Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 672: Được cứu sống


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

— o —

Chương 672: Được cứu sống

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

– Tiến hành kế hoạch của giai đoạn thứ hai, hạm đội tiến lên trước, lập tức
phái ra năm đội máy bay chiến đấu tiến hành oanh tạc tùy ý trên đất Lạc
Nguyệt, đồng thời lục quân bắt đầu đánh nghi binh.

Giọng điệu cảm khái của Erzha chỉ là trong chốc lát, lập tức liền phát động
cuộc tấn công lần hai. Lạc Nguyệt đã đánh rơi máy bay và phần lớn quân hạm
kiểu mẫu của y, đây đúng là điều mà y mong đợi.

Erzha biết, sau hai đợt đạn bắn ra của Lạc Nguyệt, số đạn của bọn họ cũng
không còn nhiều nữa rồi. Không ai biết rằng, năm đội máy bay chiến đấu này là
để cho Lạc Nguyệt ăn. Cho dù là bị người khác biết, Erzha cũng sẽ không thừa
nhận.

Chủ trương chiến đấu của y là dùng tiền đè chết Lạc Nguyệt, hơn một trăm phi
công đã chết, với y mà nói là không có chút áp lực nào. Y biết rằng nếu không
có sự hi sinh nhất định, cho dù là Lạc Nguyệt không còn đạn đạo nữa, nhưng
muốn hoàn toàn chiếm được Lạc Nguyệt cũng không phải là một điều dễ dàng. Giá
cả đắt đỏ của chiếc F-22 cùng với một viên phi công ưu tú của nước Mĩ, còn năm
đội hình máy bay hơn một trăm chiếc, loại tổn thất như vậy chỉ có gã điên
Erzha mới dám làm.

Lúc năm đội máy bay vừa khởi hành, đám người Diệp Tinh cũng đã biết

Điều khiến cho Erzha để ý đó là lần này máy bay chiến đấu oanh tạc Lạc Nguyệt,
Lạc Nguyệt sẽ dùng vũ khí gì để phản kháng, dùng đạn đạo hay là dùng không
quân sống mái với nhau?

Rất nhanh y đã có đáp án mà y mong đợi, không khác với phán đoán của y chút
nào, đạn đạo của Lạc Nguyệt đã có hạn, bọn họ chỉ có thể phái ra năm đội máy
bay cùng loại như vậy.

Trên thực tế bất kể là dựa vào trang bị mà nói, hay là dựa vào tố chất của phi
công mà nói, Lạc Nguyệt cũng không bằng liên quân. Máy bay chiến đấu của Lạc
Nguyệt là T-35 đến từ nước Nga, mà máy bay chiến đấu chủ yếu của liên quân là
F-22. Bất kể là khoảng cách dò xét của radar, tính cơ động của máy bay hay
tính năng ẩn thân thì T-35 đều kém rất xa so với F-22.

Cho dù là tính về tính năng chiến đấu của đạn thì F-22 cũng hơn rất nhiều, bởi
vì F-22 có tính năng bắn ra chuyển 180 độ. Hơn nữa còn dùng hồng ngoại, chứ
không phải là tia nhiệt bình thường! Nói đơn giản hơn, cứ cho là T-35 nếu xét
về ưu thế chỉ đứng sau F-22 đi chăng nữa thì F-22 cũng có thể dùng AIM – 9X để
tiêu diệt.

Nếu nói hai phi công có kĩ thuật ngang nhau, một lái chiếc T-35, một lái chiếc
F-22 đối đầu với nhau. Vậy thì kết quả không có gì nghi ngờ nữa, huống chi là
phi công của Lạc Nguyệt không thể bằng của liên quân được. Đương nhiên những
tình huống đặc biệt ở bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra, như lần trước một phi
công của Mĩ bị đạn đạo đuổi giết. Có thể lướt trên mặt biển để thả bom, loại
kĩ thuật này không phải ai cũng có thể có.

Nhưng những điều này chỉ là để đối với những tình huống chung mà nói, trên bầu
trời của Lạc Nguyệt thì định luật này không thể tồn tại. Ưu điểm của F-22 biến
thành nhược điểm, nhược điểm của T-35 biến thành ưu điểm.

Hệ thống điện tử làm nhiễu trên không của Lạc Nguyệt, làm cho radar hùng mạnh
của F-22 giống như vật trang trí. Máy chống làm nhiễu của liên quân không có
hiệu quả gì đối với hệ thống làm nhiễu tự động thay đổi công suất của Lạc
Nguyệt, máy cảnh báo cũng chỉ là vật trang trí.

Hơn nữa radar của T-35 đã được Lạc Nguyệt cải tiến, khi tác chiến trên không,
bọn họ thậm chí không cần dùng đến hệ thống làm nhiễu. Từng quả đạn pháo của
Lạc Nguyệt chuẩn xác đánh trúng máy bay của liên quân, trên không nổ ra từng
đợt hoa lửa và tiếng nổ. So với khi nãy những máy bay giả đến, tình cảnh này
lại càng làm người ta kinh sợ.

Một vài máy bay như cá lọt lưới bị đạn pháo bắn rơi, không còn chút may mắn
nào để nói.

Năm đội máy bay chiến đấu rất nhanh liền bị tốp máy bay của Lạc Nguyệt diệt
hết, mà về phía Lạc Nguyệt, cái giá phải trả chỉ là bị rơi bốn máy bay bị
hỏng. Đây vẫn là bởi vì né không kịp đạn của F-22 và cùng F-22 tự sát đã dẫn
đến hậu quả như vậy.

Erzha vẻ mặt bình tĩnh, thực ra mục đích của y đã đạt được, y biết đạn pháo
của Lạc Nguyệt đã sắp hết, nếu không thì tại sao Lạc Nguyệt lại phải đạn pháo
phòng ngự một cách hùng mạnh như vậy. Căn bản là không cần phải phái ra tổ máy
bay chiến đấu như vậy, cho dù là tổn thất ít, nhưng cũng vẫn là tổn thất.

Cùng lúc đó, liên quân ở thung lũng đã bắt đầu công kích, chỉ có điều nơi này
dễ phòng thủ khó tấn công, mà không quân của liên quân không có cách nào trợ
giúp trên không được, cho nên mặc dù binh lính Lạc Nguyệt đang trong hoàn cảnh
xấu, nhưng liên quân thì không thể tấn công ngay được.

Trừ phi không quân của liên quân có thể xé nát bầu trời của nơi này, nhưng
dưới sự làm nhiễu của Lạc Nguyệt, điều này là không thể được.

– Tướng Erzha, tôi nghĩ chúng ta có thể phát động tổng tấn công rồi.

Tham mưu liên quân, Fila thấy không quân của Lạc Nguyệt và không quân của liên
quân đã đánh giáp lá cà, đã biết rằng kế sách của bọn y đã thành công rồi.

– Chờ một chút…

Erzha khoát khoát tay, chỉ cần Lạc Nguyệt không còn đạn pháo, chúng sẽ biến
thành con dê đợi làm thịt, cho dù là bây giờ bọn chúng uy phong như thế nào
nữa, cũng không có cách nào bảo vệ cho Lạc Nguyệt. Một khi vũ khí phòng ngự
của Lạc Nguyệt đã không còn, liên quân lúc nào cũng có thể tiến công, cũng
không cần phải nóng lòng.

Theo như Erzha thấy, Lạc Nguyệt có thể điên cuồng như vậy, thứ duy nhất để dựa
dẫm vào đó là hệ thống làm nhiễu làm cho người ta không dám tưởng tượng kia.

Nhưng điều kiện tiên quyết là bọn chúng có đủ đạn pháo để ngăn cản chiến thuật
của Erzha, chiến thuật của y gọi là chiến thuật tiêu hao cũng được, chiến
thuật biển người cũng được, chính là muốn làm cho Lạc Nguyệt suy kiệt, nói đơn
giản hơn, chính là dùng tiền đè người.

Cho dù là máy bay giả hay quân hạm giả, muốn tạo ra cũng không phải là tốn một
chút, cứ cho là chỉ có cái vỏ không, thì cũng đã là thép tấm. Máy bay giả cứ
cho là dùng động cơ kém nhất, cũng là phải cần một cái động cơ.

Erzha nghĩ, sách lược của liên quân rất đơn giản, đơn giản đến mức vừa xem đã
hiểu ngay. Nhưng cho dù là Lạc Nguyệt có biết được sách lược này thì cũng
không có cách nào, sách lược mà bọn y dùng đã là dương mưu rồi.

Một chút cảm giác lạnh lẽo truyền đến, Diệp Mặc lúc này mới bừng tỉnh. Hắn bởi
vì sau lần bị thương này, kinh mạch dưới sự chữa trị của hắn đã ngày càng được
mở thêm, hắn không kìm được vui mừng, thậm chí còn quên mất cả thời gian và
không gian nơi mình đang ở.

Lúc này Diệp Mặc tỉnh lại mới biết được núi băng nơi mình đang ở đã tan, chỉ
còn một ít trong phạm vi mấy trượng nữa thôi, không lâu nữa, núi băng này sẽ
hoàn toàn biến mất.

Mặc dù núi băng có biến mất, hắn cũng không cần để ý, nhưng hắn lại không có
cách nào tiếp tục chữa trị kinh mạch. Sau khi hắn đã trải qua mấy tháng chữa
trị, mắt thấy sắp thành công rồi, nhưng lúc này đến chỗ ở cũng không còn, điều
này làm hắn vô cùng buồn bực.

Nhưng cho dù là buồn bực, trong lòng Diệp Mặc cũng không uể oải lắm, chỉ hắn
mới biết là lần tới đảo Băng Khôi này đã gặp được cơ duyên như thế nào. Bất cứ
linh đan diệu dược hay thiên tài địa bảo, đều không thể so sánh được với sự mở
thêm kinh mạch của hắn. Chỉ cần thêm vài ngày nữa, kinh mạch của hắn sẽ hoàn
toàn được chữa trị.

Nếu lấy kinh mạch của hắn hiện giờ sau khi đã chữa được đi Tu Chân giới, cũng
là thiên tài mà các môn phái đều muốn có rồi. Chưa tới Trúc Cơ đã có kinh mạch
rộng lớn kiên cố như này rồi, một khi tới Trúc Cơ, chỉ cần có nguyên liệu thì
con đường tu luyện của hắn sẽ là một con đường bằng phẳng.

Diệp Mặc mang tâm trạng vui sướng đi lên đỉnh núi băng, hét một tiếng dài, mặc
dù kinh mạch vẫn còn một chút chưa được chữa trị hết, nhưng tâm trạng của hắn
lúc này còn kích động hơn cả lần trước đạp trên Phi Kiếm.

Dường như cảm thấy sự nguy hiểm của Diệp Mặc, những con cá ở gần đó đều bơi ra
xa.

Diệp Mặc tiện tay đánh mấy con, sau đó đi thay một bộ quần áo sạch. Hắn chuẩn
bị đi tìm một núi băng khác để tiếp tục chữa trị. Một khi hắn đã chữa trị được
kinh mạch, hắn lại có thể một lần nữa luyện được Phi Kiếm của riêng mình, sau
khi luyện được Phi Kiếm, lập tức trở lại Lạc Nguyệt kết hôn với Lạc Ảnh Khinh
Tuyết, sau khi kết hôn hắn sẽ đi đến thế giới nhỏ tìm kiếm cơ duyên.

Hai ngày sau, Diệp Mặc không gặp được núi băng, lại gặp được một du thuyền, mà
núi băng dưới chân hắn cũng sắp biến mất.

Thấy du thuyền, Diệp Mặc lập tức muốn đạp nước đi đến đó, nhưng nghĩ ngợi một
hồi, thì lại dừng lại. Nếu hắn thực sự đạp nước đi đến đó, làm mọi người nhìn
thấy được, thì cũng có chút hơi thái quá. Hơn nữa bộ dạng này của hắn không
thể để cho người khác thấy. Một khi người ngấm ngầm tính kế với hắn nhìn thấy
hắn lên tàu, như vậy tên đó cũng không dám lộ diện, điều này làm cho hắn báo
thù không tiện.

Diệp Mặc lấy bộ râu rậm giả trang kia ra với tốc độ nhanh nhất, sau khi hắn đã
cải trang xong rồi, đang chuẩn bị ẩn thân lên tàu thì con tàu biển kia đã nhìn
thấy hắn, và chạy chậm lại, một lúc sau đó, một con thuyền nhỏ đi tới.

Trên thuyền nhỏ có hai gã thuyền viên, một người là Rossi, còn một người là
David. Thông qua cuộc nói chuyện với David và Rossi, Diệp Mặc mới biết là nơi
này đã là Thái Bình Dương. Hắn không biết mình đã trôi nổi trong bao lâu,
không ngờ đã trôi từ Bắc Cực tới Thái Bình Dương. Cũng may là chiếc tàu này
chạy từ Canada tới Hongkong, hai người này cũng hiểu tiếng Trung.

Diệp Mặc biết rằng, bộ dạng bây giờ của hắn dễ khiến cho người khác nghi ngờ.
Hắn thậm chí còn không đợi hai người kia nói chuyện, liền lấy ra một trăm ngàn
đô la Mĩ, đưa ỗi người năm mươi ngàn. Sau đó nói cho bọn họ biết mình là một
nhà thám hiểm, bởi vì muốn du lịch Thái Bình Dương, cuối cùng thuyền của hắn
đụng phải đá ngầm, chỗ đó ở gần núi băng nên mới giữ được mạng.

Sở dĩ đưa tiền cho hai người kia là vì muốn họ tìm cho hắn một chỗ ở trên tàu.
Có một câu mà Diệp Mặc chưa nói, đó là hắn đưa tiền cho họ chủ yếu là để bọn
họ nói giúp hắn một chút.

Tuy rằng đây là tàu chở khách, không phải quân hạm, mà hắn lại không có chứng
minh thư, nhưng Diệp Mặc là một người không thích phiền phức. Hắn ghét cái
cảnh không ngừng có người hỏi, có hai người này giúp thì không có vấn đề gì
nữa rồi, dù sao thì tàu biển chở khách cũng không quản lí quá nghiêm khắc,
huống chi ở Thái Bình Dương lại hay xảy ra tình huống như vậy.

Quả nhiên sau khi Diệp Mặc được đưa lên tàu, chỉ có vài tên cảnh sát tới hỏi
đơn giản vài câu, nhưng những lời này cũng không cần đến Diệp Mặc phải trả
lời. Hai người thủy thủ cứu hắn đã giúp hắn trả lời, mà hắn cũng chỉ cần làm
bộ nghe không hiểu tiếng Anh là được. Kì thực là không cần phải làm bộ, hắn
cũng không hiểu tiếng Anh thật.

– Anh Mạc, tôi lập tức sẽ đi dọn giúp anh chỗ anh sẽ ở, anh không cần phải lo
lắng. Bây giờ David sẽ dẫn anh đi ăn, đến Hongkong vẫn còn xa, mong anh đi
đường vui vẻ.

Hai người thủy thủ này đã lấy tiền của Diệp Mặc, liền rất khách khí với Diệp
Mặc, Rossi lại càng nhiệt tình không ngừng.

Bởi vì Rossi phải giúp Diệp Mặc dọn chỗ ở, nên Diệp Mặc lại rút năm mươi ngàn
đô la ra đưa cho Rossi, hắn bảo Rossi tìm cho hắn một chỗ ở yên tĩnh và tao
nhã một chút, tiền không đủ thì cứ đến chỗ hắn lấy

– Đủ rồi, đủ rồi…

Rossi nhận tiền, lòng thầm nghĩ, người mình cứu lần này đúng là có tiền.

Tàu chở khách đi trong đại dương mênh mông, gặp một số thuyền bị lật, cứu một
vài người cũng không phải là chuyện li kì gì. Chỉ có điều tình cảnh của Diệp
Mặc có chút đặc biệt thôi, hắn chẳng những trên người không có vết thương gì,
hơn nữa quần áo cũng sạch sẽ, thậm chí tiền trong người cũng không bị ẩm ướt
chút nào.

Nhưng những chuyện này Rossi và David sẽ không nói ra, bọn họ chỉ là thủy thủ,
cũng là vì cuộc sống, ai mà có thể thờ ơ với tiền.

Diệp Mặc sở dĩ không đưa ra nhiều tiền hơn, là bởi vì sợ hai người đó sẽ nghi
ngờ tại sao trên người hắn lại có nhiều tiền mặt đến vậy.

Sau khi David đưa Diệp Mặc tới nhà ăn và giới thiệu, lúc này mới nói với Diệp
Mặc từ từ ăn cơm, y và Rossi sẽ mau chóng giúp hắn giải quyết vấn đề chỗ ở.

Diệp Mặc đương nhiên là cũng không nóng vội gì, hắn đã mấy tháng ăn lương khô,
làm nóng lên một chút là ăn, sau đó lại quay lại tu luyện, như vậy thì không
thể tốt được rồi.

Chọn một suất bít tết, và một ít rau, Diệp Mặc tìm một góc khuất để ngồi. Mặc
dù bây giờ hắn là một gã rậm râu, nhưng dù sao cũng là được cứu từ biển lên,
có thể làm cho người khác không chú ý đến mình bao nhiêu thì càng tốt.

Trong đầu Diệp Mặc nghĩ, một khi hắn đã hoàn toàn khôi phục, luyện được Phi
Kiếm, điều đầu tiên phải điều tra đó là tên đã đứng đằng sau ngấm ngầm tính kế
với hắn. Bất luận là ai, kẻ đó đều phải chết.

Diệt Hồng Trần

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.