Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 752: Tiểu Vận mất tích


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

— o —

Chương 752: Tiểu Vận mất tích

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Lúc Diệp Mặc tỉnh lại lần nữa, cũng là lúc chân nguyên đã phục hồi hoàn toàn,
thần thức cũng đồng thời hoàn toàn khôi phục, không chỉ thế mà còn càng tiến
thêm một bước.

Tiện tay dùng vài khứ trần quyết, vết máu trên người Diệp Mặc đã tiêu tan, cả
người trở nên nhẹ nhàng khoan khoái.

– Anh Diệp, đã đến Băng Hồ rồi.

Giọng nói của Vân Tử Y đúng lúc này truyền đến, Diệp Mặc sau khi vào xe ngựa
liền không phát ra âm thanh nào cả, tuy rằng chớp mắt đã một ngày một đêm trôi
qua, nhưng Vân Tử Y cũng không dám đánh thức Diệp Mặc. Bây giờ đã đến Băng Hồ,
cô mới dám đánh thức Diệp Mặc.

– Tốt.

Diệp Mặc chỉ đáp lại một tiếng, lập tức như một ngọn gió cuốn vào sơn môn của
Băng Hồ, trong chớp mắt đã không thấy gì nữa.

Vân Tử Y ngơ ngác nhìn Diệp Mặc đã biến mất trong chốc lát, trong lòng căn bản
là không thể bình tĩnh trở lại, cô đã biết rằng sau khi Diệp Mặc trải qua cuộc
đại chiến ở núi Thần Châu đã bị thương, hắn trên xe ngựa là để trị thương mà
thôi.

– Ai vậy, đứng lại.

Diệp Mặc vừa đến giữa cửa đại điện trung tâm thì lập tức đã có người chặn hắn
lại.

Diệp Mặc dùng thần thức quét ra ngoài, mặt có chút biến sắc, hắn không nhìn
thấy Mục Tiểu Vận đâu. Chẳng những không thấy Mục Tiểu Vận, đến cả Phượng Mỗ
hắn cũng không nhìn thấy.

Ba cái bóng rất nhanh liền tiến đến trước mặt Diệp Mặc, ba người này Diệp Mặc
quen hai người, người còn lại mặc dù hắn không quen, nhưng khi trước ở Băng Hồ
dường như cũng đã gặp, hình như là một trưởng lão ở Băng Hồ.

– Mạc… Diệp tiên sinh…

Sau khi Miêu Lan nhìn thấy Diệp Mặc, nét mặt của cô rất phức tạp, cũng không
biết nên xưng hô thế nào với Diệp Mặc, cuối cùng chỉ có thể gọi là Diệp tiên
sinh.

Diệp Mặc gật gật đầu, không để ý đến xưng hô của Miêu Lan, mà trực tiếp hỏi:

– Tiểu Vận đâu? Cô ấy đi cùng với Phượng Mỗ. Sao lại không nhìn thấy ai cả?

Miêu Lan nói vội vàng:

– Bà ngoại vẫn chưa về, bốn đệ tử đi cùng bà cũng chưa trở về.

Diệp Mặc nhíu nhíu mày, giọng điệu lạnh như băng, nói:

– Tôi đi sau cũng đã đến rồi, Phượng Mỗ đi trước tại sao giờ này vẫn chưa trở
về?

Miêu Lan còn chưa kịp trả lời, vị trưởng lão đứng sau cô đã hừ lạnh một tiếng:

– Cậu là cái thứ gì? Phượng Mỗ trở về cũng cần phải báo cáo cho cậu hay sao?

Diệp Mặc thản nhiên nói:

– Tôi chỉ muốn hỏi vợ tôi, Tiểu Vận đâu rồi? Còn người khác thì tôi không
quan tâm.

– Mục Tiểu Vận sao? Chỉ là một đệ tử của Băng Hồ chúng ta, cậu cho dù là
người như thế nào của cô ta, cũng có tư cách gì đến đây hỏi chuyện? Cút đi,
đây không phải chỗ cho cậu đến.

Vị trưởng lão này dường như không quen nhìn Diệp Mặc, vung tay lên muốn làm gì
đó.

Miêu Lan khẩn trương, cô biết vị trưởng lão này vừa mới đến, còn chưa biết
chuyện ở núi Thần Châu. Nếu Diệp Mặc đã đến đây, có nghĩa là hắn đã thắng
trong đại chiến ở núi Thần Châu. Cô liền vội vàng kéo tay vị trưởng lão, nói:

– Hỗ trưởng lão, có gì từ từ nói…

Giọng nói của Diệp Mặc trở nên lạnh như băng:

– Tôi hỏi một câu nữa, Mục Tiểu Vận đang ở đâu? Phượng Mỗ đang ở đâu?

Người phụ nữ trung niên bị Miêu Lan gọi là Hỗ trưởng lão kia nghe xong lời của
Diệp Mặc lại hừ lạnh một tiếng, nói:

– Hành tung của Phượng Mỗ là chuyện cậu có thể biết được hay sao? Cũng chỉ là
một con kiến mà thôi. Cái cô Mục Tiểu Vận kia ta sớm đã không thích rồi, chiếm
dụng phần lớn tài nguyên của môn phái, suốt ngày đứng trên Băng Hồ lẳng lơ.
Cậu chính là cái tên súc sinh khiến cho cô ta lẳng lơ hay sao? Cậu đã kiêu
ngạo như vậy, tôi đành…

Chỉ có điều đột nhiên bà ta ngừng lời, dưới cánh tay vung lên của Diệp Mặc, cổ
bà phun ra một tia máu.

– Cậu…

Vị trưởng lão này hoảng sợ chỉ vào Diệp Mặc, chỉ nói được một từ, không nói
thêm được gì nữa, bà không ngờ thân thủ của người thanh niên này lại lợi hại
đến vậy, thuận tay một cái là có thể giết chết bà. Bà thậm chí cũng không biết
đối phương ra tay như thế nào.

– A…

Miêu Lan và Phủ quản gia ở một bên đứng ngây ra nhìn cảnh tượng trước mắt.
Sửng sốt một lúc lâu, một câu cũng không nói nên lời. Một người luyện võ Địa
cấp, đến phản kháng để có đường sống đều không có, đã bị Diệp Mặc giết chết.

Diệp Mặc lúc này lòng nóng như lửa đốt, mà người phụ nữ này còn không ngừng
nhục mạ Mục Tiểu Vận, làm sao hắn có thể nhẫn nhịn được. Dự cảm của hắn lúc ở
núi Thần Châu không hề sai. Phượng Mỗ chắc chắn là có ý nghĩ gì đó, nhưng lúc
đó hắn chỉ có thể giao phó Tiểu Vận cho Phượng Mỗ, ở bên hắn chỉ có một con
đường chết mà thôi.

Hơn nữa trước khi hắn đi cũng đã có phòng bị, một viên Giải Độc Đan chưa dùng
hết ở Ngũ Uẩn Sơn đã bị hắn làm thành Minh Ý Đan đưa cho Phượng Mỗ. Hơn nữa
hắn còn có một loại thuốc khác, đó là Hồi Xuân Đan đã thêm dược liệu, giúp Mục
Tiểu Vận luyện thành một chiếc vòng tay.

Một khi chiếc vòng tay phòng ngự của Mục Tiểu Vận bị đập vỡ, sương mù bên
trong sẽ tràn ra, người thường ngửi phải sương mù này sẽ không sao, nhưng
người đã ăn Giải Độc Đan, trong ba mươi sáu giờ sau khi ngửi phải sương mù
này, một loại dược liệu bên trong sương mù sẽ trung hòa với một loại dược liệu
trong Giải Độc Đan.

Giải Độc Đan vốn là không có độc, nhưng nếu một loại dược liệu trong đó bị
trung hòa, thì sẽ biến thành chất kịch độc ăn mòn kinh mạch.

Hơn nữa Diệp Mặc tin rằng, nếu Phượng Mỗ động thủ với Mục Tiểu Vận, hoặc là
những người khác trong Băng Hồ động thủ với Mục Tiểu Vận thì Phượng Mỗ đều sẽ
bị trúng độc. Chỉ cần Phượng Mỗ trúng độc thì sẽ không dám động đến Mục Tiểu
Vận, bởi vì chỉ có hắn mới có thể giải độc, một khi đã động vào Mục Tiểu Vận,
chất độc kia sẽ không thể nào giải nổi.

Thế nhưng lúc đó, sau khi Diệp Mặc đi vào Băng Hồ, không những thần thức không
nhìn thấy Mục Tiểu Vận, mà kí hiệu thần thức mà hắn để lại trên vòng tay của
Mục Tiểu Vận cũng không thấy tung tích. Điều này làm cho Diệp Mặc cực kì hoảng
sợ, mặc dù biết Miêu Lan nói rằng Phượng Mỗ chưa trở về là sự thật, nhưng hắn
vẫn muốn Miêu Lan có thể nói cho hắn biết Phượng Mỗ đi đâu rồi.

– Diệp tiên sinh… Phượng Mỗ đúng là chưa trở về, xe ngựa của chúng tôi ở
sau xe ngựa của bà ấy, thế nhưng chúng tôi đã về được hơn một ngày rồi, nhưng
vẫn chưa thấy Phượng Mỗ đâu. Chúng tôi cũng quả thực là không biết Phượng Mỗ
đi nơi nào rồi.

Lúc này Phủ quản gia chủ động nói, y biết loại người hay chém giết như Diệp
Mặc, muốn giết sạch Băng Hồ, quả thực là một chuyện dễ dàng.

Trong lòng Diệp Mặc trầm xuống, hắn sợ nhất là nghe thấy câu này. Hắn không
thể tưởng tượng được Phượng Mỗ lại không trở về Băng Hồ, điều này làm cho hắn
hoàn toàn không có phương hướng.

Không được, phải đi tìm Phượng Mỗ mới được. Diệp Mặc nghĩ đến đây, không muốn
lãng phí thêm thời gian ở Băng Hồ nữa. Hắn lập tức xoay người rời đi, chỉ có
điều đi được vài bước, hắn lại xoay người lại, lạnh giọng nói:

– Tất cả những người trong Băng Hồ tính từ bây giờ phải rời khỏi nơi này,
trước khi tìm được Mục Tiểu Vận, không được phép lại gần Băng Hồ một bước. Nếu
không, giết không tha.

Miêu Lan và Phủ quản gia theo bản năng rùng mình một cái, bọn họ có thể cảm
nhận được sát khí trong giọng nói của Diệp Mặc, nếu không đi, hắn thực sự là
có thể đại khai sát giới.

Nhìn bóng lưng Diệp Mặc rời đi, Phủ quản gia lắc đầu thở dài, một lúc lâu sau
mới nói với Miêu Lan:

– Đệ tử Băng Hồ đành giải tán vậy, đi bốn phương rèn luyện là được rồi.

– Phủ quản gia, ông…

Miêu Lan nhìn Phủ quản gia không hiểu, ngoại trừ Phượng Mỗ, Phủ quản gia có
quyền lực lớn nhất Băng Hồ, ông nói giải tán, vậy thực sự phải giải tán.

Phủ quản gia lại thở dài, y mơ hồ biết nguyên nhân Phượng Mỗ mất tích. Nhưng y
không dám nói, y sợ một khi y nói ra, sẽ chọc giận đến tên sát thần trước mặt
này, Băng Hồ căn bản là không phải giải tán, mà là hoàn toàn bị giết sạch.

Hơn nữa theo sự nhìn nhận của Phủ quản gia, nếu Phượng Mỗ đã lựa chọn bước đi
này rồi, chẳng khác gì từ bỏ tất cả những người còn lại của Băng Hồ rồi. Lúc
này Mục Tiểu Vận rất có thể đã bị Phượng Mỗ giết, Phượng Mỗ mang theo bốn đệ
tử, hẳn là muốn hai người còn lại ở lại phụ tá Kỷ Y Lan mà thôi. Mà Diệp Mặc
chưa đại khai sát giới ở Băng Hồ, đối với bọn họ đây là kết cục tốt nhất rồi.

Phủ quản gia tuy rằng đã đoán đúng 90% ý của Phượng bà, nhưng y không biết
rằng sau khi Phượng Mỗ biết Mục Tiểu Vận có nhẫn trữ vật, bà thậm chí cũng từ
bỏ cả Kỷ Y Lan rồi.

Diệp Mặc giống như sao băng rơi vào Băng Hồ, hắn nhìn thấy Vân Tử Y vẫn đứng ở
đó đợi hắn, lập tức gật đầu nói:

– Cô cho tôi biết đường từ Băng Hồ tới núi Thần Châu, tôi đi tìm Tiểu Vận.
Đúng rồi, nếu cô biết vị trí của Thái Ất Môn và Côn Càn Môn thì cũng nói cho
tôi biết đi.

Vân Tử Y vừa nhìn thấy vẻ mặt của Diệp Mặc, lập tức biết rằng hắn không tìm
được Mục Tiểu Vận, trong lòng lại thấy căng thẳng. Cô dường như nhìn ra địa vị
của Mục Tiểu Vận trong lòng Diệp Mặc, bây giờ Diệp Mặc không tìm thấy Mục Tiểu
Vận, không biết sẽ phát sinh ra hậu quả thế nào.

Nhưng Vân Tử Y cũng không hỏi gì cả, mà lấy ra một tấm bản đồ đưa cho Diệp
Mặc.

Diệp Mặc nhận tấm bản đồ, phát hiện ra trên đó là vị trí tỉ mỉ của các môn
phái, những rặng núi lớn đều được đánh dấu rành mạch, đường bộ từ núi Thần
Châu đến Băng Hồ cũng được đánh dấu rất rõ ràng.

– Cảm ơn. Tôi phải đi rồi, cô ở Đàn Thành chờ tôi, sau khi xong chuyện của
tôi, tôi sẽ đến Đàn Thành tìm cô, làm cho cô một việc.

Nói xong Diệp Mặc xoay người rời đi.

– Đợi một chút, anh Diệp.

Vân Tử Y bỗng nhiên gọi Diệp Mặc lại.

Nhìn thấy Diệp Mặc quay đầu lại nhìn cô, Vân Tử Y vọi vàng nói:

– Anh Diệp, trong mấy năm anh đi, Tiểu Vận đều đứng ở trên khối đá lớn này
chờ anh…

Vân Tử Y vừa dứt lời, Diệp Mặc đã đứng ở khối đá lớn ở bên kia Băng Hồ. Trên
mặt khối đá còn có hai dấu chân mờ, vừa thấy đã biết rằng đây là do đứng ở đây
trong thời gian dài tạo nên.

Vuốt ve hai dấu chân mờ trên khối đá lớn, trong lòng Diệp Mặc dâng lên nỗi nhớ
Mục Tiểu Vận. Bất kể như thế nào, hắn cũng phải đi tìm Mục Tiểu Vận. Hắn và
Mục Tiểu Vận đã là vợ chồng, trong lòng có một loại cảm giác, đó là Mục Tiểu
Vận vẫn còn sống.

Ngay sau đó, Diệp Mặc đã đạp lên Phi Kiếm, từ trên khối đá lớn xẹt qua Băng
Hồ, biến mất trong không trung.

Từ Băng Hồ đến núi Thần Châu đối với người thường mà nói thì rất xa, nhưng đối
với Diệp Mặc chỉ mất có mười phút, nhưng hắn đi đi lại lại tìm vô số lần, cũng
không có chút dấu vết nào. Dấu hiệu thần thức mà hắn lưu lại, cũng không có
chút cảm ứng nào.

Mặt trời đã dần dần hạ xuống, trong lòng Diệp Mặc càng ngày càng thất vọng, cả
một ngày, hắn không thu hoạch được gì.

– Thái Ất môn, Côn Càn phái…

Sau khi Diệp Mặc gằn từng tiếng nói ra sáu chữ này, dưới chân Phi Kiếm liền
lóe lên một ánh sáng, không làm tiếp việc vô dụng này nữa, mà trực tiếp bay về
phía Thái Ất môn.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.