Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 841: Đứng thứ hai trong Danh Nhân Đường


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

— o —

Chương 841: Đứng thứ hai trong Danh Nhân Đường

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Share by MTQ banlong.us

Ầm, ầm…

Mấy tiếng nổ phát ra. Diệp Mặc lại thấy tu sĩ luyện khí viên mãn kia ném bùa
ra hóa thành một tảng đá rất lớn. Tảng đá còn lớn hơn cả một tòa biệt thự nhỏ
đập vào đỉnh đầu con cá sấu lưng sắt. Cá sấu lưng sắt hét thảm một tiếng, bị
văng ra mấy trăm mét lúc này mới ngã xuống đất không ngừng run rẩy. Mà một bên
đầu của nó đã bị đập nát.

Sau khi người tu sĩ kia ném bùa ra, thở dốc một cái phi kiếm lập tức bay ra,
trực tiếp bổ xuống đầu cá sấu lưng sắt.

Chính Diệp Mặc cũng rất khâm phục phi kiếm lợi hại của người tu sĩ luyện khí
này. Diệp Mặc biết cá sấu lưng sắt này có lớp da rất dày. Tuy rằng sau khi cá
sấu lưng sắt bị thương lực phòng ngự giảm tới mức thấp nhất, nhưng một kiếm
chém bay đầu cá sấu lưng sắt, vẫn là một chuyện rất khó khăn.

Diệp Mặc biết bùa tu sĩ này dùng chí ít là Cự Thạch Phù cấp năm. Người này lấy
ra bùa cấp năm đối phó với một con cá sấu lưng sắt, có thể thấy được coi như
là lỗ vốn.

Sau khi người tu sĩ luyện khí viên mãn này giết chết cá sấu lưng sắt, cũng
không lya61 nguyên liệu và yêu đan của cá sấu lưng sắt, mà đi đến trước mặt
Diệp Mặc, quan sát Diệp Mặc trên dưới vài lần, sau đó mới lạnh giọng nói:

– Có phải bởi vì thấy tôi đang đối phó với cá sấu lưng sắt, cho nên cậu kiêu
ngạo ở trước mặt tôi không?

Nói xong gã không đợi Diệp Mặc trả lời, lại lạnh nhạt nói:

– Xem như nể tình cùng một môn phái, tôi cho cậu một cái mạng, để lại túi trữ
vật của cậu, sau đó cậu tự hủy đan điền, tự chặt một cánh tay rồi cút cho tôi.

Bảo mình phế bỏ đan điền, bỏ một cánh tay? Nơi này là dãy núi Vạn Dược. Làm
vậy và bị giết chết không có gì khác nhau, chỉ có điều không tự tay làm mà
thôi. Nhưng Diệp Mặc lại không phẫn nộ. Ở nơi này, nắm đấm của ai lớn lời
người đó có trọng lượng. Nếu như trong môn phái, những người này còn có chút e
dè. Nhưng ở dãy núi Vạn Dược Sơn này, chết chẳng khác nào chết vô ích.

– Đúng rồi, tôi tên là Lý Bách Lâm. Cậu nhớ kiếp sau báo thù không nên tìm
nhầm đối tượng.

Sau khi tu sĩ luyện khí viên mãn này báo tên của mình ra, hai đệ tử luyện khí
phía sau gã đang thu xác của cá sấu lưng sắt liền cười ha ha.

– Lý sư huynh, hôm nay anh thật đúng là khách khí.

Một tu sĩ luyện khí trong đó đang thu da của cá sấu lưng sắt lập tức phụ họa
nói.

Hoá ra người này chính là Lý Bách Lâm, người luyện khí cảnh đứng thứ hai trong
Danh Nhân Đường của Chính Nguyên Kiếm Phái. Trong lòng Diệp Mặc thầm tính
toán. Thân thủ của người này quả nhiên mạnh hơn nhiều so với đệ tử luyện khí
kỳ bình thường. Tuy nhiên mình muốn giết gã ngược lại cũng không có gì khó
khăn. Chỉ có điều gã còn có một người anh tên là Lý Bách Sâm. Nghe nói người
này đã là Trúc Cơ đỉnh phong. Thật ra phải cẩn thận một phần.

Diệp Mặc không để ý tới Lý Bách Lâm, mà nhìn Đồng Tranh Húc vừa rồi không nói
được một lời, cũng không có ý rời khỏi, lạnh lùng nói:

– Họ Đồng, anh muốn cướp Tử Đề Liên thì cứ cướp được rồi. Tuy rằng Tử Đề Liên
quý giá, nhưng ngược lại không đáng để tôi xem trọng…

Diệp Mặc còn chưa nói xong, đã bị Lý Bách Lâm ngắt lời. Chỉ có điều lần này
đối mặt với Lý Bách Lâm không phải là Diệp Mặc, mà gã nhìn Đồng Tranh Húc lạnh
giọng nói:

– Đồng sư đệ, vừa rồi sư đệ nói với tôi bởi vì Thái Kim Liên Hoa mà đắc tội
với cá sấu lưng sắt. Hoá ra không phải vì Thái Kim Liên Hoa sao? Không ngờ lại
là Tử Đề Liên. Được, được lắm…

Sau khi nghe thấy ba chữ Tử Đề Liên, người đệ tử đang thu thập yêu thú cá sấu
lưng sắt cũng lập tức đứng lên, chắn đường đi của Đồng Tranh Húc.

Diệp Mặc thấy mục đích đã đạt được, lập tức im lặng không nói nữa. Tuy rằng
mấy người này cộng lại cũng không phải là đối thủ của hắn, nhưng ở Tu Chân
Giới, chuyện gì cũng có thể phát sinh. Có thể nhiều một chuyện không bằng bớt
một chuyện. Có thể khiến Lý Bách Lâm và Đồng Tranh Húc đánh nhau, mình việc gì
phải động thủ?

Huống gì vừa rồi Lý Bách Lâm còn ném ra bùa cấp năm. Cho dù là Diệp Mặc cũng
không thể chắc chắn trăm phần trăm có thể tránh thoát.

– Tôi thật sự đã xem thường anh.

Đồng Tranh Húc lạnh lùng thoáng nhìn về phía Diệp Mặc, lại nhìn Lý Bách Lâm
nói:

– Tôi lấy được năm viên Tử Đề Liên. Nhưng đây là do tôi liều mạng lấy được.
Nếu gặp Lý sư huynh, tôi bằng lòng đưa ra hai viên cho Lý sư huynh.

Lý Bách Lâm thật ra hơi sửng sốt. Tử Đề Liên là cái gì. Có thể nói đối với tu
sĩ dưới Trúc Cơ thì đó là linh dược tốt nhất. Mình còn chưa động thủ, không
ngờ Đồng Tranh Húc đã bằng lòng lấy ra hai viên cho gã.

Tuy nhiên nghĩ lại một chút, Lý Bách Lâm liền hiểu được ý của Đồng Tranh Húc.
Bên mình có ba người. Mặc dù có một người bị thương, nhưng còn có hai người.
Một mình y tuyệt đối không phải là đối của của hai người bên mình.

Hơn nữa, cho dù chỉ có một mình mình, y có hai người, mình cũng có thể dễ dàng
giết chết Đồng Tranh Húc. Nếu bàn về sức chiến đấu, Lý Bách Lâm cho rằng mình
tuyệt đối không thua bất kỳ tu sĩ luyện khí kỳ nào. Quan trọng hơn một chút,
chính là đại ca mình đã là Trúc Cơ viên mãn. Bất cứ lúc nào đều có thể đặt
chân tới Kim Đan, còn là người đứng đầu Trúc Cơ trong Danh Nhân Đường. Ở Chính
Nguyên Kiếm Phái, có người nào dám đối địch với anh em bọn họ?

Loại Tử Đề Liên này, mình đã gặp sao có thể buông tay? Khóe miệng Lý Bách Lâm
lộ ra một nụ cười lạnh, lắc đầu lạnh lùng nói:

– Lý sư đệ, nể tình đều là đồng môn tôi không nên lấy những thứ đó của sư đệ.
Hơn nữa người đối đầu với sư đệ, tôi cũng sẽ giết giúp sư đệ. Nhưng sự cậu
nhất định phải để Tử Đề Liên lại.

Dường như lời nói của Lý Bách Lâm nằm trong dự liệu của y. Sau khi nghe Lý
Bách Lâm nói xong, Đồng Tranh Húc cũng không quá kinh ngạc, chỉ có điều trong
mắt lại lộ ra chút thất vọng. Y gật đầu, đưa tay lấy một túi vải ra.

Đang lúc Lý Bách Lâm tưởng rằng ý muốn giao túi vải ình, Đồng Tranh Húc bỗng
nhiên ném cái túi cho Diệp Mặc, đồng thời nói:

– Thứ này là do tôi cướp được từ trong tay Diệp Mặc. Bây giờ vẫn là vật về
chủ cũ.

Diệp Mặc không đợi túi rơi vào trong tay, lập tức liền phi thân rời khỏi nói:

– Thứ này không là của tôi, ai thích người đó cứ lấy.

Đồng Tranh Húc thấy động tác của Diệp Mặc như vậy liền biến sắc. Y tính Diệp
Mặc cầm lấy thứ đó sẽ bỏ chạy. Sau đó Lý Bách Lâm đuổi theo Diệp Mặc, như vậy
y có thể chạy thoát.

Nhưng ai biết được Diệp Mặc lại gian giống như quỷ. Không ngờ ngay cả thứ đó
cũng không tiếp liền tránh ra, mặc cho cái túi rơi trên mặt đất. Nhưng sự thật
đúng là như vậy, Đồng Tranh Húc không kịp nghĩ nhiều, liền xoay người bỏ chạy.

Chỉ là y vừa mới cất bước, phi kiếm của Lý Bách Lâm đã bổ về phía sau lưng y.
Hiển nhiên, Lý Bách Lâm cũng hiểu được ý của Đồng Tranh Húc.

Diệp Mặc nhìn thấy Lý Bách Lâm đang đấu với Đồng Tranh Húc, trong lòng cười
lạnh. Hắn dám khẳng định trong cái túi kia không phải là Tử Đề Liên.

Phi kiếm của Lý Bách Lâm mang theo ánh kim khí sắc bén. Mỗi lần xẹt qua trên
không trung, sẽ mang theo những tiếng vèo vèo. Diệp Mặc đã nhìn ra, phi kiếm
của Lý Bách Lâm khác với phi kiếm của hắn. Phi kiếm của hắn hoàn toàn dựa vào
chân nguyên lợi hại phong tỏa kẻ địch. Mà phi kiếm của Lý Bách Lâm lại là một
bộ kiếm kỹ hoàn chỉnh.

Phi kiếm dưới sự khống chế của Lý Bách Lâm, tung bay lên xuống, giống như
tuyết bay đầy trời, khiến người ta không có chỗ nào có thể ẩn nấp. Ngay cả
Diệp Mặc đứng xa hơn một trăm mét, cũng cảm nhận được hơi lạnh của sát khí.

Ánh mắt Diệp Mặc dần dần nghiêm trọng. Vừa rồi khi đánh nhau với cá sấu lưng
sắt, Lý Bách Lâm căn bản cũng không xuất toàn lực. Người này là có ý gì? Gã có
năng lực giết cá sấu lưng sắt, vì sao còn phải dùng bùa?

– Lý Bách Lâm, vừa rồi không ngờ anh không dùng toàn lực…

Đồng Tranh Húc cũng đã nhìn ra kiếm chiêu của Lý Bách Lâm mạnh mẽ hơn vừa rồi
gấp mấy lần. Trên người y đã bị kiếm khí của Lý Bách Lâm rạch mấy dường. Vết
thương sâu nhất đã khiến da thịt lòi ra. Trông thật là đáng sợ.

Lý Bách Lâm lạnh giọng nói:

– Đồng Tranh Húc, người khác không biết anh, tôi còn không biết Đồng Tranh
Húc anh sao? Anh có thể chỉ vì một cây Thái Kim Liên Hoa mà đắc tội với cá sấu
lưng sắt. Anh cho rằng Lý Bách Lâm tôi là kẻ ngu ngốc sao? Đừng nói vừa rồi Lý
Bách Lâm tôi không cố gắng. Chẳng lẽ bản thân anh đã cố gắng sao? Tôi sợ anh
giữ lại khí lực để chuẩn bị chạy trốn thôi.

Đồng Tranh Húc oán hận nhìn lướt qua Lý Bách Lâm và Diệp Mặc. Y biết hôm nay y
gặp phải nguy hiểm. Chỉ có điều ánh mắt y vừa đảo qua một lát, trên người lại
có thêm mấy vết thương.

Đúng lúc này, Đồng Tranh Húc bỗng nhiên đến gần Diệp Mặc. Y vừa đánh vừa lớn
tiếng nói:

– Diệp Mặc, anh cho là sau khi Lý Bách Lâm giết tôi sẽ bỏ qua cho anh sao?
Cho dù hôm nay anh chạy trốn, một khi hắn đạt Trúc Cơ xong bái làm môn hạ của
trưởng lão. Sau đó anh trai gã Lý Bách Sâm cũng làm trưởng lão. Anh cho là anh
chạy thoát sao?

Diệp Mặc nghe Đồng Tranh Húc nói xong, dường như đã nhẹ dạ tin theo lời của
Đồng Tranh Húc, bỗng nhiên phóng phi kiếm ra.

Thấy Diệp Mặc phóng phi kiếm ra, trong mắt Đồng Tranh Húc chợt hiện lên vẻ vui
sướng. Chỉ cần Diệp Mặc kiềm chế Lý Bách Lâm một chút, y có thể chạy thoát đi.
Cho dù Diệp Mặc không khống chế được của Lý Bách Lâm, chỉ cần hắn đánh lạc
hướng người đang chắn đường đi của y, y vẫn có thể chạy trốn.

Tên tu sĩ đang chắn đường Đồng Tranh Húc thấy Diệp Mặc phóng phi kiếm ra, lập
tức chuyển ánh mắt nhìn về phía Diệp Mặc.

Đồng Tranh Húc lặng lẽ lấy ra một lá bùa. Y biết muốn chạy trốn chính là lúc
này. Y vừa định phóng Độn Phù ra, liền cảm giác được đan điền chợt lạnh. Sau
đó y không thể tin được nhìn Diệp Mặc, còn có cả phi kiếm vừa xuyên qua đan
điền của y.

Y sắp chết cũng nghĩ mãi không ra, vì sao Diệp Mặc lại động thủ với y, mà
không phải cùng y ngăn cản Lý Bách Lâm. Chẳng lẽ hắn thật sự không sợ chết,
hay là hắn tưởng rằng Lý Bách Lâm sẽ không giết hắn?

Ngay cả Lý Bách Lâm và đồng bọn của gã cũng cảm thấy sửng sốt. Bọn họ nghĩ mãi
không ra vì sao Diệp Mặc lại muốn trợ giúp bọn họ. Phải biết rằng cho dù Diệp
Mặc trợ giúp gã, cuối cùng gã vẫn muốn giết Diệp Mặc.

Chỉ có điều trong nháy mắt khi gã sửng sốt, Diệp Mặc đã xẹt qua thi thể của
Đồng Tranh Húc, lấy túi trữ vật của Đồng Tranh Húc xuống, ném vào chiếc nhẫn
của mình.

Khi Lý Bách Lâm kịp phản ứng nhìn động tác của Diệp Mặc, bỗng nhiên cười ha
hả. Gã nhìn Diệp Mặc lắc đầu nói:

– Lá gan của anh rất lớn. Tôi không biết phải nói anh là người không biết
không sợ, hay nói thần kinh của anh không ổn định. Anh cũng dám cướp đồ ngay
trước mặt tôi sao?

Diệp Mặc nhìn chằm chằm vào Lý Bách Lâm chế giễu.

– Anh nói tôi đưa túi trữ vật này cho anh, anh sẽ không động thủ với tôi, để
cho tôi rời khỏi đây sao?

– Mày nằm mơ đi.

Lý Bách Lâm nói xong liền ra hiệu với một tu sĩ luyện khí khác. Gã sợ Diệp Mặc
có Độn Phù, đột nhiên chạy trốn.

– Anh có phải là kẻ ngu ngốc không? Nếu tôi đưa túi trữ vật cho anh cũng
không tránh khỏi phải đánh một trận, còn bảo tôi lấy túi trữ vật cho anh. Anh
không phải ngu ngốc thì là gì?

Diệp Mặc cười lạnh nói xong, phi kiếm trong tay bỗng nhiên mang theo mấy đường
kiếm quang, trực tiếp tiến tới gần người tu sĩ đang chặn đường đi của hắn.

Người tu sĩ kia căn bản cũng không coi trọng một người luyện khí tầng tám như
Diệp Mặc. Anh ta thấy Diệp Mặc còn dám phản kháng, lập tức hừ lạnh một tiếng,
liền muốn đoạt lấy phi kiếm của Diệp Mặc.

Nhưng ngay sau đó, không ngờ anh ta cảm giác được toàn thân giống như bị trói
buộc. Một chân nguyên mạnh mẽ khiến anh ta căn bản cũng không cách nào nhúc
nhích. Mà vô số đạo kiếm quang đã xuyên qua cơ thể anh ta.

– Trúc Cơ…

Tu sĩ này chỉ là phun ra hai chữ, thân thể đã bị kiếm quang của Diệp Mặc đánh
giống như cái sàng…

Diệt Hồng Trần

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.