Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 670: Diệp Tinh khinh thường


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

— o —

Chương 670: Diệp Tinh khinh thường

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

– Anh ấy vẫn chưa về…

Ninh Khinh Tuyết than nhẹ một tiếng nói.

Từ trước đến nay cô luôn ở cùng một chỗ với Lạc Ảnh. Các cô được Hư Nguyệt Hoa
nói cho biết Diệp Mặc đã đi đảo Băng Khôi. Lạc Ảnh trầm mặc một hồi, giữ chặt
tay Ninh Khinh Tuyết tay nói:

– Anh ấy không có việc gì đâu. Em không cần phải lo lắng.

Tuy rằng an ủi Ninh Khinh Tuyết như vậy, nhưng trong lòng cô cũng cảm thấy lo
lắng. Từ lúc đảo Băng Khôi nổ tung đến nay đã hơn hai tháng, vẫn không có tin
tức của Diệp Mặc.

Nếu không phải hiện tại Lạc Nguyệt lại gặp phải chiến tranh, các cô đã sớm đi
tìm Diệp Mặc. Nhưng cho dù các cô không biết nặng nhẹ, cũng biết hiện tại các
cô rời khỏi Lạc Nguyệt chỉ gây thêm phiền phức. Hơn nữa hiện tại có rất nhiều
chuyện đều cần Lạc Ảnh và Ninh Khinh Tuyết đứng ra làm chủ.

Diệp Mặc không có ở đây, các cô là vợ của Diệp Mặc, đây đã là chuyện đã được
công khai. Nếu lúc này các cô không thể ở lại với tác dụng ổn định Lạc Nguyệt,
như vậy cho dù cuối cùng Lạc Nguyệt không có việc gì, cũng không phải là một
chuyện tốt. Bởi vì trước khi chiến tranh bắt đầu, đã không thấy Diệp Mặc, nếu
hai người vợ của hắn cũng rời khỏi nơi này, nói vậy là có ý gì? Rất nhiều
người sẽ suy đoán.

Nếu nói nơi này còn có một người không quá lo lắng về chiến tranh, đó chính là
Diệp Tinh. Ở trong đại hội, anh ta lại điềm nhiên như không có việc gì, nói:

– Tôi chỉ sợ bọn họ nhất định không đến. Lần đầu tiên tôi có thể đánh khiến
bọn họ trở thành cái sàng, thì lần thứ hai cũng có thể đánh bọn họ trở thành
thứ giống như vậy.

Nếu như nói tới chuyện ra ngoài công kích quốc gia khác, Hư Nguyệt Hoa còn có
chút lo lắng. Nhưng với phòng ngự của Lạc Nguyệt, cô thật sự không phải quá để
ý. Bởi vì phòng ngự của Lạc Nguyệt đã từng trải qua khảo nghiệm. Hơn nữa từ
chiến tranh lần trước đến bây giờ, Lạc Nguyệt lại có thêm vũ khí bí mật mới.
Cô chỉ lo lắng Diệp Mặc ngã xuống mà thôi. Diệp Mặc nói đi đảo Băng Khôi, mà
hiện tại đảo Băng Khôi nổ tung, lại không có tin tức nào của Diệp Mặc truyền
đến.

– Tôi đã cho rút người ở Đảo Sangiang về.

Hoàng Ức Niên phát ra oán thán xong, vừa lấy được điểm mấu chốt quân sự này,
trong chớp mắt lại muốn cho ra ngoài. Anh ta làm Thống soái hải quân thế này
rất khó chịu.

Hư Nguyệt Hoa gật đầu nói:

– Chỉ có điều lần này thời gian di dân tới Lạc Nguyệt của chúng ta quá ngắn.
Chỉ tăng hai ba mươi nghìn dân. Nếu có thêm thời gian một năm nữa, nói không
chừng chúng ta sẽ tăng thêm mấy trăm nghìn người.

Diệp Tinh mỉm cười nói:

– Không cần phải gấp. Chúng ta có vũ khí bí mật. Chỉ cần lần này đánh bọn họ
một trận thật đau, như vậy ít nhất chúng ta sẽ có thời gian năm năm đến mười
năm hòa bình.

– Anh Diệp Tinh, sao anh biết?

Diệp Tử Phong kỳ lạ hỏi.

Diệp Tinh cười khổ vỗ vỗ đầu nói:

– Tôi cũng không biết vì sao mình biết được. Dường như trong đầu tôi có rất
nhiều đoạn ngắn chiến tranh. Loại chiến tranh nhỏ này, thật giống như trẻ con
chơi trò tập làm người lớn, cực kỳ đơn giản.

Những người trong này không có ai nghi ngờ bản lĩnh của Diệp Tinh. Nếu nói
Diệp Mặc là nơi được mọi người tín nhiệm nhất, như vậy người được tín nhiệm
thứ hai chính là Diệp Tinh. Nếu không nhờ có Diệp Tinh, không cần phải nói tới
chuyện đi xâm lấn Indonesia, ngay cả lần trước Liên quân xâm lược Lạc Nguyệt,
Lạc Nguyệt đã kết thúc.

Chỉ có Hư Nguyệt Hoa biết vũ khí bí mật mà Diệp Tinh đã nói là cái gì. Bởi vì
số lượng tên lửa đạn đạo của Lạc Nguyệt không thể tăng lên. Hơn nữa hiện tại
việc Lạc Nguyệt nhập khẩu vũ khí đã bị ngăn chặn nhất định. Nói đúng hơn, về
sau trên phương diện trang bị vũ khí, Lạc Nguyệt chỉ có thể dựa vào chính
mình. Khoảng thời gian sống bằng cách dựa vào nhập khẩu vũ khí này đã một đi
không trở lại.

Diệp Tinh vốn khinh thường loại vũ khí nhập khẩu này. Chỉ có điều không phải
có tiền là có thể lắp ráp lên một dây chuyền sản xuất vũ khí. Trải qua mấy
tháng nỗ lực, anh ta nghiên cứu phát triển ra một loại hệ thống đạn đạo mới,
gọi là “đạn đạo khí quỹ Mini”.

Đạn đạo khí quỹ Mini có thể tích rất nhỏ. So với thể tích của một ít tên lửa
đạn đạo gần như không đáng kể. Chủ yếu nhất là cách chế tạo Đạn đạo khí quỹ
Mini này rất đơn giản, lực nổ kinh người. Khả năng nổ của loại đạn đạo này có
thể vượt xa so với bom TNT bình thường.

Lúc trước, khi nước Nga hạn chế Lạc Nguyệt nhập khẩu số lượng tên lửa đạn đạo,
Diệp Tinh đã bắt đầu nghiên cứu chế tạo loại đạn đạo Mini này. Anh ta sống tại
Lạc Nguyệt, hơn nữa anh ta lại rất thích nơi này, đương nhiên nên tính toán
cho Lạc Nguyệt.

Diệp Tinh hiểu rất rõ, tuy rằng lực phòng ngự của Lạc Nguyệt kinh người, nhưng
một khi chiến tranh thật sự bắt đầu, trong tình trạng Lạc Nguyệt dưới sự bao
vây tấn công, cho dù Lạc Nguyệt có thể phòng ngự đến mấy, nếu không thể tiến
công, sớm hay muộn cũng bị tiêu diệt.

Lạc Nguyệt muốn tiến công, nếu hoàn toàn dựa vào tên lửa đạn đạo của nước khác
tuyệt đối là không được. Cho nên anh ta cố ý nghiên cứu chế tạo loại đạn đạo
khí quỹ Mini này.

Đạn đạo khí quỹ Mini áp dụng là quỹ đạo không khí, tinh chuẩn, uy lực lớn, tầm
bắn xa. Đương nhiên chỗ quan trọng nhất chính là Rađa bình thường căn bản
không quét đến đạn đạo Mini này. Nếu Diệp Mặc biết, hắn lập tức có thể nghĩ
tới chuyện áp dụng hệ thống phản Radar vào đạn Mini giống như hệ thống phản
Radar lúc trước hắn đã nhìn thấy ở tàu ngầm hạt nhân trên đảo Bali.

Mà đạn đạo Mini này lại có thể sản xuất ra, không sợ khi bị bao vây tấn công,
không thể tiến công, phòng ngự lại trâu bò. Dùng cách nói của Diệp Tinh, cũng
đều là rác rưởi.

Chẳng những Diệp Tinh tin tưởng, ngay cả Hư Nguyệt Hoa cũng tin tưởng. Sau khi
trải qua chiến tranh lần này, nếu nước Mỹ muốn khiêu khích Lạc Nguyệt, cần
phải cân nhắc một chút. Mà lần này sở dĩ nước Mỹ dám khiêu khích Lạc Nguyệt,
chính là vì biết Lạc Nguyệt không có đủ tên lửa đạn đạo, không có vũ khí phòng
ngự. Ngay cả phòng ngự cũng không tính là gì.

Lạc Nguyệt nhập khẩu bao nhiêu tên lửa đạn đạo, trong tài liệu cơ mật của nước
Mỹ đều có rõ ràng. Cho nên bọn họ không tiếc thiệt hại ở giai đoạn trước,
giành lấy đại thắng ở giai đoạn sau cũng phải nắm được Lạc Nguyệt.

Thấy dường như mọi người bị lời nói của mình kích thích ý chí chiến đấu, Diệp
Tinh lại nói:

– Chiến tranh lần này đối Lạc Nguyệt mà nói thật ra rất đơn giản, nhưng điều
không đơn giản chính là chuyện tiếp theo.

– Diệp sư đệ, ý của cậu là gì?

Người đặt ra câu hỏi chính là Hứa Bình.

Hứa Bình là Thống soái của Lạc Nguyệt. Anh ta biết năng lực quân sự của mình
vẫn còn có khiếm khuyết, cho nên mỗi lần đánh giặc, anh ta sẽ không hạn chế sĩ
quan cấp dưới phát huy năng lực của mình. Nhưng anh ta nhất định phải nắm giữ
tầm nhìn đại cục trong tay. Sở dĩ Diệp Mặc giao quân đội cho anh ta, chính là
sự tín nhiệm đối với anh ta. Anh ta không thể khiến Diệp Mặc thất vọng.

Diệp Tinh lập tức nói:

– Kỳ thật những điều sau đây tôi sẽ nói mới là trọng tâm cuộc họp lần này của
chúng ta. Tôi khẳng định Liên quân dưới sự đả kích Đạn đạo khí quỹ Mini của
chúng ta, tuyệt đối sẽ toàn tuyến tan tác. Nhưng tan tác không có nghĩa là
toàn quân bị diệt. Cho nên, sau khi chúng ta chiến thắng Liên quân, phải lập
tức chủ động xuất kích.

– Liên quân bị đánh bại, khẳng định sẽ không quay lại nữa. Chúng ta căn bản
không cần truy kích. Hơn nữa hiện tại chúng ta mới có ba mươi nghìn quân mà
thôi, sao có thể thừa thắng xông lên?

Úc Diệu Đồng cắm một câu. Tuy rằng cô cũng không hiểu chiến tranh cho lắm,
nhưng ba mươi nghìn người truy kích mấy trăm nghìn người, điều này có chút
không hợp tình lý.

Diệp Tinh mỉm cười nói:

– Nếu chúng ta không truy kích, khẳng định bọn họ sẽ quay lại. Vấn đề nằm ở
chỗ khi Đạn đạo khí quỹ Mini lần đầu tiên đối địch, uy lực rất lớn. Nhưng đạn
đạo Mini này có một khuyết điểm. Bên trong hệ thống phản Rađa và đường bắn
ngược được trang bị rất đơn giản. Đơn giản đến mức người khác nắm được vỏ đạn
rỗng, vừa nhìn liền hiểu được rõ ràng, lập tức có thể sửa đổi được. Một khi
người khác sửa đổi được, quay lại công kích lần thứ hai, Lạc Nguyệt sẽ kết
thúc. Hơn nữa, hiện nay chiến tranh không phải dựa vào nhân số.

– Nhưng cho dù chúng ta đuổi tất cả bọn họ ra khỏi nơi này, bọn họ sẽ vẫn
hiểu được, đây chỉ là một khoảng thời gian mà thôi.

Diệp Tử Phong cũng nghi hoặc hỏi.

– Điều này thì không giống như vậy.

Diệp Tinh lập tức nói:

– Một khi chúng ta đánh bại bọn họ, sau khi ký kết thỏa thuận, cho dù bọn họ
muốn đến, cũng là chuyện một thời gian sau này. Lạc Nguyệt chúng ta thiếu nhất
chính là thời gian. Chỉ cần qua khoảng thời gian này ” đạn đạo khí quỹ Mini'
đối với chúng ta mà nói đã là trở thành thứ rác rưởi vô dụng. Bởi vì lúc đó,
chúng ta đã có thứ mới tốt hơn. Cho nên, lần này chúng ta nhất định phải đánh
bọn họ thật đau, thậm chí giống như lần trước đánh khiến bọn họ toàn quân bị
diệt…

Diệp Tinh nói, mọi người lập tức liền hiểu được. Một khi lại đánh Liên quân
một trận thật đau, như vậy thứ Lạc Nguyệt thiếu nhất là thời gian đã có. Lạc
Nguyệt hiện tại chính là cần thời gian để phát triển. Một khi thời gian hòa
bình càng dài, thật ra đối với Lạc Nguyệt lợi ích lại càng lớn.

– Còn một điều nữa tôi muốn nói với mọi người, bản lĩnh của Diệp Mặc sư huynh
mạnh hơn so với tôi. Mọi người không cần lo lắng cho sự an nguy của anh ấy.
Cho dù mấy năm anh ấy không trở lại, tôi cũng khẳng định anh ấy không có việc
gì.

Diệp Tinh biết lúc này quan trọng nhất là ý chí chiến đấu. Nhưng anh ta cũng
không có nói sai. Không ai hiểu rõ bản lĩnh của Diệp Mặc bằng hắn. Là người có
thể bay, có người có thể lấy được mạng của hắn, mới là chuyện lạ.

Hiện tại Lạc Nguyệt trở thành nơi mà thế giới nhìn chăm chú vào. Bởi vì mọi
người đều biết, hiện tại chỉ cần liên quan đến chiến tranh, như vậy khẳng định
sẽ phát sinh ở Lạc Nguyệt.

Sau khi Lạc Nguyệt vừa chấm dứt chiến tranh được mấy tháng, lại phải đối mặt
với sự bao vây tấn công của Liên hợp quốc. Kỳ thật nói dễ nghe một chút là
Liên quân lần thứ hai công kích Lạc Nguyệt. Nói không dễ nghe một chút chính
là nước Mỹ đơn phương xuất binh công kích Lạc Nguyệt.

Ánh mắt toàn thế giới lại tụ tập ở Lạc Nguyệt. Nhưng lần này nước Mỹ với mục
đích chính nghĩa phát động chiến tranh đối với Lạc Nguyệt. Bởi vì Lạc Nguyệt
dẫn nổ vũ khí hạt nhân ở nam cực, đây chẳng những ngang nhiên phá hỏng “Điều
ước nam cực”, cũng tạo thành bức xạ hạt nhân cực lớn cho nam cực.

Người hiểu biết tình hình đều biết đây chỉ là nước Mỹ muốn chiếm đóng Lạc
Nguyệt nên lấy một cái cớ mà thôi. Bởi vì Lạc Nguyệt dẫn nổ vũ khí hạt nhân ở
nam cực đã từ lâu, đến bây giờ mới chuyện xưa nhắc lại, đây không phải lấy cớ
thì là gì. Người không biết tình hình, một đám ở trên mạng giơ lên cao ngọn cờ
chính nghĩa, trợ giúp nước Mỹ, trợ giúp Liên quân, công khai lên án hành động
của Lạc Nguyệt đã phá hỏng hòa bình thế giới.

Các công ty cá độ lớn trên thế giới lại bắt đầu phiên giao dịch về cuộc chiến
tranh lần này, nhưng không còn có kiểu một ăn một trăm. Công ty đánh bạc lúc
trước mở ra vụ này đã bị phá sản, đến bây giờ cũng không biết người thần bí
thắng mấy chục tỉ đôla là ai.

Lần này Tổng tư lệnh Liên quân là Thượng tướng lục quân nước Mỹ Erzha. Người
này từng tham gia chiến tranh vùng vịnh, chiến tranh Iraq. Tác phong chiến đấu
của gã có chút giống với cáo sa mạc Rommel năm đó, giỏi về lấy ít thắng nhiều.
Tuy rằng lúc trước Rommel là sĩ quan Đức quốc xã, nhưng người Erzha thần tượng
là ông ta. Gã cho rằng làm một sĩ quan ra chiến trường thì phải giống với
Rommel.

Cuối tháng thứ ba sau khi Diệp Mặc rời khỏi Lạc Nguyệt, sáu trăm ba mươi ngàn
Liên quân, trong đó lục quân có 330 ngàn người, hải quân có 100 ngàn người,
không quân có 80 ngàn người, đội hải quân lục chiến có 120 ngàn người. Trang
bị vũ khí chủ yếu có: 1500 chiếc xe xe tăng, 3000 chiếc xe thiết giáp, 2000
cái máy bay chiến đấu, máy bay trực thăng là 1900 chiếc, quân hạm có hơn 160
chiến thuyền và vô số các loại máy điện tử gây nhiễu sóng. Lực lượng khổng lồ
như thế, dưới sự chỉ huy của Erzha tuyên chiến với Lạc Nguyệt Thành.

Sau chiến tranh vùng vịnh, một cuộc chiến tranh trên quy mô lớn nhất bắt đầu
nổ ra trên Ấn Độ Dương!

Diệt Hồng Trần

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.