Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 95: Người đẹp thứ hai đến Lưu Xà.


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

— o —

Chương 95: Người đẹp thứ hai đến Lưu Xà.

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Thêm một số người mà Nam Phương đem theo, Sử Vệ không còn khả năng phản kháng,
y bị đánh gãy một chân. Nhưng Nam Phương không dám giết y, tuy rằng giết Sử
Vệ, Nam Phương sẽ không chịu trách nhiệm gì trước pháp luật, nhưng dù sao sức
mạnh của‘Lưỡng Tê bang’ là quá lớn, nếu giết y, thì sẽ không còn đường cứu vãn
nữa. Sở dĩ Nam Phương đánh gãy chân Sử Vệ, cũng chỉ là để cho Ninh Khinh Tuyết
xem mà thôi.

– Hãy bảo người của mày cút đi.

Nam Phương không chút do dự đuổi cổ hết bọn họ, trên một phần ba đất Lưu Xà,
gã vẫn còn chút quyền lực.

Sử Vệ tuy không phục, nhưng y không còn cách nào khác, Nam Phương bảo y cút
đi, y chỉ còn cách nghe theo. Nếu muốn lật đổ tình thế, thì cũng phải đợi y về
thêm dầu vào lửa mà báo cáo lên cấp trên mới được.

Sử Vệ mang theo mấy người lập tức rời khỏi nhà trọ, nhưng là đổi sang chỗ
khác, chứ không rời khỏi Lưu Xà. Thứ nhất là bởi vì trời đã tối, mà Sử Vệ lại
bị gãy chân, vả lại cũng không có chỗ để đi. Còn một lý do nữa là cho dù Nam
Phương có biết y ở lại chăng nữa cũng không đi tìm y.

Thật sự Nam Phương đã biết Sử Vệ không hề rời khỏi Lưu Xà, nhưng Nam Phương
cũng không dám làm thái quá, nếu như về chuyện của người phụ nữ, thì Nam
Phương có lý, nhưng nếu đuổi Sử Vệ rời khỏi Lưu Xà, thì Nam Phương sẽ không có
lý chút nào. Nếu như thế lực mạnh, thì có vô lý cũng không sao, nhưng thế lực
của Nam Phương có mạnh nữa, thì cũng không qua được ‘Lưỡng Tê bang’.

Ninh Khinh Tuyết ngơ ngác nhìn trận hỗn chiến vì mình mà gây nên, đến cũng
nhanh mà đi cũng nhanh, trên nền đất chỉ còn lại những vết máu. Cô không ngờ
Diệp mặc vẫn còn những người bạn trung thành ở Lưu Xà, trong lòng càng không
hiểu hết một Diệp Mặc yêu cây cỏ mà cô tiếp xúc hàng ngày.

Nghĩ đến chuyện Diệp mặc giết cả Tống Thiếu Văn và Tống Thiếu Đàm, cộng với
những gì hôm nay cô nhìn thấy, xem ra Tiêu Lôi đã nói đúng, Diệp Mặc thật sự
rất có bản lĩnh. Tại sao lúc ở Yến Kinh mình chỉ nghe đồn là Diệp Mặc chỉ là
một tên vô tích sự? Có một kẻ vô dụng như thế sao?

Nam Phương nhìn thấy dung mạo của Ninh Khinh Tuyết, càng khen thầm, tròng lòng
nghĩ rằng một người như anh Diệp mới có thể có được người vợ như thế, người
phụ nữ này đúng là quá đẹp.

Nhưng Nam Phương vẫn rất lịch sự đón Ninh Khinh Tuyết đến một chỗ tiếp khách,
vả lại còn miêu tả kỹ càng chuyện của Diệp Mặc tại Lưu Xà nữa, đến chuyện Diệp
Mặc đã giúp đỡ tiêu diệt hai đảng phái cũng không giấu giếm. Theo anh ta thì,
Ninh Khinh Tuyết là vợ của Diệp Mặc, thì những chuyện của Diệp Mặc, cô đều nên
biết.

Ninh Khinh Tuyết càng nghe càng kinh hãi, cô không ngờ Diệp Mặc ở Lưu Xà một
thời gian ngắn mà đã làm được nhiều chuyện thế kia, mà còn đánh cho kẻ cầm đầu
tại đây phải cung kính mình, điều khiến Ninh Khinh Tuyết thất vọng chính là,
Diệp Mặc không còn quay về nữa, xem ra hắn đã đi đến một nơi khác.

Ban đêm một mình cô ngủ lại một nhà trọ nhỏ tại khu biên giới Lưu Xà, Ninh
Khinh Tuyết cảm thấy có chút cô đơn. Cô không biết mình đến đây tìm Diệp Mặc
để làm gì? Từ đầu chí cuối, cũng chỉ là Diệp Mặc đã giúp cô, đến chuyện kết
hôn cũng là giả.

Cô đã yêu hắn hay vì nguyên nhân khác? Nếu như cô tìm thấy Diệp Mặc thì sao?
Nên nói những gì? Chẳng lẽ lại nói lời xin lỗi, nói rằng trước kia tôi không
nên đối xử với anh như thế, sau đó mặc kệ Diệp Mặc nói gì, thì cô cũng sẽ về
lại cuộc sống bình thường của mình sao? Ninh Khinh Tuyết đột nhiên cảm thấy vô
vọng.

Tình yêu? Tình yêu lại là cái gì? Không cần biết cô có yêu Diệp Mặc hay không,
nhưng trừ Diệp Mặc ra, chẳng lẽ cô còn đi tìm ai để kết hôn sao? Cô đã kết hôn
với Diệp Mặc, cô cũng không có ý định sẽ ly hôn, khi tìm thấy hắn cô sẽ nói là
cô không muốn ly hôn nữa, có được không?

Ninh Khinh Tuyết thở dài, cô càng hiểu Diệp Mặc, thì lại thấy càng không hiểu
hắn ta, thật là mâu thuẫn. Không cần biết có phải là cô hối hận hoặc là lý do
khác mà thật sự muốn kết hôn với Diệp Mặc, nhưng ít nhất cũng phải đối mặt mà
nói cho cô biết, nếu như hắn thật sự không hề có ý gì với mình, thì cô sẽ
không tiếp tục kiên trì với ý kiến của mình nữa.

Tuy rằng cô chưa thật sự hiểu Diệp Mặc, nhưng sau thời gian tiếp xúc ngắn
ngủi, cô cảm thấy trong những người cô đã từng gặp, thì không có một người đàn
ông có tính cách như Diệp Mặc, có thể hắn chính là người đàn ông mình cần thật
sự. Thì ra cách cô đánh giá Diệp Mặc thật bất công, có thể chỉ là chưa hiểu rõ
Diệp Mặc mà thôi, sau khi Diệp Mặc đi khỏi, cô đã không ly hôn, lúc đó trong
thâm tâm hình như cô đã chấp nhận cuộc hôn nhân này rồi.

Nhưng trước lúc đó, cô nhất định phải tìm hắn, nếu không có một ngày, Diệp Mặc
kết hôn rồi, mà cô vẫn tự xưng là vợ của hắn, chẳng phải là nực cười sao. Ninh
Khinh Tuyết cô có nguyên tắc của mình, tuy cô tự nguyện kết hôn với Diệp Mặc,
nhưng nếu Diệp Mặc không cần cô, thì cô cũng không phải là hạng đàn bà đi cầu
xin hắn cưới cho bằng được.

Ninh Khinh Tuyết trằn trọc trải qua một đêm khó ngủ, lúc sáng mới ngủ được một
chút, thì trời đã sáng quắc rồi.

Không gặp Diệp Mặc ở Lưu Xà, Ninh Khinh Tuyết cũng không có ý ở lại. Nhưng
trước khi cô đi, cô muốn đi xem chỗ ở của Diệp Mặc.

Căn miếu tuy rằng đã đổ sập hết cả, nhưng Nam Phương đã bảo người sửa lại rồi.

Ninh Khinh Tuyết muốn đi xem căn miếu mà Diệp Mặc đã ở, Nam Phương tất nhiên
phải cử vài tên đệ tử đi theo. Lưu Xà loạn như thế, y không muốn vợ của Diệp
Mặc xảy ra chuyện ở đây, nếu có chuyện gì, y sẽ không thể ăn nói với Diệp Mặc.
Đừng nói đến chuyện Diệp Mặc đã cứu y, giúp y lấy lại quyền quản lý Lưu Xà,
hơn nữa Diệp Mặc sát phạt quyết đoán, những người trong ‘hội Phác Đao’ cũng
không đủ cho Diệp Mặc giết.

Sau khi chấp hành nhiệm vụ lần trước, Trì Uyển Thanh đã không còn tâm trí ở
lại trong đội nữa, cách năm ba bữa lại gọi điện đến Lạc Thương, hỏi thăm người
chị họ Chu Mạn của cô, rằng Diệp Mặc có đến không, nhưng lần nào cũng nhận
được câu trả lời thất vọng, Diệp Mặc đã không đến công ty của người chị họ ở
Lạc Thương.

Trì Uyển Thanh đương nhiên là biết cuộc sống của Diệp Mặc hơi túng quẫn, nhưng
mình đã giúp tìm cho hắn một việc làm nhàn nhã, tại sao hắn không chịu làm?
Chẳng lẽ hắn không chịu bỏ cái tự ái sao? Nhưng anh Diệp không giống hạn người
đó.

Cân nhắc mãi, Trì Uyển Thanh, mới quyết định đến xem Diệp Mặc thế nào. Cô cảm
thấy nếu như mình không đến tìm hắn, thì có thể suốt cuộc đời này hắn cũng
không đến gặp cô, tuy rằng có chút uất ức, nhưng cô cũng quyết định sẽ đến Lưu
Xà để tìm hắn.

Lần trước Diệp Mặc nói với cô rằng hắn ở Lưu Xà, nếu hắn không đến Lạc Thương,
thì chắc rằng hắn còn ở Lưu Xà.

Trì Uyển Thanh vào đội mấy năm nay, đây là lần đầu tiên xin nghỉ phép về thăm
nhà, tuy Lô Lâm cảm thấy Trì Uyển Thanh không phải về thăm nhà, nhưng vì đây
là lần đầu, Lô lâm có nghi ngờ nhưng cũng phê duyệt.

Trì Uyển Thanh đương nhiên là không phải về nhà, cô đến Lưu Xà tìm Diệp Mặc,
những gì cô trải qua nhiều hơn Ninh Khinh Tuyết rất nhiều, đương nhiên cô biết
Lưu Xà là một nơi thế nào, nhưng cô vẫn đi.

Với thân thủ như cô thì mấy tên đàn ông cũng chả là gì, hơn nữa cô còn có ‘Thử
Lang’. Sức mạnh của ‘Thử Lang’ cô rõ hơn ai hết, lúc trước cô bị Thử Lang cắn
qua một lần, sém chút mất mạng. Có thể nói nếu không có Diệp Mặc, thì cô đã
chết rồi. Cho nên Lưu Xà có loạn đi chăng nữa, thì đối với cô cũng chẳng có sự
uy hiếp nào hết.

Trì Uyển Thanh tới Lưu Xà lúc giữa trưa, vừa đến thì cô nhìn thấy hai người
đang khiêng Sử Vệ lên xe rời khỏi Lưu Xà.

Trì Uyển Thanh tuy muốn hỏi thăm tin tức của Diệp Mặc, nhưng mấy tên kia vừa
nhìn là biết không phải hạng đàng hoàng, cô không hề có ý định đi hỏi thăm mấy
tên này.

Sử Vệ thì lại nhìn Trì Uyển Thanh không chớp mắt, y không ngờ trong hai ngày
lại gặp hai đại mỹ nhân, Không ngờ hôm nay mình sắp đi khỏi thì lại gặp vận
đào hoa, Nam Phương à Nam Phương, mày đã cướp đi một người thì đã sao, chẳng
phải hôm nay tao lại gặp một người nữa sao.

Nhìn Trì Uyển Thanh, hai con mắt Sử Vệ tỏa sáng, nằm trên cáng cứu thương mà
vẫn la lối,

– Hãy đem cô ta đi, lập tức rời khỏi Lưu Xà, sẽ có một ngày tao lấy lại tất
cả.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.