Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 880: Sao không cướp xong rồi rời đi?


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

— o —

Chương 880: Sao không cướp xong rồi rời đi?

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Share by MTQ banlong.us

Diệp Mặc lại dùng trận pháp nhìn Tư Mã Trú và Đồng Vũ Sinh đánh nhau, chỉ có
điều hai người đánh nhau giữa màn sương đen lại càng thêm đen hơn. Tuy rằng
Diệp Mặc không ở hiện trường, nhưng cũng có thể thấy giữa màn sương đen, kiếm
trận của Đồng Vũ Sinh mang theo vô số ánh sáng trắng, mà màn sương đen dường
như muốn tiêu diệt chuỗi ánh sáng đó, chỉ có điều sự giằng co dường như đã lâm
vào cục diện bế tắc.

Không gian xung quanh hai người bị chân nguyên kích động tựa hồ cũng có chút
biến hình, mà không khí bị chân nguyên của hai người đè ép cũng phát ra thanh
âm chói tai, ngay cả Diệp Mặc cũng có thể nghe được thông qua trận pháp.

Diệp Mặc nhìn một hồi, lại phát hiện ánh mắt của hắn căn bản là nhìn không
thấy quỹ tích hai người đánh nhau, lập tức đưa trận pháp theo dõi của mình
chuyển dời đến phía hai quyển sách kia.

Cái khiến cho hai tu sĩ Hư Thần tranh đoạt chắc hẳn là thứ tốt, nhưng Diệp Mặc
rất nhanh liền thất vọng, hắn phát hiện hắn chỉ có thể nhìn thấy hai hộp ngọc,
mà nhìn không thấy đồ vật bên trong hộp ngọc. Nếu như muốn thấy rõ đồ vật bên
trong cái hộp nhất định phải phải thông qua thần thức, nếu thông qua thần
thức, hắn nhất định phải ra thế giới trang vàng.

Hiện tại hắn chỉ có thể thông qua trận pháp đem tình hình bên ngoài dời vào
thế giới trang vàng, nhưng từ trong thế giới trang vàng để xem xét tình hình
bên ngoài thì hắn vẫn chưa có bản lĩnh để làm được việc này.

Nghĩ đến hai gã tu sĩ Hư Thần đánh nhau đến trời đất u mê, Diệp Mặc quyết
định, sau khi dịch dung, sau đó lại đội lên 'Cửu Biến ” lúc này mới ra khỏi
thế giới trang vàng.

Lúc này hai gã tu sĩ Hư Thần kia hẳn là không có tinh lực để ý tới hắn, hắn
chỉ cần thần thức không đụng tới phạm vi hai người đánh nhau là được, nhìn hai
quyển sách kia một chút hẳn là không thành vấn đề.

Sau khi Diệp Mặc ra khỏi thế giới trang vàng, đợi một hồi lâu. Không có phát
hiện động tĩnh, lúc này mới cẩn thận đem toàn bộ hơi thở của mình kiềm chế,
lại dùng thần thức để quan sát cuốn sách đó.

Diệp Mặc biết rằng cho dù hắn đã dịch dung rồi, lại dùng 'Cửu Biến ” nhưng để
giấu được tu sĩ Hư Thần vẫn là rất khó, mong đợi duy nhất chỉ có thể là dẫn
xuất thuật 'Tam sinh quyết' để kiềm chế hơi thở.

Thần thức Diệp Mặc vừa mới tiếp xúc với hai cuốn sách, chỉ mới quét qua một
chút. Lập tức một chấn động. Ngay sau đó, hắn khẩn trương thu hồi thần trí của
mình, hắn biết mình đã làm một việc ngu xuẩn.

Thời điểm thần thức của hắn đụng đến một cái hộp ngọc. Liền biết đã bị hai
người kia phát hiện. Sau khi hắn thu hồi thần thức lập tức trốn vào trận pháp
che chắn thần thức bên cạnh, không dám động đậy. Quả nhiên rất nhanh hắn cũng
cảm giác được hai đạo thần thức dũng mãnh quét tới quét lui tại trận pháp che
chắn thần thức kia.

Thật là lợi hại, Diệp Mặc trong lòng thầm nghĩ. Đồng thời cũng biết ít nhất
hiện tại trận pháp che chắn thần thức của hắn còn chưa bị phá hỏng.

– Họ Đồng kia, nơi này vẫn còn có người thứ ba, ông cũng thật kém cỏi nha…

Lão mặt trắng Tư Mã Trú bỗng nhiên châm chọc nói một câu, nhưng dưới tay ông
ta không hề chậm lại.

Đồng Vũ Sinh lạnh lùng nói:

– Lão Tư Mã, ông cũng đâu có phát hiện ra? Một tên tu sĩ Trúc Cơ không ngờ
cũng dám mò tới nơi này để chuôm chỉa cuốn sách, đúng là không biết sống chết.

Hiển nhiên hai người mặc dù biết Diệp Mặc xuất hiện ở chỗ này rồi, nhưng cũng
không thèm để ý đến Diệp Mặc.

Tư Mã Trú bỗng nhiên nhạt nhẽo nói một câu:

– Một tu sĩ Trúc Cơ trốn ở bên trong trận pháp mà thần thức chúng ta đều quét
không đến, nói không chừng đây là một trận pháp thiên nhiên, một trận pháp
thiên nhiên bình thường đều được tạo ra cùng với thiên tài địa bảo…

Nói tới đây, Tư Mã Trú dừng một chút tiếp tục nói:

– Họ Đồng kia. Nếu không thì trận pháp thiên nhiên và tên Trúc Cơ kia nhường
lại cho ông, quyển sách này sẽ để lại cho tôi, bất kể trong trận pháp thiên
nhiên kia là vật gì, tôi cũng không cần. Đồng thời ông yên tâm, tôi nhất định
sẽ khắc một ngọc giản đưa cho ông.

Tên tu sĩ mặt đen cười ha hả. Dường như có một chút hành động khác thường, ít
nhất kiếm trận của gã đã dịu xuống.

Diệp Mặc tuy rằng biết mình bị phát hiện rồi, nhưng lại không dám tiến vào thế
giới trang vàng. Hắn biết một khi đối phương phát hiện hắn biến mất, sẽ biết
hắn có một pháp bảo động thiên. Một pháp bảo động thiên cũng là một thứ cực kỳ
quý báu đối với một tu sĩ hóa chân, một khi tiết lộ, hắn chỉ biết đợi bị người
khác tới giết.

Nhưng đây không phải nguyên nhân chủ yếu để Diệp Mặc không tiến vào thế giới
trang vàng. Diệp Mặc không tiến vào thế giới trang vàng chủ yếu là vì bất kể
đối phương có biết hắn có thế giới trang vàng hay không, hắn đều chỉ còn đường
chết. Thấy hai gã tu sĩ Hư Thần đối chiến, hơn nữa còn vì một quyển sách, hắn
muốn sống cũng sống không được.

Mặc dù Diệp Mặc chỉ là quét qua quyển sách kia một chút, nhưng đã biết là một
quyển như thế nào rồi, hơn nữa cũng biết vì sao hai gã tu sĩ Hư Thần này vì
một quyển sách mà đối chiến rồi.

Cuốn sách đó căn bản chính là cuốn sách cổ mà tu sĩ Tu Chân giới tha thiết
muốn có được, tên sách là 'Vật' . Diệp Mặc chỉ lướt qua, chỉ nhìn thấy viết về
linh thảo. Từ trên xuống dưới đều giới thiệu rất tỉ mỉ, chẳng những tên gọi và
hình vẽ của dược liệu, thậm chí đặc tính, cách trồng trọt chăm sóc, cùng với
cách luyện chế đan dược đều nằm ở trong đấy.

Diệp Mặc là một Tu sĩ Luyện Đan, hơn nữa xuất thân là 'Thần dược môn” nên đối
với linh thảo đương nhiên rất quen thuộc, nhưng sau khi hắn nhìn thấy cuốn
sách 'Vật' kia lập tức biết được quyển sách này có ý nghĩa với hắn như thế
nào. Năm loại linh dược đập vào mắt hắn có hai loại hắn không biết.

Là một người Luyện Đan, không biết linh thảo, đó là một điều đáng bị khinh
thường. Sau khi tu luyện 'Tam sinh quyết', năng lực lĩnh ngộ của hắn tuy rằng
rất kinh người, nhưng dù kinh người đến mấy, cũng không thể tự nhiên mà biết
được những thứ trước kia chưa từng gặp qua.

Hắn thậm chí có thể tưởng tượng, một khi hắn chiếm được quyển sách này, sau
khi hiểu được vô số linh thảo và dược tính, trình độ luyện đan của hắn sẽ tăng
lên như thế nào.

Nhưng đây chưa phải là điều để cho Diệp Mặc động lòng, thứ khiến hắn không thể
kiềm chế được chính là, trong quyển sách 'Vật' ở phía dưới mỗi một linh thảo
còn nhìn thấy mấy phương thuốc.

Diệp Mặc tu luyện 'Tam sinh quyết' tuy rằng nghịch thiên, nhưng phải tự nghĩ
ra phương thuốc cũng không phải chuyện đơn giản, cho dù là hắn có thể làm
được, đó cũng là sau vô số lần thí nghiệm mới có thể cho ra kết luận, đã lãng
phí bao nhiêu linh thảo và thời gian. Hắn cũng là thông qua lý giải của chính
mình đối với luyện đan và linh thảo, cải tiến một phương thuốc mà thôi.

Nghĩ đến việc mình bị phát hiện, hơn nữa vận mệnh sắp tàn, còn có cuốn sách
'Vật” cực kỳ hấp dẫn hắn. Diệp Mặc bỗng nhiên dâng lên một ý niệm điên cuồng
trong đầu, quyển sách này đối với hắn có tác dụng lớn như thế, sao không đoạt
xong rồi rời đi?

Tiến lên cũng là một đao, lui về phía sau cũng là một đao, cùng với việc nghển
cổ chịu giết, không bằng liều chết đánh cược một lần.

Ý nghĩ này hiện ra, Diệp Mặc không thể khống chế cái loại ý niệm điên cuồng
này, hắn bắt buộc mình tỉnh táo lại, tiếp tục thông qua trận pháp theo dõi xem
xét hai gã tu sĩ Hư Thần còn đang đánh nhau

Lúc này màn sương đen đã tản bớt khá nhiều, Diệp Mặc lúc này đã mơ hồ có thể
thấy lưới đen của Tư Mã Trú rồi, mà Đồng Vũ Sinh cũng đã khống chế kiếm trận
điên cuồng, hai người dường như có xu thế dừng tay.

Diệp Mặc nhìn đến đây, trong lòng hoảng hốt, một khi hai người này dừng tay,
hắn sẽ chết không có chỗ chôn. Làm sao bây giờ? Diệp Mặc vội vàng muốn tìm một
đáp án.

Vừa lúc đó, hắn bỗng nhiên thấy Đồng Vũ Sinh rất nhanh lấy ra mấy trận kỳ ném
ra ngoài, và nhanh chóng đánh ra mấy pháp quyết. Diệp Mặc biết rằng, Đồng Vũ
Sinh muốn phát động trận pháp cướp đoạt 'Vật' rồi. Trong lòng của hắn dâng lên
một trận thất vọng, xem ra hắn chỉ có thể chạy trốn ở thời điểm hai người này
cướp đoạt sách, nếu không hắn ngay cả đường sống cũng không có.

Đang lúc Diệp Mặc đang muốn đi ra từ chỗ ẩn nấp, bỗng nhiên lại dừng lại,
trong mắt lộ ra hưng phấn. Tư Mã Trú quả nhiên không để cho hắn thất vọng, y
không ngờ sau khi Đồng Vũ Sinh ném ra trận kỳ, lập tức cũng lấy ra mấy trận kỳ
ném ra.

Vốn trận pháp công kích dưới sự khống chế của Đồng Vũ Sinh muốn công kích Tư
Mã Trú lập tức liền trì hoãn, hơn nữa trận pháp di chuyển cũng không hướng về
trước mặt Đồng Vũ Sinh, mà là có xu thế di chuyển tới trước mặt Tư Mã Trú.

Diệp Mặc trong lòng âm thầm khâm phục, lão Tư Mã Trú quả nhiên giảo hoạt. Y
khẳng định thời điểm mình tránh né Đồng Vũ Sinh đã bỏ lỡ cái gì, hẳn là sau
khi Đồng Vũ Sinh bố trí xong trận pháp rời khỏi, Tư Mã Trú lập tức tới đây xem
xét trận pháp của Đồng Vũ Sinh.

Sau khi Tư Mã Trú biết được phương pháp của Đồng Vũ Sinh, liền tương kế tựu
kế, ở trên trận pháp của Đồng Vũ Sinh lại luyện chế ra mấy trận kỳ. Xem ray
vẫn đang chờ đợi Đồng Vũ Sinh ném ra Trận kỳ. Đồng Vũ Sinh vì tính kế Tư Mã
Trú, thậm chí ngay cả chỗ thi đấu cũng đề Tư Mã Trú chọn, gã cũng biết sau khi
mình bố trí trận pháp, Tư Mã Trú sẽ đi qua kiểm tra một chút. Gã cho là sau
khi Tư Mã Trú thấy trận pháp gã bố trí, hẳn là sẽ luyện chế vài trận kỳ, để
trận pháp công kích phản công chính mình.

Không nghĩ tới Tư Mã Trú so với tưởng tượng của gã còn giảo hoạt hơn nhiều,
hơn nữa tu vi trận pháp cũng ngoài dự liệu của gã. Y chẳng những không luyện
chế mấy trận kỳ phản công trận pháp, ngược lại luyện chế ra mấy trận kỳ di
chuyển trận pháp. Cái này chứng tỏ từ đầu đến cuối Tư Mã Trú đều biết mục đích
của gã, cũng muốn thông qua trận kỳ di chuyển để cướp đoạt 'Vật' .

Diệp Mặc đã hiểu được Tư Mã Trú thoạt nhìn là một lão già khá lương thiện, kỳ
thật lão dường như còn nham hiểm hơn so với Đồng Vũ Sinh. Ý nghĩ của lão và ý
nghĩ của mình giống nhau, chỉ có điểm khác chính là, mình luyện chế mấy trận
kỳ chỉ để khống chế trận pháp công kích. Mục đích chỉ có thể kéo dài thời gian
bị người đuổi giết, chạy trốn đúng lúc mà thôi. Mà Tư Mã Trú và Đồng Vũ Sinh
tranh đấu nhiều năm, y lại trực tiếp dùng phương pháp của Đồng Vũ Sinh để cướp
đoạt 'Vật'.

Chỉ có điều khiến Đồng Vũ Sinh nghi hoặc chính là, gã sở dĩ muốn cướp đoạt
'Vật ” đó là bởi vì y có biện pháp bảo vệ hộp ngọc của Tư Mã Trú, không bị Tư
Mã Trú phá hủy. Nhưng nếu Tư Mã Trú đoạt được hộp ngọc, thì có biện pháp gì
bảo vệ hộp ngọc không bị chính mình phá hủy?

– Tư Mã Trú, lão già này quả nhiên thích chơi ngầm đấy.

Tuy rằng hiểu được đạo lý này, nhưng Đồng Vũ Sinh vẫn phẫn nộ không ngừng, Tư
Mã Trú này quá nham hiểm, gã không chút lựa chọn toàn lực ra tay, kiếm trận
vốn bị lưới đen quấn lại mãnh liệt dựng lên. Vô số kiếm khí từ trên người Đồng
Vũ Sinh bay ra, liên tục không ngừng gia nhập kiếm trận.

Tư Mã Trú ha hả cười lạnh một tiếng

– Ông cũng không khá hơn bao nhiêu.

Nói như thế, nhưng tay của ông ta không thấy thả lỏng chút nào, sương mù mà
lưới đen hình thành lại tăng vọt, thật giống như toàn bộ không trung sắp phải
rơi xuống.

Chỗ hai người đánh nhau lại kích động chân nguyên, giống như Địa ngục, xương
khô bị chân nguyên của hai người kích động trong nháy mắt vỡ nát, toàn bộ biến
thành sương mù mờ mịt.

Khi Đồng Vũ Sinh thấy hai hộp ngọc không ngừng chuyển dời đến phía Tư Mã Trú,
cũng là không muốn sống kích phát ngọc kiếm trận. Đồng thời quát lớn,

– Tư Mã Trú, nếu lão còn dám cướp đoạt, tôi lập tức biến một nửa kia thành
tro bụi.

Diệp Mặc lấy ra mấy trận kỳ, thầm nghĩ, lúc này không động thủ còn phải đợi
tới khi nào.

Diệt Hồng Trần

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.