Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
— o —
Chương 858: Cố nhân
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Mê Truyện
Share by MTQ banlong.us
Đúng là Diệp Mặc định bố trí vài trận pháp xung quanh “Ngành dược Hoa Hạ”,
trận đầu tiên chính là Tụ Linh Trận. Trình độ trận pháp của hắn đã vượt xa
trình độ của các đại sư trận pháp ở đây. Ở trái đất là vì không có linh thạch
và không có vật liệu, còn bây giờ linh thạch của hắn dư dả, vật liệu ngoài hai
loại rất hiếm ra, còn lại đều rất đầy đủ, bày các loại trận pháp càng dễ như
trở bàn tay.
Ngoài “Tụ Linh Trận”, cái thứ hai mà Diệp Mặc muốn bố trí chính là một trận
pháp phòng ngự rất mạnh thêm vào một trận pháp công kích.
Nhưng đây chỉ là vẻ bề ngoài, thứ mà Diệp Mặc thật sự muốn bố trí lại là một
Truyền Tống Trận.
Nếu Diệp Mặc nói ra chuyện hắn có thể bày Truyền Tống Trận, chắc cả Bắc Vọng
Châu cũng bị chấn động. Người bày trận pháp rất nhiều, nhưng người có thể bày
Truyền Tống Trận lại không nhiều. Tu sĩ có thể bày Truyền Tống Trận, không có
người nào là không nghiên cứu mấy trăm năm, còn Diệp Mặc mới nhiêu tuổi? Nhưng
điểm mạnh của Diệp Mặc lại là bày Truyền Tống Trận, hắn ở tiểu thế giới nghiên
cứu được vài năm, thứ hắn nghiên cứu chính là Truyền Tống Trận.
Mặc dù với trình độ hiện giờ của Diệp Mặc, cùng lắm chỉ có thể bày Truyền Tống
Trận trong cự ly ngắn mười vạn dặm, nhưng đối với Diệp Mặc mà nói thì đã đủ
rồi, sở dĩ hắn bày Truyền Tống Trận cự ly ngắn này, mục đích chính là để chạy
trốn.
Dù Nhan Tranh đối xử chân thành với hắn, nhưng bảo hắn giao phó tính mạng của
mình cho người khác, đó không phải là tính cách của hắn. Điều tiếc nuối duy
nhất là, hai vật liệu mà Diệp Mặc thiếu, đều là thứ cần để bày Truyền Tống
Trận.
Một tháng sau, Tôn Chí Sài thành công thăng cấp Trúc Cơ, chủ động đến “ngành
dược Hoa Hạ” của Diệp Mặc giúp đỡ, tuy có sự tham gia của Tôn Chí Sài, nhưng
Diệp Mặc lại muốn tuyển thêm người.
Vì hắn cảm thấy tuy tư chất của Diệp Lăng và Tống Ánh Trúc rất tốt, tốc độ tu
luyện cũng nhanh. Nhưng kiêm thêm việc bán đan dược, lại ảnh hưởng lớn đến
việc tu luyện.
Hôm nay Diệp Mặc vừa bảo Tôn Chí Sài dán cáo thị, thì hai bóng người lảo đảo
đã lao về phía “ngành dược Hoa Hạ”. Phía sau hai người này, lại còn có hai tu
sĩ đang đuổi theo truy đánh. Diệp Mặc vừa thấy trang phục của người tu sĩ truy
đánh kia, liền biết đó là người của “Vạn Đan Các”.
Diệp Mặc không biết nói sao, tên của “Vạn Đan Các” này cũng quá kiêu căng rồi.
Nhưng hắn cũng biết ở thành Hà Châu, chỉ cần không phải là giết người. Hoặc là
nói chỉ cần không giết người một cách rõ ràng, thì chuyện “Vạn Đan Các” đuổi
theo đánh người là vô cùng bình thường.
Hai người bỏ chạy này là một nam một nữ, người đàn ông xem ra hơn bốn mươi
tuổi. Còn người con gái kia xem ra mới có ba mươi tuổi. Nhưng nước da của
người con gái này hơi đen, mặt tròn mắt to, Diệp Mặc lại cảm thấy có chút quen
quen.
Chỉ là lúc này hai người thương tích đầy người, rõ ràng là bị thương không
nhẹ.
Diệp Mặc lại phát hiện hai người này lại là người tu luyện cổ võ, người đàn
ông kia rõ ràng đã là Huyền Cấp trung kì, còn cô gái mặt tròn kia đã là Hoàng
Cấp hậu kì.
– Tô Việt, cô xem đây là “ngành dược Hoa Hạ”, chúng ta đã đến nơi rồi.
Sau khi người đàn ông đó nhìn thấy bốn chữ “Ngành dược Hoa Hạ”, liền vui mừng
kêu lên một tiếng.
Người con gái mặt tròn bên cạnh ông ta nghe lời ông ta nói, cũng ngẩng đầu
nhìn bốn chữ kia, trên mặt liền lộ ra vẻ vui mừng, liền lao đến.
Tô Việt? Diệp Mặc lại nhìn người con gái kia, hắn đã nhớ ra người con gái bỏ
chạy này là ai rồi, còn là người hắn quen biết. Trước đây khi hắn ở Ninh Hải,
lần đầu tiên bày sạp bán bùa. Sau đó bán một lá cho Tô Tĩnh Văn, lúc đó người
con gái bên cạnh Tô Tĩnh Văn chính là cô gái mặt tròn này, chỉ là Diệp Mặc nhớ
rằng Tô Tĩnh Văn gọi cô ta là Tiểu Việt.
Không ngờ rằng cô ta cũng lại đến đây, có thể thấy người thông qua dãy núi
Hoành Đoạn tiến vào đây quả thật không ít. Nếu đã là vệ sĩ của Tô Tĩnh Văn,
thì hắn không có lý do gì mà bỏ mặc không lo.
– Đến rồi thì thế nào chứ? Mày có tin ông mày muốn bắt hai đứa tép riu chúng
mày, thì dù mày có chạy đằng trời, ông mày muốn đánh muốn giết cũng được như
thường.
Hai người truy bắt cười nhạt nói một câu.
– Ồ, vậy sao. Thật sự là ta không tin đấy, hôm nay phải xem thử ông đây làm
thế nào đánh người ở “ngành dược Hoa Hạ” của ta.
Diệp Mặc hừ lạnh một tiếng, đứng ở cửa “ngành dược Hoa Hạ”, lạnh lùng nhìn
chằm chằm vào hai tên tu sĩ của “Vạn Đan Các”.
Hai tên tu sĩ của “Vạn Đan Các” khi Diệp Mặc vừa bước ra thì đã nhìn thấy rồi,
bây giờ nghe xong lời của Diệp Mặc liền lập tức đứng lại. Diệp Mặc là người
thế nào, bọn họ hiểu rất rõ, dù chỉ là một tu sĩ nhỏ ở ngoài tới, nhưng hắn
lại chó ngáp phải ruồi, được “Tiên Bảo Lâu” mướn làm đan sư. Hơn nữa tên tiểu
đan sư từ bên ngoài đến này lại còn rất kiêu căng, ỷ thế “Tiên Bảo Lâu”, ngay
cả thiếu các chủ của “Vạn Đan Các” cũng dám đánh, còn về hai chân chạy việc
như bọn họ lại càng không cần nói rồi.
– Diệp tiền bối, hai tên tán tu ở ngoài đến này có chút ân oán với “Vạn Đan
Các” của chúng tôi, xin Diệp tiền bối đừng xen vào chuyện của “Vạn Đan Các”
chúng tôi.
Tuy đã dừng lại, nhưng một tên tu sĩ luyện khí tầng bảy trong đó hơi mệt mỏi
nói.
– Nhảm nhí, hai người này đều là người quen của ta, hai người bọn mi ức hiếp
người quen của ta còn ức hiếp đến tận “ngành dược Hoa Hạ” của ta, hay là hai
ngươi cho rằng ta không dám giết hai ngươi?
Diệp Mặc nói xong, cả người không hề động đậy, thuận tay vung mấy cái tát.
Mấy tiếng “bốp bốp” vang lên, hai tên tu sĩ luyện khí của “Vạn Đan Các” bị
Diệp Mặc từ xa đánh mấy bạt tai văng ra ngoài xa, mỗi người phun ra mấy cái
răng, che lấy miệng lại không dám nói nửa lời, ân oán của thiếu các chủ bọn họ
đến nay còn chưa báo được, bọn họ có muốn cũng đừng hòng nghĩ đến chuyện báo
thù.
Lúc này cô gái mặt tròn thương tích đầy mình đã nhận ra Diệp Mặc, liền mừng rỡ
kêu lên:
– Diệp Mặc, anh là Diệp Mặc đúng không?
Diệp Mặc mỉm cười, nói với Tiểu Việt:
– Chào cô, không ngờ cô cũng đến đây, thật không dễ dàng, cứ vào đi rồi nói
sau.
Diệp Mặc nói xong, lại lạnh lùng liếc nhìn hai tên tu sĩ của “Vạn Đan Các”
nói:
– Còn không mau cút đi, không lẽ muốn ta đánh gãy chân của bọn bây sao?
Tuy Diệp Mặc biết thương tích của hai người Tô Việt là do hai tên tu sĩ “Vạn
Đan Các” gây ra, nhưng hắn vẫn không thể làm gì hai tên tu sĩ này. Nói cho
cùng, vẫn là hắn không có thực lực, cũng chỉ dựa vào “Tiên Bảo Lâu” mà thôi.
Hai tên tu sĩ này thấy Diệp Mặc quả nhiên quen biết với hai người kia, liền
tái cả mặt, thậm chí không đợi Diệp Mặc nói chữ cút thứ hai, đã vội vàng chuồn
mất.
Nhìn thấy hai người lợi hại như vậy, bị Diệp Mặc đánh hai bạt tai cả nửa câu
cũng không dám nói, Tô Việt và người đàn ông bên cạnh cô ta càng kinh ngạc vô
cùng. Bọn họ đến Bắc Vọng Châu đã lâu, đã biết cổ võ Hoàng Cấp thậm chí Huyền
Cấp ở nơi này hoàn toàn chỉ là cóc ké.
…
Diệp Mặc dẫn hai người vào tiệm, hỏi ra mới biết, người đàn ông kia tên Thịnh
Dực Trung, đến từ tiểu thế giới. Ông ta quen Tô Việt ở Bắc Vọng Châu, nguyên
nhân quen nhau lại chính là vì Diệp Mặc. Diệp Mặc ngày trước tung hoành vô
địch ở tiểu thế giới, chỉ cần là người tu luyện cổ võ, gần như không ai là
không biết.
Lúc trước bước vào Truyền Tống Trận không chỉ có mỗi hai người bọn họ, cụ thể
là bao nhiêu người thì Tô Việt cũng không rõ. Chỉ là sau khi hai người đến
đây, mới biết cái gì là tu chân, bọn họ lớn tuổi rồi, hơn nữa tư chất cũng chỉ
bình thường, muốn vào một môn phái thì khó khăn vô cùng, cuối cùng chỉ có thể
phiêu bạc khắp nơi. Hai người nghe nói thành Hà Châu có một “ngành dược Hoa
Hạ”, liền vội đến đây.
– Tiểu Việt, cô là vệ sĩ của Tĩnh Văn, tại sao phải vào Truyền Tống Trận? Hơn
nữa còn gây chuyện với người của “Vạn Đan Các”?
Sau khi Diệp Mặc nghe xong cảnh ngộ của hai người bọn họ ở đây, thầm than
trong lòng, từ cảnh ngộ của hai người này có thể thấy, nhiều người tu luyện cổ
võ vào Lạc Nguyệt hẳn sống không được tốt.
Tô Việt thở dài nói:
– Diệp đại ca, em vốn là người của Tô gia, vì có chút tư chất nên được sư phụ
em chấm phải, theo sư phụ học cổ võ, sau này làm vệ sĩ của chị Tĩnh Văn, chỉ
là thời gian trước, em nghe nói chị Tĩnh Văn đã rời khỏi Truyền Tống Trận ở
dãy núi Hoành Đoạn, em không yên tâm nên cũng theo đến. Còn về mâu thuẫn với
“Vạn Đan Các”, lại là vì tụi em ở “Vạn Đan Các” hỏi thăm địa chỉ “ngành dược
Hoa Hạ”, bị hai người kia cố tình kiếm chuyện.
Cuối cùng Diệp Mặc đã hiểu tại sao hai tên tu sĩ “Vạn Đan Các” kia phải gây
chuyện với hai người rồi, hóa ra nguyên nhân vẫn là do chính bản thân hắn.
Nghe đến đây, Diệp Mặc cũng biết hai người hiện giờ không có nơi để đi, vừa
lúc hắn đang cần tìm người, liền nói thẳng:
– Nếu hai người không còn nơi nào để đi, thì chi bằng ở lại “ngành dược Hoa
Hạ” cho rồi, đúng lúc tôi cũng cần tuyển người, còn về tư chất và công pháp tu
luyện của hai người, để tôi giúp hai người giải quyết là được rồi.
Tô Việt và Thịnh Dực Trung vốn không có nơi để đi, hơn nữa hoàn toàn không có
công pháp tu luyện, bây giờ Diệp Mặc giúp hai người tu luyện còn cho chỗ ở,
đương nhiên là đồng ý liền mà không cần nghĩ ngợi gì rồi.
Tiếp đó, Diệp Mặc lại tuyển thêm hai nữ tu giúp đỡ, để hai người Tống Ánh Trúc
và Diệp Lăng tiết kiệm toàn bộ thời gian vào việc tu luyện, sau khi hắn dạy
Tôn Chí Sài một vài thủ pháp luyện đan cơ bản, liền giao cho Tôn Chí Sài nhiệm
vụ luyện chế đan dược bình thường.
Còn hắn chỉ một lòng lo cho việc bày Truyền Tống Trận, hắn biết dù có sự chống
lưng của “Tiên Bảo Lâu”, thì chuyện giữa “Vạn Đan Các” và hắn cũng không chấm
dứt.
Đa số vật liệu của Truyền Tống Trận Diệp Mặc đã chuẩn bị khá đầy đủ, nhưng hai
vật liệu chủ yếu lại không có cái nào. Cái thứ nhất là Tinh Thần Sa, cái thứ
hai là Tiệt Thổ. Hai loại vật liệu này đều là vật liệu để bố trí Truyền Tống
Trận, nếu là Tinh Thần Sa hoặc Tiệt Thổ cực phẩm, thì có tiền cũng khó mua
được. Có điều Diệp Mặc chỉ cần Tinh Thần Sa và Tiệt Thổ bình thường nhất là
được rồi, còn về cấp bậc của vật liệu thì hắn không để tâm.
Thế nên sau tháng thứ hai khi “ngành dược Hoa Hạ” đã hoàn toàn đi vào quỹ đạo,
Diệp Mặc đã có ý định ra ngoài tìm hai loại vật liệu này.
Thêm vào đó lúc này Tống Ánh Trúc đã là luyện khí tầng năm, còn Diệp Lăng
luyện khí tầng sáu rồi, ngay cả Tô Việt và Thịnh Dực Trung cũng là luyện khí
tầng một rồi. Xem ra tất cả đều không có vấn đề gì, khiến Diệp Mặc cũng được
yên tâm.
Diệp Mặc từ miệng của Nhan Tranh biết được, hội đấu giá của “phường thị Nam
Sơn” trong một tuần lễ sau rất có khả năng sẽ bán Tinh Thần Sa, nên Diệp Mặc
gửi gắm “ngành dược Hoa Hạ” cho Nhan Tranh lo, còn hắn lại âm thầm đi đến
“phường thị Nam Sơn”.
Diệt Hồng Trần