Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
— o —
Chương 693: Tái chiến với Giai Uấn.
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Mê Truyện
Đạo cô kia đồng thời cũng phát hiện ra Diệp Mặc, chỉ là căn bản cũng không
nhìn thấy Diệp Mặc làm sao mà đến được.
– Ha ha…
Nhìn thấy vẻ bực bội của Diệp Mặc, đạo cô liền cười ha hả:
– Thật đúng là đi mòn gót chân tìm chẳng thấy, giờ lại không mất công đi tìm.
Không ngờ lúc tôi muốn đi tìm thì anh lại đến trước cửa. Anh bạn, tôi không
chăm sóc anh chu đáo, thì Giai Uấn tôi đã sống vô ích mười mấy năm rồi.
Nói đến phần sau thì mặt của đạo cô cũng biến hình, nhưng chỉ có thể thấy nỗi
hận thù sâu trong lòng.
Diệp Mặc không ngờ cô ta đến giờ vẫn chưa đi. Nghe xong lời của cô, dường như
cô ta đã có cách rời khỏi nơi này rồi. Nếu thực sự cô ta có cách tiến vào tiểu
thế giới thì mình có lẽ có thể đi nhờ cùng được.
Nghĩ tới đây, Diệp Mặc cũng cười đáp:
– Tôi sẽ cho cô chăm sóc ư? Cô vừa già, vừa xấu, có cởi hết đồ ôm tôi, tôi
cũng ghê tởm nhổ ra, cô đừng nghĩ trên mặt mình dát vàng…
Diệp Mặc nói tới đây đột nhiên dừng lại, thần thức của hắn đã nhìn thấy mười
mấy cỗ thi thể, khô quắt giống nhau, thậm chí có cái còn lộ ra bộ xương khô
trắng hếu.
– Nhà ngươi muốn chết…
Đạo cô Giai Uấn nghe xong lời của Diệp Mặc thì trên mặt lộ rõ vẻ dữ tợn, cô
đột nhiên đứng lên trên tảng đá to ở Thiên Khu vị, động thủ với Diệp Mặc.
Âm hồn kia bỗng nhiên bay tới, hét vào tai cô:
– Người này và ta có thù không đội trời chung, chủ nhân của ta bị chính người
này giết ở chân núi Đoạn Đỉnh, một người anh em của ta cũng bị hắn dùng hỏa
cầu thiêu.
Diệp Mặc nghe xong lời của âm hồn liền hiểu được. Mắt hắn lạnh lùng nhìn âm
hồn:
– Hóa ra ngươi là một âm sủng khác của lão thái bà kia. Lúc đó ta chưa phát
hiện ra ngươi, để cho ngươi đi chính là vận may của ngươi, nhưng hôm nay ngươi
sẽ không có cơ hội tốt như thế nữa.
Nói xong, Diệp Mặc lạnh lùng nhìn đạo cô Giai Uấn. Hắn lạnh như băng nói tiếp:
– Tôi nói người thôn An Lý thiếu nhiều như vậy, hóa ra là bà tác quái, người
không có nhân tính cặn bã như bà lại hợp tác với âm hồn giết người vô tội.
Trong nháy mắt, Diệp Mặc đã hiểu vẫn đề mấu chốt trong đó, âm hồn kia thông
qua âm khí đã trợ giúp đạo cô Giai Uấn tìm kiếm người linh căn, sau đó bắt đến
để Thiên Khu hút máu. Và hồn phách người chết lại bị âm hồn cắn nuốt, đôi bên
đều có lợi. Hơn nữa, nói không chừng, đạo cô Giai Uấn còn hứa hẹn gì đó với âm
hồn kia.
Âm hồn này tuy ngưng luyện được một sợi chỉ đỏ nhưng không có bất kỳ uy hiếp
nào với Diệp Mặc. Hơn nữa, đạo cô Giai Uấn này, theo lời của Lạc Nguyệt, đại
sư tỷ của Lạc Tuyên nói thì cô ta đã đạt tu vi bán bộ Tiên Thiên, Diệp Mặc tự
đối phó cũng không có áp lực nào.
Diệp Mặc đoán chừng tu vi của hắn và Nhâm Bình Xuyên gần như nhau, cộng thêm
thủ đoạn phi kiếm của mình thì có thể đối địch với Nhâm Bình Xuyên lúc toàn
thịnh. Khi hắn luyện khí tầng bốn trung kỳ đã giết chết Nhâm Bình Xuyên, hơn
nữa, bây giờ hắn đã là luyện khí tầng năm hậu kỳ rồi.
Đạo cô Giai Uấn sắc mặt u ám muốn chảy nước. Hình như cô biết mắng Diệp Mặc
không phải đối thủ của hắn, mà là vì Diệp Mặc giờ cũng chỉ là con kiến trong
mắt ả mà thôi.
Ả giơ tay lên, trong tay bất ngờ lộ ra một cây phất trần, ả tiến về phía trước
một bước, cây phất trần trong tay đã dài hơn ba trượng, nhằm đúng đỉnh đầu của
Diệp Mặc mà rơi xuống.
Âm hồn kia thấy đạo cô Giai Uấn động thủ thì cũng hét lên một tiếng, mang theo
một tia âm khí đánh vào ấn đường của Diệp Mặc.
Tốc độ rất nhanh, đây là tu vi của bán bộ Tiên Thiên sao? Ánh mắt Diệp Mặc
chững lại, trong lòng hắn có chút hoài nghi. Một hỏa cầu của hắn trực tiếp
đánh về phía âm hồn, đồng thời cũng xuất ra một quyền, đụng độ với cây phất
trần của đạo cô Giai Uấn.
Âm thanh “Rắc, rắc” và “xì, xì” khó nghe vang lên, Diệp Mặc bị cây phất trần
đánh bay ngược ra xa mấy thước.
Diệp Mặc bị đánh rơi xuống, không do dự, hắn liền nuốt một viên “Liên sinh
đan”, hắn khẳng định tu vi của đạo cô Giai Uấn không phải bán bộ Tiên thiên,
xương cốt của mình còn bị cây phất trần đánh cho rạn nứt.
Đạo cô Giai Uấn bị bay xa hơn Diệp Mặc một thước, sau đó lui lại mấy bước, lúc
này mới phun ra một ngụm máu tươi.
Cô sững sờ nhìn Diệp Mặc. Hai giây sau, cô mới nói từng câu từng chữ:
– Ngươi đã tiến vào Tiên Thiên rồi, vẫn có thể phát ra nội hỏa, ta đã xem
thường ngươi rồi.
Nói là như thế nhưng trong lòng Giai Uấn lại như kinh đào, Diệp Mặc mới từng
này tuổi mà đã là tu vi Tiên thiên rồi. Hơn nữa, hình như công lực còn sâu hơn
cô một chút, nếu không phải vừa rồi hắn phân tâm đối phó với âm hồn kia thì
trong quyền này mình sẽ không hộc máu đơn giản như thế.
Thậm chí cô đã nghĩ tới việc bỏ đi, thất tinh trận pháp đã có thể mở ra. Nếu
cô vọt tới Thiên khu vị vận dụng nội khí thì có phải sẽ có thể rời khỏi nơi
này không?
Nhưng cô vẫn có chút không cam tâm, không có cái đó, chính là “ní la kinh” còn
có hai trang giấy vàng trên người hắn. “ní la kinh” mới là mục đích chủ yếu
của ả ra đi trong lần này, nếu không có “ní la kinh” thì ả bỏ đi cũng chẳng có
ý nghĩa gì. Đúng lúc ả không ngờ có cơ duyên đột phá tới tiên thiên, nhưng sau
khi tiến vào tiên thiên, cô càng cảm thấy tầm quan trọng của “ní la kinh”.
Cũng tiến vào tiên thiên? Diệp Mặc nghe xong lời của Giai Uấn lập tức hiểu ra
chuyện gì. Hắn thật không ngờ đạo cô Giai Uấn này nhân họa đắc phúc, giờ đã tu
vi đến Tiên thiên rồi, gần đây hắn có một chút kỳ ngộ, từ luyện khí tầng bốn
trung kỳ đến được luyện khí tầng năm hậu kỳ, nếu không, hắn cũng không phải là
đối thủ của đạo cô Giai Uấn.
Âm hồn kia bị hỏa cầu của Diệp Mặc đốt một lát, toàn bộ thân hình trở nên càng
xám xịt, cũng không dám tới gần Diệp Mặc nữa, ngược lại, nó rút vào thung lũng
một bước và đã quyết định, một khi có cơ hội, lập tức sẽ rời khỏi thung lũng
này.
Diệp Mặc cũng chẳng quản âm hồn kia, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm Giai Uấn.
Bất luận thế nào, hôm nay cũng không thể để đạo cô này rời khỏi đây. Không nói
đến việc giết nhiều người trong thôn An Lý như vậy, mà trên người cô ta còn có
một trang giấy vàng, điều này khiến Diệp Mặc nhất định phải bắt lấy cô.
Tờ giấy vàng kia Diệp Mặc nhất định phải lấy được, hơn nữa, Diệp Mặc và đạo cô
Giai Uấn mới ra một quyền cũng biết được cây phất trần đó không hề đơn giản,
một quyền của mình đã không đánh nát phất trần.
Đạo cô Giai Uấn nhìn trong tay Diệp Mặc đột ngột xuất ra một thanh phi kiếm,
khóe mắt lại co quắp mấy cái. Cô thậm chí không nhìn thấy rõ Diệp Mặc sao có
thể lấy ra phi kiếm, niềm tin đánh thắng Diệp Mặc càng nhỏ nhoi.
– Tôi muốn giao dịch với anh một chuyện, nếu anh đồng ý, tôi có thể…
Tuy Giai Uấn rất muốn lập tức giết chết Diệp Mặc, nhưng nghĩ tới hai trang
giấy vàng kia nên nhịn xuống. Điều mà cô nghĩ trong lòng là, nếu Diệp Mặc có
thể đưa trang giấy vàng kim đó cho cô, cô sẽ không ngại giết chết âm hồn kia,
thậm chí có thể giao cho Diệp Mặc một quyển công pháp cổ võ tiếp cận thiên
cấp.
Không đợi đạo cô Giai Uấn nói hết câu, Diệp Mặc liền cười ha hả:
– Lão đạo cô, tôi đã nói rồi, tôi đối với người như cô không có hứng thú gì,
cô không cần dùng da thịt mình để hấp dẫn tôi, đừng khiến tôi ghê tởm.
Diệp Mặc trong lòng ghê tởm thế nào thì nói ghê tởm thế ấy, hắn khiến đạo cô
này phẫn nộ, thậm chí mất đi thiện chí. Tuy hắn nắm chắc giết được Giai Uấn
nhưng hắn cũng không muốn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
– Ngươi muốn chết…
Đạo cô Giai Uấn tức giận, nét mặt xanh mét, không để ý tới việc giao dịch với
Diệp Mặc nữa, cây phất trần trong tay mang theo hàng ngàn sợi tơ hướng về phía
Diệp Mặc mà xoắn tới. Nếu nói lần đầu tiên của đạo cô Giai Uấn vẫn chưa xuất
hết mười phần bản lĩnh thì lần này, hình như cô đã đem toàn bộ năng lượng dồn
vào, dường như không đánh Diệp Mặc thành trăm mảnh thì cô không cam tâm.
Đồng thời với lúc đạo cô Giai Uấn ra tay thì âm hồn kia đang núp ở một chỗ đột
nhiên chui ra, giống như một làn khói lao nhanh khỏi thung lũng nhưng thời cơ
lựa chọn của nó đã không đúng.
Diệp Mặc ở đó không biết cách nghĩ của âm hồn, hắn lại xuất ra một hỏa cầu, cứ
cho là bị thất thế trong tay đạo cô Giai Uấn thì cũng không để âm hồn kia chạy
thoát được.
Lại là một tiếng thét chói tai truyền đến, Diệp Mặc không có tâm trí nhìn xem
âm hồn đó đã bị hắn giết chết hay chưa, phi kiếm và phất trần đã đụng phải
nhau.
Ánh sáng mà phi kiếm đem theo giống như một lưỡi dao sắc bén đã cắt phất trần
thành một đoạn. Nhưng nội khí của Giai Uấn cũng khiến cho phi kiếm của Diệp
Mặc mất đi khả năng tiếp tục tiến công.
Phất trần trong tay mình không phải loại bình thường nhưng cây phất trần không
tầm thường ấy đã bị phi kiếm của Diệp Mặc chém đứt, đạo cô Giai Uấn hình như
căn bản cũng không có gì đáng kinh ngạc và khó hiểu. Hơn nữa lại điên khùng
không ngừng công kích Diệp Mặc.
Cây phất trần của Giai Uấn đã bị phi kiếm của Diệp Mặc cắt đứt, hơn nữa, những
bụi tơ ngắn đã hóa thành vô số kim châm trực tiếp bao trùm lấy chỗ hiểm của
Diệp Mặc.
Diệp Mặc nhìn phi kiếm trực tiếp đâm vào eo Giai Uấn, có bám một chút máu tươi
mà Giai Uấn dường như không để tâm, còn tấn công hắn mạnh hơn.
Chẳng lẽ lời của mình đã khiến đạo cô này phẫn nộ rồi? Cô không nhìn thấy tiếp
tục như vậy nữa, cây phất trần của cô sẽ bị chặt đứt hoàn toàn.
Vô số sợi tơ biến thành kim nhỏ, tất cả đều hướng về phía Diệp Mặc, nhưng vài
sợi tơ này không thể gây thương tổn với Diệp Mặc được.
“Phụt” một tiếng, lại là một ngụm máu tươi phun ra, phi kiếm của Diệp Mặc lại
xuyên qua phần eo của Giai Uấn. Diệp Mặc cũng cảm thấy đạo cô này cũng chưa
thật sự mất hết lý trí, bởi vì mỗi lần phi kiếm đánh trúng Giai Uấn, đều bị cô
tránh chỗ hiểm, hơn nữa, cô ta còn có thể tránh được công kích của phi kiếm
một cách linh hoạt.
Diệp Mặc hừ lạnh một tiếng, vừa định khống chế thì phi kiếm đã bị Giai Uấn
ngăn lại được. Trước mắt hắn là vô số bụi tơ bay tới, trong lòng Diệp Mặc thầm
kêu không hay rồi.
Hắn không ngờ bên trong cây phất trần này lại có mưu kế, chẳng trách đạo cô
Giai Uấn không để ý gì khi phất trần của mình bị cắt khúc.
“Ầm, ầm, ầm…”, vô số tiếng nổ trên người Diệp Mặc vang lên, Diệp Mặc cảm thấy
toàn thân buốt nhói.
Không ổn, trúng chiêu rồi, Diệp Mặc bắt lấy phi kiếm, lập tức nhảy lên, một
đạo hắc ảnh của hàng nghìn hàng vạn bụi tơ hỗn độn nổ tung đánh trúng lồng
ngực hắn.
Diệp Mặc phun ra một ngụm máu tươi, hắn biết đây là chiêu cuối cùng giao đấu
với đạo cô, cô ta ngay cả phất trần cũng không cần. Diệp Mặc trong cơn phẫn nộ
sẽ nhân cơ hội xuất ra phi kiếm giết chết đạo cô kia, nhưng lại phát hiện, đạo
cô Giai Uấn đã đứng trên Thiên khu vị rồi.
Không được rồi, cô ta muốn đi. Diệp Mặc không ngẫm nghĩ nữa liền lao tới, giơ
tay bắt lấy ngực đạo cô.
“Xoẹt, xoẹt” một tiếng, một mảng lớn áo trước ngực của đạo cô Giai Uấn bị Diệp
Mặc xé mất, để lộ ra làn da trắng muốt. Hai cái bánh màn thầu to được phá tan
gò bó, khiến Diệp Mặc có chút hoa mắt.
– Á…
Sau khi đạo cô Giai Uấn hét lên một tiếng chói tai, lập tức biết mất trước mặt
Diệp Mặc.
Diệp Mặc theo bản năng nhìn nắm quần áo trong tay, còn chưa kịp nghĩ gì đã bị
một lực hút lớn truyền đến, hắn cũng không có bất kỳ phản kháng nào.
Diệt Hồng Trần