Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 795: Mối nguy của Ẩn Môn


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

— o —

Chương 795: Mối nguy của Ẩn Môn

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Share by MTQ banlong.us

Sau khi Diệp Mặc tới câu lạc bộ Bảo Xà, hắn phát hiện lão đại của Bảo Xà Đường
này thật đúng là kẻ sợ chết. Chỉ là một câu lạc bộ mà thậm chí có tới hai
mươi, ba mươi người vệ sĩ. Sáng tối một đám đông.

Tuy rằng những vệ sĩ này hoàn toàn không có cách nào uy hiếp đến hắn, nhưng
nếu Diệp Mặc đã đến đây sẽ không dự định bỏ qua. Ngoại trừ hai gã bảo vệ ở
cửa, hắn đã khống chế toàn bộ hai mươi, ba mươi gã vệ sĩ, ném vào một góc dưới
hàng hiên. Về phần nhiều người chất đống lên như vậy có thể khó chịu mà chết
hay không, thì không nằm trong phạm vi quan tâm của hắn.

– Muộn như vậy còn không ngủ? Là đang thương lượng về dạ minh châu của tôi,
hay đang chờ tôi vậy?

Bỗng nhiên Diệp Mặc cắt ngang cuộc nói chuyện mấy người trong phòng.

Nghe thấy giọng nói của Diệp Mặc, gần như mọi người đều đứng lên, nhìn về phía
cửa. Phan Động Tân là người kinh sợ nhất. Ông ta hoàn toàn không biết Diệp Mặc
đã vào bằng cách nào. Thậm chí hắn đã đến cửa phòng khách, mà ông ta còn chưa
nhận được báo. Phải biết rằng ông ta đã bố trí rất nhiều vệ sĩ ở bên ngoài.

Nhưng Phan Động Tân dãi nắng dầm mưa đã bao nhiêu năm, trường hợp nào chưa
từng thấy. Ông ta nhanh chóng trở nên bình tĩnh, đồng thời cũng đứng lên.

– Anh chính là người đã đánh con tôi thành tàn phế sao? Họ Phan nhà tôi có
thù oán gì với anh? Không ngờ anh xuống tay ác độc như thế. Tôi còn chưa đi
tìm anh, anh lại dám tìm tới cửa.

Giọng nói của Phan Động Tân đầy căm hận.

Ông ta còn có một câu chưa nói ra. Con trai của Phan Động Tân ông ta đừng nói
là muốn tìm một người bạn gái, cho dù thằng bé có muốn tìm mười người bạn gái
trong trường học, vậy cũng là chuyện bình thường.

– Sư phụ, chính là hắn…

Phan Thái Phượng nhìn thấy Diệp Mặc, nghĩ tới chuyện ngày hôm qua, cơn tức
giận lại dâng lên. Tuy rằng mình không phải là đối thủ của hắn, nhưng hôm nay
sư phụ đang ở đây.

Nhưng khi Phan Thái Phượng nhìn sư phụ của cô ta, cô ta lập tức nuốt vế câu
sau xuống, vẻ mặt không thể tin được nhìn sư phụ mình.

Lúc này sư phụ của cô ta đang quỳ trên mặt đất run rẩy. Rốt cuộc đã xảy ra
chuyện gì?

Ban đầu Diệp Mặc thấy chỗ này có một võ giả Địa Cấp cũng cảm thấy rất kỳ quái.
Theo lý thuyết Ninh Hải sao có thể xuất hiện loại cao thủ như vậy. Nhưng hiện
tại không ngờ võ giả Địa Cấp này lại quỳ trước mặt hắn. Hiển nhiên người này
biết hắn.

Phan Động Tân cũng thấy cảnh tượng quỷ dị này. Ông ta lập tức giống Phan Thái
Phượng, đều há hốc miệng một câu cũng không nói ra được. Nhưng ông ta đã lăn
lộn giữa hai giới hắc bạch đã lâu, hơn nữa còn gặp nhiều mưa gió. Ông ta lập
tức kịp phản ứng. Dường như ông ta đã trêu chọc phải kẻ mình không thể động
vào.

Ngay cả sư phụ của Thái Phượng, một võ giả Địa Cấp thấy hắn cũng phải dập đầu
run rẩy, thậm chí không dám nói lời nào. Hắn là ai? Ông ta thậm chí nghĩ cũng
không dám nghĩ. Ngay sau đó, ông ta không chút do dự kéo Phan Thái Phượng cùng
quỳ xuống.

Ông ta có thể sống tới ngày nay ngoại trừ đầu óc và thực lực ra, còn biết tùy
thời. Nếu chuyện đã rõ ràng như thế mà ông ta cũng không nhìn ra được, vậy ông
ta cũng đừng mong lăn lộn trong hội nữa.

Diệp Mặc không để ý tới Phan Thái Phượng và Phan Động Tân, mà đi đến trước mặt
võ giả Địa Cấp kia lạnh giọng hỏi:

– Anh biết tôi?

Tên võ giả Địa Cấp kia vẫn có chút run rẩy. Hiện tại Diệp Mặc đã hỏi, gã nào
dám không trả lời. Gã lập tức run giọng nói:

– Vâng, vâng tiền bối. Vãn bối là Bùi Ngang, là đệ tử của Kỳ Sơn Phái.

– Kỳ Sơn Phái?

Diệp Mặc cau mày suy nghĩ một hồi, thật sự không nghĩ ra được có môn phái nào
tên là Kỳ Sơn Phái.

– Sao anh biết tôi? Sao tôi lại không có một chút ấn tượng nào đối với anh?

Diệp Mặc suy nghĩ một hồi không nghĩ ra Kỳ Sơn Phái, lập tức hỏi Bùi Ngang.

Bùi Ngang vội vàng đáp lại:

– Mười mấy năm trước, trên đại hội Ẩn Môn ở Đoạn Đỉnh Sơn Quế Trình, tôi đã
từng thấy mặt tiền bối một lần. Tiền bối ở trên lôi đài đại triển thần uy,
giết tên bọ hung người Nhật kia, dương oai cho Hoa Hạ. Vãn bối ngưỡng mộ đã
lâu.

Bùi Ngang cũng không hề cảm thấy lời của mình buồn nôn tới mức nào. Đối với
Diệp Mặc, gã vẫn rất sợ hãi. Năm đó trong đại hội kia, gã cũng tham gia. Tuy
rằng gã không có cơ hội nói chuyện với Diệp Mặc, nhưng sự tích về Diệp Mặc gã
đã thấy không ít, cũng nghe không ít lần.

Tại hội trường với hàng vạn người, vì Trương Hoa một đệ tử của một môn phái
nhỏ không có lai lịch, hắn có thể trực tiếp bảo trọng tài của Hồ Lô cốc cút.
Trưởng lão của Hồ Lô cốc vì muốn che chở cho đệ tử môn hạ, muốn động thủ với
Hàn Yên. Kết quả bị Diệp Mặc trực tiếp giết chết. Mà Phó môn chủ Hồ Lô cốc
Hạng Danh Vương, tuy rằng tức giận tới mức run rẩy, cũng không dám nhúc nhích.

Điều này đương nhiên còn chưa phải là uy phong nhất. Tên bọ hung người Nhật
kia dương oai diễu võ ở đây, đã bị Diệp Mặc dùng nửa thanh gậy sắt giết chết ở
ngay cửa hội trường.

Ban đầu, mọi người đều biết thế lực của Hồ Lô cốc lớn. Diệp Mặc đắc tội Hồ Lô
cốc chắc chắn phải chết. Nhưng chuyện sau đó đã chứng minh, Diệp Mặc chẳng
những không chết, ngược lại danh tiếng càng lúc càng lớn. Thật ra từ đó về sau
Hồ Lô cốc đã không có người xuống núi nữa. Mấy lần đại hội Ẩn Môn, không thấy
có người của Hồ Lô cốc tham gia. Sau đó mới có người chứng thật Hồ Lô cốc đã
bị tiêu diệt.

Chỉ cần là người có chút động não cũng có thể nghĩ ra được vì sao Hồ Lô cốc
lại bị tiêu diệt. Điều đó nhất định là vì Diệp Mặc.

Mà ngay cả Hồ Lô cốc một môn phái Ẩn Môn lớn như vậy Diệp Mặc còn có thể tiêu
diệt, mình ở trước mặt hắn có lẽ còn không bằng cả một con kiến.

Diệp Mặc gật đầu. Nếu như là người trong Ẩn Môn, lại tham gia đại hội Ẩn Môn
mười mấy năm trước, như vậy biết hắn cũng không có gì là lạ.

– Anh đến để làm chỗ dựa cho Bảo Xà Đường sao?

Diệp Mặc thoáng nhìn về phía Phan Động Tân đang quỳ trên mặt đất lạnh lùng hỏi
một câu.

Bùi Ngang nghe Diệp Mặc nói xong, theo bản năng run rẩy một chút. Gã vội vàng
nói:

– Không phải, vãn bối không phải tới vì chuyện này. Vãn bối chuẩn bị tham gia
đại hội võ giả Địa Cấp Ẩn Môn, thương thảo về mối nguy của Ẩn Môn…

Bùi Ngang vừa mới nói tới đây, bên ngoài liền vang lên hai tiếng súng. Thần
thức của Diệp Mặc đã sớm thấy một gã thanh niên cường tráng cầm theo một khẩu
AK47 vọt vào. Hai gã bảo vệ cửa mà Diệp Mặc để lại, bị súng của anh ta đảo
qua, lập tức ngã xuống đất.

Phan Động Tân nghe tiếng súng, sắc mặt càng trở nên khó coi hơn. Ông ta lập
tức đứng lên. Có thể bởi vì cho tới bây giờ cũng chưa từng quỳ, đầu gối ông ta
có chút đau buốt.

Khi người thanh niên cầm khẩu súng AK vọt vào phòng khách, thấy cảnh tượng
trước mắt lập tức ngây ngẩn cả người. Phan Động Tân là ai, anh ta hiểu rất rõ.
Chẳng qua, một người kiêu ngạo như thế không ngờ lại quỳ trước mặt người khác?
Hôm nay anh ta chờ ở ngoài câu lạc bộ Bảo Xà cả đêm, chính vì muốn giết ông
ta. Nhưng anh ta chờ cả đêm cũng không thấy ông ta đi ra. Hiện tại trời vừa
hửng sáng, anh ta biết cơ hội tốt nhất đã qua đi. Nhưng anh ta phải lập tức
rời khỏi Ninh Hải. Cho nên trước khi đi, anh vẫn xông vào. Cho dù phải chết,
anh ta cũng muốn giết Phan Động Tân.

Thanh niên này cảm thấy kỳ lạ ngây ngẩn trong chốc lát. Tuy rằng anh ta không
biết vì sao Phan Động Tân quỳ trước mặt người khác, nhưng nếu anh ta đã đến
đây, không giết được Phan Động Tân, anh ta căn bản cũng không tính đi ra. Đồng
thời anh ta cũng cảm giác mình tiến vào quá dễ dàng. Dường như điều này có
liên quan tới người trẻ tuổi đang đứng. Anh ta nghĩ vậy thực sự không sai,
Thời điểm Diệp Mặc vào đã không chế tất cả những trạm gác ngầm ném vào một góc
dưới hàng hiên rồi.

Nhưng anh ta căn bản không để ý tới Diệp Mặc. Anh ta chỉ nhằm vào Phan Động
Tân mà bắn. Anh ta càng bắn, sự điên cuồng trong mắt lại càng lợi hại.

Phan Động Tân không ngờ được người thanh niên này lại không chút để ý, cứ vậy
mà bắn ông ta. Ông ta sắp chết cũng không ngờ được, mình chết quá đơn giản,
hơn nữa còn bất ngờ như thế. Không ngờ là một con kiến nho nhỏ bắn chết ông
ta.

Ông ta nghĩ mãi không ra câu lạc bộ của mình được canh phòng nghiêm ngặt như
vậy, vì sao người khác tiến vào cũng không có một người bẩm báo. Người khiến
sư phụ Thái Phượng sợ hãi còn chưa tính, vì sao ngay cả một người trẻ tuổi
bình thường cũng có thể tiến vào?

– Chú…

Phan Thái Phượng kêu to một tiếng, vội vàng xông tới, muốn nâng Phan Động Tân
dậy.

– Là anh?

Phan Thái Phượng phẫn nộ đứng lên nhìn chằm chằm vào người thanh niên đang cầm
súng. Nếu như không phải trong tay anh ta còn có súng, nói không chừng cô ta
đã xông lên rồi.

Người Thanh niên này cũng phẫn nộ nhìn chằm chằm vào Phan Thái Phượng nói:

– Hôm nay tôi đến lấy lại vốn. Tôi giết tên súc sinh kia, lại giết Phan Động
Tân. Còn có cô. Cô cũng là đồng bọn giết người. Em gái tôi chết cũng có liên
quan đến cô, ha ha…

Nói xong người thanh niên này cầm súng bắn Phan Thái Phượng một hồi. Vừa rồi
Phan Thái Phượng còn phẫn nộ. Cô ta không ngờ được người thanh niên này thật
sự dám nổ súng vào cô ta.

– Vì sao anh muốn giết ông ta?

Diệp Mặc nhìn lướt qua thanh niên này lạnh nhạt hỏi. Hắn không ngăn cản người
thanh niên này giết người. Tuy nhiên giết người ngay dưới mắt hắn, nếu như
không cho hắn được một lý do thích hợp, hắn không ngại khiến thanh niên này
cũng đi tìm chết.

Người thanh niên này thoáng nhìn về phía Phan Thái Phượng ngã trong vũng máu,
sự điên cuồng trong mắt dường như dần dần biến mất. Thậm chí còn lộ ra chút
thương cảm và không nỡ.

– Nếu như cô ta tiếp cận tôi chỉ bởi vì mảnh đất và tài sản nhà tôi, cho dù
bị cô ta lừa lấy hết, tôi cũng không thèm để ý. Bởi vì tôi thật sự rất thích
cô ta. Nhưng người phụ nữ độc như bò cạp này sau khi giúp Bảo Xà Đường lấy đi
tất cả những thứ đó của tôi, ngay cả em gái tôi cũng không buông tha.

Người thanh niên này nói tới đây, trong mắt lại trở nên điên cuồng. Có thể
thấy được anh ta rất quan tâm tới em gái mình.

Diệp Mặc khoát tay với thanh niên nói:

– Được rồi, anh đã giết người báo thù rồi. Hiện tại anh hãy đi đi. Không nên
làm ảnh hưởng đến chuyện của tôi ở đây.

Hắn đã hiểu được chuyện gì đã xảy ra. Không cần người thanh niên này nói tiếp.
Nhất định là sau khi Phan Thái Phượng chiếm được tài sản của người thanh niên
này, lại lừa em gái anh ta cho Phan Địch. Cuối cùng chắc hẳn em gái anh ta đã
trực tiếp hoặc là gián tiếp chết trong tay Phan Địch.

Về điểm ấy thật ra Diệp Mặc không nghi ngờ. Bởi vì ngày hôm qua khi mình thấy
người phụ nữ này, cô ta đã nói Phan Địch coi trọng Ức Mặc là may mắn của Ức
Mặc. Bởi vậy có thể thấy được, người phụ nữ này bao che khuyết điểm tới cực
điểm.

Người thanh niên này cảm thấy kỳ lạ. Anh ta thoáng nhìn về phía Diệp Mặc. Vừa
rồi khi anh ta thấy Phan Động Tân quỳ trên mặt đất, đã biết Diệp Mặc không tầm
thường. Hiện tại bản thân anh ta cầm súng mà ánh mắt đối phương cũng không
chút dao động. Hơn nữa đến tận bây giờ vẫn còn có một người quỳ trên mặt đất,
không động đậy. Hai người phụ nữ phía sau anh ta dường như đã hôn mê bất tỉnh
khi anh ta vừa nổ súng.

– Cám ơn, tôi tên là Phong Thần, sau này còn gặp lại.

Anh ta cảm giác hôm nay mình tiến vào chỗ này thuận lợi như vậy là chuyện
không thể. Khẳng định có liên quan đến người trước mắt. Hơn nữa anh ta cảm
giác đối phương cũng không sợ súng của mình. Hơn nữa đối phương và anh ta
không có thù hận, cũng không động thủ, cho nên sau khi anh ta ôm quyền, lập
tức xoay người rời đi.

Diệp Mặc nhìn Phong Thần rời khỏi, thậm chí có một cảm giác, trên người của
anh ta dường như có một loại dao động rất kỳ quái. Thậm chí hắn cảm giác có
chút quen thuộc, nhưng nhất thời không sao nhớ ra được.

Hắn không nghĩ tiếp, mà nhìn Bùi Ngang đang quỳ trên mặt đất hỏi.

– Vừa rồi anh nói mối nguy của Ẩn Môn là chỉ cái gì…

Bạch Sầu

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.