Lạc Ảnh nhìn Văn Thái Y một cái đầy lạnh lùng, thản nhiên nói:
– Nếu cô cảm thấy mình lợi hại thì cứ việc đi tìm người trong danh nhân đường
mà quyết đấu, tôi không thích nói chuyện với người không quen biết.
Lạc Ảnh vẫn không hiểu vì sao cô gái tuyệt sắc này lại muốn tìm mình quyết
đấu. Nếu như nói là vì Viên Quan Nam thì Lạc Ảnh cảm thấy thật hoang đường,
đối với tên họ Viên kia, cô không hề có bất kỳ ấn tượng nào.
Văn Thái Y và Lạc Tô Tố vừa nóncọng, những người ở đây đều có cảm giác rất kỳ
quái. Cà hai đều là một người mỹ nữ của Nam An châu, hơn nữa thứ hạng còn đặt
song song với nhau. Tại sao hai người mới vừa gặp mặt mà đã có mùi thuốc súng
rồi?
Sau khi nghe Văn Thái Y nói, Ninh Khinh Tuyết vẫn luôn đánh giá cô gái này.
Thân hình cô ta thậm chí còn hơi cao hơn cô và Lạc Ảnh, mái tóc xõa sau vai,
trên khuôn mặt thanh tú xinh đẹp lại mang theo một chút ngạo ý. Nước da của cô
ta còn không trắng bằng Đường Bắc Vi, nhưng toàn thân lại phát ra sức hấp dẫn
độc đáo, dường như làm cho người ta chỉ nhìn lướt qua thôi đã không muốn rời
mắt rồi.
Theo Ninh Khinh Tuyết, mặc dù Văn Thái Y xinh đẹp tuyệt sắc, nhưng so với Tố
Tố thì vẫn kém một chút. Nhiều nhất cô ta chỉ có thể so sánh với minh mà thôi.
– Văn Thái Y, chị Tố Tố Vài cô chưa bao giờ gặp mặt, tại sao cô lại muốn
quyêt đấu?
Ninh Khinh Tuyết hơi nhíu mày, có chút khó chịu nói.
– Tôi không thích bị đặt song song với người khác, tôi sẽ ọi người biết, đệ
nhất thập đại mỹ nữ Nam An chỉ có mot mà thôi.
Văn Thái Y bình tĩnh nói.
Viên Quan Nam không vừa lòng nhìn thoáng qua Văn Thái Y một cái:
– Thái Y, không nên nói như vậy, có gì về rồi hãy nói
Văn Thái Y cười lạnh lùng, không để ý đến lời của Viên Quan Nam.
Lạc Ảnh nhìn Văn Thái ý mọt cách bình thằn:
– Trước giờ tôi không hề nghĩ mình là thập đại mỹ nữ gì gì đó của Nam An
châu, nếu cô thích thì cho cô luôn đấy. Khinh Tuyết và Bắc Vi cũng sẽ không để
ý, vậy nên cô lấy hết một lần cũng được, sẽ chẳng có ai tìm cô đâu. Từ hôm nay
trở đi đừng có lấy cái gọi là thập đại mỹ nữ ra để liên hệ với chúng tôi. Nếu
cô thấy chán thì có thể tìm ai đó mà quyết đấu, tôi không thừa hoi như vậy.
Khinh Tuyết, Bắc Vi, chúng ta đi.
Nói xong, Lạc Ành kéo tay Ninh Khinh Tuyết và Đường Bắc Vi, xoay người rời đi.
Lúc này mọi người trên quảng trường đều ngay ngần cả người. Lạc Tố Tố không để
ý đến thập đại mỹ nữ thì còn có thể nói cô ta không màng danh lợi, nhưng cô ta
có quyền gì mà bảo Ninh Khuynh Tuyết và Đường Bắc Vi rời khỏi thập đại mỹ nữ
của Nam An? Mà khổng ngờ rằng Ninh Khinh Tuyết và Đường Bắc Vi đều không phản
đối gì, cả hai rời đi cùng Lạc Tố Tố.
Văn Thái Y hơi ngơ ngần một chút, sau đó lại tiến lên ngăn cản Lạc Tố Tố một
lần nữa.
– Cô tự biết mình như vậy cũng tốt, tuy nhiên có một số đàn ông không phải kẻ
như cô có thể mê hoặc đâu. Cho nên dù là cô có chiếm được thì tôi cũng sẽ đoạt
lại, tìm cô quyết đấu.
– Thái Y!
Viên Quan Nam lại không hài lòng kêu thêm một tiếng, hiển nhiên y cho rằng Văn
Thái Y đang nói về y.
Tính cách của Lạc Ảnh là ngoài mềm tròng cứng, cô chẳng thèm đôi co với loại
người như Văn Thái Y. Nhưng hiện giờ Văn Thái Y lại còn chẳng chịu bỏ cuộc,
tiếp tục cản đường cô. Lúc này giọng nói của cô đã chuyển sang lạnh lẽo:
– Tôi là người đã có chồng, tôi chỉ giữ lấy chồng mình, bất cứ ai cũng không
cướp được, kể cả cô. Ngoài chồng tôi, cho dù là cô chiếm đoạt toàn bộ đàn ông
trong thiên hạ thì cũng chẳng liên qụan đến tôi.
Tuy Lạc Ảnh cảm thấy Văn Thái Y không phải loại phụ nữ thô thiển nói về người
đàn ông của mình ở nơi đông người như vậy, nhưng nếu cô ta đã nói thì cô cũng
chẳng cần khách khí nữa.
Toàn quảng trường ồ lên, không ai nghĩ tới Lạc Tố Tố – người đứng đầu thập đại
mỹ nữ của Nam An lại đã có chồng. Phần đông người sinh lòng ái mộ với cô đều
như rơi vào hầm băng. Tuy rằng bọn họ biết cho dù Lạc Tố Tố không có chồng thì
mình cũng chẳng có cơ hội, nhưng biết là một việc, thực tế lại là một việc
khác.
– Tố Tố, em đã lập gia đình rồi sao?
Sắc mặt Viên Quan Nam bỗng có chút trắng bệch, ngay cả giọng nói đều hơi run
rẩy:
– Hắn, hắn là ai? Là ai?
Lạc Tố Tố chẳng thèm nhìn y lấy một cái, cũng không dừng lại, xoay người rời
đi.
Văn Thái Y lại ngơ ngần một lát, nhưng sắc mặt lập tức ưở nên khó nhìn. Lạc Tố
Tố còn mưa. ra tay mà đã làm cô thua chẳng còn manh giập rồi.
Cái gì mà chiếm đoạt đàn ông trong toàn thiên hạ cũng chẳng liên quan đến cô
ta? Đây rõ ràng đang nói cô là một kẻ hám trai còn gì. Nhìn bóng lưng Lạc Ành,
sắc mặt của Văn Thái Y dần trở nên âm trầm, vốn cô nói câu kia không phải vì
Viên Quan Nam, về phần bởi vì ai thì chỉ có cô biết. Nhưng lời nói của Lạc Tố
Tố lại làm cô tổn thương, cứ như Văn Thái Y cô có thể lấy bất cứ ai làm chồng
vậy.
Cô đã thầm thề trong lòng, bất kể chồng Lạc Tố Tố là ai thì cũng sẽ cho đối
phương biết, tôi muốn cướp đàn ông nào thì chẳng có ai ngăn cản được. Có lẽ sẽ
có một ngày, tôi cướp chồng của cô, sau đó đá lại cho cô, cho cô biết sự chênh
lệch giữa hai chúng ta.
về phần Viên Quan Nam, bây giừ trong mắt cô căn bản chính là không khí. Không
ai biết rốt cuộc cô đang suy nghĩ điều gì, cũng không ai biết vì sao cô lại
nói ra mấy lời khó hiểu đó.
Mà giờ phút này, Diệp Mặc bế quan một tháng đã đi ra, nghênh đón hắn chính là
Diệp Lăng và Tống Ánh Trúc đã kết thành Kim Đan.
Thấy Diệp Lầng và Tống Ánh Trúc đều đã kết đan thành công, ưong lòng Diệp Mặc
cũng vui vẻ. Hắn đang muốn đưa tài nguyên tu luyện từ Kim Đan đến Nguyên Anh
cho hai ngươi thì thần thức lại cảm nhận được một cơn lốc linh khí đang bộc
phát phía ngoài thành Phỉ Hải.
– Anh, đó là Lê đại ca kết Anh tạo nên đấy, sư phụ và chị San đều đi rồi,
chúng ta mau đến xem đi.
Diệp Lăng vội vàng nói.
Diệp Mặc không ngờ rằng hắn vừa xuất quan thì chẳng những Diệp Lăng và Tống
Ánh Trúc đã kết Đan, mà ngay cả Lê Kinh Mân cũng bắt đầu ngưng tụ Nguyên Anh.
Một khi Lê Kinh Mân ngưng tụ Nguyên Anh thành công, thế lực của “Mặc Nguyệt”
sẽ tăng lên một tầng ới.
Nghĩ đến đây, Diệp Mặc lập tức tế ra “Phi Vân thuyền” kéo Tống Ánh Trúc và
Diệp Lăng bay về phía ngoài thành Phỉ Hải.
Một nơi cách thành Phỉ Hải mấy ngàn dặm, phút này đã tụ tập khá nhiều tu sĩ,
còn có không ít đang đi về phía này. Tuy rằng thành Phỉ Hải có rất nhiều tu sĩ
Nguyên Anh, nhưng Trúc Cơ và Kim Đan thì còn nhiều hơn nữa. Có người cả đời
cũng không thấy việc ngưng kết Nguyên Anh được một lần. Có cơ hội như vậy, sẽ
không ai chịu bỏ qua.
Lê Kinh Mân ngồi giữa một Tụ Linh ữận đơn giản, Ngu Vũ Thiên và Chân Tiểu San
lại đang khẩn trương thủ hộ ngoài trận pháp.
Một số tu sĩ tự giác đều tự động đứng cách ba ngàn mét, nhưng có vài tên tu sĩ
Kim Đan dường như lại không quan tâm đến người khác đang ngưng tụ Nguyên Anh,
đứng ở chỗ rất gần, thậm chí trên mặt con rất tùy ý.
Nhìn cảnh này, trong lòng Diệp Mặc giận dữ. Ngựng tụ Nguyên Anh kị nhất là
quấy rầy, lần trước khi Ngu Vũ Thiên ngưng tụ Nguyên Anh, hắn bố trí trận
pháp, những người đó đều đứng bên ngoài. Nhưng hiển nhiên Lê Kính Mân kết Anh
mà không hề bố trí trận pháp, chỉ có một Tụ Linh trận đơn giãn mà thôi.
Diệp Mặc biết điều nảy cflng khồng thể ưách y, hắn chỉ nói mình bế quan, không
nói cụ thể là bao lâu. Cho nên sáu một tháng mà hắn chưa xuất quan, Lê Kinh
Mân đã bắt đầu kết Anh rồị.
– Sư phụ…
Nghe tiếng hô của Diệp Lăng, lúc này Ngu Vũ Thiên mới phát hiện đám người Diệp
Mặc đang đến đây, thần sắc khẩn trương mới hơi dịu đi. Lập tức cùng Chân Tiểu
San hội hợp với ba người Diệp Mặc.
Diệp Mặc lại phi thân lên, ôm quyền nói với tu sĩ bốn phía xung quanh:
– Các vị bằng hữu, hôm nay là ngày lành mà Lê quản sự của “Mặc Nguyệt” chúng
tôi kết Anh. Cảm ơn các vị đến cổ vũ, chỉ có điều xin các vị bằng hữu đến quan
sát lui ra sau năm ngàn mét, tôi muốn bố trí một cái trận pháp. Diệp Mặc tôi
vô cùng cảm kích.
– Diệp Mặc của Mặc Nguyệt? Có phải vị hội chủ thường xuyên không thấy bóng
dáng kia không? Sao mới chỉ có Kim Đan tầng năm?
– Hẳn là hắn, không nên xem thường hắn mới chỉ là Kim Đan tầng năm. Lúc ở Kim
Đan tầng hai thì hắn đã dễ dàng giết chết tu sĩ Kim Đan trung kỳ.
– Thì ra là vậy…
Theo rất nhiều tu sĩ bàn tán, đại đa số người cũHg bắt đầu lùi ra sau. ở Tu
Chân giới, tu sĩ đột phá cành giới là một việc lớn. Nếu có người gây trở ngại
việc đột phá của một tu sĩ sẽ là một mối thù hận cực lớn, nói là không đội ữời
chung cũng được. Cho nên sau khi Diệp Mặc nói ra lời này, phần lớn tu sĩ cũng
bắt đầu lui ra sau.
Nhưng sau khi mọi người lui ra ngoài năm ngàn mét thì vẫn còn năm tên tu sĩ
Kim Đan vẫn đứng trong phạm vi, hơn nữa không chỉ đơn giản như vậy, mà là đứng
cách Lê Kinh Mân trong khoảng ngàn mét. Có thề nói, ở khoảng cách này đã trực
tiếp uy hiếp đến việc kết Anh của Lê Kinh Mân rồi.
Diệp Mặc ném vài chiếc trận kỳ ra, sau đỏ lạnh lùng nhìn năm tên tu sĩ này
nói:
– Mặc Nguyệt có người kết Anh, tôi đã cảm ơn các vị rồi, tại sao câc vị vẫn
còn ở đây?
– Ha ha…
Tên tu sĩ Kim Đan viên mãn trong năm người kia bỗng cười ha hả nói:
– Thật là buồn cười, hắn kết Anh thì liên quan quái gì đến ta? Chỗ này thuộc
quyền sở hữu cua Mặc Nguyệt sao? Chỉ là một tên Kim Đan tầng năm mà cũng dám
đuổi người.
Diệp Mặc bỏ thêm mấy chiếc trận kỳ, nói tiếp:
– Các vị phải biết rằng, khi tòỉ bổ trí xong trận pháp thì các vị muốn chạy
cũng không nổi đâu.
– Làm sao? Chẳng lẽ chú mày muốn động thủ à? Ồ, tao hiểu rồi, bên mày có một
tu sĩ Nguyên Anh. Hoan nghênh động thủ, tu sĩ Nguyên Anh của hiệp hội Thương
Nghiệp Dương Hải chúng tao rất nhiều, chỉ có một mà cũng muốn đuổi chúng tao
đi?
Một tên tu sĩ Kim Đan tầng tám mở miệng châm chọc.
Lúc này, không cần nói đến Diệp Mặc mà ngay cả tu sĩ xung quanh cũng biết năm
tên này cố ý tới đây để phá đám.
– Xem ra Mặc Nguyệt không ổn lắm. Đúng là hiệp hội Thương Nghiệp Dương Hải có
ý kiến với họ.
– Hiển nhiên, nếu không thì sẽ chẳng phái người đến đây phá rối việc kết Anh
của người khác. Ngăn cản đạo cơ của người khác, đây là thù không đội ữời chung
Những người hiểu được việc này cũng bắt đầu bàn tán, mà sau khi Diệp Mặc biết
năm tên này là người của hiệp hội Thương Nghiệp Dương Hải thì lại bất ngờ
không ngăn cản nữa. Trận kỳ không ngừng đựợc rải ra từ ữong tay hắn, vô số
linh thạch cũng được ném vào trong trận pháp.
Là một đại sư trận pháp cấp năm, không ai có thề nhìn ra rốt cuộc Diệp Mặc
đang bố ữí loại ữận pháp nào. Nhírng tất cả mọi người đều thấy được, theo trận
kỳ mà Diệp Mặc bỏ vào ngày càng nhiều thì linh khí xung quanh đã dày lên trông
thấy, mà Lê Kinh Mân ở giữà trận pháp cũng bắt đầu trở nên mơ hồ đi.
Đến cuối cùng, ngay cả năm tên tu sĩ Kim Đan của hiệp hội Thương Nghiệp Dương
Hải cũng trơ nên mơ hồ.