Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
— o —
Chương 885: Ý định rời đi.
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Mê Truyện
Share by MTQ banlong.us
Diệp Mặc kéo Diệp Lăng đang định nói chuyện với Tiểu San, lại vui vẻ nói:
– Chị Chân, chị đã kết thành Kim Đan rồi à?
Không đợi Tiểu San trả lời, Tống Ánh Trúc đã nói:
– Chị Chân kết thành Kim Đan đã nửa tháng rồi, Nhan quả gia cũng có lòng sang
đây chúc mừng, đến cả thành chủ của thành Hà Châu cũng cho người qua chúc
mừng.
Chân Tiểu San mắt đỏ lên kích động nói:
– Diệp đại ca, cảm ơn anh, nếu như không có anh, có lẽ cả đời này tôi cũng
không thể kết thành Kim Đan được, Chân Tiểu San tôi thật không thể tưởng tượng
được có một ngày sẽ được kết thành Kim Đan.
Chân Tiểu San trong lòng kích động không có cách nào có thể nói ra tâm trạng
của mình, cô xuất thân từ một gia tộc tu chân quy mô bậc trung, chỉ là từ ông
nội của cô trở đi, tư chất tu luyện rất bình thường. Tư chất của cha cô lại
càng bình thường, không có cách nào để hưởng thụ tài nguyên của gia tộc. Cuối
cùng cha của cô bị phái ra ngoài làm kinh doanh, rồi sau khi trải qua một trận
tai nạn, cha mẹ cô đều bỏ mạng, chỉ để lại một mình cô.
Cô sở dĩ có hai triệu linh thạch, đó là số linh thạch ba đời nhà cô tích lũy
được, để sau này có một ngày chi nhà họ có một tu sĩ Kim Đan. Nhưng ông nội và
cha cô không thể tưởng tượng được, Chân gia đến chi của Chân Tiểu San thì chỉ
còn một mình cô, lại là một người con gái. Để hoàn thành di nguyện của ông nội
và cha, Chân Tiểu San trước giờ vẫn mang số linh thạch này theo, mục đích
chính là tìm cơ duyên Kim Đan.
Khiến Chân Tiểu San cảm giác được sực cự kỳ may mắn chính là, cô không những
gặp “Tố đan thảo”, mà còn quen biết được đan sư linh phẩm cao cấp như Diệp
Mặc.
Diệp Mặc cũng vui mừng thay Chân Tiểu Đan, hắn gật đầu nói:
– Chị Chân, chị có thể kết thành Kim Đan, thứ nhất là cơ duyên của chị, thứ
hai là sự cố gắng của chị. Tôi chỉ là giúp chút chuyện nhỏ mà thôi.
Chân Tiểu San lại lắc lắc đầu nói:
– Tôi tự biết thân biết phận, lời cảm ơn tôi cũng không dám nói nhiều nữa,
sau này “Ngành Dược Hoa Hạ” chính là nhà của tôi.
– Được.
Diệp Mặc đợi chính là câu nói này của Chân Tiểu San, hắn lập tức trả lời:
– Chị Chân, chị nhất định sẽ không hối hận sự lựa chọn này, yên tâm đi, nửa
năm sau tôi sẽ ra ngoài một chuyến, khi quay về nhất định sẽ mang về cho chị
pháp bảo tốt nhất, hay là bây giờ chị đến “Tiên bảo lâu” chọn trước đi.
Chân Tiểu San khẽ mỉm cười nói:
– Cảm ơn, nhưng Nhan quản gia khi đến đây cũng tặng tôi một linh khí hạ phẩm
rồi. Tạm thời tôi cũng không cần pháp bảo khác nữa.
Diệp Mặc cũng không trả lời lại, linh khí hạ phẩm mặc dù không tồi, nhưng hắn
cảm thấy nếu đã là người của “Ngành Dược Hoa Hạ”, thì nên dùng pháp bảo tốt
nhất. Nhưng chi nhánh “Tiên bảo lâu” ở Hà Châu, Diệp Mặc cũng đi xem qua, thứ
tốt nhất trong đó lại là đan dược, về phần linh khí, dường như không có cái
nào có cấp bậc đặc biệt cao.
Ngẫm nghĩ một chút, Diệp Mặc vẫn quyết định tự mình luyện chế ra một cây đao
để dùng trước, đợi sau khi đến thành Toái Diệp, hắn lại đến cửa hàng pháp bảo
lớn xem thế nào.
Nhìn Tô Việt và Thịnh Dực Trung một bên không ngừng hâm mộ, Diệp Mặc nói:
– Hai người cố gắng tu luyện, không cần lo lắng vấn đề “Trúc Cơ đan”, còn Tôn
Chí Sài và chị Ngu đâu?
Ngoài Diệp Mặc ra, Tôn Chí Sài bây giờ là người luyện đan thứ hai của “Ngành
Dược Hoa Hạ”, mặc dù chỉ là một luyện đan sư bình thường, nhưng tu sĩ luyện
khí ở thành Hà Châu không ít, tiêu hao những đan dược bình thường cũng tương
đối lớn.
– Nhà Tôn sư huynh có chút chuyện, tạm thời về nhà một chuyến rồi. Sư phụ còn
đang bế quan.
Diệp Lăng vội nói.
Diệp Mặc gật gật đầu, hắn vừa định để Tống Ánh Trúc và Diệp Lăng đi tu luyện
trước, Diệp Lăng lại nói tiếp:
– Anh, trước khi Tôn Chí Sài về nhà có nói trước khi Nhan quản gia đến chúc
mừng chị Chân có cãi nhau với ai đó, hình như còn nhắc tới tên của anh, hình
như vì chuyện của anh mà cãi nhau với người khác thì phải.
Diệp Mặc hơi sửng sốt, vì mình là một Linh đan sư, mới chiếm được sự coi trọng
của Nhan Tranh, hơn nữa hắn tính toán cũng không để Nhan Tranh thiệt hại gì.
Tỉ lệ đan dược bảy phần, cho dù là linh đan sư inh cũng không chắc có thể đạt
được, ngoại trừ mảnh đất của “Ngành Dược Hoa Hạ”, hắn căn bản cũng không thiếu
Nhan Tranh gì cả. Nếu như vậy, Nhan Tranh lại vì chuyện gì của hắn mà đi cãi
nhau với người khác?
Thấy Diệp Mặc không trả lời, Tống Ánh Trúc nói:
– Ông xã, cha của Nhan Tranh nghe nói là trưởng lão của “Tiên bảo lâu”, cho
nên quyền lực của Nhan Tranh ở “Tiên bảo lâu” chi nhánh Hà Châu không hề nhỏ.
Gã đem mảnh đất tư hữu của “Ngành Dược Hoa Hạ” giao cho chúng ta, khiến ột
quản gia khác của “Tiên bảo lâu” không hài lòng, nghe nói hai người họ vì
chuyện này mà cãi nhau vài lần rồi. Lần này Nhan Tranh muốn thay mặt “Tiên bảo
lâu” đến chúc mừng chị Chân, phỏng chừng người quản gia kia không muốn. Vì
chuyện này, nghe nói linh khí tặng cho chị Chân là Nhan Tranh tự bỏ linh thạch
ra mua…
Diệp Mặc nhíu nhíu mày trầm giọng nói:
– Tôn Chí Sài làm sao mà biết được?
Tống Ánh Trúc nói thẳng:
– Tôn Chí Sài nói anh ta có một người bạn làm tiểu nhị bên “Tiên bảo lâu”,
những gì mà Nhan Tranh và người quản sự kia cãi vã, bạn của anh ta đều nghe
thấy hết.
Diệp Mặc trở nên trầm mặc, hắn sở dĩ có thể yên ổn ở thành Hà Châu, nguyên
nhân lớn nhất là sự ủng hộ của Nhan Tranh, còn sau lưng Nhan Tranh lại có
“Tiên bảo lâu”. Một khi không có sự ủng hộ của “Tiên bảo lâu”, hắn tiếp tục ở
lại đây cũng không có ý nghĩa gì.
Bạn của Tôn Chí Sài chỉ là một tiểu nhị, có thể nghe được nhiều như vậy, có
thể khẳng định nội dung tranh cãi nhiều hơn nữa tên tiểu nhị này phỏng chừng
cũng không nghe thấy.
Diệp Mặc lần đầu tiên cảm nhận được sự khổ sở của ăn nhờ ở đậu, ngày trước khi
mình ở Lạc Nguyệt, lúc đó tự nhiên thoải mái bao nhiêu, trừ việc không thể tu
luyện ra, đâu phải cần nhìn sắc mặt của người khác mà sống qua ngày cơ chứ.
Thực lực ơi, thực lực, không có thực lực, thì không có địa bàn của chính mình,
không có địa bàn của chính mình, mãi mãi chỉ có thể ăn nhờ ở đậu người khác.
Diệp Mặc lần đầu tiên có suy nghĩ rời khỏi thành Hà Châu, không có sự ủng hộ
của “Tiên bảo lâu”, cho dù “Ngành Dược Hoa Hạ” có hai Kim Đan, hắn cũng không
thể nào đối đầu với “Vạn đan các” được.
– Mọi người đi tu luyện trước đi, cố đạt tới Trúc Cơ sớm một chút, anh đi
thăm chị Ngu một lát.
Diệp Mặc muốn biết tu vi của Ngu Vũ Thiên có phải đã đạt đến Kim Đan viên mãn
rồi hay chưa.
Hai người Tống Ánh Trúc và Diệp Lăng tu luyện khắc khổ, hơn nữa tư chất nghịch
thiên, lúc này mới hai ba tháng, đã là luyện khí tầng thứ tám rồi. Chắc là
không cần đến thời gian một năm, hai người bọn họ có thể Trúc Cơ thành công
rồi.
Tống Ánh Trúc và Diệp Lăng biết Diệp Mặc có chuyện muốn tìm sư phụ của các cô,
hai người cũng không nói thêm gì, bọn họ hiểu, chỉ có tu luyện nhanh lên thì
mới giúp được Diệp Mặc, nếu không ở lại đây cũng chỉ vướng bận Diệp Mặc thêm.
Sau khi hai người đi khỏi, Diệp Mặc một mình trong phòng suy nghĩ một hồi lâu,
quyết định hay là đi xem tu vi của Ngu Vũ Thiên trước rồi tính tiếp.
Nếu như hai tháng sau, Ngu Vũ Thiên có thể thăng cấp lên Nguyên Anh, hắn sẽ
một mình đến thành Toái Diệp tham gia đại hội luyện đan danh nhân đường. Có
một Nguyên Anh ở bên cạnh Tống Ánh Trúc và Diệp Lăng, hai người chắc sẽ không
có chuyện gì.
Nhưng nếu Ngu Vũ Thiên không thể thăng cấp lên Nguyên Anh, hắn sẽ dẫn tất cả
mọi người theo, cùng nhau đến thành Toái Diệp.
– Chị Ngu, chị xuất quan rồi sao?
Diệp Mặc không ngờ hắn còn chưa đến tìm Ngu Vũ Thiên, thì Ngu Vũ Thiên đã đến.
Khi thần thức của Diệp Mặc quét tới Ngu Vũ Thiên, lập tức bất ngờ vui mừng
nói:
– Chị Ngu, chị đã là Kim Đan viên mãn rồi sao?
Ngu Vũ Thiên lúc đầu thăng cấp Kim Đan viên mãn cũng rất vui mừng, nhưng khi
Diệp Mặc nói ra, cô lập tức rung động nhìn Diệp Mặc. Diệp Mặc đường đường là
một tu sĩ Trúc Cơ tầng thứ sáu, không ngờ có thể nhìn ra cô đã là tu vi Kim
Đan viên mãn rồi, chuyện này quả thực rất nghịch thiên.
Nhưng cô nghĩ Diệp Mặc đến tuổi này rồi, cũng đã là Đan vương, lập tức không
nói gì, chuyện nghịch thiên nhiều quá rồi, cũng thành thói quen rồi.
Diệp Mặc thấy vẻ mặt của Ngu Vũ Thiên, lập tức hiểu ra cô đang nghĩ gì. Bản
thân mình vì “Tam sinh quyết”, những chuyện nằm ngoài dự liệu của người khác
quá nhiều rồi. Hắn cũng không giải thích gì, nhưng lại vội vàng nói:
– Chị Ngu, đây là “Thảo hoàn đan”, khi nào chị kết Anh? Tôi giúp chị đi hộ
pháp.
– Anh luyện chế được “Thảo hoàn đan” rồi sao?
Ngu Vũ Thiên mặc dù tin chuyện Diệp Mặc nói hắn là Đan vương, nhưng khi “Thảo
hoàn đan” thực sự đã đặt trước mặt cô rồi, cô vẫn không thể ngăn cản được sự
sung sướng trong lòng.
Diệp Mặc gật gật đầu:
– Đúng vậy, những chuyện mà tôi đã đồng ý, cũng sẽ không lừa cô.
Ngu Vũ Thiên run rẩy đón lấy “Thảo hoàn đan”, mặc dù tu luyện chính là theo
đuổi cảnh giới cao hơn, nhưng khi Nguyên Anh kỳ ở ngay trước mắt, cô vẫn không
thể khống chế được kích động.
Sau một lúc lâu, Ngu Vũ Thiên mới bình tĩnh lại, cô nhận “Thảo hoàn đan” rồi
nói:
– Cảm ơn, chỉ có điều tâm trạng lúc này của tôi không nên kết Anh. Tôi định
dùng nửa tháng để chuẩn bị, cuối tháng này kết Anh.
Diệp Mặc biết rằng kết Anh không phải chuyện đơn giản, hắn cũng biết cái mà
Ngu Vũ Thiên đang lo lắng là cái gì. Dù sao so với tu sĩ Kim Đan nhãn hiệu lâu
đời, thời gian Ngu Vũ Thiên từ Kim Đan hậu kỳ đến Kim Đan viên mãn cũng quá
ngắn, không có tích lũy nhất định, hơn nữa cũng không có chuẩn bị được nhiều
để kết thành Nguyên Anh.
Kết Anh sẽ gặp phải lôi kiếp Nguyên Anh, nếu như không được chuẩn bị kỹ, kẻ
nhẹ bị trọng thương tu vi thụt lùi, kẻ nặng thì thiệt mạng, cái mà Ngu Vũ
Thiên lo lắng hẳn là lôi kiếp Nguyên Anh.
Sau khi hiểu được thứ mà Ngu Vũ Thiên lo lắng, Diệp Mặc nói thẳng:
– Chị Ngu, nếu như chị tin tôi, khi chị kết Anh, tôi sẽ giúp chị hộ pháp, tôi
tin rằng như vậy lôi kiếp Nguyên Anh chắc không phải là vấn đề lớn.
Tu sĩ chỉ sau khi tu luyện đến Nguyên Anh, mới có thể nghênh đón lôi kiếp thứ
nhất, lôi kiếp này chính là lôi kiếp Nguyên Anh. Đồng thời lôi kiếp này cũng
được gọi là lôi kiếp Tứ Cửu, tổng cộng có ba mươi sáu đường lôi kiếp.
Diệp Mặc sở dĩ dám nói điều này, đó là vì sau khi trải qua “Lôi điện phù” lần
đó, thì biết lôi điện đối với hắn là nói thực ra là vật đại bổ, là thứ tốt để
hắn tu luyện lôi hệ. Suy nghĩ của hắn là làm suy yếu lôi kiếp cuả Ngu Vũ
Thiên, biến lôi kiếp thành lương thực của hắn.
Ngu Vũ Thiên nghe Diệp Mặc nói xong, ngạc nhiên nhìn Diệp Mặc một hồi lâu rồi
mới lên tiếng:
– Anh chắc không phải là muốn giúp tôi ngăn cản lôi kiếp lại chứ? Lôi kiếp
nhất định phải chính bản thân đối mặt, người ngoài không thể nhúng tay vào,
chẳng lẽ anh lại không biết?
Còn có một câu nữa Ngu Vũ Thiên vẫn chưa nói ra, cho dù lôi kiếp có thể để
người khác can thiệp vào, nhưng hắn chỉ là tu vi Trúc Cơ, đối mặt với lôi
kiếp, phỏng chừng chỉ một lát là thua thôi.
Diệp Mặc xấu hổ sờ sờ đầu, hắn quả thực không biết lôi kiếp người khác không
thể giúp được. Nhưng hắn lập tức nghĩ ra cách của mình không tính là trực tiếp
đi giúp đỡ, được hay không vẫn phải hỏi Ngu Vũ Thiên rồi nói tiếp.