Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 868: Cướp lại.


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

— o —

Chương 868: Cướp lại.

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Share by MTQ banlong.us

Rất nhanh Diệp Mặc liền phát hiện cây đao này thật sự là một thanh Hậu Bối Đao
vô cùng bình thường, nhưng bên trong đao có chút bất đồng, ở giữa thân đao
thậm chí có một không gian ngăn cách thần thức, thần thức căn bản không thể
tiến vào. Không chỉ như thế, xung quanh trận pháp ngăn cản thần thức này lại
khắc thêm mười trận pháp khác, Diệp Mặc cảm giác mình đối với trận pháp đã rất
hiểu, nhưng trận pháp này hắn một chút cũng không nhìn ra.

Lão già Luyện Khí kia nghe xong lời của hai gã tu sĩ Trúc Cơ, đưa tay cầm lấy
thanh Hậu Bối Đao loang lổ vết gỉ kia, nói:

– Thật xin lỗi, hai vị tiền bối, cây đao này là của tổ tiên lão truyền xuống.
Nếu như không phải là lão không có hậu nhân, hơn nữa không có cách nào tiến
vào Trúc Cơ thì đao này lão sẽ không bán đi như vậy.

Diệp Mặc nghe hai gã tu sĩ Trúc Cơ nói chuyện, liền đi tới phía trước quầy
hàng của lão già, đưa tay nhận lấy thanh đao trong tay lão già, nói:

– Để tôi xem một chút.

Đao trong tay Diệp Mặc, Diệp Mặc căn bản không cần nhìn, trực tiếp lấy ra năm
trăm linh thạch đưa cho lão già nói:

– Đao này của lão không tệ, tôi lấy, đây là năm trăm linh thạch lão cần

Khi lão già Luyện Khí mơ mơ màng màng nhận lấy linh thạch từ tay Diệp Mặc, hai
gã tu sĩ Trúc Cơ lúc trước mới hiểu được, đồ vật bọn họ cần đã rơi vào tay
người khác.

Thấy Diệp Mặc lấy đao cất vào túi đựng đồ của hắn rồi chuẩn bị rời đi, một gã
tu sĩ Trúc Cơ trong đó ngăn cản Diệp Mặc, nói:

– Vị bằng hữu kia, cây đao này là chúng tôi thấy trước, anh dựa vào cái gì mà
lấy đi?

Diệp Mặc cười nhạt một tiếng nói:

– Điều này thật sự kì quái, tôi rõ ràng thấy mấy người ra giá chín mươi linh
thạch, vị chủ quán kia không bán, chẳng lẽ tôi ra cái giá vừa ý với chủ quán
lại không được mua hay sao?

Hai gã tu sĩ Trúc Cơ này một người là Trúc Cơ tầng ba một người là Trúc Cơ
tầng năm, Diệp Mặc căn bản không thèm để ý, hắn biểu hiện tu vi của mình ra
bên ngoài chỉ là Trúc Cơ tầng ba, vừa vặn là Trúc Cơ sơ kỳ. Hắn chính là sợ
hai gã tu sĩ Trúc Cơ này không tìm tới hắn, một khi hai người tìm tới hắn, hắn
sẽ dễ nói chuyện. Bởi vì Diệp Mặc biết cường độ thần thức của hắn đã không
thua gì tu sĩ Giả Đan. Thứ hắn có thể miễn cưỡng nhìn ra được, hai gã tu sĩ
Trúc Cơ này không nhất định có thể thấy được.

Nếu hai gã tu sĩ Trúc Cơ này chưa nhìn ra trận pháp ngăn chặn thần thức trong
thân đao kia, như vậy bọn họ muốn mua thanh Hậu Bối Đao này nhất định là có
nguyên nhân khác. Nguyên nhân đó mới là thứ Diệp Mặc muốn biết. Nếu không hắn
cầm Hậu Bối Đao đi, cho dù là hai gã tu sĩ Trúc Cơ cũng không cách nào cản hắn
lại được.

Tên tu sĩ Trúc Cơ tầng năm cười lạnh một tiếng nói:

– Theo như anh nói, mọi người cũng đừng nói chuyện làm ăn. Khi anh đang nói
chuyện làm ăn cùng với người khác, chỉ cần người có tiền thì có thể lấy đồ,
cần gì đi việc làm ăn của người khác.

Nói xong tên tu sĩ Trúc Cơ này hướng về phía các tu sĩ đang xem náo nhiệt xung
quanh, ôm quyền nói:

– Các vị bằng hữu nói đạo lý này có đúng hay không, tôi cùng vị chủ quán này
còn đang nói chuyện làm ăn, nhưng vị này lại ném ra năm trăm viên linh thạch
rồi cầm đao đi. Hắn làm sao biết được tôi sẽ không ra giá năm trăm linh thạch,
tôi đang chuẩn bị cầm năm trăm linh thạch tới đây. Bất kỳ cuộc làm ăn nào,
chung quy cũng phải chú ý tới thứ tự trước sau chứ?

Người chung quanh rì rầm nghị luận, đương nhiên sẽ không có người đi ra ngoài
nói lý, loại chuyện này căn bản không có đạo lý ‘Người nào có tiền thì người
đó nhận được đồ’. Hơn nữa chín mươi linh thạch cùng năm trăm linh thạch khoảng
cách quá xa, tên tu sĩ Trúc Cơ này nói sẽ cầm năm trăm linh thạch ra, ai cũng
biết y nói vớ vẩn.

Diệp Mặc bỗng nhiên ha ha cười nói:

– Nếu điều anh nói là đúng. Vừa đến buổi đấu giá tôi liền phát tài rồi, khi
một vật đấu giá, tôi báo giá thứ nhất. Dựa theo những gì các hạ nói, tôi báo
giá trước, người khác cũng không được báo giá, bởi vì người báo giá đầu tiên
thì đồ vật đó là của hắn, các hạ có phải nói đạo lý là như vậy không?

Người chung quanh nghe Diệp Mặc nói nhất thời nở nụ cười, mặc dù Diệp Mặc có
chút quỷ biện, nhưng cũng là đạo lý. Không có ai nói người ra giá đầu tiên là
người nhận được đồ vật đấu giá.

Mặt mũi tên tu sĩ Trúc Cơ kia trướng lên có chút hồng, y hừ lạnh một tiếng,
nói:

– Buổi đấu giá là cạnh tranh công bằng, bằng hữu đâu có linh động trong lúc
đấu giá cho ta sao? Anh giỏi thì cầm đi đi.

Biểu tình của Diệp Mặc trở nên nghiêm túc, hắn gật đầu nói:

– Đạo lý các hạ nói ra rất đúng. Rất tốt, anh hiện tại có thể đấu giá, tôi ra
giá năm trăm linh thạch, anh bắt đầu đấu giá đi, nếu như giá tiền cao hơn thì
đồ vật này sẽ là của anh.

Tên tu sĩ Trúc Cơ kia nhất thời không biết suy nghĩ của Diệp Mặc, ngây ngẩn cả
người, y không nghĩ tới Diệp Mặc dễ nói chuyện như vậy, vật tới tay rồi vẫn
nguyện ý để cho y đấu giá.

Bất quá chỉ chần chờ trong chốc lát, y nói:

– Tôi ra giá năm trăm năm mươi linh thạch.

Mặc kệ chủ ý của Diệp Mặc là gì, cây đao này bọn họ nhất định phải có được.

Diệp Mặc há mồm nói:

– Một ngàn linh thạch.

Hai gã tu sĩ Trúc Cơ này không nghĩ tới Diệp Mặc mở miệng ra liền thêm năm
trăm linh thạch, cho dù là tu sĩ Trúc Cơ cũng không giàu có như vậy. Nhưng do
dự một hồi, tên tu sĩ Trúc Cơ kia vẫn cắn răng nói:

– Một ngàn một trăm linh thạch.

– Hai nghìn linh thạch.

Khi Diệp Mặc ra giá hai nghìn linh thạch, hắn biết mục đích của mình đã đạt
được, cây Hậu Bối Đao này tuyệt đối không phải đồ vật tầm thường. Nếu không tu
sĩ Trúc Cơ bình thường sẽ không bỏ ra hơn ngàn linh thạch để mua một thanh đao
loang lổ vết gỉ như vậy.

Hai gã tu sĩ Trúc Cơ kia thấy Diệp Mặc mở miệng một cái liền tăng thêm một
ngàn linh thạch, đã biết cho dù là bọn họ tăng thêm linh thạch cũng không có
tác dụng. Diệp Mặc chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ tầng ba, nhưng lại có được nhiều
của cải như vậy, hơn nữa thanh Hậu Bối Đao kia…

Hai gã tu sĩ Trúc cơ nhìn nhau, không tăng thêm linh thạch.

Diệp Mặc vừa nhìn thấy ánh mắt của hai gã tu sĩ Trúc Cơ cũng biết việc hắn để
lộ ra tiền tài đã thành công. Mình để lộ ra tài phú, hai gã tu sĩ Trúc Cơ này
lát nữa nhất định sẽ theo dõi hắn. Diệp Mặc cũng biết hắn đã làm việc thừa
rồi, nói không chừng dù hắn không tỏ vẻ giàu có, hai gã tu sĩ Trúc Cơ kia cũng
sẽ theo dõi hắn, tuy nhiên để phòng ngừa vạn nhất, hắn vẫn để lộ ra sự giàu có
của mình.

Nhìn Diệp Mặc lấy ra một ngàn năm trăm linh thạch đưa cho vị chủ quán kia, hai
gã tu sĩ Trúc Cơ không nói nhiều nữa, ngược lại xoay người rời đi.

Diệp Mặc không đi theo phương hướng của hai gã tu sĩ Trúc Cơ mà đi về hướng
ngược lại. Bởi vì buổi đấu giá còn đang tiến hành, rất nhiều tu sĩ cao cấp đều
ở trong buổi đấu giá. Vừa rồi những tu sĩ vây quanh bọn họ, chỉ có hai gã tu
sĩ Trúc Cơ cùng tranh đoạt Hậu Bối Đao với Diệp Mặc là có tu vi cao nhất. Cho
nên Diệp Mặc khẳng định cho dù không phải Hậu Bối Đao, hai gã tu sĩ Trúc Cơ
kia cũng sẽ vì linh thạch trên người hắn mà theo dõi hắn.

Hai gã tu sĩ Trúc Cơ kia khi nhìn thấy Diệp Mặc đã đi khá xa, lập tức bước vào
một căn phòng tĩnh lặng bắt đầu dịch dung.

Nhưng thật ra tên tu sĩ Trúc Cơ tầng ba có chút lo lắng nói:

– Cổ sư huynh, người trẻ tuổi kia cũng đã là tu sĩ Trúc Cơ, hơn nữa trong tay
có rất nhiều linh thạch, không phải là có địa vị lớn chứ?

Tên Cổ sư huynh kia lại cười lạnh một tiếng, lắc đầu nói:

– Cậu cho đây là đâu? Một tu sĩ Trúc Cơ như hắn nếu như địa vị lớn làm sao
còn có thể dùng túi trữ vật? Đoán chừng tiểu tử này không may gặp được một cơ
duyên, phát tài thôi. Huống chi thanh Hậu Bối Đao kia quan hệ tới tiền đồ sau
này của chúng ta, bất luận thế nào chúng ta cũng không thể bỏ qua cho hắn. Hơn
nữa hắn chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ, không cần phải cẩn thận, ta có thể dễ
dàng giết chết hắn.

Diệp Mặc không chút hoang mang rời khỏi Phường thị Nam Sơn, lấy ra phi kiếm
chậm rãi rời đi, thậm chí ngay cả Phi Vân Trùy cũng không dùng.

Quả nhiên, Diệp Mặc vừa rời khỏi Phường thị Nam Sơn hơn mười dặm, liền phát
hiện bị hai gã tu sĩ Trúc Cơ kia theo dõi. Chỉ là bọn họ đã dịch dung, không
còn là khuôn mặt lúc trước. Nhưng đối với Diệp Mặc mà nói thì chỉ là lừa mình
dối người mà thôi, tu sĩ nếu như không có pháp bảo đặc biệt, ví dụ như Cửu
Biến ngay cả khí tức linh khí cũng có thể che giấu thì loại dịch dung này chỉ
để lừa gạt thị giác mà thôi, căn bản không có biện pháp thay đổi bản chất, chỉ
cần dùng thần thức quét qua, có thể dễ dàng nhận ra.

Dĩ nhiên còn có một biện pháp đó chính là hai gã tu sĩ này căn bản không sợ
Diệp Mặc phát hiện bị theo dõi, vì bọn họ nghĩ có thể ăn chắc được Diệp Mặc
rồi.

Diệp Mặc đi không nhanh, hai gã tu sĩ Trúc Cơ kia cũng có kiên nhẫn, tới tận
khi ra khỏi Phường thị Nam Sơn mấy ngàn dặm, hai người mới đi nhanh hơn, tới
ngăn chặn Diệp Mặc.

– Hai vị có ý gì?

Diệp Mặc thần sắc không đổi đối mặt với hai gã tu sĩ ngăn cản đường đi của
hắn.

Tên tu sĩ Trúc Cơ tầng ba kia cười lạnh một tiếng nói:

– Không có ý gì, chẳng qua là anh đã cầm một đồ vật không nên cầm, thanh Hậu
Bối Đao kia không phải là đồ mà anh có thể lấy. Thằng nhóc, giao ra những đồ
vật trên người của mày, có lẽ chúng tao còn có thể tha ày một mạng.

Trong lòng Diệp Mặc thầm nghĩ thanh Hậu Bối Đao kia quả nhiên có chút lai
lịch, hắc hắc cười một tiếng, khí thế trên người bỗng nhiên tăng lên, đảo mắt
liền tăng lên Trúc Cơ tầng bốn. Bằng vào chân nguyên hùng hậu cùng thần thức
cường đại của hắn, mặc dù chỉ là Trúc Cơ tầng bốn nhưng hoàn toàn có thể bắt
chước được tu vi Trúc Cơ hậu kỳ.

Vốn hai gã tu sĩ Trúc Cơ cho rằng Diệp Mặc chẳng qua là Trúc Cơ sơ kỳ mà thôi,
căn bản không để ý liền vây quanh Diệp Mặc. Nhưng khi khí thế của Diệp Mặc
dâng lên, hai gã tu sĩ Trúc Cơ kia thậm chí không phòng bị liền bị khí thế của
Diệp Mặc cưỡng bức lui về phía sau mấy bước mới dừng lại.

– Mày là tu sĩ Giả Đan?

Tên tu sĩ Trúc Cơ tầng năm cả kinh kêu lên. Đồng thời y đã hiểu mình và đồng
bạn căn bản là bị tên tu sĩ Giả Đan trước mắt dụ tới đây, căn bản là giả heo
ăn thịt hổ. Một tu sĩ Giả Đan muốn giết hai người bọn họ căn bản là cực kỳ đơn
giản, y hiện tại rất muốn tìm cách bảo vệ mạng nhỏ của hai người mình.

Diệp Mặc không nói lời vô nghĩa, phi kiếm trong tay xuất ra, hơn mười đạo kiếm
quang bắn ra, Vô Ảnh cũng được hắn thả ra.

Vô Ảnh đối phó với một tu sĩ Trúc Cơ tầng năm căn bản không cần Diệp Mặc tốn
nhiều tâm tư, cho dù là không có Diệp Mặc xuất thủ, một gã tu sĩ Trúc Cơ tầng
năm không nhất định có thể thoát khỏi Vô Ảnh đã tiến hóa một lần.

Ầm ầm

Mấy tiếng vang vang lên, kiếm quang của Diệp Mặc đánh nát tấm kiêng đang chuẩn
bị phóng xuất của tên tu sĩ Trúc Cơ tầng năm kia, sau một khắc, Vô Ảnh đã bắt
đầu nhanh chóng cắn nuốt tinh huyết của tên tu sĩ Trúc Cơ tầng năm kia.

Diệp Mặc cùng tên tu sĩ Trúc Cơ tầng năm chiến đấu trong nháy mắt, mà khi tên
tu sĩ Trúc Cơ tầng ba kịp phản ứng thì tên tu sĩ Trúc Cơ tầng năm đã bị Diệp
Mặc đánh nát tấm kiêng. Phản ứng đầu tiên của tên tu sĩ Trúc Cơ tầng ba kia
không phải là tiến lên hỗ trợ mà là xoay người rời đi.

Nhưng khi y vừa bước chân, Diệp Mặc đã ở trước mặt y.

Diệt Hồng Trần

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.