Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 793: Ức Mặc nguy hiểm


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

— o —

Chương 793: Ức Mặc nguy hiểm

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Share by MTQ banlong.us

Diệp Mặc thấy Tống Ánh Trúc nói như vậy, thì càng ngày lại càng có cảm giác
người mặc áo đen mà Tống Ánh Trúc nhắc tới và tên Nghiêm Vô Lượng mà mình đã
gặp ở trên thuyền là cùng một người. Dù sao thì cấp phòng ngự của vòng tay
cũng không có nhiều tác dụng mấy, nên đã khiến Tống Ánh Trúc bị thương.

Nghiêm Vô Lượng có một ngoại hiệu là “đuổi tận giết cùng”. Hơn nữa còn là đệ
tử truyền nhân của “Vạn Cổ Môn”, kẻ nào cũng đều là cao thủ vô cùng lợi hại.
Lúc trước phần lớn thành viên của “Địa Sát” một tổ chức chuyên môn bắt cóc
giết người cướp của, đều là đệ tử của “Vạn cổ môn”.

Bởi vì kẻ đảm nhiệm việc giết người đã đắc tội với hắn, nên bị hắn giết chết
rồi, trước khi chết gã đó còn nói sẽ có người đến tìm hắn, lúc đó Diệp Mặc
cũng không để ý lắm, xem ra bây giờ, kẻ mà gã nhắc đến chính là người của “Vạn
cổ môn” rồi.

Bởi bây giờ đệ tử của “Vạn Cổ Môn” đều đã bị hắn giết sạch rồi, Diệp Mặc cũng
không biết rằng “Vạn Cổ Môn” có tất cả bao nhiêu đệ tử, nhưng điều khiến Diệp
Mặc cảm thấy kỳ lạ đó chính là nếu đối phương thực sự là đệ tử của “Vạn Cổ
Môn” thì Tống Ánh Trúc không có lý do nào để có thể chạy thoát được cả.

Bởi vì đệ tử của “Vạn Cổ Môn” đều là cao thủ, cho dù không thể làm hắn bị
thương, nhưng chắc chắn cũng sẽ không thể nào để Tống Ánh Trúc chạy thoát,
Diệp Mặc nhíu mày suy nghĩ, hắn cứ luôn có cảm giác gì đó không đúng.

Tống Ánh Trúc chỉ bị thương nhẹ, nguyên khí hơi suy yếu đi một chút thôi, cũng
không bị hạ độc, điểm này thì Diệp Mặc có thể khẳng định. Con gái Ức Mặc của
hắn thì càng không thể, Ức Mặc mới 12 tuổi đầu, đối phương chắc chắn sẽ không
hạ độc Ức Mặc, hơn nữa nhìn Ức Mặc rất khỏe mạnh đáng yếu, nên chắc cũng sẽ
không thể xảy ra chuyện này được.

– Anh làm sao vậy?

Tống Ánh Trúc nhìn Diệp Mặc nhíu mày như đang suy nghĩ chuyện gì, liền hỏi.

Diệp Mặc áp tay vào ngực Tống Ánh Trúc, rồi truyền chân khí lên người cô, cẩn
thận xem xét một lần nữa, không phát hiện ra bất cứ chỗ nào bất thường, mới
dám thở phào nhẹ nhõm.

Tống Ánh Trúc được Diệp Mặc truyền chân khí cho, thân thể đã ấm hơn lúc trước
rất nhiều, cô chủ động ôm sát Diệp Mặc hơn.

Diệp Mặc lại vỗ vỗ lưng Tống Ánh Trúc nói:

– Em buông anh ra nào, anh đi xem Ức Mặc thế nào rồi.

Bởi đối phương là người của “Vạn Cổ Môn”, nên Diệp Mặc cũng cảm thấy không yên
tâm lắm, nhất định phải đích thân đi kiểm tra mới được.

– Ức Mặc làm sao cơ?

Tống Ánh Trúc kinh ngạc, trong lòng cô, Ức Mặc còn quan trọng hơn bản thân cô
gấp nhiều lần.

Diệp Mặc thận trọng nói:

– Anh nghi ngờ những người mà em gặp năm đó là người của “Vạn Cổ Môn” . Người
của “Vạn Cổ Môn” kẻ nào cũng như lang sói, bọn chúng không hề có lý tính đâu.
Hơn nữa khống chế trùng độc của bọn chúng vô cùng lợi hại, mặc dù hai mẹ con
thoát ra cũng không dễ dàng gì. Nhưng anh vẫn muốn xác nhận xem trên người Ức
Mặc có bất cứ dị dạng nào không mới được.

Thấy Diệp Mặc mở cửa bước ra ngoài, Tống Ánh Trúc lập tức trở nên lo lắng, cô
đã từng nghe sư phụ nói về “Vạn Cổ Môn” một lần, mặc dù là một môn phái không
lớn trong ẩn môn, tọa lạc ở Miêu Cương, nhưng thủ đoạn của “Vạn Cổ Môn” khiến
cho người ta khó mà đề phòng được, cho dù là lục đại ẩn môn cũng không muốn
gây thù chuốc oán với bọn chúng.

Bây giờ Diệp Mặc lại nói người mà năm đó cô gặp phải có thể là người của “Vạn
Cổ Môn”, nên cô đương nhiên là cảm thấy căng thẳng rồi.

– Cả đêm con không ngủ sao?

Diệp Mặc vào phòng phía tây, nhìn thấy Ức Mặc tựa người vào đầu giường, hỏi.

– Ba, ba đến rồi, con vừa mới tỉnh. Ba muốn dạy con tu chân à?

Lời nói của Ức Mặc đã để bại lộ chuyện mà cô bé luôn nghĩ đến.

Diệp Mặc khẽ mỉm cười, nói:

– Chắc chắn là phải dạy con tu chân rồi, nhưng hôm nay ba phải ra ngoài có
việc, lát nữa con và mẹ lên phố mua ít quần áo đồ đạc nha.

– Thế mẹ đâu rồi ạ?

Ức Mặc nhìn ra cửa hỏi.

– Lát nữa mẹ con sẽ qua đây, con đưa cổ tay ra đây cho ba xem nào, sức khỏe
của con thế nào.

Diệp Mặc nhìn sắc mặt của Ức Mặc, mặc dù cũng không thể nói là hồng hào khỏe
mạnh, nhưng chắc chắn là không có dấu hiệu của bệnh tật. Trong lòng cảm thấy
yên tâm phần nào.

Người mà Ức Mặc tin tưởng nhất không phải là mẹ mà là ba của cô bé, bởi vì
ngay từ nhỏ, mẹ đã không ngừng kể về ba cho cô bé nghe, cộng thêm ba có thể
dẫn cô bay, nên cô càng tin tưởng vào sự lợi hại của ba. Cho nên mặc dù cô
biết sức khỏe của mình rất tốt, nhưng vẫn không hề do dự đưa tay ra cho ba.

Diệp Mặc cẩn thận kiểm tra toàn bộ kinh mạch của Ức Mặc, thậm chí là huyệt đạo
toàn thân, nhưng đã kiểm tra hai lần rồi, vẫn không phát hiện ra có điều gì
bất thường. Diệp Mặc thở phào nhẹ nhõm, chắc Ức Mặc cũng không có vấn đề gì.

Xem ra không phải việc phỏng đoán của hắn có vấn đề, mà là vì gã đó bị thương
quá nặng rồi, chẳng phải Tống Ánh Trúc nói vòng tay Ức Mặc ngăn chặn vật đó
sao? Có lẽ vì vòng tay đó nên Ức Mặc mới không bị lén hạ độc.

Lúc Diệp Mặc thu tay lại, hắn lại nghe thấy Ức Mặc hét lên sợ hãi:

– Mẹ, mẹ….

Ức Mặc hoàn toàn quên rằng Diệp Mặc đang cầm tay cô bé để kiểm tra, rồi cô bé
đột nhiên giơ cánh tay còn lại ra bịt miệng, không thể tin được nhìn Tống Ánh
Trúc. Không ngờ mẹ cô lại trở nên trẻ đẹp như vậy, người phụ nữ này là mẹ mình
sao? Hình như 10 năm trước mẹ cũng không được trẻ đẹp như vậy thì phải.

Là ba, đúng rồi nhất định là ba, chính ba đã dùng tiên thuật để chữa trị ẹ, Ức
Mặc quay lại nhìn ba mình, ánh mắt sáng như sao. Đối với cô bé mà nói, những
thứ này nhất định cô phải học được từ ba.

Diệp Mặc vừa rồi hết sức chăm chú kiểm tra sức khỏe cho Ức Mặc, nên cũng không
chú ý tới việc Tống Ánh Trúc tới, nhưng tiếng hét kinh ngạc của Ức Mặc lại
khiến cho hắn cảm thấy có điều gì đó không bình thường. Dường như trên người
Ức Mặc còn có chỗ không bình thường.

– Mẹ, mẹ đẹp quá, sau này chắc ra đường người ta sẽ cho rằng hai mẹ con mình
là hai chị em mất…, không đúng là em con ý chứ…

Ức Mặc bắt đầu liến thoắng ba hoa, chứng tỏ cô bé muốn ẹ bớt lo lắng đi, cô bé
đã nhìn ra, mặc dù mẹ cô bé đã trở nên trẻ đẹp hơn rất nhiều, nhưng ánh mắt
của mẹ cô đầy lo lắng.

Tống Ánh Trúc đi đến bên giường rồi ngồi xuống, lo lắng nhìn Diệp Mặc hỏi:

– Sao rồi, Ức Mặc không sao chứ?

Ức Mặc cười khanh khách, vì lúc ba cô kiểm tra, hình như bên trong cơ thể cô
có một hơi ấm, ngưa ngứa rất thú vị.

Diệp Mặc đang kiểm tra cơ thể Ức Mặc lần thứ 3, hắn không trả lời câu hỏi của
Tống Ánh Trúc, nhưng sắc mặt của hắn càng ngày càng khó coi, cuối cùng hắn
cũng đã rút ra được kết luận, chắc chắn Ức Mặc đã bị làm gì đó, nhưng cũng
không thể coi là do bọn của “Vạn Cổ Môn” làm được, vì đây chỉ là một cái bớt
mà thôi.

Diệp Mặc khẳng định tên hạ độc này bản lĩnh không kém những tên giết người
khác là mấy, thậm chí còn có phần lợi hại hơn. Phỏng chừng qua mười mấy năm,
bản lĩnh của y còn lợi hại hơn lúc bấy giờ nhiều.

– Bị sao thế?

Nhìn thấy vẻ mặt khó coi của Diệp Mặc, Tống Ánh Trúc lo lắng chộp lấy tay Diệp
Mặc hỏi, cô đương nhiên là không muốn xảy ra bất cứ chuyện gì với con gái cô
rồi.

– Mấy năm gần đây Ức Mặc có bị bệnh gì không? Hay nói cách khác nó có biểu
hiện đặc biệt gì không?

Diệp Mặc hiểu hết về trùng độc vì trước đây đã từng đọc một cuốn sách viết về
trùng độc, thế nên mặc dù hắn biết trên người Ức Mặc có vấn đề, nhưng cũng
không dám khẳng định một trăm phần trăm.

Tống Ánh Trúc lắc lắc đầu, cô cảm thấy Ức Mặc cũng được coi như một đứa trẻ
may mắn, từ nhỏ đến lớn rất ít khi ốm đau gì, ngoài những lần đi tiêm phòng ra
thì chưa từng đi đến bệnh viện lần nào.

Tuy nhiên một lát sau, hình như cô nhớ ra được chuyện gì, lập tức nói:

– Hình như Ức Mặc bị đau đầu mấy lần, mỗi lần nó đau, em đều hấp cách thủy
một con gà ác nấu chung với thiên ma cho nó ăn, phải mất một tuần lễ mới khỏi
được. Nhưng mấy năm nay thì cũng không thấy đau nhiều nữa, chỉ hai ba lần
thôi…

Diệp Mặc thấy Tống Ánh Trúc nói như vậy, thì đã biết chắc rằng, trong người Ức
Mặc không phải là một con trùng độc bình thường, mà là một thứ còn lợi hại hơn
trùng độc gấp nhiều lần, thế nên thứ đó mới được gọi là Đan Cổ.

Đan Cổ là một loại sâu độc sinh sống bên trong cơ thể con người, mặc dù Diệp
Mặc không biết làm thế nào để hạ độc bằng Đan Cổ, nhưng hắn đã từng xem giới
thiệu về việc này. Người hạ độc dấu Đan Cổ vào người bị hạ độc, tốt nhất là
vào những đứa trẻ, trước khi Đan Cổ phát triển hoàn chỉnh, thì sẽ không có bất
cứ nguy hiểm nào. Nhưng một khi Đan Cổ đã phát triển đầy đủ, Đan Cổ sẽ cắn trả
vật thể kí sinh, hút hết máu và sức sống của vật thể kí sinh, cuối cùng hóa
thành một viên Đan Cổ được luyện hoàn chỉnh.

Người nuôi Đan Cổ dùng nó để luyện một loại đan dược, sau đó tu luyện thăng
cấp.

Loại trùng độc này và “Thực Thi Cổ” được tên Nhâm Sát nuôi dưỡng trước đây có
hiệu quả như nhau, nhưng hiệu quả trong việc thăng cấp của Đan Cổ rất ôn hòa,
không giống như “thực thi cổ” phải thông qua việc giết người hút máu người
khác, nên Đan Cổ không có tác dụng phụ, hơn nữa còn có hiệu quả rất cao đối
với người tu luyện.

Vì Đan Cổ cần một khoảng thời gian nuôi dưỡng rất dài, hơn nữa yêu cầu đối với
người nuôi dưỡng nó cũng rất cao, thế nên có rất ít người nuôi Đan Cổ.

Thời gian trưởng thành của đan cổ là 18 năm, nói cách khác, viên đan cổ trong
người cô bé đợi đến lúc cô bé 20 tuổi, thì người nuôi nó sẽ đến lấy Đan Cổ về,
đó sẽ chính là lúc Ức Mặc gặp tai họa.

Nghe xong lời của Diệp Mặc, chẳng những Tống Ánh Trúc mà cả Ức Mặc cũng đều
ngây ngây dại dại như người mất hồn. Tống Ánh Trúc không thể ngờ rằng việc cô
chạy trốn được hoàn toàn là một chuyện được tính toán từ trước. Nếu như tên áo
đen đó không phải cố tình để cô nuôi nấng Ức Mặc 20 năm trời, thì có lẽ cô đã
mất mạng từ lâu rồi.

– Vậy bây giờ phải làm thế nào?

Tống Ánh Trúc nước mắt lưng tròng, đối với cô bây giờ không có chuyện gì quan
trọng bằng chuyện trong người Ức Mặc đang có một con trùng độc.

Diệp Mặc vỗ vỗ vai Tống Ánh Trúc và Ức Mặc nói:

– Không cần phải lo lắng, anh có thể lấy Đan Cổ ra, Ức Mặc, con dựa vào người
mẹ con, quay lưng ra phía ba.

Đan Cổ rất khó xuống, hơn nữa cũng rất khó lấy ra, nhưng đối với Diệp Mặc đây
cũng không phải là chuyện khó khăn gì. Đừng nói với bản lĩnh hiện giờ của hắn,
cho dù là trước đây, khi chưa luyện đến luyện khí trung kỳ, thì hắn vẫn có thể
lấy được Đan Cổ ra.

Đan cổ ở trong người Ức Mặc nằm ở lưng, Diệp Mặc dùng chân khí phong tỏa những
hướng mà Đan Cổ có khả năng lẻn vào, rồi tiếp tục dùng chân khí, tung ra một
chưởng thật mạnh vào lưng Ức Mặc, gần như lúc Diệp Mặc tung chưởng vào lưng Ức
Mặc thì cũng có một thứ gì đó bé bằng hạt đậu tương bắn ra, Diệp Mặc nhanh tay
chộp lấy rồi bỏ vào trong bình sứ của mình.

Lúc lấy xong Đan Cổ, Diệp Mặc lại cho Ức Mặc uống một viên “liên sinh đan”,
rồi cẩn thận kiểm tra giúp cô một lần nữa, chắc chắn là không có bất cứ vấn đề
nào nữa thì mới yên tâm, miệng vết thương nhỏ sau khi uống “liên sinh đơn” thì
cũng khỏi ngay.

Tống Ánh Trúc thấy Diệp Mặc lấy ra Đan Cổ, mới thở phào nhẹ nhõm, cô vuốt vuốt
ngực, nói:

– Đúng là dọa chết em rồi, bây giờ em nhớ ra rồi, hình như Ức Mặc ba năm bị
đau đầu một lần. Không ngờ, trên thế giới này lại có loại người độc ác như
vậy.

Lấy ra được Đan Cổ rồi, trong đầu Diệp Mặc cũng tràn đầy sát ý, loại cặn bã
như vậy, vốn dĩ sau khi bước vào tiểu thế giới Diệp Mặc đã không thèm để ý tới
đám người Nghiêm Vô Lượng nữa rồi. Nhưng bây giờ hắn nhất định phải đến Miêu
Cương một chuyến, tiêu diệt cho bằng sạch “Vạn Cổ Môn” mới được.

Diệt Hồng Trần

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.