Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
— o —
Chương 775: Lạc nguyệt có biến
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Mê Truyện
Share by MTQ banlong.us
– Mấy vị chắc là vừa tới Đàn Thành, nếu không ngại thì để tại hạ đưa các vị
đi thăm quan một chút Đàn Thành một chút.
Lỗ Hà Khôn sau khi trả lời Đường Bắc Vi xong, trên mặt thể hiện rõ sự kỳ vọng.
– Không cần đâu, rất cảm ơn anh.
Đường Bắc Vi xua xua tay, có chút thất vọng trở về chỗ ngồi.
Lỗ Hà Khôn vẫn chưa từ bỏ ý định ôm quyền đi tới nói:
– Nếu mấy vị muốn tìm Diệp tiền bối thì tại hạ có thể giúp đỡ, vì “Thần
thương hội” chính là của Tử Hoa Tiên Tử của Đô Thiên Phái chúng tôi.
Câu nói lần này của Lỗ Hà khôn lại bị một giọng nữ trong trẻo cắt ngang:
– Lỗ sư đệ, cậu lui xuống đi, ở đây không có chuyện của cậu đâu.
Lỗ Hà Khôn nhìn thấy một người con gái từ cửa bước vào thì ngay lập tức ngừng
lời rồi vội vàng nói:
– Vâng, Vân sư tỷ
Vân Tử Y đi về phía đám người, trong lòng ngầm kinh ngạc, cô nhận được tin có
mấy nữ tử tìm Diệp Mặc, cô cứ nghĩ là Mục Tiểu Vận cơ. Không ngờ không phải là
Mục Tiểu Vận nhưng khí chất và dung mạo của những người này không ai thua kém
cô cả.
…
Khi Diệp Mặc vừa tới nơi, liền nhìn một lượt, ngay sau đó trong lòng hắn liền
kích động. Quả nhiên đã trở lại, Thất Tinh Trận pháp này có thể nói là một lối
vào, nói cách khác là một cổng Truyền Tống.
Nhưng với trình độ trận pháp của Diệp Mặc hiện nay, hắn nhanh chóng nhận ra
điều bất đồng. Đây chính là chỗ sâu dãy núi Hoành Đoạn của Bắc Đẩu Thất Tinh,
nhưng trận pháp này dường như vừa bị mở ra hơn nữa còn bị phá hỏng rồi.
Diệp Mặc liền nhớ lại hồi mình còn ở núi Thần Châu, trong trận pháp “Bắc Đẩu
Cửu Tinh” đột ngột xuất hiện cửa trận buông lỏng, xem ra thật sự có người đang
cố gắng mở “Thất Tinh trận pháp” này ra, kết quả là giúp mình. Tuy nhiên cũng
có thể chính mình lại là kẻ giúp đối phương.
Người có thể hiểu trận pháp này, biết ở đây có “Thất Tinh trận pháp”, theo
Diệp Mặc nghĩ thì phần lớn là người của ẩn môn.
Diệp Mặc lắc đầu, bỏ những suy nghĩ này đi, giờ hắn muốn làm nhất là lập tức
quay về Lạc Nguyệt
Diệp Mặc thần thức hiện giờ đã rất mạnh mẽ, khi hắn bước trên phi kiếm, khi
thần thức của hắn phóng ra lập tức phát hiện bên ngoài khe sâu có một nơi
khác, nơi đó thật có giấu trận pháp chăng?
Nếu nói về thần thức, hiện nay Diệp Mặc đã mạnh hơn gấp mười lần so với ban
đầu, nói về tu vi trận pháp cũng không rõ hắn mạnh hơn lúc đầu là bao nhiêu
nữa. Cho nên một trận pháp được giấu kín, hắn chỉ trong nháy mắt là có thể
nhìn ra rồi.
Phát hiện trận pháp ẩn nặc tại chỗ sâu của dãy núi Hoành Đoạn. Diệp Mặc lập
tức xông ngay vào trận pháp này. Mặc dù trận pháp này với hắn của trước kia
thì rất khó để phát hiện ra, nhưng với Diệp Mặc hiện nay mà nói phát hiện rất
đơn giản, đến tiến vào cũng không có gì khó khăn.
Trận Pháp ẩn nặc ở trên chỗ đất bằng của một vách núi. Mà trên đất bằng chỉ có
một cây, trên cây có mười quả đỏ rực.
Khi nhìn thấy loại cây này, Diệp Mặc trong lòng liền kích động đến mức không
nói lên lời. Trong tiểu thế giới hắn tìm đi tìm lại, gần như tìm khắp cả tiểu
thế giới rồi, nhưng có được lại đơn giản như vậy.
Đây chính là một cây “Khổ Thập Niên”. Diệp Mặc khẳng định đây là cây “Khổ thập
niên” do tổ tiên Mông Cửu Sơn phát hiện. Nhưng cái cây như vậy lại không ngờ
xa tận chân trời gần ngay trước mắt.
“Khổ thập niên” hơn tám trăm năm à! Diệp Mặc nghĩ thầm, nếu hắn dời cây này
tới trồng tại tiểu thế giới, sau đó chuyên môn bán “Khổ thập niên” thì hắn đại
phát rồi.
Nhưng Diệp Mặc rất nhanh liền bình tĩnh trở lại, không nói có thể dời cây này
đi được hay không mà quan trọng là giờ hắn vẫn chưa có nơi nào để trồng cây
này vào cả. Hắn chưa có Linh Dược Viên, cho dù là ở Tu Chân Giới, có được Linh
Dược Viên ít ra cũng là tu vi hậu kì Kết Đan.
Hắn tuy có một thế giới giấy vàng nghịch thiên, tiếc rắng bây giờ thế giới kia
vẫn là một mảnh mờ mịt, không những không thể trồng gì mày ngay cả hắn cũng
không vào được. Điều duy nhất có thể chính là bảo tồn cho đồ vật không bị hỏng
mà thôi.
Nhưng bất luận nói thế nào thì lấy được “Khổ Thập Niên” thì trong lòng Diệp
Mặc cũng vui mừng khác thường. Hắn lấy ra mười hộp ngọc, khắc họa một cách cẩn
thận trận pháp, sau đó ười quả “khổ thập niên” vào trong hộp ngọc, rồi lại đem
hộp ngọc để vào thế giới giấy vàng của mình
Sau khi làm xong, Diệp Mặc lại bố trí vài trận pháp xung quang cây “khổ thập
niên”. Hiên giờ hắn không thể đào cây này đi không có nghĩa sau này hắn không
đào nó đi.
…
Lạc Nguyệt thành lúc này đã không phải Lạc Nguyệt thành của mấy năm trước khi
Diệp Mặc rời đi nữa. Số người ở Lạc Nguyệt thành hiện nay đã khoảng hai triệu
rồi. Vì khoa học kỹ thuật ở Lạc Nguyệt thành phát triển, quy hoạch hợp lý nên
Lạc Nguyệt lúc này đã là nơi mà bất cứ ai trên thế giới đều muốn đến.
Lạc Nguyệt thành lúc này có vẻ rất yên ả, nhưng thực tế sóng lớn cuộn trào. Vì
lãnh đạo tối cao của Lạc Nguyệt thành Diệp Mặc mất tích gần mười năm rồi, mà
vợ của Diệp Mặc Lạc Ảnh và Linh Khinh Tuyết không hề lưu tâm tới quyền lực của
Lạc Nguyệt. Vào hai năm trước cùng em gái Diệp Mặc – Đường Bắc Vi rời khỏi Lạc
Nguyệt đi tìm Diệp Mặc rồi.
Cho nên quyền lực thật sự đều rơi vào tay của Hư Nguyệt Hoa và Hứa Bình, mà
Hứa Bình và Hư Nguyệt Hoa đều là cuồng nhân tu luyện. Sau khi Lạc Nguyệt ổn
định dường như phần lớn thời gian đều giành cho việc tu luyện. Hơn nữa, Hư
Nguyệt Hoa và Hứa Bình cũng đều biết thành phố này là của Diệp Mặc nên nếu khi
Diệp Tử Phong và Diệp Lăng làm chủ sẽ không có ai thấy không thỏa đáng cả.
Hư Nguyệt Hoa còn được, với việc xây dựng Lạc Nguyệt còn rất quan tâm, nhưng
Hứa Bình gần như tất cả tinh thần đều giành hết cho việc tu luyện.
Nhưng sự việc gần đây đã chạm vào lằn ranh của Hư Nguyệt Hoa và Hứa Bình rồi,
nên tất cả cấp cao của Lạc Nguyệt thành lại lần nữa triệu tập đại hội. Tuy đại
hội là do Hư Nguyệt Hoa đề ra, nhưng cô lại có một cảm giác bất an.
Thành chủ Hư Nguyệt Hoa, phó thành chủ Đông Húc Chân, phó thành chủ Diệp Tử
Phong, phó thành chủ Diệp Lăng, Tổng chỉ huy quân đội Hứa Bình, bộ trưởng
thương nghiệp Thẩm Thiên Thiên, tư lệnh hải quan Thân Đức, tư lệnh lục quân
Diệp Thực Hoa, bộ trưởng bộ khoa học kỹ thuật Đông Na Na, bộ trưởng ngoại giao
Đông Xung…
Hư Nguyệt Hoa nhìn phòng họp đông đúc, trong lòng đột nhiên cảm thấy cô đơn.
Cô nhận ra rất nhiều người lại rất xa lạ. Năm đó hợp tác Úc Điệu Đồng Tàng Gia
ghiêm ở đâu? Tư lệnh hải quân năm đó Hoàng Ức Niêm đâu? Quách Khởi, Lý Tam Đao
thậm chí khoa học kỹ thuật của Lạc Nguyệt cuồng nhân Diệp Tinh đâu?
Tại thời khắc này Hư Nguyệt Hoa bỗng cảm thấy cô đã phụ sự kỳ vọng của Diệp
Mặc, không ngờ vô tình khiến Lạc Nguyệt thành ra thế này. Cô chỉ lo phát triển
khoa học kỹ thuật của Lạc Nguyệt, dốc sức xây dựng các thiết bị cơ sở cho
thành Lạc Nguyệt. Thời gian còn lại cô đều dùng để tu luyện, cô không ngờ cấp
cao của Lạc Nguyệt lại biến thành thế này.
Nếu mình không phải là người Diệp Mặc chỉ định làm thành chủ, nếu Hứa Bình
không phải nhị ca của Diệp Mặc thì hai người bọn họ có thể ở vị trí này sao?
Hoặc nếu như không phải cô và Hứa Bình đều là tu vi đỉnh phong địa cấp thì
liệu bọn họ có thể giữ được vị trí tới ngày hôm nay không?
Còn bên dưới cái lớp vỏ bọc kia là một Đông Húc Chân coi quyền lực lớn hơn cả
bản thân mình, cô lại không biết về lai lịch của hắn. Thậm chí cô còn không
biết từ lúc nào y leo lên được vị trí cao như vậy.
Hư Nguyệt Hoa vẫn đang sững sờ thì phó thành chủ Đông Húc Chân liền đứng trước
cô vỗ vỗ cái microphone nói:
– Hội nghị ngày hôm nay do tôi và thành chủ Nguyệt Hoa chủ trì, vì sự rời đi
của bộ trưởng Diệp Tinh, nên bộ khoa học kỹ thuật có rất nhiều tư liệu thậm
chí ngay cả bộ trưởng mới nhậm chức Đông Na Na cũng không thể toàn quyền kiểm
tra bất cứ lúc nào.
Hư Nguyệt Hoa trong lòng vô cùng tức giận, tên Đông Húc Chân thật quá càn rỡ
rồi.
Đứng trước Lạc Nguyệt thành phồn hoa náo nhiệt, Diệp Mặc bỗng cảm thấy có chút
gì đó bùi ngùi. Hắn vừa đi mà đã mấy năm rồi, mà trong mấy năm này Diệp Tinh
và Hư Nguyệt Hoa rõ ràng không phụ sự kỳ vọng của hắn, xây dựng Lạc Nguyệt
Thành cũng không tệ.
Hắn thậm chí còn có cảm giác gần gũi với quê hương, hắn muốn nhanh chóng gặp
Lạc Ảnh và Kinh Tuyết, nhưng lại không biết sau khi gặp bọn họ thì phải đối
mặt như thế nào nữa.
Con đường trước mặt có tiếng ầm ỹ truyền lại, Diệp Mặc nhìn theo hướng có âm
thanh thì nhìn thấy trong một cửa hàng phục trang có người đang đập phá.
Diệp Mặc liền cau mày, ở Lạc Nguyệt thành lại có chuyện này sao, phụ trách trị
an của Lạc Nguyệt thành rốt cuộc làm cái gì chứ?
– Viên Củng, là anh à?
Sau khi chen vào hắn mới phát hiện chủ cửa tiệm là người quen của hắn. Khi hắn
tới Lưu Xà thành lập “dược phẩm Lạc Nguyệt” Viên Củng vẫn còn một người chị
tên là Viên Mai Hương. Lúc trước Diệp Mặc chính là trên tàu tới Lưu Xà thì
quen với Viên Củng và chị của hắn, còn cả Tàng Gia Nghiêm nữa. Thật không ngờ
giờ Viên Củng lại mở cửa hàng ở Lạc Nguyệt, hơn nữa với vẻ nguyên lão của anh
ta mở tiệm ở Lạc Nguyệt mà vẫn bị đập phá, rốt cuộc là như thế nào đây?
Viên Củng lúc này hai má đỏ bừng tay cầm một cây thiết côn chuẩn bị chống lại
vài tên tuần tra bảo vệ trị an, sau anh ta còn có một người phụ nữ, hẳn là vợ
của anh ta
Anh ta nghe thấy tiếng gọi của Diệp Mặc thì quay đầu lạ nhìn. Trong giây phút
nhìn thấy Diệp Mặc anh ta ngay lập tức ngây ra, anh ta lặng người hồi lâu,
thiết côn trong tay rơi xuống lúc nào không hay.
– Viên Củng sao lại thế này?
Diệp Mặc hỏi thêm câu nữa.
Viên Củng bỗng quỳ xuống nức nở nói:
– Diệp đại ca, là Diệp đai ca sao, đại ca đã trở về rồi sao?
Diệp Mặc kéo Viên Củng dậy rồi lạnh lùng hỏi:
– Rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra? Sao lại xảy ra việc đập cửa hàng? Tên
Phương Vĩ khốn kiếp đâu rồi chứ?
Lần này không đợi Viên Củng trả lời, mấy tên bảo vệ trật tự đã bao vây lấy
Diệp Mặc, đội trưởng cầm đầu bọn duy trì trật tự đến trước mặt Diệp Mặc, liếc
trên nhìn hắn rồi mới hỏi:
– Mày là ai? Lại dám nhúng tay vào việc chấp pháp của Lạc Nguyệt à? Mày không
muốn sống nữa sao? Cứ bắt hắn ta lại rồi tính tiếp.
Diệp Mặc hừ một tiếng, hắn căn bản chẳng muốn hỏi rõ nguyên nhân, chỉ cần tùy
ý nhắc chân một cái là có thể đánh gãy rời chân của mấy tên này. Bất kể là ai
đúng ai sai, nhưng kiểu chấp pháp này thì hắn không cần.
Mấy tên tuần tra không nghĩ Diệp Mặc lại lợi hại như vậy, hơn nữa còn không
nói đạo lý gì hết, thậm chí một câu cũng không thèm hỏi liền đánh gãy chân của
chúng luôn. Trong phút chốc, mất tên này liền nằm kêu rên trên đất
Diệp Mặc nghe càng thêm bực, liền cho răng của mấy tên này đi luôn, nếu không
phải nơi này đông dân thì hắn sớm đã ấy quả cầu lửa diệt luôn chúng rồi.
– Sao thế này? Viên Củng cậu nói đi chứ.
Diệp Mặc giọng lạnh buốt, hắn tuyệt đối không cho phép trong thành của hắn có
việc ức hiếp dân chúng, ai dám trái giết không giải thích….
Diệt Hồng Trần