Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 737: Mưu kế của Kim trưởng lão


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

— o —

Chương 737: Mưu kế của Kim trưởng lão

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Ban đầu Mạc Hữu Thâm tức giận, chỉ bởi vì gã thực sự không thể chấp nhận được
sự thay đổi và thái độ của Mục Tiểu Vận. Hiện tại gã đã hoàn toàn tỉnh táo
lại, cho nên gã nghe Kỷ Y Lan nói xong, lại không có bất kỳ sự bất mãn nào.
Ngược lại gã cười nhạt nói:

– Vị sư tỷ này, tôi cũng không hề nói Tiểu Vận không phải là đệ tử của Băng
Hồ.

Tạm dừng một chút, gã lại nói:

– Tiểu Vận vốn là vị hôn thê của tôi. Chỉ bởi vì tôi, cô ấy tạm thời có chút
tức giận mà thôi. Tôi nghĩ nếu tôi và Tiểu Vận có thể khôi phục quan hệ, như
vậy Băng Hồ và Thái Ất Môn cũng là thân môn

Mạc Hữu Thâm nói càng khiến Kỷ Y Lan tức giận hơn. Chỉ có điều cô còn chưa nói
gì, Mục Tiểu Vận liền lạnh giọng nói:

– Mạc Hữu Thâm, Mục Tiểu Vận tôi cho tới bây giờ không có bất kỳ quan hệ gì
với anh. Trước kia là như vậy, bây giờ cũng vậy. Về sau vẫn là như vậy.

– Tôi chỉ yêu một mình tướng công tôi. Nếu sau này anh dám ở trước mặt tôi
nói những lời như vậy, đừng trách đao của tôi vô tình.

– Ha ha. . . Hoá ra cháu Mạc và đệ tử thiên tài của Băng Hồ còn có một tầng
quan hệ như thế. . . .

Một giọng nói già nua bỗng nhiên vang lên.

Theo âm thanh rơi xuống, một ông lão to béo xuất hiện ở trước mặt mấy người.
Ông già này tóc thưa thớt, trán có chút sáng bóng. Hai bên huyệt thái dương
nhô lên rất cao.

– Kim trưởng lão. . . .

Mạc Hữu Thâm thấy ông già này, lập tức rất kính cẩn, tiến lên khom lưng thi
lễ.

Ông già này tươi cười đầy mặt gật đầu nói:

– Không tồi, cậu thật sự không tồi.

Nói xong ông ta lại xoay người quan sát Mục Tiểu Vận một chút, liên tục gật
đầu nói:

– Tốt, tốt, quả nhiên là vạn dặm không có một người. . .

Lúc này Vân Tử Y lại tiến lên thi lễ nói:

– Thần Thương Hội, Vân Tử Y ra mắt Kim trưởng lão Thái Ất Môn. . . .

Ông lão to béo này dường như lúc này mới nhìn thấy Vân Tử Y. Ông ta có chút
không hứng thú nói:

– Hóa ra là Tử Hoa Tiên Tử. Chào cô, chào cô. Cô xem mắt tôi thế này. . .

Vân Tử Y cười nhạt, không có vẻ gì kinh ngạc. Đương nhiên cô ta biết lão già
này đã nhìn thấy mình rồi. Chỉ có điều ông ta muốn mình chủ động chào mà thôi.

Ông già này chỉ nói với Vân Tử Y nửa câu liền chuyển hướng về phía Mục Tiểu
Vận, rất cao hứng nói:

– Cô chính là Mục Tiểu Vận? Đệ tử thiên tài của Băng Hồ sao?

Mục Tiểu Vận biết ông lão này là người của Thái Ất Môn, cũng là kẻ địch của
tướng công mình, lập tức đã không có hứng thú trả lời. Cho nên ông lão này
hỏi, cô lại không nói gì.

– Tiểu Vận, vị này chính là trưởng lão Tiên Thiên của Thái Ất Môn chúng ta.
Cô không được vô lễ.

Mạc Hữu Thâm còn muốn được Mục Tiểu Vận tha thứ, đương nhiên sẽ không để Mục
Tiểu Vận đắc tội với trưởng lão của Thái Ất Môn.

Mục Tiểu Vận hừ lạnh một tiếng, lạnh giọng nói:

– Mạc Hữu Thâm, anh nói chuyện chú ý một chút. Tôi là tôi, anh là anh. Chúng
ta không có bất kỳ quan hệ gì. Tôi là người của Băng Hồ. Còn nữa, Tiểu Vận
không phải để cho anh gọi. Xin hãy tự trọng.

Mục Tiểu Vận nói như vậy, người ở chỗ này đều nghe được hiểu được. Trong lời
của cô biểu lộ cô là người của Băng Hồ. Ông già này là ai, cũng không có bất
kỳ quan hệ gì với cô.

– Ha ha, không có vấn đề gì. Tôi thích người có tính cách như vậy. Cháu Mạc.
Thật không ngờ được cháu và đệ tử thiên tài của Băng Hồ còn có loại quan hệ
này. Tốt, tốt, tốt. . .

Sau khi Kim trưởng lão to béo này liên tiếp nói mấy chữ tốt, lại nhìn Kỷ Y Lan
nói:

– Vị này chính là chưởng môn tương lai của Băng Hồ phải không? Không ngờ được
Mục Tiểu Vận của quý môn lại là vợ tương lai của người Thái Ất Môn chúng tôi.
Tốt, tốt. Cháu Mạc sắp trở thành đệ tử nòng cốt của Thái Ất Môn. Đệ tử nòng
cốt của Thái Ất Môn tôi và đệ tử thiên tài của Băng Hồ, quả thực là trai tài
gái sắc. . . Sau khi trở về cô nói với Phượng Mỗ một tiếng. Một thời gian ngắn
nữa Thái Ất Môn chúng tôi sẽ tới cầu hôn. Đương nhiên không thể thiếu lễ vật
được. . .

Sau khi Kỷ Y Lan nghe ông ta nói xong lời này sắc mặt lập tức liền đại biến.
Tên mập này quả thực không biết xấu hổ. Đây căn bản là tìm cớ muốn cướp Mục
Tiểu Vận đi, khiến Băng Hồ vĩnh viễn không có ngày ngẩng đầu lên. Lúc này Kỷ Y
Lan rốt cuộc hối hận mình không nên dẫn Mục Tiểu Vận ra ngoài. Cô ta không ngờ
được sẽ xảy ra chuyện như vậy.

Mạc Hữu Thâm lập tức mừng rỡ. Gã không ngờ được suy nghĩ của mình thật sự có
thể biến thành sự thật.

Mục Tiểu Vận cười lạnh một tiếng. Đối với kẻ thù cô căn bản không muốn nói bất
kỳ lời nào. Cô nhìn Kỷ Y Lan nói:

– Chị Y Lan, chúng ta đi thôi.

Nói xong cô cũng không để ý tới Kim trưởng lão và Mạc Hữu Thâm, không ngờ xoay
người rời đi.

Cũng không biết qua bao lâu, Diệp Mặc cảm giác được đầu mình đau buốt từng
cơn. Đã xảy chuyện gì vậy? Hắn lập tức kinh hãi đứng lên, thoáng nhìn về phía
ba gốc Già Lam Hoa trong tay. Diệp Mặc lập tức nhớ được chuyện lúc trước.

Lúc trước hẳn là hắn đang hái thuốc ở Ngũ Uẩn Sơn. Sau đó hắn đã phát hiện
vườn Linh Dược thượng cổ. Trong vườn Linh Dược có rất nhiều dược liệu khiến
hắn chảy nước miếng. Hắn tới cửa vườn linh dược, còn chưa kịp thu thập dược
liệu trong đó, hoặc là nói chỉ đào được gốc cây Già Lam Hoa ở cửa đã bị một áp
lực cường đại bám lấy. Sau đó dường như có một lực hút, hút hắn đi.

Đây hình như là một loại lực lượng không gian. Bị lực lượng không gian cuốn
đi? Bản thân Diệp Mặc cũng không thể tin được.

Lực lượng không gian? Nếu là lực lượng không gian, vì sao hắn còn chưa có
chuyện gì? Ở dưới sự lôi kéo của lực lượng không gian, không cần phải nói tới
hắn, cho dù là tu sĩ Nguyên Anh Kỳ cũng không thể may mắn thoát khỏi?

Sau khi nhớ tới việc này, sắc mặt Diệp Mặc rất khó coi. Đương nhiên, hiện tại
hắn biết ban đầu đã xảy ra chuyện gì. Hắn có thể khẳng định khói độc này tồn
tại chính là để bảo vệ vườn Linh Dược. Về phần lực hút lôi hắn đi nhất định là
một không gian truyền tống Trận. Hơn nữa Truyền Tống Trận này chỉ có một
chiều. Nói đúng hơn là người bố trí trận pháp chính là thông qua Truyền Tống
Trận này để giết người.

Một khi bị không gian Truyền Tống Trận tống đi, cho dù người lợi hại đến mấy,
cũng sẽ bị không gian xé thành mảnh nhỏ. Tên khốn bố trí Truyền Tống Trận giết
người này, thật sự là rất thâm độc.

Bởi vì tu vi của người bố trí tất cả điều này khẳng định phải cao hơn hắn
không biết bao nhiêu lần, cho nên hắn không thể phát hiện. Tuy nhiên cũng may
chuyện này không tính là quá tệ. Ít nhất ở đây hắn vẫn còn giữ được tính mạng
của mình.

Diệp Mặc muốn chửi ầm lên, thảo nào tên khốn kiếp này phải chết sớm như vậy.
Loại người này chết thì chết rồi, còn muốn để lại thứ hại người đó.

Không đúng. Bỗng nhiên Diệp Mặc nghĩ ra mình đã bị một không gian Truyền Tống
Trận một chiều đánh lén, hẳn là đã chết mới đúng, vì sao vẫn có thể còn sống?

Diệp Mặc nghĩ đến đây, lập tức đứng lên nhìn xung quanh một lát. Hắn phát hiện
không ngờ mình bị vây trong một không gian tối tăm.

Đây là nơi nào? Vì sao quen thuộc như thế? Diệp Mặc nhíu mày, nhưng hắn lập
tức liền nhận ra đây là chỗ nào.

Thần thức của hắn quét qua nơi này. Hắn thấy chấm tròn màu vàng, cũng chính là
thứ mà ba tờ giấy vàng hóa thành. Dựa theo suy đoán ban đầu của Diệp Mặc, chấm
tròn màu vàng này là một thế giới độc lập. Sau đó thần thức của hắn quả thật
cũng xác định trong này quả nhiên là một thế giới.

Hiện tại xem ra, không ngờ hắn đã tiến vào trong thế giới này. Hắn vào đây
bằng cách nào?

Diệp Mặc tỉnh táo lại, hắn bắt đầu cẩn thận suy ngẫm chuyện này. Hắn bị Truyền
Tống Trận đánh lén là sự thật, nhưng không chết cũng là sự thật.

Sở dĩ hắn tiến vào thế giới không gian này, đó là bởi vì ba tờ giấy vàng kia
hóa thành chấm tròn màu vàng đã nhận chủ. Trước khi hắn chết, không ngờ đã chủ
động bảo vệ chủ, đưa hắn đến thế giới của tờ giấy vàng. Nhờ đó, hắn mới bị lôi
kéo vào trong không gian này, cứu hắn một mạng. Khó trách được trước khi hắn
bị cuốn đi, hắn dường như bị cái gì đó hút vào. Hóa ra là do tờ giấy vàng tạo
thành.

Ba tờ giấy vàng này quả nhiên không phải là vật đơn giản. Diệp Mặc giật mình,
âm thầm cảm thấy may mắn hắn đã lấy được ba tờ giấy vàng này. Bằng không cho
dù phải chết hắn cũng không biết mình chết như thế nào. Tờ giấy vàng này nhất
định là thế giới có linh tính. Đáng tiếc chính là tu vi của hắn bây giờ căn
bản cũng không có cách nào biết được nguyên nhân cụ thể.

Sau khi Diệp Mặc hiểu được chuyện gì đã xảy ra. Hắn đứng lên, tính ra ngoài
trước. Hắn không biết mình đã hôn mê bao lâu. Nếu chẳng may đã qua một thời
gian dài, khẳng định Tiểu Vận sẽ rất sốt ruột.

Tuy rằng trước đây, Diệp Mặc chưa từng có thế giới không gian như vậy, nhưng
hắn biết, thế giới không gian này đã nhận chủ rồi, chỉ cần ý niệm hơi động, là
có thể ra vào được.

Nhưng ý niệm của Diệp Mặc động vô số lần, cuối cùng thậm chí kêu to thành
tiếng “Ra ngoài, ra ngoài. . .” Nhưng sự thật là vị trí của hắn vẫn không hề
di chuyển, vẫn còn đang ở trong thế giới của tờ giấy vàng.

Một giờ sau, Diệp Mặc đã thử qua tất cả các biện pháp, hắn vẫn không thể ra
ngoài. Mồ hôi lạnh trên người hắn lập tức tuôn ra. Không thể tưởng tượng được,
tuy thế giới giấy vàng cứu hắn một mạng, nhưng hắn không thể vĩnh viễn bị giam
ở trong này được. Hắn còn có rất nhiều chuyện phải làm.

Diệp Mặc cũng biết rất nhiều loại pháp bảo cực phẩm đều có các loại linh khí.
Có lẽ bởi vì sau khi bản thân tờ giấy vàng hấp thu chân khí và thần thức của
hắn mà nảy sinh khí linh cũng không chừng. Chỉ có điều, sau khi linh khí này
kéo hắn vào, lại quên đưa hắn ra ngoài.

Nghĩ đến đây, Diệp Mặc bắt đầu lớn tiếng gọi:

– Có người ở đây hay không. Là ai đưa tôi vào, ra đi, nhanh đưa tôi ra ngoài.

Nhưng cho dù hắn gọi rách cổ họng, bốn phía vẫn hoàn toàn yên tĩnh.

Diệp Mặc tỉnh táo lại. Hắn biết tiếp tục như vậy cũng không làm nên chuyện gì.
Sau khi cất ba cây Già Lam Hoa trong tay vào trong nhẫn, Diệp Mặc bắt đầu tìm
một lối ra trong thế giới tối tăm này.

Sau khi Diệp Mặc dạo qua xung quanh một vòng, mới biết được không gian này
cũng không lớn lắm. Nhiều nhất cũng không quá mấy trăm mét vuông mà thôi.
Nhưng mấy trăm mét vuông, ngoại trừ có thể nhìn thấy một gian nhà ra, những
chỗ còn lại vẫn là một mảnh tối tăm, căn bản là không đi vào được.

Diệp Mặc chỉ thấy có một gian nhà, những chỗ khác cái gì cũng không có. Có thể
nói là hoàn toàn trống rỗng. Nhưng nhìn từ bên ngoài gian nhà có thể thấy được
bên trong gian phòng căn bản không có khả năng có cái gì. Bởi vì nó quá nhỏ.

Cuối cùng Diệp Mặc chỉ có thể đi vào phòng này. Nhà này quả thật rất nhỏ. Thậm
chí bên trong chỉ để được một thứ. Chính xác mà nói thứ bên trong cũng không
chỉ có một thứ.

Chính giữa phòng có một tấm bia đá. Mà trên mặt tấm bia đá còn có một ngọc
giản.

Diệp Mặc cầm lấy ngọc giản, dùng thần thức quét vào. Bên trong rõ ràng là một
quyển sách tu luyện công pháp Hồng Mông Tạo Hóa Quyết. Đương nhiên Diệp Mặc
biết công pháp tu luyện này. Lần đầu tiên thần thức của hắn tiến vào chỗ này,
đã nhận ra được một bộ phận nhỏ. Hiện tại xem ra bộ hoàn chỉnh quả nhiên đều ở
bên trong này. Sau đó Diệp Mặc căn bản cũng không nhìn, bởi vì tin tức bên
trong thực sự quá mức rộng, cũng không có cách nào xem hết.

Nhưng lời đầu trong quyển sách Hồng Mông Tạo Hóa Quyết lại khiến Diệp Mặc hiểu
được chuyện gì đã xảy ra.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.