Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
— o —
Chương 806: Giải thích
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Mê Truyện
Share by MTQ banlong.us
Diệp Mặc nghe Úc Diệu Đồng nói xong mới bừng tỉnh. Hiện tại Lạc Nguyệt không
phải là Lạc Nguyệt mười mấy năm trước nữa. Mười mấy năm trước, Lạc Nguyệt vừa
mới được hắn thành lập. Rất nhiều người vừa mới di dân đến Lạc Nguyệt. Bọn họ
không một lòng trung thành với Lạc Nguyệt, tương tự Lạc Nguyệt cũng không cần
chịu trách nhiệm về bọn họ.
Lúc đó, hắn có thể không hề cố kỵ muốn đánh thì đánh. Nhưng hiện tại hắn không
thể nói Úc Diệu Đồng đã sai rồi. Nếu như Adams Austin thật sự bị xâm lược, Lạc
Nguyệt có thể tuyên chiến đồng thời phát động chiến tranh, như vậy gót chân có
thể đứng trên đại nghĩa quốc tế. Nhưng khai chiến mà không có bất kỳ lý do gì,
hiển nhiên không phù hợp với lợi ích của Lạc Nguyệt. Úc Diệu Đồng hoặc là đám
người Hoàng Ức Niên chuẩn bị khai chiến, nhưng bọn họ còn đang chờ một thời
cơ. Thời cơ này không phải nói đến là đến.
Làm người lãnh đạo Lạc Nguyệt, đám người Úc Diệu Đồng nhất định phải chịu
trách nhiệm trước tiền đồ của Lạc Nguyệt.
Diệp Mặc trở nên trầm mặc. Hắn cảm giác mình có chút nóng nảy. Hắn có thể ân
oán phân minh, lại không thích loại mài tới mài lui trong âm mưu này. Có thể
đây cũng là lý do khiến hắn giao việc quản lý Lạc Nguyệt cho người khác. Mà
thời điểm Lạc Nguyệt phát sinh phản loạn, hắn có thể nhanh chóng dẹp yên.
Với tính cách này, hắn cần phải thay đổi một chút. Bất kể ở trong thế giới
nào, đều có không ít những âm mưu và đánh lén. Tuyệt đối sẽ không thiếu những
người như Đông Phương Vượng. Giết Đông Phương Vượng sẽ còn có Tây Phương
Vượng.
Thật lâu sau, Diệp Mặc mới ảm đạm nói:
– Chị nói đúng. Chuyện Adams Austin chúng ta phải xem bọn họ nói thế nào đã.
Về phần chuyện Bắc Sa, không cần Lạc Nguyệt ra mặt. Để tôi tự đi giải quyết.
Tuy rằng Lạc Nguyệt không thích hợp để ra mặt, nhưng Diệp Mặc tuyệt đối không
buông tha cho Bắc Sa. Hắn đã quyết định đơn thương độc mã tiêu diệt hang ổ Bắc
Sa này. Hắn có thực lực, không cần phải chơi trò lải nhải với Bắc Sa.
Nếu như nói trước kia hắn không có cách nào làm gì được Bắc Sa, nhưng hiện tại
Bắc Sa đã có căn cứ cố định. Điều này đối Diệp Mặc mà nói, đúng lúc là một cơ
hội để tiêu diệt Bắc Sa.
Nghe thấy Diệp Mặc ngang nhiên nói muốn tiêu diệt Bắc Sa, người Nhật kia lại
rùng mình một cái.
Tuy rằng Diệp Mặc không hỏi Đông Phương Hiệu về chỗ ở của Đông Phương Vượng,
tuy nhiên hắn lại biết chỗ của Đông Phương Đường. Đó là một bộ tộc nhỏ ở phía
nam Hoa Hạ.
…
Hai giờ sau, Diệp Mặc rời khỏi thôn trang này, lại quay về tới Nhạc Thanh.
Người Nhật và Đông Phương Hiệu đều bị hắn giết chết. Tuy rằng công pháp Cổ Võ
đối với Diệp Mặc không có tác dụng gì, nhưng hắn vẫn sao chép tất cả lại một
bản. Ai biết có thể có lúc nào đó phải dùng tới?
Sau khi chép lại xong, Diệp Mặc cất tất cả công pháp Cổ Võ này vào trong một
cái túi lớn, cầm ở trong tay.
Tuy rằng người Nhật kia cũng không biết được mấy chuyện của Bắc Sa, nhưng
không thể nghi ngờ, tổ chức Bắc Sa chính là tổ chức đã khống chế Adams Austin.
– Anh Diệp, anh đã đến rồi sao?
Diệp Mặc cũng không ngờ được, hắn trở lại khách sạn Cửu Minh, người đầu tiên
hắn gặp không ngờ lại là Tăng Chấn Hiệp. Tăng Chấn Hiệp đang đứng ở cửa khách
sạn. Thấy Diệp Mặc, anh ta lập tức ngạc nhiên mừng rỡ đi tới đón. Hiển nhiên
thương thế của anh ta đã tốt hơn rồi.
– Anh không sao chứ?
Thần thức của Diệp Mặc quét qua Tăng Chấn Hiệp một chút, xác nhận thương thế
của anh ta quả thật là đã tốt hơn.
– Anh Diệp, cảm ơn đan dược của anh. Nếu không đến bây giờ tôi vẫn còn nằm
trên giường.
Tuy rằng Tăng Chấn Hiệp không đột phá Tiên Thiên, nhưng là nửa bước Tiên Thiên
đỉnh phong. Có thể thấy được mười mấy năm qua, anh ta đã không hề lơi lỏng.
Chỉ có điều Diệp Mặc thấy được một chút tang thương và đa cảm trong mắt anh
ta. Diệp Mặc biết đó là do môn phái của anh ta đã xảy ra chuyện. Ngay cả cao
thủ như Tăng Chấn Hiệp cũng không thể ngăn cản được. Rất có thể chính là do
Hạng Ngân tự mình ra tay.
Diệp Mặc vỗ vỗ vào vai Tăng Chấn Hiệp nói:
– Anh Tăng, là ai đã cầm đầu tiêu diệt Tam Thập Lục Giang?
Trong mắt Tăng Chấn Hiệp lộ vẻ căm phẫn, gằn rõ từng tiếng một nói:
– Gã tên là Hạng Ngân. Nếu không phải gã đánh lén, tôi tuyệt đối sẽ không bị
thương. Thân pháp của gã có chút cổ quái. Nhưng tôi chắc chắn sẽ không buông
tha. Tôi ở đây chờ anh qua, để nói với anh một tiếng. Tôi muốn đi giết tên
Hạng Ngân kia, bất kể gã là ai.
– Anh Tăng, về phần giết Hạng Ngân thì không cần nữa. Vừa rồi tôi đã giúp anh
giết chết gã rồi…
Diệp Mặc gật đầu nói. Quả nhiên là Hạng Ngân. Tuy nhiên Hạng Ngân cũng coi như
quang minh, không ngờ đã báo tên của mình.
– Cái gì? Anh đã giết Hạng Ngân sao?
Những lời này không phải do Tăng Chấn Hiệp nói, mà là một người tu luyện cổ võ
khác nói. Anh ta vừa từ trong khách sạn đi ra, đúng lúc nghe thấy Diệp Mặc nói
những lời này.
Diệp Mặc đã sớm phát hiện có người tới. Mấy người này hắn đều biết. Người đàn
ông đi đầu tên là Phong Vũ. Hình như anh ta là phó môn chủ của Thư viện Cửu
Minh. Hai người phía sau anh ta, một nam một nữ, hẳn là sư đệ Trịnh Triều và
sư muội Thái Cơ của anh ta. Người vừa hỏi chính là Phong Vũ.
Trịnh Triều vẫn là tu vi Địa Cấp trung kỳ. Mà Thái Cơ đã là tu vi Địa Cấp hậu
kỳ. Tu vi của Phong Vũ tương đương với Tăng Chấn Hiệp. Hơn nữa nội khí cô đọng
thậm chí còn thâm hậu hơn so với Tăng Chấn Hiệp một chút.
Thảo nào Thư viện Cửu Minh có thể trở thành môn phái đứng đầu ngoại Ẩn Môn,
nội tình quả thật khác hẳn. Tăng Chấn Hiệp hẳn là người đứng đầu của Tam Thập
Lục Giang. Mà nghe nói Phong Vũ nhiều nhất chỉ đứng thứ ba trong Thư viện Cửu
Minh mà thôi.
Tuy rằng Diệp Mặc không biết tên của mấy người phía sau, nhưng hắn đã từng gặp
bọn họ trong đại hội giao lưu trên Đoạn Đỉnh Sơn. Tất cả đều là võ giả Địa Cấp
trở lên.
– Anh Diệp, anh thật sự đã giết Hạng Ngân sao?
Tăng Chấn Hiệp kích động nắm lấy tay Diệp Mặc hỏi. Tuy rằng anh ta có lòng tin
đánh bại Hạng Ngân, nhưng lại không nắm chắc có thể giết được Hạng Ngân. Nhưng
Hạng Ngân đã dẫn người gần như tiêu diệt toàn bộ Tam Thập Lục Giang của anh
ta. Mối thù này anh ta tuyệt đối không thể bỏ qua.
Diệp Mặc gật đầu nói:
– Đúng vậy, tôi chẳng những giết Hạng Ngân, còn giết mấy tên cao thủ ám sát
Ẩn Môn khác, những kẻ đã cướp đoạt công pháp Ẩn Môn.
Sau khi đám người Phong Vũ nghe Diệp Mặc nói xong, tất cả đều sửng sốt. Trịnh
Triều lập tức lộ vẻ vui mừng hỏi:
– Diệp thành chủ, anh thật sự đã điều tra ra chuyện này là do ai làm sao?
Người này có quan hệ gì với anh vậy?
Diệp Mặc nhíu mày. Đông Phương Vượng còn chưa bắt đầu thực hiện giá họa, những
người này đã bắt đầu hoài nghi hắn. Một khi bắt đầu giá họa, hắn làm sao có
thể nói rõ được.
Không đợi Diệp Mặc nói chuyện, Tăng Chấn Hiệp lập tức hừ lạnh một tiếng nói:
– Anh Trịnh, tôi dám lấy tính mạng của mình đảm bảo, anh Diệp tuyệt đối không
phải là người như thế. Không ngờ anh còn hỏi những lời này.
Diệp Mặc nghe vậy, trong lòng liền cảm thấy ấm áp. Hắn biết Tăng Chấn Hiệp
khẳng định đã nói giúp hắn rất nhiều. Nếu không không đợi cuộc giá họa bắt
đầu, hắn đã trở là hung thủ rồi. Tuy rằng hắn không sợ, nhưng hiện tại Lạc
Nguyệt lại không thể gánh trên lưng tiếng xấu này.
Tuy nhiên Diệp Mặc cũng biết, chiến tích trước kia của hắn quá xuất sắc. Bởi
vì ngay cả Hồ Lô cốc cũng bị hắn tiêu diệt. Nhưng hắn không trách đám người
Phong Vũ. Hắn gật đầu nói:
– Chuyện này quả thật không phải do Lạc Nguyệt làm. Nhưng cũng không thể nói
là chuyện này không liên quan đến Lạc Nguyệt tôi.
Nhìn ánh mắt mọi người đầy nghi hoặc, Diệp Mặc thở dài tiếp tục nói:
– Bởi vì Lạc Nguyệt tôi có một đối thủ một mất một còn tên là Đông Phương
Vượng. Gã muốn tiêu diệt Ẩn Môn để giá họa cho Lạc Nguyệt tôi, khiến tôi mang
tiếng xấu này. Cũng may hôm nay lúc tôi tới dây, phát hiện có kẻ giết người
ngay tại cửa khách sạn. Sau đó tôi theo dõi người đó mới biết được chuyện này.
Nghe Diệp Mặc nói xong, đám người Phong Vũ cảm thấy xấu hổ. Bọn họ cũng bởi vì
có người bị giết tại cửa khách sạn Cửu Minh, nên mới bị thu hút tới đây. Mà
Diệp Mặc cũng đã theo dõi người đó điều tra xong chuyện này.
– Diệp thành chủ, mời vào trong nói chuyện.
Phong Vũ lập tức trở nên vô cùng khách khí. Anh ta biết với bản lĩnh của Diệp
Mặc, mười mấy năm trước đã có thể tiêu diệt Hồ Lô cốc. Hiện tại đã mười mấy
năm trôi qua, muốn nói tu vi của hắn một chút cũng không nâng cao là chuyện
không có khả năng.
Có thể nói là tuy rằng Phong Vũ anh ta cũng có tiến bộ, nhưng tuyệt đối không
phải là đối thủ của Diệp Mặc. Cái đó không liên quan tới cảnh giới. Thậm chí
anh ta cảm giác cảnh giới của mình còn cao hơn so với Diệp Mặc, nhưng lực
chiến đấu của Diệp Mặc dường như có chút kinh người.
Đoàn người tới phòng hội nghị, Diệp Mặc nói rõ ngọn nguồn phát sinh sự việc,
đồng thời ném chiếc túi cầm theo trong tay xuống. Bên trong đều là công pháp
tu luyện của các môn phái.
Về phương diện này có đủ cả công pháp cao nhất của Cổ Võ. Bởi vì rất nhiều môn
phái đều bị tiêu diệt, cho nên những công pháp này Diệp Mặc đều để lại cho Thư
viện Cửu Minh. Bởi vì tuy rằng môn phái này đã bị tiêu diệt, nhưng phần lớn
người của các môn phái không phải đã bị giết sạch. Nếu là giá họa, Đông Phương
Vượng chắc chắn sẽ không tới mức chút đầu óc ấy cũng không có. Giết sạch rồi,
còn có ai đi gây phiền toái cho Lạc Nguyệt?
Cuối cùng mọi người cùng thương lượng, do Thư viện Cửu Minh phát ra lệnh truy
nã đối với Đông Phương gia, đồng thời xác định Đông Phương gia là kẻ thù quan
trọng nhất của Ẩn Môn. Mà những người trong môn phái đã bị tiêu diệt, có thể
đến Thư viện Cửu Minh nhận lấy công pháp của môn phái mình.
Bởi vì địa vị và tu vi của Diệp Mặc, gần như tất cả đại biểu của Ẩn Môn đều
tiến đến chào hỏi Diệp Mặc. Đối với những môn phái muốn thiết lập tại Lạc
Nguyệt, chỉ cần không phải công pháp ác độc, bình thường Diệp Mặc cũng sẽ
không từ chối. Nhưng sau khi tới Lạc Nguyệt, sẽ khác với lúc ở tại Hoa Hạ.
Pháp luật Hoa Hạ rất ít khả năng quản đến Ẩn Môn. Nhưng ở Lạc Nguyệt, bất kể
anh là kẻ nào, đều nhất định phải tuân thủ pháp quy của Lạc Nguyệt.
Tuy rằng rất nhiều Ẩn Môn đã vì vậy mà rút lui, nhưng Tăng Chấn Hiệp vẫn quyết
định chuyển tới Lạc Nguyệt.
Sau khi hội nghị kết thúc, chuyện truy nã Đông Phương gia đã có đám người
Phong Vũ đi làm. Diệp Mặc lại dẫn theo Tăng Chấn Hiệp đến sân thượng của khách
sạn.
Tăng Chấn Hiệp biết Diệp Mặc tìm anh ta có chuyện, nhưng lại không biết có
chuyện gì mà phải dẫn anh ta đến sân thượng. Nhưng anh ta hoàn toàn tín nhiệm
Diệp Mặc, không cần có lý do gì. Anh ta hiểu Diệp Mặc là người như thế nào,
cũng giống như Diệp Mặc biết anh ta là người như thế nào.
Sau khi hai người ngồi xuống, Diệp Mặc hỏi:
– Anh Tăng, tôi rất muốn biết anh theo đuổi điều gì?
Tăng Chấn Hiệp hơi sửng sốt. tuy nhiên anh ta lập tức liền nói:
– Đương nhiên là Tiên Thiên. Sau Tiên Thiên, sức mạnh tăng lên gấp bội. Hơn
nữa còn có thể sống lâu thêm một giáp. Hiện tại tuy rằng tôi thoạt nhìn chỉ
hơn bốn mươi tuổi, nhưng tôi tự hiểu chuyện của mình. Tôi đã gần sáu mươi
tuổi. Nếu tôi không đột phá được, sẽ không có cơ hội nữa. Cho nên hiện tại tôi
theo đuổi chính là Tiên Thiên.
Diệp Mặc lắc đầu nói:
– Kỳ thật giới hạn cao nhất của Cổ Võ không phải là Tiên Thiên. Huống gì Tiên
Thiên mà anh nói…
– Cái gì?
Tăng Chấn Hiệp chỉ giật mình nói hai chữ này, sau đó liền dừng lại không nói
nữa. Anh ta biết Diệp Mặc nhất định còn có lời muốn nói. Nhưng anh ta lại
không che dấu được vẻ kinh hãi trên mặt mình.
Diệp Mặc lại trầm giọng nói:
– Ban đầu, hiểu biết của tôi về Cổ Võ còn không nhiều bằng anh, nhưng hiện
tại tôi lại có thể nói rõ ràng cho anh biết. Đầu tiên, sau Địa Cấp đỉnh phong
không phải là nửa bước Tiên Thiên, cũng không phải là Tiên Thiên, mà là Thiên
Cấp. Chỉ có sau khi vượt qua Thiên Cấp, mới là Tiên Thiên. Mà sau Tiên Thiên,
còn có trình độ cao hơn. Bởi vì tôi chỉ gặp cao thủ Tiên Thiên thực sự, lại
chưa gặp qua người có trình độ cao hơn, mới không thể nói ra chính xác trình
độ này.
Vẻ mặt Tăng Chấn Hiệp chấn động nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc, miệng há hốc. Sau
một lúc lâu vẫn không nói ra được một từ nào…
Bạch Sầu