Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 931: Đã không còn đường ra nữa rồi


— o —

Chương 931: Đã không còn đường ra nữa rồi

Diệp Mặc lại một lần nữa ra khỏi Thế giới trang vàng, thử đem Linh mạch vào
thế giới trang vàng của hắn, nhưng sự thật đã chứng minh nhưng gì mà Diệp Mặc
làm là hoàn toàn phí công vô ích, Linh mạch thậm chí còn không thèm nhúc
nhích.

Diệp Mặc thầm than thở, nếu muốn tùy tiện đem linh mạch này vào trong thế giới
trang vàng, thì tu vi của hắn ít nhất phải đạt đến Hư Thần mới được, nếu không
tất cả chỉ phí công

Đúng lúc Diệp Mặc đang vắt óc suy nghĩ xem còn cách nào khác không, thì đột
nhiên hắn cảm thấy hình như Linh mạch có hơi di động. Sau khi hắn cẩn thận xem
xét lại, thì quả nhiên là Linh mạch có hơi động đậy.

Linh mạch này biết đi? Diệp Mặc vô cùng ngạc nhiên, lập tức dùng thần thức
quan sát Linh mạch, quả nhiên hắn phát hiện ra Linh mạch có hơi chuyển động
một chút, mặc dù rất khẽ, nhưng chắc chắn là có chuyển động.

Linh mạch có linh tính thì Diệp Mặc biết, nhưng đoạn Linh mạch này đã ở đây
bao nhiêu năm rồi, không hề nhúc nhích xê dịch chút nào, sao hôm nay bọn họ
vừa đến, thì đoạn Linh thạch này lại chuyển động là sao? Nếu như quả thật là
nó chuyển động, thì cho dù đám người ở bên ngoài 50 năm sau có đến thêm một
lần nữa, thì cũng không thể nhìn thấy bóng dáng của Linh mạch. 50 năm, không
biết Linh mạch đã đi tận đẩu tận đâu rồi.

Diệp Mặc nghĩ ngợi, hiểu ra đã xảy ra chuyện gì. Đoạn Linh mạch này chắc được
khống chế bởi một nguồn sức mạnh cổ xưa rất lớn, sau đó chuẩn bị cung cấp linh
khí cho bảy Linh Dược Viên phía trên.

Bảy Linh Dược Viên kia chắc chắn cũng đã được bố trí một trận pháp, buộc chặt
Linh mạch ở phía dưới. Kết quả là mấy tên từ bên ngoài vào, không có kẻ nào là
người tinh thông trận pháp, cứ ra đòn bừa, khiến cho trận pháp phát nổ, nên
Linh Dược Viên mới được mở, đồng thời cũng khiến cho trói buộc của Linh mạch
bị vỡ vụn. Chỉ có điều, đừng nói là đám người từ bên ngoài này không nhìn ra
bảy Linh Dược Viên được tổ hợp thành một trận pháp, cho dù là hắn cũng không
thể nào phát hiện ra trận pháp này.

Linh mạch không bị trận pháp khống chế, đương nhiên là có thể tự động bỏ chạy
rồi, sau đó tìm một nơi thích hợp hơn để tấn cấp.

Trận pháp, nghĩ đến đây Diệp Mặc bỗng nhiên nhận ra rằng nếu như mình lợi dụng
được sức mạnh của trận pháp, cộng với phương hướng mà Linh mạch di chuyển, thì
có phải đưa được Linh mạch đến thế giới trang vàng không?

Nghĩ đến đây, Diệp Mặc không còn do dự gì nữa, lập tức bố trí trận pháp dời
núi xung quanh. Mặc dù tu vi của hắn không tốt lắm, nhưng khả năng bố trí trận
pháp cũng không tệ chút nào.

Một tuần sau, trận pháp của Diệp Mặc đã bao vây toàn bộ Linh mạch, để cho Linh
mạch di chuyển tốt hơn, Diệp Mặc thậm chí còn lấy ra cả thế giới trang vàng

Trận pháp của Diệp Mặc không ngừng được mở rộng, Linh mạch cũng bắt đầu chuyển
động, thậm chí mặt đất cũng bắt đầu rung chuyển. Diệp Mặc thậm chí còn cảm
thấy lo lắng, một khi Linh mạch mà rời đi, nói không chừng thung lũng này cũng
bị sụp đổ cũng nên.

Cho dù là có lo lắng, nhưng khi đối mặt với Linh mạch, Diệp Mặc vẫn không hề
nương tay, dùng toàn bộ công lực của mình truyền vào trận pháp.

Dưới sự nỗ lực của Diệp Mặc, Linh mạch cuối cùng cũng đã phát ra một tiếng
vang lớn, rồi bị Diệp Mặc ném vào thế giới trang vàng.

“Ầm ầm”, một tiếng nổ cực lớn vang lên, cảm giác như thổi bay cả linh hồn của
người ta luôn, Diệp Mặc căn bản không kịp nghĩ ngợi gì hết, lao thẳng vào Thế
giới trang vàng, mặc dù hắn cũng là kẻ có bản lĩnh, nhưng đối mặt với sức công
phá long trời lở đất như thế này, hắn đoán là mình cũng chạy không thoát, nói
không chừng còn bị một lượng lớn đất đá đè lên cũng nên.

Diệp Mặc vừa tiến vào Thế giới trang vàng đã nhìn thấy một đoạn Linh mạch màu
trắng tỏa ra làn sương mờ, nằm vắt ngang Thế giới trang vàng, còn Ngân Tử thì
căng thẳng nhìn chằm chằm vào Linh mạch.

Cảm nhận được Thế giới trang vànglinh khí rất đậm, Diệp Mặc thở phào nhẹ nhõm,
tu vi Kim đan của hắn tự dưng thu hoạch được một dòng Linh mạch, chuyện này
nói ra chưa chắc đã có người tin.

Diệp Mặc đoán rằng sự đổ sụp ở bên ngoài còn chưa kết thúc, hắn dứt khoát ngồi
xuống Linh Tủy trì bắt đầu quá trình tu luyện.

Linh lực điên cuồng trong Linh Tủy Trì đã bị Diệp Mặc hấp thụ hết, hơn nữa tu
vi của hắn vì thế mà không ngừng mạnh thêm, lúc Diệp Mặc mở mắt ra lần nữa,
bất giác bỗng giật mình, bây giờ linh tủy trong Linh Tủy Trì đã mất đi 1/5
rồi, mà tu vi của hắn mới chỉ được củng cố ở Kim đan tầng một trung kỳ thôi.

Diệp Mặc nhìn số linh tủy còn lại trong hồ, lẩm bẩm:

– Nếu như muốn luyện đến tầng thứ 9 thì mình cần ba nhiêu linh thạch? Cần bao
nhiêu linh dược?

Lúc này hắn thậm chí còn không dám tưởng tượng, khả năng tiêu hao là quá kinh
khủng.

Tuy rằng hắn có Linh mạch, hơn nữa lại là một đoạn Linh mạch rất lớn. Nhưng
chính bản thân Diệp Mặc cũng hiểu rất rõ, khả năng hỗ trợ của Linh mạch còn
thấp hơn nhiều so với của Linh Tủy Trì.

Diệp Mặc không tu luyện nữa, mặc dù tốc độ tu luyện của Linh Tùy Trì có nhanh,
nhưng cũng gây ra tổn thất khá lớn cho hắn, nếu như đem thứ này về cho Ánh
Trúc và Diệp Lăng tu luyện thì hiệu quả sẽ lớn hơn nhiều so với hắn.

Diệp Mặc thu xếp lại đống dược liệu thu gom được. Đống dược liệu này, hắn đều
cho trồng xung quanh Linh mạch, đặc biệt là hai gốc “Ngũ thái liên”, đã được
Diệp Mặc dùng một trận pháp để bảo vệ riêng, nhìn thấy xung quanh Linh mạch
toàn là linh dược cấp 5 đổ lên, trong lòng Diệp Mặc cảm thấy vô cùng hài lòng.
Mặc dù có chút mạo hiểm, nhưng không phải là không được gì.

Diệp Mặc lại lắc mình, ra khỏi Thế giới trang vàng, sau đó đi đến vườn dược
liệu, cảnh tượng trước mắt khiến hắn vô cùng ngạc nhiên, cả sơn cốc chỉ còn là
một đống hỗn độn, giống như là vừa trải qua một cuộc đại chiến vậy, đã không
còn nhìn thấy bảy Linh Dược Viên nữa rồi, chỉ còn một cái khe rất lớn mà thôi.

Đến căn nhà nhỏ đó cũng đã biến mất rồi, chứ đừng nói đến Truyền Tống Trận,
Diệp Mặc thầm than, cho dù là bên kia Truyền Tống Trận trong căn nhà nhỏ đó
không có người đợi hắn, thì hắn cũng không có cách nào thông qua Truyền Tống
Trận để đi rồi.

Vấn đề lớn nhất của Diệp Mặc bây giờ là làm thế nào để đi ra ngoài?

Diệp Mặc giống như những tên tu sĩ trước đây, mặc dù đã dạo qua một vòng cả
sơn cốc bị phá hủy, nhưng vẫn không tìm ra được đường ra, ban đầu hắn áp chế
Truyền Tống Trận của người ta, nhưng bây giờ chính tay hắn đã phá hủy hết mọi
thứ rồi.

Bên ngoài sương mù càng ngày càng dày hơn, Diệp Mặc cũng không dám động vào
làn sương mù đó, hắn tận mắt chứng kiến một người dần dần biết mất vào trong
làn sương mù, sau đó còn vọng ra những tiếng kêu la thảm thiết, điều đó chứng
tỏ đám sương mù này rất đáng sợ, hơn nữa còn không thể lại gần.

Nhưng Diệp Mặc cũng biết, có thể thứ mà làn sương đó che dấu lại chính là lối
thoát duy nhất của hắn.

Diệp Mặc gọi “Vô ảnh” ra, sau đó khống chế “Vô ảnh” để tiếp cận đám sương mù,
hắn muốn xem xem “Vô ảnh” có sợ đám sương mù này không.

Chưa cần Diệp Mặc dặn dò gì, “Vô ảnh” tiến tới nơi cách đám sương mù vài
thước, liền quay trở về bám trên vai Diệp Mặc, sau đó bất luận là Diệp Mặc có
thúc giục như thế nào, thì nó vẫn không chịu nhúc nhích. Chứng tỏ, đám sương
mù này khiến “Vô ảnh” rất kiêng kị, thậm chí là không dám tới gần.

Đến “Vô Ảnh” cũng không dám tới gần đám sương mù, Diệp Mặc quả thật là không
nghĩ ra cách nào nữa rồi, lúc đầu hắn còn định dùng cách như hồi ra khỏi
Trường Phần Khâu, nếu “Vô Ảnh” không sợ đám sương này, thì hắn để “Vô Ảnh”
mang thế giới trang vàng rồi xuyên qua đám sương mù

Không còn cách nào để đi ra ngoài, trong lòng Diệp Mặc cảm thấy lo lắng, hắn
không muốn đợi ở đây, huống hồ cho dù là ở đây đợi 50 năm sau cũng sẽ không có
người tới đây, bởi Truyền Tống Trận đã bị hắn phá mất rồi còn đâu.

Đúng lúc Diệp Mặc đang nóng lòng chưa biết tính thế nào, thì trong lòng bỗng
dâng lên cảm giác cảnh giác cực độ, hắn lập tức quay đầu lại nhìn bốn phía
xung quanh, thứ này không nhìn thấy còn đỡ, nhìn thấy rồi chính Diệp Mặc cũng
phải cảm thấy ớn lạnh.

Đám sương lúc này còn bay lờ lờ ở ngoài sơn cốc, bây giờ như đã được loại trừ
trói buộc, dần dần tiến vào sơn cốc, làn sương gần nhất thậm chí chỉ cách hắn
có vài thước.

Diệp Mặc vô cùng kinh hãi, căn bản là không kịp nghĩ gì, vội vàng chui vào Thế
giới trang vàng. Sau khi chui vào Thế giới trang vàng, việc đầu tiên mà Diệp
Mặc làm là chế ra một Trận bàn theo dõi, rồi ném ra ngoài.

Thông qua Trận bàn theo dõi này, Diệp Mặc đã thấy rõ được mấy vườn dược liệu
của sơn cốc, dần dần bị đám sương mù này phủ lên. Tốc độ mặc dù rất chậm,
nhưng không hề có dấu hiệu ngừng lại, trong một khoảng thời gian ngắn, cả sơn
cốc đã bị đám sương đáng sợ bao phủ lấy.

Diệp Mặc than thở, hắn biết là không còn con đường nào để ra ngoài nữa rồi.

Còn nguyên nhân mà đám sương mù có thể tiến được vào sơn cốc, Diệp Mặc cũng
đoán được ít nhiều, nói không chừng đám sương mù này bị trận pháp ẩn dưới bảy
vườn dược liệu khống chế, bây giờ trận pháp đã bị phá bỏ rồi, Linh mạch ngầm
cũng bị mình lấy đi rồi, nên đám sương đã không bị khống chế nữa.

Không trông cậy được vào bất cứ thứ gì nữa, Diệp Mặc quyết định xây dựng một
chỗ ở tạm ngay trên Linh mạch, sau đó ngay Linh mạch bắt đầu luyện đan.

Hắn muốn thử xem, đám sương đó có thể vì mất đi khống chế, sau đó tản ra bốn
phía, tốt nhất là tiêu tan trong thiên nhiên rộng lớn không, nếu như đám sương
độc này có thể dần dần biến mất, thì hắn có thể đi ra ngoài được rồi.

Nếu chẳng may mà không được, thì hắn chỉ có thể hi vọng khi tới thời hạn ba
tháng, có thể bị truyền tống ra ngoài. Mặc dù hi vọng này không lớn, nhưng
không phải là không có hi vọng.

Phía trên Linh mạch dùng thiên hỏa “Vụ Liên Tâm Hỏa” luyện đan, Diệp Mặc cảm
nhận được niềm vui sướng cực độ, cộng với việc bây giờ Diệp Mặc có rất nhiều
linh thảo cấp bậc cực cao, “Thanh uẩn đan”, “Ngưng bích đan”, “Sinh nguyên
đan”… từng lò đan dược cứ thế đều được Diệp Mặc luyện xong.

Diệp Mặc luyện đan được khoảng một tuần, lúc này mới dùng trận bàn theo dõi,
xem xét tình hình bên ngoài.

Diệp Mặc thấy bên ngoài vẫn nhiều sương giống như lúc trước, lập tức cảm thấy
bắt đầu thất vọng. Đã một tuần trôi qua rồi, mà sương mù này dường như không
hề tiêu tan chút nào

A, không đúng, Diệp Mặc thấy hai con kiến đang từ từ di chuyển trên mặt đất
ngổn ngang các thứ, lúc này lập tức cảm thấy có gì đó không đúng.

Nếu như theo lý mà nói, đám sương mù này đến cả “Vô ảnh” của mình cũng sợ, sao
bọn kiến lại không sao được chứ?

Hơn nữa Diệp Mặc có cảm giác đám sương mù này tuy không giống với đám sương mù
của một tuần trước, nhưng dường như có thêm thứ gì đó, hình như đó là linh
tính

Chẳng lẽ đám sương mù này đã có thay đổi, và thay đổi này liên quan đến việc
mình rút Linh thạch đi? Nghĩ đến đây, Diệp Mặc liền gọi “Vô ảnh” ra, hắn mặc
kệ “Vô ảnh” có đồng ý hay không, đã ném thẳng “Vô ảnh” ra ngoài, nếu như “Vô
ảnh” gặp nguy hiểm, hắn sẽ lập tức thu nó vào.

“Vô ảnh” không hiểu chuyện gì xảy ra, vô duyên vô cớ bị Diệp Mặc ném ra ngoài,
sau khi nó nhìn thấy xung quanh đều là sương mù mờ mịt, phản ứng đầu tiên là
quay người bỏ chạy. Nhưng rồi rất nhanh nó đã ngừng lại, sau đó chạy tới chạy
lui, dường như đám sương mù đó không hề có ảnh hưởng gì tới nó.

Diệp Mặc trong lòng tự nhủ, chẳng lẽ đám sương mù này thực sự không còn nguy
hiểm nữa? Nghĩ đến đây hắn cũng khẽ lắc mình, rời khỏi Thế giới trang vàng,
đứng ra giữa đám sương mù.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.