Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 990: Hai lần bị thương


Nghĩ đến đây, Diệp Mặc không chọn hướng Thành Phỉ Hải, mà ngược lại bay về
hướng của “Song Giác Đảo”. Con đường này Diệp Mặc đã đi qua một lần, biết rất
rõ, hắn biết rằng sau khi đi về phía trước mấy ngàn dặm nữa, sẽ có một đảo
nhỏ, tuy đảo này không phải là “Song Giác Đảo”, nhưng đã đủ để Diệp Mặc giết
người diệt khẩu rồi.

Khoảng cách mấy ngàn dặm, “Phi Vân Thuyền” của Diệp Mặc không mất bao nhiêu
thời gian thì đã tới nơi. Sau khi Diệp Mặc đến đảo nhỏ, liền bắt đầu bày trận
pháp. Trình độ đại sư trận pháp cấp bốn trước đó của hắn, bị Kế Trí Nguyên
truy sát, cũng có thể bày trận vây sát trong chớp mắt. Hiện giờ hắn đã là đại
sư trận pháp cấp năm rồi, muốn bày trận pháp bao vây cấp ba trong chớp mắt, rõ
ràng không có vấn đề gì.

Nếu bị Áo Kỳ Long biết được, trận pháp bao vây mà Diệp Mặc bố trí lại không
phải là nhằm vào y, không biết y có lại nổi giận nữa không.

Thật ra đúng là như vậy, sở dĩ Diệp Mặc bày một trận pháp bao vây, mà không
bày một sát trận, quả thật không phải nhằm vào Áo Kỳ Long. Áo Kỳ Long tuy có
ba người, hơn nữa còn có một Kim Đan viên mãn, nhưng Diệp Mặc không hề để tâm.
Hắn tin rằng, dù không có trận pháp, hắn cũng có thể chém chết ba người này.

Người thật sự khiến Diệp Mặc kiêng kị là tu sĩ Kim Đan viên mãn đuổi theo phía
sau, tên tu sĩ đó không những công pháp ẩn nấp lợi hại hơn mấy người phía
trước, hơn nữa Diệp Mặc cảm thấy tu vi của y cũng vô cùng mạnh mẽ. Luồng khí
mạnh mẽ đó, thậm chí giống với khí thế của Đổng Thiên Nhai mà trước đây Diệp
Mặc bắt gặp ở “Sa Nguyên Dược Cốc”.

Phải biết rằng Đổng Thiên Nhai là người đứng thứ tư Kim Đan Danh Nhân Đường ở
Nam An Châu, người có thể so khí thế với loại người này rõ ràng không phải là
hạng người bình thường. Dù là Diệp Mặc, hiện giờ cũng không thể nói là thắng
được Đổng Thiên Nhai. Từ đó có thể thấy, tên Kim Đan viên mãn ẩn nấp theo dõi
phía sau kia lợi hại cỡ nào.

Người này mới là nguyên nhân mà Diệp Mặc bày trận bao vây, Diệp Mặc không muốn
y bỏ trốn, nên nhất định phải bày một trận pháp bao vây. Tuy gấp gáp, Diệp Mặc
chỉ có thể bày trận pháp cấp ba nhưng với Diệp Mặc mà nói như vậy đã đủ dùng
rồi.

Dù trình độ bày trận pháp của Diệp Mặc đã lợi hại hơn xưa rất nhiều, nhưng khi
hắn vừa bày xong trận cơ, Áo Kỳ Long và tên quản gia Kim Đan viên mãn kia của
y đã đến đảo rồi.

Thấy Diệp Mặc đứng trên đảo, không trốn tiếp nữa, Áo Kỳ Long cười nhạt nói:

– Mày trốn đi, cứ trốn tiếp đi, ở hội đấu giá mày không phải rất oách sao?
Sao giờ lại không oách nữa?

Diệp Mặc mỉm cười lạnh nhạt nói:

– Áo đại công tử, con mắt nào của anh thấy tôi như đang trốn chạy chứ? Con
mắt nào của anh lại nhìn thấy tôi không oách nữa rồi?

Áo Kỳ Long liền cứng họng, đúng vậy, tên tu sĩ nhà giàu mới nổi trước mắt này
vô cùng nhàn nhã, đâu có ý gì là muốn bỏ trốn chứ? Rõ ràng là hắn ta vô cùng
bình tĩnh. Hơn nữa từ giọng điệu mà hắn nói chuyện, cũng có thể thấy, hắn vẫn
rất ngầu.

– Tốt lắm, mày quả nhiên có khí phách.

Áo Kỳ Long không giận mà cười, y quay đầu nhìn tên quản gia phía sau nói:

– Đồng Trung, phế hắn trước cho ta, tạm thời đừng giết hắn.

Tên quản gia này cũng nghe lời, sau khi y nghe xong lời của Áo Kỳ Long không
hề chần chừ gì, một kim chùy bát giác lớn liền được y vung ra. Y biết Diệp Mặc
là dân nhà giàu mới nổi, nên đối với việc đánh giết Diệp Mặc không hề có bất
kì kiêng kị gì. Nếu không phải là dân mới giàu có, thì với tính cách Nhị thế
tổ như Diệp Mặc, tuyệt đối sẽ đến phòng cao cấp nhất, chứ không đến loại phòng
dành cho dân nhà giàu mới nổi không có thân phận.

Kim chùy mà tên quản gia này vung ra rất kì lạ, không hề có cán chùy, nhìn
giống một quả cầu bát giác.

Nhưng kim chùy bát giác này vừa được vung ra, liền biến thành một ngọn núi sắt
bát giác, đè xuống người Diệp Mặc. Diệp Mặc cũng có chút khâm phục tên tu sĩ
này, một chùy này vừa vung xuống liền khiến cho không khí xung quanh Diệp Mặc
trở nên đặc quánh lại.

Khiến người ta có cảm giác như đang vướng trong bùn lầy. Có điều cảm giác này,
Diệp Mặc hoàn toàn không cần giãy giụa thoát ra, chỉ hơi vận chuyển chân
nguyên một chút thì cảm giác vướng vào vùn lầy liền biến mất.

Diệp Mặc hiểu rằng chiêu này rất giống với “Huyễn Vân Thúc Nguyên Đao” của
hắn, có tác dụng trói buộc chân nguyên của đối phương. Có điều chiêu này của y
có điểm không giống với “Huyễn Vân Thúc Nguyên Đao” ở chỗ, y hoàn toàn dựa vào
chân nguyên hùng hậu toàn thân để trói buộc không gian đánh nhau của hai bên.

Tiếc rằng y chỉ là tu vi Kim Đan, loại trói buộc như vậy quá nhỏ nhặt, đừng
nói là Diệp Mặc, dù là tu sĩ Kim Đan hậu kì bình thường, chiêu này của y cũng
không có cách nào trói buộc được.

Giống như không có bản lãnh cao như vậy, nhưng lại dùng khẩu khí lớn đến thế.

“Bịch” một cái, Diệp Mặc bị ném ra xa mấy trăm mét, té va vào một tảng đá lớn,
hộc máu ngay tại chỗ. Liền giống như mất hết sức chiến đấu, không hề nhúc
nhích.

Trong lòng Diệp Mặc cũng đành chịu, hắn đánh nhau với người ta, còn phải bắt
mình hộc máu, điều này thật quá ấm ức. Nhưng Diệp Mặc biết, một khi hắn chiếm
thế thượng phong trong đánh nhau, thì tên “chim sẻ” cáo già kia dù không rút
lui liền, cũng nhất định sẽ tính toán trước để tháo chạy.

Loại tu sĩ lợi hại như thế, một khi đã tính toán để bỏ chạy, dù hắn đã bố trí
một trận cơ bao vây đơn giản, cũng không có cách nào giữ được đối phương.

Một khi nơi này có người trốn chạy, dù hắn có đeo “Cửu Biến”, cũng sẽ bị lần
ra đôi chút dấu vết. Diệp Mặc tuyệt đối sẽ không mạo hiểm như vậy, huống chi,
Diệp Mặc còn biết hắn hoàn toàn không thể chính tay giết Áo Kỳ Long.

Chỗ dựa vững chắc phía sau Áo Kỳ Long, Diệp Mặc không cần nghĩ cũng biết ít
nhất là tu sĩ Hư thần, tu sĩ Hư thần và tu sĩ Nguyên Anh hơn kém nhau quá xa.
Áo Kỳ Long là thiếu chủ “Thương hội Ngạo Thành”, Diệp Mặc tuyệt đối không tin
trên người y không có thần thức theo dõi khi bị hại.

Nếu bản thân hắn đoán đúng, bất kì ai giết Áo Kỳ Long, thì tin tức đó cũng sẽ
bị truyền trở về. Thế nên Diệp Mặc không những không thể giết Áo Kỳ Long, mà
còn phải chờ tên thích làm “chim sẻ” kia đến giết Áo Kỳ Long.

Nếu hiện giờ hắn đã không thể tỏ ra mạnh mẽ, thì chỉ có nước bị thương thôi.

– Ha ha ha ha, ta còn tưởng mày lợi hại cỡ nào, hóa ra cũng chỉ có chút bản
lĩnh này thôi. Mày cứ ra giá nữa đi, không chừng mày ra giá cao, ta lại có thể
tha ày…, đồ ngu, một tên nhà giàu mới nổi cũng dám kiêu ngạo như vậy ở “Phỉ Kỳ
Đảo”.

Áo Kỳ Long bước đến trước mặt Diệp Mặc, ra sức chế giễu:

– Mày yên tâm, bây giờ ta vẫn chưa giết mày đâu, ta sẽ đem mày về từ từ hầu
hạ mày.

Lúc này trong mắt Áo Kỳ Long Diệp Mặc chính là một tên ngốc, một tên ngốc chờ
đợi cực hình tàn khốc.

Diệp Mặc thầm lắc đầu, tên Áo Kỳ Long này thật giống với tên ngốc mà y nói, y
hoàn toàn không có bất kì kinh nghiệm đánh nhau nào, dù hôm nay không chết,
sớm muộn gì cũng sẽ bị giết chết. Y cũng không nghĩ thử, nếu bản thân hắn chỉ
có chút bản lĩnh này, cũng dám dụ bọn chúng đến đây, sau đó chờ chết sao?

– Long đại ca, hay là bây giờ giết hắn đi, sau đó lấy nhẫn của hắn xem thử,
tên nhà giàu mới nổi này rốt cuộc có bao nhiêu linh thạch.

Lúc này nữ tu xinh đẹp Kim Đan tầng hai bước tới, quàng lấy cánh tay của Áo Kỳ
Long, nũng nịu nói một câu.

Tuy miệng cô ta nói vậy, nhưng mắt của cô ta đã tham lam đến mức nhìn chằm
chằm vào nhẫn của Diệp Mặc.

– Khoan đã…

Tên tu sĩ Kim Đan viên mãn dường như thấy Diệp Mặc có gì không đúng, theo lý
mà nói Diệp Mặc kiêu ngạo như vậy, không thể dễ dàng bị đánh bại như thế chứ?
Chỉ là y vừa kêu lên một tiếng, thì nhìn thấy Diệp Mặc đột nhiên nhảy lên, một
con dấu được hắn vung ra, trong chớp mắt liền biến lớn như một ngọn núi nhỏ,
sau đó nhanh chóng ném về hướng Áo Kỳ Long.

Tên tu sĩ Kim Đan viên mãn giật cả mình, liền vội tiến lên trước giúp đỡ,
nhưng y đã không kịp nữa.

Nhưng Áo Kỳ Long lại cười nhạt một tiếng:

– Chút tài mọn.

Chưa dứt lời, y cũng vung ra một thanh kiếm to sáng chói. Thanh kiếm vừa được
vung ra, liền hóa thành một dải ánh sáng bạc rộng lớn.

Dãy ánh sáng bạc được vung ra, liền chém trúng con dấu của Diệp Mặc. Con dấu
kia bị thanh kiếm to màu bạc chém văng ra mấy ngàn mét, sau đó rơi xuống đất,
màu sắc liền trở nên ảm đạm.

Còn Diệp Mặc lại bị chém văng ra xa mấy trăm mét nữa, lần này trực tiếp va vỡ
một tảng đá trên đảo nhỏ, sau đó lại phun ra một ngụm máu.

Diệp Mặc thầm giận trong lòng, tên tu sĩ đi theo kia thấy hắn bị chiêu thứ
nhất đánh bại quá nhanh, lại sinh lòng cảnh giác, ngược lại không dám bước ra.
Diệp Mặc bất đắc dĩ, chỉ đành đánh lén lần nữa. Lần đánh lén này hắn thi triển
thực lực của tu sĩ Kim Đan tầng năm bình thường, hắn tin rằng tên tu sĩ muốn
làm “chim sẻ” kia chắc không nhìn ra. Nếu lần này y vẫn không mắc mưu, Diệp
Mặc quyết định tự mình giải quyết, hắn phát huy toàn bộ thực lực, cũng chưa
chắc không giữ được bốn người này lại.

– Đây chính là độc chiêu của mày? Chỉ là một tu sĩ Kim Đan tầng năm lại dám
đánh lén ta.

Áo Kỳ Long lại chế giễu Diệp Mặc một câu, sau đó liếc mắt nhìn Diệp Mặc:

– Có lẽ cuối cùng mày cũng đã biết khác biệt giữa Kim Đan hậu kì tầng chín và
Kim Đan trung kì tầng năm rồi, tiếc là, bây giờ mày biết cũng vô dụng.

Diệp Mặc hoàn toàn không còn gì để nói, vừa nãy trước khi hắn đánh lén, cố ý
thúc giục chân nguyên, mãi đến khi Áo Kỳ Long có phản ứng mới xuất con dấu ra,
tên này lại không biết xấu hổ mà nói sự khác biệt tầng năm với tầng chín gì
chứ.

Đồng Trung thở phào nhẹ nhõm, nhưng y liền cảnh giác lần nữa, vội quay đầu
lại.

Chính vào lúc này, một tiếng than “ôi” vang bên tai mọi người.

Ngoài Đồng Trung trước đó đã phát giác, Áo Kỳ Long và tu nữ kia lúc này mới
biết, lại có người đến đảo này rồi.

Diệp Mặc nghe thấy tiếng than thở này, ngược lại cảm thấy yên tâm, tên này
cuối cùng cũng chịu ra rồi, nếu không thì hắn cũng không biết phải giả vờ đến
lúc nào nữa. Giờ thì tốt rồi, chờ đám người này tàn sát lẫn nhau, thì hắn mới
thu dọn đồ lên đường.

Diệp Mặc cũng biết, lần này sở dĩ hắn có thể khiến tên tu sĩ Kim Đan viên mãn
xảo quyệt này tin tưởng, không phải là hắn thông minh hơn đối phương, mà là vì
tu vi của hắn không được đối phương để tâm đến.

Đối với một tu sĩ còn lợi hại hơn tu sĩ Kim Đan viên mãn bình thường mà nói,
chỉ một Kim Đan tầng năm như Diệp Mặc, hoàn toàn không đáng coi trọng, hoặc là
nói hắn đã hoàn toàn bị xem nhẹ rồi. Dù là như vậy, tên tu sĩ Kim Đan viên mãn
kia, cũng chờ sau khi Diệp Mặc đánh lén lần hai bị thất bại mới bước ra.

– Quả nhiên là dân giàu có mới nổi và cậu ấm, một tên Kim Đan tầng năm, thật
đúng là dám nghĩ mà, đến tiểu đảo này, bày một trận pháp bao vây, muốn dùng
trận pháp bao vây để giết hai Kim Đan tầng chín. Tiếc là, trận pháp bao vây
không có thời gian hoàn thành bố trí.

Sau khi tên tu sĩ Kim Đan viên mãn này đến, nói chuyện như chốn không người.

Y nói đến đây, đột nhiên nhìn về phía Diệp Mặc nói:

– Lần đầu tiên mày bị thương ta biết là mày giả vờ, tiếc là tu vi của mày
ngay cả giả vờ cũng giả vờ không được. Hẳn là mày muốn dựa vào trận pháp bao
vây phải không, mày cho rằng trận pháp bao vây của mày bố trí xong, thì có thể
giam giữ ba người bọn họ sao? Mày đừng nằm mơ nữa.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.