Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 894: Phương thuốc gây tranh luận


Không ngờ thật sự có người nhận ra 12 loại linh thảo, trong lòng Diệp Mặc càng
ngày càng thiếu tự tin rồi, tuy hắn biết mình sẽ không bị loại trong vòng 1,
nhưng đối mặt với nhiều cao thủ như vậy, thành tích hắn đạt được đương nhiên
sẽ không quá cao.

Vốn dĩ Diệp Mặc cho rằng nhận ra 11 loại dược liệu đã là cao nhất rồi, nhưng
thật không ngờ vẫn có người nhận ra cả 12 loại dược liệu.

Diệp Mặc biết số điểm ở vòng 1 nếu tính đến trận chung kết, cho dù thiếu một
điểm cũng đều có thể ảnh hưởng đến việc hắn tiến vào Top10.

Ánh mắt của Diệp Mặc và những người còn lại đều tập trung trên người nói ra
tên loại dược liệu cuối cùng kia, đến Cầm Mộ Tâm yên tĩnh trong lòng cũng chấn
động, hiển nhiên cô cũng nghĩ không ra thật sự có người nhận ra loại dược liệu
thứ 12.

Người nói chuyện là một lão già, tu vi Kim Đan hậu kỳ, Diệp Mặc lại cảm nhận
trên người lão già này sức nóng hầm hập. Hắn lập tức hiểu lão già này có một
mồi lửa kỳ dị, đây tuyệt đối là một cao thủ luyện đan.

Mặc dù có người nhận ra 11 loại, thậm chí có người nhận ra 12 loại, nhưng Diệp
Mặc lại không hề hối hận vì quyết định của mình. Theo như Cầm Mộ Tâm nói, cho
dù cô ta nhận ra 11 loại nhưng Diệp Mặc tin Đồng mặt đen cũng không dám đi
điều tra cô. Hơn nữa là một đệ tử thiên tài của ‘Tiên dược cốc’, cho dù là
không xem ‘Vật’ nhận ra 11 loại dược liệu thì cũng không phải việc gì quá li
kỳ.

– Hóa ra là Thành tiền bối, Mộ Tâm thụ giáo.

Cầm Mộ Tâm lại hành lễ với lão già kia, hiển nhiên rất là khâm phục người này.

Diệp Mặc phát hiện chẳng những Cầm Mộ Tâm mà cho dù những người còn lại xung
quanh cũng tỏ ra rất tôn kính, rõ rằng vị tiền bối này có chút uy danh.

Mộc Dịch Thanh biết Diệp Mặc lại không biết người này nên anh ta đành phải
giải thích, nói:

– Ông ta tên là Thành Dạ Quần. Là người đúng đầu luyện đan danh nhân đường,
hơn nữa còn 3 năm liên tiếp giữ vị trí Đan Vương, người không biết ông ta cũng
thật ít.

Rõ ràng câu nói cuối cùng là nói cho danh nhân đường nghe, thậm chí anh ta còn
nghi ngờ danh nhân đường là vừa đến Bắc Vọng Châu.

Diệp Mặc giật mình, khó trách nhiều người tôn kính với ông ta như vậy, không
ngờ là một Đan Vương nhất phẩm. Tuy nhiên danh nhân đường cũng hiểu được. Đã
là một Đan Vương nhất phẩm thì cho dù ông ta nhận ra hết toàn bộ dược liệu thì
hiển nhiên cũng sẽ không khiến cho Đồng mặt đen hoài nghi.

Nghĩ đến Đồng mặt đen, Diệp Mặc theo bản năng nhìn lên trên đài, hắn lại hết
hồn phát hiện, những vị giám khảo còn lại trên khán đài đều còn, mà cái tên
Đồng mặt đen kia lại không thấy.

Đồng mặt đen không thấy, trong lòng Diệp Mặc lại thấy thoải mái, tốt nhất
người này đừng quay lại trước khi kết thúc cuộc thi.

Mặc dù Thành Dạ Quần tuổi đã lớn, hơn nữa cũng là Đan Vương nhất phẩm, nhưng
tính tính không kiêu căng, câu hỏi của mọi người ông ta đều sẽ giải đáp bình
đẳng.

– Thành tiền bối, ông dự đóan một chút, nếu như lần này không muốn bị loại
thì phải nhận ra mấy loại dược liệu?

Có người không chờ được nữa, đem tất cả những thắc mắc của mọi người ra hỏi
luôn.

Thành Dạ Quần trầm ngâm một lát nói:

– Đề mục lần này có chút quái dị. Tôi nói nó có chút quái dị là ở chỗ, trong
đề mục xuất hiện gốc cây ‘Dẫn Thần thảo’. Tuy nhiên nếu anh có thể trả lời
đúng 8 đáp án hơn nữa không dùng ‘Dẫn Thần thảo’ hình thành phương thuốc thì
bình thường có lẽ không có vấn đề gì.

– A, Thành tiền bối, vì sao chứ? Tôi cũng dùng ‘Dẫn Thần thảo’ …

Thành tiến bối vừa nói xong đã có người giật mình hỏi.

Thành Dạ Quần không trả lời, mà cô gái váy đỏ lại nói:

– Vấn đề này không phải rất đơn giản sao? Ai cũng biết ‘Dẫn Thần thảo’ không
thể nhập đan, nếu anh dùng ‘Dẫn Thần thảo’ nhập đan thì nhất định bị đào thải,
cái này còn gì phải nói?

Thành Dạ Quần gật gật đầu, không nói gì, hiển nhiên là đồng ý với lời nói của
cô gái váy đỏ.

– Vì sao? Dược liệu không thể nhập đan còn đưa vào trong đề mục làm gì?

Lại có người nói, từ trong giọng điệu lo lắng của anh ta thì có thể biết, anh
ta cũng dùng ‘Dẫn Thần thảo’ rồi.

Chính là Diệp Mặc cũng ngây dại, hắn cũng không hiểu lời nói của Thành Dạ Quần
và cô gái váy đỏ có ý nghĩa gì, hắn cũng dùng ‘Dẫn Thần thảo’ để nhập đan, nói
như vậy, hắn cũng bị loại rồi?

Tuy rằng Diệp Mặc không muốn tin phán đoán của Thành Dạ Quần, nhưng hắn mơ hồ
cảm thấy ông ta nói đúng. Nhưng cho dù hắn cảm thấy ông lão Thành nói đúng
nhưng Diệp Mặc vẫn không thể nghĩ ra vì sao dùng ‘Dẫn Thần thảo’ nhập đan lại
bị loại bỏ.

Thành Dạ Quần nhìn mấy người dự thi vẻ mặt không cam lòng nói:

– Nếu tôi đoán không sai thì sở dĩ đan hội cho ‘Dẫn Thần thảo’ vào trong
phương thuốc, mục đích là để tốc độ chấm bài của giám khảo nhanh hơn.

Thành Dạ Quần còn chưa dứt lời thì Diệp Mặc đã hiểu, lập tức sắc mặt đã khó
coi. Sở dĩ đến bây giờ hắn mới nghĩ thông suốt là bởi vì hắn đã giải quyết
xong vấn đề ‘Dẫn Thần thảo’ không thể nhập đan, cho nên mới thật không thể
ngờ.

Bây giờ Thành Dạ Quần nhắc tới thì hắn đã hiểu. Những vị giám khảo này vừa
nhìn thấy ‘Dẫn Thần thảo’ lập tức vất qua một bên, căn bản không cần xem
nguyên lý phương thuốc, như vậy tiết kiệm được rất nhiều thời gian.

Tuy rằng Diệp Mặc cũng hy vọng Thành Dạ Quần đoán sai nhưng trong lòng hắn
cũng biết, dự đoán của Thành Dạ Quần và cô gái váy đỏ không hề sai lầm, bọn họ
đoán rất đúng.

– Hóa ra là như vậy…

– Khi tôi cầm lấy đề thi là đã biết, đây không phải là sự việc hiển nhiên
sao?

– Tôi cũng đoán được, hẳn là không thể dùng ‘Dẫn Thần thảo’ nhập đan.

Xung quanh bắt đầu nghị luận khiến tâm tình của Diệp Mặc càng ngày càng chán,
hắn cười khổ một lát, bản thân thông minh hóa ra lại bị thông mình hại. Tùy
tiện lấy một phương thuốc thì tốt rồi, còn thêm ‘Dẫn Thần thảo’ làm gì? Bây
giờ thì tốt rồi, đúng là tự lấy đá đập chân mình.

– Diệp sư đệ, cậu không sao chứ?

Mộc Dịch Thanh cùng đứng một chỗ với Diệp Mặc, tâm trạng của Diệp Mặc vẫn rất
tốt nhưng khi mọi người bắt đầu thảo luận đến ‘Dẫn Thần thảo’,tâm trạng của
hắn dường như bắt đầu thay đổi, lập tiếng mở lời dò hỏi.

Diệp Mặc khoát tay nói:

– Không có việc gì, ôi, phương thuốc của tôi cũng dùng ‘Dẫn Thần thảo’, tôi
nghĩ chúng ta có thể mau chóng rời sân rồi.

Mộc Dịch Thanh lẳng lặng nhìn Diệp Mặc, chính anh ta cũng biết không thể dùng
‘Dẫn Thần thảo’, mà Diệp Mặc là một linh đan sư lục phẩm lại dùng ‘Dẫn Thần
thảo’, đây là chuyện gì?

– Mình đã bị hai lão rùa đen hại.

Trong lòng Diệp Mặc thầm mắng, nếu không vì chú ý cẩn thận đề phòng Đồng mặt
đen thì hắn sẽ viết ra 12 loại dược liệu, tùy tiện lấy trong ‘Vật’ ra một
phương thuốc, thậm chí không cần bản thân phải suy nghĩ.

Nhưng chỉ là một đề thi mà thôi, không ngờ lại ẩn chứa nhiều cơ quan như vậy.
Đối với người khác mà nói, có lẽ chỉ có ‘Dẫn Thần thảo’, nhưng đối với hắn mà
nói lại khó lòng phòng bị.

Tâm trạng Diệp Mặc không tốt, trong khi những Luyện Đan Sư đang ở bên ngoài
chờ kết quả thì mười mấy vị giám khảo bên trong lại bắt đầu tranh luận phương
thuốc của hắn.

– Thiên tài ý tưởng, không ngờ có thể nghĩ đến dùng linh khí lốc xoáy bao bọc
lấy dược tính, vừa vặn lợi dụng ‘Dẫn Thần thảo’ luyện chế ra ‘Chức Thần đan’.
Nếu biện pháp này thật sự khả thi thì ‘Chức Thần đan’ này đủ để có thể chấn
động toàn đại lục Lạc Nguyệt.

Một vị giám khảo cầm một miếng ngọc nhìn chằm chằm phương thuốc trong đó,
không ngừng tán thưởng.

– Anh Vương, anh nói thật sự có người dùng ‘Dẫn Thần thảo’ nhập đan? Phương
thuốc dùng “Dẫn Thần thảo’ anh cũng xem chi tiết sao?

Một lão già bên cạnh dừng việc xem miếng ngọc lại. Ngược lại tỏ ra khiếp sợ
nhìn vị giám khảo vừa nói.

Cuộc đối thoại của hai người này đã thu hút sự ngạc nhiên của những vị giám
khảo còn lại, phần đồng giám khảo đều chen chúc lại muốn nhìn phương thuốc
trên miếng ngọc.

‘Dẫn Thần thảo’ là không thể nhập đan. Sở dĩ cho nó vào trong đề thi chủ yếu
là muốn tốc độ chấm bài nhanh hơn. Năm sáu ngàn người dự thi, khẳng định có
rất nhiều gà mờ, mà những phương thuốc gà mờ này cũng đi nhìn thì sẽ tốn rất
nhiều thời gian.

Cho nên trong đề thi cho ‘Dẫn Thần thảo’ vào mục đích là để các vị giám khảo
bớt thời gian chấm thi đi, một khi có người dùng ‘Dẫn Thần thảo’ nhập đan thì
căn bản không cần nhìn, trực tiếp loại bỏ. Bởi vì ‘Dẫn Thần thảo’ so với những
dược liệu khác mà nói, đây là một lọai dược liệu quá bình thường, rất nhiều gà
mờ không biết nhất định sẽ lấy ‘Dẫn Thần thảo’ cho vào phương thuốc.

Nhưng bây giờ chẳng những có người dùng ‘Dẫn Thần thảo’ cho vào phương thuốc,
hơn nữa còn có giám khảo nói hay, đây không phải là sự việc kỳ quái sao? Hơn
nữa lớn tiếng tán thưởng còn là Phó hội trưởng đan hội Vương Tàng Kiếm, là một
Đan Vương nhất phẩm.

– Đây không phải là chuyện vớ vẩn sao? Nếu ‘Dẫn Thần thảo’ có thể nhập đan
thì tôi sẽ ăn miếng ngọc này luôn. Phó hội trưởng Vương, ông lại còn nói
phương thuốc này có sáng ý?

Sau khi nhìn phương thuốc ‘Chức Thần đan’, lập tức có người khinh thường nói,
hiển nhiên cho rằng ‘Chức Thần đan’ chỉ là bậy bạ.

– Vu trưởng lão nói không sai, rất nhiều người vì ứng phó đề thi, tùy tiện
nghĩ lung tung. Khống chế linh khí ở trong lò đan hình thành lốc xoáy đều rất
khó, chớ đừng nói chi là khống chế linh khí ở trong đan dược hình thành lốc
xoáy. Còn muốn vây quanh dược tính của ‘Dẫn Thần thảo’ ở giữa lốc xoáy, ít
nhất đây là điều ta không làm được, có lẽ vị thí sinh kia còn lợi hại hơn cả
ta.

Lại 1 vị giám khảo khác ngắt lời.

Vu trưởng lão lúc trước tỏ vẻ phản đối lập tức cười lạnh một tiếng:

– Kiều chưởng môn, chúng ta chỉ là Đan Vương nhất phẩm mà thôi, nói không
chừng thí sinh kia căn bản cũng không dừng ở Đan Vương nhất phẩm đâu? Hơn nữa
tu vi có lẽ còn cao hơn chúng ta, có lẽ việc chúng ta không làm được nhưng hắn
lại làm được.

Giọng điệu đầy tính châm chọc, hiển nhiên là nhằm vào phó hội trưởng Vương tán
thưởng ‘Chức Thần đan’ của dm kia.

Lúc này một cô gái trung niên lại cùng lạnh giọng nói:

– Vu trưởng lão, việc ông không làm được, người khác chưa chắc đã không làm
được. Ông cũng đã nói, ông chỉ là một Đan Vương nhất phẩm thôi, có lẽ đợi ông
lên cao hơn có lẽ sẽ làm được.

– Minh Tâm chưởng môn, tôi chỉ nói thực tế mà thôi.

Vị trưởng lão kia nhìn thấy người đang nói chuyện là Minh Tâm trưởng môn của
‘Tiên Dược cốc’, giọng điệu liền lập tức dịu xuống. Ông ta và Vương Tàng Kiếm,
một người là trưởng lão của Đan hội, một người là phó hội trưởng của Đan hội,
bình thường có chút mâu thuẫn, ông ta đương nhiên không thể đồng ý với cách
nói của Vương Tàng Kiếm. Nhưng Minh Tâm chưởng môn của ‘Tiên Dược cốc’ đã là
Đan Vương nhị phẩm rồi, trình độ luyện đan lợi hại hơn y rất nhiều, y căn bản
không có cơ hội để phản bác.

Cô gái xinh đẹp kia nhẹ giọng nói:

– Bất luận phương thuốc ‘Chức Thần đan’ này có khả thi hay không nhưng nguyên
lí phân tích ở trên đó thì không hề sai chút nào. Vu trưởng lão vừa nhìn thấy
‘Dẫn Thần thảo’ liền loại bỏ phương thuốc này có phải đã quá nóng vội?

– Đúng rồi, Đồng Vũ Sinh đâu? Nghe nói ông ta có được một quyển đan thư rất
có giá trị, để anh ta đến xem đi.

Thấy mọi người bắt đầu tranh luận phương thuốc này, lập tức có vị giám khảo
nói.

– Anh Đồng chỉ nhìn qua mấy người nhận ra 10 loại dược liệu trở lên liền đi,
dường như có việc gấp.

Quan chủ khảo lập tức nói.

Kiêu trưởng môn ban đầu đồng ý với Vu trưởng lão lại lớn tiếng nói:

– Nếu mọi người đều có dị nghị với phương thuốc này thì tôi nghĩ hãy gọi Lỗ
Diệp tiền bối đến xem đi.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.