Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 854: Thế lực các nơi.


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

— o —

Chương 854: Thế lực các nơi.

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Share by MTQ banlong.us

– Ông chủ Diệp làm ăn tốt quá!

Diệp Mặc vẫn đang nói chuyện với Tôn Chí Sài thì ngoài cửa có giọng nói bình
thản vang lên, giọng nói đó tuy nhẹ nhàng và rất đỗi bình thản nhưng Diệp Mặc
lại cảm thấy chấn động bên tai. Tu vi của người này tuyệt đối không thấp hơn
Lý Bách Sâm, hẳn cũng là một tu sĩ Giả Đan.

Diệp Mặc quay đầu lại nhìn, xem ra người này khoảng trên dưới bốn mươi tuổi,
gương mặt sáng sủa, có vẻ tài giỏi, hơn nữa trên người phảng phất sát khí. Có
thể thấy gã này là một kẻ ra tay quyết đoán, không dễ đối phó chút nào.

Việc làm ăn mới bắt đầu đã có người đến. Diệp Mặc biết ở thành Hà Châu hắn
không quen ai cho lắm. Muốn đứng vững ở đây, ngoài việc không ngừng nâng cao
tu vi của mình, hắn còn bắt buộc phải phân bố thế lực rõ ràng ở thành Hà Châu.

Diệp Mặc nói với Tôn Chí Sài:

– Anh Tôn, anh về luyện đến Trúc Cơ trước đi, đạt tới Trúc Cơ có thể quay lại
chỗ tôi làm việc.

Tôn Chí Sài biết người đến là ai và cũng biết gã đến làm gì, lúc này Diệp Mặc
bảo anh ta rời khỏi, anh ta liền chào rồi đi luôn. Khi đi đến bên cạnh gã tu
sĩ trung niên, anh ta lại chắp tay chào nói:

– Tôi là Tôn Chí Sài, xin chào Bành quản gia – Vạn Đơn Các.

Gã quản gia hừ lạnh một tiếng, rõ ràng không hề để ý đến Tôn Chí Sài.

Diệp Mặc thầm gật đầu, càng có thêm cảm tình với Tôn Chí Sài. Tôn Chí Sài này
biết hành động của mình sẽ khiến gã Bành quản gia không hài lòng, nhưng vì để
mình biết đối phương là ai nên vẫn báo trước lai lịch của gã.

Đối với đàm phán song phương, nếu biết rõ tận gốc, có lợi hơn nhiều so với đàm
phán cùng đối thủ thần bí.

Vạn Đan Các thì Diệp Mặc biết, thành Hà Châu có ba đại Đan Các, Vạn Đan Các
đứng thứ hai. Hơn nữa Vạn Đan Các còn là một chuỗi các Đan Các, ở nhiều thành
phố của Bắc Vọng Châu đều có phân bộ. Tuy không trải rộng khắp cả Bắc Vọng
Châu nhưng thực lực của Vạn Đan Các đã đủ hùng hậu rồi.

Diệp Mặc thấy Tôn Chí Sài đi rồi mới chắp tay chào gã quản gia nói:

– Không biết anh bạn đến cửa hàng có việc gì chăng?

Đáng nhẽ mới đầu Diệp Mặc không chào, gã Bành quản gia này rất không hài lòng,
bây giờ không ngờ Diệp Mặc lại mời gã ngồi xuống, rõ ràng biết gã là ai rồi,
còn giả bộ không biết, trực tiếp hỏi gã có việc gì, điều này khiến gã không
vui lắm.

Tuy Bành quản gia bực tức trong lòng, nhưng vẻ mặt lại bình thản như nước nói:

– Tôi là quản gia của Vạn Đan Các, Bành Thì Bình. Có việc quan trọng muốn bàn
bạc với ông chủ Diệp một chút.

Trong lòng Diệp Mặc cười nhạt, rõ ràng là đến tống tiền, lại còn ra vẻ tinh
tướng trước mặt ông đây. Cứ như là gã có thể đến cửa hàng nhỏ này đã là nể mặt
lắm rồi.

– Hóa ra là Bành quản gia của Vạn Đan Các, chỉ là quán nhỏ vừa mới mở, chỗ
lại hẹp, Bành quản gia có việc gì xin cứ trực tiếp nói.

Diệp Mặc không hề nịnh hót gã Bành quản gia này, tuy hắn dự định lập thân ở
thành Hà Châu, nhưng cũng không ti tiện đi lấy lòng hạng người này đâu.

Không cần nói đến gã Bành quản gia bé nhỏ kia, dù các chủ của Vạn Đan Các đến,
ra vẻ tinh tướng trước mặt hắn thì hắn cũng sẽ không quan tâm.

– Anh, đan dược hôm nay đã bán hết rồi.

Diệp Lăng lặng lẽ đến bên Diệp Mặc nói nhỏ.

Diệp Mặc khẽ gật đầu, không hề để ý đến Bành Thì Bình ở bên cạnh, mà đi đến
trước cửa nói lớn:

– Thưa các bạn, cảm ơn sự ủng hộ của mọi người. Hôm nay đan dược của ngành
dược Hoa Hạ tôi đã bán hết rồi, mời mọi người ngày mai lại đến. Bây giờ tôi
xin tuyên bố một tin, chính là bắt đầu từ hôm nay, cửa hàng tôi sẽ luyện đan
theo yêu cầu.

Tin luyện đan theo yêu cầu như hòn đá rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng, gợn lên vô
số đợt sóng. Luyện đan không phải là chuyện đơn giản, hơn nữa, luyện đan theo
yêu cầu đều là việc của Đan Các lớn làm. Cửa hàng nhỏ này của ngành dược Hoa
Hạ lại dám luyện đan theo yêu cầu sao?

Lúc Diệp Mặc bỏ rơi gã đi tuyên bố đan dược bán hết rồi, Bành Thì Bình vốn đã
muốn ra tay, nhưng sau khi gã nghe chuyện luyện đan theo yêu cầu mà Diệp Mặc
nói, sắc mặt liền bình tĩnh trở lại, chỉ là ánh mắt cứ láo liên, không biết gã
đang nghĩ gì.

– Không ngờ ông chủ Diệp còn là luyện đan sư, bái phục, bái phục. Chỉ là cái
mà ông chủ Diệp nói là luyện đan theo yêu cầu tại sao không điểm rõ ràng loại
đan dược được yêu cầu luyện chế? Nhỡ may người ta yêu cầu đan dược Linh cấp
hoặc Thiên cấp, chẳng lẽ ông chủ Diệp cũng có thể luyện chế được?

Không ngờ giọng điệu hùng hổ dọa người của Bành Thì Bình ban nãy đã trở nên
điềm đạm.

Diệp Mặc cười khẩy trong lòng, thầm nghĩ, mưu kế của anh, sao hạng châu chấu
như mày lại có thể hiểu được. Hắn cười ha hả nói:

– Vừa nãy tôi quên mất không nói, nhưng nghĩ lại thành Hà Phong dù có người
đặt luyện đan, nhiều nhất cũng chỉ là đan dược Linh cấp hạng một mà thôi.

– Không ngờ ông chủ Diệp có thể luyện đan dược Linh phẩm?

Bành Thì Bình lúc này mới thay đổi sắc mặt, gã không thể tưởng tượng được ông
chủ bình thường ở trước mặt này, tuy tu vi không tốt lắm nhưng lại là một bậc
thầy luyện đan Linh cấp.

Diệp Mặc chưa trả lời thì ngoài cửa có hai người tới, một người đàn ông trung
niên khoảng hơn năm mươi tuổi rất phong độ. Còn có một người đàn ông để râu,
nhưng lại trẻ tuổi hơn, thoạt nhìn chỉ khoảng chừng ba mươi.

Điều khiến Diệp Mặc kinh ngạc chính là người đàn ông phong độ hơn năm mươi
tuổi kia lại là một tu vi Kim Đan hậu kỳ. Người đàn ông Kim Đan kia hiển nhiên
không biết Diệp Mặc có thể nhìn ra tu vi của y, y vừa bước vào đã chắp tay
chào nói:

– Ông chủ Diệp trẻ thế này, không ngờ đã là bậc thầy luyện đan Linh cấp, thật
sự không thể ngờ tới. Tôi là thành chủ thành Hà Châu, Trương Thừa Phong có
lòng đến thăm đây, mong Diệp đan sư bỏ quá cho.

Diệp Mặc vô cùng ngạc nhiên, hắn không ngờ thành chủ thành Hà Châu lại đích
thân đến đây. Thành Hà Châu không giống như những nơi khác, tuy cũng là mấy
thế lực lớn cùng tồn tại nhưng thành chủ thành Hà Châu rõ ràng là một thế lực
lớn trong đó. Một nhân vật tầm cỡ này lại chủ động đến thăm Diệp Mặc hắn, hơn
nữa còn hạ cố như vậy, dù Diệp Mặc biết Trương Thừa Phong đến vì Trú Nhan Đan,
nhưng hắn cũng rất khâm phục phong độ của người này.

Dù sao một thành chủ cũng có thể phái thuộc hạ đến mua Trú Nhan Đan, không cần
phải tự mình đến. Nhưng y đến vừa đúng lúc, kế hoạch của mình vừa hay được
thực hiện.

Không đợi Diệp Mặc trả lời, vị thành chủ họ Trương chỉ tên để râu dê nói:

– Vị này là quản gia của Tiên Bảo Lâu, Nhan Tranh, tôi gặp Nhan quản gia trên
đường nên cùng nhau tới.

Nhan Tranh vội vàng chắp tay chào nói:

– Tôi là Nhan Tranh, người của Tiên Bảo Lâu xin chào Diệp đan sư.

Giọng nói không biết khiêm tốn hơn Bành Thì Bình lúc nãy bao nhiêu lần.

Dễ nhận thấy trong lòng bọn họ, thân phận đan sư của Diệp Mặc lớn hơn thân
phận ông chủ và thân phận Trúc Cơ của hắn nhiều.

Vì chuyện của Đông Phương Tê, Diệp Mặc không thích mấy kẻ để râu dê cho lắm,
nhưng phong độ của Nhan Tranh này quả thực không tồi. Hơn nữa Tiên Bảo Lâu thì
Diệp Mặc biết, ở thành Hà Châu, Tiên Bảo Lâu mới là Đan Các lớn nhất, lớn hơn
nhiều so với Vạn Đan Các. Nhưng Tiên Bảo Lâu và Vạn Đan Các khác nhau ở chỗ,
người ta không những bán đan dược mà còn bán cả pháp bảo linh khí các loại.

Diệp Mặc không hề thờ ơ, chắp tay chào nói:

– Không ngờ Trương thành chủ và Nhan quản gia lại đích thân đến chỗ hèn này,
Diệp Mặc vô cùng ngạc nhiên, mời hai vị ngồi. Diệp Lăng, mau pha trà đi em…

Sắc mặt cảu Bành Thì Bình xanh đỏ lẫn lộn cả lên, khi gã bước vào Diệp Mặc
không hề để ý đến gã. Bây giờ Trương Thừa Phong và Nhan Tranh đến rồi, xem
người ta khách sáo thế kia, lại còn mời ngồi, pha trà.

Tuy nhiên, dù trong lòng gã có ngùn ngụt lửa giận cũng không thể không chắp
tay chào Trương Thừa Phong:

– Bành Thì Bình xin chào Trương thành chủ, chào anh Nhan…

Trương Thừa Phong cười nhạt một tiếng, chỉ gật đầu, không nói gì. Nhưng Nhan
Tranh lại cười ha ha nói:

– Không ngờ Bành quản gia nhanh như vậy, không ngờ đã đến sớm rồi, ha ha.

Nhan Tranh vừa nhìn sắc mặt của Bành Thì Bình thì biết ngay ở đây gã không
chiếm được cảm tình của Diệp Mặc, lúc này sao không hả hê cười trên nỗi đau
khổ của người khác một chút.

Bành Thì Bình đương nhiên hiểu ý của Nhan Tranh, chính là chọc tức gã đến lâu
rồi nhưng vẫn chưa được ngồi cùng với bọn họ.

Sau khi Diệp Mặc ngồi xuống cùng mấy người họ, Diệp Lăng và Tống Ánh Trúc cũng
ngồi bên cạnh Diệp Mặc, trong lòng các cô có chút lo sợ bất an. Lai lịch của
mấy người này rõ ràng không hề nhỏ, đặc biệt là Trương Thừa Phong, còn tự mình
nói là thành chủ. Cái này tương đương với chức thị trưởng rồi, bạn nghĩ xem,
một thị trưởng đến nhà người dân bình thường, đương nhiên người dân bình
thường ấy lo lắng là phải.

Diệp Mặc đương nhiên biết mấy người này đều vì Trú Nhan Đan mà đến, hắn không
đợi mấy người họ mở lời, liền trực tiếp nói luôn:

– Tôi nghĩ Trương thành chủ và hai vị quản gia nhất định đều đến vì Trú Nhan
Đan mà gia sư để lại…

– Đúng, đúng, Diệp đan sư đúng là thẳng thắn, vợ tôi không ở thành Hà Châu,
sau khi cô ấy biết Hà Châu xuất hiện Trú Nhan Đan, ngay phút đầu tiên đã bảo
tôi đi mua. Mong anh Diệp bán Trú Nhan Đan cho tôi, không thì tôi khó ăn nói…

Trương Thừa Phong tuy rất phong độ nhưng lời nói lại ngắn gọn, linh hoạt, hơn
nữa không hề vòng vo.

Diêp Mặc nghe lời Trương Thừa Phong nói, lập tức hiểu ra, vì sao y lại tự mình
đến đây, hóa ra là cô vợ quản nghiêm. Y đến đây vì cô vợ muốn có Trú Nhan Đan,
nhưng Diệp Mặc lại rất thích cách nói chuyện của y.

Trương Thừa Phong vừa dứt lời, Bành Thì Bình đã vội vàng lên tiếng:

– Ông chủ Diệp, Vạn Đan Các chúng tôi nghe nói quý cửa hàng có một viên Trú
Nhan Đan, cho nên Các chủ chúng tôi dặn dò nhất định phải mua cho được viên
đan dược này. Còn về giá tiền, ông chủ Diệp cứ việc ra giá, dù là mấy triệu
hay trên chục triệu viên linh thạch, Vạn Đan các chúng tôi cũng sẽ không nhíu
mày chần chừ.

Lúc này Bành Thì Bình đã không còn vẻ phách lối của ban nãy, hai người khác ở
đây không có người nào lai lịch nhỏ hơn gã, thậm chí lai lịch của gã coi như
là nhỏ nhất.

Diệp Mặc nghe Bành quản gia nói thì biết ngay, thực lực của Vạn Đan Các không
hề thua kém Trương Thừa Phong, không thì gã sẽ không nói như vậy.

Nhan Tranh lạnh lùng cười nói:

– Bành quản gia quả là tính toán tốt, Vạn Đan Các mấy người sắp tổ chức hội
đấu giá đan dược thì phải. Mấy triệu viên linh thạch? E rằng anh ở đây mua với
giá mấy triệu viên linh thạch, thì bên kia sẽ bán được giá mấy triệu viên linh
thạch hạng trung rồi.

Diệp Mặc ngạc nhiên, hắn không ngờ Trú Nhan Đan lại có giá như vậy. Một viên
linh thạch hạng trung bằng mười viên linh thạch bậc thấp rồi, mấy triệu linh
thạch hạng trung, vậy thì đáng bao nhiêu linh thạch bậc thấp đây.

Nhưng hắn vẫn đứng dậy chắp tay nói:

– Cảm ơn các vị đã ủng hộ ngành dược Hoa Hạ của tôi, chỉ là Trú Nhan Đan là
vật báu của cửa hàng tôi, tôi không có ý bán…

Diệt Hồng Trần

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.