Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
— o —
Chương 870: Tìm được đường sống trong chỗ chết
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Mê Truyện
Share by MTQ banlong.us
– Muốn chết!
Tên tu sĩ Giả Đan thân hình cao lớn kia tức giận quát lên một tiếng, khí thế
trên người bỗng tăng vọt, đưa tay ném một chiếc thạch cổ* về phía Diệp Mặc.
Lúc được tu sĩ Giả Đan lấy ra, thạch cổ chỉ lớn bằng chiếc chậu nhỏ, nhưng khi
đến trên đầu Diệp Mặc thì đã biến thành lớn hơn ba mét.
(*thạch cổ: cổ = trống, chiếc trống làm bằng đá)
Gần như chỉ trong nháy mắt, thạch cổ đã bay tới trên đầu Diệp Mặc, bởi vì tốc
độ quá nhanh nên làm không khí xung quanh ầm ầm rung động. Mà phạm vi vị trí
mà Diệp Mặc đang đứng bị thạch cổ bao phủ dường như đã ngưng tụ lại, hiển
nhiên là do ảnh hưởng từ chân nguyên của tên tu sĩ Giả Đan kia.
Thạch cổ này có thể mang theo chân nguyên của tu sĩ Giả Đan kia, trói buộc
hành động của Diệp Mặc, hiển nhiên không phải vật phàm, ít nhất cũng là một
món linh khí hạ phẩm.
Tuy tu sĩ Giả Đan không thể hình thành khí tràng giống với tu sĩ Kết Đan,
nhưng cũng đã có chút hình dạng. Nếu tu sĩ Trúc Cơ bình thường gặp phải tình
huống này, chưa cần nói đến việc ngăn cản thạch cổ kia, cho dù là thoát khỏi
chân nguyên trói buộc đã không phải việc đơn giản rồi.
Tu sĩ cao to này phẫn nộ ra tay, vừa lên đã đánh ra một đòn như sấm sét, hiển
nhiên y muốn đánh chết Diệp Mặc – tên tiểu tu sĩ Trúc Cơ không biết trời cao
đất rộng này trong thời gian ngắn nhất. Nhưng còn muốn dùng phương pháp máu me
nhất để biểu hiện ra thủ đoạn của y.
Tên tu sĩ cao to này vừa ra tay, sắc mặt nữ tu sĩ thu được “Tố Đan thảo” kia
lập tức thay đổi. Lúc này cô ta mới biết tên kia không dùng toàn lực khi đối
chiến với mình.
Chẳng những nữ tu này biến sắc, mà ngay cả hai tu sĩ một nam một nữ đi theo
tên cao to cũng vậy. Hiển nhiên hai người đã nhìn ra tên đồng bạn này của mình
không dùng hết toàn lực trên đường đi. Tuy không biết mục đích của y là gì,
nhưng hiển nhiên đây không phải việc gì tốt.
Mà hiện giờ, tên tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ kia chọc giận y, một đòn này tất nhiên
là để giết người, nhưng trong đó không phải không có ý thị uy. “Tố Đan thảo”
chỉ có một, tất cả mọi người đều hiểu y thị uy để làm gì, đó chính là muốn “Tố
Đan thảo”, tuy rằng thứ này là do tất cả mọi người cùng cướp được, chỉ thuộc
về y thôi
Ý nghĩ của tu sĩ cao to cũng không tệ, giết Diệp Mặc đương nhiên có thể dẫn
đến tác dụng là lập uy, hơn nữa một nam một nữ đi theo y cũng không dám tranh
cướp “Tố Đan thảo” với y nữa, nhiều nhất là để y cầm rồi mọi người cùng nhau
đi tìm Luyện Đan sư mà thôi.
Đáng tiếc, đối tượng mà y tìm đến lại sai rồi. Diệp Mặc cũng chẳng phải một tu
sĩ Trúc Cơ tầng bốn bình thường, hắn một mình giết chết Lý Bách Sâm – tu sĩ
Giả Đan lợi hại hơn mình không biết bao nhiêu lần. Mặc dù là có “Bạo Nguyên
đan” trợ giúp, nhưng hiện giờ tu vi của Diệp Mặc cũng đã tăng thêm.
Tu vi tăng thêm, đương nhiên tốt hơn nhiều so với việc sử dụng đan dược. Có
thể nói, tu vi hiện giờ của Diệp Mặc căn bản là không thua lúc dùng “Bạo
Nguyên đan” để tăng lên.
Lấy chân nguyên hùng hậu như Diệp Mặc, hắn đâu cần sợ tên tu sĩ kém hơn Lý
Bách Sâm rất nhiều này.
Gần như cùng lúc hắn bị linh khí từ thạch cổ trói buộc, chân nguyên trên người
Diệp Mặc vận chuyển, khí thế vừa bùng nổ ra đã hoàn toàn thoát ly khỏi sự trói
buộc của thạch cổ. Muốn giết hắn bằng một chiêu, tên tu sĩ Giả Đan này đúng là
không biết khiêm tốn.
Ngay sau đó, phi kiếm trong tay Diệp Mặc đã được tung ra, kiếm quang hơn mười
trượng được gia tăng thêm nhiều lần. Vô số kiếm quang chồng chất lên nhau va
chạm với thạch cổ.
Những tiếng “rầm rầm” rung trời vang lên, thạch cổ kia bị vô số kiếm quang của
Diệp Mặc ngăn trở, cư nhiên không thể ép xuống tí nào nữa. Lúc mới đầu, thạch
cổ còn có thể áp chế kiếm quang không ngừng tới gần Diệp Mặc, nhưng kiếm quang
của hắn càng ngày càng nhiều, thế xuống của thạch cổ đã hoàn toàn đình trệ.
Mặc cho tên tu sĩ cao tu kia dùng chân nguyên thần thức thúc đẩy thế nào đi
nữa thì thạch cổ của y cũng không thể tiến thêm mảy may. Chỉ ở trên không
trung va chạm với kiếm quang của Diệp Mặc, phát ra những tiếng động chói tai
mà thôi.
Kiếm quang của Diệp Mặc vẫn còn đang gia tăng, thậm chí còn diễn sinh ra vô số
kiếm quang hoàn toàn bao vây thạch cổ lại. Có thể tưởng tượng, chỉ cần qua một
thời gian ngắn nữa, thạch cổ kia sẽ bị kiếm quang của Diệp Mặc áp chế hoàn
toàn.
Sắc mặt của tu sĩ cao to nhất thời đại biến, y không ngờ rằng một tiểu tu sĩ
Trúc Cơ tầng bốn lại không hề thua kém y. Bất kể là mức độ thâm hậu của chân
nguyên hay thần thức, dường như y cũng chẳng cao hơn đối phương được bao
nhiêu.
Thậm chí y còn không nghĩ tới Diệp Mặc còn đang thầm than trong lòng, hắn cảm
thấy cấp bậc phi kiếm của mình quá thấp, căn bản chỉ có thể phát huy hơn một
nửa thực lực. Nếu có một thanh phi kiếm cấp bậc cực cao thì hắn đã sớm đánh
bay thạch cổ, khiến cho tên tu sĩ Giả Đan kia bị thương.
Diệp Mặc biết, nếu lúc này hắn thả Vô Ảnh ra thì hẳn có thể ám toán thành
công. Nhưng khi không chắc chắn sẽ diệt khẩu thành công, đòn sát thủ này của
hắn vẫn nên che dấu thì hơn, dù không cần Vô Ảnh thì hắn cũng chẳng ngại tên
tu sĩ Giả Đan này.
Diệp Mặc đấu ngang sức với tên tu sĩ cao to này, hoặc nói ít nhất ở mặt ngoài
cũng là như vậy. Ba tu sĩ đang xem ở ngoài nhất thời đều kinh ngạc, bọn họ
không ngờ được rằng một tu sĩ Trúc Cơ tầng bốn lại có thể đánh ngang với tu sĩ
Giả Đan. Khó trách vừa rồi hắn kiêu ngạo như vậy, hóa ra là thật sự có vốn
liếng để mà kiêu ngạo.
Trong lòng tu sĩ cao to kia rất khẩn trương, y không ngờ được muốn lập uy mà
tạo thành hiệu quả như vậy. Sớm biết thế thì y tuyệt đối sẽ không trêu vào
Diệp Mặc.
Nhìn hai đồng bạn còn đang đứng sững kia, y lập tức hét lớn một tiếng, nói:
– Các người mau tiến lên vây công nó với ta, sớm giết tên nhãi này, chúng ta
làm việc cho dễ.
Y không nói lời này còn tốt, vừa nói ra thì hai người kia nhìn thoáng qua
nhau, lại không hề tiến lên. Lúc trước, tên này đuổi giết nữ tu sĩ có được “Tố
Đan thảo” cũng không dùng hết sức, có thể thấy được y có tư tâm, hiện tại bọn
họ tiến lên hỗ trợ giết Diệp Mặc, cuối cùng người được lợi sẽ không phải họ,
mà là tên tu sĩ Giả Đan kia.
Thấy hai người đồng bạn còn do dự, trong lòng tên này giận dữ. Y biết việc
mình làm đã khiến hai người nghi kỵ, vậy nên không nghĩ ngợi gì nữa, lập tức
liền lấy ra một lá bùa có linh khí lưu chuyển từ trong nhẫn trữ vật giới, há
mồm phun một ngụm máu lên đó.
Sau khi bị máu của tu sĩ kia dính vào, lá bùa đột nhiên bành trướng lên sau
mấy pháp quyết cuả y. Chỉ sau một lát, bầu trời bắt đầu thoáng hiện sấm sét.
Những sấm sét này bị tấm bùa kích phát ra liền lập tức tụ tập lại, hình thành
một cái võng điện khổng lồ vây quanh Diệp Mặc.
– Lôi điện phù cấp sáu…
Ba tu sĩ vây xem đồng thời bật thốt lên những lời này. Trong bùa cấp sáu, lợi
hại nhất đương nhiên là “Lôi điện phù”, nhưng thứ này rất khó chế tác, tất cả
mọi người đều không ngờ rằng sẽ có kẻ sở hữu thứ bùa này.
Nữ tu sĩ có “Tố Đan thảo” thấy “Lôi điện phù” được lấy ra liền lập tức xoay
người rời đi, cô ta biết bây giờ là thời cơ tốt nhất để đào tẩu. Một khi hai
người kia phân ra thắng bại, chắc chắn cô sẽ lại lâm vào cảnh bị bao vây.
Hai người đồng bạn của tu sĩ cao to cũng bị “Lôi điện phù” làm kinh hãi, bọn
họ lập tức biết, thứ này xuất ra thì tu sĩ Trúc Cơ như Diệp Mặc có lợi hại hơn
nữa thì cũng xong đời.
Hai người biết vị đồng bạn này của mình phẫn nộ rồi, bằng không sẽ không lấy
thứ trân quý như “Lôi điện phù” ra. Vừa lúc đó, hai người phát hiện ra nữ tu
sĩ muốn chạy trốn, lập tức không nghĩ ngợi tiến lên ngăn cản cô ta, ba người
đánh thành một đoàn.
Thấy “Lôi điện phù” đã được kích phát, hai người đồng bạn của mình đã ngăn cản
nữ tu kia đào tẩu, tu sĩ cao to nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
Tuy rằng lãng phí một “Lôi điện phù” cực kỳ trân quý, nhưng so với “Tố Đan
thảo” thì “Lôi điện phù” cũng chẳng coi vào đâu.
Trong tích tắc bị lôi điện của “Lôi điện phù” vây quanh, trong lòng Diệp Mặc
hơi kinh hãi. Hắn phát hiện dù mình thi triển đủ mọi cách cũng không thể thoát
ra sự trói buộc của “Lôi điện phù”.
Bởi vì tinh huyết của tu sĩ Giả Đan kia, chỉ qua vài lần hô hấp thì “Lôi điện
phù” đã hoàn thành việc kích phát, “xoẹt xoẹt” đánh lên người Diệp Mặc.
Vẻn vẹn chỉ là vài đạo lôi điện nhỏ lúc đầu đã làm cho cả người Diệp Mặc cháy
đen, chân nguyên kịch liệt biến mất. Vốn kiếm quang đang chiếm thượng phong
giờ lại bị đẩy xuống hạ phong. Trong lòng Diệp Mặc hoảng hốt, thầm hối hận
mình quá khinh địch, dù không gọi “Vô Ảnh” ra thì “Đông Chí” cũng có thể công
kích đối phương mà
Diệp Mặc cố gắng phân một phần kiếm quang ra ngăn trở công kích của “Lôi điện
phù”. Nhưng rất nhanh hắn đã phải thất vọng, hắn phát hiện kiếm quang của mình
không thể ngăn cản “Lôi điện phù” phát ra lôi điện, ngược lại làm như vậy sẽ
càng thêm phần kích phát cường độ lôi điện.
Kiếm quang va chạm với lôi điện của “Lôi điện phù” phát ra từng đợt tia lửa,
giống như từng trận pháo hoa vậy. Nhưng trong đám pháo hoa này, Diệp Mặc lại
sống không bằng chết.
Thấy “Lôi điện phù” của mình đã áp chế Diệp Mặc, mà thạch cổ lại sắp thoát
khỏi kiếm quang đánh ép Diệp Mặc thành thịt vụn, khóe miệng tu sĩ cao to kia
lộ ra một nụ cười châm chọc, chỉ là Trúc Cơ tầng bốn cũng dám kiêu ngạo trước
mặt mình?
“Lẹt xẹt!”.
Lại là hai đạo lôi điện đánh lên ngực Diệp Mặc, nhất thời làm nội giáp của hắn
hoàn toàn vỡ nát, đồng thời để lại hai vết thương sâu hoắm trên ngực. Diệp Mặc
biết, nếu cứ tiếp tục như vậy thì trừ khi mình tiến vào thế giới trang vàng,
nếu không thì chắc chắn sẽ phải chết.
Đem ba viên “Liên Sinh đan” cuối cùng nuốt vào, Diệp Mặc vội vận chuyển “Tam
Sinh quyết” chữa thương, đồng thời phóng “Vô Ảnh” và “Đông Chí” ra. Tuy biết
đã muộn, nhưng giờ đã là tình huống sống chết, hắn sao nghĩ đến việc gì được
nữa.
“Lẹt xẹt!”.
Lại là ba đạo lôi điện đánh lên người Diệp Mặc, khi hắn nghĩ thương thế của
mình sẽ nặng thêm thì lại kinh hỉ phát hiện, lúc mình vận chuyển “Tam Sinh
quyết”, ba đạo lôi điện kia cư nhiên lại bị hắn hấp thu.
Thậm chí có cả chuyện này? Diệp Mặc biết hắn có linh căn dị lôi, hơn nữa lại
tu luyện “Tam Sinh quyết”, nhưng điều làm Diệp Mặc tiếc nuối là hắn tu luyện
các loại tiểu pháp thuật đều rất dễ dàng, ví như Ngự Phong, Độn Thổ, Luyện
Kim, Hỏa Cầu… Nhưng duy chỉ tu luyện pháp thuật lôi hệ thì lại không được.
Hiện tại hắn vận chuyển “Tam Sinh quyết” trong lúc chiến đấu thì cư nhiên lại
có thể hấp thu lực lượng của lôi điện. Chẳng lẽ khi tu luyện pháp thuật lôi hệ
thì phải ở trong lôi điện sao?
Nghĩ đến đây, Diệp Mặc không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, hắn lại khống chế
“Vô Ảnh” tạm thời không đi đánh lén, mà để mặc cho lôi điện đánh vào người.
“Xẹt xẹt”.
Lôi điện không ngừng giã vào người Diệp Mặc, người bên cạnh không nhìn ra được
bộ dáng của Diệp Mặc, thậm chí nghĩ hắn đã chết. Nhưng chỉ có mình hắn biết,
hắn lời to rồi! Dưới sự vận chuyển của “Tam Sinh quyết”, Diệp Mặc cảm thấy lực
lượng lôi hệ của mình càng lúc càng mạnh, có lẽ bước tiếp theo là hắn cần tìm
một bộ lôi hệ pháp quyết, như vậy sẽ lại thêm một thủ đoạn để đối địch.
Tên tu sĩ Giả Đan kia tuyệt đối không ngờ được trừ mấy vết thương làm cháy đen
lúc đầu ra thì thương thế của hắn lại dần dần thuyên giảm, hơn nữa tu vi còn
có xu thế tăng thêm.
Diệt Hồng Trần