Thương Thiên Tiên Đế

Chương 399:


“Nam Điện, Diệp Linh.”

Thanh âm nhàn nhạt, truyền khắp toàn bộ sàn chiến đấu, truyền vào trong tai của mọi người, tất cả mọi người là vẻ mặt chấn động, nhìn Diệp Linh, trong nháy mắt, một mảnh Thế Giới đều tĩnh lặng lại.

Nam Điện, Diệp Linh!

Bốn chữ, làm cho vô số người chấn động, này một ở Bắc Xuyên Tinh trên nhấc lên một phen Phong Vân người, hắn lại là đến từ chính Nam Điện, chính là U Môn Vệ thi đấu Nam Điện duy nhất báo danh tham gia người.

Đã từng, vô số người suy đoán Diệp Linh thân phận, nhưng là không có người nào nghĩ đến Nam Điện, một Đạo Võ Lục Trọng tu vi là có thể chiến Đạo Võ tột cùng người, thế nào lại là Nam Điện người?

Hồi lâu

Trong đám người có một người đi ra, nhìn trên chiến đài Diệp Linh, thần sắc cứng lại.

“Diệp Linh, ngươi nếu là Nam Điện người, nên tuần hoàn U Môn Vệ thi đấu quy tắc, ngươi tới chậm, đã bị hủy bỏ tư cách, cũng không có tư cách đứng sàn chiến đấu bên trên.”

Hắn nói rằng, một câu nói, làm cho tất cả mọi người là vẻ mặt chấn động, nhìn về phía Diệp Linh.

Diệp Linh lăng không đứng sàn chiến đấu bên trên, cầm kiếm, nhìn về phía người nói chuyện, không tiện lộ ra một vệt nụ cười.

“Thật sao?”

Nhàn nhạt nói, dắt một chiêu kiếm, trực tiếp chém ra sàn chiến đấu, người nói chuyện cả kinh, đột nhiên tránh lui, nhưng là vẫn bị chém tới một tay, lại nhìn về phía Diệp Linh, gương mặt khó coi.

“Diệp Linh, ngươi quá càn rỡ, nơi này là U Môn Vệ thi đấu, là Vọng Sơn Thành, không phải ngươi Nam Điện, Nam Điện cũng đã tự thân khó bảo toàn, ngươi cho rằng Nam Điện thật sự có thể giữ được ngươi sao?”

Hắn nói rằng, nhìn Diệp Linh, cánh tay huyết nhục nhúc nhích, ở sống lại, nhìn Diệp Linh, trong mắt có Huyết Quang.

“Nam Điện, một rùa rụt cổ vạn năm cửa điện, đã sớm nên biến mất rồi, U Môn Vệ thi đấu cũng không phải ngươi Nam Điện người có thể tham gia , Đông Điện người, theo ta đồng thời, giết hắn.”

Hắn nói rằng, càng là bước chân vào sàn chiến đấu, khi hắn sau khi, có mấy chục người đi vào sàn chiến đấu, càng là muốn đồng thời vây giết Diệp Linh, vô số người nhìn tình cảnh này, đều là vẻ mặt một hãi.

Diệp Linh, có thể thay thế Nam Điện đến Vọng Sơn Thành, ở Nam Điện địa vị tuyệt đối không đơn giản, mà cùng Diệp Linh đối thoại người cũng là Đông Điện một thiên tài nhân vật, cùng Đông Điện một vị Điện Hạ đều có quan hệ, trận chiến này, không phải bọn họ có thể tố vào , cũng không phải bọn họ có thể ngăn cản .

Con sâu một trăm chân, chết cũng không hàng, coi như là Nam Điện suy sụp ,

Vẫn như cũ không phải bọn họ có thể trêu tới .



— QUẢNG CÁO —

Diệp Linh nhàn nhạt nhìn đi vào sàn chiến đấu mấy chục người, trong mắt nụ cười ngược lại là sâu hơn.

“Đông Điện người.”

Nhàn nhạt nói, không có ai rõ ràng là có ý gì, sau một khắc, một luồng ánh kiếm, từ Thiên mà xuống, càng là chém về phía mấy chục người, tất cả mọi người nhìn tình cảnh này, đều là cả kinh.

“Hắn càng là muốn lấy sức lực của một người địch Đông Điện mấy chục người, này mấy chục người cũng đều không phải người yếu, đều là Đông Điện tinh anh, có mấy người đều là Đạo Võ Bát Trọng, hắn quá thác đại.”

“Như hắn không chủ động ra tay, Đông Điện người tuyệt đối không dám ra tay , Nam Điện tuy rằng suy sụp, nhưng ra một cực kỳ tự bênh Hàn Sơn Nguyệt, có nàng ở, không người nào dám chủ động ra tay đối phó Nam Điện người, thế nhưng hắn nhưng chủ động ra tay rồi, như vậy liền ai cũng không gánh nổi hắn.”

Một đám người nói rằng, nhắc tới Hàn Sơn Nguyệt, đều là gương mặt nghiêm nghị, Nam Điện, bọn họ không sợ, sợ chỉ có Hàn Sơn Nguyệt, cái kia một cái gọi là Nam Điện Tam Điện Hạ, một nhân vật khủng bố.

“Ngu xuẩn!”

Một đám Đông Điện mặt người trên nổi lên nụ cười, nhìn Diệp Linh, trong mắt Sát Ý càng tăng lên, hướng về Diệp Linh vây giết mà đi.

“Xì!”

Kiếm Như Nguyệt, mang theo một luồng quyết chí tiến lên, đập nồi dìm thuyền liều chết đến cùng tư thế, chém về phía một Đông Điện người, người này vẻ mặt kịch biến, muốn lùi, nhưng là đã không còn kịp, kiếm đã đến, muốn tránh cũng không được, chỉ được nghênh đón.

Máu, hoành tung một vùng trời, một chiêu kiếm bên dưới, một Đông Điện Đệ Tử không hề một chút sức chống đỡ, trực tiếp chết.

“Làm càn!”

Mặt khác nhân thần Sắc ngưng lại, mấy chục đạo công kích, xé rách một mảnh Hư Không, phải đem Diệp Linh xé rách.

Diệp Linh nhìn về phía một đám người, đối mặt bốn phía mấy chục đạo công kích, trên mặt cũng không một tia sợ hãi, nhìn về phía một phương hướng, càng là nở nụ cười, làm cho vô số người tất cả giật mình, sau một khắc, đều là vẻ mặt chấn động.

Diệp Linh không có phòng ngự, cầm kiếm, nhấc lên khủng bố ánh kiếm, cùng vô tận thảo phạt Kiếm Ý, thẳng hướng về một phương hướng lao đi.

“Phong Tử!”

“Quá điên cuồng, không để lại một tia phòng ngự, chỉ công đánh, hắn là muốn cùng những người này đồng quy vu tận sao?”

Một đám người nói rằng, đều bị Diệp Linh này một động tác rung động, ở trong mắt tất cả mọi người, Diệp Linh từ bỏ phòng ngự, chỉ tìm tiến công, chính là muốn chết cử chỉ, là ở tăng số Tử Vong.

“Xì kéo!”


— QUẢNG CÁO —

Diệp Linh cùng kiếm, kiếm hóa người, người như kiếm, lướt về phía một mảnh Hư Không, trong mắt ngoại trừ này một mảnh Hư Không, còn có này một mảnh hư không mười mấy Đông Điện Đệ Tử, ngoài hắn ra tựa hồ cũng đã biến mất rồi, trong mắt trong lúc mơ hồ tựa hồ cũng nổi lên Chung Nam Sơn Kiếm Cốc bên trong khủng bố Kiếm Ý.

Nhị Sư Huynh Kiếm Ý, không có phòng ngự, chỉ có tiến công, như một chiêu kiếm liền có thể chém người, tại sao phòng ngự?

Kiếm, theo người, phảng phất đọng lại làm một thể, chém phá một mảnh Hư Không, lướt về phía một vùng trời, đem một vùng trời đều là chia ra làm hai, máu, nhuộm đỏ một vùng trời, vô số người vắng lặng.

Một chiêu kiếm, mười mấy người chết, hắn thật sự chém phá một vùng trời, ở hơn mười người vây công chém xuống ra một tia Sinh Cơ, còn sống.

“Đây là cái gì dạng Kiếm Đạo?” Có người nhìn tình cảnh này, một mặt run rẩy nhiên, nói rằng, chu vi vô số người thất sắc.

“Mười mấy người này bên trong có thể có một Đạo Võ Bát Trọng võ giả, mà hắn chỉ là nói võ Lục Trọng, làm sao có khả năng?”

“Yêu nghiệt, thiên tài chân chính!”

“Coi như là ba điện Điện Hạ đều không thể sánh với hắn, hắn đúng là Nam Điện người sao?”

. . . . . .

Như vậy một chiêu kiếm, để vô số người đối với Diệp Linh có một mới tinh ấn tượng, để Diệp Linh này một cái tên ở vô số người trong đầu ấn xuống Lạc Ấn, Diệp Linh, nếu bất tử, ngày sau tất là một nhân vật khủng bố.

“Giết!”

Một đám Đông Điện người nhìn tình cảnh này cũng có chốc lát chấn động, sau một khắc, lại giết hướng về phía Diệp Linh.

Diệp Linh cầm kiếm, lại tiến ra đón, vẫn không có phòng ngự, chỉ có tiến công, Đạo Ý, Ý Chí, hết thảy đều chỉ là vì tiến công, chém hết tất cả mới có thể sống, chém bất tận chính là chết.

Như vậy Kiếm Đạo, hoàn toàn là Phong Tử hành vi, sáng chế loại kiếm đạo này người cũng nhất định là một người điên.

Kiếm, cắt ngang Thiên Khung, mỗi một kiếm hạ xuống đều có người chết đi, máu, nhuộm đầy một vùng trời, có Diệp Linh , cũng có Đông Điện người, Đông Điện người đã chết một nửa, Diệp Linh đầy người nhuốm máu, vẫn như cũ còn sống, khí tức trên người không có một tia biến mất, trái lại mạnh hơn.

Kiếm, là công phạt Kiếm Đạo, là giết người Kiếm Đạo, cũng là chiến đấu Kiếm Đạo, càng đánh chính là càng mạnh.

Rốt cục, làm Đông Điện người chỉ còn dư lại hơn mười người thời gian, có người chạy trốn, một người trốn, những người còn lại chính là đều chạy trốn, bọn họ cũng không dám nữa tiếp tục đánh , bọn họ bị Diệp Linh giết sợ.

Đây chính là một người điên, tiếp tục đánh nhau, có thể coi là thật có thể giết được hắn, bọn họ cũng đều không sống nổi, quan trọng nhất là bọn họ đáy lòng không hề có một chút tự tin có thể giết được Diệp Linh.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.
Kết Hôn Chớp Nhoáng - Tổng Tài Ly Hôn Đi

Chương 399


Nhạc Yên Nhi và Minh Tinh Tinh đi dạo về đang muốn xem Dạ Đình Sâm giờ đang làm gì, không ngờ vừa lên gác đã thấy hắn đứng trước cửa phòng chờ cô.

Thấy cô về đôi mắt phượng lóe lên, hắn bảo:

– Chuẩn bị nước tắm hết rồi, chúng ta cùng giúp Tinh Tinh tắm thôi.

– Chúng ta…

Nhạc Yên Nhi còn chưa kịp nói hết Minh Tinh Tinh đã chớp mắt nhìn hắn:

– Anh Sâm cũng muốn tắm cùng à?

Thằng nhóc hơi hoảng, theo bản năng chui vào lòng Nhạc Yên Nhi.

Dạ Đình Sâm vẫn rất thản nhiên, trong mắt thậm chí còn có ý cười, giống như hắn chưa từng tức giận, nhìn thằng bé cũng rất ôn hòa.

– Ừ.

Nhưng chính sự dịu dàng này lại làm Minh Tinh Tinh run hết cả người.

Nhạc Yên Nhi không hề phát hiện ra điều gì bất thường, ngược lại còn tưởng Dạ Đình Sâm đã thay đổi thái độ với Minh Tinh Tinh nên rất vui vẻ.

Cô cúi xuống bảo thằng bé:

– Tinh Tinh cùng anh ấy tắm trước nhé, chị đi lấy ít đồ đã.

– Không… Không được đâu…

Đầu nó lắc như trống bỏi.

– Ngoan nào, anh sẽ giúp em tắm đến trắng trẻo thơm mềm mới thôi.

Khối băng Dạ Đình Sâm thế mà còn nở nụ cười, đáng tiếc trong mắt Minh Tinh Tinh thì nụ cười này đúng kiểu trong ngoài không đồng nhất, giống như sói già gian ác ấy, chắc chắn không có gì hay ho.

Nói xong cũng không để ý thằng nhóc sợ hãi thế nào, cứ giơ tay kéo nó lại gần.

Rồi hắn ngẩng lên nói với Nhạc Yên Nhi:

– Em làm gì cứ làm đi, chỗ này để tôi lo được rồi.

– Thế anh nhớ nhẹ tay nhé, da thịt trẻ con mềm lắm đấy, đừng dùng nhiều sức quá.

– Ừ, được rồi.

Hắn nói xong lập tức bước vào phòng, đợi Nhạc Yên Nhi đi xa mắt phượng bỗng lại lạnh thấu xương, nhìn chằm chằm khuôn mặt tròn xoe của Minh Tinh Tinh:

– Chơi vui lắm phải không?

– Anh Sâm… chúng ta từ từ nói chuyện nha anh?

Minh Tinh Tinh đã không còn ai dựa vào, trước mặt Dạ Đình Sâm nó chỉ có thể cúi đầu ủ rũ.

Nhưng dù cúi đầu mà ánh mắt vẫn cứ liếc ngang liếc dọc như thể lại đang âm mưu gì đó.

– Tối nay em ngoan ngoãn tự ngủ, sáng sớm mai biết điều tự về nhà thì chúng ta có thể từ từ nói chuyện.

Dạ Đình Sâm đáp rất lạnh nhạt.

Minh Tinh Tinh gật đầu ngay lập tức, nắm tay bé tí còn chỉ lên ngọn đèn trần mà thề:

– Em hứa với anh đêm nay sẽ tự ngủ một mình, sáng mai cũng về luôn nếu không em sẽ không lấy được một chị gái xinh đẹp!

Dạ Đình Sâm vẫn biết thằng nhãi này lúc nào cũng mong ngóng lấy được chị gái xinh đẹp làm vợ, giờ nghe nó thề thế nên cũng tin là thật.

Hắn gật đầu vẻ hài lòng, dẫn Minh Tinh Tinh vào phòng tắm xong nói thẳng luôn:

– Muốn anh ôm vào hay tự em vào nào?

– Tự em!

Trước mặt Dạ Đình Sâm thằng bé không dám giở mánh khóe gì hết, ngoan đến mức như thể đổi một người khác rồi vậy.

Dù bồn tắm rất cao, tự trèo lên cũng khá mất sức nhưng nó cũng không dám hó hé gì để làm phiền tới Dạ Đình Sâm.

Minh Tinh Tinh lột hết quần áo, đứng trước bồn tắm, tay chân béo mập dồn hết sức leo lên.

Nhạc Yên Nhi vừa vào phòng tắm đã thấy cảnh này.

Không ngờ bỏ hết quần áo đi Minh Tinh Tinh lại “nhiều thịt” đến thế.

Lúc mặc đồ thằng nhóc có khuôn mặt tròn xoe, chỉ như trẻ con đều mũm mĩm thế thôi chứ không ai nói cậu nhóc béo được.

Không tin được là chỉ cần cởi đồ một cái là bao nhiêu ngấn thịt đều lộ hết cả ra, lại thêm mái tóc hơi xoăn và đôi mắt xanh lam nên càng đáng yêu, trông hệt như một con búp bê Barbie, khiến người khác chỉ muốn ôm lấy rồi hôn một cái thật vang.

Minh Tinh Tinh vừa thấy Nhạc Yên Nhi mắt đã sáng lên, gọi nghe rất thảm:

– Chị ơi…

Nó muốn mách tội Dạ Đình Sâm, nhưng lại không dám nên chỉ có thể ấm ức chớp đôi mắt ngập nước.

Cô nhận được tín hiệu cầu cứu lập tức quay sang bảo chồng:

– Để em giúp thằng bé tắm, anh ra ngoài nghỉ đi.

Dạ Đình Sâm dù không vui nhưng cũng chỉ đành đi ra.

Nhạc Yên Nhi tắm cho Minh Tinh Tinh, thấy đùi trong thằng bé hơi đỏ nên mới hỏi:

– Em bị sao thế?

– Nhiều thịt quá nên cọ rách.

Nó thành thực đáp.

Nhiều thịt, cọ rách…

Đây là béo đến mức nào thế hả!

Cô dở khóc dở cười với thằng bé:

– Xem ra Dạ Đình Sâm nói không sai, em đúng là béo quá rồi!

– Hở, không phải phụ nữ đều thích đàn ông béo một chút à? Thế mới có cảm giác an toàn mà!

Thằng nhóc nghiêng đầu hỏi.

Cô gõ trán nó, bảo:

– Nhóc con này, mới bé tí mà nói gì thế hả?! Sao nào, chẳng lẽ có nhiều bạn nữ thích em lắm à?

– Vâng ạ, các bạn nữ ở nhà trẻ đều thích em, thích muốn chết ấy chứ, ngày nào các bạn cũng đuổi theo em, muốn ngồi cùng em, cả cô giáo cũng thế đó!

Minh Tinh Tinh kiêu căng hếch cằm.

– Sức hút lớn thế cơ á?

Nhạc Yên Nhi thật sự ngạc nhiên.

– Nhưng tiếc là cô giáo đó rõ ràng thích em nên mới hay đến nhà em chơi, thế mà cuối cùng lại quay sang mê ba em, đúng là không ra sao!

Thằng bé hậm hực bĩu môi làm Nhạc Yên Nhi buồn cười muốn chết.

Lúc tắm xong cô lập tức ôm nó ra, lau khô người rồi thay áo ngủ mới cho nó, cuối cùng mới dẫn nó đi ngủ.

Nhưng đúng lúc này Dạ Đình Sâm lại hắng giọng một cái, ánh mắt lạnh như dao băng liếc Minh Tinh Tinh một cái, ý tứ trong mắt rất rõ ràng: Em có thể cút đi rồi!

Thế nhưng Minh Tinh Tinh vẫn giả vờ không thấy, cánh tay béo mập cứ ôm chặt cổ Nhạc Yên Nhi không buông, đặt cái cằm ngấn mỡ trên vai cô, vừa hay đối mặt với Dạ Đình Sâm.

Nó còn khiêu khích bằng cách trước mặt hắn quay sang hôn chụt lên mặt Nhạc Yên Nhi.

– Chị tốt với Tinh Tinh thật đó, sau này Tinh Tinh lớn muốn cưới chị làm vợ.

– Chị với anh em đã kết hôn rồi.

Nhạc Yên Nhi cười bảo.

– Không sao, mọi người đều bảo anh ấy không thích con gái mà chỉ thích con trai thôi, chắc cũng chẳng thích chị đâu, chị ở với anh ấy chắc chắn không hạnh phúc được! Chị chờ em lớn nhé, nhanh thôi… Em sẽ lớn thật nhanh, xong chị gả cho em nhé, em sẽ nuôi chị cả đời!

Thằng nhóc vừa nói vừa cố ý liếc Dạ Đình Sâm, bộ dáng đắc ý như thể đang gọi hắn: đến đây đi! Đến đánh em đi!

Còn bắt nó thề à, hừ, nó bảo không lấy được chị xinh đẹp thì sẽ cưới em gái xinh đẹp, lo gì!

Quan trọng là anh Sâm cũng chẳng trị được nó.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.