Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
— o —
Chương 768: Chém giết
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Mê Truyện
Share by MTQ banlong.us
Diệp Mặc cười không chút để ý đến gã đàn ông đó. Sau đó mới gõ gõ thanh kiếm
rồi nói:
– Thật không ngờ ta lại gặp một cao thủ Tiên Thiên thực sự thứ hai. Nói như
vậy thì Tôn Càn Phái và Từ Hàng Tĩnh Trai có lẽ cũng là có cao thủ Tiên Thiên
rồi.
Gã đàn ông này vốn rất coi thường, không thèm để ý tới Diệp Mặc. Nhưng sau khi
y nghe thấy lời Diệp Mặc nói thì đột nhiên tay run run, có chút không dám tin
tưởng Diệp Mặc. Một lúc sau mới ngạc nhiên hỏi:
– Mày còn ít tuôỉ sao lại biết rõ về Tiên Thiên như vậy?
Để không làm cho ngươì luyện võ của Thần Châumất đi niềm tin với những Tiên
Thiên vừa mới được thăng cấp, cách đây rất lâu có ngươì luyện võ đã đem Thiên
Cấp đổi sang Tiên Thiên. Đây là chuyện vô cùng cơ mật. Thông thường thì ngươì
luyện võ sau khi thăng cấp thành Tiên Thiên mới chỉ mơ hồ với tới được, mà gã
này sau khi lên tới đỉnh cao của Tiên Thiên rồi lại tìm cách đóng cửa bế quan.
Đến khi đột phá được cấp độ này lại tìm kiếm đáp án khắp nơi cuối cùng mới
biết được chuyện này. Nhưng Diệp Mặc mới chừng này tuổi đột nhiên tuỳ tiện nói
ra, chẳng lẽ hắn trẻ tuôỉ như vậy đã là cao thủ Tiên Thiên sao?
Diệp Mặc không để ý tới gã này mà trực tiếp hỏi:
– Ông có biết Ly Thành chứ?
– Ly Thành? Có chút ấn tượng.
Gã này suy nghĩ một hồi rồi mới lên tiếng nhưng gã nhanh chóng nghĩ tới mục
đích của mình là tìm Diệp Mặc. Thanh kiếm trong tay lại động đậy, lạnh giọng
nói:
– Cho dù mày biết rõ ràng về Tiên Thiên thì hôm nay cũng khó lòng mà thoát
chết.
Nói xong, thanh trường kiếm trong tay gã biến thành vô số nhát kiếm đổ về phía
Diệp Mặc. Diệp Mặc biết rằng điều này có nghĩa là gã kia coi thường hắn. Hắn
không chút nghĩ ngợi, nâng tay lên đánh trúng vào hướng vẩy kiếm của gã kia.
“Ầm” một tiếng nặng nề vang lên, Diệp Mặc và gã đàn ông bị đẩy lùi về phía sau
một bước. Trong lòng Diệp Mặc thầm nghĩ tuy cái gã này so với nội công của Ly
Thành có thâm hậu hơn một chút nhưng chân khí không lợi hại bằng hắn
Gã đàn ông này không ngờ trường kiếm của mình lại bị đối phương đánh ra, hơn
nữa còn khiến gã phải lùi về phía sau một bước.
– Mày có thể tìm ra kiếm của ta trong vô số kiếm ảnh, mà hơn nữa lại đánh
trúng nó. Tốt lắm, mày đáng giá để ta lấy ra tám phần công lực đấy.
Nói xong, gã đàn ông này lại vung trường kiếm trong tay ra nhưng lần này không
phải là kiếm ảnh nữa. Trường kiếm trong tay gã trở thành một thanh kiếm dài
nhọn hoắt hướng thẳng về phía Diệp Mặc. Diệp Mặc âm thầm gật đầu, gã này nội
công quả thật là không nói chơi. Thật không ngờ có thể biến trường kiếm thành
nhọn và dài như vậy. Hơn nữa còn lao tới như bình thường, nếu khiến hắn phải
thể hiện, đây có thể lợi hại tương đương với Lục Mạch Thần Kiếm.
Nhưng nghĩ thì nghĩ như vậy nhưng ngoài miệng Diệp Mặc sẽ tuyệt đối không chịu
thua thiệt. Hắn cười cười khinh thường
– Lão già kia lại nói khoác rồi, ông đây cũng chẳng cần đánh với ngươi, thì
ngươi cũng tự bị gió thổi bay rồi.
Quả nhiên ý nghĩ này còn chưa nói xong thì kiếm quang ở đỉnh trường kiếm của
gã bất chợt thoát khỏi mũi kiếm, trực tiếp tiến về phía Diệp Mặc.
Mà sau khi kiếm quang thoát ra khỏi mũi kiếm thì gã lại vung ra một kiếm quang
khác. Các kiếm quang này mỗi lúc một nhanh bắn về phía Diệp Mặc. Mỗi đường
kiếm quang đều có ý giết người.
Diệp Mặc biết rằng chỉ cần hắn lại khiến gã này bắn ra kiếm quang không ngừng
thì cuối cùng hắn nhất định sẽ bị những kiếm quang này bao vây lại. Chỉ cần
không cẩn thận một chút thì sẽ bị những kiếm quang này bắn trúng mà bị thương.
Cái thằng cha này quả thật không phải là nói dối. Tuy rằng hắn không biết Ly
Thành nếu như liều mạng cùng hắn, đòn sát thủ là cái gì chứ, nhưng Diệp Mặc
chắc chắn những quang kiếm thoát ra từ cái thằng cha này không phải là Lục
Mạch Thần Kiếm. Nó không chỉ là do nội công thâm hậu tạo thành, đây chắc chắn
là một bí kíp kiếm kỹ vô cùng lợi hại.
Nếu như có thể có tuyệt kiếm kỹ như thế này, thông qua lĩnh ngộ được tam sinh
quyết thì các chiêu kiếm của hắn sẽ được cải thiện nhiều lắm, lực chiến đấu
của hắn cũng sẽ thăng lên gấp mấy lần. Thực ra Diệp Mặc biết rằng chân khí và
thần thức của hắn tuy thâm hậu nhưng lực chiến đấu của hắn lại không cao, hơn
nữa phương thức chiến đấu cũng chỉ có một. Có thể tung hoành trong này, một là
vì kinh nghiệm chiến đấu của hắn phong phú. Thứ hai là vì hắn chưa gặp cao thủ
thôi.
Phi kiếm của hắn đang phải đối mặt với một hoàn cảnh rất xấu chính là ý muốn
giết kẻ địch của hắn không được thuận buồn xuôi gió giống như giết gà vậy.
Nhưng đối với những cao thủ tương đương với hắn, thậm chí cả với cao thủ mạnh
hơn hắn thì phi kiếm khi rời khỏi tay hắn rất dễ dàng bị người khác khống chế
được.
Nghĩ đến cái kiếm pháp này cùng lục mạch thần kiếm hiểm ác như nhau, trong
lòng Diệp Mặc nóng như lửa đốt.
Nhưng phải lấy được kiếm quyết. Nhất định phải giết chết cái thằng cha này,
Diệp Mặc tin tưởng vào sự lợi hại của kiếm quyết. Trước mắt gã này tuyệt đối
nghĩ không ra, nói không chừng gã đã nhặt được từ trong một chỗ nào đó.
Nghĩ là như vậy nhưng chỉ trong nháy mắt thì mấy đạo kiếm đã phóng tới phía
hắn. Hơn nữa tốc độ của các kiếm quang ngày càng nhanh khiến hắn không kịp
tránh né.
Diệp Mặc hừ một tiếng rồi pháp khí phi kiếm trong tay dưới sự khống chế của
chân nguyên biến thành một tấm ván cửa rồi sau đó tấm ván cửa này mang theo
chân nguyên cuốn tròn giống như lốc xoáy, khiến toàn bộ kiếm quang bị nhốt vào
trong.
Chân nguyên của phi kiếm cùng với những kiếm quang tụ lại một chỗ phát ra từng
đợt nổ tung trong không khí thậm chí còn kéo theo một âm hưởng sắc nhọn. Loại
thanh âm này nghe chẳng thoải mái chút nào. Chân nguyên và kiếm còn lại quang
văng ra khắp nơi rơi ra xung quanh, lập tức khiến cây cối xung quanh đổ rạp
thành một mớ hỗn độn.
Diệp Mặc thở phào nhẹ nhõm. Hắn biết đối phó với chiêu kiếm này nếu không tinh
thông thì một khi đối phương thi triển những mũi kiếm nhọn này thì cũng sẽ
linh hoạt như phi kiếm thông thường. Cách xử lý dựa vào chân nguyên của hắn
tuyệt đối sẽ không trụ được.
Gã đàn ông kia dường như không ngờ, Diệp Mặc có thể phá vỡ tuyệt kỹ của gã ta.
Trong lúc còn đang ngây người ra chính là thời khắc gã đã chần chừ, mũi kiếm
nhọn của gã hoàn toàn bị Diệp Mặc xoắn diệt.
Kinh nghiệm chiến đấu của gã này rõ ràng không nhiều. Các mũi kiếm nhọn của gã
bị Diệp Mặc thu hết vào cũng không xuống hạ phong, nhiều nhất thì cũng chỉ là
bản thân gã xuất chiêu bị đối phương chặn được mà thôi, còn đối phương lại
không có cách giải quyết. Nhưng hành động đầu tiên của gã không phải là tiếp
tục giở chiêu khác hoặc là tiếp tục bắn ra kiếm quang mà lại nhanh chóng lùi
về phía sau để tự bảo vệ mình.
Kinh nghiệm chiến đấu của Diệp Mặc vào lúc này thì lại không kém hơn gã này.
Sau khi hắn đã diệt hết kiếm quang, phát hiện đối phương lại không ra chiêu
sau. Đâu thể bỏ qua cơ hội này, hắn không thu hồi phi kiếm mà bắn ngược về
phía gã kia, đồng thời ra thêm một quyền.
Tuy rằng mọi thứ đã bị Diệp Mặc chiếm dụng rồi nhưng trong lòng Diệp Mặc lại
đang thầm oán trách. Tức thật, phương thức chiến đấu của hắn lại đơn thuần
quá. Ngoài phi kiếm thì ra quyền, nếu không thì đối phó bằng hoả cầu và đao
gió của người luyện võ cấp thấp. Điều này sao khiến hắn chịu được. Xem ra mình
nhất định phải chiếm được tuyệt kỹ kiếm quang của gã này. Đây thực sự là một
thứ tốt.
Nếu gã này biết Diệp Mặc đang được lợi lớn, mà còn đang ai thán thủ đoạn của
mình ít, còn muốn chiếm tuyệt kỹ của gã, thì nói không chừng gã đã phải khóc
ra thành tiếng rồi.
Tuy nhiên, gã này đã tu vi được tới trình độ này thì phản ứng đương nhiên là
sẽ rất nhanh chóng. Gã vừa lui về phía sau, thấy Diệp Mặc không ngừng tay
giống gã, liền biết mình đã mất tiên cơ, lập tức liền dùng nội lực tạo thành
một bức tường cản phá
Diệp Mặc không phải là lần đầu tiên nhìn thấy loại tường khí này. Lúc trước Ly
Thành đã dùng loại tường khí này ngăn cản phi kiếm của hắn. Hắn đương nhiên là
sẽ không để cho ngươi ta chặn được một lần nữa.
Vì vậy mà khi phi kiếm của Diệp Mặc gặp phải bức tường khí thì đột nhiên đâm
thẳng lên không trung. Gã này đang thấy lạ vì sao phi kiếm của Diệp Mặc lại
đổi hướng như vậy thì nắm tay của Diệp Mặc đã đột nhiên lao tới. Gã không lo
về phi kiếm nữa, mà ở sau bức tường khí dùng một quyền đánh ra. Đồng thời
trường kiếm trong tay kia chợt kêu lên một tiếng ‘oong’, gã đang chuẩn bị biến
chiêu.
“Ầm” nắm tay của Diệp Mặc phá tan bức tường khí này, đang lúc nấm tay hắn tiếp
xúc bức tường khí, đất đá và bụi bặm bỗng nổi lên cuồn cuộn.
Gã này còn chưa kịp so nội công với Diệp Mặc thì đã có cảm giác có một luồng
sát ý băng hàn vọt tới. Trong chớp nhoáng gã bỗng nghĩ tời thanh kiếm bay lên
trời khi nãy hình như chưa rơi xuống.
Trong lòng gã bỗng run lên, một dự cảm không lành lan đến. Gần như theo bản
năng né cơ thể qua một bên, đồng thời dùng trường kiếm trong tay cản lại phía
sau
“Teeng” một tiếng, gã này đột nhiên cảm thấy trường kiếm trong tay mình lỏng
ra, vai tê rần. Phi kiếm của Diệp Mặc không ngờ xuyên trúng vai sau của gã,
bắn ra một dòng máu tươi.
Không xong rồi, trúng chưởng rồi, hơn nữa trường kiếm của gã lại bị chặt đứt.
Diệp Mặc không ngờ có thể khống chế phi kiếm tấn công sau lưng gã. Thật là lợi
hại, hắn dường như đang ngự kiếm chiến đấu
Đối với một người luyện võ ngăn chặn được tuyệt kỹ của mình, hơn nữa còn có
thể ngự kiếm, trong lòng gã đàn ông này đã bắt đầu sợ hãi.
Trong lòng gã đã hiểu mình tuyệt đối không phải là đối thủ của Diệp Mặc. Vừa
rồi nếu không phải là giác quan thứ sáu của gã mách bảo là né tránh nguy hiểm,
sau đó lại dùng kiếm cản lại thì nói không chừng lúc này không phải bả vai
trúng kiếm mà là hậu tâm đã bị đâm trúng rồi
Lúc gã ta phát hiện mình không phải là đối thủ của Diệp Mặc, thì trong nháy
mắt thanh trường kiếm trong tay gã đã gãy ra, rồi thì trường kiếm trong tay
run lên.
Trường kiếm của gã vỡ ra thành vô số mảnh, mang theo vô số đường kiếm quang
bắn tung toé khắp nơi bắn tới phía Diệp Mặc. Trong lúc gã thấy chiêu cuối cùng
của mình có vẻ đã thành công, gã biết đã bảo vệ được cái mạng nhỏ của mình
rồi, giờ gã chỉ cần lên thanh điêu là được rồi
Cho nên khi trường kiếm gãy trong tay gã, gã cũng không có ý định đi xem kết
quả, xoay người xông tới chỗ thanh điêu sau đó khống chế thanh điêu phi lên
trời.
– Diệp Mặc, lão phu hôm nay nhớ mối thì này. Nếu ta mà không phanh thây xẻ
thịt cả nhà nhà ngươi, ta nguyện không làm người.
Gã đàn ông này bay vào không trung liền thởi phào nhẹ nhõm, nhưng âm thanh của
phát ra từ không trung vô cùng phẫn uất
Diệp Mặc lúc này bất chấp gã này. Phi kiếm trong tay lại cuồn cuộn lên một lực
xoáy chân nguyên. Vô số kiếm quang tổ hợp từ mảnh kiếm vỡ vụn, dưới lốc xoáy
phát ra tiếng vang chói tai rất nhanh bị Diệp Mặc chặn lại toàn bộ.
Ngay sau đó Diệp Mặc đã bước trên phi kiếm bay lên không trung. Chỉ là một con
thanh điêu mà tưởng rẳng có thể thoát khỏi phi kiếm của hắn ư. Đúng là nằm mơ.
Gã này thực sự không nghĩ đến, mình đã bay lên trời cao rồi, mà Diệp Mặc lại
có thể đuổi theo giết gã. Bởi vì vậy nên gã ngồi trên thanh điêu đang chăm chú
chữa thương.
Nhưng khi có một sát ý băng lạnh dũng mãnh tràn vào tim gã, gã rùng mình một
cái, theo bản năng ngẩng đầu lên thì vô cùng hoảng sợ phát hiện ra Diệp Mặc
đang đứng trước mặt gã, rồi một đường phi kiếm màu hồng đã rơi vào đỉnh đầu
của gã
– Không…
Một tiếng kêu xé trời vang lên thảm thiết. Hai mảnh cơ thể cùng với vô số mưa
máu rơi xuống. Thi thể của gã rơi xuống mặt đất khiến tro bụi đầy trời.
Con thanh điêu hí lên một tiếng rồi một mình bay vào trời xanh.
Diệt Hồng Trần