— o —
Chương 910: Gặp phải Kim Đan
Diệp Mặc đoán chừng con rắn này cũng đã gần đạt đến cấp năm, coi như không đến
thì cũng là yêu thú cấp bốn đỉnh phong. Đây cũng là yêu thú tương đương với
nửa bước Kim Đan, vượt qua cảnh giới Giả Đan.
Mặc dù Diệp Mặc không nhận ra đây là yêu thú gì, nhưng nhìn màu lam nhạt trên
người nó thì đã biết đây là vì ăn “Kềnh Linh lam quả” lâu dài mà tạo thành.
Lúc này mùi thơm của “Kềnh Linh lam quả” càng thêm nồng nặc, đồng thời khi con
rắn nhìn thấy Diệp Mặc thì nhất thời dựng thẳng người lên, mở miệng phát ra
những tiếng kêu khè khè, hiển nhiên là đang cảnh cáo Diệp Mặc.
Diệp Mặc đâu thể bỏ qua “Kềnh Linh lam quả”, căn bản không để ý đến sự cảnh
cáo của con rắn màu xanh. Hắn lấy ra “Tử Đao”, đồng thời rót chân nguyên vào
đó. “Tử Đao” mang theo một đường đao quang màu tím cực nhạt, đạo đao mang này
vừa bị chém ra thì tựa như đã bị tách khỏi “Tử Đao”, sau đó lại phân ra thành
hai đạo.
Trong chớp mắt, đao quang đã phân thành bốn đường.
Con rắn màu xanh tựa như trước giờ chưa từng nhìn thấy đao quang màu tím vậy,
nhưng chắc nó cũng biết sự lợi hại của đao quang nên lập tức cuộn cái đuôi
khổng lồ lên, quét về phía đao quang màu tím mà “Tử Đao” phát ra.
Sau khi Diệp Mặc có được “Tử Đao”, đây là lần đầu tiên Diệp Mặc dùng nó thi
triển ra “Huyễn Vân đao pháp”. Hơn nữa, vừa ra tay chính là “Huyễn Vân Phân
Liệt đao” – đao thứ hai trong “Huyễn Vân đao pháp”.
Bành, bành, bành!
Đao quang mà “Tử Đao” phát ra chỉ trong chớp mắt đã va chạm với đuôi rắn. Diệp
Mặc cũng cảm giác được một lực lượng vô cùng khổng lồ đụng vào lồng ngực hắn,
để cho hắn gần như không thở nổi, tựa như một giây sau hắn sẽ bị đánh bay xa
cả ngàn mét vậy.
Trong lòng Diệp Mặc cả kinh, vội vàng vận chuyển chân nguyên mốn ổn định thân
hình, sau đó đem lực lượng đè ép lên mình đẩy ra.
Nhưng dù như vậy thì hắn vẫn bị đánh bay. Còn tốt là chân nguyên của hắn cô
đọng hơn tu sĩ Trúc Cơ bình thường rất nhiều, chỉ bị đánh bay ra xa hơn mười
mét thì đã ổn định thân hình, đáp xuống mặt đất.
Trong lòng Diệp Mặc hoảng sợ, hắn vừa lên đã dùng ra sát chiêu “Huyễn Vân Phân
Liệt đao”, thế nhưng lại vẫn bị đánh bay ra ngoài, có thể thấy được lực lượng
của con rắn màu xanh này kinh người đến mức nào.
Hắn cũng không dám giữ lại nữa, lập tức rót chân nguyên vào “Tử Đao”, đao thứ
ba “Huyễn Vân Phi Toàn đao” đã muốn chém ra.
Nhưng khi hắn chú ý đến con rắn thì lại phát hiện một cái bóng màu xanh lóe
lên trước mắt, nó không ngờ lại chạy mất rồi. Diệp Mặc nhất thời ngẩn người
tại chỗ, hắn không hiểu vì sao nó lại phải trốn. Vừa rồi trong lúc đánh nhau,
hắn thậm chí còn ở hạ phong mà.
Nhưng khi nhìn thấy vài vết máu dưới mặt đất thì hắn đã hiểu ra. Con rắn này
sợ “Huyễn Vân Phân Liệt đao” của hắn, một đao đầu tiên đã làm nó bị thương,
cho nên nó lựa chọn chạy trốn. Có lẽ ở trong mắt nó, mức quý trọng của “Kềnh
Linh lam quả” chưa đủ để nó liều mạng.
Nghĩ đến cũng đúng, nó đã ăn rất nhiều “Kềnh Linh lam quả” rồi, nói không
chừng sẽ chẳng có bao nhiêu hiệu quả nữa, cho nên mới không vì ba quả “Kềnh
Linh lam quả” mà liều mạng với Diệp Mặc.
Diệp Mặc thu hồi “Tử Đao” âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nếu thật sự chém giết với
con rắn này một phen thì cho dù hắn thắng đi nữa, khẳng định cũng sẽ phải tổn
hao rất nhiều khí lực. Hiện giờ nó đã chủ động rút lui thì không gì tốt hơn.
Nhưng Diệp Mặc cũng hiểu, “Huyễn Vân Phân Liệt đao” của hắn không phải không
lợi hại, sở dĩ đao đầu tiên đó không làm gì được con rắn kia là bởi vì “Huyễn
Vân Phân Liệt đao” của hắn còn chưa đến nơi đến chốn. Nếu hắn có thể làm được
đao thứ hai vừa ra, đao quang phân ra thành ngàn vạn, vô cùng vô tận thì nó
muốn đi cũng không đi nổi.
Diệp Mặc lắc đầu, nếu muốn làm được một bước này, không phải chỉ luyện tập là
đạt được, còn cần thần thức và chân nguyên phải cường hãn nữa. Đến một bước
đó, căn bản là nhờ vào tu vi.
Nhưng cho dù như vậy thì trong lòng Diệp Mặc vẫn mừng thầm. Hắn cảm giác “Tử
Đao” thi triển kết hợp “Tam Sinh Kiếm Quang” và “Huyễn Vân đao pháp”, uy lực
rõ ràng tăng nhiều so với trước kia. Có thể khẳng định, nếu một chiêu này hắn
phát ra ở cảnh giới Kim Đan thì con rắn kia đã bị giết trăm ngàn lần rồi. Đừng
nói là chạy, cho dù cử động cũng đừng mong.
Ngửi mùi thơm ngày càng đậm của “Kềnh Linh lam quả”, Diệp Mặc biết nó đã sắp
chín rồi, hắn lấy ba chiếc hộp ngọc ra, ngồi dưới tán cây chờ đợi.
Không được bao lâu, một tiếng “bộp” vang lên. Một quả “Kềnh Linh lam quả” rơi
xuống, được Diệp Mặc cất vào hộp ngọc. Theo sát phía sau là một quả nữa rơi
xuống, cũng bị Diệp Mặc thu vào giống như trước.
Mắt thấy quả cuối cùng cũng sẽ rơi xuống thì hai tiếng xé gió của kiếm bỗng
truyền tới, thần thức của Diệp Mặc đã phát hiện ra hai gã tu sĩ tới gần.
Vốn Diệp Mặc còn không quá để ý, nhưng khi phát hiện mặc dù có một người là
Trúc Cơ hậu kỳ, nhưng một người khác lại là tu vi Kim Đan, nhất thời trong
lòng cả kinh. Hắn còn định mang “Kềnh Linh lam quả” đi, nhưng đối phương lại
là tu sĩ Kim Đan, hắn căn bản ngay cả nửa điểm cơ hội cũng không có.
Diệp Mặc không chút do dự, lập tức lấy ra “Phi Vân trùy”, xoay người muốn đi.
Nhưng không đợi Diệp Mặc rời đi, tên tu sĩ Kim Đan kia đã xuất hiện trước mặt
hắn. Diệp Mặc thu hồi “Phi Vân trùy”, ngừng lại, hắn biết phải đối mặt với tu
sĩ Kim Đan thì cho dù muốn trốn cũng trốn không thoát. Huống chi người trước
mặt còn không phải là Kim Đan sơ kỳ, mà đã là Kim đan tầng bốn rồi. Nói cách
khác, tên tu sĩ này đã tiến vào trung kỳ.
Lúc trước tuy hắn từng giết Lý Trường Sinh có tu vi Kim Đan viên mãn, nhưng đó
là tình huống nào? Lúc ấy Lý Trường Sinh đã bị “Ly Hỏa Chi Vũ” của Ngu Vũ
Thiên vây khốn, hơn nữa còn bị thương rất nặng, lúc đó hắn mới có cơ hội. Hôm
nay lại để ình hắn đối phó với một Kim Đan trung kỳ, trừ khi hắn muốn tìm
chết.
– Để nhẫn trữ vật lại, cả thanh thái đao trong tay mày nữa, sau đó cút!
Sau khi ngăn cản Diệp Mặc, tu sĩ Kim Đan này lạnh giọng nói.
Nếu như tên này muốn hắn để hai quả “Kềnh Linh lam quả” lại, nói không chừng
Diệp Mặc sẽ đồng ý. Thế nhưng y lại muốn hắn giao cả nhẫn trữ vật, thậm chí cả
đao nữa, đây rõ ràng là muốn biến tướng giết hắn.
Thậm chí Diệp Mặc còn nhìn thấy một luồng sát cơ trong mắt tên tu sĩ Kim Đan
này. Hiển nhiên y rất cẩn thận, tuy là Kim Đan trung kỳ nhưng vẫn muốn để mình
giao đồ ra rồi mới hạ sát thủ.
Ánh mắt Diệp Mặc lạnh xuống, hắn biết chuyện này căn bản không thể giải quyết
nhẹ nhàng được, liền dứt khoát nắm chặt “Tử Đao”, cố gắng tỉnh táo nói:
– Mày muốn giết người cướp của sao?
Lời nói của Diệp Mặc khiến tên tu sĩ Trúc Cơ bên cạnh bật cười, gã nhìn tu sĩ
Kim Đan nói:
– Sư phụ, thằng này ngu thật, lại vẫn còn hỏi như vậy.
Tu sĩ Kim Đan cũng sửng sốt một chút, y không ngờ rằng một tên tu sĩ Trúc Cơ
hậu kỳ đối mặt mình mà còn bình tĩnh được như vậy, thậm chí còn hỏi lại y.
Nhưng nhìn thoáng qua thì y đã biết Diệp Mặc đang cố tỏ ra bình tĩnh mà thôi,
nhất thời cười ha ha, dứt khoát nói thẳng:
– Không sai, chẳng những tao muốn cướp, mà còn muốn giết nữa…
Trong mắt dần hiện ra một tia sáng xẹt qua, vừa dứt lời đã ra tay luôn.
Diệp Mặc biết không tránh được một trận này, lại càng không nói nhảm nữa, “Tử
Đao” trong tay vung ra.
“Huyễn Vân Thúc Nguyên đao” bổ ra, ánh sáng tím theo đao khí bao phủ quanh
người tên tu sĩ Kim Đan kia, tạo thành một trường chân nguyên.
Tu sĩ Kim Đan không ngờ rằng Diệp Mặc lại dám chủ động ra tay, chỉ là một tu
sĩ Trúc Cơ mà lại dám chủ động tấn công y – một tu sĩ Kim Đan. Nhất thời liền
giận tím mặt, hừ lạnh một tiếng, khí lưu của chân nguyên cường đại theo đó tản
ra.
Diệp Mặc cảm thấy đao đầu tiên của mình hơi chậm lại, có loại cảm giác như
không phát ra được. Hắn không dám chậm trễ, lại càng liều mạng vận chuyển chân
nguyên. Nhất định phải đem đao đầu tiên này phát huy hoàn toàn thì mới có thể
đánh ra đao thứ hai – “Huyễn Vân Phân Liệt đao”.
Khi chân nguyên của Diệp Mặc hoàn toàn kích phát ra, tác động lên “Huyễn Vân
Thúc Nguyên đao” thì tên tu sĩ Kim Đan kia liền cảm giác chân nguyên trên
người mình có chút không thoải mái, mà dường như cảm giác không thoải mái này
lại càng lúc càng nghiêm trọng. Nhất thời y nhướng mày, kinh ngạc bật thốt một
tiếng, đồng thời điểm ra một ngón tay.
Một đạo chân nguyên như thực chất trực tiếp đánh lên màn đao của Diệp Mặc.
“Rắc” một tiếng, xương sườn của Diệp Mặc lập tức đã gãy hai cái.
Ý nghĩ của Diệp Mặc rất hay, nhưng tu vi hơn kém quá xa. Đao đầu tiên của hắn
chẳng qua chỉ có thể trói buộc chân nguyên của tên tu sĩ Kim Đan kia một chút.
Bị y phã vỡ, đồng thời chính mình còn bị thương, căn bản không thể tiếp tục
làm như vậy. Diệp Mặc cắn môi một lần nữa, không lùi một bước, “Huyễn Vân Phân
Liệt đao” đã được bổ ra.
Lúc này chân nguyên của Diệp Mặc đã vận chuyển đến cực hạn, đao quang mà “Tử
Đao” phát ra chi chít như những tia điện, che thiên phủ đất cuốn về phía tu sĩ
Kim Đan. Gần như chỉ trong chớp mắt đã biến thành mấy chục, sau đó là hơn một
trăm đạo đao quang
Tu sĩ Kim Đan kia bị vô số đao quang bao vây, thậm chí đao quang còn có khuynh
hướng gia tăng, nhất thời ánh mắt ngưng tụ lại. Y không ngờ một tu sĩ Trúc Cơ
lại có loại đao pháp lợi hại này, trong mắt toát ra một tia nóng rực. Sau một
giây, nhẫn của y lóe lên một ánh sáng trắng, một thanh kiếm mảnh như cành liễu
đã xuất hiện trong tay.
Tay y hơi rung nhẹ, cũng đánh ra kiếm quang đầy trời. Những đạo kiếm quang này
dường như muốn hoàn toàn nuốt chửng Diệp Mặc.
Những tiếng “keng keng” chói tai vang lên, tia lửa văng khắp nơi như pháo hoa.
Mà đao quang của Diệp Mặc không thể sinh sôi tiếp được nữa, bị kiếm quang đầy
trời ngăn chặn lại.
“Ầm” một tiếng, Diệp Mặc lại bị đánh bay ra xa máy chục thước, hộc một ngụm
máu tươi trên không trung. Tên tu sĩ Kim Đan kia cũng lui về sau mấy bước,
trên người xuất hiện vài vết máu.
Nhưng khi chân nguyên của y lưu chuyển, những miệng vết thương trên cơ thể
không ngờ hoàn toàn biến mất. Sắc mặt y lạnh lẽo nhìn chằm chằm Diệp Mặc, sát
cơ trong lòng càng lớn, y không ngờ rằng một tên tu sĩ Trúc Cơ tầng bảy lại có
thể khiến y bị thương. Đây quả thực là chuyện trước giờ chưa từng nghe nói,
cho dù thương thế của y chẳng coi là gì, nhưng vẫn là bị thương.
Trong lòng Diệp Mặc trầm xuống, trong khoảnh khắc bị đánh bay hắn đã không
muốn tiếp tục chiến đấu. Hắn biết mình và tên tu sĩ Kim Đan kia căn bản không
phải cùng một cấp bậc.
Cho nên khi bị đánh bay, hắn đã đạp lên “Tử Đao” xoay người bỏ chạy. Tiếp tục
đánh tiếp, hắn chắc chắn sẽ toi mạng.
“Vô Ảnh” tuy lợi hại, nhưng đối mặt với một tu sĩ Kim Đan toàn thịnh, Diệp Mặc
cũng biết “Vô Ảnh” không hề có cơ hội nào.
– Muốn chạy?
Tên kia hừ lạnh một tiếng, bước lên phi kiếm lập tức đuổi theo.