Sở dĩ Diệp Mặc không đánh lén Kế Trí Nguyên, bởi vì hắn hiểu rất rõ. Với tu vi
Kim Đan viên mãn của Kế Trí Nguyên, cho dù hắn đánh lén cũng chỉ có thể khiến
gã bị thương mà thôi. Hơn nữa đây chỉ là có thể. Bởi vì nếu như chỉ có một
mình Kế Trí Nguyên, hắn nhất định đánh lén thành công. Nhưng phía sau Kế Trí
Nguyên còn có hai người nữa. Một khi hắn đánh lén Kế Trí Nguyên, nhất định sẽ
bị hai gã tu sĩ phía sau phát hiện. Xác xuất thành công giảm đi rất nhiều.
Nhưng hắn đánh lén hai gã tu sĩ phía sau thì lại khác. Kế Trí Nguyên đang công
kích dấu hiệu thần thức của gã. Trong nháy mắt này hiển nhiên không có cách
nào cứu hai gã tu sĩ Kim Đan tầng bảy phía sau. Đây là điều thứ nhất. Điều thứ
hai là chân nguyên của hai gã tu sĩ Kim Đan tầng bảy này nhiều nhất cũng chỉ
gần bằng Diệp Mặc mà thôi. Hơn nữa Diệp Mặc đánh lén, xác xuất thành công gần
như đạt tới 90% trở lên.
Cho nên sau khi Diệp Mặc cân nhắc, đã nhanh chóng có phản ứng.
Khi trường đao của hắn dâng lên đao khí cuồn cuộn, phát ra khắp trời, Kế Trí
Nguyên cũng cảm thấy kinh hãi. Kế Trí Nguyên có tu vi Kim Đan viên mãn, tâm tư
đồng thời cũng vô cùng cẩn thận. Nhưng gã lại không ngờ được Diệp Mặc chỉ là
một Kim Đan tầng một có thể phát hiện dấu hiệu thần thức của gã, đồng thời còn
lợi dụng điều này để đánh lén bọn họ.
Tuy rằng biết được điểm này, nhưng gã cũng không kịp quay về cứu hai người
kia. Gã tương tự không thể tưởng tượng được, rốt cuộc Diệp Mặc là một yêu
nghiệt như thế. Không ngờ hắn lại trốn ở chỗ này để đánh lén bọn họ. Hơn nữa
còn khiến một tu sĩ Kim Đan viên mãn như gã cũng không cảm thấy được. Đây là
công pháp ẩn nấp sao? Nguyên nhân chính vì không thể tưởng tượng được Diệp Mặc
chỉ là một gã tu Kim Đan tầng một có thể tránh thoát được thần thức của gã,
cho nên lúc này mới vừa vặn bị Diệp Mặc đánh lén.
“Phụt” một tiếng. Vô số ánh đao màu tím bao vây lấy hai gã tu vi Kim Đan tầng
bảy phía sau Kế Trí Nguyên, Tử Đao trực tiếp chém ngang lưng gã tu sĩ Kim Đan.
Một gã tu sĩ Kim Đan khác toàn thân bị ánh đao màu tím xuyên qua, cũng bắn ra
một trận mưa máu.
Chỉ là một đao, hai gã Kim Đan tầng bảy dưới đòn đánh lén của Diệp Mặc, một
chết một trọng thương.
Kế Trí Nguyên thấy cảnh tượng trước mắt máu chảy đầm đìa lập tức trừng mắt. Gã
liền quát lớn một tiếng. Phi kiếm trong tay giống nước biển dâng trào đánh về
phía Diệp Mặc.
Lúc này đương nhiên Diệp Mặc chắc chắn sẽ không liều mạng với Kế Trí Nguyên.
Sau khi hắn đánh lén xong, lập tức liền lui về phía sau nơi trận pháp hắn còn
chưa bố trí xong, đồng thời ném ra mấy trận bàn.
Kế Trí Nguyên thấy Diệp Mặc lui lại phía sau, lập tức tiến lên. Gã nhìn thấy
Diệp Mặc ném ra mấy trận bàn cấp hai, phẫn nộ vừa rồi đã biến mất. Gã cũng
hoàn toàn khôi phục lại bình tĩnh. Sau đó gã chỉ lạnh lùng nói:
– Mày rất can đảm. Mày cho là dựa vào mấy trận bàn cấp hai là có thể ngăn cản
tao giết mày sao? Thật đáng tiếc. Tao vốn chỉ định giết một mình mày. Nhưng
mày đã chọc giận tao. Tao sẽ giết sạch đàn ông trong Diệp gia. Về phần phụ nữ,
tao sẽ đem mấy ả tới thành Toái Diệp để từ từ an ủi.
Dừng một chút, gã nhìn Diệp Mặc đầy dữ tợn, giọng nói âm u lạnh lẽo nói.
– Mày đó, thật ra tao không có ý định giết mày. Đúng lúc tao có một loại công
pháp Thiêu Sinh Hồn. Tao sẽ đốt mày trăm năm, sau đó lại cho thần hồn mày chết
hoàn toàn…
Lúc này ánh mắt Diệp Mặc lạnh như băng. Sát khí trong lòng đại thịnh. Hắn đã
quyết tâm, cho dù mất một cái mạng này, hôm nay cũng muốn phải giết chết Kế
Trí Nguyên.
Sát khí trong lòng Diệp Mặc càng thịnh, tay lại càng vững vàng, ánh mắt càng
trở nên bình tĩnh. Hắn lại lấy ra mấy trận kỳ, vừa lạnh lùng nhìn chằm chằm
vào Kế Trí Nguyên, vừa lạnh lùng nói:
– Thật đáng tiếc, mày đã không còn cơ hội nữa. Tao thề, nếu như Quỷ Tiên Phái
mày dám tiếp tục truy sát tao, tao nhất định sẽ tiêu diệt môn phái này.
Kế Trí Nguyên cảm thấy sợ hãi trước ánh mắt lạnh như băng của Diệp Mặc. Đương
nhiên, gã biết Diệp Mặc cũng có động cơ giết gã. Nhưng Diệp Mặc nói lại khiến
trong lòng gã càng muốn nhanh chóng giết chết Diệp Mặc. Gã biết tuy rằng tu vi
của Diệp Mặc chỉ là Kim Đan tầng một, nhưng tuyệt đối sẽ không kém hơn Kim Đan
tầng bảy là mấy. Cho nên gã không xem nhẹ Diệp Mặc.
Tay Kế Trí Nguyên khẽ vẫy. Thanh phi kiêm đang quay xung quanh đỉnh đầu gã lại
rơi vào tay gã. Khi phi kiếm vừa rơi xuống tay Kế Trí Nguyên, toàn thân gã lập
tức trở nên lạnh như băng thậm chí có chút dọa người.
Diệp Mặc nhìn chằm chằm không chớp mắt vào phi kiếm trong tay Kế Trí Nguyên.
Hắn cảm giác thanh phi kiếm này có chút vấn đề. Không ngờ hắn không nhìn ra
được đẳng cấp của phi kiếm này. Hơn nữa dường như phi kiếm này dài đến một
thước, lại dường như có thể dài gấp năm sáu lần. Nếu như không chú ý, thậm chí
chỉ có thể mơ hồ cảm giác được trong tay Kế Trí Nguyên cầm không phải là phi
kiếm, mà là một đường sát ý hư vô không nhìn thấy được.
Phi kiếm này thật sự quá mỏng. Mỏng tới mức khiến người ta không nhìn thấy.
Nhưng trong thần thức, thanh phi kiếm này dường như lại thật sự đang tồn tại.
Nhưng dùng thần thức cẩn thận quan sát, lại không có cách nào thấy rõ ràng.
Cái loại cảm giác dọa người, thậm chí đều có thể rót vào trong xương tủy Diệp
Mặc, khiến Diệp Mặc cảm giác có chút lạnh thấu xương.
Phi kiếm của Kế Trí Nguyên và khí tức dọa người trên người gã khiến Diệp Mặc
trở nên cẩn thận hơn. Hắn biết Kế Trí Nguyên tuyệt đối không tầm thường. Công
pháp tu luyện của gã cũng không phải bình thường.
Kế Trí Nguyên không hề cử động, nhưng Diệp Mặc lại cảm giác được không khí
xung quanh mình dường như càng ngày càng u ám. Hơn nữa còn tản mát ra một mùi
mốc meo tĩnh mịch, giống như trong địa ngục vậy.
Đây là loại công pháp gì? Quỷ Tiên Phái tu luyện thứ đó, quả nhiên có chút quỷ
khí. Diệp Mặc nghĩ đến đây, không định chờ đợi nữa, Tử Đao trong tay liền một
đao bổ xuống.
Huyễn Vân Phân Liệt Đao. Chân nguyên của Diệp Mặc đã vượt xa so với Trúc Cơ
kỳ. Sau khi một đao này bổ ra, vô số ánh đao gần như trong nháy mắt đã bị kích
phát ra. Đúng như Tam Sinh Quyết mà hắn tu luyện. Một sinh hai, hai sinh bốn,
bốn sinh vô số…
Trong phút chốc, ở mấy trượng xung quanh đã bị ánh đao màu tím của Diệp Mặc
bao trùm lên tất cả. Mà Kế Trí Nguyên thì bị Tử Đao mang theo ánh đao hoàn
toàn bao vây bên trong. Loại khí tức âm u lạnh lẽo dọa người cũng bị ánh đao
màu tím hòa tan ra.
Sau khi bổ ra một đao, Diệp Mặc căn bản cũng không nhìn xem trình trạng của Kế
Trí Nguyên. Hắn cũng biết dựa vào một đao này mà muốn giết được Kế Trí Nguyên,
đó là mơ mộng hão huyền. Cho nên sau khi hắn bổ ra một đao, trực tiếp lấy ra
hơn mười chiếc trận kỳ ném ra ngoài.
Hắn đã bố trí xong trận pháp trận cơ cấp ba. Hiện tại hắn chỉ cần hoàn thiện
trận pháp này là được. Cho nên hắn nhất định phải lợi dụng tất cả thời gian,
để bố trí trận pháp này.
Bặt bặt bặt
Diệp Mặc chợt nghe trong không trung vang lên từng đợt tiếng động. Không ngờ
trong nháy mắt ánh đao màu tím của hắn đã bị kích động tan rã, sau đó tan biến
trong không trung.
Đây là kiếm kỹ gì vậy? Thậm chí nó còn có biện pháp phá vỡ Huyễn Vân Phân Liệt
Đao của hắn. Diệp Mặc vừa mới nghĩ đến đây, đã cảm nhận được một sát ý lạnh
lùng nghiêm nghị tới trước mặt, gần như khiến hắn không thể thở nổi.
Trong lòng Diệp Mặc hoảng hốt. Không ngờ sau khi hắn bổ ra một đao lại đi bố
trí trận pháp. Đây quả thực chính là tự tìm cái chết.
Cái loại sát ý âm u lạnh lẽo hít thở không thông này khiến Diệp Mặc rốt cuộc
bất chấp những cái khác, đồng thời kích phát bốn trận bàn phòng ngự, và hai
trận bàn công kích.
Thình thịch, thình thịch, thình thịch…
Sau vài tiếng động ngắn ngủi vang lên, Diệp Mặc rút lui lại phía sau thêm mấy
thước. Gần như trong nháy mắt, sáu trận bàn đã bị Kế Trí Nguyên đánh tan,
không tạo thành bất kỳ uy hiếp nào đối với gã.
Nhắc tới một chút tác dụng khi ném sáu trận bàn ra, đó là đã cứu hắn một mạng.
Nếu không vừa rồi một kiếm của Kế Trí Nguyên cũng đã giết chết hắn.
Diệp Mặc không tiếp tục ném ra trận kỳ nữa, tuy rằng hắn biết nếu như không bố
trí được trận pháp, hôm nay hắn khẳng định thua chắc rồi. Nhưng hiện tại hắn
còn không có thời gian để bố trí trận pháp.
Kiếm kỹ của Kế Trí Nguyên quá lợi hại. Sự lợi hại của gã ở chỗ mình căn bản
cũng không có biện pháp nào nắm được quỹ tích kiếm pháp của gã. Người này
tuyệt đối lợi hại hơn rất nhiều so với tên Kim Đan viên mãn mà hắn đã giết
chết trong Sa Nguyên Dược Cốc.
Chuyện có thể khiến Diệp Mặc kinh hãi đã xảy ra. Lúc này cho dù hắn không tiếp
tục bố trí trận pháp, không ngờ hắn cũng không có cách nào cảm nhận được vị
trí của Kế Trí Nguyên, càng không cần phải nói tới việc công kích của gã nữa.
Trong lòng Diệp Mặc cảm thấy kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên hắn gặp phải tình
huống thế này. Sau lưng hắn đổ mồ hôi lạnh, đồng thời thần thức quét ra ngoài.
Điều khiến Diệp Mặc chấn động hơn chính là, không ngờ Kế Trí Nguyên không ở
trong thần thức của hắn. Sau khi hắn và Kế Trí Nguyên đánh một chiêu, liền
hoàn toàn không thấy bóng dáng của Kế Trí Nguyên nữa.
Sau khi “Quét” một hồi, mồ hôi lạnh từ sau lưng Diệp Mặc lưng liền ngưng tụ đi
ra. Họ Kế này thật sự quá lợi hại. Lúc trước mình ở trong nhà gỗ nhỏ so một
chiêu với gã, hoá ra đó căn bản không phải là thực lực thật sự của gã.
Bỗng nhiên làn gió nhẹ thổi qua, Diệp Mặc lập tức tỉnh táo lại. Một đường sát
ý lạnh lùng nghiêm nghị đã rót vào trong tâm hồn hắn.
Diệp Mặc rùng mình một cái. Không ngờ hắn lại chiến đấu trong mơ hồ. Kế Trí
Nguyên này thật sự có chút đáng sợ. Không ngờ có thể khiến mình mơ mơ màng
màng mất đi ý chí chiến đấu.
Sát ý đã kề sát người, Diệp Mặc căn bản là không kịp nghĩ nhiều. Hắn trực tiếp
rút lui ra mấy chục thước, thiếu chút nữa đã ra khỏi trận cơ của hắn.
“Phụt” một tiếng. Diệp Mặc cảm giác được dưới xương sườn tê rần. Một vết đâm
sâu có thể thấy được xương mang theo máu bắn ra đầy trời.
Thật là lợi hại. Diệp Mặc không kịp nghĩ nhiều. Lấy mấy viên đan dược chữa
thương nuốt xuống, đồng thời nhắm hai mắt lại. Vừa rồi nếu như không phải giác
quan thứ sáu của hắn cảm giác được sát ý, lúc này hắn đã bị Kế Trí Nguyên chém
ngang lưng rồi.
Ánh mắt hắn không nhìn thấy Kế Trí Nguyên, thần thức cũng không tìm thấy gã.
Hiện tại thứ duy nhất hắn có thể lợi dụng chính là giác quan thứ sáu mạnh mẽ
của hắn. Đó là trực giác nhạy bén mà hắn có được sau khi tu luyện Tam Sinh
Quyết.
Đây là hắn đập nồi dìm thuyền thử một phen. Nếu như thất bại đó chính là cái
chết. Nhưng hắn không có lựa chọn nào khác. Kế Trí Nguyên này thật sự là rất
quỷ dị.
“Phụt” một tiếng. Lại là một đường kiếm ảnh im hơi lặng tiếng xẹt qua trước
ngực Diệp Mặc. Cho dù Diệp Mặc đã dùng đan dược, loại vết thương này lại giống
như quỷ trảo, từ đầu đến cuối không thể khép lại, còn có một cảm giác lạnh lẽo
thâm nhập vào trong cơ thể.
Diệp Mặc càng thêm bình tĩnh. Hắn cảm nhận được trong trận pháp vẫn chưa hoàn
thành không ngờ đã xuất hiện vô số kiếm ảnh. Hắn không nhìn thấy những kiếm
ảnh này, đồng thời thần thức chỉ có thể mơ hồ quét được. Chỉ có điều sau khi
hắn nhắm mắt lại, những kiếm ảnh dày đặc này ngược lại hiện lên rõ ràng hơn.
Diệp Mặc không còn đi để ý tới miệng vết thương của mình mữa. Giờ phút này hắn
bình tĩnh giống như một cơn gió, không ngừng xuyên qua vô số kiếm ảnh. Ban đầu
hắn còn bị kiếm ảnh cắt, nhưng càng về sau hắn bị thương càng ít.
Hắn thậm chí có thể cảm nhận được vị trí của Kế Trí Nguyên. Trong lòng hắn
càng bình tĩnh như nước. Hắn biết hiện tại hắn chỉ tìm được biện pháp tránh né
kiếm ảnh công kích. Nếu muốn giết Kế Trí Nguyên, nhất định phải dùng thêm biện
pháp khác.
Diệp Mặc không còn tập trung tránh né kiếm ảnh nữa. Bắn bắt đầu lợi dụng khe
hở tiếp tục bố trí trận cơ bên trong của mình. Từng trận kỳ được Diệp Mặc ném
ra ngoài. Trận pháp của Diệp Mặc càng thêm hoàn thiện hơn.
– A.
Một tiếng kêu khe khẽ của Kế Trí Nguyên truyền đến. Gã không thể tưởng tượng
được Diệp Mặc không ngờ có thể tránh né được lâu như vậy mà chỉ bị trúng mấy
kiếm mà thôi…