Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
— o —
Chương 727: Giống như đã từng quen biết
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Mê Truyện
Sau khi Nghe xong lời nói của Chương trưởng lão Thái Ất Môn, mọi người đang
ngồi đều âm thầm kinh hãi. Nếu điều Chương trưởng lão nói là sự thật, như vậy
trong chuyện này nhất định là có người hãm hại. Khó trách Kỳ Hữu Tân có thể
nhịn được đau khổ, mà không tìm Hạ Trọng Viêm liều mạng.
– Có thể gây tổn thương cho Hạ Phó đường chủ, còn có thể giết Mẫn trưởng lão,
sau đó còn có thể vu oan hãm hại. Thậm chí còn mang theo Ngụy Ngọ đi Hàng Thủy
thành một chuyến, rồi mới nhẹ nhàng rời đi, người này… Người này…
Một vị trưởng lão đang ngồi kinh ngạc nói nửa câu đầu, liền nói không được
nữa.
Tuy rằng ông ta nói không được, nhưng người đang ngồi đều hiểu được ý tứ của
ông ta, ý tứ của ông ta là người này đã nghịch thiên. Có thể làm được những
điều này, ngoại trừ cao thủ Tiên Thiên trung kỳ trở lên, người thường là tuyệt
đối không làm được. Hơn nữa người này giết người xong còn bố trí nhiều nghi
hoặc như vậy, giành lấy thời gian để hắn chạy trốn, tức là nói người này làm
xong chuyện cũng không có bị trọng thương.
– Hơn nữa…
Lăng Vô Thủy nói hai chữ này liền dừng lại một chút, lại nhìn quanh bốn phía
một cái, rồi mới chậm rãi nói:
– Tôi phát hiện một điểm đáng ngờ, điểm này mới khẳng định Mẫn trưởng lão
đúng là bị người hãm hại, thậm chí người hãm hại Mẫn trưởng lão còn là đến từ
bên ngoài…
– Cái gì…
Nghe xong lời nói của Lăng Vô Thủy, mọi người đang ngồi gần như đều kinh ngạc
đứng lên. Có thể ngồi ở chỗ này, đương nhiên biết cái gì gọi là bên ngoài. Đất
Thần Châu, tương truyền là thế giới tu luyện mà thời thượng cổ dùng thủ đoạn
thông thiên cách ly ra mà thôi. Mặc dù chỉ là truyền thuyết, nhưng thời gian
lâu dài, liền biến thành sự thật.
Thế giới tu luyện này bởi vì trôi qua rất lâu rồi, hiện tại cũng chỉ có thể tu
luyện cổ võ bình thường thôi. Nhưng cho dù là tu luyện cổ võ, tu luyện tới cực
hạn cũng khiến người kinh sợ. Người tu luyện cao tầng ở tiểu thế giới. Đương
nhiên biết cái gì là bên ngoài. Cho tới nay, chỉ có người tiểu thế giới có thể
đi ra ngoài, người ở phía ngoài còn chưa thể vào được đây. Hiện tại ý tứ của
Lăng Vô Thủy nghĩa là, người ở bên ngoài chẳng những vào được đây, hơn nữa còn
có thể giết cao thủ Tiên Thiên, việc này còn chịu nổi sao?
– Lăng trưởng lão, trong chuyện này không phải chúng tôi không tin lời của
ông. Chỉ có điều đây cũng khiến người nghe rợn cả người một chút.
Lại một người đàn ông đứng lên, có chút giật mình nói.
Đối với bọn họ mà nói, một khi người ở bên ngoài có thể đi vào đến đây. Đó là
một chuyện đại sự, nghe nói khoa học kỹ thuật phía ngoài phát đạt, một quả bom
là có thể nổ một thành phố. Cho dù là bọn họ tu luyện cổ võ càng lợi hại. Cũng
không thể lợi hại hơn loại bom này.
Lăng Vô Thủy khoát tay áo
– Việc này chỉ là phán đoán của tôi, bởi vì Mẫn trưởng lão trước khi chết để
lại một chữ, mà cái chữ kia chính là một chữ 'Đoán'. Người này lưu lại cái chữ
này với mục đích có thể là vì khiến người của chúng ta hoài nghi Mẫn trưởng
lão trước khi chết lộ ra tin tức. Nhưng hắn thật không ngờ ở Thần Châu, thời
điểm chúng ta viết chữ 'Đoán', hai bên chữ kim kia đều có hai chấm, mà chữ hắn
viết lại không có.
– Theo tôi được biết, hiện ở thế giới Hoa Hạ bên ngoài, khi viết chữ 'Đoán'
không có hai chấm này. Cho nên, tôi mới hoài nghi đây là người ở bên ngoài.
Đương nhiên cũng không bài trừ là người trong chúng ta học tập phương pháp bên
ngoài, nhưng loại khả năng này không lớn. Tuy nhiên bất luận như thế nào, Mẫn
trưởng lão sẽ không viết như vậy.
Kỳ Hữu Tân thấy tất cả mọi người quay đầu lại nhìn về phía y, y gật gật đầu
nói:
– Đúng là như vậy. Mẫn trưởng lão và chỗ đất phía dưới người ông ấy, chúng ta
cũng đã đào lên, cùng đặt ở trong quan tài. Bởi vì cái chữ kia rất mơ hồ, tôi
cũng là mấy ngày hôm trước mới phát hiện ra, ngày hôm qua tôi nói cho Lăng
trưởng lão. Nhưng cho dù là như vậy, Hạ Trọng Viêm cũng không thể giải thích
nghi vấn. Bởi vì việc này y cũng có thể nghĩ đến, cũng có thể cố ý làm như
vậy.
Tuy rằng Kỳ Hữu Tân nhìn 'Đoán khí đường' với ánh mắt phẫn hận như cũ, nhưng
tất cả mọi người nhìn ra, y quả thật lý trí rất nhiều, thậm chí trong lòng của
y đã biết sự tình này hẳn là không có quan hệ đến 'Đoán khí đường'. Chỉ có
điều y nhất thời tìm không thấy đối tượng báo thù, lúc này mới gắt gao nhắm
vào Hạ Trọng Viêm.
Diệp Mặc tuyệt đối không thể ngờ được hắn viết thêm chữ này là vẽ rắn thêm
chân, nếu sớm biết như vậy, hắn nhất định sẽ đem thi thể Mẫn trưởng lão hóa
thành tro bụi, cũng giảm đi nhiều điểm đáng ngờ như vậy. Nhưng khi đó Diệp Mặc
nghĩ chỉ muốn lừa gạt mọi người ở Hàng Thủy thành một thời gian ngắn mà thôi,
cho nên cũng không có nghĩ sâu.
Trên thực tế hắn đã làm được, ít nhất mãi cho đến hơn hai mươi ngày sau, đối
phương mới nhớ tới chuyện này. Nhưng điều Diệp Mặc thật không ngờ chính là,
hắn còn phải ngồi cùng một con thuyền với những lão già này, thậm chí còn phải
ngồi một tháng.
– Lúc trước kim phiêu của cái tên rậm râu kia đều đến từ 'Ngân hàng Thần
Thương”, mà chúng ta đã hỏi qua Tử hoa tiên tử ở 'Ngân hàng Thần Thương'. Nghe
nói hắn cầm một đống vàng thỏi tới đổi kim phiếu, chỉ có điều hắn ở đâu có
nhiều vàng như vậy? Mà đống vàng đó vận chuyển vào Hàng Thủy thành như thế
nào?
Chương Trường Văn bổ sung nói một câu.
– Người này ở 'Ngân hàng Thần Thương' đổi nhiều kim phiếu như vậy, chẳng lẽ
'Thần thương hội' không điều tra?
– 'Thần thương hội' chỉ chú ý tới việc buôn bán với người khác mà thôi, cho
tới bây giờ cũng sẽ không điều tra tình hình khách hàng, sự tình này tôi đã
hỏi Tử Hoa tiên tử.
Chương Trường Văn lập tức trả lời.
Hạ Trọng Viêm Phó đường chủ của 'Đoán khí đường' tuy rằng trầm mặc không nói,
nhưng Vạn Hậu Đức lại nói:
– Người này tôi đánh trọng thương Hạ Phó đường chủ 'Đoán khí đường' chúng,
lại giết Ngụy Bình. Bất kể hắn là ai, đến từ địa phương nào, 'Đoán khí đường'
tôi tuyệt đối sẽ không tha cho hắn.
Một cô gái trung niên của Đô Thiên phái cười lạnh một tiếng, sau đó thản nhiên
nói:
– Không buông tha thì như thế nào? Anh có biết hắn là ai không? Hơn nữa hắn
có thể giết cao thủ Tiên Thiên, nói như thế nào cũng là một cao thủ Tiên
Thiên. Cho dù là Vạn Đường chủ gặp hắn, lại có thể thế nào? Tuy nhiên tuổi trẻ
như vậy đã là một gã cao thủ Tiên Thiên, người này cũng thật là giỏi.
Thấy Vạn Hậu Đức sắp tức giận, Lăng Vô Thủy khoát tay nói:
– Ngoại trừ Đỗ tiền bối của Đô Thiên phái bốn mươi lăm tuổi thăng cấp Tiên
Thiên ra, Thần Châu chúng ta còn chưa có cao thủ Tiên Thiên hơn ba mươi tuổi.
Người đó có phải Cao thủ Tiên Thiên hay không tôi không dám nói, nhưng Mẫn
trưởng lão chết là bị đánh lén đấy, miệng vết thương của ông ấy là nằm sau
lưng, có thể thấy được người này cho dù là cao thủ Tiên Thiên, tu vi cũng chỉ
là xem xem Mẫn trưởng lão mà thôi.
Tuy rằng câu nói kế tiếp của Lăng Vô Thủy không có nói ra, nhưng tất cả mọi
người đều biết đó đã là nể mặt mũi 'Song tử Kiếm Tông', xem xem tu vi Mẫn
trưởng lão mà thôi, nói đúng là không đáng để lo nghĩ.
– Giai Nhàn trưởng lão, không biết đạo trưởng Giai Uấn của quý phái đã trở về
chưa?
Mọi người ở đây đều nghĩ hội nghị lần này chỉ là muốn làm tiêu tan hoài nghi
của Kỳ Hữu Tân đối với 'Đoán khí đường' thôi, thì Lăng Vô Thủy bỗng nhiên hỏi
một câu không liên quan gì.
Giai Nhàn lắc lắc đầu nói:
– Vẫn chưa, lần này môn phái của chúng tôi chẳng những Giai Uấn sư muội chưa
trở về, hơn nữa còn có một đệ tử giỏi cũng chưa có trở về.
– Nhưng Giai Nhàn sư tỷ, theo tin tức chúng tôi biết được, gần đây ở Thế Tục,
quý môn có người lợi dụng lệnh của ẩn môn đặc đẳng để lùng bắt một người trẻ
tuổi tên là Diệp Mặc. Lần đầu tiên cô ta thông qua phương pháp điều tra hộ
tịch để xử lý, sau lại không có hiệu quả, cô ta lại phát ra hình Diệp Mặc. Chỗ
này của tôi có bức hình người tên là Diệp Mặc, mọi người có thể mỗi người lấy
một bức.
Chương Trường Văn tựa như có ý tứ hàm súc, sau khi nói xong phát ỗi người một
bức hình.
Sau khi phát xong, ông ta lại nói:
– Có lẽ thời điểm Giai Nhàn sư tỷ trở lại môn phái, Giai Uấn đạo trưởng cũng
đã trở lại. Lần này đệ tử Kỳ Ngọc Lâm của Côn Càn phái cũng mất tích, có lẽ
Giai Uấn đạo trưởng có thể biết một phần sự tình trong đó. Cho nên nếu Giai
Uấn đạo trưởng đã trở lại, kính xin Giai Nhàn sư tỷ báo cáo lại.
– Cái gì?
Giai Nhàn đạo cô rõ ràng bị tin tức này làm cho chấn kinh một chút, trưởng lão
môn phái mất tích đã trở lại, chính mình cũng không biết, ngược lại người khác
đã biết. Giai Uấn đã trở lại, vì sao không trở lại môn phái trước, ngược lại ở
thành phố thế tục phát lệnh lùng bắt?
– Giai Nhàn đạo trưởng, không biết hai đệ tử khác của quý môn ra ngoài rèn
luyện đã trở về chưa?
Người hỏi câu này chính là một trưởng lão khác của Côn Càn môn.
Vẻ mặt Giai Nhàn hiện lên vẻ không vui, việc Giai Uấn xuất hiện, ngày hôm qua
bọn họ hoàn toàn không có thông báo mình, mà bây giờ đem ra nói, đây là ý gì?
Cô lạnh lùng nói:
– Đệ tử của phái chúng tôi ra ngoài không cần trưởng lão Côn Càn môn các ông
quan tâm.
Chương Trường Văn cũng biết tính cách Giai Nhàn là ngoài mềm trong cứng, tiếp
tục như vậy nữa, nói không chừng cô lập tức sẽ rút kiếm ra. Về phần sự tình
Giai Uấn và vài tên đệ tử khác, vẫn là để phía dưới thương lượng. Vốn y muốn
mượn hội nghị lần này, dưới áp lực phần đông của các môn phái, khiến Giai Nhàn
nói ra mục đích Giai Uấn phát ra lệnh lùng bắt là cái gì, còn có tại sao Giai
Uấn lại trở về. Nhưng hiện tại từ vẻ mặt của Giai Nhàn, xem ra cô ta thật sự
không biết chuyện Giai Uấn đã trở về.
Một hội nghị tan rã trong sự bất mãn, nhưng rất nhiều người trong lòng đều đã
có một cái nghi vấn, chính là Giai Uấn tại sao trở về, còn có Giai Uấn tại sao
phải truy lùng một người trẻ tuổi bình thường?
…
Lưu Lỗi ở sau cuộc tranh tài, y đã thành đệ tử nội môn Thục Sơn, sau khi Lưu
Lỗi trở thành đệ tử nội môn, lập tức còn có trưởng lão nhận y làm đồ đệ. Đệ tử
nội môn tu luyện áp lực rất lớn, bởi vì vấn đề tư chất, tu luyện của bọn họ so
với đệ tử mòng cốt phải gian khổ hơn rất nhiều. Cho nên y ở trên thuyền liền
muốn đem tất cả thời gian dành cho việc tu luyện, đương nhiên không có thời
gian đến tìm Diệp Mặc, mà Diệp Mặc cũng không có đi tìm y.
Sau khi Diệp Mặc biết rằng Giai Uấn không ở trên thuyền, vốn không đi ra ngoài
hành động nữa. Hắn biết hắn hiện tại nên ít lộ diện là tốt nhất.
Cho nên khi Diệp Mặc trở lại khu vực Băng Hồ, cùng Mục Tiểu Vận mỗi ngày đều
bế quan, nói trắng ra là, chính là nhốt ở trong phòng không ra ngoài.
Bởi vì Diệp Mặc và Mục Tiểu Vận là vợ chồng, hai người bọn họ ở trong phòng
không ra ngoài, ngay cả Kỷ Y Lan cũng ngại gõ cửa tìm. Mà Vân Tử Y tuy rằng
hoài nghi Diệp Mặc, thậm chí còn tính toán lại đây tìm hắn một lần, nhưng nhìn
thấy cái tấm biển bế quan từ chối tiếp khách kia, chỉ có thể ngượng ngùng mà
đi ra.
Cuối cùng thời gian mấy ngày đã qua, Diệp Mặc lại không biết bởi vì hắn không
có đi ra, đã miễn đi rất nhiều chuyện.
Thời điểm thuyền cập bờ, phần đông đệ tử môn phái đều rất vui mừng. Tuy rằng
chiếc thuyền rất lớn, nhưng không ai thích cuộc sống trường kỳ trên biển.
Sau khi lên bờ, đệ tử các phái dưới sự dẫn dắt của trưởng lão các phái, nhanh
chóng rời khỏi thuyền. Diệp Mặc và Mục Tiểu Vận, đương nhiên cũng đi theo
người Băng Hồ rất nhanh rời khỏi bến tàu, chiếc thuyền thật lớn đảo mắt liền
trở nên trống rỗng.
Vân Tử Y mang theo Tiểu Linh cáo từ trưởng lão Đô Thiên phái, cô ở ẩn môn có
việc buôn bán của mình, cho nên mặc dù nàng là đệ tử Đô Thiên phái, nhưng
không cần trở lại môn phái.
– Tử y, con chờ một chút…
Một vị trưởng lão Đô Thiên phái gọi Vân Tử Y lại, sau đó lấy ra một bức hình
đưa cho nàng nói:
– Người này rất quan trọng, thương hội của con trải rộng các nơi, con bảo
người ta chú ý hắn một chút.
– Ah…
Vân Tử Y tiếp nhận bức hình, mở ra rồi nhìn thoáng qua, lập tức có một loại
cảm giác quen thuộc xông lên đầu…