Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 729: Không nỡ


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

— o —

Chương 729: Không nỡ

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Diệp Mặc vốn cũng chỉ muốn thử một chút xem sao, nếu thần thức không quét vào
được, hắn sẽ thu hồi thần thức. Thăng cấp luyện khí tầng sáu này vốn là nằm
trong dự liệu của Diệp Mặc, không có gì đắc ý, nhưng nếu có thể biết được ba
tờ giấy vàng này là vật gì, đây mới là cái khiến Diệp Mặc để ý nhất. Cho nên
việc thứ nhất sau khi hắn thăng cấp luyện khí tầng sáu, chính là dùng thần
thức dò xét tờ giấy vàng.

Thần thức của Diệp Mặc lại đụng vào đốm tròn màu vàng, không ngờ không bị bắn
ra, Diệp Mặc trong lòng vui vẻ, hoá ra vào không được là vì tu vi thần thức
của mình quá thấp.

Mà lần này, thần thức Diệp Mặc không bị ngăn trở tiến nhập vào đốm tròn màu
vàng.

Nhưng sau khi thần thức Diệp Mặc tiến vào, chỉ có trong nháy mắt, Diệp Mặc
liền cảm thấy chân khí đan điền và thần thức của mình giống như lần trước,
hoàn toàn bị đốm tròn màu vàng hấp thu, giống như bị cắn nuốt, tốc độ thậm chí
nhanh hơn so với lần trước. Diệp Mặc thầm kêu không ổn rồi, lập tức thu hồi
thần thức, nhưng thần trí của hắn và chân khí không ngờ biến mất tăm mất tích.

Đang lúc Diệp Mặc cho rằng sắp hộc máu ngất đi, hắn dường như nhìn thấy một
mảnh thế giới mờ mịt. Một luồng tư liệu mãnh liệt căn bản không có trong ý
nghĩ của hắn, trực tiếp rót vào trong đầu của hắn.

Diệp Mặc thậm chí có thể nghe được một tiếng vang rất nhỏ phát ra từ trong óc
của mình, sau đó ý thức của hắn trực tiếp bị bắn ra khỏi đốm tròn màu vàng của
đan điền.

Tuy rằng bị bắn trực tiếp ra ngoài, nhưng Diệp Mặc trong lòng là một trận vui
mừng, suy đoán của mình quả nhiên là đúng, đó là một thế giới. Tuy rằng hắn
chỉ có vào được một lát liền bị bắn ra, nhưng Diệp Mặc lại biết nơi mơ hồ kia
chính là thứ nằm bên trong đốm tròn màu vàng.

Mất đi chân khí và thần thức chỉ cần khôi phục một chút là được, hơn nữa hiện
tại đang từ từ khôi phục. Nói trắng ra tu vi của hắn vẫn là quá thấp. Có lẽ
sau khi tu vi của hắn đạt tới trình độ nhất định, thần thức lại quét vào trong
đó, cũng sẽ không xảy ra loại chuyện này nữa.

Diệp Mặc vừa định lấy linh thạch ra khôi phục chân khí, bỗng nhiên ngẩn ngơ,
vừa rồi có một số thông tin dũng mãnh chạy vào trong đầu của hắn, bây giờ lại
hoàn toàn hội tụ lại.

“Hồng mông sơ phân, vạn khí vĩnh tồn, thông mệnh dưỡng thần, tâm thần thông
chân… Tư thần luyện dịch, tạo hóa chi đệ thất bách nhị thập cửu chương bất
xá môn…” Khúc dạo đầu khẩu quyết giống như khắc rõ ở trong đầu Diệp Mặc, vô
cùng rõ ràng.

Sau khi vài đoạn trước chấm dứt, vài chữ “Hồng Mông tạo hóa quyết” khắc sâu
vào trong đầu Diệp Mặc.

Diệp Mặc đột nhiên đứng lên, trên mặt tràn đầy kinh hãi, không ngờ là một bài
pháp quyết tu chân? Người khác không hiểu ý tứ vài đoạn chữ này, nhưng Diệp
Mặc lại rất hiểu. Đây chẳng những là một quyển sách pháp quyết tu chân, hơn
nữa còn là một bài pháp quyết tu chân đẳng cấp vô cùng cao, ít nhất hắn vẫn
chưa nghe nói qua.

Tuy rằng Diệp Mặc là một Tu Chân giả, nhưng hắn ở Lạc Nguyệt cũng chỉ là một
Tu Chân giả cấp thấp, công pháp tu luyện cũng rất bình thường.

Diệp Mặc nhìn khẩu quyết tu luyện của quyển sách pháp quyết này một chút, pháp
môn chân khí cô đọng so với lúc trước không biết hùng mạnh hơn bao nhiêu. Thậm
chí không cần Trúc Cơ, hắn cũng có thể đem chân khí ngưng luyện thành chân
nguyên.

Điều càng khiến Diệp Mặc kinh hãi chính là, đây không ngờ là một quyển pháp
quyết tu luyện vô thuộc tính. Diệp Mặc mặc dù chưa nhìn thấy qua, nhưng lại
nghe nói qua pháp quyết tu luyện vô thuộc tính rất quý báu. Trước đây rất lâu
ở đại lục Lạc Nguyệt, xuất hiện qua một quyển pháp quyết tu luyện vô thuộc
tính, bởi vì bản pháp quyết kia xuất hiện, đưa đến sự diệt vong của vô số môn
phái, vô số thiên tài cao thủ biến mất. Cuối cùng vẫn là bởi vì bản pháp quyết
kia mất tích, chuyện này mới dừng lại.

Nhưng hiện tại hắn không ngờ chiếm được một quyển pháp quyết như vậy, chuyện
này nếu bị người ở đại lục Lạc Nguyệt biết, hắn liền chết không có chỗ chôn.

Điều đáng tiếc duy nhất chính là số lượng tư liệu trong bản pháp quyết này chỉ
tới Trúc Cơ mà thôi, nói đúng là công pháp sau Trúc Cơ không có.

– Có lẽ là tu vi của mình quá kém, mới không có được thông tin nhiều hơn

Sau khi Diệp Mặc tự nói một câu, lại chậm rãi ngồi xuống, chuyện này tới quá
mức đường đột, khiến hắn không thể không suy xét một chút con đường tu luyện
về sau.

Khi Diệp Mặc đem toàn bộ đoạn pháp quyết tu chân này đọc lại một lần, tâm tình
dần bình tĩnh lại. Có thể nói pháp quyết tu chân này mới thích hợp cho hắn tu
luyện nhất, bởi vì hắn là linh căn 8 hệ. Nhưng khuyết điểm cũng tồn tại, thứ
nhất, công pháp tu luyện này cần tài nguyên gần như là nghịch thiên, hắn ở Địa
Cầu hoặc là tiểu thế giới phải lấy được những tài nguyên tu luyện này, sau đó
tu luyện tới trình độ nhất định, tương đương với việc nằm mơ.

Thứ hai, tu luyện 'Hồng Mông tạo hóa quyết' nhất định phải phế bỏ tu vi trước
kia của chính mình, đây đối với Diệp Mặc mà nói là một khiêu chiến thật lớn,
ít nhất hắn bây giờ còn không muốn làm như vậy. Hắn không dễ dàng gì mà thăng
cấp tới luyện khí tầng sáu, nếu phế bỏ toàn bộ, cho dù hắn có công pháp tu
chân nghịch thiên, nếu không có tài nguyên muốn tu luyện tới luyện khí tầng
sáu còn không biết cần phải bao lâu.

Thứ ba, công pháp này chỉ có đến kỳ Trúc Cơ, Diệp Mặc còn không biết sau đó có
thể có được gì nữa hay không, cho dù là có thể đạt được gì đó cũng phải tu
luyện tới trình độ nhất định mới có thể. Nếu chẳng may hắn tu luyện không đến
thì phải làm sao? Cho dù là hắn tu luyện được, sau khi tiến vào bên trong đốm
tròn màu vàng thì phải làm thế nào nữa?

Cuối cùng Diệp Mặc quyết định tạm thời không tu luyện 'Hồng Mông tạo hóa
quyết”, hắn nhất định phải có được năng lực tự bảo vệ mình. Nếu tìm không thấy
tài nguyên tu luyện, hắn thà rằng cả đời cũng không tu luyện thứ này, 'Hồng
Mông tạo hóa quyết' không có tiền đồ.

Nhưng Diệp Mặc cũng biết, hắn không tu luyện công pháp này, nhưng có thể dạy
cho Mục Tiểu Vận, Mục Tiểu Vận không có công pháp tu luyện, công pháp tu luyện
vô thuộc tính này thích hợp với chính mình, cũng sẽ thích hợp với nàng.

Mặc dù là một công pháp tu luyện cần lãng phí nhiều tài nguyên, nhưng có thể
vì Mục Tiểu Vận tìm được một pháp quyết thích hợp cho việc tu luyện của nàng,
Diệp Mặc trong lòng vẫn rất vui.

Thấy Diệp Mặc đi ra, Mục Tiểu Vận lập tức vui vẻ chạy tới, lần này thời gian
Diệp Mặc bế quan hơi dài, cô thậm chí đã có chút lo lắng.

– Tiểu Vận, có phải Kỷ Y Lan kia lại tìm em hay không?

Diệp Mặc thần thức đảo qua, liền biết Kỷ Y Lan vừa mới rời đi.

Mục Tiểu Vận gật gật đầu nói:

– Vâng, cô ấy đã tới tìm em vài lần, nhưng em không đồng ý, em nói cho cô ấy
biết, em chỉ muốn cùng tướng công ở cùng một chỗ. Nhưng hôm nay, cô ấy cũng
tới tìm anh, em nói anh đang bế quan, cho nên cô ấy bảo ngày mai lại tới lần
nữa.

– Tiểu Vận, anh đã tìm được công pháp tu luyện cho em, anh sẽ dạy cho em, sau
đó em tu luyện trước. Anh phải đi ra ngoài một chuyến, em ở nơi này chờ anh
trở lại là được rồi.

Diệp Mặc vừa mới nói xong, Mục Tiểu Vận liền khẩn trương lên, cô giơ tay giữ
lấy Diệp Mặc nói:

– Diệp lang, anh muốn đi sao? Em muốn ở bên anh.

Diệp Mặc ôm chầm Mục Tiểu Vận, dịu dàng nói:

– Em bây giờ ở nơi này rất an toàn, chúng ta tu luyện đều cần tài nguyên, nếu
như không có tài nguyên, cuộc đời chúng ta cũng chỉ có thể như thế này thôi.
Tu vi của em hiện tại còn quá thấp, nơi anh muốn đi có chút nguy hiểm, nếu
mang theo em, nói không chừng hoàn toàn ngược lại. Anh cũng đã từng nói qua,
mục đích anh tới đây chủ yếu chính là tìm kiếm tài nguyên tu luyện.

– Diệp lang, chúng ta cứ sinh hoạt chung một chỗ như vậy, sau đó cùng nhau
sống tới già cũng không phải rất tốt sao? Tại sao phải tu luyện? Em cảm thấy
em hiện tại rất hạnh phúc.

Mục Tiểu Vận từ trong đáy lòng không muốn rời khỏi Diệp Mặc, đây là lần đầu
tiên cô đề xuất ý kiến với Diệp Mặc.

Diệp Mặc yêu thương vuốt ve tóc của Mục Tiểu Vận, thật lâu sau mới lên tiếng:

– Tiểu Vận, kỳ thật anh cũng muốn cứ như vậy cùng bọn em sống đến già, đó
cũng là một loại hạnh phúc. Nhưng… khi anh quá yêu thương bọn em rồi, nếu
chỉ có mấy chục năm sống bên nhau, anh cảm thấy vẫn không đủ, anh muốn vĩnh
viễn sống cùng các em một chỗ. Hơn nữa, cho dù là chúng ta có thể bình thản cả
đời như vậy, nhưng người khác lại không nhất định để chúng ta sống bình yên.
Nếu như không tu luyện, mười Diệp Mặc như anh cũng đã sớm bị người ta giết,
thậm chí xương cốt cũng không còn.

– Diệp lang, rất xin lỗi, nhưng, nhưng em thật sự không muốn rời khỏi anh.

Mục Tiểu Vận biết Diệp Mặc tâm ý đã quyết, hơn nữa chồng nàng nói cũng đúng,
bọn họ không có thực lực sớm đã mất mạng. Cô chỉ có thể cúi đầu, khóc thút
thít.

– Tiểu Vận, anh sẽ dạy em pháp quyết trước, pháp quyết này tên là 'Hồng Mông
tạo hóa quyết”…

Diệp Mặc lần này lời nói còn chưa nói hết, đã bị Mục Tiểu Vận dùng miệng ngăn
lại. Chồng nàng sắp rời khỏi nàng, trong nội tâm nàng có một loại cảm giác
không nỡ mãnh liệt trỗi dậy. Đây là lần đầu tiên, cô chủ động như vậy.

Diệp Mặc lần đầu tiên nhìn thấy Mục Tiểu Vận nhiệt tình cháy rực như vậy, hắn
không thể tưởng được Mục Tiểu Vận vốn dịu dàng lại có thể nhiệt tình như vậy.

Cho dù lúc này Diệp Mặc muốn dặn dò Mục Tiểu Vận chuyện gì, hắn cũng sẽ không
nói vào lúc này. Y phục trên người của hai người được cởi ra từng cái một, sau
khi Mục Tiểu Vận ôm thân thể tinh tráng trần trụi của Diệp Mặc, cô mới nhớ tới
mình rốt cuộc đã làm chuyện gì, lập tức sắc mặt đỏ giống như xích hà, đây là
giữa ban ngày nha.

Mục Tiểu Vận cho tới bây giờ đều không nghĩ cô sẽ điên cuồng như vậy, nàng là
một thục nữ, nhưng vào thời khắc chồng mình sắp đi xa, cô không thể khống chế
được nội tâm kích động. Hoặc là nói cảm giác này không thể gọi là kích động,
mà là một loại cảm giác sợ hãi. Cô cảm giác chồng mình một khi rời đi, cô sẽ
mất đi tất cả, cô thật sự không nghĩ tới chuyện chồng cô sẽ rời đi.

Thời gian sống cùng Diệp Mặc đã khiến Mục Tiểu Vận có một loại cảm giác thoải
mái và vui vẻ mà trước đây chưa từng có, Diệp lang đối với cô ấy rất tốt, cho
dù cô gặp qua người chồng tốt nhất cũng làm không được. Thời điểm rời khỏi núi
Bắc Tử, chồng cô đã là người quan trọng nhất trong cuộc đời của cô rồi, hoặc
là nói người quan trọng duy nhất.

Nàng từ trong đáy lòng hy vọng chồng nàng có thể mang nàng cùng đi, cho dù là
chết, ít nhất cũng cùng chồng chết cùng một chỗ. Nhưng sau khi cô nghe xong
lời Diệp Mặc nói, lại sợ chính mình thật sự làm phiền tới chồng.

Diệp Mặc xoa xoa khóe mắt đọng nước của Mục Tiểu Vận, động tác dần dần ôn nhu.
Tại thời khắc này hắn thật muốn mang Mục Tiểu Vận cùng đi, nhưng hắn không
dám. Sương độc ở 'Ngũ uẩn sơn' ngay cả chính bản thân hắn cũng không dám cam
đoan được an toàn, nếu mang theo Mục Tiểu Vận, càng thêm nguy hiểm.

– Tiểu Vận, em hãy tin anh, anh chỉ là đi tìm dược liệu, em ở nơi này chờ
anh, anh nhất định sẽ trở về mang em rời khỏi nơi này.

Tâm sự hồi lâu, không ngờ đã là lúc xế chiều.

Nhưng Diệp Mặc còn muốn khuyên giải an ủi Mục Tiểu Vận đang nằm trong lồng
ngực, lúc này Mục Tiểu Vận ở trong lòng Diệp Mặc cũng giống như Lạc Ảnh và
Khinh Tuyết, đối với Diệp Mặc mà nói đều là người không thể thiếu.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.