Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 899: Kích động của Khổng Diệp


– Thiên tài cái gì…

Một gã giám khảo bên cạnh thấy Minh Tâm lẩm bẩm, đi tới hỏi một câu. Tuy nhiên
ngay sau đó y liền ngây ngẩn cả người, y thấy trận pháp theo dõi trước mặt
Minh Tâm ghi chép ‘Chức thần đan’ của thí sinh số 10 trên đài luyện chế thành
công, lập tức kinh sợ la lên.

– Hắn thật sự chế ra Chức thần đan ư?

Y sỡ dĩ giật mình như vậy, đó là bởi vì Chức thần đan là đan dược khôi phục
thần thức, chủ yếu hơn chính là ngay cả Khổng Diệp trưởng lão đều chưa có cách
nào luyện chế ra đan dược này. Nhưng trước mắt tên số 10 trên đài thi đấu thật
sự luyện chế ra Chức thần đan, khiến y bị chấn động.

Đan dược khôi phục thần thức vốn là rất hiếm, ngay cả có cũng đều là đan dược
Thiên cấp, người thường căn bản muốn thấy cũng không thấy được, đừng nói chi
là sử dụng. Thần thức người bình thường bị thương, trên cơ bản đều là dùng Dẫn
thần thảo, còn có một số dược liệu có tác dụng đối với thần thức, nhưng khi
dùng trực tiếp, hiệu quả rất kém. Cho nên điều này cũng tạo cho rất nhiều tu
sĩ sau khi bị thương thần thức, không có cách nào chữa trị, cuối cùng đi đời
nhà ma.

Nếu quả thật có người sáng tạo ra phương thuốc Chức thần đan, thì phải là đắp
vào chỗ trống của linh đan chữa trị thần thức, tất cả mọi người đều có thể sử
dụng, đây quả thực là chuyện lớn chấn động toàn bộ đại lục Lạc Nguyệt.

Mà chuyện này nghĩ cũng không dám nghĩ, lại được một đan sư đang tham thi đấu
đan dược luyện chế ra, sao có thể không chấn động?

Diệp Mặc sau khi tổng kết cái được và mất của đợt luyện đan lần này, lúc này
mới đặt Chức thần đan trong tay xuống, mở ra cấm chế của chỗ mình thi đấu, sau
đó kiểm tra một chút tình huống của người dự thi xung quanh.

Diệp Mặc vừa mới mở cấm chế ra, chỉ nghe thấy mấy tiếng nổ tung truyền đến.
Hắn nhìn sang, một gã dự thi đầu mặt đầy bụi nhảy ra ngoài, rõ ràng trong quá
trình y luyện đan đã xảy ra nổ lò luyện đan. Cấm chế của đài thi đấu chỉ là
một cái cấm chế cách âm mà thôi, cũng không có công năng phòng ngự. Cho nên
nói loại bùng nổ này cũng trực tiếp phá vỡ cấm chế, sau đó khiến người dự thi
ngưng hẳn trận đấu.

Nhưng khi ánh mắt của Diệp Mặc quét đến chỗ khác, lập tức chỉ biết không chỉ
người tham gia dự thi phát sinh nổ tung lò luyện đan không chỉ có một, Diệp
Mặc tùy tiện nhìn qua liền thấy có mười mấy người.

Đồng thời Diệp Mặc cũng biết. Tình huống này căn bản khó mà tránh khỏi. Một
phương thuốc mới, lần đầu tiên muốn luyện chế ra đan dược, khó khăn thế nào có
thể nghĩ ra. Dưới tình huống bình thường. Người luyện đan nếu biết không được,
sẽ lập tức ngưng hẳn luyện đan, thật giống như Diệp Mặc luyện chế Chức thần
đan. Nếu như không có Phục thần đan, hắn chỉ có thể ngưng hẳn luyện đan.

Nhưng dù sao đây cũng là trận đấu, một khi ngưng hẳn, vậy điểm chắc chắn sẽ
không cao, những người dự thi này đều không cam lòng ngưng hẳn như vậy, cuối
cùng chỉ có thể gượng chống, khiến lò luyện đan nổ tung cũng chẳng có gì lạ.

Không tiếp tục nhìn lại số Đan sư luyện đan thất bại, ánh mắt của Diệp Mặc
chăm chú nhìn về phía Thành Dạ Quần, phát hiện y vừa lúc lôi ra ba viên đan
dược, hơn nữa đem ba viên đan dược cất vào bình ngọc.

Diệp Mặc trong lòng thầm than. Lão gia này quá lợi hại, không hổ danh là ba
năm liên tục xếp đứng đầu trong danh nhân đường, y chẳng những thiết kế ra
phương thuốc đan dược rồi, hơn nữa còn luyện chế ra, thậm chí còn hơn hắn một
viên đan dược. Tạm thời cho dù cấp độ đan dược của y không cao bằng Chức thần
đan. Nhưng bản lĩnh của y không phải người bình thường có thể so sánh. Thậm
chí sử dụng từ toàn mỹ để thuyết minh cũng không đủ, nhận ra mười hai loại
dược liệu, sau đó thiết kế ra chính xác phương thuốc, cuối cùng còn luyện chế
thành công.

Diệp Mặc không đi xem người luyện đan khác, hắn biết người có thể cùng Thành
Dạ Quần luyện chế ra loại đan dược này chắc chắn sẽ không nhiều. Trong năm
trăm người tham gia dự thi có mười người cũng không tệ rồi, nói cách khác nếu
không có điều gì bất ngờ xảy ra. Hắn hẳn là có thể thăng cấp Top 10 đấy.

– Người đầu tiên hoàn thành bài thi là Diệp Mặc số 10, đây là điều này nằm
ngoài dự đoán của mọi người…

Diệp Mặc xóa bỏ cấm chế chỗ mình thi đấu, lập tức có giám khảo chú ý tới, và
nói ra. Giám khảo xung quanh cũng đều phát hiện chuyện này, lập tức nhao nhao
xem video theo dõi quá trình thi đấu của Diệp Mặc.

– Hả… Thật sự luyện chế được rồi?

– Điều này sao có thể?

– Lợi hại, lợi hại quá, nếu quả thật chính là Chức thần đan, Diệp Mặc cống
hiến không nhỏ cho tu sĩ đại lục Lạc Nguyệt.

– Diệp Mặc này rốt cuộc có lai lịch gì?

– Thảo đan môn? Đây là môn phái nào, tôi tại sao chưa từng nghe nói qua?

– Khổng Diệp tiền bối đã tới.

Ban gíam khảo đang nhao nhao nghị luận nhìn thấy Khổng Diệp vội vã đi tới, đều
đứng lên. Ông lão Khổng Diệp tinh thần kích động, thậm chí khi bước đi, đều có
chút run rẩy, hiển nhiên ông đang cố gắng khống chế tâm tình của mình.

Bọn người Mộc Dịch Thanh ở trên khán đài thi đấu cũng hồi hộp nhìn chăm chú
người thi đấu số 10, bọn họ chú ý Diệp Mặc. Khi Diệp Mặc xóa bỏ cấm chế , Mộc
Hà đã nhìn thấy, cô lập tức phấn chấn la lên.

– Cấm chế của Diệp sư thúc được xóa bỏ rồi? Dường như là người đầu tiên xóa
đấy, không ngờ là người đầu tiên làm xong đề thi, sư thúc quả nhiên lợi hại.

Trong lòng của chú Tảo và Mộc Dịch Thanh trầm xuống, bọn họ đương nhiên cũng
nhìn thấy cấm chế của Diệp Mặc được xóa bỏ đầu tiên, tuy nhiên bọn họ không có
lạc quan như Mộc Hà, người đầu tiên xóa bỏ cấm chế chưa hẳn đã là người đầu
tiên hoàn thành đề thi

Không nói Đan Vương Thành Dạ Quần, cứ cho là Top 10 của vòng thứ nhất, có
người nào không nổi danh hơn Diệp Mặc? Bọn họ vẫn chưa hoàn thành, Diệp Mặc
không ngờ là người đầu tiên hoàn thành, điều này khiến cho hai bọn họ nghĩ
nhiều hơn. Bọn họ chỉ hy vọng Diệp Mặc khi tinh luyện cố gắng đừng để xảy ra
vấn đề, nói như vậy, hơn nữa hắn đạt điểm của vòng thứ nhất, không giỏi nhất
thì cũng xếp vào danh sách của danh nhân.

– Ồ, Đan sư dự thi tên là Diệp Mặc không ngờ đã xóa bỏ cấm chế, chẳng lẽ hắn
đã làm xong đề thi? Người đầu tiên phải không?

Trên khán đài Tiên bảo lâu, Đại quản gia cũng luôn luôn chú ý đến Diệp Mặc,
tuy rằng Diệp Mặc sau lại dùng Trúc Cơ chân hỏa, nhưng điều này cũng không
khiến cho y chú ý bao nhiêu. Cho nên khi y vừa nhìn thấy Diệp Mặc trên đài xóa
bỏ cấm chế, rất kinh ngạc.

Phong Tích Dục thấy Diệp Mặc là người đầu tiên xóa bỏ cấm chế, lập tức thở
phào nhẹ nhõm, rõ ràng y cho rằng Diệp Mặc đã thất bại. Cứ cho Diệp Mặc có lợi
hại, cũng không thể lợi hại bằng Thành Dạ Quần. Hiện tại Đại quản gia hỏi tới,
y lập tức nói:

– Gã Diệp Mặc kia hẳn là đã thất bại, trời, thật là đáng tiếc, dù sao cũng là
một tân thủ, chưa từng tham gia qua cuộc thi đấu này. Hơn nữa dùng Trúc Cơ
chân hỏa, thất bại cũng là lẽ thường.

Nhan Quận lạnh lùng nói:

– Phong trưởng lão, anh sao dám khẳng định người ta đã thất bại? Tôi thấy hắn
ngồi ở chỗ kia dường như khí định thần nhàn, vẻ mặt không biểu lộ ra sự thất
bại.

Đại quản gia hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên không hài lòng với hai người. Nhan
Quận Và Phong Tích Dục ngậm miệng không nói, bọn họ biết trong lòng Đại quản
gia hôm nay rất khó chịu, lúc này đi xúi giục mới là đồ ngốc.

Một nén nhang qua đi, quan chủ khảo đứng trước đài thi đấu dõng dạc nói:

– Các vị đan sư dự thi, mời dừng các công việc trong tay lại, thời gian cho
đợt so tài lần thứ hai đã đến. Bất kể ai chưa luyện chế được đan dược, hiện
tại mời tất cả đan sư đem bình ngọc trước mặt mình đặt trên Truyền tống trận
trước đài đưa ra ngoài, sau đó quay về chỗ ngồi của mình không nên cử động,
chờ giám khảo cho điểm. Đợt này sẽ chọn ra top 100 người

Diệp Mặc nghe xong lời này, giật mình, trận thi đấu vòng thứ hai đưa ra top
100, chẳng phải là không cần trận đấu vòng thứ ba này, một trăm người của
luyện đan danh nhân đường thế là đã đủ rồi hử?

Quan chủ khảo dường như biết suy nghĩ của hắn liền tiếp tục nói:

– Hai mươi người đứng đầu của đợt so tài vòng thứ hai sẽ bước vào trận quyết
đấu của vòng thứ ba, từ người thứ hai mươi mốt đến người thứ một trăm sẽ dừng
tại đây, bọn họ sẽ là thành viên mới trong danh nhân đường kỳ này

Hóa ra là như vậy, Diệp Mặc đã hiểu, vòng thứ hai này đưa ra tên một trăm
người của danh nhân đường, hiệu suất này quả là cao. Năm sáu ngàn người tham
gia đại hội thi đấu, không ngờ chỉ cần hai vòng thi là có thể loại ra được,
nếu lần này là cuộc thi đấu trên địa cầu, phỏng chừng ít nhất cũng phải trải
qua bảy tám chục vòng thi đấu.

Tuy nhiên Diệp Mặc lại thích như vậy, càng đơn giản càng tốt. Hắn cũng biết sở
dĩ để cho 20 người đứng đầu tham gia một vòng thi đấu cuối cùng, đó là bởi vì
còn muốn tìm ra Top10. Kỳ thật trong lòng Diệp Mặc muốn dừng toàn bộ trận đấu
ở đây, hắn cũng không cần đi tham gia vòng thứ ba.

Ban Giám khảo ngồi trên ghế, tất cả mọi người đều chen chúc xung quang ông lão
Khổng Diệp, đều nhìn chằm chằm vào tay của Khổng Diệp, mà trong tay của Khổng
Diệp đang cầm Chức thần đan của Diệp Mặc.

– Khồng Diệp tiền bối, thử đan sư đã đến, hiện tại thử được không?

Một gã chủ trì của đan hội vội vã đi tới, khom người nói với Khổng Diệp lão
nhân.

Ông lão Khổng Diệp nhíu mày nhìn chủ trì này, rồi mới lên tiếng:

– Tôi khi nào nói để cho Thí đan sư thử nghiệm Chức thần đan hả?

Gã chủ trì này hơi sửng sốt, y chỉ nói theo bản năng:

– Đây là do sự đặn dò của trưởng lão…

Hơn nữa trong lòng của y có chút không hiểu Khổng Diệp trưởng lão tại sao nói
như vậy, mỗi lần thi đấu đan dược đều cần đan sư đi thử đan dược. Chẳng những
là trận đấu, cho dù là đan các còn có đại môn phái, một khi đan dược mới ra
lò, đều nhờ Thí đan sư đi ăn sau mới đưa ra kết luận.

Ông lão Khổng Diệp lại khoát tay áo nói:

– Không cần, Chức thần đan này là do đích thân tôi thử nghiệm. Nếu đây quả
thật là Chức thần đan có thể khôi phục đan dược linh phẩm của thần thức, điều
này đối với tất cả tu sĩ mà nói là một sáng kiến chưa từng có.

Dừng một chút, ông lão Khổng Diệp nhìn phía Nam nói:

– Bắc Vọng Châu ta hàng năm có một tu sĩ thăng cấp Hư thần cũng rất tốt,
nhưng cùng tồn tại ở đại lục Lạc Nguyệt, Nam An Châu lại thường có tu sĩ thăng
thiên. Nguyên nhân thứ nhất cố nhiên là do Bắc Vọng Châu của ta thiếu linh
khí, nhưng nguyên nhân chủ yếu hơn là Bắc Vọng Châu của ta không có nhân tài
kiệt xuất, cũng không giữ được nhân tài kiệt xuất.

Nói xong ông nhìn nhìn tu sĩ xung quanh, tiếp tục trầm giọng nói:

– Người đan sư này có thể tổ hợp ra phương thuốc Chức thần đan, chẳng những
đối với Bắc Vọng Châu ta, hơn nữa đối với toàn bộ đại lục Lạc Nguyệt cũng có ý
nghĩa sâu xa. Đây là nhân tài…

Mặc dù còn muốn tiếp tục nói cái gì đó, tuy nhiên ông lão Khổng Diệp nhìn đám
tu sĩ dùng ánh mắt rực lửa chăm chú vào Chức thần đan trong tay lão, lập tức
thở dài, ông biết cho dù nói gì đi chăng nữa, có thể cũng không có mấy người
nghe lọt lỗ tai. Những người này không phải xem trọng thị trường khủng bố của
Chức thần đan, mà là xem trọng phương pháp luyện chế Chức thần đan.

– Diệp Mặc, ôi…

Ông lão Khổng Diệp lại thầm than một tiếng, nuốt một viên Chức thần đan trong
tay.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.