Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 951: Oan gia ngõ hẹp .


Diệp Mặc sau khi nhìn hai người này rời đi, lại đợi một ngày sau mới cẩn thận
thu dọn đồ đạc của mình, sau đó mang theo tấm ngọc bài kia, rất nhanh liền rời
khỏi nơi này.

Cho đến lúc này trong lòng của hắn mới nhẹ nhàng thở ra, hắn đã dụ người của
'Quỷ Tiên phái' nhân tới thành Hạp Sán rồi. Tương đối mà nói, đám người Ngu Vũ
Thiên bớt đi một kẻ thù cực lớn

Mặc dù đối với Diệp Mặc mà nói, lúc này hắn cần phải khẩn trương đi tới thành
Phỉ Hải, nhưng hắn cũng biết, hắn nhất định phải cố gắng hết mình tăng thực
lực lên.

Tuy hắn đã là Kim Đan tầng hai, nếu cần chiến đấu thực sự, cho dù là Kim Đan
tầng tám hắn cũng không sợ. Nhưng Diệp Mặc cũng biết, hiện tại kẻ thù của hắn
rất nhiều, hơn nữa gần như thực lực của mỗi một kẻ thù đều dũng mãnh hơn nhiều
so với hắn.

Cho nên hắn không lập tức đi thành Phỉ Hải, mà là đi tới 'Dãy núi Vạn Dược'.

'Dãy núi Vạn Dược' vô cùng rộng lớn, cũng là một trong mười dãy núi lớn ở Bắc
Vọng châu, cho tới nay đều là sân bóng luyện tập của phần đông đệ tử các môn
phái cấp thấp. Diệp Mặc lúc trước chính là ở trong này lấy được hạt 'Thái kim
liên hoa', sau đó ở trong này đạt thành Trúc Cơ, cũng giết chết Lý Bách Lâm và
kết thúc thù hận với Lý Bách Sâm ở nơi này.

Hiện giờ Diệp Mặc là lần thứ hai đi vào 'Dãy núi Vạn Dược”, mà lần này hắn tới
tu vi đã là Kim Đan tầng hai.

Đã không có 'Phi vân trùy” đối với Diệp Mặc mà nói rất không thuận tiện. Tuy
rằng đạp trên 'Tử đao' tốc độ cũng rất nhanh, nhưng Diệp Mặc cảm giác ngồi
trên 'Phi vân trùy' có thể tiết kiệm được sức lực hơn. Hắn quyết định, chờ đến
thành phố lớn, nhất định phải mua một pháp bảo phi hành thật tốt.

Mấy ngày sau, Diệp Mặc lại tiến vào 'Dãy núi Vạn Dược'.

Đệ tử luyện tập tại 'Dãy núi Vạn Dược' vẫn rất nhiều, nhưng từ trước tới nay,
cho tới bây giờ đều không có đệ tử cấp thấp nào có thể đi hết toàn bộ 'Dãy núi
Vạn Dược' một lần. Nơi này có nhiều chỗ đến nay vẫn chưa được biết đến

Diệp Mặc lấy được bản đồ chính là ở chỗ sâu trong 'Dãy núi Vạn Dược', sau khi
tiến vào 'Dãy núi Vạn Dược', Diệp Mặc dùng ba ngày, dọc trên đường đi đã tránh
được vài con yêu thú cấp năm, mới tìm được vị trí bản đồ.

Diệp Mặc cho rằng hiện tại cho dù là yêu thú cấp năm bình thường, hắn cũng sẽ
không e ngại, nhưng một khi đánh nhau sẽ gây động tĩnh quá lớn. Hắn đến 'Dãy
núi Vạn Dược' không phải là rèn luyện, mà là tới tìm vật báu đấy. Lúc trước
hai tên tu sĩ Trúc Cơ có thể tìm tới nơi này đã rất tốt rồi.

Linh khí ở 'Dãy núi Vạn Dược' cũng rất dày, ở Diệp Mặc xem ra, nếu là di tích,
linh khí chung quanh phải rất nồng đậm mới đúng.

Nhưng trên thực tế Diệp Mặc phát hiện mặt đất trên bản đồ đều là sa mạc, khắp
nơi đều là đá măng và một số đỉnh núi trụi lủi.

Lối vào trên bản đồ chính là một chỗ bên cạnh đá măng thật lớn. Diệp Mặc đang
muốn cẩn thận kiểm tra một chút, bỗng nhiên cảm giác được một trận chân nguyên
dao động giữa thần thức.

Có người đến, Diệp Mặc trước tiên liền phát giác ra bốn gã Tu Chân giả, hơn
nữa tu vi đều cao hơn hắn.

Diệp Mặc nghĩ cũng không nghĩ, lập tức liền ẩn mình lại, bốn gã Tu Chân giả
đều là tu sĩ Kim Đan, rất nhanh liền đi tới bãi sa mạc này, xem bộ dáng của
bọn họ dường như cũng đang tìm kiếm cái gì.

Bốn gã tu sĩ này gồm một nữ ba nam, người phụ nữ khoảng chừng ba mươi tuổi, vẻ
mặt lạnh như băng, nhưng lại rất xinh đẹp. Tóc dài được cột trên đầu làm thành
một búi tóc xinh đẹp, làm cho người ta một loại cảm giác người đẹp băng tuyết
mà không mất đi khí chất tao nhã. Tu vi của nàng cũng không thấp, ít nhất là
tu vi Kim Đan tầng bảy.

Đi trước cô gái này là hai gã đàn ông, một người trong đó vô cùng anh tuấn,
Diệp Mặc kinh ngạc phát hiện hắn không ngờ lại quen người này, người này chính
là Trương Thừa Phong thành chủ của thành Hà Châu.

Diệp Mặc không có thiện cảm đối với Trương Thừa Phong. Lúc trước y nhận 'Trú
Nhan Đan' nhưng lại không làm việc, cực kỳ lợi thế, khi muốn người khác giúp
mình thì lại rất dối trá, thậm chí vẻ mặt khiêm tốn. Nhưng một khi đạt được
mục đích, người này cũng có khả năng lập tức trở mặt đấy, là loại người phụ
tình nghĩa điển hình. Tuy nhiên nhìn dáng vẻ của y thì dường như tu vi gần đây
của y tăng lên vô cùng mau, lúc trước khi Diệp Mặc vừa mới nhìn thấy y, chỉ
mới Kim Đan tầng sáu mà thôi. Bây giờ đã là Kim Đan hậu kỳ, tu vi đạt đến Kim
Đan tầng bảy.

Người đàn ông đi trước tiên vẻ mặt lại trung hậu thật thà, tu vi Kim Đan tầng
tám, nhưng Diệp Mặc không ngờ ở trên người anh ta nhìn không ra bất luận đặc
điểm gì. Nhưng Diệp Mặc lại cảm giác anh ta dường như rất kiêu ngạo, giống như
trong mắt anh ta, anh ta là thủ lĩnh của nhóm người này. Tuy rằng loại cảm
giác này rất quái dị, nhưng Diệp Mặc không để ý, bởi vì hắn cảm giác người kia
còn chưa phải người nguy hiểm nhất.

Người đi cuối cùng thoạt nhìn đã sáu bảy mươi tuổi, lưng đã còng, tuy rằng tu
vi cũng là Kim Đan tầng tám, nhưng Diệp Mặc lại cảm giác người kia mới là
người đáng sợ nhất.

Bốn người này đều là Kim Đan hậu kỳ, tu vi của bọn họ gần bằng nhau, hơn nữa
không có Kim Đan viên mãn, cũng không có Kim Đan trung kỳ, hiển nhiên loại tu
vi này là bọn họ cố ý tạo thành.

Hơn nữa bốn người đang tìm kiếm cái gì ở trong này, dường như thật sự đang tìm
đồ vật gì đó.

Diệp Mặc đang còn nghi hoặc thì Trương Thừa Phong chợt nói:

– Anh Phí, chúng ta đã tìm bốn năm ngày rồi, bãi sa mạc này cũng tìm bảy tám
thậm chí mười lần rồi, có phải là anh nhớ lộn hay không?

Diệp Mặc còn đang suy nghĩ người mà Trương Thừa Phong gọi là anh Phí rốt cuộc
là ai, lại nghe thấy tên đàn ông trung hậu thành thật kia nói:

– Tôi chắc chắn không nhầm đâu, tôi có thể biết tới nơi này nhưng lại không
lấy được nó, làm sao có thể tính sai? Tên tu sĩ đối nghịch với tôi sau khi
chạy trốn ở phường thị còn giết một tu sĩ Trúc Cơ tên là Cổ Dụ Hỏa, cướp đi
một thanh đao và một tấm bản đồ cổ từ trong tay của bọn họ. Tấm bản đồ cổ kia
chính là di tích 'Dãy núi Vạn Dược', tôi phỏng chừng người đó bây giờ còn chưa
tới, chúng ta nhất định phải đoạt được trước hắn ta.

– Nhưng chúng ta đã tìm năm ngày rồi, có thể tên tu sĩ nói cho anh biết kia
nhớ lộn cũng nên?

Người phụ nữ vẻ mặt lạnh như băng bỗng nhiên ngắt lời nói.

– Không đâu, anh ta là anh trai của Cổ Dụ Hỏa, chỉ có tu vi luyện khí, tôi
hỏi xong còn lục soát qua hồn phách của anh ta, tin tưởng anh ta không có nói
sai. Chính là một bãi sa mạc ở 'Dãy núi Vạn Dược', hẳn là ở chỗ gần nơi này
thôi.

Người đàn ông họ Phí trầm giọng nói.

Tên đàn ông trung hậu thành thật họ Phí chỉ nói mấy câu, Diệp Mặc cũng đã nghe
ra được người này là ai rồi.

Chính là người cùng hắn cướp đoạt ụ đá kia ở 'phường thị Nam Sơn', là Phí Tứ
Giang của Ẩn Kiếm môn. Sau khi biết được người này là Phí Tứ Giang, Diệp Mặc
bỗng mỉm cười. Nếu không phải nghe được thanh âm của y, mình dù đoán một vạn
lần, cũng không nghĩ ra người này chính là Phí Tứ Giang.

Lúc trước y ở trên hội đấu giá kiêu ngạo như thế, hơn nữa trực tiếp nói ra tên
tông môn, chỉ thiếu chút nữa viết hai chữ “Ba tao là XXX” ở trên trán rồi.

Nhưng thoạt nhìn không ngờ y là một người trung hậu thật thà như thế, người
này thật đúng là không thể nhìn tướng mạo nha, thật sự rất cổ quái. Khó trách
thời điểm mình vừa mới thấy người này, luôn có cảm giác y có chút quái dị.

Nếu là Phí Tứ Giang, Diệp Mặc cũng hiểu được vì sao y có thể tra ra được chính
mình lấy đi tấm bản đồ và cái chìa khóa rồi. Xem ra may mắn lúc trước mình đeo
'Cửu Biến' bằng không tới hội đấu giá đã bị Phí Tứ Giang bắt được. Người này
đúng là thù dai, lại còn điều tra hai tu sĩ Trúc Cơ bị hắn giết kia nữa chứ.

Sau khi nghe xong Phí Tứ Giang nói như vậy, người phụ nữ kia không nói gì nữa,
Trương Thừa Phong cũng không nói gì, mấy người tiếp tục tìm kiếm, rất nhanh
liền rời khỏi nơi này, xem ra bốn người bọn họ không phát hiện ra cái kia bên
cạnh măng đá.

Nếu như không có Phí Tứ Giang, bốn người này rời đi hắn cũng mặc kệ, nhưng
Diệp Mặc lại rất muốn giết Phí Tứ Giang. Cũng là bởi vì cái ụ đá lúc trước
kia, hơn nữa Diệp Mặc cũng biết Phí Tứ Giang rất muốn giết hắn.

Đang lúc Diệp Mặc còn đang bối rối chưa biết nên làm thế nào, lão già đi ở
cuối cùng kia bỗng nhiên quay đầu lại nhìn cái măng đá thật lớn mà Diệp Mặc
tìm được kia nói:

– Dưới chân măng đá này có một trận pháp ẩn nấp, chờ tôi mở ra xem thử.

Bị phát hiện rồi, Diệp Mặc giật mình, nhưng cũng không lo lắng lắm. Tuy rằng
bốn người này tìm đến nơi này, nhưng bọn họ không có cái cái chìa khóa kia,
cuối cùng vẫn không vào được.

Diệp Mặc không tin một di tích cổ chỉ cần dựa vào bốn gã tu sĩ Kim Đan là có
thể đánh vỡ nó.

– Ha ha, quả nhiên là một trận pháp ẩn nấp, xem ra tìm được anh La là tìm
đúng người. Nhất định là nơi này, bằng không ai lại bố trí một cái trận pháp ở
chỗ này chứ…

Trương Thừa Phong cười ha hả, tiến lên cũng không nói gì, chính là bổ ra một
kiếm.

Trận pháp ẩn nấp này lúc trước đã bị hai gã tu sĩ Trúc Cơ động vào, hiện tại
một kiếm của Trương Thừa Phong, toàn bộ trận pháp ẩn nấp lập tức liền tiêu tan
không còn gì nữa, không ngờ xuất hiện một cửa đá trống rỗng.

– Trận môn không gian?

Thời điểm lão già kia thấy cửa đá này, trong lòng rất kích động, kiềm chế
không được kêu lên.

– Không ngờ là trận môn không gian, chúng ta lần này phát tài rồi, ha ha…

Phí Tứ Giang cười như điên, một chút cũng không hợp với gương mặt thật thà của
y.

Không cần nói đến lão già và Phí Tứ Giang, ngay cả người phụ nữ và Trương Thừa
Phong cũng không thể không kích động. Có Trận môn không gian, hiển nhiên nơi
này chính là di tích thượng cổ. Đồ vật bên trong một di tích thượng cổ, thậm
chí không cần nhìn cũng có thể tưởng tượng được.

– Chúng ta nên làm sao bây giờ?

Trương Thừa Phong tỉnh táo lại, nhìn ba người còn lại nói.

Phí Tứ Giang cũng đã ngừng cười, y quay đầu hướng tên lão già kia nói:

– Anh La, anh bố trí lại một trận pháp ẩn nấp ở bên ngoài Trận môn không
gian, đem 'Trận môn không gian' dấu đi. Bốn người chúng ta đi vào trước rồi
nói sau.

Lão già họ La kia gật gật đầu, bắt đầu không ngừng vẩy xuất trận kỳ, sau một
nén nhang, một trận pháp ẩn nấp mới xuất hiện, toàn bộ 'Trận môn không gian'
và bốn người biến mất trước mắt Diệp Mặc không thấy gì nữa.

Diệp Mặc cho rằng bốn người này đã tiến vào 'Trận môn không gian” nên lúc này
mới đứng dậy. Hắn cũng thật không ngờ nơi này có một 'Trận môn không gian'. Để
bố trí được “Trận môn không gian' thường rất khó khăn. Vì sao trận môn này lại
bị một trận pháp ẩn nấp đơn giản như vậy bao trùm? Thậm chí hai gã tu sĩ Trúc
Cơ cũng có thể tiến vào?

Tuy rằng nghi hoặc rất nhiều, nhưng Diệp Mặc lại không muốn tiếp tục trì hoãn,
lão già họ La này bố trí trận pháp ẩn nấp đã đạt đến trận pháp cấp ba, tuy nói
là khá tốt rồi. Nhưng loại trận pháp này muốn ngăn cản Diệp Mặc thì còn lâu.

Sau khi Diệp Mặc tiến vào trận pháp ẩn nấp này, lại lấy ra trận kỳ bố trí một
khốn trận ở bên ngoài trận pháp ẩn nấp này, rồi mới bước vào 'Trận môn không
gian' . ! ! !

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.