Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 833: Hóa chân khó hơn lên trời


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

— o —

Chương 833: Hóa chân khó hơn lên trời

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Share by MTQ banlong.us

Đừng thấy Diệp Mặc có nhẫn trữ vật, đó là vì Diệp Mặc lấy được Không Minh
Thạch. Nếu nói đến Không Minh Thạch để luyện chế nhẫn trữ vật, thì đương nhiên
tu chân giới nhiều hơn trái đất rất nhiều rồi. Nhưng tu chân giới có bao nhiêu
người, trái đất có bao nhiêu người.

Nếu tất cả mọi người trên trái đất đều tu chân, thì Diệp Mặc có túi trữ vật đã
là không tệ rồi, càng không cần nói đến việc có Không Minh Thạch.

Nên sau khi nhìn thấy nhẫn trữ vật, không những người đàn ông xấu xí muốn đoạt
lấy ngay lập tức, mà ngay cả cô gái kia cũng bắt ngay lấy Diệp Lăng.

Thứ đồ tốt thế này, bình thường bọn họ chỉ có thể nhìn thấy trong tay của tu
sĩ cao cấp, trước giờ chưa từng được cầm trong tay.

Lúc này gặp được mấy món mồi béo bở, không ra tay cướp đoạt mới là không được
bình thường.

Với tốc độ ra tay của hai tu sĩ này, Diệp Lăng và Tống Ánh Trúc hoàn toàn
không trở tay kịp. Nhưng bọn họ không kịp phản ứng, còn Diệp Mặc lại trả đòn
ngay khi hai người này ra tay. Diệp Mặc càng hiểu rõ nơi đây không phải là nơi
để giảng đạo lý, gần như cùng một lúc, Diệp Mặc vung ra hai đường đao gió.

Loại đao gió tích tụ chân nguyên này không giống với loại đao gió bình thường
mà Diệp Mặc dùng ở tiểu thế giới, tu sĩ ở tu chân giới đều có thần thức, chân
khí có thể tự động hộ thể, nếu không tăng thêm sức mạnh cho đao gió, thì hoàn
toàn không thể gây ra thương tổn gì nhiều.

Tên đàn ông xấu xí và cô gái trước mặt kia đều tu luyện đến luyện khí tầng
sáu, trong mắt Diệp Mặc vẫn chưa là gì cả.

“Phụt” hai tiếng đao khí chém trúng thịt vang lên, hai dòng máu tươi phun ra.
Hai tên tu sĩ đánh lén Tống Ánh Trúc và Diệp Lăng đã bị đao gió của Diệp Mặc
chém văng ra xa mấy mét, ngã bịch xuống đất.

– Tu sĩ Trúc Cơ…

Người con gái kia chỉ kêu lên một tiếng, liền ngã xuống bỏ mạng, còn tên đàn
ông xấu xí kia càng không nói một lời, chỉ lộ ra vẻ mặt kinh hãi và hối hận
rồi ngã xuống chết ngay.

– Tiền bối Trúc Cơ…

Tên đàn ông cao to không ra tay kia lẩm bẩm một câu, đứng đó mà không biết làm
gì cho phải.

Diệp Mặc đương nhiên biết mình không phải là tu sĩ Trúc Cơ, nhưng hắn tu luyện
“Tam Sinh Quyết”, vào hậu kỳ luyện khí, chân khí đã chuyển hóa thành chất lỏng
biến thành chân nguyên rồi. Mà chân nguyên là tiêu chí của tu sĩ Trúc Cơ, nên
người khác tưởng hắn là tu sĩ Trúc Cơ cũng là chuyện bình thường.

– Xin tiền bối tha mạng…

Tên tu sĩ cao to kia một hồi sau, mới tỉnh ngộ ra, không ngừng cầu xin.

Y chỉ là luyện khí tầng bảy mà thôi. Y không ra tay không phải là không muốn
ra tay, mà do tính y tốt hơn hai người kia, trong tay ba người ở đây đều có
nhẫn trữ vật, dù y không ra tay, cũng có một cái thuộc về y.

– Đây là nơi nào?

Diệp Mặc giữ lại tên cao to này không giết, chính là vì để hỏi rõ đây là chỗ
nào. Nếu không, thì y cũng như một con ruồi không đầu vậy, lỡ không cẩn thận
va phải vào tay của kẻ tàn nhẫn này, thì không cần phải nói đạo lý gì rồi.

Người đàn ông cao to nghe thấy Diệp Mặc hỏi, có chút an ủi, vội run rẩy nói:

– Đây là một vùng ở Tuy Sơn, bốn người chúng tôi đến từ thành Bình Nghiêu,
chuẩn bị đến tham gia hội thi tuyển đệ tử của Chính Nguyên Kiếm Phái. Ở đây
gặp được một gốc “Thiên đồng hoa”…

Người đàn ông cao to còn chưa dứt lời, Diệp Mặc liền biết rằng sáu người này
nhất định đều đến Chính Nguyên Kiếm Phái, có lẽ là do một cây “Thiên Đồng Hoa”
mà xảy ra tranh đoạt. Kết quả là giết người cướp của. Nghĩ đến đây, Diệp Mặc
thầm than trong lòng hắn ở Ngũ Uẩn Sơn cũng thu thập được không ít “Thiên Đồng
Hoa”. Thật không ngờ ở một nơi linh khí dồi dào như thế giới tu chân lại vì
một cây hoa thế này mà tranh đấu.

Diệp Mặc cũng biết, tuy ở đây linh khí dồi dào, nhưng người tu luyện cũng quá
nhiều, gần như mỗi một người đều đang tìm linh thảo và linh dược, đừng nói là
“Thiên Đồng Hoa” loại linh thảo chữa thương và luyện chế “Bồi Nguyên Đan”, dù
là linh thảo cấp thấp hơn, nói không chừng cũng có người sẽ cướp đoạt.

Nhưng những cảm thán này cũng liền biến mất trong phút chốc mà thôi, Diệp Mặc
lại quát hỏi:

– Nói rõ chút đi, Tuy Sơn là ở đâu chứ? Chính Nguyên Kiếm Phái lại ở đâu? Sao
lại phải thu nhận đệ tử?

Tu sĩ cao to này hơi ngẩn người, một tiền bối Trúc Cơ sao có thể không biết
Chính Nguyên Kiếm Phái và Tuy Sơn? Nhưng lời này y lại không dám hỏi ra miệng,
chỉ đành trả lời lần nữa:

– Tuy Sơn là dãy núi bao quanh Chính Nguyên Kiếm Phái, rất nhiều tán tu đều ở
đây tìm kiếm một vài cơ hội.

Nói đến đây, tên tu sĩ cao to này nhìn thấy sắc mặt Diệp Mặc không vui, còn hừ
lạnh một tiếng, liền vội vàng nói nhanh hơn:

– Chính Nguyên Kiếm Phái là một trong tứ tinh đại phái ở Bắc Vọng Châu, lần
này bọn họ thu nhận đệ tử từ tán tu và gia tộc tu chân trong bán kính hàng
chục ngàn dặm ở Bắc Vọng Châu.

Sau khi Diệp Mặc nghe thấy ba chữ Bắc Vọng Châu, trong đầu vang lên một tiếng,
lẩm bẩm nói một câu:

– Quả nhiên là thật…

Trước đây khi hắn còn ở “Thần Dược Môn”, trong một quyển ngọc giản rất cũ của
môn phái nhìn thấy một trang nhật kí, trên đó ghi rằng đại lục Lạc Nguyệt phân
thành bốn châu lớn là Đông Huyền Châu, Tây Tích Châu, Bắc Vọng Châu, Nam An
Châu.

Lúc đó Diệp Mặc nhớ rất rõ ràng, trên ngọc giản đó miêu tả thế này:

“Bốn châu của Lạc Nguyệt là Đông Huyền, Tây Tích, Bắc Vọng, Nam An, nhưng Đông
Huyền Châu rộng lớn vô cùng, không biết ngàn tỷ dặm,…Tây Tích châu rộng lớn vô
cùng, không biết ngàn tỷ dặm,…”

Tóm lại trên sách viết bốn châu đều rộng lớn vô cùng, không biết ngàn tỷ dặm.
Mà miêu tả sau đó càng không rõ đầu đuôi:

“…Bốn châu cách nhau Vô Tâm Hải, đâu chỉ có ngàn tỷ dặm chứ? Cả đời của ta,
lại không thể chạm đến phía Đông Huyền, tiếc thay!

Đoạn cuối của nhật ký còn miêu tả qua loa về tình cảnh của tu sĩ bốn châu:

“Bốn châu Lạc Nguyệt, Bắc Vọng Châu là nơi cằn cỗi, ít có hư thần tu sĩ, Đông
Huyền xếp thứ hai, nhưng hiếm có người nổi trội. Nam An châu là thắng địa Lạc
Nguyệt, tương truyền là nơi phi thiên, nhưng uổng phí cả đời, cũng chưa nhìn
thấy, tiếc thay! Tây Tích châu là nơi quỷ thần không thể lại gần, huống hồ đời
ta là đời tu sĩ?”

Ý của phía trên chính là nói Đông Huyền Châu, Tây Tích Châu, Bắc Vọng Châu,
Nam An Châu đều vô biên vô hạn, mà ở giữa bốn châu vô biên vô hạn này lại cách
một biển Vô Tâm còn vô biên vô hạn hơn bốn châu. Người viết trang nhật kí này
cảm thán cả đời ông ta ngay cả Đông Huyền Châu cũng chưa đi hết, cuối cùng
uổng phí thời gian.

Ý của câu cuối là chỉ, bốn châu Lạc Nguyệt, nơi có linh khí kém nhất cũng
không thích hợp tu luyện nhất chính là Bắc Vọng Châu, nghe nói ở đây ngay cả
hư thần tu sĩ cũng rất ít. Còn Đông Huyền Châu tuy tốt hơn Bắc Vọng Châu đôi
chút, nhưng cũng có hạn, rất ít có người có thể tu luyện đến đỉnh điểm.

Nơi tu luyện tốt nhất lại là Nam An Châu, nghe nói ở đó có người có thể tu
luyện đến bay lên tiên giới, nhưng người để lại nhật kí uổng phí cả đời, cũng
chưa từng nhìn thấy, có hơi đáng tiếc. Còn Tây Tích châu nghe nói là một nơi
rất nguy hiểm, hoàn toàn không phải là tu sĩ tầm thường nào có thể vào được.

Trang nhật ký này tuy miêu tả sơ lược đất của bốn châu, nhưng lại miêu tả rất
mơ hồ Tây Tích Châu, còn về Vô Tâm Hải ngoài diện tích rất rộng ra, những thứ
khác ngay cả miêu tả cũng không có. Nhưng dù gì thì người viết nhật kí này
cũng chưa từng đến đó, tác giả cũng có thể chỉ nghe người khác nói, không thể
đòi hỏi gì hơn.

Lúc đó khi Diệp Mặc nhìn thấy trang viết này còn cố ý cầm đi hỏi Lạc Ảnh, bởi
vì tuy hắn biết rằng tông môn “Thần Dược Môn” mà hắn ở dù là ở Đông Huyền Châu
cũng là một môn phái nhỏ không nhập môn. Nhưng hắn cũng từng đi qua rất nhiều
nơi, vẫn có thái độ hoài nghi với ba châu còn lại và Vô Tâm Hải mà trên nhật
kí này nói đến.

Nhưng sau khi Lạc Ảnh xem qua trang nhật kí, cũng không biết rằng đại lục Lạc
Nguyệt lại lớn đến vậy, ngoài Đông Huyền Châu ra còn có ba châu khác.

Diệp Mặc cầm nhật kí đi hỏi Lạc Ảnh là vì nhắm trúng vùng Nam An Châu, nhưng
Lạc Ảnh cũng không biết, thì hắn cũng đành từ bỏ suy nghĩ này thôi. Hôm nay tu
sĩ cao to này nói ra đây là Bắc Vọng Châu, liền khiến Diệp Mặc nhớ lại trang
nhật kí năm xưa.

Từ đây có thể thấy, trang nhật kí do vị tiền bối kia viết không những là thật,
hơn nữa hiện nay hắn còn đang ở Bắc Vọng Châu. Đáng tiếc là, Bắc Vọng Châu lại
là nơi linh khí kém nhất, điều này khiến Diệp Mặc vô cùng thất vọng.

Người đàn ông cao to kia nhìn thấy Diệp Mặc ngẩn người ra, liền quay người bỏ
trốn, chỉ là y vừa chạy được vài mét, đã bị Diệp Mặc một kiếm chém chết.

– Anh, bây giờ chúng ta làm sao đây?

Diệp Lăng nhìn thấy Diệp Mặc giết chết tu sĩ cao to, lo lắng hỏi.

Còn Tống Ánh Trúc càng chau mày lại, cô ta càng lo cho Ức Mặc, nơi này, thật
sự là một nơi không nói đến đạo lý, Ức Mặc ở đây làm sao cô ta có thể yên tâm
được chứ?

Diệp Mặc thở dài, thu lại mấy túi trữ vật, mới nói:

– Hai em cứ đeo nhẫn trữ vật trong ngực trước, tu chân giới không có ai dám
dùng thần thức để kiểm tra y phục của người khác, đợi sau khi chúng ta tìm
thấy một thành thị, anh sẽ giúp hai em mua vài bộ quần áo ngăn cản thần thức
sau.

Ở tu chân giới, nếu có ai dám dùng thần thức kiểm tra quần áo của người khác,
thì đó chính là kẻ thù chung. Hơn nữa ở tu chân giới, quần áo của mỗi người
đều là loại ngăn cản được thần thức, không ai có thể quét vào trong.

– Anh, vữa nãy em nghe mấy người họ nói anh là tiền bối Trúc Cơ, có phải ở
đây Trúc Cơ chính là tu vi cao nhất rồi không?

Diệp Lăng sắp bắt đầu tu chân, cô cũng rất muốn biết về những thứ này.

Diệp Mặc lắc đầu nói:

– Tổng thể tu chân giới chia thành chín cấp bậc, theo thứ tự là Luyện Khí,
Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Hư Thần, Ngưng Thể, Thừa Đỉnh, Kiếp Biến, Hóa
Chân. Mỗi cấp bậc lại chia thành chín cấp nhỏ, nếu muốn tu luyện đến đỉnh cao
Hóa Chân, đó chính là tám mươi mốt cấp, khó vô cùng, cao thủ mạnh nhất mà anh
được biết cũng chẳng qua là Thừa Đỉnh tầng bảy mà thôi…

– A…

Diệp Lăng ngạc nhiên thán phục, liền vui vẻ nói:

– Anh, nếu chúng ta đều tu luyện đến đỉnh cao Hóa Chân, vậy không phải là
chúng ta đều sẽ trở thành thần tiên hay sao?

Diệp Mặc cười khổ lắc đầu nói:

– Em vẫn chưa tu luyện, nên em không biết được khó khăn của tu luyện. Em nhìn
thấy mấy người lúc nãy rồi chứ? Bọn họ chỉ vì một cây “Thiên Đồng Hoa” mà
không tiếc tàn sát lẫn nhau. Nhưng “Thiên Đồng Hoa” chỉ là một loại linh thảo
dùng trong thời kì luyện khí mà thôi. Nhưng có người dù đã đầy đủ mọi dược
liệu, tu luyện đến khi sắp chết, cũng không có cách nào từ Luyện Khí thăng cấp
lên Trúc Cơ. Càng không cần nói giai đoạn phía sau mỗi một tầng đều khó khăn
hơn tầng trước gấp mấy lần…

Lời của Diệp Mặc khiến Diệp Lăng trầm tư, một hồi sau cô mới nói một cách kiên
định:

– Anh, nếu người khác có thể tu luyện đến Hóa Chân, thì em cũng có thể tu
luyện được, em nhất định có thể…

Vốn dĩ cô không thể tu luyện, nên ngưỡng mộ Lạc Ảnh và Khinh Tuyết, bây giờ có
thể tu luyện rồi, cô nhất định phải nỗ lực gấp bội.

Diệp Mặc âm thầm thở dài, không đả kích Diệp Lăng nữa, có nhiều chuyện không
phải chỉ dựa vào nỗ lực là có thể đạt được, huống chi tư chất của Diệp Lăng
còn không được.

Ngược lại Tống Ánh Trúc không có suy nghĩ gì nhiều, cô chỉ cần ở cạnh Diệp Mặc
là được rồi, điều duy nhất khiến cô lo lắng chính là cô con gái Ức Mặc mà
thôi!!!

Diệt Hồng Trần

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.