sót, chỉ có mạnh mẽ, chỉ có giết chóc mới phải thế gian này vĩnh hằng pháp tắc, mặc kệ kết quả làm sao, chỉ có làm mới có thể biết.

Một bước, vào vòm trời, bay ra Kim Nguyệt Hoàng Thành, Diệp Linh mặt nạ trên mặt đã cởi ra, từ giờ khắc này, hắn là Diệp Linh, Bắc Xuyên Tinh Nam Điện Diệp Linh, Chung Nam Sơn trên Diệp Linh.

Linh Nguyệt trong điện, Cổ Thành đứng một Trì Bích Đàm trên, nhìn Diệp Linh bóng lưng, lại nhìn về phía một vùng trời.

“Ngươi. . . . . . Thật sự sẽ đến không?”

Hắn nói rằng, trong ánh mắt một mảnh vẩn đục, một mảnh thế giới đều phảng phất theo hắn một câu nói này yên tĩnh lại.

Kim Nguyệt trong hoàng cung, một mảnh điện lâu bên trên, một người đứng lặng, nhìn Diệp Linh bóng lưng, vẻ mặt vi ngưng.

“Tướng quân, môn vị lâu truyền đến tin tức, Ám Đao thất bại, thua ở Bắc Xuyên Tinh tây điện cơ ngàn thành trong tay, hiện tại xếp hạng Thiên Bảng thứ chín trăm 87 chính là cơ ngàn thành.”

Một người đứng ở sau lưng hắn, nói rằng, Lý Tín nhìn một vùng trời, trong ánh mắt có một vệt hết sạch né qua.

“Ám Đao, ta xem qua nàng, cơ ngàn thành, ta cũng đã gặp, cơ ngàn thành không phải là Ám Đao đối thủ.”

Lý Tín nói rằng, nhàn nhạt một câu nói, làm cho người phía sau vẻ mặt chấn động, phảng phất là nghĩ tới điều gì.

“Lẽ nào. . . . . .”

Hắn nói rằng, mặt sau nửa câu nói không có nói ra, cơ ngàn thành không phải Ám Đao đối thủ, nhưng kết quả cuối cùng nhưng là cơ ngàn thành thắng, chỉ có một khả năng, môn vị trong lầu thông tin, thông điệp là giả .

Môn vị lâu thu nhận thông tin, thông điệp là dựa vào môn vị châu thu lấy hình ảnh, thế nhưng hình ảnh đích thực thực trình độ trên thực tế cũng không phải là tuyệt đối tin cậy, cũng có thể làm bộ, cũng tỷ như trước tiên dùng thủ đoạn khác đem Ám Đao đả thương, lúc sau cơ ngàn thành một đòn tối hậu, môn vị châu thu lấy hình ảnh thông tin, thông điệp, môn vị lâu căn cứ hình ảnh phán định chính là cơ ngàn thành thắng.

“Nếu thật sự là như thế, vậy hắn lúc này đi ra Kim Nguyệt Hoàng Thành, chẳng lẽ là đi tìm U Môn Vệ trả thù rồi hả ?”

Lý Tín người phía sau lại nói nói, gương mặt khiếp sợ, Lý Tín nhìn một vùng trời, vẻ mặt một vệt hết sạch né qua, gật đầu.

Ngày loan trong điện, Diệp Linh một chiêu kiếm đứt đoạn mất hắn một tay, tuy rằng biểu diễn ra Hoàng Giả thực lực, thế nhưng trong lòng vẫn có một tia hoài nghi, vẫn luôn muốn tìm cơ hội thăm dò, đây chính là cơ hội.

Kim Nguyệt Tinh bên trong có môn vị quân 10 ngàn,

Ba điện mỗi người có một Hoàng Giả, Diệp Linh muốn tìm cơ ngàn thành trả thù, tất nhiên muốn cùng môn vị quân đối đầu, trận chiến này hắn chính là có thể nhìn ra Diệp Linh thực lực.

Nếu thật là Hoàng Giả, hắn hay là thoái nhượng một bước, nhưng nếu Diệp Linh không phải, hắn liền không cần lại kiêng kỵ rồi.



— QUẢNG CÁO —

“Sư phụ hắn đi rồi.”

Linh Nguyệt trong điện, trong một gian phòng, Ám Đao ngẩng đầu nhìn trời, nhìn Diệp Linh bóng lưng, một mảnh ngơ ngác, trong ánh mắt thậm chí có một vệt mờ mịt, mặt sau một thanh âm vang lên, làm cho nàng phục hồi tinh thần lại.

Đứng phía sau chính là Mạnh phi, nhìn nàng, lại nhìn về phía một vùng trời, lông mày khẽ run lên.

“Sư phụ nói cho ta biết, ngươi là tỷ tỷ của ta, ngươi cùng ta giống nhau là phụ hoàng hài tử.”

Nàng nói rằng, trong thanh âm rất là chắc chắc, làm cho Ám Đao thân thể run lên, bên trong cả gian phòng đều trầm mặc lại.

“Sư phụ sẽ không gạt ta, vì lẽ đó ngươi nhất định là tỷ tỷ của ta, nguyên lai Kim Nguyệt Hoàng thất không chỉ là còn lại ta một người.”

Mạnh phi nói rằng, Ám Đao chạm đích, nhìn Mạnh phi, cúi người, ôm lấy Mạnh phi, một nhóm óng ánh từ khóe mắt lướt xuống, tất cả oan ức, ngột ngạt đều tựa hồ vào đúng lúc này trút xuống mà ra rồi.

Đúng, nàng chính là Mạnh phi tỷ tỷ, cũng là Kim Nguyệt Hoàng thất huyết mạch, nhưng nàng chỉ là một không thấy được ánh sáng người, mẹ của nàng cũng không phải cái gì danh môn khuê tú, chỉ là một Hồng Trần nữ tử.

Cha của hắn, Kim Nguyệt Tinh hoàng, căn bản không biết sự tồn tại của nàng, hay là cũng không nhớ tới mẫu thân nàng tên.

“Tỷ tỷ, ngươi tên là gì?” Mạnh phi cũng ôm lấy Ám Đao, vỗ Ám Đao lưng, tựa hồ đang an ủi nàng.

“Mạnh thương.”

Ám Đao nói rằng, đây chính là tên của nàng, cũng là nàng một đoạn không muốn đề cập quá khứ, Kim Nguyệt Hoàng Tộc dòng họ.

Kim Nguyệt Tinh ở ngoài, một vùng sao trời bên trong, ma thể đứng lặng, chu vi ma khí lượn lờ, trong con ngươi hoàn toàn đỏ ngầu, nhìn Kim Nguyệt Tinh, phảng phất là xuyên thấu qua một mảnh mây mù trời xanh thấy được Kim Nguyệt bên trong một ngọn núi.

“Xì!”

Một thanh kiếm, chém qua trời xanh, chém ra một mảnh Hư Không khe, rơi vào môn vị sơn trước.

Một người, từ một vùng trời mà đến, bạch y, vẻ mặt lạnh lùng, nhìn về phía trước mặt một toà mênh mông núi lớn.

“Cơ ngàn thành, đi ra.”

Nhàn nhạt nói, vang vọng một mảnh đại địa, truyền vào trong núi, làm cho môn vị trong núi vô số người đều là vẻ mặt chấn động, bay ra môn vị sơn, nhìn về phía môn vị sơn trước người, đều là ánh mắt ngưng lại.

“Người nào, dám ở đây hí gọi rít gào, không biết đây là địa phương nào sao?”

Một người từ môn vị trước đi ra, là một thanh niên, cõng lấy một cái hạp đao, nhìn về phía Diệp Linh, thấy được Diệp Linh tu vi, khóe miệng tràn ra một vệt nụ cười, tràn đầy uy nghiêm đáng sợ tà dị.


— QUẢNG CÁO —

Diệp Linh nhìn về phía người trước mặt, phất tay, kiếm từ đại địa ra, một chém mà qua, trực tiếp đem người này chia ra làm hai.

“Càn rỡ!”

“Dám ở môn vị sơn trước giết U Môn Vệ, quả nhiên là không đem chúng ta để vào trong mắt sao?”

. . . . . .

Một đám người, đều là vẻ mặt chấn động, trên người khí tức vờn quanh, sát ý dật lộ, hướng về Diệp Linh bao phủ xuống.

“Là hắn.”

Một vùng trời bên trong, một người nhìn Diệp Linh, vẻ mặt đột nhiên chấn động, người chung quanh Giai nhìn hắn.

“Hắn là Diệp Linh, Nam Điện người, U Môn Vệ Đại Bỉ số một, từng trong tầm mắt Sơn Thành chém giết mấy chục đông điện người.”

Hắn nói rằng, người chung quanh đều là cả kinh, mới vừa đi ra suy nghĩ muốn giết Diệp Linh người cũng là thân thể cứng đờ, ngừng lại, Diệp Linh, này một cái tên bọn họ cũng không xa lạ.

Không chỉ có là bởi vì Diệp Linh chiếm Vọng Sơn thành U Môn Vệ Đại Bỉ số một, hay là bởi vì hắn ở trên trời trên bảng xếp hạng, thứ tám trăm 61, một chiêu kiếm, chém giết đã từng xếp hạng 861 thiên tài Lăng Phong.

“Nguyên lai hắn chính là Diệp Linh, một Nam Điện người, lại cũng có thể tiến vào Thiên Bảng.”

“Nam Điện yên lặng lâu như vậy, lại cũng ra như vậy một thiên tài, đem Dịch Thiên, cơ ngàn thành, Ngô mưa thu ba người đều hạ thấp xuống, thật muốn không giống, hắn vì sao lại vào Nam Điện.”

“Hắn tìm cơ ngàn thành làm gì?”

. . . . . .

Một đám người, nhìn Diệp Linh, Giai gương mặt nghiêm nghị, nhưng lại không một người dám nói giết Diệp Linh .

Nam Điện, ẩn nấp hậu thế, không đủ vạn người, nhưng là không phải bọn họ có thể nhạ : chọc cho , Nam Điện tuy rằng suy sụp , vẫn như cũ còn có một không chọc nổi người, Hàn Sơn Nguyệt, để Tam đại Điện chủ đều kiêng kỵ người.

Hàn Sơn Nguyệt, vẫn chưa trên đời này từng xuất hiện mấy lần, thế nhưng là là cho thế nhân để lại một cực kỳ ấn tượng sâu sắc, tự bênh.

“Bất kể là ai, dám giết ta Nam Điện một người, ta diệt ngươi một việc.”

Đây chính là Hàn Sơn Nguyệt , đồng thời nàng thật sự làm, thật vì một Nam Điện người diệt một nắm giữ mấy cái Hoàng Giả tông môn, một việc trên dưới mấy trăm ngàn người, không một người sống.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.
Thiên Tôn Trùng Sinh

Chương 429


Âu Tu Văn nhìn Phá Diệt Thần Điện trước mặt, mặc dù lão ta là bá chủ của Thái Hư Thần Phủ nhưng cũng không che giấu được sự kích động.

Phá Diệt Thần Điện! Phá Diệt chủ thần lưu lại.

Nếu như lão ta đạt được Phá Diệt Thần Công, như vậy thì lão ta có thể đột phá được Thiên Thần tầng thứ bảy đỉnh phong, đạt tới Chân Thần chi cảnh.

– Lần này, ta nhất định phải đạt được Phá Diệt Thần Công.

Âu Tu Văn nhìn đám cường giả Băng Phách Thần Giáo, nói:

– Các thế lực khác ai dám ngăn trở cùng cướp đoạt thì giết không tha.

Sát khí phát ra, khiến cho bốn phía độc khí đông lại.

– Vâng, giáo chủ!

Đám người Băng Phách Thần Giáo sau khi tiến vào Phá Diệt Thần Điện thì lần lượt cũng có vài chục gia tộc, thế lực tông môn tiến nhập vào Phá Diệt Thần Điện. Lúc này không gian rung động, lại có một đám người xuất hiện trước Phá Diệt Thần Điện. Người cầm đầu chính là Phủ chủ Bất Hủ Thần Phủ, Nguyên Tôn.

– Nguyên Tôn đại nhân, lần này Phá Diệt Thần Điện mở ra, tất cả những thế lực siêu cấp trong Thái Hư Thần Phủ đều tới. Nghe nói đệ nhất nhân của Thái Hư Thần Phủ Âu Tu Văn cũng tự mình tới. Chúng ta muốn cướp đoạt được Phá Diệt Thần Công thì sẽ rất khó.

Một người nói.

Nguyên Tôn bình tĩnh nói:

– Cướp đoạt Phá Diệt Thần Công tất nhiên là rất khó, nhưng lần này, mục tiêu của ta không phải là Phá Diệt Thần Công.

– Không phải là Phá Diệt Thần Công?

Những người sau lưng Nguyên Tôn liền kinh nghi.

– Đến lúc đó các ngươi sẽ biết. Chỉ cần đạt được vật kia, ta liền có thể quét ngang Thái Hư Thần Phủ. Tên Âu Tu Văn kia, ta muốn bóp chết như thế nào thì bóp.

Trên người Nguyên Tôn tản ra một khí tức coi rẻ vạn vật.

Mọi người nhìn nhau.

Âu Tu Văn dù gì cũng là nửa phần Chân Thần cường giả, muốn bóp chết như thế nào là bóp được sao?

Chân Thần! Bạn đang xem tại Truyện FULL – truyenfull.vn

Mọi người trong óc liền lóe lên ý nghĩ này.

– Long Kình Thiên, đến lúc ta đột phá được Chân Thần thì sẽ là ngày giỗ của ngươi. Trên trời dưới đất, không ai có thể cứu được ngươi.

Nguyên Tôn trong nội tâm cười lạnh, sát ý nồng đậm.

Lão ta chờ cơ hội này quá lâu rồi.

Phá Diệt Thần Điện rốt cuộc cũng đã mở ra.

Đối với người khác mà nói, Phá Diệt Thần Điện quan trọng nhất chính là Phá Diệt Thần Công. Nhưng lão ta biết rõ, quan trọng nhất bên trong Phá Diệt Thần Điện không phải là Phá Diệt Thần Công.

Mà là chủ thần lực!

Năm đó, Phá Diệt chủ thần đã lưu lại chủ thần lực.

Bí mật này chỉ có lão ta mới biết rõ.

– Chúng ta vào thôi!

Nguyên Tôn tỉnh lại, rồi bảo thủ hạ tiến vào. Sau khi tiến vào Thái Hư Thần Phủ, lão ta cùng với Bố Tư thiếu chủ tách ra, không đi cùng một chỗ. Đương nhiên, đối với lão ta mà nói, đi cùng một chỗ không phải là cách tốt nhất.

Còn Long Kình Thiên thì mang theo Hướng Hữu Sơn tiến vào bên trong Phá Diệt Thần Điện, chỉ cảm thấy trước mắt cảnh vật biến đổi, đi tới một vùng núi trên không.

Đây cũng là không gian bên trong Phá Diệt Thần Điện.

Long Kình Thiên triển khai thần thức, phát hiện ở dưới sơn mạch từng mảnh kết nối nhau, kéo dài không dứt.

– Bên trong Phá Diệt Thần Điện, thần khí không ngờ lại tinh thuần như vậy.

Lúc này, Hướng Hữu Sơn hoảng sợ nói.

Bên ngoài Phá Diệt Thần Điện, độc trùng đại lục cũng là phiêu đãng thần khí, nhưng không tinh khiết, cũng không thể luyện hóa. Nhưng thần khí bên trong Phá Diệt Thần Điện lại cực kỳ tinh khiết, có thể thu nạp để luyện hóa.

Tu luyện một năm bên trong Phá Diệt Thần Điện tương đương với một trăm năm bên ngoài.

Long Kình Thiên phát hiện, những thần khí này đều là từ sơn mạch sâu trong lòng đất phát ra. Ở sâu trong lòng đất tựa hồ như chôn dấu một tuyệt phẩm linh mạch.

Long Kình Thiên cắp lấy Hướng Hữu Sơn, thi triển thuật độn thổ tiến vào lòng đất.

Càng đi sâu xuống lòng đất thì áp lực càng lớn. Long Kình Thiên phát hiện bên trong Phá Diệt Thần Điện, đại địa cực kỳ cứng rắn, áp lực so với ngoại giới còn mạnh hơn gấp ba lần.

Một tiếng sau, Long Kình Thiên mới chui xuống được ngàn trượng dưới lòng đất.

Ba giờ, xuống được hai ngàn trượng.

Khi xuống dưới đất hai ngàn trượng, thần khí so với mặt đất lại nồng đậm hơn gấp mười lần.

Hướng Hữu Sơn phát hiện khi y hô hấp một cái thì thần khí cuồn cuộn rót vào trong cơ thể.

Khi xuống dưới lòng đất được ba ngàn trượng. với thực lực của Long Kình Thiên cũng khó mà xuống được nữa. Nhưng may mà lúc này thân thể nhẹ bẫng, tất cả những áp lực biến mất. Hai người lúc này đã tới một không gian ngọn nguồn.

Không gian dưới lòng đất này, khắp nơi đều đổ nát thê lương, lộ ra tử khí. Sự đổ nát khắp nơi này đều là khoáng thạch hiếm thấy của thần giới, do chất liệu tinh khiết tạo thành, cực kỳ cứng rắn, ngay cả Chân Thần cũng khó mà phá vỡ, nhưng lại bị người dùng kiếm khí toàn bộ đánh nát.

Phía trên Chân Thần là Thần Vương, chủ nhân của kiếm khí này chí ít phải có thực lực của Thần Vương.

Một cổ sát khí bén nhọn từ trong kiếm khí còn sót lại tản ra, bức lấy hai người Long Kình Thiên. Long Kình Thiên mặc dù không bị việc gì, nhưng Hướng Hữu Sơn lại cảm thấy da trên cơ thể đau đớn không thôi. Những kiếm khí này tồn tại không biết bao nhiêu vạn năm mà vẫn còn có sát khí như vậy, khiến cho Hướng Hữu Sơn khiếp sợ không thôi.

Hai người Long Kình Thiên dọc theo thần khí mà phi hành đến phía trước.

Trên đường đi, ngoại trừ sự đổ nát thê lương thì không còn nhìn thấy bóng của người nào khác. Ngay cả đám cường giả của Thái Hư Thần Phủ cũng không. Nơi này sâu dưới lòng đất đến ba ngàn trượng, ngay cả là cường giả Thiên Thần tầng thứ bảy cũng khó mà đi xuống. Nếu không có thuật độn thổ như Long Kình Thiên thì cũng vô phương mà làm được.

Nhưng cái không gian này phải có cửa vào, tuy nhiên, để tiến vào, khẳng định là rất khó khăn.

Hai người sau khi phi hành, sự đổ nát thê lương rốt cuộc biến mất, thay vào đó là một sa mạc đỏ thẫm không thấy bờ. Trên sa mạc này, cát đá so với bình thường phải to gấp năm sáu lần. Hơn nữa, mỗi viên đá đều lưu động hào quang náo nhiệt. Hai người Long Kình Thiên còn chưa tiến vào sa mạc nhưng đã cảm thấy một cổ khí lưu cực nóng đập vào mặt.

Còn tầng không gian trên sa mạc lại vặn vẹo, hiển nhiên đây là nguyên nhân gây ra hơi nóng cực kỳ cho sa mạc.

Khi hai người tiến vào sa mạc, lúc phi hành trên thiên không, phảng phất giống như bị thiêu đốt trong hỏa lò vô tận. Phi hành được một tiếng đồng hồ, Hướng Hữu Sơn liền có điểm chịu đựng không nổi, lục phủ ngũ tạng đều bắt lửa, cơ thể cực kỳ khó chịu, thậm chí ngay cả ý thức cũng bắt đầu mơ hồ.

Long Kình Thiên thấy thế, hai tay vung lên, một chùm sáng bao phủ Hướng Hữu Sơn. Hướng Hữu Sơn lúc này mới cảm giác đỡ hơn.

Nửa tiếng sau, hai người rốt cuộc cũng xuyên qua được sa mạc này.

Khi hai người xuyên qua sa mạc, đột nhiên Hướng Hữu Sơn hai mắt đăm đăm, không thể tin được, la to lên:

– Tiền bối, người xem, đúng vậy, là thần cách.

Chỉ thấy phía trước, bên ngoài vài dặm, tá lả rơi trên mặt đất toàn bộ đều là từng viên thần cách. Chỉ sợ có hơn một ngàn viên. Có thần cách to bằng quả đấm, dài mấy mét, thậm chí là 10m.

Nhưng những thần cách này phần lớn đều bị nghiền nát, ở bên trong thần lực tỏa ra. Những thần khí thiên không trên mặt đất chính là phát tán từ nơi này mà ra.

Long Kình Thiên thấy thế, trong nội tâm cảm thấy rất vui mừng. Thần cách này phần lớn đều bị nghiền nát, đã mất đi một phần hiệu quả, nhưng cũng vẫn còn những thần cách vẫn còn nguyên vẹn, đủ cho hắn đột phá bán tiên hậu kỳ.

– Khoan đã!

Ngay khi Hướng Hữu Sơn muốn bay qua, Long Kình Thiên đột nhiên đưa tay ngăn lại, một ngón tay đưa ra, một đạo kiếm khí kích thích một quả thần cách phía trước. Đột nhiên hào quang bắn ra, vô số kiếm khí phóng lên trời, đan xen ngang dọc. Hướng Hữu Sơn lúc này tim run lên.

Một trận pháp cấm chế khủng bố. Nếu không phải vừa rồi Long Kình Thiên cản lại, chỉ sợ y hiện tại đã bị chết oan uổng.

– Giáo chủ, ngài xem, thật là nhiều thần cách.

Lúc này, sau lưng hai người truyền đến một giọng nói. Một đám người phá không mà đến, rõ ràng là đám người Âu Tu Văn của Băng Phách Thần Giáo.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.
Kết Hôn Chớp Nhoáng - Tổng Tài Ly Hôn Đi

Chương 429


– Còn đòi quà của em nữa, em có phải người ngoài đâu!

Nhạc Yên Nhi cố ý bĩu môi như không vui.

Dạ Đình Sâm gật đầu:

– Đúng là em không cần tặng quà, chỉ cần giao luôn em cho anh là được.

Hắn bỗng kề sát lại khiến Nhạc Yên Nhi giật mình lùi về sau, da thịt cô cách mặt kính lạnh băng chỉ bằng một lớp áo ngủ tơ tằm mỏng khiến cô run lên.

Cô vừa định ngồi lại nhưng Dạ Đình Sâm bất ngờ ép xuống.

Buổi sáng hôm nay là một buổi sáng đẹp đẽ.

Sau một trận đại chiến, Nhạc Yên Nhi đã mềm cả người, cô tựa vào ngực Dạ Đình Sâm để lấy lại sức. Lúc này, giọng nói trầm khàn của hắn vang lên:

– Anh sắp ba mươi rồi, em không cảm thấy anh già chứ?

– Sao nào? Ông chú cảm thấy tự ti, thấy mình trâu già gặm cỏ non rồi hả?

Nhạc Yên Nhi cười hỏi.

Nghe vậy, hắn nghiêm nghị nhìn cô:

– Anh hỏi nghiêm túc đấy, em thấy sao?

Nhạc Yên Nhi nghiêng đầu đáp:

– Chuyện này em cũng mới suy nghĩ cách đây không lâu. Qua sinh nhật này là anh hai mươi tám, còn em thì hai mươi ba, anh lớn hơn em tận năm tuổi. Mặc dù năm tuổi có vẻ nhiều nhưng thật ra bây giờ anh mới tới độ tuổi chín chắn của đàn ông thôi, em may mắn gặp được anh khi em mới hai mươi ba, vậy là vừa đúng lúc.

Mấy từ “vừa đúng lúc” đã khiến trái tim Dạ Đình Sâm tan chảy, hắn khẽ hôn trán cô vợ bé nhỏ một cái rồi nói:

– Nhưng anh cảm thấy đã muộn rất lâu rồi. Anh nên gặp em sớm hơn, trước cả Lâm Đông Lục nữa.

Giọng hắn trầm ấm, hơi thở quanh quẩn bên tai khiến Nhạc Yên Nhi run lên.

Cô định nói chuyện nhưng hắn lại thì thầm vào tai cô trước:

– Sớm chiếm lấy trái tim em, sớm bảo vệ em trước đó thật nhiều năm, sớm nhìn thấy em lớn lên rồi chờ tới năm em hai mươi tuổi sẽ cưới em về nhà. Yên Nhi, chúng ta bỏ lỡ nhiều như vậy rồi, lần này đừng để lỡ nữa, được không?

Lời này khiến sống mũi Nhạc Yên Nhi cay cay, cô nhăn nhăn mũi để nén nước mắt xong giả vờ bực tức:

– Dạ Đình Sâm, em nên khen anh EQ cao hay chê anh EQ thấp? Vì sao anh luôn có thể nói được những lời ngon tiếng ngọt thế này mà hành vi cụ thể lại toàn ngu ngốc vậy hả?

– Anh nói lời ngon tiếng ngọt à? Anh nói toàn lời trong lòng, anh sẽ không nói ngọt để dỗ em vui vẻ đâu, anh chỉ biết là mình đã muốn nói những lời này với em từ lâu rồi, chia sẻ với em để em biết em quan trọng với anh đến nhường nào.

Hắn chỉ vào ngực, nơi trái tim mình đang đập.

Nhạc Yên Nhi đặt bàn tay nhỏ của mình lên, cảm nhận được sự nóng hổi của da thịt và nhịp tim đập, trong phút chốc, cô thấy lòng mình đầy ắp cảm xúc.

Trong lòng hắn, cô rất quan trọng, rất quan trọng.

– Rồi, em biết rồi. Trẫm sẽ không phụ lòng ái phi đâu!

Nhạc Yên Nhi nghiêm túc nói, khuôn mặt nhỏ cũng trở nên nghiêm trang hơn.

Dạ Đình Sâm buồn cười, nói:

– Xong buổi sinh nhật tối nay, anh sẽ cho em biết một chuyện.

– Quan trọng lắm à?

Nhạc Yên Nhi thắc mắc.

– Ừ, rất quan trọng với anh, em chỉ cần nghe là được. Thôi nào, không sớm nữa đâu, chúng ta xuống nhà thôi kẻo họ sẽ biết chúng ta làm chuyện xấu mất.

Dạ Đình Sâm kéo Nhạc Yên Nhi lên, giúp cô thay quần áo rồi bế cô xuống giường.

Ánh mắt dịu dàng biến mất, thay vào đó là âm u.

Có một vài người và một vài việc hắn nên giải quyết dứt điểm rồi.

Vừa xuống tới nơi, chẳng ngờ một nhà đang đầy tiếng cười đùa bỗng trở nên lặng ngắt như tờ, mọi người đều dồn ánh nhìn về phía Dạ Đình Sâm.

Hôm nay là sinh nhật hắn, ai dám sơ suất trước mặt hắn thì chẳng phải muốn chết hay sao?

Nhạc Yên Nhi chẳng ngờ họ lại e dè Dạ Đình Sâm tới vậy, cô trợn mắt nhìn hắn, tức giận nói:

– Anh xem đi, bị anh dọa kìa!

Dạ Đình Sâm cười khổ, sau đó nói:

– Mọi người cứ tự nhiên.

Câu nói này khiến cả căn phòng an tĩnh trở nên sôi trào, Dạ Vị Ương mở màn, cô bé kéo dây pháo mừng. Bất ngờ là bên trong pháo không phải giấy màu mà là cánh hoa hồng đủ màu sắc, trên bậc thang bây giờ toàn cánh hoa tung bay, Nhạc Yên Nhi và Dạ Đình Sâm bước qua hệt như đang bước trên thảm đỏ lễ đường.

– Chị dâu, em nể chị đấy, thuyết phục được cả anh em làm sinh nhật, mười năm rồi anh ấy đều không tổ chức đâu!

Dạ Vị Ương tỏ ra bội phục.

Nhạc Yên Nhi nghe vậy thì nhìn về phía Dạ Đình Sâm, cô nhận ra sắc mặt hắn vẫn bình thường, chỉ có bàn tay đang đỡ lấy người cô là khẽ run lên.

Hắn chưa bao giờ nói với Nhạc Yên Nhi rằng sinh nhật là việc hắn kiêng kị, thậm chí còn tự mình nếm cả chiếc bánh gato thất bại của cô nữa. Hắn cứ yên lặng dung túng cô như vậy.

Nếu sớm biết đây là cấm kị của hắn, cô nhất định sẽ hỏi ý kiến trước chứ không phải tự mình quyết định thế này.

– Chị dâu, ở đây không có người ngoài, vậy em hỏi một câu mong chị trả lời thật, được không?

Dạ Vị Ương rất phóng khoáng và nhiệt tình, cô vui vẻ hỏi để làm sôi động bầu không khí.

Thấy Nhạc Yên Nhi gật đầu, Dạ Vị Ương liền hỏi luôn:

– Vì sao chị lại yêu ông anh đầu gỗ của em thế?

Nhạc Yên Nhi cũng đoán được câu hỏi này, thế nhưng vẫn thấy rất xấu hổ. Cô thẹn thùng liếc về phía Dạ Đình Sâm, thấy hắn đang nhìn mình bằng ánh mắt sáng rực như rất mong chờ được nghe câu trả lời. Cô hít sâu, nói:

– Rung động là vì mỗi khi gặp nguy hiểm, anh ấy đều xuất hiện kịp thời. Yêu là vì khi anh ấy đột ngột biến mất, khiến tâm trạng chị trở nên bất ổn, sau đó lúc xuất hiện lại nói rằng rất nhớ chị, rất rất nhớ.

Nhạc Yên Nhi nghĩ tới những lần Dạ Đình Sâm cứu mình lúc khốn khó, trợ giúp cho mình.

Rung động là chuyện chỉ trong nháy mắt.

Còn yêu là chuyện của cả đời.

Từ giờ phút ấy, cô đã yêu sâu đậm, yêu kiên định, không thay đổi.

Đây là lần đầu tiên Dạ Đình Sâm biết được suy nghĩ của Nhạc Yên Nhi. Cô yêu hắn rất muộn, đồng ý mở cửa lòng rất muộn, thế nhưng hắn thấy mình đã rất may mắn rồi, hắn không cầu thêm gì nữa.

Ở bên Nhạc Yên Nhi, mỗi giây phút hạnh phúc hắn đều thấy đó là điều xa xỉ, đâu còn dám mơ tưởng quá nhiều.

Dạ Vị Ương hài lòng gật đầu, sau đó lại hỏi Dạ Đình Sâm:

– Anh thì sao? Sao anh lại yêu chị dâu?

– Yêu chị dâu em ngay từ lần đầu gặp mặt, lúc ấy đã ngay lập tức để cô ấy bước vào cuộc sống của mình.

Một đêm hoang đường khi ấy, hắn còn chưa kịp chuẩn bị đã trúng tiếng sét ái tình, sau đó không thể thoát ra, mà bản thân hắn cũng không muốn thoát khỏi nó.

Dạ Vị Ương nghe thế thì nổi da gà, vờ ói:

– Anh, anh là người không thích giải thích nhiều cơ mà? Sao nói với chị dâu thì miệng lưỡi trơn tru thế? Không ngờ anh lại là người như thế!

– Nói đơn giản chút thì là muộn tao thôi!

Minh Tinh Tinh đứng bên cạnh bơm đểu thêm một câu.

***

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.