Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 68: Diệp Mặc trở về


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

— o —

Chương 68: Diệp Mặc trở về

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

– Diệp Mặc, anh đã trở về rồi sao?

Một giọng nói cắt đứt dòng suy tư của Diệp Mặc, hắn đang mải nhìn vết máu mà
không để ý rằng Hứa Vi đã về.

– Hứa Vi, hôm nay cô không phải đi làm à?

Nhìn Hứa Vi bằng ánh mắt có chút kì lạ, bởi như bình thường thì giờ này cô
phải đi làm rồi mới phải.

Hứa Vi thần sắc mỏi mệt, lắc lắc đầu nói:

– Sáng qua Khinh Tuyết bị người ta đánh trọng thương, giờ ở bệnh viện vẫn
chưa qua khỏi cơn nguy kịch, tôi vừa từ viện thăm cô ấy về, mà sao tôi không
thấy anh?

Diệp Mặc sửng sốt, Ninh Khinh Tuyết bị đánh trọng thương ư? Mà Hứa Vi làm sao
lại biết được chuyện này? Nghĩ vậy, hắn liền hỏi

– Hứa Vi, vì sao cô lại biết Ninh Khinh Tuyết bị người ta đánh?

– Chẳng lẽ anh không biết hay sao?

Hứa Vi kinh ngạc nhìn Diệp Mặc hỏi. Cô vốn tưởng rằng Diệp Mặc vì biết Ninh
Khinh Tuyết bị thương nên mới trở về, không ngờ hắn ta lại chẳng hay biết gì
về chuyện này. Như vậy là sao?

Diệp Mặc cảm thấy có chút kỳ quái, hỏi:

– Cô ta bị thương vì sao tôi nhất định phải biết cơ chứ? Cô ta bị thương nặng
không?

Mặc dù chẳng mấy thiện cảm với Ninh Khinh Tuyết nhưng khi cô ta gặp khó khăn,
dáng vẻ đau khổ của cô ta thật giống Lạc Ảnh, bởi vậy mà hắn mới có chút quan
tâm tới Ninh Khinh Tuyết. Nếu không ngay từ đầu hắn đã từ chối giúp đỡ cô ta
rồi.

Xác nhận Diệp Mặc thật sự không biết chuyện Ninh Khinh Tuyết bị thương rồi Hứa
Vi mới nói:

– Khinh Tuyết cứ ở đây suốt, anh nói tôi làm sao không biết được?

Diệp Mặc nhíu mày, Ninh Khinh Tuyết ở đây ư? Mình đã đi rồi, màn kịch cũng đã
kết thúc, cô ta còn ở lại đây làm gì? Với điều kiện của gia đình cô ta chẳng
lẽ không lo nổi chỗ nào cho cô ta ở hay sao?

Thấy Diệp Mặc cũng đang băn khoăn, Hứa Vi lên tiếng:

– Sau khi Khinh Tuyết tới đây thì cứ ở trong phòng cậu hồi trước đó. Cô ấy ít
ra ngoài lắm, mỗi ngày chỉ ra trò chuyện với đám cây hoa mà anh trồng thôi, có
lúc còn ngồi nói chuyện với hoa đến tối luôn.

Ninh Khinh Tuyết cũng thích hoa ư? Diệp Mặc có chút kinh ngạc nhìn lại bồn hoa
một lần, hắn thích hoa chỉ là vì hồi đó hắn phải trồng cỏ Ngân Tâm để điều chế
thuốc mà thôi. Chẳng lẽ Ninh Khinh Tuyết cũng thích trồng hoa ư? Vậy sao ở
cùng cô ta hai mươi mấy ngày trời mà chẳng thấy cô ta đến gần đám hoa cỏ này
bao giờ?

Vết máu trên khóm hoa gây sự chú ý cho Diệp Mặc. Dù cây cỏ này mới nảy mầm
nhưng Diệp Mặc đã nhận ra ngay đây là cỏ Ngân Tâm. Thấy vậy, Diệp Mặc có chút
kích động, hóa ra đất ở đây không chỉ trồng được cỏ Ngân Tâm mà còn khiến
giống nảy mầm ư?

Diệp Mặc lập tức nghĩ đến nguyên nhân vì sao Ninh Khinh Tuyết lại phải gieo
trồng loài cỏ này. Không lẽ cô ta cũng là Tu Chân giả? Mà không, nhìn kĩ lại
Diệp Mặc mới phát hiện ra, hóa ra chồi non mới nhú ấy là do hồi trước khi thu
hoạch hạt cỏ Ngân Tâm hắn vô tình làm rơi, thật không ngờ hạt giống ấy lại có
thể nảy mầm như vậy.

Nhưng Ninh Khinh Tuyết làm sao biết được đây là cỏ Ngân Tâm? Lại còn coi trọng
và chăm lo tới nó như thế?

Trong lúc Diệp Mặc còn đang chưa hết thắc mắc thì Hứa Vi đã giải thích luôn:

– Khinh Tuyết có vẻ quan tâm tới cây cỏ mới nảy mầm kia lắm, còn làm rào bao
quanh để bảo vệ cho nó cơ. Ngày nào cô ấy cũng phải ra xem cây cỏ ấy một lần,
có khi còn ngồi ngắm nó cả ngày mà chẳng chán. Sáng hôm qua cô ấy đang ngồi ở
bồn hoa này ngắm nó thì đột nhiên có hai tên lạ mặt chẳng biết ở đâu xuất
hiện, nom tướng mạo hết sức dữ dằn.

Thấy Diệp Mặc vẫn đang chăm chú nghe mình nói, Hứa Vi lại tiếp:

– Một tên bước tới nói Khinh Tuyết lừa tiền của gã, còn trốn ở đây để trồng
hoa, bèn cầm một cây gỗ phá nát hết hoa trong bồn. Chẳng biết nghĩ thế nào mà
Khinh Tuyết lại lấy cả thân mình ra để đỡ, liền trúng ngay phát côn gỗ vào
lưng. Lúc ấy thật sự là kinh hãi vô cùng, miệng cô ấy phun ra bao nhiêu là
máu, phun cả lên bồn hoa này, thế rồi lăn ra bất tỉnh nhân sự luôn.

Sắc mặt của Diệp Mặc đã trở nên tái mét, mặc dù không biết vì sao Ninh Khinh
Tuyết lại yêu thương cây cỏ Ngân Tâm ấy đến thế, thậm chí còn dám lấy thân
mình ra bảo vệ cho nó, nhưng nghĩ đến việc có kẻ cả gan đập phá bồn hoa mà
mình dày công chăm sóc là Diệp Mặc lại tức không chịu nổi.

– Vậy đã điều tra ra hai tên đó là ai chưa?

Lấy lại bình tĩnh, Diệp Mặc tiếp tục hỏi.

Hứa Vi lắc lắc đầu:

– Vẫn chưa. Diệp Mặc, anh phải cẩn thận một chút, sau khi anh đi có nhiều
người đến hỏi thăm về anh lắm, thậm chí còn mang cả chiếc máy tínhtheo dõi đi
mất rồi. Tôi nghĩ họ không phải là người tốt đâu, anh ra ngoài thận trọng một
chút là hơn.

Nghe Hứa Vi nói tới đây Diệp Mặc trong lòng đã rõ như ban ngày, chắc hẳn Tống
gia đã biết là hắn là người giết Tống Thiếu Văn rồi nên mới cho người đi truy
tìm hắn như thế. Điều Diệp Mặc không ngờ tới là còn có một chiếc máy tính theo
dõi, lúc đó thần thức của hắn chỉ cho phép quan sát trong giới hạn năm mét mà
thôi nên việc không phát hiện ra có camera cũng là bình thường.

Nếu Tống gia đã biết Tống Thiếu Văn là do mình “xử lý” thì chắc hẳn hai tên
tới đây hôm qua cũng là do Tống gia phái tới giám sát mình. Sự việc lúc ấy có
lẽ là hai tên ấy cho rằng mình sẽ về gặp Ninh Khinh Tuyết nên đứng ngoài đợi,
nhưng đợi mãi mà không thấy gì nên mới bắt Ninh Khinh Tuyết đi. Sau đó mới xảy
ra chuyện cô ta vì lấy thân mình ra đỡ đòn nên bị trọng thương kia.

Diệp Mặc đem chuyện này phân tích kỹ lưỡng xong thì có thể khẳng định chắc
chắn hai kẻ hại Ninh Khinh Tuyết hôm qua là người của Tống gia. Chỉ có một
điều duy nhất mà hắn vẫn chưa giải thích được chính là vì sao cô ta lại liều
mạng bảo vệ cho cây cỏ Ngân Tâm ấy như vậy?

Khả năng duy nhất là Ninh Khinh Tuyết biết mình cần dùng loài cỏ này, sau đó
mới chuyên tâm chăm sóc, thậm chí không tiếc mình bảo vệ cho nó. Mặc dù cách
giải thích như vậy nghe có vẻ hợp lí nhất, nhưng vẫn có gì đó không thỏa đáng.
Ninh Khinh Tuyết không thể đối tốt với mình như vậy được, huống hồ đây chỉ là
một cây cỏ, đối với cô ta chẳng có chút tác dụng gì.

Tống gia, các người đã muốn đấu, Diệp Mặc ta mà sợ thì coi như đã uổng công tu
luyện rồi. Bất luận Ninh Khinh Tuyết có phải là vì mình hay không, nhưng cô ta
đã cứu cỏ Ngân Tâm, lại còn vì nó mà bị đánh trọng thương như vậy. Chuyện này
hắn không quản không được.

– Hứa Vi, tôi đi xem Khinh Tuyết thế nào, cô đừng nói với cô ấy là tôi đến
nhé.

Từ biệt Hứa Vi xong, Diệp Mặc đi thẳng tới bệnh viện.

Hứa Vi tuy rằng không biết Diệp Mặc vì sao không ình nói với Khinh Tuyết nhưng
cô vẫn đồng ý với hắn, bởi cô biết Khinh Tuyết cũng chẳng cầm cự được bao lâu
nữa….

Diệp Mặc vừa mới đi tới cổng bệnh viện thì trông thấy mấy bác sĩ đang đưa
chiếc giường mà Ninh Khinh Tuyết đang nằm lên xe. Lẽ nào phải chuyển viện ư?

Diệp Mặc dùng thần thức quét qua một lượt kiểm tra tình trạng hiện giờ của
Ninh Khinh Tuyết liền lập tức hiểu ra vết thương của cô còn nghiêm trọng hơn
mình tưởng rất nhiều. Trong lòng hắn sát khí bỗng nổi lên, Ninh Khinh Tuyết là
vì cỏ Ngân Tâm của mình mà thành ra như vậy, quyết không thể để yên cho lũ sát
nhân kia được.

Chiếc hòm mà Ninh Khinh Tuyết ôm trong tay chính là chiếc hòm mà hắn muốn mang
đi. Thần thức của hắn quét tới đây thì trong đầu hiện lên hình ảnh ba hạt chân
trâu trên chiếc vòng do chính tay hắn làm ra, bụng thầm nghĩ: “Đây là đồ mà
mình tặng cho Tô Tĩnh Văn, tại sao giờ lại trong tay Ninh Khinh Tuyết? Mà tại
sao lại chỉ có ba viên?”

Ninh Khinh Tuyết ơi là Ninh Khinh Tuyết, nếu lúc đó cô trực tiếp cầm ba hạt
chân trâu ấy trên tay thì có phải đã không phải chịu cảnh như bây giờ rồi
không?

Diệp Mặc đang định âm thầm đi theo chiếc xe cứu thương 120 ấy thì chợt nghe
thấy tiếng hai y tá đang bàn luận vọng ra.

– Cô gái này hẳn là một nhân vật không tầm thường, đến viện trưởng còn phải
đích thân chạy tới chạy lui lo cho cô ta nữa là.

– Đúng vậy, nghe nói cùng lắm chỉ sống thêm được một tháng nữa thôi. Cô gái
này không chịu làm trị liệu, nhất định đòi về. Hazz, dù sao thì cứ phải nằm
bất động trên giường như thế thì một tháng hay mấy năm cũng chẳng khác gì
nhau.

tinhlinh2

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.