Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
— o —
Chương 847: Nháy mắt đánh bại Trúc Cơ tầng thứ nhất.
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Mê Truyện
Share by MTQ banlong.us
Diệp Mặc cười ha hả, bỗng nhiên lớn tiếng nói:
– Các vị đồng môn Chính Nguyên kiếm phái, quy định trong kiếm phái Chính
Nguyên tôi nghĩ mọi người đều biết. Trong đó có một điều là bất kỳ đệ tử nào
cũng không cho phép vô duyên vô cớ phong bế động phủ của đồng môn, mà bây giờ
lại có người phong bế động phủ của tôi, mọi người nói xem theo như quy định
của môn phái thì phải thế nào?
Xung quanh lặng ngắt như tờ, thậm chí có chút âm thanh rì rầm thảo luận chế
giễu. Vô duyên vô cớ ác ý phong bế động phủ của đồng môn, dựa theo quy định
của môn phải là giết không tha, nhưng quy định này chỉ áp dụng đối với đệ tử
bình thường mà thôi. Đừng nói một Trúc Cơ tiền bối chặn cửa chỗ ở của một tu
sĩ luyện khí, cho dù đệ tử Trúc Cơ này giết đệ tử ngoại môn, nhưng cũng chỉ bị
xử phạt những hình phạt không nặng không nhẹ mà thôi. Nếu như tu sĩ Trúc Cơ
này có năng lực, nói không chừng những chuyện như này đến cả Chấp Pháp đường
cũng không qua hỏi.
Diệp Mặc cười nhạt một tiếng, lại lớn tiếng nói:
– Vốn dĩ tôi muốn giết tên đã phong bế động phủ của tôi lại, nhưng nhớ lại
đồng môn, tôi chỉ phế gã đi là được, tôi nghĩ vừa nãy mọi người nhất định có
người đã dùng thủy tinh cầu ghi lại lời của tôi rồi.
Diệp Mặc vừa dứt lời, hiện trường không ngờ trở nên yên tĩnh, nhưng chỉ sau
một lát, lại bộc phát lên một trận cười vang.
Lời nói của Diệp Mặc vừa dứt, phi kiếm liền bị hắn rút ra, nhưng tốc độ phi
kiếm của hắn không nhanh, không ngờ thực lực biểu hiện bên ngoài của hắn mới
chỉ là luyện khí tầng thứ tám mà thôi.
Phi kiếm dưới sự khống chế của thần thức của Diệp Mặc, không một tiếng động
hướng về đan điền của vị tu sĩ Trúc Cơ, giống như những gì Diệp Mặc nói, hắn
chỉ phế bỏ công phu của gã mà thôi.
Lúc này vị tu sĩ Trúc Cơ cười nhạt, chỉ là một tu sĩ luyện khí tầng thứ tám
thôi mà dám động kiếm trước mặt gã, hơn nữa lại còn muốn dứt khoát đâm rách
đan điền của gã. Gã giơ tay lên liền chộp lấy phi kiếm, một tên tu sĩ luyện
khí tầng thứ tám tế ra một phi kiếm, trong mắt gã chỉ là một đống sắt mà thôi.
“Vù” một tiếng, phi kiếm của Diệp Mặc không có chút trở ngại nào đâm thủng bàn
tay của tu sĩ Trúc Cơ này, cắt đứt nửa bàn tay, sau đó vẫn tốc độ cũ đâm xuyên
thủng đan điền của tu sĩ Trúc Cơ này.
Hay cho phi kiếm của Diệp Mặc cũng như những gì hắn đã nói, sau khi đâm thủng
đan điền của tu sĩ Trúc Cơ này, lập tức bay trở về, lại rơi vào tay của hắn.
Vị tu sĩ Trúc Cơ kia ngơ ngác nhìn đan điền của mình đã bị đâm thủng, còn cả
nửa bàn tay kia nữa, một hồi lâu sau không nói thành lời.
Những lời châm chọc xung quanh hoàn toàn biến mất. Diệp Mặc đã thu hồi phi
kiếm lại.
– Mày là Trúc Cơ…
Người tu sĩ Trúc Cơ bị Diệp Mặc phế bỏ đan điền ước chừng vài giây sau mới
phun ra được một câu như vậy.
Diệp Mặc cười nhạt nói:
– Chỉ là tu sĩ Trúc Cơ tầng thứ nhất cũng dám ngăn động phủ của ta, ta nói
rồi không giết anh là không giết, cút.
Diệp Mặc nói xong thần thức của hắn liền quét ra ngoài, đồng thời khí thế trên
người bay lên, rõ ràng là tu sĩ Trúc Cơ tầng thứ ba. Những tu sĩ đang xem náo
nhiệt xung quanh vội vàng lùi bước, nếu như để cho Diệp Mặc biết được bọn họ
đến xem cảnh tượng náo nhiệt của một tu sĩ Trúc Cơ, vậy thì sẽ không ổn đâu.
Mấy tu sĩ luyện khí đi theo tên tu sĩ Trúc Cơ tầng thứ nhất kia đến cản đường
Diệp Mặc cũng vội vã lùi về sau tránh đường, bọn họ dám chặn Diệp Mặc, đó là
vì Diệp Mặc chỉ là một đệ tử ngoại môn luyện khí mà thôi, nhưng một khi đệ tử
này sau Trúc Cơ, vậy thì không còn giống nhau nữa.
Chặn cửa ra vào của một tu sĩ Trúc Cơ, hơn nữa lại là một tu sĩ Trúc Cơ trong
tích tắc giết một tu sĩ Trúc Cơ tầng thứ nhất, bọn họ trừ phi là chán sống
rồi.
Diệp Mặc thấy đám người lùi bước về tứ phía, kéo kéo tay Diệp Lăng và Tống Ánh
Trúc nói:
– Chúng ta đi thôi.
– A, anh. Anh đã Trúc Cơ rồi sao?
Diệp Lăng ở lại giới Tu Chân vài tháng rồi, đương nhiên không phải là con gà
mờ cái gì cũng không hiểu. Ngẫm nghĩ Chính Nguyên kiếm phái cũng là Tông môn
bốn sao, nhưng tu sĩ Trúc Cơ cùng lắm là hơn trăm người mà thôi. Đừng tưởng
con số hơn trăm này là nhiều, Chính Nguyên kiếm phái đã kế thừa bao nhiêu năm
rồi? Mấy nghìn năm rồi, cũng chỉ có chút ít tu sĩ Trúc Cơ này. Có thể thấy trở
thành một tu sĩ Trúc Cơ cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
Diệp Mặc gật gật đầu nói:
– Đúng vậy, anh đã thành Trúc Cơ rồi, nhưng các em cũng không cần phải lo
lắng, về sau tu luyện cùng với anh, Trúc Cơ cũng không phải là việc khó gì.
Diệp Mặc thực ra không khoác lác, đối với người khác mà nói Trúc Cơ là rất
khó, nhưng đối với hắn mà nói, Trúc Cơ quả thực không phải là chuyện khó gì.
Không nói hắn là một người luyện đan, hơn nữa hắn còn có “Trúc Cơ đan”.
– Đúng rồi, các em ở đây, thế Ngân Tử đâu?
Diệp Mặc nhớ ra Ngân Tử, bởi vì đó là Ninh Khinh Tuyết nuôi dưỡng, hắn không
muốn Ngân Tử xảy ra chuyện.
Tống Ánh Trúc vội vàng nói:
– Ngân Tử ở Yến Viên Phong, chúng ta bây giờ phải rời khỏi Chính Nguyên kiếm
phái sao? Em đi đón Ngân Tử về.
Diệp Mặc khua tay nói:
– Không vội, chúng ta cũng không phải là phản đồ. Bây giờ chúng ta đi nhận
nhiệm vụ, sau đó đi làm nhiệm vụ, Ngân Tử đợi lát nữa sau khi nhận nhiệm vụ
rồi, thì đến Yến Viên Phong dẫn đi cũng được.
– Anh, về sau chúng ra cứ lưu lạc giang hồ như vậy sao? Như vậy thì em thích
quá.
Diệp Lăng rõ ràng là chưa tỉnh khỏi suy nghĩ có trong phim ảnh trên Trái đất.
Cô đã nghĩ đến chuyện lưu lạc giang hồ rồi.
Cho đến khi ba người Diệp Mặc rời khỏi chỗ ở, đi đến Nhiệm Vụ Đường, những tu
sĩ đứng xem náo nhiệt vẫn đang líu ríu bình luận. Bọn họ không ngờ rằng, lần
này Lý tiền bối muốn đối phó không ngờ là một tu sĩ Trúc Cơ.
Mặc dù Lý Bách Sâm trong Chính Nguyên kiếm phái chỉ đứng sau Kim Đan, nhưng
cho dù là như vậy, cũng không thể tùy ý đối phó với một tu sĩ Trúc Cơ được.
…
Sau khi Diệp Mặc dẫn hai người Diệp Lăng và Tống Ánh Trúc đến Nhiệm Vụ Đường,
phát hiện Lý Bách Sâm vẫn chưa đến, liền ngạc nhiên hỏi Diệp Lăng một câu:
– Diệp Lăng, em biết người họ Lý cặn bã kia đi đâu rồi không?
Diệp Lăng suy nghĩ một lát rồi nói:
– Hôm qua em nghe những người bên ngoài nói gã họ Lý kia đã đi tham gia hội
đấu giá gì đó, em nghĩ bây giờ gã vẫn chưa về.
Đi tham gia hội đấu giá ư? Diệp Mặc giật mình, nếu như gã họ Lý đi tham gia
hội đấu giá thật, hắn có thể thừa cơ dẫn Tống Ánh Trúc và Diệp Lăng rời khỏi
đây.
Nhưng Diệp Mặc cũng biết, cho dù muốn rời đi, cũng cần phải đến Nhiệm Vụ Đường
nhận nhiệm vụ đã, để tránh bị cho là tự mình trốn thoát.
Nhiệm Vụ Đường trước sau chật kín người, khi Diệp Mặc dẫn Tống Ánh Trúc và
Diệp Lăng đến nơi, ở đây vẫn còn rất nhiều người đến nhận nhiệm vụ, đương
nhiên cũng có một số người đến giao nhiệm vụ.
Diệp Mặc nhìn cột nhiệm vụ, sau đó nói với Tống Ánh Trúc:
– Em và Diệp Lăng đi nhận nhiệm vụ đi, nhớ kỹ địa điểm của nhiệm vụ càng xa
càng tốt, nếu như không có chỗ thích hợp, thì hãy nhận ở dãy núi Vạn Dược ấy.
Nhiệm vụ không quản khó khăn, cũng không quản cống hiến.
Tống Ánh Trúc gật gật đầu, cô biết, Diệp Mặc như này là chuẩn bị dẫn các cô ấy
rời khỏi Chính Nguyên kiếm phái rồi.
Diệp Mặc nhìn hai người Tống Ánh Trúc và Diệp Lăng rời khỏi, một mình hắn đi
sang bên kia đổi điểm cống hiến, hắn định đổi lấy một viên “Mính nguyên đan”.
Địa điểm đổi lúc đó cũng có một vài người, nhưng so với bên nhận nhiệm vụ và
giao nhiệm vụ, số người cũng đã ít hơn rất nhiều, chỉ có mấy chục người ít ỏi.
Tiếp đón Diệp Mặc là một tu sĩ hơn năm mươi tuổi tóc hoa râm, khi y phát hiện
ra Diệp Mặc là một tu sĩ Trúc Cơ, lập tức rất khách khí tiếp đón Diệp Mặc. Mặc
dù y không hiểu tại sao một tu sĩ Trúc Cơ như Diệp Mặc, lại mặc quần áo của đệ
tử luyện khí ngoại môn, nhưng những cái này không phải là thứ mà y nên hỏi.
– Vị sư thúc này, xin hỏi anh cần gì vậy?
Vị tu sĩ này tu vi luyện khí tầng thứ chín, hỏi thẳng Diệp Mặc cần cái gì,
nhưng không dám hỏi Diệp Mặc về thẻ tích điểm. Đối với y mà nói, Trúc Cơ tiền
bối đến đây đổi đồ, làm sao có thể không có thẻ bài tích điểm được.
Diệp Mặc gật đầu nói:
– Xin hỏi chỗ này có đổi “Mính nguyên đan” không?
“Mính nguyên đan”? Vị tu sĩ này hơi sửng sốt một chút, nhưng lập tức phản ứng
lại ngay, y vội vàng nói:
– Rất xin lỗi, sư thúc, “Mính nguyên đan” thuộc loại đan dược quý hiếm, loại
đan dược này bình thường ở đây không đổi được. Chỉ có phần thường của nhiệm vụ
lớn, hoặc là phần thưởng của môn phái mới có thể lấy được loại đan dược này,
hoặc là đến Đan dược lâu của phường thị mới mua được.
“Mính nguyên đan” thuộc loại đan dược quý hiếm? Hơn nữa lại không đổi được?
Diệp Mặc thật không ngờ, chỉ là “Mính nguyên đan” nếu như hắn không phải vì
muốn đối phó với Lý Bách Sâm, thật đúng là không coi đan dược này ra cái gì.
Không có “Mính nguyên đan” nghĩa là kế hoạch của hắn phải thay đổi rồi, nếu
không cũng chỉ có thể lấy Trúc Cơ tầng thứ ba đi đối kháng với Lý Bách Sâm mà
thôi. Lấy Trúc Cơ tầng thứ ba đi đối kháng với thiên tài đỉnh cao Trúc Cơ,
Diệp Mặc không khỏi có chút im lặng, mặc dù bây giờ thủ đoạn của hắn cũng
không ít, nhưng hắn biết rằng cho dù hắn có thể giết được Lý Bách Sâm, thì bản
thân mình cũng sẽ không sống tốt được.
– Vậy có bùa cấp sáu trở lên không?
Diệp Mặc lại hỏi, nếu như không có “Mính nguyên đan”, thì bùa cấp cao phải có
nhiều nhiều chút, cũng là bảo vệ mình.
Vị tu sĩ luyện khí kia lại sợ hãi nói:
– Vị sư thúc này, bùa cấp thứ sáu trở nên có thì có đấy, nhưng một lá bùa cấp
thứ sáu cần phải có năm nghìn điểm cống hiến mới đổi được.
Năm nghìn điểm cống hiến? Diệp Mặc có phần im lặng chỉ lặp lại câu này, hắn ra
ngoài làm nhiệm vụ “Thái kim liên hoa”, cũng chỉ có ba trăm điểm cống hiến mà
thôi, cái này lại còn là chia đều năm người, cho dù hắn hoàn thành nhiệm vụ
cũng chỉ có mấy chục điểm cống hiến mà thôi. Năm nghìn điểm cống hiến, hắn
phải làm bao nhiêu nhiệm vụ mới được đây?
Diệp Mặc vội vàng nói:
– Điểm cống hiến của tôi còn thiếu một chút, có thể dùng linh thạch hoặc vật
gì đó đổi được không?
Vị tu sĩ đổi đồ kia khó xử nói:
– Xin lỗi sư thúc, ở đây chỉ nhận điểm cống hiến, nếu như muốn đổi cũng được,
anh cần phải đi đổi linh thạch hoặc thứ gì đó thành điểm cống hiến trước, sau
đó đến đổi bùa. Hai viên linh thạch bậc thấp đổi một điểm cống hiến…
Vị tu sĩ này vẫn chưa nói xong, Diệp Mặc trong lòng liền mắng to, hắn tổng
cộng mới có hơn mười nghìn linh thạch bậc thấp, đổi như vậy, cũng chỉ có thể
mua một lá bùa cấp sáu mà thôi, trừ phi hắn là kẻ điên mới làm như vậy.
Lá bùa cấp sáu trên chợ cũng chỉ có sáu nghìn linh thạch mà thôi, như này thì
lỗ vốn à, rõ ràng không thể dùng linh thạch để đổi lấy điểm cống hiến được
rồi.
– Diệp sư huynh…
Ngay khi Diệp Mặc còn đang do dự, có một giọng nói khàn khàn kinh ngạc vang
lên bên tai Diệp Mặc.
Diệp Mặc quay đầu lại thấy người gọi mình chính là Liễu Chân Nguyệt – người mà
ngày trước đi cùng mình đến dãy núi Vạn Dược.
– Là cô, Liễu Chân Nguyệt, cô khỏe chứ
Diệp Mặc thấy Liễu Chân Nguyệt không có vấn đề gì quay về đến môn phái cũng
vui mừng thay cô. Chỉ có điều ngày trước giọng nói của Liễu Chân Nguyệt trong
trẻo êm tai, mặc dù làn da có đen một chút, nhưng cũng không coi là khó nhìn.
Nhưng bây giờ chỉ có hai tháng không gặp, giọng nói của Liễu Chân Nguyệt lại
trở lên khàn khàn, hơn nữa vừa gầy vừa đen…
Diệt Hồng Trần