Chín tia sét cuối cùng còn chưa kết thúc, Ngu Vũ Thiên đã bị rơi xuống đất,
hơn nữa linh giáp và phi kiếm trên người cô đều vỡ vụn, Ngu Vũ Thiên trong
lòng dâng lên nỗi tuyệt vọng, cô biết ít nhất vẫn còn ba tia sét còn chưa đánh
xuống, mà cô lại trở thành bộ dạng này.
Cô cũng khẳng định ba tia sét cuối cùng, cô cũng không có cách nào chống đỡ
được. Mặc dù cô có thể cảm nhận được cơ thể mình đang biến đổi với tốc độ cực
nhanh, nhưng hứng chịu ba tia sét cuối cùng này, cô vẫn không có chút tin
tưởng nào.
Ầm, ầm, ầm…
Ba tia sét cuối cùng cũng không vì tình trạng bị thương của Ngu Vũ Thiên mà
dừng lại, liền giáng xuống.
Ngu Vũ Thiên vận chuyển chân nguyên toàn thân, muốn chống lại lôi kiếp. Cô
biết một khi không đỡ lôi kiếp, mặc dù cô không bị chết đi, nhưng Nguyên Anh
vỡ vụn, tu vi thậm chí có thể xuống đến Trúc Cơ.
Nhưng cô lại ngạc nhiên, ba tia sét cuối cùng này thoạt nhìn rất hung ác,
nhưng uy lực của nó lại không bằng tia thứ nhất. Sau khi đánh trúng người, chỉ
khiến cô bị thương nhẹ, rồi biến mất ngay.
Ngu Vũ Thiên không kịp nghĩ gì, liền ngồi dậy, vận chuyển pháp quyết hấp thụ
linh khí ngưng tụ Nguyên Anh của cô.
Trong nháy mắt ba tia sét cuối cùng rơi xuống, Diệp Mặc liền phun ra ba ngụm
máu tươi, trận pháp dẫn lôi của hắn thành công rồi, nhưng hắn đã đánh giá quá
cao sức chịu đựng của mình.
Nhưng Diệp Mặc cũng không kịp suy nghĩ nữa rồi, hắn đã cảm nhận được thân thể
của mình trong lôi quang dường như đang tan rã, trong lòng hoảng hốt, lại điên
cuồng vận chuyển “Tam sinh quyết”. Đồng thời vừa nghĩ chẳng lẽ trận pháp trữ
lôi của hắn lại thất bại rồi sao? Theo lý mà nói nguồn sét được tạo ra từ tia
sét hẳn là có thể bị trận pháp trữ lại trong một khoảng thời gian ngắn chứ.
Dưới sự vận chuyển “Tam sinh quyết”, linh khí điên cuồng hướng về phía Diệp
Mặc. Nhưng Diệp Mặc lúc này không kịp nghĩ nhiều, hắn chỉ biết thời gian tu
luyện của hắn càng dài, thì ảnh hưởng của tia sét đối với hắn càng thấp.
Dưới sự tiêu hao của “Tam sinh quyết”, lôi quang quanh quẩn bên ngoài Diệp Mặc
không ngờ càng ngày càng mờ nhạt, theo hắn không ngừng điên cuồng vận chuyển
“Tam sinh quyết”, Diệp Mặc cảm thấy cảm giác lôi quang muốn xé tan thân thể
của hắn ra càng ngày càng mờ nhạt.
Diệp Mặc yên tâm trở lại, sau khi hắn hấp thụ hết toàn bộ lôi quang bên ngoài
hắn, lại cảm thấy có một nguồn lôi điện linh nguyên không ngừng bị hắn hấp thụ
truyền đến.
Diệp Mặc lúc này đã hiểu được, trận pháp trữ lôi của hắn không thất bại, chỉ
là vì nguồn sét mà lôi kiếp ẩn chứa quá mạnh, trận pháp trữ lôi nhất thời
không chứa đựng nổi, Diệp Mặc thậm chí nghi ngờ, nếu không phải hắn dùng “Tam
sinh quyết” không ngừng hấp thụ, trận pháp trữ lôi của mình có thể bị nổ rồi
hay không.
Lần chơi này dường như có chút hơn lớn rồi. Còn Diệp Mặc càng may mắn hơn
chính là sự cẩn thận của hắn lại giúp lại hắn. Nếu như hắn không bố trí trận
pháp trữ lôi, mấy tia sét này có thể trực tiếp xé rách hắn.
Ngu Vũ Thiên thu hút được linh khí hùng mạnh, khiến xung quanh hình thành một
màn linh khí, còn Diệp Mặc thì trong màn linh khí đó, có tác dụng rất lớn với
bản thân hắn, hơn nữa vô số sấm chớp không ngừng bị Diệp Mặc hấp thụ, Diệp Mặc
cảm thấy chân nguyên trong cơ thể hắn không ngừng tăng trưởng.
Những tu sĩ đứng quanh xem kinh ngạc nhìn hai lốc xoáy linh khí bên trong trận
pháp, dường như ở phía bên Diệp Mặc cũng có một lốc xoáy linh khí lớn.
Cũng không biết đã qua bao lâu, Diệp Mặc cảm giác kinh mạch trong cơ thể “Ầm”
một tiếng, tu vi của hắn lại bị đánh phá. Phần lớn chân nguyên từ đan điền
tràn vào, sau đó tán nhập vào các kinh mạch. Diệp Mặc mở to mắt, lập tức trong
lòng vui mừng hớn hở.
Trúc Cơ tầng thứ bảy rồi, chính thức bước vào Trúc Cơ hậu kỳ. Hắn không ngờ
mình lại thăng cấp nhanh đến vậy, ba tháng trước hắn mới thăng lên cấp Trúc Cơ
tầng thứ sáu, mà bây giờ không ngờ đã thăng lên cấp Trúc Cơ tầng thứ bảy rồi.
Trúc Cơ tầng thứ sáu và tầng thứ bảy mặc dù chỉ cách nhau một tầng, nhưng
cường độ chân nguyên và cường độ tu vi một trời một vực, một là trung kỳ, một
là hậu kỳ.
Sau khi Diệp Mặc đạt đến Trúc Cơ tầng thứ bảy, không kịp xem xét tình trạng
của mình, lập tức đã kiểm tra tình trạng của Ngu Vũ Thiên.
Nhưng giọng nói của Ngu Vũ Thiên lập tức lại truyền đến:
– Chúc mừng anh đã thăng cấp lên Trúc Cơ tầng thứ bảy, tôi đã ngưng anh thành
công rồi, cảm ơn anh.
– Chị đã là tu sĩ Nguyên Anh rồi hả?
Diệp Mặc vận chuyển thần thức kiểm tra Ngu Vũ Thiên, quả nhiên phát hiện chân
nguyên của đối phương dao động giống như có sinh mạng vậy, rõ ràng đã là tu sĩ
Nguyên Anh rồi.
Ngu Vũ Thiên gật gật đầu, tuy rằng cô muốn cố gắng khống chế cảm xúc vui sướng
của mình, nhưng sự vui sướng khi thăng cấp Nguyên Anh, vẫn hiện lên trong mắt
cô.
Cô không thể tưởng tượng được Diệp Mặc chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ, lại có thể
khiến cô trong nửa năm có thể thay đổi ngoạn mục như này, điều này cô ngày
trước cũng không dám nghĩ đến.
– A, những người đó thì sao?
Diệp Mặc lúc này mới phát hiện ra không còn tu sĩ nào đứng xem nữa, lập tức
theo bản năng hỏi.
Ngu Vũ Thiên khẽ mỉm cười nói:
– Những người đó tôi đều yêu cầu họ đi hết rồi, Tiểu San tôi cũng bảo cô ấy
về trước. Tôi ở đây hộ giáp giúp anh, anh không phải lo.
Diệp Mặc thở phào nhẹ nhõm, tu sĩ Nguyên Anh quả nhiên hống hách. Hắn không
được nhìn cảnh tượng Ngu Vũ Thiên nổi bão, nhưng nghĩ đến chắc là rất khí
phách. Nhớ đến tên chó chết Trương Thừa Phong, cũng không thể không rời khỏi,
Diệp Mặc trong lòng liền có một cảm giác thoải mái.
Trên thực tế, khi Diệp Mặc rơi vào thế luyện hóa lôi nguyên, Trương Thừa Phong
cũng cảm thấy chuyện này dường như không đi theo chiều hướng mà gã định trước.
Quả nhiên không lâu sau, khí thế Nguyên Anh hùng mạnh của Ngu Vũ Thiên tăng
lên, cô chỉ nói một câu:
– Tất cả những người không có phận sự gì rời khỏi đây ngay lập tức, nếu không
tôi sẽ giết không tha.
Mặc dù phẫn uất, nhưng Trương Thừa Phong vẫn không thể không rời khỏi, gã biết
lúc này gã phải quay về, nhất định phải mượn dùng tiền bối của gia tộc. Tu sĩ
Nguyên Anh căn bản không phải là đối tượng mà gã có thể đối phó được.
Người vui mừng chỉ có Nhan Tranh và Tiểu San, “Ngành Dược Hoa Hạ” có một tu sĩ
Nguyên Anh, Chân Tiểu San thậm chí không dám tưởng tượng đến. Nhưng nghĩ đến
những khả năng này có quan hệ với Diệp Mặc, cô liền kích động không thôi, chị
Ngu có thể, có lẽ về sau cô cũng có thể.
…
Khi Ngu Vũ Thiên và Diệp Mặc trở về “Ngành Dược Hoa Hạ” ở thành Hà Châu, chẳng
những “Ngành Dược Hoa Hạ” vô cùng náo nhiệt, mà ngay cả thành Hà Châu cũng trở
nên náo nhiệt.
“Ngành Dược Hoa Hạ” ở Hà Châu có một tu sĩ Nguyên Anh, tin tức này nhanh chóng
truyền ra ngoài, các thế lực ở Hà Châu đều đến chúc mừng. Đến cả Trương Thừa
Phong cũng không thể không đến chúc mừng, tu sĩ Nguyên Anh ở thành Hà Châu,
tính đến thời điểm hiện tại là tu vi cao nhất.
Mà “Ngành Dược Hoa Hạ” lại liên tiếp có một tu sĩ Kim Đan và tu sĩ Nguyên Anh,
đến cả việc buôn bán cũng náo nhiệt hẳn lên. Diệp Mặc không thể không tiếp tục
luyện đan trong nửa tháng, lại vui lòng đem một ít lĩnh ngộ truyền thụ cho Tôn
Chí Sài.
“Ngành Dược Hoa Hạ” có một tu sĩ Nguyên Anh, Diệp Mặc cuối cùng cũng yên tâm.
Hắn quyết định một khi có tên trong danh sách đến Sa Nguyên Dược Cốc, thì toàn
lực chuẩn bị để tiến vào Sa Nguyên Dược Cốc.
Diệp Mặc sở dĩ muốn vào Sa Nguyên Dược Cốc, thứ nhất là vì đền đáp công giúp
đỡ của Nhan Tranh, thứ hai hắn tìm đọc phần lớn tài liệu Bắc Vọng Châu, phát
hiện Sa Nguyên dược cốc là nơi sản xuất ra nhiều linh thảo quý báu nhất của
Bắc Vọng Châu, muốn tìm được linh dược quý báu, Sa Nguyên dược cốc là nơi nên
đến.
Là một Đan vương, không ai có thể hiểu về tầm quan trọng của tài nguyên tu
luyện bằng Diệp Mặc. Sở dĩ Tu sĩ Trúc Cơ rất ít, sở dĩ kết đan và kết anh càng
ít hơn, không hoàn toàn là vấn đề tư chất.
Nói một cách khác, nếu không phải gặp được hắn, Chân Tiểu San phỏng chừng cả
đời này cũng không thể kết đan, Ngu Vũ Thiên cho dù có thể kết anh, cũng không
thể trong một thời gian ngắn mà có thể làm được. Không có bí quyết khác, chính
là tài nguyên.
Ví dụ như lấy Ngu Vũ Thiên ra mà nói, linh thạch cần để ngăn cản lôi kiếp, với
tu sĩ bình thường căn bản không thể gánh vác nổi, cái này là chưa tính đến cô
tiêu hao bao nhiêu món linh khí. Đương nhiên, những cái này không quan trọng,
quan trọng chính là cô không có “Thảo hoàn đan”, nếu như không có “Thảo hoàn
đan”, cho dù cô có linh thạch thì sao? Cũng không thể nào kết anh được.
Lỗ Cửu Thành là các chủ phân nhánh của “Vạn đan các”, cho dù tư chất của y
không tốt bằng Ngu Vũ Thiên, y chẳng lẽ lại không có linh thạch hay sao? Diệp
Mặc phỏng chừng sở dĩ thời gian bế quan của y dài như vậy mà chưa thể kết anh
được, nguyên nhân chủ yếu hẳn là không có “Thảo hoàn đan”.
…
Nửa tháng sau, Diệp Mặc giao phó “Ngành Dược Hoa Hạ” cho Ngu Vũ Thiên, đồng
thời sau khi bàn giao lại “Hồng mông tạo hóa quyết” cho Ngu Vũ Thiên, rồi cũng
Nhan Tranh rời khỏi thành Hà Châu.
Thành Toái Diệp gần Vô Tâm Hải, cách Hà Châu hàng triệu dặm, Nhan Tranh và
Diệp Mặc thông qua linh khí phi hành bay đến Tiêm Thành trước, sau đó lại ngồi
Truyền Tống trận đến thành Tháp Sơn. Sau khi đến thành Tháp Sơn, hai người lại
bay mấy ngày nữa, lúc này mới ngồi Truyền Tống trận đến thành Toái Diệp, tất
cả tốn đến gần nửa tháng mới tới nơi.
Diệp Mặc không đề cập đến chuyện nợ Nhan Tranh linh thạch, có chuyện gì trong
lòng nhớ kỹ là được, không cần phải nói ra. Mặc dù dọc đường thái độ của Nhan
Tranh không có thay đổi gì, nhưng hai người đi cùng nhau nửa tháng, Diệp Mặc
cũng cảm giác được hình như Nhan Tranh có chút lo lắng gì đó.
Nhưng Nhan Tranh cũng không nói ra, Diệp Mặc cũng không tiện hỏi. Quan hệ giữa
hắn và Nhan Tranh bây giờ mặc dù rất tốt, nhưng dù sao cũng là trên vấn đề lợi
ích mà thôi.
Hà Châu cũng coi là một thành lớn rồi, nhưng còn kém xa thành Toái Diệp, thành
Toái Diệp không biết rộng hơn thành Hà Châu bao nhiêu lần nữa.
Hơn nữa Diệp Mặc vừa đến thành Toái Diệp cũng cảm thấy linh khí nơi này dày
đặc hơn nơi khác rất nhiều, điều khiến cho Diệp Mặc càng chú ý đến là, tu sĩ
Kim Đan nơi này thực sự rất nhiều.
Ở thành Hà Châu, chỉ thỉnh thoảng mới nhìn thấy tu sĩ Kim Đan mà thôi, còn ở
thành Toái Diệp này, tu sĩ Kim Đan đâu đâu cũng nhìn thấy. Cái này không tính,
đến cả tu sĩ Nguyên Anh cũng rất nhiều, thậm chí thỉnh thoảng còn có thể nhìn
thấy tu sĩ Hư Thần.
Khi một tu sĩ mặt đen xuất hiện trong tầm mắt Diệp Mặc, Diệp Mặc trong lòng
căng thẳng, hắn thậm chí theo bản năng định quay người bỏ chạy.
Gã tu sĩ kia rõ ràng là Đồng Vũ Sinh – Hư Thần trung kỳ, Diệp Mặc không ngờ
tên này cũng đến thành Toái Diệp rồi. Không biết ông lão mặt trắng Tư Mã Trú
đã đến đây hay chưa, nếu như bây giờ bị gã kia phát hiện ra, Diệp Mặc khẳng
định chết là cái chắc.
Phát hiện Diệp Mặc có chút khác thường, Nhan Tranh nhỏ giọng bên tai Diệp Mặc
nói:
– Thành Toái Diệp sắp phải tổ chức đại hội luyện đan danh nhân đường, cho nên
nơi này có rất nhiều danh nhân đến. Vừa rồi Đổng tiền bối là một trong những
Hắc Bạch Chuẩn đan vương, là người mạnh nhất Bắc Vọng Châu.
– Hắc Bạch Chuẩn Đan vương?
Diệp Mặc theo bản năng hỏi một câu.
Nhan Tranh gật đầu nói:
– Đổng tiền bối và Tư Mã tiền bối đều là linh đan sư cửu phẩm, bọn họ chỉ
thiếu chút nữa là Đan vương rồi, cho nên được người đời tôn xưng là Chuẩn Đan
vương. Đổng tiền bối xuất hiện ở thành Toái Diệp, chắc chắn là vì đại hội
luyện đan danh nhân đường mới đến…