Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 891: Đại hội Luyện đan danh nhân đường.


Sau khi nói chuyện một hồi lâu, Diệp Mặc đã biết cô gái da ngăm ngăm đen đứng
sau Mộc Dịch Thanh chính là con gái của ông ta Mộc Hà. Cô ta đã tu luyện đến
tầng thứ 8 rồi. Còn người thanh niên kia tên là Lư Minh là đại đệ tử của Mộc
Dịch Thanh, đã luyện đến Trúc Cơ tầng thứ năm. Còn ông già không nói câu nào
lại là người có tu vi cao nhất của “Đan Thảo Môn”, không biết ông ta tên là
gì, chỉ biết mọi người đều gọi ông ta là chú Tảo.

Mọi người làm quen với nhau rất nhanh, hơn nữa Diệp Mặc cũng nhìn ra, ngoài
Mộc Dịch Thanh, Mộc Hà và Lư Minh là những con người đơn giản thuần khiết, tâm
địa không phức tạp gian xảo. Mộc Hà tuy có làn da ngăm đen, nhưng khuôn mặt và
vóc dáng rất thanh tú, rõ ràng là Lư Minh có tình cảm rất tốt với tiểu sư muội
này, thậm chí là thầm thương trộm nhớ cũng nên.

“Đan Thảo Môn” có hai tên dự thi, vốn dĩ là do hai người Mộc Dịch Thanh và Lư
Minh tham gia, nhưng vì Diệp Mặc gia nhập vào, nên Lư Minh đã rút lui, nhường
vị trí đó cho Diệp Mặc.

Diệp Mặc đương nhiên là không chối từ rồi, hắn đến đây là vì chuyện này mà.
Hơn nữa Lư Minh nhiều nhất cũng chỉ có thể luyện ra linh đan nhất phẩm mà
thôi, mà chất lượng cũng không ổn định lắm, thế nên việc cậu ta tham gia đại
hội chỉ là để cọ sát mà thôi.

Đồng thời Diệp Mặc cũng biết, mặc dù điều kiện đăng ký tham gia cuộc thi vô
cùng đơn giản, nhưng các môn phái phái lại giới hạn người tham gia. Môn phái
năm sao cũng không được phái quá năm người đi tham gia. Nhưng rất nhiều môn
phái không có đến một người luyện đan, nên đến một hai người cũng không thể
tham gia được.

Bây giờ vẫn còn cách ngày tổ chức cuộc thi ba ngày, Mộc Hà và Lư Minh chắc
chưa bao giờ được đến chốn phồn hoa nhộn nhịp như thành Toái Diệp, nên hai
người không chịu ở lỳ trong khách sạn, Diệp Mặc lại không dám đi ra ngoài, thứ
nhất là ngại cái ví tiền rỗng tuếch của mình, thứ hai là sợ Đồng mặt đen.

Từ sau khi Nhan Tranh nói Diệp Mặc không thể đại diện cho “Tiên Bảo Lâu” tham
gia thi đấu, thì vẫn chưa lần nào tới tìm hắn.

Còn Diệp Mặc và chú Tảo đã tới phiên đấu giá rồi, vì lần nào tổ chức thi đấu
cũng đều có các phiên đấu giá, mặc dù Diệp Mặc có rất nhiều đồ tốt nhưng không
dám đem ra bán, hắn chỉ có thể một mình ở trong khách sạn tu luyện mà thôi.

Khoảng thời gian ba ngày trôi qua trong chớp mắt, đại hội thi đấu Luyện đan
danh nhân đường đã chính thức khai mạc, Mộc Dịch Thanh đã dẫn đám người Diệp
Mặc đến quảng trường thi đấu của đại hội từ rất sớm, mặc dù ông ta đến rất
sớm, nhưng quảng trường đã chật kín người từ lâu rồi.

– Nhiều người quá.

Mộc Hà ngơ ngác nhìn khắp quảng trường toàn người là người. Không khỏi ngạc
nhiên thốt lên một câu.

Đừng nói đến Mộc Hà, ngay cả chính bản thân Diệp Mặc cũng thầm ngạc nhiên thán
phục, quả thật là nhiều người quá. Ở nơi cao nhất của quảng trường lúc này, là
khu vực cấm đã được vây lại thành khu vực thi đấu. Trên khu vực ghế giám khảo
đã có hơn mười người ngồi rồi.

Diệp Mặc liếc nhìn, nhìn thấy Đồng mặt đen, ông ta ngồi ở vị trí trung tâm của
hàng ghế ban giám khảo, khuôn mặt không hề có chút cảm xúc nào hết. Diệp Mặc
vội vàng cúi đầu xuống, hắn không nhìn thấy Tư Mã Trú, trong lòng hắn cảm thấy
yên tâm đôi chút, Tư Mã Trú còn thâm hiểm hơn nhiều so với Đồng mặt đen

Nhưng lúc Diệp Mặc đã nhìn thấy tận mắt khu vực thi đấu của các tuyển thủ thì
lại thầm than, người tham gia cuộc thi này nhiều như vậy, biết phải thi đấu
đến bao giờ đây? Diệp Mặc tính sơ sơ, ít nhất cũng phải có đến 6000 người tham
gia cuộc thi này.

Mộc Dịch Thanh đã dặn chú Tảo dẫn Mộc Hà và Lư Minh ra ngoài xem, ông ta dẫn
Diệp Mặc cầm theo ngọc bài vào trong đăng ký.

– Mộc sư huynh, nhiều người tham gia thi đấu như vậy, thì phải thi đấu mất
bao lâu đây?

Diệp Mặc không nhịn được, bèn cất giọng hỏi, đối với hắn, thời gian tham gia
thi đấu càng ngắn càng tốt. Sở dĩ gọi là Mộc sư huynh vì bây giờ Diệp Mặc
chính là đại diện của “Thảo Đan Môn”.

Mộc Dịch Thanh đương nhiên không phải là lần đầu tiên tham gia thi đấu rồi,
ông ta khẽ mỉm cười nói:

– Diệp sư đệ, không cần phải lo lắng, cậu thấy có nhiều người như vậy thôi,
nhưng sau khi thi đấu vòng đầu tiên 90% trong số này sẽ bị loại.

Diệp Mặc ngơ ngác nói:

– Tỷ lệ bị loại cao như vậy sao?

Hắn là một Đan vương, nên cho dù không dùng đến “Vụ liên tâm hỏa”, để chế ra
linh đan cửu phẩm thì cũng không phải là chuyện khó khăn gì, thế nên hắn không
hề nghĩ đến chuyện mình sẽ bị loại.

Nhưng bây giờ nghe Mộc Dịch Thanh nói tỷ lệ bị loại cao như vậy, nhất thời hắn
cũng cảm thấy có chút chột dạ. Tỷ lệ bị loại cao như vậy. Vậy thì chắc chắn đề
thi của vòng một không phải là luyện đan, hắn đang không biết phải làm thế nào
bây giờ?

Mộc Dịch Thanh dường như biết được suy nghĩ của Diệp Mặc, ông ta vỗ vỗ bả vai
Diệp Mặc nói:

– Lần này số người tham gia thi đấu nhiều hơn gấp hai ba lần những lần trước,
tôi nghĩ tốc độ đào thải chắc còn nhanh hơn nhiều.

Diệp Mặc cũng đồng ý với lời của Mộc Dịch Thanh nói, nếu quả thật chỉ là một
đám người luyện đan đến thi đấu với nhau, thì 6000 người phải thi đấu đến bao
giờ mới xong?

Lúc này một người đàn ông trung tuổi bước lên chiếc bục lớn ở giữa quảng
trường, đối mặt với cảnh ồn ào như vỡ chợ trong quảng trường nói:

– Mong các vị yên lặng một chút, đại hội của Luyện đan danh nhân đường được
tổ chức 10 năm một lần sắp chính thức bắt đầu rồi, đại hội lần này được tổ
chức bởi Đan Hội Bắc Vọng Châu, vinh hạnh hơn nữa là do đan vương đúng đầu Bắc
Vọng Châu ta, Đan Vương ngũ phẩm Lỗ Diệp tiền bối của chúng ta chủ trì.

Nói tới đây người đàn ông trung tuổi này hơi ngừng lại một chút, mặc dù ông ta
nói không quá lớn, nhưng từng âm thanh vang vọng đến khắp mọi ngõ ngách của
quảng trường, những người có mặt ở quảng trường lúc này nghe thấy tên của Diệp
tiền bối, lập tức vỗ tay như sấm.

Người đàn ông này sau khi vỗ tay, lại nói tiếp:

– Là thành chủ của thành Toái Diệp, Kiếm Hồng tôi xin được làm đại diện cho
thành Toái Diệp, chào mừng các vị bằng hữu đến từ Tu Chân giới, hoan nghênh Lỗ
Diệp tiền bối và mười vị giám khảo. Mười vị giám khảo lần lượt là Kiều chưởng
môn của Đan Đỉnh Sơn, Cốc chủ Minh Tâm của Tiên Dược Cốc…

Lúc Hồng Kiếm giới thiệu, phía bên dưới đồng thanh vỗ tay như sấm, đám người
tham gia thi đấu cũng không ngớt lời bàn tán.

– Đại hội lần này quả nhiên rất được coi trọng, đến cả Lỗ Diệp lão tiền bối
cũng đến rồi.

– Chuyện này còn phải nói sao? Anh xem mấy vị trọng tài ngồi ở trên kia đi,
thấp nhất cũng là đan vương đấy, nghe nói Tâm Minh tiền bối của Tiên Dược Cốc
cũng đã trở thành Đan vương nhất phẩm rồi đấy.

Diệp Mặc nghe thấy nhưng cũng không hiểu ra làm sao cả, những người trong ban
giám khảo, ngoại trừng Đồng mặt đen ra thì hắn không nhận ra một ai khác cả.

Mộc Dịch Thanh thấy thần sắc của Diệp Mặc như vậy, lập tức đoán ra ngay được
rằng Diệp Mặc không hề biết đến những người ngồi trên đó, ông ta ghé vào tai
Diệp Mặc, thấp giọng nói:

– Lỗ Diệp lão tiền bối là Đan vương ngũ phẩm, luyện đan rất lợi hại, nhưng
bình thường ông ấy thường không màng đến chuyện thế sự, lần này ông ấy đến
đây, có thể thấy cuộc thi lần này quan trọng đến mức nào rồi. Còn cả Minh Tâm
tiền bối nữa, là người đến từ Tiên Dược Cốc, bình thường Tiên Dược Cốc cũng
không tham gia vào những chuyện kiểu như thế này, không ngờ hôm nay lại xuất
hiện, có thể là vì Bắc Vọng Châu có quá ít Tông Môn năm sao của.

– Tiên Dược Cốc là nơi nào vậy?

Diệp Mặc kinh ngạc nhìn Mộc Dịch Thanh hỏi.

Mộc Dịch Thanh ngẩn người ra, nhưng nghĩ đến chuyện Diệp Mặc còn không hiểu rõ
cả về cách thức tham gia đăng ký thi đấu, nên cũng không quá ngạc nhiên, ông
ta nhìn những vị giám khảo ở trên cao với ánh mắt ngưỡng mộ, nói:

– Tiên Dược Cốc là một trong những đan cốc nổi tiếng nhất của Bắc Vọng Châu,
đan dược mà họ luyện ra nổi tiếng khắp Bắc Vọng Châu, rất nhiều người muốn gia
nhập Tiên Dược Cốc, tiếc rằng ở đó chỉ nhận đệ tử là nữ, hơn nữa nữ đệ từ của
Minh Tâm tiền bối là Cầm Mộ Tâm không chỉ là một mỹ nữ tuyệt sắc mà còn là
người đã luyện đến Trúc Cơ tầng thứ 5, là người đứng thứ 22 trong giới luyện
đan đấy.

– Lợi hại như vậy sao?

Diệp Mặc không biết người luyện đến Trúc Cơ tầng thứ 5 của Bắc Vọng Châu lợi
hại đến mức nào, nhưng hắn nghĩ đến Lý Bách Lâm của Chính nguyên kiếm phái là
biết rồi, Lý Bách Lâm này mới là người luyện đến Trúc Cơ tầng thứ nhất của
Tông Môn bốn sao, mà đã lợi hại đến như vậy rồi, Bắc Vọng Châu rộng lớn đến
mức nào? Người luyện đến Trúc Cơ tầng thứ năm thì sẽ ra sao?

– Đương nhiên là lợi hại rồi.

Mộc Dịch Thanh không hề do dự nói

– Nghe nói gần đây Cầm Mộ Tâm đã luyện đến Linh đan sư thất phẩm rồi, chính
thức trở thành Linh đan sư thất phẩm, nhưng cô ta còn chưa đến 30 tuổi.

Một gã tu sĩ tham gia thi đấu đứng bên cạnh nghe thấy những lời của Mộc Dịch
Thanh, lập tức ngắt lời nói:

– Tin tức của ông bạn đã trở nên cũ rích rồi, ba tháng trước Cầm Mộ Tâm đã
được thăng cấp Kim Đan rồi, bây giờ đã không còn ở Trúc Cơ danh nhân đường nữa
rồi, có lẽ chẳng mấy chốc cô ấy sẽ xuất hiện trong hàng ngũ Kim Đan thôi.

Diệp Mặc im lặng không nói gì, từ trước đến giờ hắn không bao giờ nhận mình là
thiên tài, sở dĩ hắn có được thành tích như ngày hôm nay vì hắn chiếm được ktờ
giấy vàng im hiệt, chiếm dược “Tam sinh quyết” nhưng hắn không ngờ được rằng
Cầm Mộ Tâm chưa đầy 30 tuổi mà đã luyện tới Kim Đan rồi.

Nhưng hắn biết muốn trở thành một Linh đan sư thất phẩm thì cần mất bao nhiêu
thời gian, khoảng thời gian đó không chừng còn dài hơn cả thời gian Kết Đan.
Cũng có thể nói, nếu như Cầm Mộ Tâm một lòng tu luyện, thì không chừng cô ta
đã trở thành Nguyên Anh rồi, lẽ nào trên đời này thực sự có loại nhân tài như
thế này sao? Lần đầu tiên Diệp Mặc cảm thấy thiếu tự tin đến như vậy!

– Cầm Mộ Tâm tuy rằng rất lợi hại, nhưng trước khi thăng cấp lên Kim Đan thì
cô ấy cũng vẫn chỉ là người luyện đến Trúc Cơ tầng thứ 5 thôi. Tôi cho rằng
điều quan trọng nhất là phải dựa vào tu luyện, về phần còn lại chỉ là thứ yếu
thôi, Lý Chiêu Hóa người đứng đầu Trúc Cơ danh nhân đường mới đáng để tôi sùng
bái, người ta mới có 23 tuổi thôi.

Bên cạnh lập tức lại có người nói chen vào.

Tên đạo sĩ lên tiếng lúc đầu cũng không phản bác lại lời của anh ta, gật đầu
nói:

– Lý Chiêu Hóa của Hải Điện mới 23 tuổi đã Trúc Cơ viên mãn rồi, hơn nữa còn
luyện đến tầng thứ nhất, quả thật là rất có thực lực, tuy nhiên Hải Điện có
nguồn tài nguyên phong phú, tiềm lực dồi dào, những môn phái khác không thể
nào so sánh được.

Diệp Mặc chẳng có lòng dạ nào mà nghe bọn họ bàn luận, hắn cảm thấy lúc mình
30 tuổi mới luyện đến Trúc Cơ tầng thứ 7, mà đấy còn có sự trợ giúp của thế
giới trang vàng, nếu không đến tư cách để nói chuyện hắn cũng không có. Với
tốc độ như này mà đem so với những thiên tài đó, thì đúng là thua kém quá xa
rồi.

Lúc này chất giọng trầm ấm của Hồng Kiếm lại truyền đến:

– Mọi người đều biết, cuộc thi lần này không chỉ là vì lựa chọn thành viên
mới cho Luyện đan danh nhân Đường, mà quan trọng hơn, mười người được chọn mỗi
người sẽ có được ba chỗ để vào Sa Nguyên Dược Cốc. Ngoài ra…

Nói tới đây, Hồng Kiếm cố ý dừng lại một chút, sau đó liếc nhìn những khuôn
mặt đầy lo lắng của những tu sĩ, rồi mới nói tiếp:

– Ngoài ra, mười người được chọn còn được tiền bối Lỗ Diệp chỉ bảo cách luyện
một loại đan dược tùy ý…

Sau khi Hồng Kiếm nói xong, cả quảng trường nổ bùng lên như một cái chợ vỡ, Lỗ
Diệp tiền bối ra tay luyện đan, đây là chuyện có nằm mơ cũng không thể mơ thấy
được

Có rất nhiều tu sĩ có mặt ở đây sở dĩ không thể thăng cấp được là vì không có
đan dược thăng cấp, bọn họ không phải là không có linh thảo, mà là vì nhiều
năm liền thu thập được linh thảo nhưng không thể tìm được người luyện đan. Hơn
nữa còn được đi đến Sa Nguyên Dược Cốc, còn sợ không có linh thảo để luyện đan
sao?

Có thể nói tin tức mà Hồng Kiếm công bố khiến ọi người vui sướng điên cuồng,
có loại đan dược nào mà Đan vương ngũ phẩm không luyện được ra chứ? Còn lo
không thể thăng cấp được sao? cho dù để Lỗ Diệp tiền bối luyện bừa một viên
đan dược thiên phẩm, đem bán ra ngoài cũng đủ phát tài rồi…

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.