Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 77: Vân Băng do dự


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

— o —

Chương 77: Vân Băng do dự

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Vân Băng dụi dụi đôi mắt mỏi mệt, có chút đờ đẫn. Từ chuyện xảy ra tám năm về
trước, cô đã một mực không chịu về Yến Kinh. Bạn trai cô cũng vì lý do này mà
chia tay với cô, mà người làm nhục cô vẫn tự do tự tại ở Yến Kinh, thậm chí
đến Đình Đình có bảy tuổi cũng bị nhà họ đoạt đi.

Sỡ dĩ hôm nay không ngủ được cả đêm, là bởi vì bạn trai cô Phùng Vinh từ Mỹ
trở về. Tám năm trước, sau khi xảy ra chuyện đó, thì Phùng Vinh đã không còn
xuất hiện nữa, sau đó cô mới biết là anh ta đã đi Mỹ. Năm xưa cô đã rất đau
lòng, đang lúc cô rất cần anh, thì anh ta đã ra đi không lời từ biệt.

Nhưng hôm nay anh ta lại về, còn cầu xin cô về Yến Kinh. Một lá thư điện tử đã
mở ra trên màn hình vi tính, là của Phùng Vinh viết. Anh ta nói với cô, năm
xưa anh ta đã không biết được chuyện xảy ra với cô, là bởi vì ngày hôm sau,
anh ta đã bị người nhà đột ngột đưa ra nước ngoài. Sau đó thì anh ta không thể
liên lạc với cô nữa, bây giờ anh về đây việc đầu tiên là đi tìm cô, địa chỉ
mail của cô cũng là do anh về đến Yến Kinh hỏi thăm mà ra.

Anh nói với Vân Băng, cho dù đã xảy ra chuyện gì, anh cũng không quan tâm,
Phùng Vinh anh vẫn yêu Vân Băng.

Lúc Vân Băng nhìn thấy lá thư của Phùng Vinh, phản ứng đầu tiên là xóa lá thư
này, nhưng cô thấy chữ của Phùng Vinh trong thư chứa đựng yêu thương, và còn
sự thuần khiết về mối tình đầu của cô, Vân Băng có chút do dự. Cô sợ cái người
đã làm nhục cô năm đó, nếu như Phùng Vinh vẫn yêu cô, thì có thể đem cô qua
Mỹ, có thể cô đã quên được cái ác mộng này.

Lần trước nếu như không phải biết được cô đã hiểu lầm Diệp Mặc, thì không
chừng cô đã đến Yến Kinh rồi, bởi vì cô cảm thấy áy náy, Diệp Mặc đã cứu cô,
cô vẫn một mực muốn nói câu cảm ơn đối với hắn, nhưng đáng tiếc đã không gặp.

Tuy rằng lần trước Tô Tịnh Văn nói cho cô biết, Diệp Mặc đã đắc tội với một
nhân vật lớn, nên không thể ra mặt. Nhưng Vân Băng vẫn muốn có thể gặp hắn một
lần tại Ninh Hải, nếu không thì cô rời khỏi Ninh Hải, trong lòng sẽ vẫn không
yên. Thật ra vẫn còn một nguyên nhân khiến cô cứ chần chừ không đi, cũng có
thể là cô không muốn nghĩ tới, là vì cô có nỗi sợ nhức nhói trong lòng với Yến
Kinh.

Bây giờ Phùng Vinh đã về, mình nên về hay không? Tuy lúc đó mình rất hận Phùng
Vinh, nhưng anh ta đã nói là mình không biết chuyện, vả lại việc làm đầu tiên
khi anh ta về đây là đi tìm cô, khiến cô có cảm giác được nhớ nhung đầu tiên.

Rất nhiều năm qua, thậm chí cô đã trở thành một góc bị lãng quên, tuy cảm giác
lạnh lùng của cô làm cô tránh được nhiều rắc rối, nhưng mỗi khi về đến nhà,
căn nhà lạnh tanh, luôn khiến cô có cảm giác cô đơn, thậm chí còn khiến cô nhớ
về những việc đáng tiếc khi đó.

Nhưng chuyện năm xưa có thật là Phùng Vinh không biết không? Nếu như anh ta
không biết, chẳng lẽ người nhà anh ta cũng không nói sao, vả lại trong tám năm
qua anh ta không hề liên lạc với mình, là bởi vì sao chứ? Vân Băng đột nhiên
không muốn nghĩ đến vấn đề này.

Nghĩ ngợi rất lâu, vân Băng thở dài, cô quyết định sẽ về Yến Kinh xem thế nào,
dù gì thì Đình Đình vẫn ở đó, tuy cô rất sợ kẻ đó, nhưng đôi lúc né tránh
không phải là cách giải quyết tốt nhất. Cô mở hộp văn kiện, chuẩn bị viết một
lá thư để Tô Tịnh Văn đưa cho Diệp Mặc.

Vân Băng vừa mở một file, góc phải màn hình hiện lên một tin mới nhất. Vân
Băng thuận tay sắp tắt nó đi, nhưng tấm hình lại khiến cô có cảm giác quen
thuộc. Tuy rằng rất mơ hồ, nhưng Vân Băng cảm thấy tấm hình này rất quen
thuộc, Vân Băng lập tức mở trang tin tức đó lên.

‘Cao thủ Ninh Hải Sư Ảnh, trong nháy mắt đã hạ gục huấn luyện viên võ quán
Taekwondo Hàn Phong’cái tiêu đề hiện dưới tấm hình, khiến Vân Băng rất đỗi
kinh ngạc, cô cảm thấy người này rất giống Diệp Mặc, chỉ là mặt hắn ta chụp
không được rõ.

Vả lại cái tên trên đó không phải là Diệp Mặc, mà là Sư Ảnh.

Tuy Vân Băng không quan tâm lắm đến chuyện trường học, nhưng chuyện quán võ
Taekwondo ‘Hàn Phong’, cô cũng có nghe qua một ít. Cô đã trải qua thời niên
thiếu, chỉ là quan tâm một chút rồi thôi, không ngờ Ninh Hải lại xuất hiện một
Sư Ảnh, cách nói của giới truyền thông một chiêu là đánh bại

Vốn dĩ cái tin này Vân Băng xem qua rồi thôi, nhưng cái tên Sư Ảnh này lại rất
giống Diệp Mặc. Vân Băng lập tức đăng nhập vào mạng bbs của trường đại học
khoa học Ninh Hải, lúc này cô mới biết cái gì là náo nhiệt. Nhìn đồng hồ đã
hơn bốn giờ sáng rồi, nhưng mạng bbs của trường đại học khoa học Ninh Hải lại
người đông như kiến.

Tấm hình trên vị trí đầu tiên đã được nhấp chuột hơn trăm vạn lần, phần trả
lời bên dưới cũng có hơn một ngàn rồi.

Tiêu đề của tấm ảnh rất bắt mắt, ‘Sư Ảnh, sư huynh của chúng ta’, ment bên
dưới gần như vừa update là có ngay mấy câu ment mới nhất.

– Tôi ngồi sô pha rồi, được, tôi thừa nhận tôi sùng bái Sư Ảnh rồi, tôi đảm
bảo, tôi không phải tín đồ cơ đốc giáo. — vác cái thùng phân đi vào nhà ăn.

– Tôi dám khẳng định Sư Ảnh đại ca là cao thủ đệ nhất Ninh Hải, có băng ghế
cũng không tệ. — ngồi trước mộ hiu quạnh.

Wei, không ngờ tôi lại có chỗ ngồi đấy, nói ọi người biết, tôi có chữ ký của
Sư Ảnh đai ca đây, đáng ngưỡng mộ không — Vương Thanh Thủy.

– Có chỗ đứng tôi cũng mãn nguyện rồi. Sư Ảnh, tôi đã thật sự yêu anh rồi,
những ngày sắp tới tôi phải làm sao đây… – Ai đang sửa dấu ấn bia mộ của tôi.

– Cái clip này ai đã quay thế, Sư Ảnh đại ca của chúng ta được quay thành ra
thế này đây, phản đối nghiêm trọng – Mặc quần tam giác đắc ý vươn oai.

Comment bên dưới đến mấy ngàn câu, Vân Băng không thể xem từng mục, mà là
click chuột vào clip bên trên.

Trận đấu giữa Diệp Mặc và Phác Đông Hoành lập tức liền hiện ra, rất rõ ràng
đây là quay HD, hình ảnh của Phác Đông Hoành rất rõ ràng, nhưng mặt Diệp Mặc
lại có chút mơ hồ. Trận đấu diễn ra rất ngắn, chỉ có vài ba chiêu thôi, thì
Phác Đông Hoành đã bị đá bay ra ngoài.

Vân Băng ngó trân trân vào cái clip, tuy thời gian không dài, cô cảm thấy
người này chính là Diệp Mặc, nhưng tại sao cũng cùng cách quay, mà gương mặt
của Diệp Mặc lại mờ thế kia? Mà các cảnh khác đều rất rõ nét.

Nhìn đồng hồ đã là bốn giờ bốn mươi rồi, Vân Băng không thể ngồi vững nữa, nếu
như là Diệp Mặc, mà cô bỏ lỡ thì sao, nghĩ đến đây, Vân Băng nhanh chóng xuống
lầu lái xe trực tiếp đến đại học kỹ thuật Ninh Hải.

Lúc rạng sáng, tuy trên đường có xe qua lại, nhưng không nhiều, mà con đường
Vân Băng đi cũng là đường gần, trên đường lâu lâu cũng không thấy một bóng
người, cho nên Vân Băng lái xe rất nhanh, bên đường có một bóng người nghiêng
nghiêng ngã ngã, xém tí nửa đụng vào xe của Vân Băng, nhưng Vân Băng nhìn vào
kính chiếu hậu nhìn thấy bóng người đó như đi qua xe cô ấy sau đó ngã xuống
đất.

Tuy chắc rằng mình không đụng vào người đó, nhưng Vân Băng cũng quay xe lại,
mở của kính ra hỏi:

– Anh không sao chứ?

Người nằm dưới đất không trả lời, Vân Băng nhờ đèn giao thông vàng nhìn thấy
trên người có chút vết máu, giật mình một cái, chẳng lẽ lúc nãy mình có đụng
trúng người này sao?

Sợ mình đụng trúng người ta, Vân Băng vội xuống xe, đem người nằm dưới đất kéo
lên, nhưng lúc nhờ đèn giao thông vàng nhìn rõ khuôn mặt người này, Vân Băng
mới giật mình, người ở trong lòng mình là Diệp Mặc.

Hắn làm sao thành như vậy? Áo trên lưng đã bị xé rách, một vệt máu sâu đến
nhìn thấy xương rất dài, trên mặt cũng trắng bệt, Diệp Mặc lúc này đang nhắm
mắt, rõ ràng là đang trong trạng thái hôn mê.

Trong lòng Vân Băng rất sợ hãi, tuy không biết Diệp Mặc tại sao bị như vậy,
nhưng Vân Băng cũng biết tình trạng lúc này của Diệp Mặc rất nguy hiểm, nhanh
chóng kéo Diệp Mặc vào trong xe. Phán ứng đầu tiên của Vân Băng là đưa Diệp
Mặc đến bệnh viện, nhưng lời của Tô Tịnh Văn nhiều lần vang lên bên tai của
cô, Diệp Mặc đắc tội một người quan trọng, hắn không thể trốn thoát, chỉ có
thể trốn khỏi Ninh Hải.

Nếu đưa hắn đến bệnh viện, có bị người đó phát hiện hay không?

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.