Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 940: Lưới đen lợi hại.


Kéo mặc dù lợi hại, nhưng là đối với đối thủ quá kém, chỉ có Kim Đan tầng thứ
nhất. “Tử Đao” trong tay Diệp Mặc mang ánh sáng màu tím, “Huyền vân thúc
nguyên đao” đã bổ đến.

Diệp Mặc cũng không tấn công tu sĩ Kim Đan này, đao này của hắn bổ thẳng về
phía cây kéo cực lớn đang đến gần. Gã tu sĩ Kim Đan tầng thứ nhất kia mặc dù
cảnh giới tương đương với Diệp Mặc, nhưng chân nguyên và thần thức của gã đem
so với Diệp Mặc, thực kém quá xa.

Nhưng chiêu này, cây kéo vốn mang theo sát ý dày đặc bị Diệp Mặc khống chế
trên không trung, dường như trong lúc Diệp Mặc khống chế cây kéo này, Diệp Mặc
đã đưa tay ra tóm chặt lấy cây kéo, đồng thời trước tiên tiêu hủy dấu hiệu
thần thức trong cây kéo này, sau đó ném cây kéo vào trong nhẫn trữ vật.

Cây kéo của tu sĩ Kim Đan kia bị Diệp Mặc xóa bỏ dấu ấn thần thức, tinh thần
bị hao tổn, lập tức phun ra một ngụm máu. Đồng thời trên mặt gã hiện ra vẻ mặt
khó có thể tin được, đối phương cũng chỉ là một tu sĩ Kim Đan tầng thứ nhất mà
thôi, sao lại tùy ý một chiêu đã có thể thu “Ngạc hồn tiễn” của mình được?
Thậm chí còn dễ dàng xóa bỏ dấu ấn thần thức của mình trên đó nữa?

Diệp Mặc căn bản cũng không để ý đến gã, “Tử Đao” trong tay lại bổ ra lần nữa,
dễ như trở bàn tay chém tu sĩ Kim Đan tầng thứ nhất ra thành hai nửa.

– Mày dám giết tao…

Gã tu sĩ Kim Đan này khi bị chém thành hai nửa vẫn kịp phản ứng lại, thốt ra
bốn chữ cuối cùng.

Diệp Mặc lấy nhẫn trữ vật của gã tu sĩ này, mặc cho gã tu sĩ này rơi vào hồ,
trong lòng cũng cười khẩy một cái, tính ưu việt của tên này thật đúng không
tệ, lúc nào gã cũng muốn giết mình, bây giờ bị mình giết rồi, lại còn uy hiếp
mình, là dám giết gã ư.

Cho dù là Thiên Vương lão tử, muốn giết Diệp Mặc. Hắn cũng sẽ không bó tay
chịu trói, đừng nói đến chỉ là một tu sĩ Kim Đan tầng thứ nhất.

Gã tu sĩ Kim Đan tầng thứ sáu vốn dĩ cản Quách Kỳ Phàm để đánh nhau, thấy Diệp
Mặc chém giết tên tu sĩ Kim Đan tầng thứ nhất, lập tức tức giận hét lớn một
tiếng, không ngờ lại bỏ lại Quách Kỳ Phàm, lao thẳng về phía Diệp Mặc.

Người của gã còn chưa đến trước người Diệp Mặc, nhưng pháp bảo hình côn trong
tay đã được phóng ra. Trực tiếp mang theo chân nguyên xoắn ốc đâm đến trước
ngực Diệp Mặc. Sau đó gã không ngừng tới gần Diệp Mặc, khí thế chân nguyên
xoắn ốc của pháp bảo hình côn vô cùng hùng hậu. Diệp Mặc mặc dù không có cảm
giác gì, nhưng Đinh Linh đã bị khí thế này không ngừng đè ép mà lùi bước. Cuối
cùng chỉ có thể rơi xuống bên hồ, vội vàng nhìn chằm chằm Diệp Mặc và gã tu sĩ
Kim Đan tầng thứ sáu.

Từ lúc Diệp Mặc cứu cô đến lúc Diệp Mặc giết gã tu sĩ Kim Đan tầng thứ nhất
kia cũng chỉ trong chốc lát mà thôi, cho đến khi cô buộc đến bên cạnh mới tỉnh
ngộ lại, Diệp Mặc không ngờ lại phải đối đầu với một tu sĩ Kim Đan tầng thứ
sáu, trong lòng lập tức lo lắng.

Diệp Mặc cũng không nhúc nhích gì, cho đến khi pháp bảo hình côn đến trước
mặt, “Tử đao” trong tay hắn mới lại bổ ra lần nữa, chỉ trong nháy mắt liền phá
tan áp lực hình xoắn ốc mà pháp bảo mang đến.

Gã tu sĩ Kim Đan tầng thứ sáu kia sau khi thấy pháp bảo của mình không làm gì
được Diệp Mặc, dường như rất kinh ngạc, nhưng gã nhanh chóng hiểu ra Diệp Mặc
không phải là một tu sĩ bình thường. Mặc dù gã đã hiểu ra điều này, nhưng sắc
mặt của gã cũng không có chút dao động nào, vẫn lạnh như băng, vài pháp quyết
trong tay đánh ra, sau đó hét lớn một tiếng chém đến.

Pháp bảo hình côn trên không trung không ngờ nứt ra, vô số đường ánh sáng màu
đen từ trong vết nứt của pháp bảo lộ ra, ùn ùn kéo đến phía Diệp Mặc mà thổi
quét.

Sắc mặt Diệp Mặc nghiêm nghị, hắn thậm chí cảm giác được bất luận mình tránh
né về hướng nào, những ánh sáng đen dũng mãnh này cũng đều cuốn hắn vào. Những
ánh sáng đen này thậm chí còn có tác dụng khóa chân nguyên của mình.

Vừa nãy gã tu sĩ này đánh nhau với Quách Kỳ Phàm cũng không dùng chiêu này,
bây giờ chiêu thứ hai gã liền dùng chiêu này, chắc chắn tu sĩ Kim Đan tầng thứ
nhất vừa nãy mình giết và tu sĩ Kim Đan tầng thứ sáu này có mối quan hệ không
bình thường.

Diệp Mặc chưa bao giờ gặp ánh sáng đen này, nhưng hắn ra tay cũng không chậm,
“Tử Đao” cũng đã lại cuốn ra, “Huyền vân hành ý đao” cũng được bổ ra.

“Tử Đao” mang theo đao quang không chút sai lệch nào bổ trúng vào vô số ánh
sáng đen, Diệp Mặc còn chưa kịp thở, lại phát hiện ánh sáng đen sau khi bị đao
quang bổ, không ngờ không bị tiêu tan, ngược lại lại tách ra, tiếp tục hướng
về phía hắn.

Bản thân bổ một đao, những ánh sáng đen này lại trở nên nhiều hơn rồi sao?

Nhưng Diệp Mặc lập tức cảm thấy, ánh sáng đen mặc dù có nhiều hơn, nhưng sức
uy hiếp của chúng cũng được giảm xuống.

Lúc này Diệp Mặc không kịp nghĩ nhiều, lập tức khởi động một vòng bảo hộ chân
nguyên, ánh sáng đen đánh trúng vào vòng bảo hộ chân nguyên phát ra âm thanh
“Xuy xuy”, vòng bảo hộ chân nguyên của Diệp Mặc nhanh chóng bị ánh sáng đen
phá vỡ. Những đường ánh sáng đen này không hề lùi lại, toàn bộ đều bao vây lấy
người Diệp Mặc.

Diệp Mặc trong lòng kinh hãi, liền muốn bỏ chạy, hắn căn bản không biết những
đường ánh sáng đen này rốt cục là thứ gì. Nhưng những đường ánh sáng đen này
sau khi vây hắn lại, lập tức ngưng tụ lại, cuối cùng tạo thành một tấm lưới
đen mỏng manh.

Lúc này Diệp Mặc liền cảm thấy một trận đau đớn truyền đến, tấm lưới màu đen
này dường như càng ngày càng thắt chặt lại, trong nháy mắt làm hắn trở thành
một đống bã vụn vậy.

Thật là đồ lợi hại, Diệp Mặc lấy “Tử Đao” chém lên lưới đen một đao, nhưng
Diệp Mặc nhanh chóng phát hiện ra, mặc dù “Tử Đao” cắt được lưới đen rồi,
nhưng tấm lưới đen lại tụ hợp với tốc độ nhanh chóng, rồi lại bao quanh trói
hắn lại.

Chỉ trong chốc lát, Diệp Mặc liền cảm giác quần áo của mình đã bị tấm lưới đen
cắt rách, có thể tưởng tượng, tấm lưới đen này không ngừng co lại, không lâu
sau hắn cũng bị co bóp lại thành đống thịt vụn rồi. Còn gã tu sĩ Kim Đan tầng
thứ sáu kia thấy Diệp Mặc bị trói lại, khóe miệng lộ ra nụ cười độc ác phẫn
hận, đồng thời cũng lấy ra thanh phi kiếm, không ngờ không tế ra, mà lại hướng
thẳng về phía hai cánh tay Diệp Mặc mà chém. Rõ ràng gã không muốn giết Diệp
Mặc một cách đơn giản như vậy.

Lúc này Diệp Mặc cũng không cần che dấu đồ của mình nữa, hắn nhanh chóng ném
ra mất trận kỳ ẩn hình, đồng thời nhanh chóng phóng ra “Vụ liên tâm hỏa”.

“Vụ liên tâm hỏa” thuộc loại thiên hỏa, nhưng chỉ vòng vo bên ngoài thân thể
Diệp Mặc một chút, tấm lưới đen được hình thành bởi ánh sáng đen bị mồi lửa
của Diệp Mặc đốt sạch sẽ, sau đó trên không trung còn lưu lại một chút mùi
tanh hôi.

Thấy “Vụ liên tâm hỏa” đốt lưới đen một cách dễ dàng, Diệp Mặc trong lòng nhẹ
nhõm, trong tu sĩ luôn xuất hiện dị sĩ tài ba. Những đường ánh sáng đen này có
thể hình thành lên lưới đen, đừng nói đến việc hắn nhìn thấy, thậm chí còn
chưa từng nghe qua. Nếu như hắn không có thiên hỏa, hắn thực sự không biết
phải làm sao.

Nhưng Diệp Mặc cũng vì như vậy mà biết được “Huyền vân đao pháp” của mình vẫn
còn non, nếu như đao pháp của hắn lợi hại, thì sẽ không chỉ làm cho ánh sáng
đen suy yếu mà thôi, mà là có thể đem toàn bộ ánh sáng đen chém thành hư vô,
căn bản không đợi đến khi những đường ánh sáng đen này biến thành lưới đen.

Diệp Mặc biết “Vụ liên tâm hỏa” không thể đem ra khoe, cho nên sau khi mồi lửa
đốt lưới đen xong, hắn lập tức thu thiên hảo và trận kỳ ẩn hình. Tính toán là
như vậy, “Vụ liên tâm hỏa” trong nháy mắt xuất hiện vẫn thu hút sự chú ý của
người khác, đã có vài tên tu sĩ Kim Đan nhìn về phía Diệp Mặc. Nhưng khi bọn
họ nhìn thấy chỉ là hai tên tu sĩ Kim Đan đánh nhau, lập tức mất hứng. Lúc này
trên mặt hồ thực có rất nhiều tu sĩ đánh nhau rồi.

Khi lưới đen bị “Vụ liên tâm hỏa” của Diệp Mặc thiêu hủy, gã tu sĩ Kim Đan
tầng thứ tám liền phản ứng lại, gã thậm chí còn chưa kịp thu pháp bảo Trường
Côn lại, liền kinh hãi chỉ vào mặt Diệp Mặc nói:

– Mày có ngày…

Diệp Mặc sao có thể để gã nói ra được, khi gã dùng tay chỉ chỉ vào Diệp Mặc,
Diệp Mặc đã thi triển “Huyền vân phi toàn đao” ra rồi.

Gã tu sĩ Kim Đan tầng thứ sáu này mới chỉ nói có ba từ, đã bị phi toàn đao khí
của Diệp Mặc phá nát, rơi vào trong hồ.

Diệp Mặc nhìn thanh pháp bảo hình côn vừa nãy bị nứt lại trở về hình dáng
Trường Côn bình thường, sau lưng toát ra chút mồ hôi, vừa rồi thiếu chút nữa
là hắn toi rồi.

Thần thức của hắn quét vào trong pháp bảo hình côn, lại phát hiện ra bên trong
trống rỗng, phỏng chừng ánh sáng đen kia cũng chỉ có một lần công kích mà
thôi. Dùng hết rồi, cũng không có tác dụng gì lắm.

Diệp Mặc lấy một bộ quần áo mặc lên người, lại phát hiện ra Quách Kỳ Phàm và
Yến Thất đứng một bên khiếp sợ, mà tên tu sĩ khác đánh nhau với Yến Thất đã
không thấy tung tích đâu nữa.

Lúc này những tu sĩ đánh nhau trên mặt hồ không còn nhiều nữa, sau khi hạt
giống Tử Quỳ cuối cùng bị lấy đi, mấy người kia nhanh chóng dừng trận chiến
lại, Diệp Mặc chỉ biết lần cướp đoạt này đã kết thúc.

Diệp Mặc rơi xuống bên hồ, Quách Kỳ Phàm và Yến Thất cũng đã tới.

Quách Kỳ Phàm thận trọng bước đến trước mặt Diệp Mặc chắp tay hành lễ nói:

– Đa tạ anh Diệp vừa rồi đã cứu giúp tính mạng Đinh sư muội, nếu anh Diệp có
gì chỉ bảo, tôi…

Diệp Mặc khua tay cắt đứt câu nói của Quách Kỳ Phàm, khẽ mỉm cười nói:

– Chẳng qua là tiện thể mà thôi, anh Quách không cần để trong lòng.

Hắn nghe thấy Quách Kỳ Phàm xưng hô từ anh bạn Diệp trở thành anh Diệp, hiển
nhiên cho rằng bản lĩnh của Diệp Mặc cao hơn anh ta một chút.

Sự thật đúng là như vậy, Quách Kỳ Phàm cho rằng, Diệp Mặc nhất định thông qua
công pháp gì đó mà giấu kín tu vi.

Quách Kỳ Phàm cũng không phải vì lời nói của Diệp Mặc mà không đề cập đến
chuyện này, mà có chút lo lắng nói:

– Anh Diệp, anh giết hai tu sĩ Kim Đan có lai lịch không bình thường, là Tông
môn sáu sao Địa Ma Tông. Tu sĩ Kim Đan tầng thứ sáu tên Cố Nhất Thành, tên tu
sĩ Kim Đan tầng thứ nhất kia là đệ tử của trưởng lão Hư Thần Địa Ma Tông, tên
Sài Không. Từ nay về sau anh phải cẩn thận chút…

Diệp Mặc căn bản không để ý đến, hắn vốn dĩ không phải là người Nam An châu,
hơn nữa cho dù về sau phải đến Nam An Châu, Nam An Châu rộng lớn, hắn cũng
không tin có thể gặp được người của Địa Ma Tông.

Thấy Diệp Mặc không để ý, Quách Kỳ Phàm đành phải nhắc nhở:

– Thật không ngờ anh Diệp lại không sợ “Ma quang tỏa hồn võng”, nhưng anh
Diệp cũng phải cẩn thận chút. Cố Nhất Thành chỉ là vừa mới tu luyện ra “Ma
quang tỏa hồn võng” trong Địa Ma Tông mà thôi, “Ma quang tỏa hồn võng” của gã
cũng không lợi hại lắm, thậm chí chỉ có thể dùng một lần. Một khi anh gặp được
tu sĩ cao cấp của Địa Ma Tông, anh phải cẩn thận, “Ma quang tỏa hồn võng” kia
căn bản dùng không hết, thậm chí những vật bình thường không thể làm hại gì
đến nó.

Nghe đến đây, Diệp Mặc lại khẽ nhíu mày, nếu như “Ma quang tỏa hồn võng” thật
sự có thể dùng không hết, thì hắn thực sự phải để ý rồi.

Thật không ngờ chiêu ánh sáng đen kết thành lưới kia lại là tuyệt kỹ “Ma quang
tỏa hồn võng” của Địa Ma Tông, xem ra “Huyễn vân đao pháp” của mình vẫn phải
mạnh hơn nữa. Trước kia khi tu vi của hắn chưa được thăng cấp, cần phải làm
một đao bổ ra, có thể đánh tan “Ma quang tỏa hồn võng”. Cũng không thể mỗi lần
đều lôi “Vụ liên tâm hỏa” ra dùng được, dù sao dùng thiên hỏa cũng có chút mạo
hiểm.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.