Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 969: Cướp đường


– Anh Diệp, chúng ta bị cướp đường chặn lại rồi.

Lê Kinh Mân thấy Diệp Mặc đi ra lập tức nói, nhưng trong tay vẫn cầm thanh Càn
Khôn thước kia

Diệp Mặc đã nhìn thấy Phi Vân thuyền của bọn họ bị chặn lại, ngăn bọn họ lại
cũng là một chiếc phi thuyền, nhưng chỉ là một linh khí bay trung phẩm. Mặc dù
là linh khí bay trung phẩm, nhưng thể tích của nó lớn hơn nhiều so với Phi Vân
thuyền của Diệp Mặc, hơn nữa quan sát bên ngoài cũng khá rắn chắc, tuy nhiên
lại có vẻ xấu xí không chịu nổi, không được tinh xảo như Phi Vân thuyền của
Diệp Mặc.

Diệp Mặc đang nghi ngờ loại phi thuyền này làm sao có thể ngăn Phi Vân thuyền
của bọn họ lại thì Lê Kinh Mân liền giải thích:

– Rất xin lỗi, anh Diệp, tôi vừa nãy chỉ chú ý tới Càn Khôn thước này, không
nghĩ tới lại bị bọn cướp đường này cản lại.

Diệp Mặc đoán chừng là bọn cướp đường đã nhìn trúng Phi Vân thuyền của hắn
rồi, cho dù Lê Kinh Mân không mất cảnh giác, bọn người kia nói không chừng
cũng có biện pháp cản Phi Vân thuyền bọn họ lại. Hắn nhìn chiếc thuyền lớn của
đối phương một chút, phía trên có hơn mười tên đạo tặc.

Tu sĩ Kim Đan hậu kỳ có hai người, một người trong đó đã là Kim Đan tầng chín,
còn một người là Kim Đan tầng bảy. Ngoài ra còn có ba người là Kim Đan trung
kỳ, năm người Kim Đan sơ kỳ, bốn người tu sĩ Trúc Cơ. Trong khoang thuyền kia
dường như có một trận pháp che chắn, đã ngăn cách thần thức của Diệp Mặc.

Tên tu sĩ Kim Đan cầm đầu kia trên mặt có chòm râu, tóc tai rối bời, gã thấy
Lê Kinh Mân chỉ kêu một tu sĩ Kim Đan tầng hai đi ra, trong mắt hiện lên một
tia trào phúng, sau đó lạnh lùng nói:

– Đem phi thuyền của bọn mày để lại đây, cả nhẫn trữ vật của hai người cũng
để lại, tao có thể tha cho bọn mày đi.

Khi tên tu sĩ Kim Đan này đang nói chuyện thì vài tên tu sĩ còn lại trên
thuyền của bọn họ đã phân công nhau bao vây Phi Vân thuyền của Diệp Mặc, hiển
nhiên là bọn họ không muốn để phi thuyền của Diệp Mặc đột nhiên chạy trốn.

Diệp Mặc nghĩ một chút, nếu những người này đồng thời ra tay, hai người hắn và
Lê Kinh Mân căn bản cũng không phải là đối thủ. Nhưng cũng may tính linh hoạt
và tốc độ Phi Vân thuyền của bọn hắn hơn hẳn phi thuyền của đối phương, điều
này làm cho Diệp Mặc nghĩ tới một phương pháp khá hay.

– Điều khiển Phi Vân thuyền, chạy trốn theo hướng nam.

Sau khi Diệp Mặc thấy số người của đối phương, vội vàng nói với Lê Kinh Mân
một câu.

Kinh Mân không có nghĩ nhiều, canh giữ phía nam là hai gã tu sĩ Kim Đan trung
kỳ, và hai gã Kim Đan sơ kỳ. Phi Vân thuyền hẳn là có thể trốn ra ngoài.

Nghĩ đến đây, Lê Kinh Mân đã điều khiển Phi Vân thuyền, rất nhanh bay về phía
nam.

Chẳng những Lê Kinh Mân nghe được lời nói của Diệp Mặc, ngay cả người trên phi
thuyền của đối phương cũng nghe được, tu sĩ Kim Đan tầng chín kia vội vàng
nói:

– Ngăn hắn lại, đừng cho hắn thoát.

Kỳ thật, không đợi tu sĩ Kim Đan tầng chín này chỉ bảo, vài tên tu sĩ Kim Đan
cũng phản ứng nhanh, liền xông về phía nam trợ giúp, chuẩn bị ngăn Phi Vân
thuyền của Diệp Mặc lại. Tuy rằng bọn họ không thể hoàn toàn ngăn phi thuyền
lại, nhưng chỉ cần thông qua công kích của bọn họ, khiến Phi Vân thuyền của
Diệp Mặc bay chậm lại một chút là được rồi.

Mà bốn gã tu sĩ Kim Đan vốn chặn ở phía nam muốn lấy ra pháp bảo ngăn cản Phi
Vân thuyền, đối với bọn họ mà nói, bọn họ phải e dè Kim Đan tầng bảy Lê Kinh
Mân mới đúng, đằng này gã Kim Đan tầng bảy đó lại đi khống chế phi thuyền, chỉ
để lại một tên tu sĩ Kim Đan tầng hai mở đường, thật sự là rất có lợi.

Diệp Mặc đứng ở đầu phi thuyền, không đợi Phi Vân thuyền tiếp cận vài tên tu
sĩ Kim Đan, hắn đã lấy ra Tử Đao. Đối mặt với tu sĩ Kim Đan sơ kỳ và Kim Đan
tầng bốn tầng năm trung kỳ, Diệp Mặc không có chút lo lắng nào.

Huyễn vân phân liệt đao, ở dưới sự khởi động của Tử Đao đã bắn ra vô số đao
quang, những đao quang này một khi vẩy ra liền tạo thành một mảnh vải màu tím.

Hai gã tu sĩ Kim Đan tầng một trở tay không kịp, bị Tử Đao cuốn đi, hai gã tu
sĩ Kim Đan trung kỳ kia cũng khó khăn lắm mới bảo vệ được toàn thân, nhưng lại
chật vật không chịu nổi.

Một gã tu sĩ Kim Đan muốn xông lên chặn Diệp Mặc bỗng cảm thấy thân mình bị
cứng lại, mà Diệp Mặc lại không dừng động tác, đệ nhất đao sau khi kết thúc,
đao thứ hai của hắn lại bổ ra.

Diệp Mặc phát hiện chân nguyên và thần thức của hắn đã cao hơn Kim Đan trung
kỳ bình thường rồi, không cần phải dùng Huyễn vân đao pháp, cho nên đao thứ
hai này, hắn hoàn toàn là dùng đặc tính của Huyễn vân thúc nguyên đao, bổ ra
ngoài.

Tu sĩ Kim Đan tầng bốn vừa mới ngăn cản đao quang của Diệp Mặc còn chưa kịp
phản ứng, Tử Đao của Diệp Mặc liền bổ tới. Ý niệm duy nhất trong đầu gã chính
là, đao này thật nhanh.

Bốn gã tu sĩ phía nam mới chỉ đánh hai hiệp, đã bị Diệp Mặc chém chết ba gã,
chỉ còn lại một gã tu sĩ Kim Đan trung kỳ, bất kể như thế nào cũng ngăn không
được Phi Vân thuyền của Diệp Mặc.

Đang lúc Lê Kinh Mân muốn thoát khỏi vòng vây, Diệp Mặc lại đột nhiên nói:

– Quay về phía đông.

Lê Kinh Mân nháy mắt liền hiểu ý tứ của Diệp Mặc, hoá ra Diệp Mặc căn bản cũng
không định chạy trốn, hắn muốn giải quyết mấy tên tu sĩ tu vi thấp xong, rồi
tiến đến là tên tu sĩ Kim Đan tầng chín kia.

Nghĩ đến đây, còn có quá trình Diệp Mặc trong nháy mắt đã giết chết ba gã tu
sĩ Kim Đan, ý chí chiến đấu của Lê Kinh Mân cũng tăng lên, phía đông có một gã
tu sĩ Kim Đan trung kỳ và hai gã tu sĩ Kim Đan sơ kỳ, còn có ba gã tu sĩ Trúc
Cơ, nói thật ra, loại thực lực này muốn ngăn cản Kim Đan tầng bảy Lê Kinh Mân
và Kim Đan tầng hai Diệp Mặc cũng đủ rồi, ít nhất cũng có thể làm cho bọn họ
không thể chạy thoát trong thời gian ngắn.

Nhưng Diệp Mặc căn bản cũng không có ý định chạy trốn, sau khi hắn giết hai gã
Kim Đan sơ kỳ và một gã Kim Đan trung kỳ, lại lấy ra Tử Đao, lại một chiêu
“Huyễn vân phân liệt đao” đồng thời dùng thêm “Tử nhãn thần hồn thiết cát”,
“Thần hồn thứ” của tầng lĩnh ngộ thứ nhất đâm vào tên tu sĩ Kim Đan trung kỳ
kia.

Diệp Mặc muốn xem thử “Tử nhãn thần hồn thiết cát” của mình một chút, uy lực
tầng thứ nhất ở trong chiến đấu rốt cuộc là như thế nào.

Ánh sáng tím thổi quét qua, tu sĩ Trúc Cơ này căn bản cũng không có chút năng
lực phản kháng nào, ngay cả hai gã Kim Đan sơ kỳ, cũng có một người bị chặt
đứt một cánh tay, trọng thương lui về phía sau. Tên tu sĩ Kim Đan trung kỳ
kia, dưới sự công kích của “Tử nhãn thần hồn thiết cát”, lại ngẩn người một
chút, đã bị ánh sáng tím của Diệp Mặc giết chết trong nháy mắt.

Đến lúc này tên tu sĩ Kim Đan tầng chín mặt mọc râu kia mới hiểu được, hoá ra
người ta căn bản cũng không có ý định trốn thoát, nếu thật sự muốn đi, hắn đã
có thể trốn chạy từ phía nam rồi. Bốn gã tu sĩ Kim Đan phía nam chưa cần nói
đến ngăn cản Phi Vân thuyền lại, trong chốc lát, ngay cả công kích bọn họ cũng
chưa kịp tiến hành liền đã bị đối phương giết chết ba người.

Gã vốn nghĩ, chỉ cần thủ hạ của mình có thể ngăn cản hai người kia, gã sẽ ra
tay, nhưng thực tế thì căn bản gã cũng không có cơ hội ra tay.

Khi Diệp Mặc lại chém chết mấy người nữa, tên tu sĩ mặt mọc đầy râu kia thực
sự đã rất phẫn nộ, gã còn chưa ra tay đã bị thiệt hại lớn như vậy, gã sao có
thể cam lòng. Lúc này gã cũng biết Diệp Mặc ít nhất là một tu sĩ có cấp bậc
giống như gã, nếu không sẽ không có khả năng giết chết tu sĩ Kim Đan sơ kỳ
nhanh như vậy.

Thời điểm Diệp Mặc đang muốn tiếp tục đuổi giết, hắn đã bị tên tu sĩ kia Kim
Đan tầng chín và tu sĩ Kim Đan tầng bảy ngăn cản.

Diệp Mặc lại không nóng vội, hắn thông qua phương pháp tấn công chớp nhoáng, ở
dưới tình huống đối phương trở tay không kịp sẽ chém giết vài tên tu sĩ Kim
Đan. Bây giờ đối phương ngoại trừ tên Kim Đan tầng chín và Kim Đan tầng bảy
ra, chỉ còn một gã Kim Đan trung kỳ, hai gã tu sĩ Kim Đan sơ kỳ, thậm chí tên
tu sĩ Trúc Cơ đã bị Diệp Mặc bỏ qua. Hai người Kim Đan sơ kỳ, còn có một người
khác đã bị Diệp Mặc đánh trọng thương.

Diệp Mặc tin tưởng, mình đối phó hai gã Kim Đan hậu kỳ, Lê Kinh Mân hoàn toàn
có thể tự mình đối phó mấy người còn lại.

Bởi vì Diệp Mặc ở trong khoảng thời gian ngắn đã giết mấy người bọn họ, tên tu
sĩ Kim Đan tầng chín kia đã đem Diệp Mặc liệt vào danh sách người phải chết.
Đám người kia đã đi theo gã nhiều năm, nghề này đã làm cho bọn họ giàu lên
nhanh chóng, tốc độ tu luyện cũng nhanh, vốn trong đám người này chỉ có gã và
tên tu sĩ Kim Đan tầng bảy kia là Kim Đan kỳ, còn lại đều là tu sĩ Trúc Cơ.
Nhưng trải qua nhiều năm cướp bóc và tích lũy tài nguyên, đám người bọn họ đã
có mười tên tu sĩ Kim Đan, nhưng lần này đã bị Diệp Mặc giết hơn phân nửa.

Nói cách khác đội ngũ của bọn họ đã bị đánh tàn, việc này sao có thể khiến gã
không tức giận và đau lòng. Đồng thời trong lòng cũng có một chút hối hận,
thực lực của bọn họ chưa thể được xem là rất cao, dưới tình huống bình thường
đều là nhìn đúng mục tiêu mới hạ thủ. Mà Lê Kinh Mân này chỉ có tu vi Kim Đan
tầng bảy, sau khi bọn họ quan sát Phi Vân thuyền, bên trong cũng không có nhân
vật gì khó giải quyết.

Loại phi thuyền này đúng là con dê béo đứng trước miệng bọn họ, nhưng thật
không ngờ dê béo biến thành hổ dữ, chỉ trong giây lát đã đánh cho đoàn người
của gã tàn phế.

Cho nên người tu sĩ Kim Đan tầng chín này lại không nói nhiều nữa, vừa xông
lên đã ném ra bốn tấm bùa cấp năm, đồng thời lấy ra bảy thanh phi kiếm.

Bùa cấp năm đối với Diệp Mặc mà nói, vẫn không thể làm hắn bị thương, nhiều
nhất chỉ khiến hắn lãng phí một ít chân nguyên mà thôi. Diệp Mặc cũng biết tên
tu sĩ Kim Đan tầng chín mặt mọc đầy râu này sẽ không dựa vào bùa để đả thương
hắn, mà là kiểu lớn tiếng doạ người, sau đó nhân cơ hội lấy ra bảy thanh phi
kiếm của gã mà thôi.

Không ngờ là kiếm trận? Diệp Mặc nhìn bảy thanh phi kiếm lơ lửng ở bên người
tên tu sĩ Kim Đan tầng chín này, lập tức biết rằng người tu sĩ trước mắt này
là một kình địch.

Việc đồng thời sử dụng mấy thanh phi kiếm Diệp Mặc đã gặp qua, lúc ở “Sa
Nguyên dược cốc”, hắn đã gặp một người tu sĩ sử dụng bốn thanh phi kiếm có màu
sắc khác nhau. Tuy nhiên cái tu sĩ kia dùng chưa được tính là kiếm trận, mà là
một loại kiếm kỹ “Vương tự tứ kiếm”. Nhưng người tu sĩ Kim Đan tầng chín trước
mặt này sử dụng thật sự là kiếm trận.

Trình độ kiếm trận của y hẳn là vẫn chưa đến nơi đến chốn, trước khi bày kiếm
trận còn phải dùng mấy tấm bùa để tiết kiệm chút thời gian. Diệp Mặc là lần
đầu tiên gặp tu sĩ này, nếu như là lần thứ hai, hắn thậm chí có thể khiến kiếm
trận của tên tu sĩ này không có thời gian vận chuyển.

Kiếm trận của tên tu sĩ Kim Đan kia sau khi thành hình, trong tay đánh ra mấy
pháp quyết, bảy thanh phi kiếm bỗng nhiên thoát ly khỏi thân thể của gã, hóa
thành mấy đường kiếm ảnh bao vây lấy Diệp Mặc.

Diệp Mặc bỗng nhiên có một loại cảm giác, hắn cảm thấy mình giống như rớt vào
vũng bùn, hành động có một chút khó khăn, hơn nữa xung quanh vũng bùn này đều
tràn đầy kiếm khí sắc bén, khiến hắn không dám nhúc nhích một chút nào.

Kiếm trận thật là lợi hại, Diệp Mặc trong lòng bỗng run sợ, động tác trong tay
lại không chậm trễ lấy ra Tử Đao, “Huyễn vân Hành ý đao”, mang theo ánh sáng
tím bổ ra.

Ngoại trừ một đao kia ra, hắn căn bản tìm không thấy phương pháp phá giải kiếm
trận này, tuy rằng Diệp Mặc tin tưởng, chỉ cần cho hắn một giờ ba khắc, dựa
vào trình độ đại sư trận pháp của hắn, nhìn thấu kiếm trận này căn bản cũng
không thành vấn đề. Nhưng vấn đề là, hiện tại hắn nhất định phải giải quyết
xong khốn cảnh trước mắt, bằng không mà nói, hắn thật sự có khả năng bị kiếm
trận này băm nát xương thịt…

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.