Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
— o —
Chương 862: Ngu Vũ Thiên bị tính kế.
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Mê Truyện
Share by MTQ banlong.us
Diệp Mặc nghĩ tới chuyện Ngu Vũ Thiên rời khỏi Chính Nguyên Kiếm Phái đã mấy
tháng, bà sao biết được chuyện Lý gia bị tiêu diệt, hơn nữa trước đó không
lâu, bà tựa hồ còn đang lo lắng chuyện Chính Nguyên Kiếm Phái bị Lý gia uy
hiếp.
Nghĩ tới đây, Diệp Mặc nhìn phi kiếm truyền thư trong tay Ngu Vũ Thiên, trong
lòng hiểu được, tin tức mà Ngu Vũ Thiên có được hẳn là từ trong phi kiếm
truyền thư này, nhưng bà nghe được tin tức kia hẳn phải cao hứng mới đúng, tại
sao thoạt nhìn bà không hề có bộ dạng cao hứng? Thậm chí còn có chút chán nản?
– Cậu có phải nghĩ rằng ta biết được tin này hẳn là phải cao hứng mới đúng?
Ngu Vũ Thiên bỗng nhiên cắt đứt suy nghĩ của Diệp Mặc.
Diệp Mặc thấy Ngu Vũ Thiên đoán được suy nghĩ của mình, không giấu diếm, ngay
sau đó gật đầu nói:
– Đúng vậy, vừa rồi bà cũng nói Chính Nguyên Kiếm Phái có thực lực cường đại,
sẽ không e ngại Lý gia, hiện tại tại sao lại giống như không hy vọng Lý gia bị
tiêu diệt vậy?
Ngu Vũ Thiên không nói gì, bà đưa phi kiếm truyền thư trong tay đưa cho Diệp
Mặc, nói:
– Cậu xem nội dung bên trong thì sẽ biết, phi kiếm này là do một người bạn
tốt ở Chính Nguyên Kiếm Phái lén truyền tới cho ta.
Diệp Mặc nghi hoặc nhận lấy phi kiếm truyền thư, nội dung trong thư rất ít,
chỉ có ít ỏi mấy câu mà thôi:
– Lý gia hôm qua đã diệt, Bạo Anh Đan của Lý gia ở trên người Lý Trường sinh,
nhận được tin nếu như không bị vây, lập tức rời đi, ta đã đi, nếu như bị vây
sẽ báo lại.
Phi kiếm truyền thư vì thời gian quá dài nên dần dần trở nên mơ hồ không rõ,
cuối cùng biến mất không thấy gì nữa, Diệp Mặc khó hiểu nhìn Ngu Vũ Thiên,
không biết tin tức này rốt cuộc có ý tứ gì?
Ngu Vũ Thiên thở dài nói:
– Cậu mở một cửa hàng bán đan, cho dù cậu không phải là đan sư, nhưng đối với
Bạo Anh Đan hẳn cũng biết rõ chứ?
Diệp Mặc gật đầu, Diệp Mặc dĩ nhiên biết Bạo Anh Đan, đây là một loại đan dược
đối với tất cả Kim Đan hậu kỳ đều có hiệu quả. Sau khi ăn Bạo Anh Đan, từ hai
đến bốn canh giờ sau thực lực sẽ điên cuồng bộc phát. Tu sĩ có tu vi Kim Đan
viên mãn thậm chí có thể đạt tới trình độ Nguyên Anh trung kỳ. Cho dù là không
đạt tới Nguyên Anh trung kỳ thì cũng sẽ đạt tới Nguyên Anh sơ kỳ đỉnh phong.
Loại đan dược này tương tự như Bạo Nguyên Đan, cũng là đan dược khiến thực lực
bộc phát điên cuồng. Nhưng lại khác so với Bạo Nguyên Đan ở chỗ, tài liệu chế
tạo Bạo Anh Đan cực kỳ chân quý, so với Thảo Hoàn Quả còn hiếm hơn. Hơn nữa
tác dụng phụ so với Bạo Nguyên Đan lớn hơn nhiều, bởi vì Bạo Anh Đan bốn giờ
sau mới có tác dụng phụ. Người sử dụng tu vi sẽ giảm đi ba cấp, tu sĩ có tu vi
Kim Đan viên mãn nếu vận khí tốt có thể trở lại Kim Đan sơ kỳ, nếu vận khí xấu
thì sẽ trực tiếp trở về Trúc Cơ kỳ.
Hơn nữa tài liệu luyện chế Bạo Anh Đan có thể luyện chế ra đan dược mà tu sĩ
Hư Thần kỳ có thể sử dụng, từ những điều này, căn bản sẽ không có người nào
lại luyện chế Bạo Anh Đan vô ích như vậy, mà trong phi kiếm truyền thư lại
nói, Lý gia có một viên Bạo Anh Đan, hình như là do truyền thừa mà có.
Ngu Vũ Thiên thấy Diệp Mặc gật đầu, vẻ mặt ảm đạm nói:
– Thật ra người nói cho ta biết nơi này có di tích, hơn nữa còn hẹn mấy người
chúng ta tới đây, chính là đại trưởng lão của Chính Nguyên Kiếm Phái chúng
tôi, Trịnh Tuy Thủy. Y vốn dĩ cũng sẽ tới, nhưng lại có chuyện nên không tới.
Diệp Mặc nghe tới đó đã hiểu được chút ít, hắn có chút sáng tỏ hỏi:
– Bà nói Trịnh Tuy Thủy để ba người các bà tới đây chịu chết? Mục đích là vì
cầm chân Lý Trường Sinh, khiến cho Lý Trường Sinh phải ăn Bạo Anh Đan? Sau đó
Chính Nguyên Kiếm Phái có thể không kiêng kỵ chút nào tiêu diệt Lý gia?
Ngu Vũ Thiên gật đầu nói:
– Hẳn là như thế.
Diệp Mặc hít một hơi lạnh. Sử dụng Thảo Hoàn Quả làm mồi dụ, thật sự là đại
thủ bút. Nhưng ngay sau đó lại im lặng nói:
– Nếu như là tôi, tôi sẽ không nỡ bỏ qua những thứ tốt như vậy.
Ngu Vũ Thiên tựa hồ biết Diệp Mặc nói gì, nhưng lắc đầu nói:
– Cậu đoán sai rồi, cậu cho rằng Trịnh Tuy Thủy biết nơi này có một gốc Thảo
Hoàn Quả, còn dùng Thảo Hoàn Quả làm mồi dụ sao? Y căn bản không biết Thảo
Hoàn Quả, nếu như y biết, ta tin tưởng y chắc chắn sẽ không bỏ qua Thảo Hoàn
Quả. Chúng tôi thật ra cũng không chưa tới nơi cần đến, liền bị một cái khốn
trận giam giữ, khốn trận kia giam giữ mấy người chúng tôi hàng tháng trời. Cho
đến ngày hôm qua chúng tôi mới phá được khốn trận, sau đó lại gặp một cái Ẩn
Nặc trận pháp, mới phát hiện ra Thảo Hoàn Quả. Nói cho cùng thì chúng tôi
không tìm được chỗ mà Tiền Tuy Thủy nói, nhưng lại cơ duyên xảo ngộ tìm được
gốc Thảo Hoàn Quả này, mới khiến Lý Trường Sinh động thủ.
Diệp Mặc nhíu mày, hắn cảm giác chuyện này dường như có gì đó không đúng, suy
nghĩ một chút liền hỏi:
– Tôi còn hai vấn đề muốn thỉnh giáo tiền bối. Thứ nhất, Lý Trường Sinh có
Bạo Anh Đan, y sao có thể bị thương? Y sau khi ăn Bạo Anh Đan có thể lập tức
giết chết mấy tên tu sĩ Kim Đan. Thứ hai, Trịnh Tuy Thủy tại sao có thể khẳng
định chỉ cần mấy người tìm được chỗ kia, Lý Trường Sinh sẽ nổi sát tâm với mấy
người?
Ngu Vũ Thiên lại nói:
– Thế sự há có thể đoán trúng được? Xem ra Trịnh Tuy Thủy cho rằng, đối với
hai người Vu Chân Phi cùng Hàn Kiếm, một người có tu vi Kim Đan viên mãn, một
người có tu vi Kim Đan hậu kỳ, cộng thêm ta có tu vi Kim Đan trung kỳ đỉnh
phong, Lý Trường Sinh không ăn Bạo Anh Đan tuyệt đối không thể thành công.
Nhưng hắn lại đoán sai, chúng ta không tìm được di tích thượng cổ mà y cung
cấp, ngược lại tìm được một gốc Thảo Hoàn Quả. Càng không nghĩ được Lý Trường
Sinh chẳng những âm hiểm, hơn nữa quyết đoán, trên thực tế nếu như không gặp
cậu, Lý Trường Sinh đã thành công,
– Không phải sau khi bốn người phá được Ẩn Nặc trận pháp liền phát hiện được
Thảo Hoàn Quả, Lý Trường Sinh yêu cầu mỗi người trước tiên luyện hóa một viên
Thảo Hoàn Quả chứ.
Diệp Mặc hỏi.
Ngu Vũ Thiên nhìn Diệp Mặc tán thưởng, nói:
– Không sai, lúc phát hiện Thảo Hoàn Quả, ngay cả ta cũng thấy vô cùng cao
hứng. Đối với đề nghị của Lý Trường Sinh không một ai phản đối, cho nên bốn
người chúng tôi liền ăn Thảo Hoàn Quả, nhưng khi ba người chúng tôi đang luyện
hóa Thảo Hoàn Quả, Lý Trường Sinh chỉ nuốt vào nhưng lại không luyện hóa. Hắn
thừa dịp Vu Chân Phi cùng Hàn Kiếm hai người đang hành công giết chết Hàn
Kiếm, còn Vu Chân Phi thì bị thương nặng. Nhưng khi Vu Chân Phi đánh tới, y đã
trọng thương. Mà ta trong lúc bọn họ đánh nhau, ngoài ý muốn luyện hóa xong
Thảo Hoàn Quả, tăng cấp lên Kim Đan hậu kỳ.
Diệp Mặc gật đầu, khó trách Lý Trường Sinh lại không ăn Bạo Anh Đan, y đã đánh
lén đắc thủ.
Ngu Vũ Thiên nói tiếp:
– Ta biết ta không phải đối thủ của y, cho nên ta lựa chọn chạy trốn, chuyện
sau đó cậu cũng biết. Về phần di tích thượng cổ do Trịnh Tuy Thủy bày ra, mặc
dù ta không đi vào, nhưng bây giờ nghĩ lại thì di tích kia hẳn là thật, chẳng
qua đã sớm bị y chiếm được. Y sở dĩ phải sắp đặt chuyện về di tích kia, chính
là để vây khốn chúng tôi. Nếu như ta không đoán sai, thì khi chúng ta tiến vào
di tích kia, cuối cùng phá được trận pháp, nhất định là có vật đáng giá để Lý
Trường Sinh động thủ, hoặc là vật đáng giá để mọi người tranh đoạt.
Nghe Ngu Vũ Thiên nói một lượt. Diệp Mặc cuối cùng cũng hiểu được mọi chuyện
xảy ra, nói ngắn gọn thì ba người Ngu Vũ Thiên chính là mồi nhử mà Trịnh Tuy
Thủy quăng ra, để hy sinh. Mà mục đích chính là tiêu diệt Lý Trường Sinh. Hoặc
có thể nói là tiêu diệt viên Bạo Anh Đan của Lý Trường Sinh.
Chẳng qua là dưới cơ duyên xảo ngộ, ba người Ngu Vũ Thiên không tiến vào di
tích mà Tiền Tuy Thủy bố trí, nhưng vì Thảo Hoàn Quả nên mấy người bọn họ bị
nhốt mấy tháng, sau lại xung đột với nhau. Lý Trường Sinh không sử dụng Bạo
Anh Đan, thiếu chút nữa đã tiêu diệt được những người khác.
Mà cuối cùng Lý Trường Sinh do khinh thường nên chết trong tay Diệp Mặc mới
chỉ là tu sĩ Trúc Cơ, sau khi Diệp Mặc hiểu được chuyện này, trong lòng thầm
kêu may mắn. Nhìn thấy trong nhẫn của Lý Trường Sinh còn một viên Bạo Anh Đan
mà mình vẫn chưa phát hiện, đợt lát nữa phải dọn dẹp một chút. Cho dù mình
không dùng tới, nhưng cũng có thể bán đi lấy tiền.
Diệp Mặc nhìn Ngu Vũ Thiệt mệt mỏi không chịu nổi, hỏi một câu:
– Trong Chính Nguyên Kiếm Phái không phải cũng có một tu sĩ Nguyên Anh sao?
Tại sao phải sợ Bạo Anh Đan
Ngu Vũ Thiên cười khổ, lắc đầu nói:
– Thái thượng Vương trưởng lão thời điểm ba mươi năm trước khi đột phá Hư
Thần đã thất bại, hiện tại đã hóa vũ. Nếu như Vương trưởng lão còn ở đây, đừng
nói là Lý gia, cho dù là Tông Môn bốn sao, cũng không dám xung đột với Chính
Nguyên Kiếm Phái. Về phần Trịnh Tuy Thủy, thì sao dám để chúng ta đi chết
thay.
Còn có một câu Ngu Vũ Thiên không nói đó là Trịnh Tuy Thủy sở dĩ để cho ba
người bọn họ đi chết thay là vì Chính Nguyên Kiếm Phái phản đối việc cùng Ẩn
Kiếm Môn hợp lại, mà nhân vật đại biểu cho sự phản đối chính là Vu Chân Phi
cùng Hàn Kiếm, còn có Ngu Vũ Thiên.
Diệp Mặc mặc dù đã hiểu ngọn nguồn mọi chuyện, hơn nữa cũng biết Ngu Vũ Thiên
bị hãm hại, nhưng hắn không muốn đi cùng với Ngu Vũ Thiên. Dù sao người ta là
tu sĩ Kim Đan, mà mình chỉ là tu sĩ Trúc Cơ.
– Không biết Ngu tiền bối hiện tại có tính toán gì không?
Diệp Mặc suy nghĩ một chút rồi hỏi.
Ngu Vũ Thiên chần chờ một chút rồi nói:
– Ta sinh ra và lớn lên ở Chính Nguyên Kiếm Phái, hiện tại ta không trở về
thì thật sự trong nhất thời không có chỗ nào để đi. Nếu như cậu không ngại,
bản thân ta cùng đại đệ tử của ta ra ngoài, sau đó sẽ tới cửa hàng ở Thành Hà
Châu của cậu.
Diệp Mặc lắc đầu nói:
– Cái này tôi cũng không để ý, chẳng qua nếu bà muốn ở cùng đại đệ tử của bà,
thì cũng không cần tới chỗ của tôi. Nếu như tôi không đoán sai, đại đệ tử của
bà hẳn có quan hệ với Lý Bách Sâm. Lần trước Ánh Trúc cùng Diệp Lăng xảy ra
chuyện, hẳn là tay chân của ả ta.
Diệp Mặc lập tức đem chuyện tình xảy ra ở Yến Viên Phong của Tống Ánh Trúc
cùng Diệp Lăng nói ra, Ngu Vũ Thiên nghe xong, sắc mặt thay đổi liên tục, cuối
cùng tựa hồ nhớ ra điều gì, cuối cùng thở dài nói:
– Nếu như vậy, ta chỉ có thể tới Hà Châu một mình. Ánh Trúc cùng Diệp Lăng
hai người là môn hạ của ta, ta cũng chưa dạy cho họ điều gì. Ta tới Hà Châu
dưỡng thương, vừa vặn dạy cho hai người họ một chút.
Ngu Vũ Thiên đã nói tới mức này, Diệp Mặc cũng không có lý do gì để ngăn cản.
Hắn lấy ba viên Thảo Hoàn Quả đưa cho Ngu Vũ Thiên, nói:
– Tiền bối, đây là ba viên Thảo Hoàn Quả, tôi đưa cho tiền bối, tôi tổng cộng
có được năm viên.
Ngu Vũ Thiên biến sắc, lập tức trầm mặt nói:
– Diệp Mặc, ta luôn luôn sống ở Chính Nguyên Kiếm Phái, rất ít khi ra ngoài.
Cho nên rất nhiều đạo lí đối nhân xử thế sẽ không nghĩ tới, nếu cậu cho rằng
ta tới Hà Châu là vì Thảo Hoàn Quả, ta sẽ không đi nữa. Thảo Hoàn Quả tuy trân
quý, nhưng ta không hiểu về luyện đan, thứ hai cũng không quen biết đan sư inh
nào, vật này ở chỗ ta cũng không có tác dụng gì.
Diệp Mặc lập tức hiểu được tại sao Ngu Vũ Thiên lại nói muốn đi Hà Châu, háo
ra bà căn bản chưa từng cùng người khác kết giao, so với mình, đạo lý đối nhân
xử thế bà căn bản không thông, khó trách khi biết mình có Thảo Hoàn Quả, y vẫn
thỉnh cầu tới Hà Châu.
Nghĩ tới đây, Diệp Mặc lập tức thu hồi Thảo Hoàn Quả, nói:
– Thật xin lỗi tiền bối, tôi đã hiểu lầm bài. Đã như vậy Thảo Hoàn Quả này
tôi sẽ giữ, tôi có quen biết một vị đan sư có thể luyện chế được đan dược
Thiên cấp nhất phẩm, đến lúc đó sẽ chobà một viên Thảo Hoàn Đan.
– Cái gì? Cậu lại quen một Đan Vương Nhất phẩm?
Ngu Vũ Thiên không cách nào bình tĩnh được.
Diệt Hồng Trần