Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 667: Lui như thế nào.


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

— o —

Chương 667: Lui như thế nào.

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Diệp Mặc biết, bất luận hắn có tốc độ nhanh đến cỡ nào, chỉ cần xoay mình,
chắc chắn sẽ gây nổ mạnh.

Sở dĩ đến nay vẫn chưa nổ tung, không phải vì không muốn giết hắn mà là vì
không biết rõ lai lịch của hắn. Những người kia muốn đợi hắn vào Hắc Động, để
nắm chắc phần thắng nhiều hơn mà thôi. Nhưng nói cách khác, một khi hắn không
muốn vào Hắc Động, nếu xoay người, bom lập tức sẽ nổ.

Nghĩ đến đây, Diệp Mặc càng trở nên tỉnh táo, kể từ khi tu chân, hắn đã trải
qua quá nhiều nguy hiểm và những chuyện không biết rồi. Nhưng chưa bao giờ lại
bị bom bao vây như hôm nay, mà không ngờ hắn lại ở chính giữa đống bom tấn.

Tốt xấu gì Diệp Mặc cũng là người tu chân, không ngờ có ngày bị uy hiếp, thậm
chí còn nguy hiểm đến tính mạng, mà sự uy hiếp này hắn lại không có cách nào
giải vây.

Nhưng Diệp Mặc rõ hơn ai hết, chỉ cần bom ở bốn phía nổ, dù bây giờ hắn đã là
Trúc Cơ, không chừng hắn cũng không thể sống được, càng không cần nói đến
Luyện khí trung kỳ. Hắn đoán chừng kẻ trong bóng tối kia đã xem trọng hắn rồi.
Cho nên đến bây giờ vẫn chưa nổ, thậm chí còn đợi hắn vào Hắc Động rồi mới cho
nổ.

Diệp Mặc nhanh chóng hiểu được đạo lý này, cho nên hắn chỉ có thể đi đến cửa
Hắc Động, cẩn thận bước vào.

Theo dõi Diệp Mặc bước vào động qua màn hình, sắc mặt của Hoàng Mân thay đổi,
cô nhìn người đàn ông tay đang khống chế bom nổ mà chỉ muốn ra tay ngay lập
tức.

Hoàng Mân biết, chỉ cần bóng dáng của Diệp Mặc mất dần trong Hắc Động, bom sẽ
nổ ngay.

– Tề Hoán, hắn đã vào, có thể ra tay rồi.

Sau khi nhìn thấy Diệp Mặc vào cửa động, cô gái kia liền lên tiếng. Vừa nói
tay cô vừa nắm chặt tay, có thể thấy trong lòng cũng rất lo lắng. Cô gái đó
biết, người không rõ hành tung này quá lợi hại, cho dù trước đó vẫn chưa xác
định được người đến là hắn, ở Bắc Sa Diệp Mặc cũng rất có tiếng tăm.

Dù lúc này Diệp Mặc bị mai phục bom, nhưng còn về có thể giết được hắn hay
không, cô vẫn chưa dám khẳng định.

Người đàn ông được gọi là Tề Hoán rất bình tĩnh, y nhìn chằm chằm màn hình
camera nói:

– Đợi thêm một lát, đợi sau khi hắn vào sâu bên trong, sau mười giây tôi sẽ
ấn kíp nổ. Lúc đó dù hắn có bản lĩnh cao đến đâu, chết chắc chắn không cần
nghi ngờ gì nữa.

Hoàng Mân đứng ở sau, cẩn thận đưa tay sờ con dao găm để trong túi, tuy trên
người cô có súng, nhưng cô biết trong năm người trong phòng, bản lĩnh của cô
đứng thứ ba.

Nhưng có một điều người khác không bằng cô, đó chính là cô rất giỏi tính toán.
Lúc này nhìn thấy Diệp Mặc đã vào Hắc Động, trong lòng cô thầm than thở, cô
không có cách nào đi nói Diệp Mặc không cẩn thận, vì chuyện này không ai có
thể ngờ tới cái hang động tự nhiên này lại là một âm mưu.

Diệp Mặc càng không thể ngờ tới, Hắc Động này là nhằm vào hắn. Chính xác mà
nói là Bắc Sa nhằm vào kẻ không rõ hành tung này. Hiện tại Diệp Mặc xuất hiện,
đã nói lên kẻ khiến Bắc Sa ăn không ngon, ngủ không yên kia chính là hắn.

Hai viên “tinh thạch Cực năng” của Bắc Sa bị mất, còn cả tình huống kỳ lạ của
Đế quốc mặt trời đen ở hội đấu giá không lâu trên du truyền trước đây, vàng dự
trữ của Đế quốc mặt trời đen bỗng nhiên biến mất, thậm chí còn có thông tin
vàng dự trữ Mỹ cũng biến mất, vv… những chuyện này đều nói nên rằng có một
người có khả năng kỳ lạ có thể đi lại tự nhiên mà không ai biết.

Nhất là đối với sự kiện mất tích “tinh thạch Cực năng”, người bị nghi ngờ là
Lục Linh, sau này được chứng minh đây chỉ là lời nói vô căn cứ.

Rất nhiều người đều đoán người đó là Diệp Mặc của dược phẩm Lạc Nguyệt, nhưng
cũng có người cho rằng không phải. Hoàng Mân biết Diệp Mặc là người của dược
phẩm Lạc Nguyệt. Sau khi gia nhập Bắc Sa, cô cũng cho rằng người không rõ hành
tung đó chính là Diệp Mặc.

Cho đến hôm nay nhìn thấy hình dáng của Diệp Mặc, cô mới biết, thì ra người
này là Diệp Mặc. Hoàng Mân lúc này lại càng ngạc nhiên với vị quân sư đoán
người đó là Diệp Mặc, chỉ có anh ta đoán người đó là Diệp Mặc. hơn nữa còn lên
kế hoạch đối phó với hắn và Lạc Nguyệt.

Theo lời quân sư đó, Diệp Mặc không chỉ là người của dược phẩm Lạc Nguyệt mà
còn là một trong những người đứng đầu của Lạc Nguyệt, thậm chí còn là thành
chủ. Cho nên, tất cả kế hoạch của vị quân sư kia nói ép cao thủ bí mật kia
phải ra mặt, chi bằng nói ép Diệp Mặc phải ra mặt.

Tin tức này vốn không phải người có trình độ như Hoàng Mân có thể biết được,
nhưng lòng Hoàng Mân trong sáng, hơn nữa lại rất thông minh, rất nhiều kết
luận đều là cô cùng đồng bọn bàn bạc, phân tích đưa ra.

Xem ra kết luận lúc này của cô hoàn toàn chính xác và phỏng đoán của vị quân
sư kia cũng vô cùng chính xác. Diệp Mặc không chỉ là người đã nhiều lần phá
hoại Bắc Sa, mà còn là một trong những thành chủ của Lạc Nguyệt.

Nếu Diệp Mặc là người đứng đầu Lạc Nguyệt, vậy thì tuyệt đối không được để hắn
bị nổ chết, càng không thể để thân phận bí mật của hắn bị lộ ra ngoài.

Một khi Diệp Mặc bị nổ chết, vậy thì kế hoạch đến Lạc Nguyệt báo thù của mình
không thành rồi. Nếu Diệp Mặc quả thật như lời quân sư của Bắc Sa nói, vậy thì
hắn vô cùng quan trọng đối với Lạc Nguyệt. Còn một vấn đề nữa là, một khi Mỹ
biết được vàng dự trữ của mình bị Lạc Nguyệt đánh cắp, bọn họ sẽ nghĩ mọi cách
để gây chiến với Lạc Nguyệt.

Nghi ngờ là một chuyện, nhưng một khi chứng minh được sự thật lại là chuyện
khác.

Huống hồ Hoàng Mân cũng cho rằng quân sư của Bắc Sa nói đúng, cách hành động
của Diệp Mặc ở San Francisco hoàn toàn giống với chính sách đối ngoại của Lạc
Nguyệt gần đây.

Hoàng Mân giỏi tính toán là vì cô biết lúc nào ra tay là thích hợp nhất, một
khi Diệp Mặc đã vào Hắc Động, thời gian này là khoảng thời gian mà người theo
dõi chú ý nhất, lúc này ra tay là thời điểm có khả năng thành công nhất và
thích hợp nhất.

Hiện tại lúc này, bóng dáng của Diệp Mặc đã mất hút trong Hắc Động. Thời khắc
Diệp Mặc biến mất trên màn hình, Hoàng Mân phóng dao găm, đồng thời rút súng
ra.

Phản ứng của Hoàng Mân rất nhanh, có thể nói là vô cùng nhanh. Nhưng phản ứng
của cô nhanh, phản ứng của người khác cũng không hề chậm, cùng lúc cô vừa
phóng dao găm và rút súng ra, cô gái bên cạnh cô đã cảm thấy có gì đó, trong
chớp mắt cũng rút súng ra.

Thực ra Hoàng Mân cũng biết, cách chính xác nhất là đầu tiên phải giải quyết
người bạn đồng hành gần nhất, sau đó mới giết gã điều khiển cho nổ bom.

Nhưng cô biết một khi thời gian chậm trễ lâu hơn một chút, bom sẽ nổ trước
ngay.

Dao găm của Hoàng Mân vừa trúng gã điều khiển nổ bom thì súng của cô cũng nổ.
trong thoáng chốc cô đã giết hai người, dao găm vừa sắc vừa chuẩn, lại ở trong
tình huống trở tay không kịp nên gã điều khiển bom đã bị Hoàng Mân giết.

Trước khi ra tay Hoàng Mân đã biết, hành động của cô sẽ bị người bên cạnh phát
hiện ra, cô không có khả năng tránh đạn nhưng sự thông minh của cô đã giúp cô
thoát mạng. Lúc nổ súng, người cô nghiêng sang một bên, đồng thời ngắm chuẩn
hướng cô gái bên cạnh bắn một phát.

Quả nhiên, khi Hoàng Mân vừa mới né người, một tiếng “pằng” vang lên, đạn sượt
qua lưng Hoàng Mân làm cô chảy máu, nhưng đạn của Hoàng Mân đã bắn trúng ngực
cô gái kia.

Trong nháy mắt đã có ba người chết, 1 người bị thương, người đàn ông còn lại
phản ứng hơi chậm, y dường như không hiểu vì sao có người lại đánh người của
mình, nhưng khi phát súng thứ hai của Hoàng Mân vang lên, y đã kịp phản ứng.

Chỉ tiếc là y không có súng bên người, phản ứng đầu tiên không phải đi tìm
súng mà là lập tức xông người đến ấn kíp nổ.

Đương nhiên Hoàng Mân sẽ không bỏ qua cơ hội này, cô bắn một phát súng vào
giữa trán người đàn ông, tiếc là vẫn không thể ngăn sự việc lại.

Nhìn thấy ngọn lửa khủng khiếp bùng lên trên màn hình camera rồi nhanh chóng
biến thành một mảng tối đen, Hoàng Mân thở dài, lẩm bẩm nói:

– Tôi đã giúp anh rồi, chỉ là vẫn không kịp ngăn cản, xin lỗi, tôi cũng phải
chạy trốn tự cứu mình thôi.

Nói xong, Hoàng Mân liền tìm ít thuốc đắp vào lưng, dùng vải trắng buộc tạm,
rồi thu dọn hiện trường, sau đó lấy toàn bộ cuộn phim camera mang đi rồi mới
nhẹ nhàng rời khỏi căn phòng nhỏ.

Cô rất rõ, đánh lén vừa rồi không phải khó khăn nhất. Khó khăn nhất chính là
làm thế nào trốn đi bây giờ. Ban nãy đánh lén cô tính toán rất kỹ, người khác
không đề phòng cô, hơn nữa lại là ra đòn bất ngờ. Cho nên cô bị thương không
nặng lắm, tuy máu ở lưng vẫn chảy không ít, nhưng Hoàng Mân biết đây chỉ là
viết thương ngoài da.

Diệp Mặc vào trong Hắc Động đương nhiên là có mục đích, sau khi hắn vào sâu
trong động, hắn liền làm thuật ẩn thân, đồng thời chạy ra khỏi Hắc Động với
tốc độ nhanh nhất, xông thẳng ra con đường thông ra ngoài, phi kiếm của hắn
biến thành lá chắn chân khí bảo vệ toàn thân cho hắn.

Đây là tốc độ nhanh nhất hắn có thể rồi, khi bước vào trong, vì hắn rất cẩn
thận nên phải mất mười phút đi vào Hắc Động, nhưng lúc đi ra hắn chỉ dùng có
mười mấy giây thôi.

Lúc nhìn thấy Diệp Mặc sắp vào gần cửa động, tiếng nổ mạnh vang khắp tứ phía
và ngọn lửa bùng lên như dòng nước lũ mang theo cả người Diệp Mặc và đất đá
bay lên.

Hình như khi bị nổ, Diệp Mặc đã kịp nuốt hai viên đan dược, tuy hắn đã cố gắng
khống chế người mình không bay lên cùng đất đá, nhưng sức nổ quá lớn. Dù Diệp
Mặc đã đến cửa động, nhưng hắn vẫn bị thương nặng.

Không cần nói đến hắn không phải là tu sĩ Luyện Thể, dù có là đi chăng nữa,
Luyện Khí tầng năm bị sức mạnh này làm cho nổ tung, nhất định cũng sẽ bị trọng
thương.

Vì trong lúc nổ, Diệp Mặc đã vận chân khí toàn thân bảo vệ cơ thể nên sau khi
chân khí toàn thân và phi kiếm bị xé nát, kinh mạch của hắn cũng bị phá vỡ
ngay. Nếu không phải hắn đã chuẩn bị trước hai viên đan dược, còn có phi kiếm
hộ thân thì lục phủ ngũ tạng của hắn đã tan tành rồi.

“Ầm, ầm…” những tiếng nổ liên tiếp vang lên, bao nhiêu là đất đá mang theo cả
lửa và băng tuyết lẫn vào nhau giống như bắn pháo hoa đầy trời vậy.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.