Thức Ăn Trong Nồi, Em Trong Chăn

Chương 41: Ngứa đòn


An Nhu nhìn icon trên màn hình thì nhịn không được bèn cong môi, cô ném điện thoại sang một bên rồi lẩm bẩm “Đồ ngốc”. Sau đó lại ngả vào giường ngủ tiếp.

Không hiểu sao, cô lại mơ thấy chuyện còn nhỏ một lần nữa.

Phòng học không lớn lắm, xung quanh trống rỗng, tôi tối, chỉ có mình cô ngồi trong góc im lặng lật cuốn vở vẽ trước mặt. Chai nước để trên bàn đầy ắp, An Nhu muốn uống nhưng lại không thể nào vặn được nắp.

Sau đó, có một bàn tay nho nhỏ vươn ra từ đằng sau kéo lấy tóc cô ——

An Nhu mở mắt ra, tim cô còn đập thình thịch. Cô duỗi tay chạm vào ngực trái rồi đứng dậy vào phòng vệ sinh rửa mặt, thở một hơi thật dài.

Chẳng khác gì mơ thấy cảnh trong phim kinh dị cả…

An Nhu lại vặn vòi nước ra lần nữa, cô tạt nước vào mặt. Sau đó hơi nghiêng người mở cửa ra, lúc đang định ra ngoài thì lại đột nhiên quay đầu nhìn vào gương, cô nhướng mày, khó chịu nhe răng lên xem.

Bây giờ cô không phải chú lùn chưa đến một mét, hàm răng thì xấu đau đớn vậy đâu.

Cũng sẽ không kệ cho người khác bắt nạt như hồi trước nữa.

An Nhu vuốt nước dưới cằm, cô nghĩ ngợi một lát rồi đột nhiên nói: “Mặt mộc cũng rất xinh, hàm răng đều tăm tắp, tính cách thì ——”

Cô dừng lại một lát, nghĩ đến chuyện mình siêu nhân nhượng với Trần Bạch Phồn thì quyết đoán nói: “Rất tốt tính, năng lực làm việc không đến nỗi nào, hoàn cảnh gia đình tốt đẹp, có mấy người bạn thân, tuy rằng không cao nhưng cũng chưa lùn đến mức không chấp nhận nổi.”

Cuối cùng, An Nhu mím môi, cô ngại ngùng nói: “Với lại, có một anh bạn trai cũng rất thích tôi.”

*

An Nhu và Trần Bạch Phồn đặt vé máy bay vào mùng 2 tháng mười, còn cha mẹ Trần lại là mùng 3.

Trước khi về nhà một ngày thì sáng sớm hai người đã đến nhà họ Trần. Sau khi ăn cơm xong, mẹ Trần cho cô xem rất nhiều ảnh chụp của Trần Bạch Phồn khi còn nhỏ.

An Nhu nhìn cô trên ảnh chụp, dáng người nho nhỏ, lúc nhìn về phía ống kính thì còn cố tình mím môi lại, trông cũng rất đáng yêu.

Trần Bạch Phồn đứng cạnh cô lúc đó vừa béo vừa cao, An Nhu mới đứng đến ngực anh. Lúc ấy, không biết vì sao mà anh ngoảnh đầu liếc cô, trông có vẻ không được vui cho lắm.

Tuy rằng khuôn mặt rất lắm thịt, nhưng ngũ quan lại mơ hồ có nét giống hiện tại.

Trần Bạch Phồn ra khỏi phòng bếp, lúc đi ngang qua chỗ mẹ Trần và An Nhu thì liếc thấy ảnh mình bèn nhịn không được mà giơ tay gập album lại, anh gượng gạo nói: “Đừng nhìn.”

Mẹ Trần lại mở nó ra, bà cười nói: “Có phải chưa thấy con béo bao giờ đâu, ngại cái gì.”

Dạo này An Nhu cũng hay đến nhà họ Trần với Trần Bạch Phồn nên không còn luống cuống như lần đầu nữa, cô lặp lại lời mẹ Trần, cười hì hì: “Có phải chưa thấy anh béo bao giờ đâu, ngại cái gì.”

Trần Bạch Phồn nhịn không được bèn bẹo má cô, anh cười mà như không: “Em ngứa đòn đúng không.”

Cha Trần lấy cờ tướng ra khỏi phòng đúng lúc thấy hành động của anh, ông lạnh lùng vỗ lưng Trần Bạch Phồn: “Tôi thấy anh mới ngứa đòn đấy, ngứa đến mức sắp tróc da luôn rồi.”

Trần Bạch Phồn sờ sờ lưng mình: “…”

An Nhu vô tội nhìn ra chỗ khác, cô tiếp tục cúi đầu xuống lật ảnh.

Cha Trần đang ngồi trên sô pha chờ Trần Bạch Phồn tới chơi cờ tướng cùng: “Mau tới đây.”

Trần Bạch Phồn cứ dính lấy An Nhu, anh nhấc chân lên, âm u nói ra ba chữ:

“Lần thứ ba.”

An Nhu: “…”

Mẹ Trần ngồi cạnh thấy hành động của hai người thì cười tủm tỉm: “Ôi, tuổi trẻ thật là tốt.”

An Nhu cười cười: “Giờ dì cũng còn trẻ mà.”

Mẹ Trần vô ý nhìn ra phía sô pha, đột nhiên bà lảng sang chuyện khác: “Tuy rằng Bạch Phồn trông có vẻ không hợp với ba nó, nhưng nó giống ba nhất, cũng dính ba nó hơn dì nhiều.”

An Nhu nghĩ ngợi một lát bèn đáp: “Đúng là giống thật.”

“Thế hả?” Mẹ Trần cũng cười, bà mở cuốn album cũ nhất cho An Nhu xem, “Cháu xem hồi chú và dì còn trẻ này.”

An Nhu cúi đầu nhìn, người phụ nữ đứng sóng vai với người đàn ông, ở giữa họ cách một khoảng ngắn trông hơi xa lạ. Vẻ mặt của người đàn ông đó lạnh lùng, dường như không quá kiên nhẫn, vẻ mặt của người phụ nữ thì lại vừa e lệ vừa dịu dàng.

Vẻ bề ngoài của cả hai không khác trước quá nhiều, nhưng thần thái thì khác hẳn.

“Chú ấy thế này có vẻ rất đáng sợ đúng không?” Mẹ Trần đùa.

“Nhìn nghiêm túc lắm ạ.”

“Dì và chú ấy quen do người khác giới thiệu, mới ăn mấy bữa cơm đã tiến tới chuyện yêu đương rồi. Nhưng chú ấy rất kiệm lời và lạnh lùng với dì, lúc ấy bạn của dì còn khuyên chú ấy không phải người chồng tốt đâu.”

“Không biết chú ấy nghe thấy chuyện đó lúc nào, nhưng cũng chỉ bâng quơ nói rằng chú ấy vốn vẫn luôn kiệm lời thế đấy, sau đó cũng chẳng thay đổi gì cả. Nhưng cuối cùng thì dì vẫn kết hôn với chú ấy.”

An Nhu yên lặng lắng nghe, cực kì hứng thú với đề tài này.

“Lúc đó bạn bè đều nói dì sẽ hối hận cho xem, nhưng thực tế cái mà dì thích ở chú ấy chính là cái nét chững chạc trưởng thành đó.” Mẹ Trần nói liên tục, vẻ mặt của bà thoáng hốt hoảng, “Việc làm dì ấn tượng nhất là, lúc dì mang thai Bạch Phồn anh rể dì có tình nhân. Lúc ấy chị gái dì mới sinh con, gã ta nói gã kết hôn với chị của dì vì dáng người của chị ấy đẹp, mà bây giờ dáng người của chị ấy biến dạng rồi thì là chị ấy thay đổi, không phải tại gã thay lòng đổi dạ.”

An Nhu trợn tròn mắt, không thể tin nổi có người có thể thốt ra được những lời này: “Cái…”

“Sau khi dì thăm chị về thì lúc nào cũng nghĩ về chuyện này, suýt nữa đã thành bệnh trầm cảm trước khi sinh rồi.” Mẹ Trần nói đến đây thì giọng bỗng phiếm ý cười, “Sau đó chú Trần của cháu phát hiện ra, từ từ rồi ông ấy trở thành người như bây giờ đấy.”

Mỗi ngày tan làm đều về nhà dính lấy bà, ngay cả khi bà không kiên nhẫn cũng rất tốt tính mà dỗ dành. Không hề ngần ngại bà vì mang thai mà bị phù mặt và dáng người biến dạng, thấy bà nói chuyện với người đàn ông khác sẽ khó chịu mà nói mấy câu khách sáo.

Người đàn ông vừa nghiêm túc vừa kiệm lời đó, trông cứng nhắc đến thế nhưng mỗi lần trước khi ngủ đều sẽ nói một câu “Anh yêu em”, tuy rằng mỗi lần nói xong đều rất ngại, nhưng ông vẫn kiên trì rất lâu, rất lâu.

Cho đến tận bây giờ.

An Nhu bỗng nhiên hơi cảm động.

Bởi vì muốn mang lại cảm giác an toàn cho mẹ Trần nên ông mới thay đổi vậy ư?

“Thay đổi nhiều quá.” Mẹ Trần thở dài, nhưng giọng nói của bà vẫn rất hớn hở.

An Nhu cũng nói: “Bạch Phồn lúc cháu mới quen cũng khác lắm.”

“Thế hả?” Mẹ Trần ngừng nghĩ ngợi, bà nghiêm túc nói: “Bạch Phồn nhà dì rất dính người, với người nó thích thì còn nghiêm trọng hơn, cháu không thấy nó phiền phức à?”

An Nhu lập tức xua tay: “Không đâu ạ.”

Mẹ Trần nghe vậy thì hơi âu sầu: “Ngày nào dì cũng thấy ba nó phiền quá.”

“…” An Nhu bật cười.

“Nếu cháu thấy phiền thì lờ nó đi là được.” Mẹ Trần nghĩ tới cách bọn họ sống chung bèn dặn, “Đừng để nó bắt nạt mãi thế.”

An Nhu lắc đầu, cô nghiêm túc nói: “Anh ấy không bắt nạt cháu đâu.”

Anh vẫn luôn rất tốt với cô, bày tỏ tình cảm với cô không chút giấu diếm, không ngừng tìm cảm giác tồn tại trước mặt cô, muốn để cô cũng thích anh như anh thích cô vậy.

Đều giống nhau thôi.

Lúc đầu cô thích anh là bởi vì anh giống với ảo tưởng về người yêu tương lai trong lòng cô, như mẹ Trần thích cha Trần chững chạc, như cô thích một Trần Bạch Phồn dịu dàng.

Rồi cuối cùng, ngay cả khi nhận ra anh không phải là người như mình đã nghĩ thì cũng không vì chút thay đổi này mà không còn thích anh nữa. Bởi vì thích, nên tình cảm cũng đã thay đổi từ lâu.

Tất cả chỉ là bởi,

Anh là Trần Bạch Phồn của cô.

*

Một lát sau, cha mẹ Trần về phòng ngủ nghỉ trưa.

An Nhu và Trần Bạch Phồn dọn dẹp lại phòng khách rồi tới trung tâm thành phố mua quà cáp cho cha mẹ An.

Quả nhiên, Trần Bạch Phồn mới ra khỏi nhà đã bắt đầu tính sổ với cô rồi.

“Em có thấy nãy ba anh đánh anh không?”

“… Chỉ vỗ nhẹ thôi mà.”

“Mỗi lần ông ấy đánh anh em đều tận mắt nhìn thấy.”

An Nhu nhìn anh: “Anh muốn nói gì hả?”

“Anh nào dám có ý kiến.” Trần Bạch Phồn ngước mắt, “Chỉ là cơn đau về thể xác của kẻ hèn thôi, anh đâu nỡ giận dỗi em vì cái chuyện này.”

“…” An Nhu yên lặng đi trước.

Trần Bạch Phồn: “Nhưng mà lúc nãy ba anh nói không sai đâu.”

An Nhu thật sự không nhớ nổi những gì cha Trần vừa nói: “Hả?”

“Ông ấy nói anh ngứa đòn đến mức sắp tróc da rồi.”

“…”

“Anh ngứa thật mà.”

“…”

“Em gãi cho anh đi, anh bị ngứa toàn thân đấy.”

Thái dương An Nhu giật giật, cô vô cảm nói: “Vậy mình đi bệnh viện đi.”

Mặt Trần Bạch Phồn không đổi sắc: “Không cần, anh cũng là bác sĩ.”

“Anh chỉ là nha sĩ thôi, sao mà chữa được ——” bệnh ngoài da.

Trần Bạch Phồn ngắt lời An Nhu: “Sao em lại nói “chỉ là” hả?”

An Nhu: “…” Quả nhiên lúc nào anh cũng có thể tìm cách gây rối được mà.

Anh bày ra vẻ mặt sắp khóc thút thít đến nơi rồi: “Có phải em chê anh chỉ là một tên nha sĩ không?”

An Nhu im lặng một giây, sau đó cô hỏi: “Ngứa chỗ nào?”

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.